Chương 33: Sơn Địa Bạo Hùng
Trong rừng cây yên tĩnh thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng côn trùng kêu to, cây cối cao lớn cành lá tươi tốt, hoàn toàn ngăn trở ánh mặt trời, thỉnh thoảng chỉ có một tia chiếu xuống, giống như một cột sáng.
"Oa oa! ! !" Phía trước vang lên tiếng kêu to có chút quen tai.
Khắc Lôi Uy Nhĩ đi phía trước nhướng mày: "Sao gần đây lại nhiều Hồng Nhãn Hắc Nha như vậy! Loại sinh vật này có tính công kích rất mạnh đối với nhân loại! Nếu xử lý không nhanh sẽ dẫn tới rất nhiều đồng loại, phi thường phiền toái!""Làm thế nào bây giờ? Có nên đi đường vòng không?" Lam Dạ hỏi.
"Chỉ sợ không được, nó đã phát hiện ra chúng ta rồi!" Lôi Lâm nhìn mô hình mà Chip dựng lên, cũng không quay đầu lại nói.
Tiếng vỗ cánh càng ngày càng gần, Khắc Lôi Uy Nhĩ cười to: "Nếu nó đã tự động đưa tới cửa, chúng ta cũng không nên khách khí mà nhận!"Vẻ mặt cả đám người đều là vẻ nhẹ nhõm, trải qua khoảng thời gian rèn luyện này, bọn hắn đều đã có phương pháp chuyên môn đối phó với Hồng Nhãn Hắc Nha.
"Không được! Có hai con!" Lôi Lâm nhìn màn sáng trong đầu, đột nhiên biến sắc.
Khắc Lôi Uy Nhĩ cả kinh, được Lôi Lâm nhắc nhở mới thấy quả nhiên phía sau con Hồng Nhãn Hắc Nha đang bay tới kia có một bóng đen, hơn nữa hình thể còn lớn hơn đồng loại một điểm.
"Phiền toái!" Khắc Lôi Uy Nhĩ cau mày: "Lôi Lâm, Nghê Lan, hai người đối phó với con phía trước! Con còn lại chỉ giao cho ba người chúng ta!""Chuẩn bị cho tốt!" Lôi Lâm nói với Nghê Lan sau lưng, lấy xuống Thập tự nỏ ở sau lưng.
"Đang đo lường tính toán sức gió, độ ẩm! Trong quá trình điều chỉnh quỹ đạo! ""XÍU! UU!! ! !" Một tia sáng đen vạch phá bầu trời, bắn về phía con Hồng Nhãn Hắc Nha tới trước kia, mấy cọng lông vũ rơi ra.
"Oa!" Hồng Nhãn Hắc Nha bay ở phía trước phát ra tiếng kêu phẫn nộ, vọt tới chỗ Lôi Lâm.
Rõ ràng giống như hoàn toàn không bị thương tích gì.
"Chúng ta dụ nó rời đi!" Lôi Lâm mặt không đổi sắc, buông xuống Thập tự nỏ trong tay.
Thông qua Chip, hắn biết rõ lúc trước tên nỏ đã bắn trúng Hồng Nhãn Hắc Nha, nhưng thể chất Hồng Nhãn Hắc Nha rất cao, gần như tương đương với kỵ sĩ nhân loại, lông vũ trên thân lại cực kỳ cứng cỏi, thế nên nó không bị tổn thương gì.
Đối với sinh vật ở thế giới Phù Thủy thì vũ khí quân giới của nhân loại bình thường đã không thể tạo thành uy hiếp gì rồi.
Nhìn Lôi Lâm cùng Nghê Lan dụ một con Hồng Nhãn Hắc Nha rời đi, trong lòng Khắc Lôi Uy Nhĩ cũng ổn định, lớn tiếng quát: "Lam Dạ, Lỵ Lỵ, chặn con Hồng Nhãn Hắc Nha phía sau kia lại, chuẩn bị cho tôi thời gian thi pháp!"Lam Dạ cùng Lỵ Lỵ liếc nhau, xông tới con Hồng Nhãn Hắc Nha bay phía sau kia.
Lam Dạ vừa chạy, vừa lấy xuống cung tiễn trên lưng rồi hướng về phía bầu trời bắn, kèm theo mũi tên còn có mấy thanh phi đao.
"Oa oa!" Hồng Nhãn Hắc Nha cực lớn vỗ mạnh đôi cánh màu đen, đánh rơi mũi tên cùng phi đao.
"Thế mà có thể dựa vào vỗ cánh đã có thể chặn lại cung tiễn!" Lam Dạ tái mặt, bước chân dừng lại.
Nhưng con Hồng Nhãn Hắc Nha còn lớn hơn đồng loại một vòng kia đã hạ xuống, móng vuốt cực lớn xẹt qua bả vai Lam Dạ, lưu lại ở trên người hắn một vết máu.
Cả người Lam Dạ đều bị Hồng Nhãn Hắc Nha ép trên mặt đất.
"Cứu! Cứu tôi!" Lam Dạ lớn tiếng cầu cứu.
Ầm! ! Khi Hồng Nhãn Hắc Nha sắp mổ xuống, một tia sáng trắng xinh đẹp lóe lên, Lỵ Lỵ giơ một cự kiếm còn lớn hơn so với người nàng để đẩy ra Hắc Nha.
"Bồng!" Một tấm lưới lớn từ dây kẽm ném tới trước mặt Lam Dạ.
"Tôi đi kiềm chế nó, cậu thừa cơ tung lưới!" Lỵ Lỵ bình thường rất điềm đạm nho nhã, thậm chí có chút thẹn thùng, lúc này giống như thay đổi thành người khác.
"Được!" Lam Dạ nhìn nhìn Khắc Lôi Uy Nhĩ cách đó không xa còn đang chuẩn bị pháp thuật, cầm lưới sắt lên.
Lỵ Lỵ rõ ràng đã luyện qua kiếm thuật, cự kiếm ở trong tay cô nàng không ngừng chém ra ánh sáng màu bạc, ngăn cản Hồng Nhãn Hắc Nha.
"A!" Lỵ Lỵ chém một kiếm xinh đẹp, đánh Hồng Nhãn Hắc Nha xuống đất, không ít tro bụi bùn đất bắn lên.
"Cơ hội tốt!" Hai mắt Lam Dạ tỏa sáng, kịch liệt đau nhức trên bờ vai truyền đến khiến ánh mắt hắn hơi đỏ lên, một tay mở lưới sắt ra, vây Hồng Nhãn Hắc Nha ở bên trong.
"Oa oa!" Hồng Nhãn Hắc Nha không ngừng lăn lộn, ngay lúc sắp thoát khỏi lưới sắt.
"Khắc Lôi Uy Nhĩ, nhanh! ! ! Lông vũ của Hồng Nhãn Hắc Nha quá dầy , công kích của tôi không tạo được bao nhiêu tổn thương đối với nó!"Lỵ Lỵ lập tức lớn tiếng gọi.
"Gian khổ các cậu rồi!" Lúc này rốt cục Khắc Lôi Uy Nhĩ đã hoàn thành pháp thuật, trong tay hắn, một hỏa cầu màu đỏ sậm treo trên bầu trời bắt đầu thiêu đốt.
"Mau tránh ra!" Khắc Lôi Uy Nhĩ hét lớn, Lỵ Lỵ cùng Lam Dạ tranh thủ thời gian tránh ra thật xa.
"Đi! Hỏa cầu phụ năng lượng!" Khắc Lôi Uy Nhĩ hơi vung tay, hỏa cầu màu đỏ sậm vạch phá bầu trời, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, đạp thẳng xuống Hồng Nhãn Hắc Nha bên trong lưới sắt.
Ầm! ! ! Tiếng nổ mạnh kèm theo sóng nhiệt mãnh liệt không ngừng lan ra tứ phương.
Vụ nổ khiến mặt đất bị nổ ra một hố to cháy đen, hơn nữa ngay cả lùm cây chung quanh cũng không có thể may mắn thoát khỏi.
"Vậy mới tốt chứ!" Lam Dạ chạy trốn hơi chậm, bị sóng khí cuốn ngã xuống đất, quần áo núi dính đầy bùn đất, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Hồng Nhãn Hắc Nha, có khoái ý nói không nên lời.
"Hô! " Khắc Lôi Uy Nhĩ cũng thở gấp một hơi: "Thờì gian thi pháp hỏa cầu phụ năng lượng này quá dài , nhất định phải có người phụ trợ kiềm chế, chẳng qua uy lực đúng là rất lớn!"Lỵ Lỵ sửa lại mái tóc rối bời trên trán, nhìn sang phía Lôi Lâm cùng Nghê Lan chạy đi, trong ánh mắt có lo lắng rõ ràng: "Cũng không biết bọn hắn thế nào rồi?""Yên tâm đi! Lôi Lâm cùng Nghê Lan đều rất mạnh, chúng ta lại giữ con lớn hơn này ở lại rồi! " Khắc Lôi Uy Nhĩ an ủi, lần này là lần thứ nhất sau một năm hắn làm nhiệm vụ, cũng muốn đạt được một kết cục hoàn mỹ.
"Chúng ta không có việc gì!" Khi Khắc Lôi Uy Nhĩ đang nói chuyện, bụi cỏ bên cạnh tách ra, Lôi Lâm cùng Nghê Lan từ đó đi ra.
Trên người của bọn hắn đều dính chút lông vũ màu đen, nhưng nhìn cũng không chịu đến tổn thương gì.
"Một con khác đâu?""Ở chỗ này!" Lôi Lâm giơ vuốt chim màu đen trong tay lên rồi nhìn về phía hố to trên mặt đất, "Khá lắm, chắc có uy lực6 độ, xem ra Khắc Lôi Uy Nhĩ học pháp thuật là theo loại truy cầu lực sát thương mạnh.
""Nếu tất cả mọi người đã không có việc gì, chúng ta nhanh đi về thôi, tôi có chút cảm giác không tốt lắm!" Trên mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ có chút âm trầm: "Quái vật ở gần học viện dường như quá nhiều rồi!""Tôi cũng có cảm giác tương tự, trước kia nhiệm vụ của học viện cũng nguy hiểm như vậy sao?" Lôi Lâm hỏi.
"Vậy thì không phải! Cho dù nhận nhiệm vụ tuần tra như chúng ta, phải tìm được mười con Hồng Nhãn Hắc Nha, tối thiểu cũng cần một tháng, chúng ta rõ ràng mới dùng hơn mười ngày đã vượt mức rồi!" Nghê Lan ở một bên giải thích.
"Sau khi trở về sau báo cáo lại tình huống này, tôi cảm thấy giống như có chút vấn đề!" Lỵ Lỵ đột nhiên nói.
"Có vấn đề gì cũng là chuyện của các vị Phù Thủy chính thức! Chúng ta vẫn nên mau rời khỏi đây, tôi cảm giác nơi đây không quá an toàn!" Lam Dạ bổ sung.
"Nói đúng! Chúng ta đi nhanh lên!" Khắc Lôi Uy Nhĩ ném lưới sắt đã rách nát qua một bên, tìm được một móng vuốt đen sì, ngẩng đầu nói ra.
Mọi người cũng không có ý kiến, đội ngũ tranh thủ thời gian tiếp tục lên đường.
"Hai con Hồng Nhãn Hắc Nha này sao lại đúng lúc ngăn trên đường chúng ta trở lại học viện? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?" Lôi Lâm đột nhiên cảm thấy bất an, bước nhanh hơn.
Những người khác giống như cũng có chút dự cảm, cả đội ngũ đều vội vàng.
"Cậu nói xem hai con Hồng Nhãn Hắc Nha kia ở chỗ này, có không là muốn thủ hộ bảo vật gì không? Cậu biết là một số Hắc Nha đều có thói quen thu thập vật phát sáng!"Đội ngũ đều cúi thấp mặt, có thể nói là có chút nặng nề, Nghê Lan đột nhiên nói đùa một câu.
"Đó là Hắc Nha trong thế tục, Hồng Nhãn Hắc Nha tuy cũng có hai chữ Hắc Nha, nhưng huyết thống càng gần Thứ Giác Điểu, chúng nó lại không có thói quen truy tìm bảo vật gì, ngược lại là rất nhạy cảm đối với một ít thực vật đặc thù, trên thực tế, Phù Thủy cũng thường thường chăn nuôi một số Thứ Giác điểu, dùng để tìm kiếm một ít thực vật đặc thù!" Lôi Lâm cũng không quay đầu lại nói.
"Sao cậu biết ?!" Lam Dạ rõ ràng có chút không phục.
"《Bắt đầu cùng chăn nuôi Thứ Giác điểu》, trên giá sách tầng thứ ba của thư viện, gần đây tôi vừa đọc qua.
" Lôi Lâm lạnh nhạt trả lời.
"Ồ! Lôi Lâm, cậu thật lợi hại!" Trong ánh mắt Nghê Lan lại nổi lên những vì sao.
Lam Dạ lắc lắc đầu.
"Ồ?" Cái mũi Lôi Lâm giật giật, đột nhiên ngửi thấy một hương vị ngọt ngào.
"Ngừng! Các cậu có ngửi thấy mùi gì hay không?" Lôi Lâm vội hô dừng.
Đội ngũ thoáng dừng lại, "Ngửi được cái gì?" Sắc mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ nghiêm nghị, tay đã nắm lấy chuôi đao.
"Dường như tôi ngửi được một mùi rất thơm!" Lôi Lâm chậm rãi giải thích.
"Mùi thơm? Trong rừng cây này chỉ mùi thối có khiến người ta buồn nôn! Hiện tại còn nghiêm trọng hơn!" Lam Dạ đánh gãy.
"Tôi thì ngửi được mùi hương như mùi hoa lài cùng hoa hồng hỗn hợp!" Lỵ Lỵ hít hít cái mũi.
"Mọi người cẩn thận! Có mùi tanh dã thú!" Khắc Lôi Uy Nhĩ nói rồi vội rút đao ra.
Tình huống này rõ ràng có chút không đúng, Lôi Lâm cũng đưa tay rời khỏi túi ở eo.
Hô! ! ! Một luồng kình phong đánh tới, kèm theo còn một mùi tanh cực kỳ gay mũi.
Rống! ! ! ! Tiếng dã thú rống lên.
Cây trong rừng cũng bị tiếng thú rống ép nghiêng ngả.
Khắc Lôi Uy Nhĩ biến sắc: "Cẩn thận, một đại gia hỏa đến!"Thùng thùng! ! ! Tiếng bước chân rầm rạp vang lên, mấy người Lôi Lâm cũng rốt cục thấy được nguyên hình của quái vật.
Một con gấu đen màu đen cực lớn, xương đỉnh đầu vỡ ra, vật giống đại não trực tiếp lộ ở bên ngoài, trước ngực còn hoa văn màu trắng hình chữ "V", giống như tia chớp.
"Cẩn thận! Là Bạo Hùng vùng núi, mỗi một con đều vượt học đồ cấp ba! Lần trước chúng ta chính là gặp phải loại này!"Con mắt Khắc Lôi Uy Nhĩ thoáng co rút lại kim, "Cẩn thận nó gầm rú công kích, lần trước Hán Khắc chính là vì thế mà chết!""Đáng chết! Chúng ta chia nhau chạy!" Sắc mặt Lam Dạ tái nhợt, vội quay người bỏ chạy.
"Tên nhát gan này! ! !" Nghê Lan bị chọc tức đến sắc mặt đỏ bừng, bởi vì Lam Dạ đột nhiên rời đi, tốc độ của Sơn Địa Bạo Hùng đối diện đột nhiên nhanh hơn.
"Không có cách rồi! Chuyện này thực sự có chút vượt qua phạm vi năng lực của chúng ta, mọi người chia nhau chạy đi, hy vọng có thể gặp mặt ở học viện!"Khắc Lôi Uy Nhĩ cười khổ một tiếng, làm ra quyết định.
.
Bình luận truyện