Thức Nhữ Bất Thức Đinh
Chương 37: Thiên ti vạn lũ [1]
Bóng đêm nặng nề.
Cố Xạ đẩy cửa vào phòng, lập tức nhíu mày, tiếng ngáy trong bóng đêm càng trầm hơn từ trong phòng truyền tới.
Toàn bộ gian phòng tràn đầy lan hương không ăn khớp với mùi rượu.
Bước chân y đến bên ngưỡng cửa dừng lại, xoay người đốt đèn.
Trong phòng sáng sủa, tiếng kêu lại càng phát ra kinh thiên động địa.
Y đốt đèn đi tới bên giường.
Đại nhân trên giường đưa lưng về phía y, ôm chăn ngủ đường hoàng, một chân để ở đầu giường, một chân chìa ra mép giường.
Cố Xạ cảm thấy bóng lưng quen quen, vươn tay lật hắn lại.
“A!” Trọng họng Đào Mặc phát ra âm thanh như bị nghẹn.
Cố Xạ cả kinh, cho là hắn thở không được, lập tức đưa tay giúp hắn vỗ nhẹ trước ngực.
Đào Mặc lập tức thở một hơi dài ra khỏi miệng, sau đó vỗ hai cái bôm bốp vào miệng, nghiêng đầu sang, lần nữa ngủ mất.
“…”
Cố Xạ đứng trước giường, im lặng nhìn hắn một lát, thẳng đến âm thanh càu nhàu một lần nữa vang lên, mới đem đèn đặt sang bên, xoay người ra ngoài.
.
Cố Tiểu Giáp bị gọi đến trước viện khi đang ăn đậu nành, vì chạy đến nhanh, trong tay còn đem theo vài hạt, đến trước mặt Cố Xạ mới phản ứng được. Thấy ánh mắt Cố Xạ liếc về phía đậu nành trong tay, hắn cười khan đưa tay rụt lại phía sau.”Công tử, cần tắm rửa phải không?”
Cố Xạ không lên tiếng, ngón tay chỉ vào gian phòng.
Cố Tiểu Giáp ngây người, bước hai bước hướng đến gian phòng, còn chưa bước lên bậc thang cấp, đã nghe một trận tiếng kêu lớn. Hắn kinh hãi, vọt nhanh vào trong, lập tức hét lớn: “A! Ngươi là ai? A, ngươi, ngươi ngươi sao lại ở đây?”
Cố Xạ nhíu nhíu mày, theo vào, chỉ thấy Cố Tiểu Giáp đang lay Đào Mặc.
Đào Mặc say đến mê mê hồ hồ, liều mạng vung vẩy hai tay, muốn giãy thoát khỏi sự kìm hãm của hắn.
“Dừng tay.” Cố Xạ nói.
Cố Tiểu Giáp bất thình lình ngừng tay, quay đầu nói: “Hóa ra chiều nay không phải ta hoa mắt. Ta thấy Mộc sư gia của huyện nha từ trên nóc nhà nhảy xuống, trong tay còn ôm một người… lẽ nào là đem hắn qua đây?”
Cố Xạ cau mày nói: “Mộc Xuân?”
“Chính là hắn!” Cố Tiểu Giáp thuận tay nhét đậu nành vào miệng, “Không ngờ hắn lại là cao thủ. Nhưng mà sao hắn lại đem Đào Mặc đặt trên giường công tử?”
Cố Xạ không nói gì. Y biết Mộc Xuân không đơn giản, nhưng không nghĩ ra hắn là loại người nào.
Cố Tiểu Giáp phun ra vỏ đậu nành, lúc này mới phát hiện mình bất tri bất giác đã làm cái gì, vội vàng đưa tay giấu ra sau, cố gắng trấn định nói: “Công tử, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Đưa hắn đến khách điếm, hay phái người thông báo cho huyện nha?”
Cố Xạ nghĩ nghĩ một chút, chợt nói: “Đi dọn dẹp gian ngoài.”
“… Hả?” Cố Tiểu Giáp ngơ ngác nhìn y.
Cố Xạ nói: “Đổi đệm chăn giường mới.”
“A.” Cố Tiểu Giáp chậm rì rì đi ra ngoài hai bước, nhịn không được quay đầu lại hỏi, “Công tử, không phải người muốn để hắn ở lại đây chứ?”
Cố Xạ nói: “Phải.”
Cố Tiểu Giáp bị Cố Xạ đày đến trù phòng, lá gan so với trước kia nhỏ đi một chút, nhưng lạc đà gầy so với ngựa lớn, vẫn to hơn, lại hỏi một câu, “Công tử không sợ tiên nhân đánh?”
Cố Xạ nhướng mày, “Đánh hắn hay đánh ta?”
Cố Tiểu Giáp bị hỏi ngẩn ra, sau đó gãi đầu nói: “Ta quên mất, hắn cũng là nam.” Tuy rằng không cam lòng, hắn vẫn theo lời phân phó của Cố Xạ đi dọn dẹp gian ngoài chưa bao giờ có người dùng, sau đó gọi hai gia đinh đưa người sang.
Do động tĩnh quá lớn, Đào Mặc lại thức dậy nửa chừng, mở mắt mơ mơ hồ hồ nhìn Cố Tiểu Giáp đang chỉ huy ở bên một chút.
Cố Tiểu Giáp nhìn lại hắn, đang muốn nổi đóa, hắn lại nghiêng đầu qua, ngủ tiếp, cứ thế đem lửa trong bụng hắn nhịn trở về. Hắn oán hận nhìn Đào Mặc đang ngủ thanh thản, nói với gia đinh: “Đều bắt tay làm việc chính cho ta.”
Gia đinh cho là hắn nói dỗi, lập tức nhanh tay nhanh chân lên.
Cố Tiểu Giáp: “…”
.
Thật vất vả đi qua đi lại xong, Cố Tiểu Giáp không yên tâm hỏi Cố Xạ: “Công tử, không thì ta trải chăn đệm dưới đất, ở đây gác đêm?”
Cố Xạ nói: “Không cần.”
“Nhưng mà…” Cố Tiểu Giáp không cam tâm nhìn ra gian ngoài.
“Ta tự có chừng mực.” Cố Xạ có chút bực mình.
Cố Tiểu Giáp không dám nói nữa, lặng lẽ lui ra cửa, nhưng không đi ngay, tựa như muốn đợi Cố Xạ hồi tâm chuyển ý, nhưng chờ trái chờ phải cũng không thấy y lên tiếng, lúc này mới hết hy vọng, khép cửa đi ra.
Cửa đóng lại lần nữa, Cố Xạ ngồi ở bên giường, nghe Đào Mặc ở đầu kia ngáy ngủ ngon lành, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ diệu, dường như trong đêm tối y cũng không phải chỉ đơn độc một mình. Tự năm ba tuổi, y đã một mình một phòng, tuy có nha hoàn ở gian ngoài hầu hạ, nhưng bọn họ chưa bao giờ dám lớn tiếng, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận từng chút một, bởi vậy vào ban đêm, y luôn có cảm tưởng giữa thiên địa, chỉ có một mình y. Tiếng ngáy của Đào Mặc ồn ào, lại liên tục nhắc nhở y, gian phòng này còn có một người khác làm bạn.
“A!” Đào Mặc lại khó thở, ngay sau đó là tiếng xoay người.
Cố Xạ lắng nghe một chút, khóe miệng vô thức giương lên.
***
Ngày hôm sau sắc trời hửng sáng, Đào Mặc chợt cảm thấy miệng khô, mắt nửa mở rời giường rót nước, nhưng vừa đi được vài bước, đầu gối đã đánh vào ghế, cả người bổ nhào về phía trước, gục xuống bàn.
Thật lâu sau, hắn mới hồi thần, ôm ngực đứng dậy, mở to hai mắt nhìn bốn phía, lập tức sửng sốt, “Đây là… đâu?”
“Cố phủ.”
Thanh âm Cố Xạ từ gian trong truyền ra, thanh âm khiến Đào Mặc cả kinh thiếu chút nữa nhảy lên bàn.
“Cố, Cố Xạ?” Hắn giật mình hỏi, “Ngươi sao lại ở đây?”
“Đây là phòng ngủ của ta.”
“… Ta sao lại ở đây?”
“Không biết.” Cố Xạ không có ý định vạch trần chuyện Mộc Xuân là cao thủ.
Đào Mặc phát hiện mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, nhưng cho dù hắn nghĩ nát óc cũng không nhớ ra sao mình xuất hiện ở nơi này, “Rõ ràng hôm qua ta đến Lân huyện uống rượu mừng của Lương Văn Vũ và Khâu nhị tiểu thư…” Hắn nhớ tới vụ án này là Cố Xạ lần đầu thua, tất nhiên không thích nghe nói tới, vội vàng khép miệng.
“Sau đó?” Nghe hắn lần lữa không nói tiếp, Cố Xạ lại chủ động hỏi.
Đào Mặc nghe trong ngữ khí y không có gì là không vui, mới nói: “Sau đó ta thấy được… thì, thì uống một chút rượu, sau đó nữa thì ta không nhớ rõ.”
“Thấy được gì?” Cố Xạ không bỏ qua điều muốn nói lại thôi trong lời nói của hắn.
Đào Mặc trong tiềm thức không muốn ở trước mặt Cố Xạ nhắc tới Y Vũ công tử, hàm hồ nói: “Vị cố hữu.”
Ở phía bên Cố Xạ không có thanh âm gì.
Trải qua một trận ầm ĩ như thế, Đào Mặc nghĩ có tát vào mồm cũng không làm như vậy nữa, quay đầu tìm kiếm y phục của mình.
Khắp y phục hắn đều mang mùi rượu, đêm qua Cố Tiểu Giáp đã lấy đi tìm người giặt sạch, cho nên Đào Mặc tìm mấy lần, chỉ tìm được một cái khăn trải bàn. Tuy trong phòng đặt lò sưởi, nhưng nói cho cùng cũng có chút lạnh, hắn do dự một hồi, cuối cùng không chống lại được mong muốn tìm ấm áp, lại chui vào ổ chăn.”Cố Xạ, ngươi ngủ rồi sao?”
Cố Xạ dùng ngón tay gõ nhẹ lên mép giường.
Đào Mặc lấy dũng khí nói: “Ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?”
“Nói.”
“Y phục của ta đâu?” Thanh âm Đào Mặc nhất thời nhỏ xuống, nhẹ như muỗi kêu.
Cố Xạ tựa hồ không nghe rõ, “Cái gì?”
“Y phục của ta.” Hắn hơi cao giọng.
Cố Xạ nói: “Không biết.”
“…” Đào Mặc ngẩn người, sau đó che miệng nói, “Ta, ta đêm qua cứ một thân ăn mặc như vậy xuất hiện ở Cố phủ?”
Cố Xạ trầm mặc.
Đào Mặc cho rằng sự trầm mặc của y là mặc nhận, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.”Ta, cái này, làm sao lại…” Hắn nói không đầu không đuôi một hồi, mới dùng thanh âm càng nhỏ hơn hỏi: “Ngươi có thể cho ta mượn một bộ y phục được không?”
“Cái gì?”
“Ngươi, có thể cho ta mượn một bộ y phục được không?” Đào Mặc vểnh tai, khẩn trương nghe động tĩnh ở bên kia.
Cố Xạ thẳng thắn đáp, “Không thể.”
Đào Mặc đang muốn hỏi có thể phái người đến huyện nha báo tin không, chợt nghe Cố Xạ nói tiếp: “Y phục của ta chưa bao giờ cho người khác mượn mặc.” Hắn nhất thời nhớ tới chất liệu y phục của Cố Xạ nhìn vô cùng danh quý, nhất thời càng thêm xấu hổ.
Cố Xạ thản nhiên nói tiếp: “Cho ngươi thì lại có thể.”
Đào Mặc mừng rỡ, “Đa tạ. A, cái kia, không cần mới, cũ cũng được. Bẩn cũng không sao, không thì, ngày trước ngươi mặc cũng có thể…”
Bên kia phòng không lên tiếng.
Cuối cùng Cố Tiểu Giáp vì lo lắng mà dậy thật sớm từ trong đống y phục cũ của Cố Xạ không mặc nữa tùy ý tìm một bộ cho hắn.
Đào Mặc từ Cố Tiểu Giáp biết được mình lúc đến Cố phủ có mặc ngoại y, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại nghe hắn nói mình xuất hiện ở trên giường Cố Xạ, lại hít vào một luồng khí lạnh.
Cố Xạ đẩy cửa vào phòng, lập tức nhíu mày, tiếng ngáy trong bóng đêm càng trầm hơn từ trong phòng truyền tới.
Toàn bộ gian phòng tràn đầy lan hương không ăn khớp với mùi rượu.
Bước chân y đến bên ngưỡng cửa dừng lại, xoay người đốt đèn.
Trong phòng sáng sủa, tiếng kêu lại càng phát ra kinh thiên động địa.
Y đốt đèn đi tới bên giường.
Đại nhân trên giường đưa lưng về phía y, ôm chăn ngủ đường hoàng, một chân để ở đầu giường, một chân chìa ra mép giường.
Cố Xạ cảm thấy bóng lưng quen quen, vươn tay lật hắn lại.
“A!” Trọng họng Đào Mặc phát ra âm thanh như bị nghẹn.
Cố Xạ cả kinh, cho là hắn thở không được, lập tức đưa tay giúp hắn vỗ nhẹ trước ngực.
Đào Mặc lập tức thở một hơi dài ra khỏi miệng, sau đó vỗ hai cái bôm bốp vào miệng, nghiêng đầu sang, lần nữa ngủ mất.
“…”
Cố Xạ đứng trước giường, im lặng nhìn hắn một lát, thẳng đến âm thanh càu nhàu một lần nữa vang lên, mới đem đèn đặt sang bên, xoay người ra ngoài.
.
Cố Tiểu Giáp bị gọi đến trước viện khi đang ăn đậu nành, vì chạy đến nhanh, trong tay còn đem theo vài hạt, đến trước mặt Cố Xạ mới phản ứng được. Thấy ánh mắt Cố Xạ liếc về phía đậu nành trong tay, hắn cười khan đưa tay rụt lại phía sau.”Công tử, cần tắm rửa phải không?”
Cố Xạ không lên tiếng, ngón tay chỉ vào gian phòng.
Cố Tiểu Giáp ngây người, bước hai bước hướng đến gian phòng, còn chưa bước lên bậc thang cấp, đã nghe một trận tiếng kêu lớn. Hắn kinh hãi, vọt nhanh vào trong, lập tức hét lớn: “A! Ngươi là ai? A, ngươi, ngươi ngươi sao lại ở đây?”
Cố Xạ nhíu nhíu mày, theo vào, chỉ thấy Cố Tiểu Giáp đang lay Đào Mặc.
Đào Mặc say đến mê mê hồ hồ, liều mạng vung vẩy hai tay, muốn giãy thoát khỏi sự kìm hãm của hắn.
“Dừng tay.” Cố Xạ nói.
Cố Tiểu Giáp bất thình lình ngừng tay, quay đầu nói: “Hóa ra chiều nay không phải ta hoa mắt. Ta thấy Mộc sư gia của huyện nha từ trên nóc nhà nhảy xuống, trong tay còn ôm một người… lẽ nào là đem hắn qua đây?”
Cố Xạ cau mày nói: “Mộc Xuân?”
“Chính là hắn!” Cố Tiểu Giáp thuận tay nhét đậu nành vào miệng, “Không ngờ hắn lại là cao thủ. Nhưng mà sao hắn lại đem Đào Mặc đặt trên giường công tử?”
Cố Xạ không nói gì. Y biết Mộc Xuân không đơn giản, nhưng không nghĩ ra hắn là loại người nào.
Cố Tiểu Giáp phun ra vỏ đậu nành, lúc này mới phát hiện mình bất tri bất giác đã làm cái gì, vội vàng đưa tay giấu ra sau, cố gắng trấn định nói: “Công tử, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Đưa hắn đến khách điếm, hay phái người thông báo cho huyện nha?”
Cố Xạ nghĩ nghĩ một chút, chợt nói: “Đi dọn dẹp gian ngoài.”
“… Hả?” Cố Tiểu Giáp ngơ ngác nhìn y.
Cố Xạ nói: “Đổi đệm chăn giường mới.”
“A.” Cố Tiểu Giáp chậm rì rì đi ra ngoài hai bước, nhịn không được quay đầu lại hỏi, “Công tử, không phải người muốn để hắn ở lại đây chứ?”
Cố Xạ nói: “Phải.”
Cố Tiểu Giáp bị Cố Xạ đày đến trù phòng, lá gan so với trước kia nhỏ đi một chút, nhưng lạc đà gầy so với ngựa lớn, vẫn to hơn, lại hỏi một câu, “Công tử không sợ tiên nhân đánh?”
Cố Xạ nhướng mày, “Đánh hắn hay đánh ta?”
Cố Tiểu Giáp bị hỏi ngẩn ra, sau đó gãi đầu nói: “Ta quên mất, hắn cũng là nam.” Tuy rằng không cam lòng, hắn vẫn theo lời phân phó của Cố Xạ đi dọn dẹp gian ngoài chưa bao giờ có người dùng, sau đó gọi hai gia đinh đưa người sang.
Do động tĩnh quá lớn, Đào Mặc lại thức dậy nửa chừng, mở mắt mơ mơ hồ hồ nhìn Cố Tiểu Giáp đang chỉ huy ở bên một chút.
Cố Tiểu Giáp nhìn lại hắn, đang muốn nổi đóa, hắn lại nghiêng đầu qua, ngủ tiếp, cứ thế đem lửa trong bụng hắn nhịn trở về. Hắn oán hận nhìn Đào Mặc đang ngủ thanh thản, nói với gia đinh: “Đều bắt tay làm việc chính cho ta.”
Gia đinh cho là hắn nói dỗi, lập tức nhanh tay nhanh chân lên.
Cố Tiểu Giáp: “…”
.
Thật vất vả đi qua đi lại xong, Cố Tiểu Giáp không yên tâm hỏi Cố Xạ: “Công tử, không thì ta trải chăn đệm dưới đất, ở đây gác đêm?”
Cố Xạ nói: “Không cần.”
“Nhưng mà…” Cố Tiểu Giáp không cam tâm nhìn ra gian ngoài.
“Ta tự có chừng mực.” Cố Xạ có chút bực mình.
Cố Tiểu Giáp không dám nói nữa, lặng lẽ lui ra cửa, nhưng không đi ngay, tựa như muốn đợi Cố Xạ hồi tâm chuyển ý, nhưng chờ trái chờ phải cũng không thấy y lên tiếng, lúc này mới hết hy vọng, khép cửa đi ra.
Cửa đóng lại lần nữa, Cố Xạ ngồi ở bên giường, nghe Đào Mặc ở đầu kia ngáy ngủ ngon lành, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ diệu, dường như trong đêm tối y cũng không phải chỉ đơn độc một mình. Tự năm ba tuổi, y đã một mình một phòng, tuy có nha hoàn ở gian ngoài hầu hạ, nhưng bọn họ chưa bao giờ dám lớn tiếng, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận từng chút một, bởi vậy vào ban đêm, y luôn có cảm tưởng giữa thiên địa, chỉ có một mình y. Tiếng ngáy của Đào Mặc ồn ào, lại liên tục nhắc nhở y, gian phòng này còn có một người khác làm bạn.
“A!” Đào Mặc lại khó thở, ngay sau đó là tiếng xoay người.
Cố Xạ lắng nghe một chút, khóe miệng vô thức giương lên.
***
Ngày hôm sau sắc trời hửng sáng, Đào Mặc chợt cảm thấy miệng khô, mắt nửa mở rời giường rót nước, nhưng vừa đi được vài bước, đầu gối đã đánh vào ghế, cả người bổ nhào về phía trước, gục xuống bàn.
Thật lâu sau, hắn mới hồi thần, ôm ngực đứng dậy, mở to hai mắt nhìn bốn phía, lập tức sửng sốt, “Đây là… đâu?”
“Cố phủ.”
Thanh âm Cố Xạ từ gian trong truyền ra, thanh âm khiến Đào Mặc cả kinh thiếu chút nữa nhảy lên bàn.
“Cố, Cố Xạ?” Hắn giật mình hỏi, “Ngươi sao lại ở đây?”
“Đây là phòng ngủ của ta.”
“… Ta sao lại ở đây?”
“Không biết.” Cố Xạ không có ý định vạch trần chuyện Mộc Xuân là cao thủ.
Đào Mặc phát hiện mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, nhưng cho dù hắn nghĩ nát óc cũng không nhớ ra sao mình xuất hiện ở nơi này, “Rõ ràng hôm qua ta đến Lân huyện uống rượu mừng của Lương Văn Vũ và Khâu nhị tiểu thư…” Hắn nhớ tới vụ án này là Cố Xạ lần đầu thua, tất nhiên không thích nghe nói tới, vội vàng khép miệng.
“Sau đó?” Nghe hắn lần lữa không nói tiếp, Cố Xạ lại chủ động hỏi.
Đào Mặc nghe trong ngữ khí y không có gì là không vui, mới nói: “Sau đó ta thấy được… thì, thì uống một chút rượu, sau đó nữa thì ta không nhớ rõ.”
“Thấy được gì?” Cố Xạ không bỏ qua điều muốn nói lại thôi trong lời nói của hắn.
Đào Mặc trong tiềm thức không muốn ở trước mặt Cố Xạ nhắc tới Y Vũ công tử, hàm hồ nói: “Vị cố hữu.”
Ở phía bên Cố Xạ không có thanh âm gì.
Trải qua một trận ầm ĩ như thế, Đào Mặc nghĩ có tát vào mồm cũng không làm như vậy nữa, quay đầu tìm kiếm y phục của mình.
Khắp y phục hắn đều mang mùi rượu, đêm qua Cố Tiểu Giáp đã lấy đi tìm người giặt sạch, cho nên Đào Mặc tìm mấy lần, chỉ tìm được một cái khăn trải bàn. Tuy trong phòng đặt lò sưởi, nhưng nói cho cùng cũng có chút lạnh, hắn do dự một hồi, cuối cùng không chống lại được mong muốn tìm ấm áp, lại chui vào ổ chăn.”Cố Xạ, ngươi ngủ rồi sao?”
Cố Xạ dùng ngón tay gõ nhẹ lên mép giường.
Đào Mặc lấy dũng khí nói: “Ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?”
“Nói.”
“Y phục của ta đâu?” Thanh âm Đào Mặc nhất thời nhỏ xuống, nhẹ như muỗi kêu.
Cố Xạ tựa hồ không nghe rõ, “Cái gì?”
“Y phục của ta.” Hắn hơi cao giọng.
Cố Xạ nói: “Không biết.”
“…” Đào Mặc ngẩn người, sau đó che miệng nói, “Ta, ta đêm qua cứ một thân ăn mặc như vậy xuất hiện ở Cố phủ?”
Cố Xạ trầm mặc.
Đào Mặc cho rằng sự trầm mặc của y là mặc nhận, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.”Ta, cái này, làm sao lại…” Hắn nói không đầu không đuôi một hồi, mới dùng thanh âm càng nhỏ hơn hỏi: “Ngươi có thể cho ta mượn một bộ y phục được không?”
“Cái gì?”
“Ngươi, có thể cho ta mượn một bộ y phục được không?” Đào Mặc vểnh tai, khẩn trương nghe động tĩnh ở bên kia.
Cố Xạ thẳng thắn đáp, “Không thể.”
Đào Mặc đang muốn hỏi có thể phái người đến huyện nha báo tin không, chợt nghe Cố Xạ nói tiếp: “Y phục của ta chưa bao giờ cho người khác mượn mặc.” Hắn nhất thời nhớ tới chất liệu y phục của Cố Xạ nhìn vô cùng danh quý, nhất thời càng thêm xấu hổ.
Cố Xạ thản nhiên nói tiếp: “Cho ngươi thì lại có thể.”
Đào Mặc mừng rỡ, “Đa tạ. A, cái kia, không cần mới, cũ cũng được. Bẩn cũng không sao, không thì, ngày trước ngươi mặc cũng có thể…”
Bên kia phòng không lên tiếng.
Cuối cùng Cố Tiểu Giáp vì lo lắng mà dậy thật sớm từ trong đống y phục cũ của Cố Xạ không mặc nữa tùy ý tìm một bộ cho hắn.
Đào Mặc từ Cố Tiểu Giáp biết được mình lúc đến Cố phủ có mặc ngoại y, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại nghe hắn nói mình xuất hiện ở trên giường Cố Xạ, lại hít vào một luồng khí lạnh.
Bình luận truyện