Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 89: Hậu phát tiên chí [8]



Trăng lên giữa trời.

Ánh trăng lạc tại đầu cành, mang máng triền miên.

Cố Tiểu Giáp lấy áo choàng đến, khoác lên đầu gối Cố Xạ, “Công tử, đêm đã khuya.”

Ngón tay Cố Xạ nhẹ nhàng vuốt ve ly rượu.

“Công tử.” Cố Tiểu Giáp nhìn quanh trên mái nhà dưới mái hiên, “Vừa nãy hình như ta nghe người nói chuyện với ai đó?”

“Ừ.”

Cố Tiểu Giáp trợn to hai mắt, “Ai?” Từ sau khi Cố Xạ chịu bị đánh, hắn cũng có chút thần hồn nát thần tính, e sợ trong chớp mắt, Cố Xạ lại bị thương. Hắn không ngừng đề nghị mấy lần phải mời mấy người hộ viện đến trấn thủ, đều bị Cố Xạ bác bỏ. Bây giờ hơn nửa đêm lại có người không coi ai ra gì ra ra vào vào, xem ra là không mời không được. Cố Xạ không đáp mà hỏi ngược lại: “Thuyền đi hải ngoại thế nào rồi?”

Cố Tiểu Giáp ngẩn ngơ nói: “Thỉnh thoảng có nhận một chút việc làm, đi không xa. Chỉ cần công tử ra lệnh một tiếng, liền có thể xuất phát.”

Ngón tay vuốt ve ly rượu của Cố Xạ chợt dừng lại.

Cố Tiểu Giáp dò hỏi: “Chẳng lẽ công tử định xuất hải?”

Cố Xạ trầm mặc một hồi, lại lắc lắc đầu.

Cố Tiểu Giáp cực ít khi thấy Cố Xạ tâm thần không yên như vậy, tựa như vì chuyện gì khó khăn, nhịn không được hỏi: “Công tử có tâm sự gì sao?” Hắn thấy Cố Xạ không phản bác, lại hỏi tới, “Có liên quan tới Đào Mặc?”

Chân mày Cố Xạ hơi cau lại.

Mắt Cố Tiểu Giáp đảo vòng: “Có phải chuyện Hứa tiểu thư mời bà mối tới cửa?”

“Ngươi thấy hôn sự này như thế nào?”

Cố Tiểu Giáp nhìn sắc mặt Cố Xạ, cân nhắc nói: “Với gia thế xuất thân của Hứa tiểu thư và Đào Mặc thì coi như môn đăng hộ đối. Bất quá…”

Cố Xạ nghiêng đầu nhìn hắn.

“Ta nghĩ Đào Mặc sẽ không đáp ứng.” Cố Tiểu Giáp nói.

Cố Xạ nói: “Vì sao?”

“Lẽ nào công tử không phát hiện Đào Mặc hắn…” Lời đến bên miệng, chợt im bặt. Cố Tiểu Giáp như nhớ tới chuyện gì, mặt trắng ra, cười khan nói, “Ý ta là, nếu Đào Mặc chịu đáp ứng, đã không để Hứa tiểu thư hai lần ba lượt mời bà mối tới cửa rồi. Chuyện này rất nhanh đã truyền khắp Đàm Dương huyện, nếu Đào Mặc không cưới nàng, sợ là Hứa tiểu thư sau này chỉ có thể gả đi xa rồi.”

Cố Xạ nói: “Vừa nãy ngươi muốn nói không phải là những lời này.”

Ánh mắt Cố Tiểu Giáp dao động, “Vậy, vậy công tử cho là ta muốn nói cái gì?”

“Đào Mặc là đoạn tụ, không tử.” Cố Xạ lạnh nhạt nói.

Cố Tiểu Giáp nghẹn lời, mặt đỏ bừng. Trong đầu hắn bỗng nhiên lóe lên một ý niệm, nhưng không dám suy nghĩ sâu xa.”Đoạn tụ phân đào suy cho cùng thế tục vẫn không dung. Đào Mặc còn đang làm quan trong triều, ta thấy hắn cũng không dám… quá trắng trợn lộ liễu chứ?”

Cố Xạ nói: “Ngươi có đoạn tụ hay không?”

Cố Tiểu Giáp nhảy dựng lên, “Đương nhiên không có! Công tử, sao người lại hỏi như vậy?”

“Sao ngươi biết không có?” Cố Xạ hỏi đến thản nhiên, không hề có chút thái độ ngượng ngập.

Cố Tiểu Giáp nuốt nuốt nước miếng nói: “Đương nhiên không có. Ta thấy những nữ tử xinh đẹp là mặt đỏ tim đập, sao có thể đoạn tụ?”

Cố Xạ trầm mặc.

“Công tử, người không sao chứ?” Cố Tiểu Giáp âm thầm hối hận đã khơi mào cái đề tài này.

Cố Xạ nói: “Ta đối với nữ tử không có chút cảm giác nào.”

Cố Tiểu Giáp vội nói: “Đó là công tử chưa gặp được người hợp ý.”

Cố Xạ vẻ mặt vân đạm phong khinh nói: “Với Đào Mặc lại có.”

“…” Cố Tiểu Giáp cả người cứng đờ, hồi lâu mới hoàn hồn.

Cố Xạ nhấc áo choàng đứng dậy.

Cố Tiểu Giáp bỗng nhiên la to, chỉ vào Cố Xạ, ngón tay run rẩy, “Công tử, người người người… sao, sao lại… với với với… ?”

“Ngươi không phải đã sớm biết rồi sao?” Cố Xạ bình tĩnh nói.

Cố Tiểu Giáp nghẹn họng nhìn trân trối. Tuy hắn cảm thấy có gì đó không đúng, cự tuyệt từ sâu trong ý nghĩ. Nhưng nhìn Cố Xạ khí định thần nhàn, dường như sớm đã có sở liệu, hắn không khỏi hỏi: “Công tử, vậy người… biết được lúc nào?”

Cố Xạ nói: “Lúc trước.”



Y đương nhiên là lúc trước, nói đã nói đến thế này, chẳng lẽ còn có thể là lúc sau?

Nghĩ thì nghĩ vậy, Cố Tiểu Giáp cũng không dám nói, chỉ có thể gần xa hỏi: “Vậy công tử có dự định gì không?”

“Bình tĩnh đợi.”

Cố Xạ chắp tay, đi về hướng hành lang.

Để lại một mình Cố Tiểu Giáp đứng dưới ánh trăng và bóng cây than thở.

***

Cố Xạ nói bình tĩnh đợi không phải là lời nói có lệ.

Trước khi Đào Mặc xuất hiện, y đã cô đơn quá lâu, lâu đến mức cho rằng cô đơn là hiển nhiên.

Y sớm đã phát hiện ra mình nhìn Đào Mặc với con mắt khác. Nguyên nhân chính để phát hiện, là vì y vui khi thấy Đào Mặc mỗi ngày đều quay vòng quanh mình, thậm chí phá lệ ra tay giúp Đào Mặc vài việc nhỏ. Chân chính khiến y kinh ngạc là ở Đàm thành, khi y biết Đào Mặc bị bắt, trong lòng lại cực kì phẫn nộ.

Loại này phẫn nộ vượt quá xa cái y nhận biết, vốn không nên xuất hiện trên một phân một chi trên người y.

Đến lúc này, y không thể không thừa nhận, Đào Mặc quan trọng với y, vốn y cho rằng càng khắc sâu hơn. Vì vậy một mình lên công đường, thậm chí không tiếc lấy thân chịu hình, để đổi lấy Đào Mặc không tổn hại gì bình an trở về. Khi đó y không muốn thấy Đào Mặc, trừ việc không muốn hắn thấy mặt hư nhược của mình, cũng có vài phần mượn dịp thanh tâm suy nghĩ rõ ràng chuyện cảm tình, chỉ là tâm hồ rối loạn, không thể muốn thanh tĩnh thì thanh tĩnh được.

Bằng hữu, huynh đệ, tri kỷ, sư đồ…

Bọn họ vốn có thể xây dựng nhiều loại quan hệ, không có quan hệ tình ái.

Cố Xạ tin tưởng, nếu là y mở miệng, Đào Mặc dù không muốn, cũng sẽ không cự tuyệt.

Nhưng gặp Đào Mặc rồi, nghĩ cách gì cuối cùng cũng đều đổi khác.

Nếu không phải bởi tự mình muốn thân cận hắn còn có thể miễn cưỡng giải thích là vì tình tri kỷ, vậy việc bất mãn với chuyện thành thân của hắn thì giải thích thế nào.

Cho nên, đây cũng là lưỡng tình tương duyệt rồi?

Cố Xạ bỗng dừng bước, quay đầu nhìn về phía mặt trăng cô tịch trầm tĩnh giữa bầu trời đêm.

Dung mạo y dưới ánh trăng thanh lãnh như sương lạnh, chỉ là khóe miệng cong lên thành một nụ cười lại ấm áp như ánh nắng mai.

***

Sáng sớm lúc Đào Mặc thức dậy, vành mắt lại đỏ lên.

Hách Quả Tử nhìn thấy, liền thở dài mấy lượt. Cũng không biết gặp vận hỏng gì, từ sau khi đến Đàm Dương huyện đã không như ý. Không, phải nói là, từ năm nay thì không như ý. Hay là hắn nên khuyên thiếu gia tìm một cái chùa miếu linh nghiệm đến dâng hương, trừ đi vận xui.

Hắn càng nghĩ càng thấy có lý, liền đem chuyện này nói cho Lão Đào.

Lão Đào trầm ngâm nói: “Cũng được.” Hắn xoay người đi tìm Kim sư gia, chuyện ở Đàm Dương huyện hỏi lão là rõ ràng nhất.

Quả nhiên, Kim sư gia nghe xong liền nói: “Có linh nghiệm hay không ta cũng không biết, chỉ là mấy chỗ hương hỏa đang thịnh ta biết rõ thôi. Đó là Quan Âm miếu ở thành Đông, cầu nhân duyên, hương hỏa cực vượng. Nhưng mà theo ta thấy, nơi nào sở dĩ linh nghiệm cũng không phải vì Bồ Tát phù hộ, mà là vì không ít các thiếu nữ chưa xuất giá đến dâng hương.”

Lão nói đến cầu nhân duyên, Đào Mặc lại nhớ tới chuyện Hứa tiểu thư, nhớ tới chuyện Hứa tiểu thư lại không khỏi nhớ tới chuyện tranh chấp với Cố Xạ hôm qua, tâm tình càng lúc càng giảm sút.

“Cái thứ hai nữa, chính là Phu Tử miếu ở thành Tây, vào đó người đọc sách chiếm đa số. Có không ít người đọc sách trọ lại, thỉnh thoảng còn có tổ chức thi hội.” Kim sư gia nói.

Hách Quả Tử gãi đầu nói: “Không có nơi bình thường chút sao?”

Kim sư gia tức giận nói: “Cái gì gọi là không bình thường? Miệng nói bậy!”

Hách Quả Tử tự biết lỡ lời, vội chữa lại: “Ta muốn tìm một nơi chùa miếu trừ đi vận xấu.”

Kim sư gia suy nghĩ một chút nói: “Thành Tây còn có tòa Tam Thanh quán, không bằng vào đó xem một chút?”

“Được được được, đạo quán là tốt nhất rồi. Đạo khả đạo phi thường đạo.” Hách Quả Tử cười xòa nói.

Kim sư gia nói: “A? Ngươi cũng biết đạo khả đạo phi thường đạo? Vậy ngươi nói một chút xem, cái gì gọi là đạo khả đạo phi thường đạo?”

Hách Quả Tử nói: “Không phải rất đơn giản sao? Nói đúng là một người muốn trở nên nổi bật, nhất định phải tránh vua đi lối tắt, không thể đi đường bình thường.”

Kim sư gia cũng không kềm được nữa, cười mắng: “Nói hươu nói vượn! Không đi đường bình thường, lẽ nào lên núi làm cướp hay sao?”

Người gác cổng ở bên ngoài hô, “Đại nhân. Cố công tử tới rồi!”

Đào Mặc xoẹt cái đứng lên, vừa khoát tay vừa chạy ra ngoài.

Hách Quả Tử nghi ngờ nói: “Thiếu gia chạy nhanh như vậy làm gì?” Ánh mắt hắn vừa chuyển, thấy Lão Đào giương khóe miệng một cách quỷ dị, lại hỏi, “Lão Đào, lão cười đến quỷ dị như thế làm gì?”

“Quỷ dị?” Lão Đào đưa tay vỗ vào gáy hắn, “Rõ ràng là ta mỉm cười.”

Lão Đào lại nói chuyện cười? ! Nhạt nhẽo thì có nhạt một chút, nhưng dầu gì đó cũng là một chuyện tiếu lâm nha! Hách Quả Tử ngơ ngác nhìn lão.

“Ta đi ra ngoài xem một chút. Ngươi cùng Kim sư gia thảo luận một chút đi tòa miếu nào đi.” Lão Đào bỏ lại một câu liền đi ra ngoài.



Hách Quả Tử quay đầu nhìn Kim sư gia, “Ta thấy…”

Kim sư gia nói: “Đạo quán không tệ.”

Hách Quả Tử nói: “Đến đạo quán đi.”

“Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện