Chương 50: C50: Chương 49
"Đúng vậy đã lâu không gặp, sau khi về nước ta vẫn luôn bận rộn chuyện trong quán không thể đến thăm ngươi, hiện tại quán ăn cuối cùng cũng ổn định, vừa lúc đi ngang qua thành phố Y nhất định là phải đến tìm ngươi ôn chuyện cũ một chút."
Người bạn cũ này rất nhiệt tình, Trương Tĩnh Hân cũng không khách khí, tay vẫn khoát lên trên lưng đối phương, dáng vẻ rất thân quen.
Quả nhiên là "bạn cũ" a.
Hai người lại nói vài câu, Trương Tĩnh Hân kéo Trần Thiên Ngữ đến giới thiệu: "Vị này chính là Trần Thiên Ngữ, ẩm thực gia trứ danh. Lúc ta ra ngoài tìm linh cảm cho món ăn mới vô tình gặp Trần lão sư liền đồng hành."
Lúc giới thiệu cùng bạn bè cũng có thể đem lý do "trùng hợp" nói ra, Trần Thiên Ngữ lại có chút không phân rõ Trương Tĩnh Hân rốt cuộc là thật sự cố ý đến tìm nàng hay là trên đời này thật có chuyện trùng hợp đến hai lần như vậy, Trần Thiên Ngữ len lén liếc mắt nhìn người bạn cũ này, thấp hơn Trương Tĩnh Hân một chút, nhưng lại cao hơn Trần Thiên Ngữ gần nửa cái đầu, tóc dài đến thắt lưng trên mặt mang theo nụ cười ung dung, hai tay chấp trước người nhất phó đại gia khuê tú, cùng Trương Tĩnh Hân đứng chung một chỗ quả thực hình ảnh rất đẹp có chút không dám nhìn... Kỳ thực Trương Tĩnh Hân là muốn cùng Trần Thiên Ngữ vứt sạch quan hệ để không khiến bạn tốt hiểu lầm?
"Trần lão sư." Trương Tĩnh Hân giới thiệu: "Đây là bạn cũ của ta Đường Ninh. Ta ở thành phố S học một năm, học tỷ năm đó, hơn ta hai lớp."
Thật sao, thì ra nàng còn từng sống ở thành phố S. Còn tưởng rằng là ngồi cùng bàn và vân vân, cảm tình tốt như vậy không ngờ lại là học tỷ lớn hơn hai lớp. Trương Tĩnh Hân lúc nhỏ vòng giao tế bạn học cũng rất lớn đi.
"Xin chào, ta biết ngươi, nhà phê bình ẩm thực trứ danh." Đường Ninh rất khách khí vươn tay, Trần Thiên Ngữ cũng mỉm cười bắt tay nàng.
"Ta có theo dõi Weibo của ngươi." Nụ cười của Đường Ninh như trước thong dong, nhưng lực đạo trên tay bất giác gia tăng: "Ta là fan hâm mộ của ngươi."
Trần Thiên Ngữ hơi biến sắc mặt, lập tức đổi thành trấn định, không rút tay nhưng cũng không dùng lực như đối phương. Nếu đối phương đã dẫn đầu đem chuyện khó xử như vậy nói ra, vậy Trần Thiên Ngữ cũng không có gì phải lảng tránh: "Sau sự kiện sao chép kia ta thật sự cũng đã lâu không lên Weibo nữa, xem nhiều phiền lòng. Bất quá ta thật không nghĩ đến Đường tiểu thư có theo dõi ta, cho ta biết tài khoản trở về ta nhất đinh theo dõi lại."
Đường Ninh buông lỏng tay ra: "Chuyện sao chép ta có nghe nói, bất quá trái lại cho tới bây giờ cũng không tin." Đầu ngón tay lúc rời đi nhìn như vô ý mà xẹt qua lòng bàn tay Trần Thiên Ngữ, kích thích Trần Thiên Ngữ nổi da gà.
Làm cái gì vậy.... Chẳng lẽ không phải là muốn thị uy với ta sao, thế nào cuối cùng còn ra một chiêu như vậy?
Tựa như tướng lĩnh địch quân thình lình thả tên bắn lén, Trần Thiên Ngữ trước mặt nâng trường mâu đối đầu ngươi chết ta sống, kết quả địch nhân đột nhiên nằm vật xuống cắn ngón tay lộ bắp đùi: "Muốn không?"
Bạn cũ của ngươi là thần thánh phương nào?
Đường Ninh dẫn hai người đi vào Nghiễm Lăng Thực Quán. Cả gian thực quán mang phong cách Gia Khánh đời Thanh về sau tu kiến lại mang hơi hướng nhà cũ Hoài Dương, đây là Bạch thị đại viện nổi tiếng năm đó ở thành phố Y. Bạch thị kinh thương giàu có, đáng tiếc trời sinh bạc mệnh, tất cả thê thiếp cưới về đều chết sớm không có hậu nhân. Về sau Bạch lão gia lâm trọng bệnh, trước khi chết đem cả đại viện giao phó cho đầu bếp chính có giao tình tốt nhất, cũng chính là tổ tiên của Đường Ninh, đầu bếp Hoài Dương nổi danh cuối đời nhà Thanh , Đường Họa Niên.
Đường Họa Niên tiếp nhận Bạch phủ đại viện một lần nữa sửa chữa, tạo dựng Nghiễm Lăng Thực Quán, chủ đạo đương nhiên là món ăn Hoài Dương. Có người nói hoàng đế năm đó tuần hành Giang Nam cũng cố ý đến Nghiễm Lăng Thực Quán thưởng thức mỹ vị.
Trải qua Đường gia đời đời khổ tâm kinh doanh, Cho đến ngày nay vẫn lưu giữ được tinh túy món ăn Hoài Dương chính tông, vô luận là món ăn hay là phương thức nấu nướng đều bảo lưu được phong thái của hàng trăm năm trước, trở thành một chi đặc biệt trân quý của món ăn Hoài Dương. Vịt Hồ Lô Bát Bảo, thịt cua đầu sư tử, ngỗng muối, Mì Dương Xuân, canh nhung kim kê, tửu túy hồ hà, ngũ đinh bao... Đều là món ăn chiêu bài của nơi này.
Người yêu thích mỹ thực toàn quốc thậm chí là các nơi trên thế giới đến thành phố Y đều mộ danh mà đến đây, đáng tiếc chủ nhân hiện tại của thực quán nào có nhiệt tính hiếu khách như vậy, mỗi ngày chỉ bán mười bạn, sau mười bàn mặc cho là ai đến cũng không tiếp. Tuy rằng tác phong kiêu ngạo bực mày khiến rất nhiều thực khách ăn canh bế môn mất hứng mà về nhưng Nghiễm Lăng Thực Quán danh khí vẫn rất lớn, cũng duy trì tinh mỹ của món ăn.
Trần Thiên Ngữ đứng giữa cổ trạch lịch sử lâu đời, mặc dù cùng nữ chủ nhân của cổ trạch gặp mặt có một tia đối chọi gay gắt không rõ từ đâu, nhưng nhìn điêu khắc tinh mỹ trên từng phiến cửa, tiền thính cực kỳ rỗng rãi, đình viện thâm u cũng có thể cảm nhận được hơi thở của lịch sử.
Hai bên sân viện là giả sơn, hoa viên, tuy là cuối mùa thu nhưng dưới bàn tay người làm vườn hoa vẫn nở rất tươi đẹp. Theo Đường Ninh vào trong, trên tường không ngừng treo đèn lồng đỏ, còn có tranh cẩm tú rất sâu sắc.
Trần Thiên Ngữ nhìn những tranh chữ này có chút không nói nên lời, hướng bức tranh thể chữ Nhan nhìn thật lâu. (thể chữ của Nhan Châu Khanh thời Đường)
"Trần lão sư còn hiểu thư pháp?" Trương Tĩnh Hân dán đến hỏi.
"Ta không hiểu nhiều, nhưng thể chữ Nhan cũng có nghe ba ta nói qua. Thể chữ Nhan thoạt nhìn giản đơn, nhưng muốn viết được cũng rất khó. Ở quê hương ta có một vị hàng xóm là nhà thư pháp, thường xuyên đến nhà ta cùng ba ta trò chuyện thư pháp, ta liền ở một bên nghe. Hoành âm dựng thẳng, tả âm phải thẳng, muốn luyện được thể chữ Nhan cần rất nhiều công phu, mà bức chữ này rất đẹp."
Trương Tĩnh Hân cười nói với Đường Ninh: "Có người khen chữ viết của ngươi đẹp kìa học tỷ."
Trong lòng Trần Thiên Ngữ thất kinh : Đây là nàng viết?!
Đường Ninh cười nói: "Tĩnh Tĩnh đừng nghịch ngợm, mau dẫn Trần lão sư vào trong, ta giúp các ngươi chuẩn bị xong phòng rồi. Trần lão sư không phải muốn ăn ngỗng muối sao?"
Trần Thiên Ngữ cười khan nói cảm ơn, quay đầu trừng Trương Tĩnh Hân: "Ngươi thế nào cái gì đều nói a, thật xấu hổ!"
Trương Tĩnh Hân không cho là đúng: "Cùng học tỷ không cần thiết khách khí, rất thân thuộc."
"....." Trần Thiên Ngữ không nghĩ Trương Tĩnh Hân là một người não thẳng, nhưng lời nói này cũng quá không khách khí rồi.
Ngươi và học tỷ ngươi rất thân, nhưng ta và các ngươi cũng không quá thân quen a...
Trần Thiên Ngữ không thể làm gì khác hơn là khen ngợi Đường Ninh đa tài đa nghệ, nghĩ thầm bức tranh này cũng đều là xuất từ tay nàng, hậu nhân danh môn thế gia quả nhiên bất phàm. Bất quá thật đúng là ít có nữ nhân nào có thể viết ra thể chữ Nhan mãnh mẽ lại xinh đẹp như vậy, nhìn nàng bề ngoài thanh mãnh ôn hòa, nhưng lúc nãy bắt tay vừa ra lực đạo cùng tâm tư ngược lại cũng là thâm thúy. Trần Thiên Ngữ đi về phía trước, nhìn đình viện thật sâu, có chút cảm giác vào hang hổ.
Đường Ninh dẫn theo Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ đi qua hành lang, dọc đường đi cũng có người hướng nàng ân cần thăm hỏi: "Lão bản khỏe." Đường Ninh chấp tay đáp lại.
Ba người ngồi vào trong phòng, món ăn từng đạo mang lên, rất nhanh đã lấp đầu bàn trong. Lần lượt có vài người vào phòng ăn, nhưng không phải ngồi mà chỉ đứng ở bên cạnh. Đường Ninh giới thiệu những người này đều là nhân viên của nơi này, có một số còn là nguyên lão.
Hầu như toàn bộ đều là món ăn kinh điển của Hoài Dương, Trần Thiên Ngữ chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra tài nấu nướng của đầu bếp Nghiễm Lăng Thực Quán từng bước tăng dần.
"Học tỷ thực sự quá khách khí, ba người làm sao ăn hết một bàn? Hãy để cho các vị trưởng bối ngồi xuống đi." Trương Tĩnh Hân nói.
"Không sao, từ từ ăn." Đường Ninh cũng không để ý nửa câu sau của Trương Tĩnh Hân, mỉm cười hướng Trần Thiên Ngữ nói: "Vừa lúc đại ẩm thực gia ở nơi này, không biết có thể chỉ điểm cho chút ý kiến không, thuận tiện để ta cải tiến một chút."
Trần Thiên Ngữ nói: "Nghiễm Lăng Thực Quán của Đường tiểu thư bán không chỉ là món ăn, còn là một loại nghệ thuật. Nhìn những món ăn này cắt điêu trang trí đẹp như bức tranh, ta cũng luyến tiếc ăn vào."
Trương Tĩnh Hân nói: "Đây cũng không giống tác phong của Trần lão sư, uống rượu dùng thùng, một mạch ăn bốn phần món chiên."
Căn bản giả không được nữ tử văn nhã gì! Trần Thiên Ngữ thật muốn hung hăng hướng bắp đùi của Trương Tĩnh Hân bấm một cái —có thể không cần có cơ hội liền mỉa mai hay không, có đôi khi căn bản là không có cơ hội còn cố ý tạo ra cơ hội!
Đường Ninh đem Mì Dương Xuân đặt ở trước mặt Trần Thiên Ngữ: "Tiễn khách bánh chẻo đón khách mì, là thực khách mời Trần lão sư nếm thử món Mì Dương Xuân của ta trước."
Trần Thiên Ngữ nhìn thấy nước dùng màu sắc đậm đà liền biết trong này có huyền cơ khác, bỏ qua mì, thử nước dùng trước.
"Thế nào? Trần lão sư, thích không?" Đường Ninh hỏi.
Trần Thiên Ngữ tinh tế thưởng thức: "Nước dùng vào miệng rõ ràng nhất là hương thơm của gà, dư vị là vị hải sản nồng đậm, nhưng vị đạo của canh gà lại không bị hải sản hoàn toàn lấn át, nhất định hầm hơn năm mươi nước. Một chén Mì Dương Xuân nho nhỏ lại dùng rất nhiều hải sản, nước dùng phối hợp tôm tươi nghiền nhỏ, uống một hớp cả người thoải mái."
"Thịt cua đầu sư tử, thịt heo và thịt cua đều là loại thượng đẳng, độ lửa vừa đúng, trước khi vào nước đã dùng dầu chiên sơ, màu sắc đẹp ngoài giòn trong mềm, béo mà không ngán...."
Đường Ninh không lên tiếng, chỉ nghe Trần Thiên Ngữ bình phẩm từng món ăn.
Sau khi Trần Thiên Ngữ mỗi một món ăn ăn một miếng liền nói vài ba câu, mỗi câu nói cũng làm cho Đường Ninh hoặc mỉm cười hoặc trầm tư.
Chờ nàng đem tất cả món ăn đều ăn xong, để đũa xuống: "Với kinh nghiệm của ta còn chưa đủ tư cách bình phẩm kỹ xảo nấu nướng của các vị sư phụ đây, chỉ là lấy tư cách một thực khách tùy ý nói một chút cảm tưởng mà thôi, Đường tiểu thư đừng chê cười mới đúng."
Đường Ninh nói: "Không, Trần tiểu thư nói rất đúng."
Trương Tĩnh Hân mặc kệ các nàng, chuyên tâm dùng bửa: "Nga —Vịt Hồ Lô Bát Bảo này vẫn ngon như vậy!"
Trần Thiên Ngữ lặng lẽ liếc mắt đâm Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân nhìn thấy, lại ném lại cho nàng một cái mị nhãn.
"....."
Trương Tĩnh Hân ăn không được bao nhiêu cơm, Đường Ninh ăn còn ít hơn nàng, từ đầu đến cuối chỉ ăn một miếng thịt cua đầu sư tử.
Lúc sắp ăn xong, những người trước đó vẫn đứng trong phòng nhỏ giọng một phen liền đi, trong lúc Trần Thiên Ngữ đến toilet Trương Tĩnh Hân hỏi Đường Ninh: "Học tỷ, Nghiễm Lăng Thực Quán là gặp phải khó khăn gì sao?"
Đường Ninh hỏi lại: "Vì sao nói như vậy?"
"Không gặp phải trắc trở gì sao ngươi lại muốn mượn miệng Trần Thiên Ngữ đến tăng lòng tin cho bản thân? Ngươi con lão hồ ly này bàn tính chính là đánh người rất vang, những người vừa đứng ở đây đều là người ngươi muốn thuyết phục đi? Không chỉ mượn miệng Trần Thiên Ngữ thuyết phục các nguyên lão, còn thử xem Trần Thiên Ngữ có đúng là hàng thật giá thật hay không. Thế nào, lúc này ngươi đã tin chuyện sao chép là nàng bị oan uổng đi?"
Đường Ninh cảm thán: "Thật sự là chuyện gì cũng trốn không thoát ánh mắt của ngươi. Lần trước lúc gọi điện thoại ta cũng đã nói, ta không thích nàng, cá tính quá mềm yếu, quá thành thật."
Trương Tĩnh Hân nghiêm túc nhìn nàng: "Cho nên Nghiễm Lăng Thực Quán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Nàng nói: "Ta muốn rời khỏi nơi này, đến Canada."
Trương Tĩnh Hân nhíu mày: "Vậy Nghiễm Lăng Thực Quán làm sao bây giờ?"
Lúc Trần Thiên Ngữ từ phòng vệ sinh đi ra nhìn thấy có một cô gái mặc trang phục đầu bếp đứng khóc bên bồn rửa tay, lau mắt thì phát hiện trên tay dính ớt, cay đến không thấy đường tìm khăn giấy, Trần Thiên Ngữ lặng lẽ giúp nàng rút khăn giấy đưa đến trong tay nàng.
"Cảm ơn...."
"Không cần khách sáo."
Sau khi Cô nương đầu bếp lau mắt xong có thể thấy mọi vật, thì người hảo tâm đưa khăn giấy giúp nàng đã đi mất.
"Như vậy a, vậy đúng thật là khó giải quyết." Trương Tĩnh Hân nghe xong lời nói của Đường Ninh cũng rơi vào trầm tư.
Đường Ninh sau khi trầm mặc một hồi cười vỗ vỗ vai Trương Tĩnh Hân, chuyển đề tài: "Nhìn ngươi cùng Trần Thiên Ngữ hiện tại quan hệ không tệ, ngươi thật sự thích nàng?"
Trương Tĩnh Hân gật đầu: "Ân."
Không ngoài Đường Ninh sở liệu: "Nàng vừa nhìn chính là loại hình ngươi sẽ thích."
"Làm sao nhìn ra được."
"Năm đó ngươi đã từng nói với ta, Đường Ninh chuyện gì ngươi cũng làm rất tốt, đâu cần người khác quan tâm, cho nên ngươi có ta hay không có ta đều giống nhau, chúng ta nói yêu đương hay không có bên nhau hay không cũng không khác biệt. Lời này có phải là ngươi đã nói hay không?"
Trương Tĩnh Hân không ngờ nàng cư nhiên đem chuyện cũ năm xưa lôi ra nói: "Đừng nói nữa, thật xấu hổ muốn chết."
Đường Ninh: "Sau đó người rời khỏi thành phố S, ta cũng suy nghĩ rõ ràng, ngươi cùng ta rất giống nhau, đều xem như là người độc lập mạnh mẽ, chúng ta quen thuộc đây đó, cho nên khó có thể tạo ra hấp dẫn. Nhưng Trần Thiên Ngữ bất đồng, nhìn nàng có thể ở trên mạng bị người ta hãm hại thành như vậy thì biết, nàng có thể kích khởi dục vọng bảo vệ của ngươi, ngươi thích nàng."
Trương Tĩnh Hân đã hiểu ra gì đó: "Ngươi nói cũng xem như đúng một phần."
"Nhưng ta vẫn ghét nàng." Đường Ninh thẳng thắn: "Kẻ vô dụng, ta đều chán ghét."
Bình luận truyện