Chương 59: C59: Chương 58
Trương Gia Lượng đối với con gái ngày nhớ đêm mong lại mang cảm giác xa lạ u sầu, mặt ngoài không biểu lộ nhưng thật ra trong nội tâm có chút dao động. Trong đời hắn đã làm ông chủ, làm công ty, làm con, nhiều năm trước đã từng làm một người chồng, duy chỉ có chưa từng làm một người cha.
Hắn không xác định con gái hắn sẽ nhìn hắn như thế nào.
Hắn không thích cảm giác không xác định này, hắn dự định thẳng thắn hỏi cái nhìn của con gái.
"Không có cái nhìn gì." Trương Tĩnh Hân ở trong nhà bếp qua lại, so với người ba như hắn con gái càng chú ý đến đồ làm bếp trong phòng bếp của hắn: "Không cần phải lo lắng, mẹ ta nói ngươi có cái gì không tốt thì nàng vẫn luôn hướng về ngươi, muốn nói sai cũng là bà nội sai. Mẹ ta vẫn luôn nói với ta ba ngươi là một người rất có trách nhiệm lại thông minh có năng lực, chính là thân thể yếu một chút."
Không cần những chi tiết khác, chỉ nhìn một cách đơn thuần Trương Tĩnh Hân cũng không ngây thơ đơn thuần như những cô gái cùng tuổi, rõ ràng dùng cách trực tiếp nói thẳng đáp lại lời của Trương Gia Lượng, Trương Gia Lượng biết con gái trưởng thành sớm là do gia đình không trọn vẹn mà nên.
Hắn tình nguyện con gái của mình có thể giống những tiểu cô nương vừa tốt nghiệp đại học khác, làm nũng với ba mình, cùng các chị em thảo luận quần áo xinh đẹp cùng mascara mới nhất, nhận được tiền lương tháng đầu tiên thì mua thứ gì đó, vì một nam sinh ưu tú đêm không thể chợp mắt.
Nhưng Trương Tĩnh Hân hoàn toàn không phải như thế, nàng độc lập bình tĩnh, rất ít xem tạp chí thời trang, thích nhất là ở trong nhà bếp nghiên cứu sách dạy nấu ăn, thời đại học thì đã mở một quán ăn nhỏ xem như thực nghiệm, thu nhập không thấp, qua lại đều là nữ giới.
Lý Ngọc nói đúng, Trương Tĩnh Hân là một người thích hợp phấn đấu vì sự nghiệp.Cùng năm, dưới sự đồng ý của nàng Trương Gia Lượng tiễn Trương Tĩnh Hân đến Pháp du học làm đầu bếp.
Trương Tĩnh Hân vô cùng dốc sức, chỉ vài năm ngắn ngủi đã vào nhà hàng Michelin đảm nhiệm đầu bếp.
Cũng là ở Pháp nàng ngoài ý muốn gặp phải bạn học thời sơ trung, Tang Thanh Nhã.Ba mẹ Tang Thanh Nhã đều định cư ở Pháp, nàng thường lôi kéo Trương Tĩnh Hân đến nhà nàng chơi. Tang gia cả nhà đều không biết làm cơm, Trương Tĩnh Hân quả thực trở thành vị cứu tinh của các nàng.
Tang Thanh Nhã nhớ bạn trai yêu xa của nàng, về nước trước, lúc Trương Tĩnh Hân nhận được tin mẹ nàng đang bệnh tình nguy kịch mới bay suốt đêm về nước.
Chuyến bay dài khiến Trương Tĩnh Hân uể oải không chịu nổi, nàng không cách nào ngủ được, hành trình lại quá mức dai dẳng không thể liên lạc với bất cứ ai, rất nhiều suy nghĩ đáng sợ tràn ngập trong đầu nàng.
Đối với Trương Tĩnh Hân mà nói, mẹ qua đời một chút dự liệu cũng không có, nàng không kịp trở tay.
"Nếu không phải nàng tận lực giấu diếm, ta cũng sẽ không an tâm ra ngoại quốc học tập."
Thì đến bệnh viện mẹ đã qua đời.
Nàng ngồi vào bên cạnh Trương Gia Lượng, hai mắt trống rỗng vô thần.
Người mẹ duy nhất ô nhu nhất trên đời cứ như vậy mà mất đi, thậm chí ngay cả một lần cuối cũng không nhìn thấy được... Nàng biết con người sống trên đời cần phải đối mặt rất nhiều chia lìa, nàng không sợ mất đi, nàng chỉ thầm nghĩ hảo hảo nói lời từ biệt.
Trương Tĩnh Hân không cách nào chấp nhận mẹ nàng sẽ ra đi một cách vội vàng mà tàn khốc như vậy.Nàng không thể tự mình tiễn chân người mẹ đã cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy.
"Mẹ ngươi.... Trước khi qua đời một mực nhớ đến ngươi."Trương Gia Lượng cực lực vẫn duy trì bình tĩnh, mặc dù ngữ điệu chậm nhưng vẫn đang phát run. Hắn lau khuôn mặt tràn đầy nước mắt, ho khan một tiếng, đem một phong thư đưa cho Trương Tĩnh Hân: "Đây là mẹ ngươi để lại cho ngươi."
Trương Tĩnh Hân mở thư ra, mẹ xin lỗi nàng vì vẫn luôn giấu diếm bệnh tình.
"Thế nhưng ta vẫn cảm thấy mình đúng, ta không muốn trở thành chướng ngại vật cản trở ngươi theo đuổi lý tưởng. Có lẽ không thể đến kịp để nói từ biệt, may mà kiếp này chúng ta làm mẹ con sống rất khoái lạc. Ngươi là đứa con gái ta quý trọng nhất, trước khi rời đi mẹ có chút bận tâm về ngươi. Bản chất của ngươi là bi quan, sợ ngươi ở thời khắc quan trọng của cuộc sống sẽ sản sinh tâm lý tiêu cực. Rất xin lỗi đây là bóng ma ta và ba ngươi đã gây ra cho ngươi, đây là lỗi chúng ta không thể trách ngươi.Mẹ đời này có ngươi bên cạnh cho nên cũng không khổ, nhưng hối hận, hối hận lúc đó không thể vững vàng nắm giữ ba ngươi, nắm giữ cuộc sống mình muốn.Nếu như cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định đem hết toàn lực nắm lấy người và việc ta quan tâm.Thế nhưng nhân sinh thì không cách nào làm lại, ngươi là sinh mạng kéo dài của ta, mẹ hy vọng ngươi nên biết nắm bắt, làm chuyện bản thân muốn làm.
Đời này ta có ngươi, rất hạnh phúc."
Mẹ dạy nàng hiểu rất nhiều thứ, nhưng lại chưa từng nói qua những lời cảm tính mà ôn nhu như vậy.Tuy rằng nàng vẫn luôn biết mẹ miệng cứng lòng mềm, là một người mẹ tốt.
Trong một năm sau đó Trương Tĩnh Hân vẫn không cách nào thoát khỏi bóng ma từ sự ra đi của mẹ nàng.
Nàng một mực tự hỏi một vấn đề, nếu người luôn phải chết, vì sao còn phải cố gắng học tập, sinh hoạt, công tác, những chuyện phí hết tâm tư để làm tốt đến cuối cùng cũng chỉ có thể theo cái chết hóa thành bọt nước.
Sinh ra còn có thể ngăn cản, nhưng chết đi so với bất cứ sự vật gì trên đời đều cường đại hơn.
Nút thắt này ở trong lòng Trương Tĩnh Hân, nàng tiêu cực mà đối diện mọi người cùng mọi việc, nụ cười cũng không tái hiện nữa.
Hoa Tiền Nguyệt Thiện, là bước mặt ngoặc trong cuốc sống của nàng.
"Cho nên...." Trần Thiên Ngữ chống cái đầu sắp gục đến trên bàn, tác dụng của cồn khiến nàng buồn ngủ, rồi lại luyến tiếc cố sự của Trương Tĩnh Hân: "Ngươi là thế nào lại bắt đầu tích cực trở lại?"
Trương Tĩnh Hân nhìn Trần Thiên Ngữ, ánh mắt có chút phiêu đãng, đột nhiên nở nụ cười: "Trần lão sư, mặt ngươi rất đỏ."
"Ngươi cũng tương tự...ách." Trần Thiên Ngữ liếc mắt nhìn ba chai rượu đỏ bị uống cạn trên bàn, có chút kinh ngạc, lẽ ra chỉ muốn tùy tiện uống một chút, thế nào lại uống nhiều như vậy?
"Đây là bí mật thương nghiệp." Trương Tĩnh Hân mỉm cười, Trần Thiên Ngữ nắm lấy cổ áo của nàng ,đem nàng từ bên kia bàn kéo đến trước mặt, cố hết sức tập trung, muốn xem rõ khuôn mặt Trương Tĩnh Hân.
"Bí mật của ngươi cũng quá nhiều...... Nhưng ngươi lừa không được ta." Chóp mũi của Trần Thiên Ngữ hơi lạnh, tập trung cảm nhận, cảm giác mát lạnh kia là đến từ chóp mũi của Trương Tĩnh Hân.
"Ngươi chính là Dùng Bồn Ăn Cơm!" Trần Thiên Ngữ mười phần khẳng định nói.
Trương Tĩnh Hân: "Ta là Dùng Bồn Ăn Cơm......vậy ngươi chính là dùng nồi ăn cơm."
Trần Thiên Ngữ nghe xong nửa câu đầu một cái giật mình cư nhiên thanh tỉnh không ít, kết quả nửa câu sau nói ra, men say lập tức trở về, thiếu chút nữa khiến nàng đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Trần lão sư, cẩn thận." Trương Tĩnh Hân kéo cánh tay của Trần Thiên Ngữ lại, ly rượu trên bàn bị chạm trúng ngã xuống, ly rượu lấy đế ly làm tâm điểm xoay hơn nửa vòng từ bên cạnh bàn ngã xuống sàn, vỡ vụn.
"Xin lỗi." Trần Thiên Ngữ nghe được âm thanh nứt vỡ, cố định thân thể đang tựa vào lưng ghế của mình, xoay người lại nhặt mảnh vỡ thủy tinh.
"Đừng chạm vào, sẽ cắt tay ngươi." Trương Tĩnh Hân đem Trần Thiên Ngữ kéo lên, một cái khom người đứng lên quá mạnh, trước mắt Trần Thiên Ngữ biến thành màu đen, hai tay chống trên vai Trương Tĩnh Hân, quán tính phía sau đẩy nàng về phía trước, thoáng chốc liền bị ôm.
Ký ức rõ ràng nhất của Trần Thiên Ngữ cũng dừng lại ở chỗ này.
Nhưng đây không phải là kết thúc.
Có chút ký ức rời rạc là Trương Tĩnh Hân nửa ôm nửa dìu nàng đến trên giường, người muốn đi nhưng bị Trần Thiên Ngữ ôm trở lại.
"Ta đi rửa mặt, lấy khăn mặt cho ngươi." Trương Tĩnh Hân giải thích.
Giường hướng ra sân thượng thật to, cửa sổ không đóng, ánh trăng thật lớn mà sáng sủa, cô đơn treo trên không trung sâu thẳm, phần vắng vẻ cùng thần bí kia khiến cho người ta có chút sợ hãi.
"Ngươi xem vầng trăng kia...." Trần Thiên Ngữ khẩn trương, Trương Tĩnh Hân quay đầu nhìn thoáng qua.
"Ánh trăng thế nào? Rất đẹp."
"Ngươi không nên đơn thuần coi nó là ánh trăng để chúng ta thưởng thức, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, ách..... Nó là một tinh cầu, cô độc xoay quanh trong trong vũ trụ, trên đó không có một người, không có không khí không có nước không có âm thanh.Đứng trên mặt trăng có thể nhìn thấy gần bên cạnh có một quái vật lớn màu màu xanh nhạt gắt gao đè ép..."
"Được rồi." Khuỷu tay Trương Tĩnh Hân chống bên cạnh khuôn mặt Trần Thiên Ngữ, dùng thân thể đem những lời càng nói càng loạn của nàng ép ngược lại, cũng đem ánh trăng che đi: "Trần lão sư uống say không phải sẽ luôn ngã đầu liền ngủ sao? Lúc nào đổi thành nói nhiều rồi? Đừng nghĩ cũng đừng sợ, ta sẽ kéo rèm cửa sổ lại."
"Đừng đi."
Trần Thiên Ngữ ôm Trương Tĩnh Hân vào lòng, hai tay không được tự nhiên, mùi nước hoa trên người khiến nàng ngượng ngùng.
Cảm tạ là nàng không có lùi bước.
"Ta sợ ngươi đi lần này, ta lại phải nhớ ngươi." Trần Thiên Ngữ vuốt tóc Trương Tĩnh Hân.
Trương Tĩnh Hân ghé vào trên người Trần Thiên Ngữ, ánh trăng lại lộ ra, ánh trăng hình cung xung quanh lạnh lẽo, mây vù vù bay đến che phủ nó, ánh sao trở nên sáng rõ.
"Ngươi có nhớ ta?" Gò má của Trương Tĩnh Hân chôn trước ngực Trần Thiên Ngữ, có thể cảm giác được đường nét của nội y cùng nhiệt độ của thân thể.
"Có, đương nhiên là có.... Làm sao có thể không có?" Trần Thiên Ngữ còn có chút tức giận: "Ngươi cứ như vậy đột nhiên xuất hiện, vẫn ở bên cạnh ta. Bất kể ta vui vẻ hay thất vọng, ngươi cũng ở nơi đó mỉm cười với ta....khiến ta quen có ngươi, không thể rời xa ngươi, sau đó ngươi lại đột nhiên biến mất.... Ngươi còn có thể tệ hơn nữa không?"
Trong đôi mắt của Trần Thiên Ngữ hàm chứa nước mắt, Trương Tĩnh Hân lại cười, dời bàn tay đang che nửa bên mặt của nàng đi, nói: "Có thể."
Có thể.
Sau đó thì sao?
Sáng hôm sau lúc Trần Thiên Ngữ mở mặt đã hỏi mình trăm nghìn lần, sau đó thì sao!
??! (O△O)?
Trương Tĩnh Hân để lại tờ giấy bên giường cho Trần Thiên Ngữ, còn có hình vẽ tiểu hoàng kê... Vì sao thật sự có tiểu hoàng kê ở chỗ này!
"Ta đi bệnh viện, hôm nay phải chuyển bà nội đến bệnh viện Thị Tam. Nhờ phúc của Trần lão sư, rất cảm ơn.Cho phép ta tìm cơ hội hảo hảo đáp tạ ngươi. Bữa sáng đã làm để trong lò nướng, đi quá vội vàng, món chính chỉ có cơm nắm chiên chi sĩ (mọt vị thuốc đông y). Hoa quả cùng nước ngô đều ở trong bếp, nước ngô ở trong bình giữ ấm màu đen, lúc ngươi tỉnh dậy vẫn còn nóng.Xong chuyện sẽ liên lạc với ngươi.Xin lỗi."
"Cư nhiên... Không ở đây?"Trần Thiên Ngữ đứng dậy, đau đầu miệng khô, trước tiên là uống một ly nước lớn dập tắt biển lửa trong người.
Từ lò nướng lấy cơm nắm chiên chi sĩ, hình dạng tạo thành tam giác có chút khả ái. Trần Thiên Ngữ cầm hai nắm cơm trong tay, hung hăng cắn một cái, chi sĩ mềm dẻo, dưới đáy cơm nắm còn có một lớp trứng, nấm hương bên trong rất ngọt... Chỉ là một nắm cơm nho nhỏ nhưng bỏ vào rất nhiều tâm tư, chớ nói chỉ là cam được tách thành từng múi, cùng với thức uống nóng được giữ ấm trong bình.
Ăn ngon đến muốn nói một câu thô tục.
Một mạch ăn xong cơm nắm, chậm rãi uống nước ngô ăn cam đã lột sẵn, lấy thêm tờ giấy kia đến xem.
Khẳng định hiện tại Trương Tĩnh Hân đang bận rộn, không tiện gọi điện thoại quấy rầy nàng, thế nhưng tối hôm qua sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhiều lần phỏng đoán tờ giấy Trương Tĩnh Hân lưu lại, ngữ khí vừa thân mật vừa khách khí.... Nếu như đã làm cái gì, vậy còn gọi Trần lão sư cái gì, còn nói cái gì đáp tạ xin lỗi cũng quá khách khí đi, nhưng mà nếu cái gì chưa từng làm, vậy cơm nắm, cam, cùng nước ngô này đều là vì cái gì?
Trương Tĩnh Hân người này làm việc có chút không theo lẽ thường, Trần Thiên Ngữ càng nghĩ càng ngứa ngáy trong lòng, nói chung hiện tại không chiếm được đáp án, cũng đừng làm khó dễ bản thân, tìm một chút chuyện đến phân tán lực chú ý đi.
Nàng trở lại biệt thự số 8 của nàng, vừa mở cửa ra máy điều hòa trong phòng mang đến ngột ngạt khiến nàng hô hấp không thoải mái.
Nàng đem cửa sổ mở ra lại bị gió thổi đến tóc quất lên mặt, thế nào lại không có cảm giác thoải mái như ở nhà Trương Tĩnh Hân...Cũng đúng, trong nhà Trương Tĩnh Hân lắp đặt bốn máy phun sương phun sương trắng bất kể ngày đêm.
Trần Thiên Ngữ gọi điện thoại: "Ân, phải, được rồi? Cảm ơn, cảm ơn."
Đem một đại cương cùng bản thảo 3 vạn chữ đăng lên một trang web, trang web này quanh năm có thực thể xuất bản biên tập cùng tác giả lưu luyến, cơ hội ký hợp đồng xuất bản vẫn phải có.
Bản thảo dùng tên thật của nàng đăng lên, trong dự liệu, bên dưới một loạt phản hồi, có sùng bái đăng ảnh chụp lên, càng nhiều là quái gở mắng nàng sao chép, còn có mặt mũi xuất hiện.
Chuyện này cũng không sao, lực chú ý của Trần Thiên Ngữ không ở nơi này.
Treo Q Q vạn năm không dùng lên, chọn chế độ tự động trả lời còn nàng thì đi tắm.
Tối hôm qua uống rượu cả đêm không tắm liền ngủ.... Trương Tĩnh Hân ngươi không lương tâm, cũng không lau người cho người ta, rất khó chịu!
Tắm rửa xong đánh răng thoải mái mà đi ra, phát hiện có 5 thông báo. Nàng xem một lần, không phải người nàng muốn tìm.
Không sao, nàng có thể chậm rãi chờ.
Điện thoại di động kêu vang lên, chắc là Trương Tĩnh Hân xong chuyện gọi đến nói với nàng chuyện tốt qua, cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, là Cao Ấu Vi.
Trần Thiên Ngữ nhìn màn hình điện thoại trầm mặc một hồi, không bắt máy.
Điện thoại rất nhanh liền cúp máy.
Cao Ấu Vi không muốn nói cái gì tiếp tục đả kích Trần Thiên Ngữ, chỉ muốn nhìn thấy nàng.
Nàng biết Trần Thiên Ngữ đã trở về tối hôm qua Cao Ấu Vi ở ngay trước nhà nàng, nhìn thấy nàng vào nhà Trương Tĩnh Hân, cả đêm không đi ra, sáng nay mới về nhà.
Cao Ấu Vi một đêm không chợp mắt, cũng không hề mệt. Thấy người kia mặc áo ngủ dáng vẻ lôi thôi đã nghĩ ôm nàng một cái mà thôi.
Chỉ là Trần Thiên Ngữ hình như không muốn nhìn thấy nàng.
"Đáng đời, đều là ngươi tự làm tự chịu." Tang Thanh Nhã không một chút ý tứ muốn an ủi Cao Ấu Vi, vừa lên đã mắng.
Cao Ấu Vi cảm thấy mình vẫn không hợp với nữ nhân này.
Bình luận truyện