Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Chương 51: Hôn anh



Tất cả dịu dàng biến mất hầu như không còn sau tiếng gọi‘Anh Thiểu Đình ’

Giống như bị rót vào miệng một ngụm giấm Sơn Tây lâu năm Tô Lực Hằng chua xót,lửa giận xông thẳng trần nhà ngay sau đó đốt trọi một mảng lớn.

“Em đời này cũng đừng nghĩ gặp được hắn!” Quẳng xuống lời nói tàn nhẫn quay đầu bước đi,sợ mình ở đây thêm một giây đồng hồ sẽ không chịu nổi!

Cô không phải cố ý nhận lầm người,ai bảo thái độ hắn dịu dàng không bình thường,bất quá đó là ánh mắt của hắn sao?

Sau khi hoài nghi trong lòng Liễu Uyển Nhi không khỏi lóe lên chút hạnh phúc,có lẽ Tử Quyên tỷ nói là sự thật,trong lòng hắn thật sự có cô.

Cô muốn đi tìm hắn để hỏi cho rõ ? Như vậy có quá chủ động không? Lỡ như nói không đúng chọc hắn giận hơn nữa thì sao? Nhưng nếu như hắn thật sự yêu cô, vậy thì có thể yêu cầu hắn giản hòa cùng anh Thiểu Đình và ông ngoại?

Tìm hắn? Không tìm hắn? Liễu Uyển Nhi do dự.

Phiền não cúi đầu,chợt phát hiện mình còn mặc áo cưới,trước tiên phải đổi lại quần áo thường ngày.

Vừa ý thức được cô không có quần áo,cho nên quyết định đến tủ quần áo tùy tiện tìm một cái áo sơ mi của Tô Lực Hằng.

Mở ra tủ treo quần áo,bên trong tất cả đồ phái nữ,mỗi một bộ đều là kiểu cô thích,nhìn lại số đo hoàn toàn hợp dáng người của cô,hắn chuẩn bị cho cô sao?

Giống như có được khích lệ,Liễu Uyển Nhi quyết định đi tìm Tô Lực Hằng nói chuyện một chút,đem tất cả nghi vấn năm năm trước một lần hỏi rõ ràng.

Tìm đại một bộ đồ mặc ở nhà,chạy thẳng tới thư phòng Tô Lực Hằng.

Bên trong thư phòng,Tô Lực Hằng đang dặn dò Tử Quyên một số chuyện,chợt nghe có tiếng bước chân đang tới gần.

Ngay sau đó cửa thư phòng động đậy,dư quang liếc thấy bóng người nhỏ nhắn quen thuộc.

Tất cả lửa giận tiêu tán thoáng cái bốc lên,không chút nghĩ ngợi liền kéo Tử Quyên vào trong ngực mình,hôn lên môi cô ta.

Động tác đột nhiên của hắn khiến Tử Quyên kinh ngạc,rất nhanh cô cũng phát hiện người đang đứng trước cửa.

Liễu Uyển Nhi làm sao cũng không nghĩ đến bắt gặp cảnh trước mắt,chợt nhớ tới năm năm trước cô lần đầu tiên nhìn thấy Tử Quyên nằm trên giường Tô Lực Hằng,thì ra bọn họ vẫn chưa cắt đứt.

Còn gì để hỏi,đáp án đã rất rõ ràng là cô tự mình đa tình,yên lặng đóng cửa lại yên lặng rời đi.

Tô Lực Hằng vẫn chú ý đến cử động của cô,trong nháy mắt thấy cô cứng ngắc để khiến hắn dừng lại động tác.

Nhìn cô thất thần rời đi,tim của hắn co rút một chút,trả thù cô kết quả giống như làm cho hắn khó chịu theo.

Lúc này Tử Quyên đẩy ra bàn tay Tô Lực Hằng đặt trên vai mình ,thản nhiên nói: “Đại ca, đây là điều anh muốn sao?”

Cô có ý gì? Tô Lực Hằng nhìn đàn em dưới trướng mình nhiều năm.

“Không có chuyện gì khác,em đi trước.” Tử Quyên xoay người đi,năm năm trước khi Tô Lực Hằng điều cô trở về Singapore cô đã nhận ra người đàn ông này không thuộc về cô,cho nên cô buông tha mặc dù rất khổ sở.

Hiện tại cô chỉ tôn kính hắn,cô không hy vọng lãng phí thời gian cùng tình cảm cho người không yêu mình,cuối cùng khổ sở chính là mình.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Lực Hằng,mà theo thời gian từng giây từng giây trôi qua trong lòng càng phập phồng lo lắng,nhóc con ngu ngốc kia lỡ như nhận định hắn còn quan hệ với Tử Quyên,có thể sẽ giống như năm năm trước bỏ trốn hay không?

Không được,hắn được trở về xem một chút, nghĩ tới liền lập tức đứng dậy chạy ra khỏi thư phòng.

Một giây đóng lại cửa phòng Liễu Uyển Nhi cố nén nước mắt rốt cục vỡ đê.

Trong đầu tất cả đều là cảnh Tô Lực Hằng ôm hôn Tử Quyên,nếu không yêu cô tại sao còn muốn dây dưa ?

Lúc này chỉ có nước mắt mới có thể xoa dịu nổi khổ trong lòng cô.

“Uyển Nhi.” Một tiếng hô nhỏ,Liễu Uyển Nhi nhanh chóng ngẩng đầu,là ai gọi tên thật của cô?

Chỉ thấy cửa sổ đứng một người chính là Vu Thiểu Đình.

“Anh Thiểu Đình.”Giọng có chút kích động,hắn có biết khi cô đang đau lòng,gọi tên Uyển Nhi đối với cô mà nói là rất an ủi.

Nước mắt của cô khiến Thiểu Đình đau lòng: “Hắn đã làm gì em?”

Cô không muốn nói,không muốn nói hình ảnh khiến cô đau,vọt tới trước mặt của hắn: “Chúng ta đi thôi,rời xa nơi này,không bao giờ … trở về đây nữa.”

“Ừ.” Giống như năm năm trước,Vu Thiểu Đình ôm lấy Liễu Uyển Nhi đứng trên cửa sổ.

“Các ngươi cho rằng còn có thể chạy trốn sao?”

Bỗng nhiên một giọng nói từ chỗ tối truyền đến,nhanh chóng quay đầu lại,Tô Lực Hằng đã đứng phía sau bọn họ.

Lúc này Tô Lực Hằng trong lòng tê liệt đau đớn,cô lại muốn phản bội mình giống như năm năm trước cùng người đàn ông này chạy trốn.

“Anh Thiểu Đình chúng ta đi.” Liễu Uyển Nhi gọi làm Thiểu Đình lấy lại tinh thần,lúc này mới phát hiện sắc mặt cô bé trong ngực kiên định lạnh lùng dị thường , trong lòng run lên,hắn nhạy cảm lập tức phát hiện có chuyện không bình thường.

Nhưng lúc này không quan tâm được nhiều,sau khi hắn tỉnh lại Lâm Cẩm Quyền đã kể cho hắn nghe tất cả chuyện xảy ra, ý nghĩ đầu tiên chính là tới Tô gia cứu cô,mà hắn cũng lập tức làm như vậy, hiện tại chỉ cần rời khỏi cửa sổ này bọn họ có thể vĩnh viễn cao bay xa chạy.

Vẻ mặt lạnh lùng của cô làm Tô Lực Hằng tâm lạnh như băng,vốn còn tưởng rằng cô có chút tình cảm với mình,bây giờ nhìn lại tất cả đều là ảo giác,là hắn tự mình đa tình.

Tô Lực Hằng siết chặt quả đấm: “Các người không thể đi.”

Vu Thiểu Đình cảnh giác nhìn người đàn ông nguy hiểm trước mắt,đơn đả độc đấu mình chưa chắc thắng được hắn,huống chi còn mang theo Liễu Uyển Nhi.

Nhưng việc đã đến nước này,vô luận thế nào hắn cũng muốn thử một lần,lui về phía sau hai bước,quay người lại đang chuẩn bị nhảy lên cửa sổ,bỗng nhiên nhìn thấy trong sân đã đứng đầy đàn em trong Lưu Xuyên Đường.

Liễu Uyển Nhi cũng nhìn thấy,tim nhất thời nguội.

Nhìn hai người họ cứng ngắc Tô Lực Hằng biết bọn họ đã thấy rõ hoàn cảnh.

“Tiểu Tiểu,em tới đây.” Đây không phải thỉnh cầu mà là ra lệnh.

Do dự một chút vẫn thoát khỏi lòng ngực hắn,không nhìn tới ánh mắt bảo “đừng” của Vu Thiểu Đình,Liễu Uyển Nhi không muốn liên lụy hắn,bởi vì cô biết người đứng ở trước mặt bọn họ đã hóa thành ma quỷ,hắn bây giờ chuyện gì cũng làm được.

Đi tới trước mặt của hắn,tay lập tức bị một lực lượng mạnh mẽ kéo,xương giống như sẽ bị bóp nát,cố nén đau đớn,giống như cánh tay không thuộc về cô,cô không muốn …bị hắn thao túng.

“Hôn anh.” Tô Lực Hằng vô cùng bất mãn trên người cô tản mát ra sự xa cách,đồng thời muốn biểu thị công khai chủ quyền trước mặt Vu Thiểu Đình,cô bé này là vợ hắn,đừng hòng cướp đi cô.

Giống như không nghe được lời hắn,ánh mắt Liễu Uyển Nhi dần dần rời rạc.

Một giây đóng lại cửa phòng Liễu Uyển Nhi cố nén nước mắt rốt cục vỡ đê.

Trong đầu tất cả đều là cảnh Tô Lực Hằng ôm hôn Tử Quyên,nếu không yêu cô tại sao còn muốn dây dưa ?

Lúc này chỉ có nước mắt mới có thể xoa dịu nổi khổ trong lòng cô.

“Uyển Nhi.” Một tiếng hô nhỏ,Liễu Uyển Nhi nhanh chóng ngẩng đầu,là ai gọi tên thật của cô?

Chỉ thấy cửa sổ đứng một người chính là Vu Thiểu Đình.

“Anh Thiểu Đình.”Giọng có chút kích động,hắn có biết khi cô đang đau lòng,gọi tên Uyển Nhi đối với cô mà nói là rất an ủi.

Nước mắt của cô khiến Thiểu Đình đau lòng: “Hắn đã làm gì em?”

Cô không muốn nói,không muốn nói hình ảnh khiến cô đau,vọt tới trước mặt của hắn: “Chúng ta đi thôi,rời xa nơi này,không bao giờ … trở về đây nữa.”

“Ừ.” Giống như năm năm trước,Vu Thiểu Đình ôm lấy Liễu Uyển Nhi đứng trên cửa sổ.

“Các ngươi cho rằng còn có thể chạy trốn sao?”

Bỗng nhiên một giọng nói từ chỗ tối truyền đến,nhanh chóng quay đầu lại,Tô Lực Hằng đã đứng phía sau bọn họ.

Lúc này Tô Lực Hằng trong lòng tê liệt đau đớn,cô lại muốn phản bội mình giống như năm năm trước cùng người đàn ông này chạy trốn.

“Anh Thiểu Đình chúng ta đi.” Liễu Uyển Nhi gọi làm Thiểu Đình lấy lại tinh thần,lúc này mới phát hiện sắc mặt cô bé trong ngực kiên định lạnh lùng dị thường , trong lòng run lên,hắn nhạy cảm lập tức phát hiện có chuyện không bình thường.

Nhưng lúc này không quan tâm được nhiều,sau khi hắn tỉnh lại Lâm Cẩm Quyền đã kể cho hắn nghe tất cả chuyện xảy ra, ý nghĩ đầu tiên chính là tới Tô gia cứu cô,mà hắn cũng lập tức làm như vậy, hiện tại chỉ cần rời khỏi cửa sổ này bọn họ có thể vĩnh viễn cao bay xa chạy.

Vẻ mặt lạnh lùng của cô làm Tô Lực Hằng tâm lạnh như băng,vốn còn tưởng rằng cô có chút tình cảm với mình,bây giờ nhìn lại tất cả đều là ảo giác,là hắn tự mình đa tình.

Tô Lực Hằng siết chặt quả đấm: “Các người không thể đi.”

Vu Thiểu Đình cảnh giác nhìn người đàn ông nguy hiểm trước mắt,đơn đả độc đấu mình chưa chắc thắng được hắn,huống chi còn mang theo Liễu Uyển Nhi.

Nhưng việc đã đến nước này,vô luận thế nào hắn cũng muốn thử một lần,lui về phía sau hai bước,quay người lại đang chuẩn bị nhảy lên cửa sổ,bỗng nhiên nhìn thấy trong sân đã đứng đầy đàn em trong Lưu Xuyên Đường.

Liễu Uyển Nhi cũng nhìn thấy,tim nhất thời nguội.

Nhìn hai người họ cứng ngắc Tô Lực Hằng biết bọn họ đã thấy rõ hoàn cảnh.

“Tiểu Tiểu,em tới đây.” Đây không phải thỉnh cầu mà là ra lệnh.

Do dự một chút vẫn thoát khỏi lòng ngực hắn,không nhìn tới ánh mắt bảo “đừng” của Vu Thiểu Đình,Liễu Uyển Nhi không muốn liên lụy hắn,bởi vì cô biết người đứng ở trước mặt bọn họ đã hóa thành ma quỷ,hắn bây giờ chuyện gì cũng làm được.

Đi tới trước mặt của hắn,tay lập tức bị một lực lượng mạnh mẽ kéo,xương giống như sẽ bị bóp nát,cố nén đau đớn,giống như cánh tay không thuộc về cô,cô không muốn …bị hắn thao túng.

“Hôn anh.” Tô Lực Hằng vô cùng bất mãn trên người cô tản mát ra sự xa cách,đồng thời muốn biểu thị công khai chủ quyền trước mặt Vu Thiểu Đình,cô bé này là vợ hắn,đừng hòng cướp đi cô.

Giống như không nghe được lời hắn,ánh mắt Liễu Uyển Nhi dần dần rời rạc.

Tô Lực Hằng nhìn không thấy tức giận trong mắt cô,cô trước mắt giống như chỉ là một búp bê vải,búp bê vải không có linh hồn,trong lòng không khỏi có chút hốt hoảng.

“Hôn anh.”

Lần nữa ra lệnh trong giọng nói ngoại trừ cường thế còn có chút khẩn trương.

Liễu Uyển Nhi giống như không nghe được giọng của hắn,ngơ ngác đứng trước mặt hắn,ánh mắt mơ màng không biết nhìn về hướng nào.

“Tiểu Tiểu.” Vu Thiểu Đình cũng phát hiện cô khác thường,không khỏi có chút lo lắng,muốn nhích tới gần cô lại bị Tô Lực Hằng ngăn cản.

“Cô ấy là vợ tôi!”

Thân phận này giống như một tiếng sấm chấn động màn nhĩ Vu Thiểu Đình,muốn liều lĩnh kéo cô bên cạnh hắn đi cũng thấy được kiên định như bàn thạch trong mắt Tô Lực Hằng : “Trước đó tôi thả các người đi nhưng bây giờ cô ấy là vợ tôi,vĩnh viễn không thể chia cách,tôi sẽ không để cô ấy rời khỏi tôi nửa bước.”

Vu Thiểu Đình bỗng nhiên nhớ lại hiểu lầm năm năm trước,nếu như không phải hiểu lầm cô ấy hiện tại hoàn toàn chịu theo hắn đi sao?

Hiện tại thử nghĩ rốt cuộc là Tô Lực Hằng đoạt đi cô dâu của hắn,hay chính hắn đoạt đi cô gái vốn thuộc về đại ca?

Mà ai mới là tình yêu đích thực trong lòng cô ấy?

Cô lệ thuộc vào hắn,tin tưởng hắn,nhưng ở trong mắt cô hắn chưa từng thấy qua ngọn lửa kích tình.

Giữa bọn họ chung đụng luôn dịu dàng thắm thiết rồi lại bình thản như nước,đó cũng là nguyên nhân mỗi khi đứng trước mặt Tô Lực Hằng cảm thấy hoảng loạn, nói cho cùng hắn không có chút lòng tin tình cảm cô dành cho hắn.

Nhìn cô bối rối,thất thần,tức giận,ha ha không có yêu lấy đâu ra oán hận cùng thất vọng.

Mình đưa đã cướp đi cô năm năm đã đến lúc trả lại cho hắn.

Rũ xuống hai mắt xoay người đi.

Tự nói với mình không được quay đầu lại,cô bé kia đã tìm được cảng chân chính,có lẽ bão có thể gầm thét nhưng có cảng che chở,tất cả cũng sẽ trời cao biển rộng.

Ánh mắt Tô Lực Hằng vẫn dán chặt trên người Liễu Uyển Nhi.

Nhìn cô thật lâu không có phản ứng,không nhịn được hỏi: “Em đang giận anh sao?”

Vẫn hờ hững.

Tô Lực Hằng ôm cô đặt lên trên giường,đắp chăn cho cô.

Nhẹ xoa lông mày trên trán,trong lòng thở dài một hơi,cho dù trong lòng em không có anh,anh vẫn giữ em bên mình,ai bảo cuộc đời anh đã không thể không có em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện