Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 77



Trình Khác lần đầu tiên mất ngủ triệt để như vậy, cả đêm hắn chẳng ngủ được, cứ nằm trên giường sững sờ.

Giang Dư Đoạt vẫn luôn trong phòng ngủ, mà cũng không ngủ.

Ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Trình Khác không biết y đang nhìn gì, cửa sổ ngoài phòng khách còn có thể nhìn ra đường, cửa sổ trong phòng ngủ là nhìn ra sân sau, tường bao rất cao, cũng không có lan can.

Chắc chỉ có thể nhìn thấy cái đèn kia đi.

Giang Dư Đoạt cũng không ngồi ngẩn người, lúc y ngẩn người sẽ không hút thuốc, mà đêm đó y đều đang hút thuốc.

Tuy rằng y rất cẩn thận hé cửa sổ ra một khe nhỏ, miệng cũng hướng khe nhỏ mà nhả khói, Trình Khác vẫn có thể cảm giác được khói thuốc lượn lờ trong phòng.

Bình thường hắn nhất định sẽ xông dậy đánh người, không thể không hút được à, lúc hút không đi ra ngoài được à!

Mà cả đêm này, hắn đều chẳng hé răng.

Lúc hừng đông, Giang Dư Đoạt đứng dậy, nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, có lẽ là rửa mặt.

Lúc đẩy cửa tiến vào, Trình Khác nghe thấy y nhỏ giọng mắng một câu: “Đệt, mẹ nó chứ, sặc.”

Trình Khác không nhúc nhích, có thể nghe thấy y đang cầm áo bắt đầu quạt phần phật trong phòng, có lẽ là muốn quạt bay khói ra ngoài.

Có điều chẳng có tác dụng gì, Trình Khác nghe thấy có hơi buồn cười.

“Trình Khác!” Giang Dư Đoạt gọi hắn.

“Ơ?” Trình Khác đáp.

“Đừng giả ngủ nữa,” Giang Dư Đoạt nói, “Dậy ra ngoài đi, sặc chết anh cả tối rồi, không cảm giác được gì à?”

“…Không có.” Trình Khác ngồi dậy, hắn còn tưởng Giang Dư Đoạt suy nghĩ chuyện này mà không để ý tới hắn đang không ngủ.

“Trần Khánh chốc nữa mang đồ ăn sáng đến.” Giang Dư Đoạt nói, “Ăn đã rồi chốc ngủ tiếp.”

“Trần Khánh?” Trình Khác ngẩn người.

“Mẹ nó gói sủi cảo, bảo nó mang đến.” Giang Dư Đoạt nói.

“À, ừ.” Trình Khác xuống giường, đi rửa mặt.

Lúc rửa mặt, Giang Dư Đoạt theo thường lệ lại theo tới, dựa vào cửa nhìn hắn.

Có điều hôm nay chu đáo hơn lần trước nhiều, kem đánh răng cũng đã bóp sẵn, Trình Khác rửa mặt xong y cũng giúp vắt khăn mặt, sau đó một tay đỡ gáy Trình Khác, một tay cầm khăn mặt, chà chà trên mặt hắn.

“Ai, đệch.” Trình Khác cảm giác ngũ quan của mình cũng bị y lau đến lệch khỏi chỗ luôn, may mà khăn mặt cũng mềm, “Cậu giúp tôi lột da đấy à?”

“Mạnh quá à?” Giang Dư Đoạt lấy khăn mặt ra.

“Gần bằng lúc chà tắm rồi, đây là mặt tôi chứ không phải lưng.” Trình Khác thở dài.

Giang Dư Đoạt cười, giặt lại khăn rồi treo lên.

Trần Khánh rất nhanh đã tới, sủi cảo vẫn còn nóng, thả sủi cảo xuống xong gã liền nhéo hai miếng bỏ vào mồm: “Tao không ăn với hai người bọn mày đâu, hôm nay quản lý trưởng đến, tao không đến muộn được.”

“Lượn nhanh đi.” Giang Dư Đoạt phất tay.

Trần Khánh đi rồi, hai người bọn họ ngồi cạnh bàn, im lặng ăn sủi cảo.

Chuyện đã xong, cho dù chỉ là một lần rửa mặt, sau khi rảnh rỗi rồi, đầu óc sẽ hướng về phía trước, nhớ lại chuyện hôm qua, đột nhiên có chút không biết nên nói gì cho phải.

Trình Khác liếc nhìn Giang Dư Đoạt, một đêm không ngủ, trên mặt Giang Dư Đoạt cũng không thấy được uể oải hay mệt mỏi gì, không khác ngày thường lắm.

Nhưng bộ dạng trầm mặc ăn từng miếng sủi cảo, lại để cho Trình Khác cảm nhận được, y có chút không giống ngày thường.

Giang Dư Đoạt bình thường lúc ăn gì trông cũng rất ngon lành, giống như vừa chết đói hơn ba ngàn năm, ăn sủi cảo nhất định sẽ không xếp hàng từng cái bỏ vào miếng, chắc chắn sẽ chen ngang, nhưng hôm nay lại ăn cực nghiêm chỉnh, ăn xong một cái, nuốt xuống rồi mới cầm lấy một cái nữa.

Lượng ăn lại không hề giảm, cũng không chỉ không giảm, nếu không phải Trình Khác một lần bỏ vào bát hơn mười cái, có lẽ cũng chả ăn đủ no.

Ăn sủi cảo xong, Giang Dư Đoạt nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, như thể hạ quyết tâm, cuối cùng cúi đầu xuống bàn: “Trước đây lúc anh hỏi tôi chuyện bác sĩ tâm lý, không phải ghen, đúng không?”

Trình Khác ngẩn người, tay nhanh chóng kiểm tra lại túi, chắc chắn điện thoại di động để trong túi, lịch sử cuộc gọi cũng đã xóa, mà bản thân cả đêm này đều không ngủ, Giang Dư Đoạt không có cơ hội gì lấy ngón tay hắn mở khoá đọc được tin nhắn của hắn và Hứa Đinh.

Chốc nữa phải xóa ngay.

Hắn không nói gì, không nắm chắc được ý của Giang Dư Đoạt trong câu này.

Giang Dư Đoạt có vẻ cũng không đợi hắn trả lời, từ dưới bàn lấy ra một tấm vỏ thuốc lá, cầm bút viết lên trên: “La tỷ là bác sĩ tâm lý của tôi, thế nhưng chị ấy không liên lạc được với tôi, chỉ có thể chờ tôi liên hệ.”

“Không liên lạc được với cậu?” Trình Khác hỏi.

“Tôi chưa bao giờ dùng số điện thoại có thể tra được mã số của tôi để gọi cho chị ấy.” Giang Dư Đoạt xoa mặt bàn, một mảnh nước sơn rơi xuống, xoạt xoạt cái lại rơi thêm mảnh nữa, “Phải mua cái khăn trải bàn rồi.”

Trình Khác hiểu ra tại sao trên lịch sử cuộc gọi lại không tìm được số điện thoại của vùng khác.

Rất đau lòng.

Bên dưới hình tượng lẫm liệt hung hăng thiếu kiên nhẫn của Giang Dư Đoạt, lại là cẩn thận từng li từng tí mà người thường khó có thể tưởng tượng được.

Viết xong chữ trên tấm vỏ thuốc lá, Giang Dư Đoạt không nhúc nhích, vẫn cầm bút nhìn giấy, qua một hồi lâu, y mới buông bút xuống, ngước nhìn Trình Khác một lúc, rồi chậm rãi đẩy tấm vỏ thuốc lá tới trước mặt hắn.

“Đây là… của La tỷ,” Giang Dư Đoạt nói chậm vô cùng, nhưng cũng không dừng lại, “Số điện thoại.”

Trình Khác có hơi giật mình nhìn y, số điện thoại của bác sĩ tâm lý không thể để bất cứ ai phát hiện, còn phải dùng điện thoại khác để liên hệ, vậy mà cứ thế đặt trước mặt hắn.

Đây không chỉ là tín nhiệm, mà càng là một tín hiệu gì đó.

“Giúp tôi một chút,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi không biết giờ phải làm gì.”

Cứu tôi.

Lời Giang Dư Đoạt nói tối qua còn có thể chiếu lại rõ ràng trong đầu, có lẽ bởi vì tạm thời trốn ra được khỏi hỗn loạn, có lẽ bởi vì “bọn họ” đã rời đi, lần này, Giang Dư Đoạt lại càng dùng cách biểu đạt hàm súc hơn.

Giúp tôi một chút.

Dưới con mắt của Trình Khác, hai cách nói này cũng không khác gì nhau, thậm chí còn vì “Giúp tôi một chút” càng thu liễm hơn của Giang Dư Đoạt mà càng buồn bực hơn.

Là vì Giang Dư Đoạt đã giãy dụa trong bóng tối rất lâu, mới lấy đủ dũng khí duỗi tay ra, thậm chí còn không dám vung ra bốn phía, mà chỉ có thể cẩn thận lần mò.

Trình Khác cầm lấy tấm vỏ thuốc lá, Giang Dư Đoạt viết lâu như vậy, mặt trên chỉ có tên La tỷ cùng với tên một thành phố, cộng thêm một số điện thoại di động, từng bút đều hạ rất nặng, mắt thường cũng có thể thấy vết tích giấy bị ngòi bút ấn lõm xuống.

“Danh thiếp” Giang Dư Đoạt viết, hắn từng xem không chỉ một lần, nhưng là lần đầu tiên có thể chạm được chữ hằn lên mặt sau.

Không khác với dự đoán trước đó của Trình Khác, đây đúng là một thành phố phía nam, vào Tết cũng không có tuyết rơi.

“Anh có thể gọi điện cho chị ấy sao?” Giang Dư Đoạt hỏi.

Trình Khác gẩy đầu ngón tay trên mặt trái tấm vỏ thuốc lá, lật qua lại, trầm mặc mấy giây: “Tôi có thể đến gặp chị ấy không?”

Giang Dư Đoạt ngẩn người: “Thật không?”

Câu hỏi này lại làm Trình Khác cay sống mũi, hắn gật đầu: “Nếu chị ấy không ngại gặp, tôi sẽ tới.”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt cúi đầu, nằm nhoài lên tay mình.

“Nếu như chị ấy không ngại gặp tôi,” Trình Khác nói, “Vậy cậu đi cùng tôi không? Hay là mình tôi đi?”

“Tôi …đi cùng anh,” Giang Dư Đoạt nói, “Một mình anh, chị ấy có lẽ sẽ không gặp.”

“Được.” Trình Khác duỗi tay tới, nhẹ nhàng ấn lên đường gân nổi lên góc trán y.

Giang Dư Đoạt dù sao cũng từng trải qua thương tổn không tầm thường, bác sĩ tâm lý không thể dễ dàng cùng một người xa lạ nói về thông tin bệnh nhân.

“Anh có thời gian không?” Giang Dư Đoạt ngẩng đầu lên, “Hứa Đinh không phải bảo cửa hàng các anh sắp khai trương à?”

“Trước lúc khai trương không cần tôi mỗi ngày đến cửa hàng, không có thời gian cũng phải đi,” Trình Khác nói, “Đây là chuyện quan trọng.”

“Vậy…” Giang Dư Đoạt do dự, “Tôi liên lạc với La tỷ à?”

“Tùy cậu, nếu cậu không muốn, để tôi gọi.” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt lấy điện thoại di động tới, sau một lúc thì đứng lên, cầm điện thoại đi ra sân, “Tôi gọi.”

Trình Khác nhìn y đi vào sân, thả con Miu đang bám theo vào trong nhà, rồi đóng cửa lại.

Quyết định gọi cho bác sĩ tâm lý đối với Giang Dư Đoạt hẳn là rất khó khăn, cho nên y không hy vọng có bất kỳ ai nghe thấy, ngay cả Miu cũng không được nghe trộm.

Mà lúc Trình Khác hỏi y, chỉ hy vọng y có thể tự gọi, dễ nói chuyện hơn, cũng càng có cảm giác nắm thế chủ động hơn.

Hắn đứng dậy, đi qua rót một cốc nước, lấy hai viên thức ăn cho mèo đút cho Miu.

Miu ôm lấy tay hắn, gặm say sưa ngón tay hắn đang cầm thức ăn cho mèo.

Trình Khác khẽ thở dài, không biết có phải Miu ngày nào cũng ở cùng Giang Dư Đoạt không, hắn cảm giác Miu ngay cả lúc ăn cũng y như Giang Dư Đoạt, trên đuôi buộc một đống thức ăn cho mèo có khi nó cũng ăn luôn cả đuôi.

Cái kiểu một ngày ba bữa nhất định phải ăn đủ, cho dù có đói bụng hay không cũng phải ăn, hơn nữa vẫn phải ăn đủ lượng đồ ăn theo thói quen, rốt cuộc là dưỡng thành thế nào, Trình Khác nghĩ tới là lại thấy khó chịu.

Giang Dư Đoạt gọi điện thoại rất nhanh, cầm theo điện thoại vào phòng.

“Sao rồi?” Trình Khác hỏi.

“Tôi nói mang theo một người bạn tới gặp chị ấy,” Giang Dư Đoạt nói, “La tỷ bảo được.”

“Có hỏi tôi là người thế nào? Làm việc gì không?” Trình Khác lại hỏi.

“Nhặt ve chai.” Giang Dư Đoạt nói.

“…Cậu cứ nói như thế?” Trình Khác nhìn y chằm chằm.

“Không,” Giang Dư Đoạt cười, có lẽ chuyện gọi điện thoại với y rất khổ cực, nụ cười này là gượng gạo mà kéo ra được, “Nói anh là người bạn rất quan trọng của tôi.”

“Ừ.” Trình Khác cười.

“Có điều…chưa nói là bạn trai,” Giang Dư Đoạt nói, “Không sao chứ?”

“Chuyện này có gì mà sao,” Trình Khác nói, “Bạn trai không cần nói cho ai nghe, chỉ là quan hệ của hai chúng ta.”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt ngồi xổm bên cạnh hắn, lấy tay đùa Miu, “La tỷ bảo, có thể hẹn…ngày kia.”

“Không có vấn đề gì,” Trình Khác lấy di động ra, “Chúng ta có thể đặt vé ngày mai.”

“Vé gì?” Giang Dư Đoạt nhanh chóng ngẩng đầu hỏi một câu.

“Vé máy bay.” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt không nói gì, nhưng hắn vẫn thấy được thay đổi trên vẻ mặt.

“Cậu không muốn đi máy bay à?” Trình Khác hỏi.

“Có thể ngồi…xe buýt được không?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Xe buýt không cần giấy căn cước.”

“Cậu…” Trình Khác nhìn y, “Giấy căn cước không phải giả chứ?”

“Không phải giả,” Giang Dư Đoạt nói, không chờ Trình Khác nói, y đã rất nhanh thêm một câu, “Đi máy bay đi.”

Sau đó, lại rất nhanh mà đi vào phòng ngủ, tìm tòi nửa buổi, cầm giấy căn cước đi ra, đưa cho Trình Khác: “Anh xem đi, là thật.”

Trình Khác nhận lấy, nhìn chăm chú khuôn mặt Giang Dư Đoạt mang vài nét trẻ con phía trên một lúc, chậm rãi hiểu ra được, dùng thói quen của Giang Dư Đoạt đến gọi điện cũng phải cẩn thận như vậy, loại đồ vật một khi đã dùng nhất định sẽ lưu lại dấu vết như giấy căn cước, đương nhiên là có thể không dùng sẽ không dùng.

“Không sao,” Trình Khác nói, “Nếu cậu không muốn đi máy bay, chúng ta đi xe buýt.”

Giang Dư Đoạt lắc đầu: “Không cần, tôi là bởi vì…bị bệnh, nên mới cảm thấy…nguy hiểm.”

Nghe thấy câu này, Trình Khác lại một cơn đau lòng, ngồi xổm xuống ôm lấy y, không nói gì.

Thời điểm như vậy, hắn cũng chẳng biết nên nói gì, là “cậu bị bệnh, nhưng không sao”, hay là “không, cậu không có bệnh”… Cho dù nói gì đi nữa, cũng chẳng thích hợp.

Cuối cùng Trình Khác vẫn mua vé máy bay, chứng minh thư của Giang Dư Đoạt ngoại trừ lúc photo một bản để giúp Lư Thiến cho thuê phòng, đây có lẽ là lần đầu tiên chính thức sử dụng.

“Như vậy coi như là đặt được vé rồi à?” Y nhìn tin nhắn xác nhận đặt vé thành công trên di động Trình Khác.

“Ừ.” Trình Khác gật đầu, “Đến sân bay lấy vé là được.”

“Tôi chưa từng ngồi máy bay.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác lại nhìn thấu một chút háo hức bất ngờ trên mặt y, ngón tay gẩy gẩy trên mặt Giang Dư Đoạt: “Vậy lần này coi như là ngồi rồi, lúc quay lại chúng ta ngồi khoang hạng nhất đi.”

Giang Dư Đoạt mỉm cười, không nói gì.

Trình Khác không rõ ý nghĩ hiện giờ của Giang Dư Đoạt. Y hẳn là đã thừa nhận bản thân có bệnh, bởi vì nhìn thấy được “bọn họ” mà ai cũng không nhìn thấy, thế nhưng tại thời điểm tránh né nguy hiểm không tồn tại như này, y lại vẫn tin là có nguy hiểm.

Mâu thuẫn như vậy làm tâm trạng Giang Dư Đoạt trong hai ngày nay có hơi dao động, một phút trước sẽ căng thẳng đứng trước cửa sổ, một phút sau lại hưng phấn đến hỏi han.

“Trình Khác,” Giang Dư Đoạt lấy valy du lịch ra, “Valy to chừng nào thì mang lên máy bay được? Cái này được không?”

“Được,” Trình Khác gật đầu, “Chúng ta cũng đi có hai ngày thôi mà? Lấy cái túi du lịch nhỏ để quần áo là được rồi, cũng chỉ có chút đồ lót.”

“Tôi muốn mang valy,” Giang Dư Đoạt nói, “Trông sẽ giống như đi du lịch.”

“Vậy thì mang đi, cho quần áo của tôi vào vali cùng luôn,” Trình Khác nói, “Cậu bỏ hai túi quần áo thay tôi để ở chỗ cậu vào là được.”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt bỏ quần áo vào vali.

“Miu làm sao bây giờ?” Trình Khác hỏi.

“Hai ngày thì không sao, có thể dùng máy cho ăn tự động, nếu như…có chuyện gì làm lỡ việc kéo dài ra, bảo Trần Khánh đến cho ăn cũng được.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác không rõ y cho rằng có chuyện gì có thể làm lỡ, nhưng cảm xúc của Giang Dư Đoạt rất nhanh đã phấn chấn trở lại, cứ liên tục như thế mấy lần, mãi cho tới lúc taxi sân bay dừng trước nhà, hai người bọn họ cầm vali ra khỏi cửa, Giang Dư Đoạt mới nói một câu: “Tôi sợ.”

“Không sợ,” Trình Khác nói, “Có tôi đây rồi.”

“Anh chẳng có tác dụng gì,” Giang Dư Đoạt có lẽ đang căng thẳng, chẳng lưu lại chút mặt mũi nào cho hắn, “Còn chỉ có mỗi một cánh tay.”

“Vậy cậu nhìn đi đã, bọn họ có đang ở đây không?” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn, lại đi ra ngoài hành lang quét mắt nửa vòng: “Không có.”

“Vậy thì đi thôi.” Trình Khác kéo vali ra ngoài.

Giang Dư Đoạt nhanh chóng đi theo.

Đến sân bay, Giang Dư Đoạt một tấc cũng không rời, dính sát bên người Trình Khác, Trình Khác lặng lẽ nhéo tay y một cái, phát hiện ra tay y thật lạnh.

“Sợ à?” Trình Khác nhẹ giọng hỏi, “Tôi giờ đi lấy vé, lấy xong chúng ta đi tìm chỗ vắng người chờ.”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, “Đi hút thuốc.”

“Được,” Trình Khác vừa lấy vé lên máy bay, vừa gật đầu, “Không nhịn nổi à?”

“Không phải,” Giang Dư Đoạt nhỏ giọng nói, “Chốc nữa không phải không có bật lửa à? Tôi nhìn thấy cái hộp bên kia, cả hộp toàn là bật lửa.”

“Đi, đi hút thuốc.” Trình Khác cầm vé, dẫn theo y ra ngoài.

“Tôi xem vé một chút.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác đưa vé cho y, y vừa cầm lấy vé, mắt nhìn lướt qua một cái, rồi lại nhanh chóng nhìn bốn phía.

Trạng thái vừa ngẫu nhiên hưng phấn tò mò, lại vừa căng thẳng sợ sệt này, làm Trình Khác chỉ muốn ôm y xoa mạnh mấy cái.

Hắn dẫn Giang Dư Đoạt ra ngoài, đi ra một khoảng trống bên ngoài, tìm một góc không người, đứng bên cạnh thùng rác, đang định sờ mặt Giang Dư Đoạt an ủi y một chút, Giang Dư Đoạt châm thuốc lá, hỏi một câu: “Anh nói liệu sân bay có bán bật lửa không?”

“Hả?” Trình Khác ngẩn người.

“Nhiều như vậy cơ mà,” Giang Dư Đoạt nói, “Còn có cái nhìn rất cao cấp, có lẽ nào sẽ bán đi không?”

“…Tôi không biết.” Trình Khác sững sờ xong thì nhịn không được bật cười, “Tôi không nghĩ tới vấn đề này.”

“Cũng đúng, thẻ một triệu còn hất tay cái là cho Trần khánh,” Giang Dư Đoạt chậc một tiếng, “Có thể mua được bao nhiêu cái bật lửa…”

“Cũng không phung phí hết.” Trình Khác cười nói.

“Không sao,” Giang Dư Đoạt nói, “Sau này tôi sẽ kiếm tiền.”

“Ừ.” Trình Khác gật đầu.

“Chờ tôi…khỏe.” Giang Dư Đoạt cắn môi.

Hưng phấn và sợ hãi của Giang Dư Đoạt đến lúc sắp lên máy bay mới tạm ổn được, y tựa lưng vào ghế ngồi ngủ.

Trình Khác ở dưới chăn len cầm lấy tay y, lúc này mới cảm giác được tay y chậm rãi trở về nhiệt độ bình thường, từ từ ấm áp lên.

Máy bay bắt đầu hạ cánh, Giang Dư Đoạt đột nhiên ngồi thẳng lên, mở mắt ra.

“Hạ xuống rồi,” Trình Khác nói, “Tới ngay rồi đây.”

Giang Dư Đoạt không nói gì, chỉ cầm lấy tay hắn.

Lúc xuống máy bay, đi thẳng tới cửa ra, cả quãng thời gian này, y đều không nói một lời.

“La tỷ đứng đợi chúng ta ở lối ra à?” Trình Khác hỏi, “Có cần gọi cho chị ấy không?”

Giang Dư Đoạt lắc đầu không nói gì, chỉ hất cằm về hướng cửa ra bên kia.

Trình Khác nhìn sang, liếc mắt đã thấy một người phụ nữ đứng một mình cạnh tường một bên lối ra, đang mỉm cười vẫy tay với bọn họ.

“Là người kia sao? Quần áo xanh?” Trình Khác hỏi.

“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp.

Trình Khác cũng cười với người kia, cùng Giang Dư Đoạt đi tới.

“Cậu là Trình Khác đúng không?” La tỷ tiến lên hai bước nghênh đón, cười rồi đưa tay ra.

“Vâng,” Trình Khác nắm lấy tay cô, “Chào bác sĩ La, làm phiền chị phải đến sân bay một chuyến rồi.”

“Nhất định phải tới,” La tỷ cười, nhìn Giang Dư Đoạt một cái, “Đây là lần đầu tiên tôi gặp bạn của tiểu Giang.”

“Đi thôi.” Giọng Giang Dư Đoạt có hơi cứng ngắc, cầm vali trong tay Trình Khác liền nhanh chân đi về phía trước, đi mấy bước liền ngừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn Trình Khác.

“Là đi về phía bên kia ra ngoài sao?” Trình Khác hỏi La tỷ.

“Đúng.” La tỷ gật đầu.

Giang Dư Đoạt lập tức liền quay đầu đi về hướng La tỷ vừa chỉ.

Trình Khác có hơi buồn cười, lại có hơi đau lòng.

“Tôi thật ra không nghĩ tới chị sẽ gặp tôi.” Trình Khác nhỏ giọng nói một câu với La tỷ.

“Đề nghị của Tiểu Giang, tôi chắc chắn sẽ đồng ý,” La tỷ nói, “Tôi cũng muốn gặp cậu một lần, nhiều năm như vậy, cậu là người bạn đầu tiên cậu nhóc nhắc tới, còn nói ra cả tên.”

“Vậy à,” Trình Khác có hơi bất ngờ.

“Tôi nghĩ,” La tỷ nhìn bóng lưng Giang Dư Đoạt, “Cho dù là tốt hay không tốt, ảnh hưởng của cậu với cậu nhóc hẳn là lớn vô cùng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện