Thượng Ẩn - Phần 2
Chương 126: Phiên ngoại 20: Một bước đạp bẫy
Edit: phuongchuchoe
"Mẹ kiếp, tôi trả tiền lại cho cậu, cậu đi mà tìm người khác đi, tôi không hầu hạ cậu nổi nữa!"
"Thái độ phục vụ của cô là sao hả? Cho cô thêm năm trăm tệ, một chút khí lực cũng không có hả? Dằn vặt hơn nửa ngày trời, một chút cảm giác cũng không thấy."
"Tôi nghĩ cậu đến đây để hành hạ nó thì có, nói thật với cậu, tôi trong nghề cũng được ba năm rồi, chỉ cần là đàn ông bình thường đều không chịu nổi. Vậy mà cậu lại không cứng nổi, cậu không có bệnh gì chứ, cầm lấy tiền đi, đừng đi nói khắp nơi làm hỏng thanh danh của tôi, tôi không muốn cầm một đồng của cậu."
Dương Mãnh lập tức rời khỏi ghế cầm tiền đi ra, mặt mũi đều mất hết, tâm cũng hoàn toàn nguội lạnh. Kể cả phụ nữ làm nghề chuyên nghiệp cũng trị không được. Càng nghĩ càng tuyệt vọng, Dương Mãnh mua hai bình rượu "Tiểu nhị" ven đường, cứ như vậy lảo đảo mà trở về nhà.
Vưu Kỳ mở cửa, nhìn thấy một khuôn mặt đỏ như tôm luộc đang đứng trước cửa, nhếch miệng vui vẻ nhìn cậu.
"Sao lại uống đến mức này?" Vưu Kỳ vội vàng dìu Dương Mãnh vào nhà.
Dương Mãnh mềm oặt như sợi mỳ kề sát vào người Vưu Kỳ, lúc khóc lúc cười, biểu cảm vô cùng phong phú.
Trong lòng Vưu Kỳ tức giận, nói chuyện cũng trở nên cay nghiệt hơn.
"Chơi thoải mái không? Trị hết rồi chứ?"
Dương Mãnh cười to, "Trị... Ha ha ha"
Chữa khỏi mới là lạ! Trong lòng Vưu Kỳ hừ lạnh một tiếng, lại không dám nói ra, sợ người nào đó nghi ngờ.
"Cậu ngoan ngoãn ngồi đây, tôi đi rót nước cho cậu."
Vưu Kỳ vừa đứng dậy, Dương Mãnh liền cầm dao gọt hoa quả để trên khay trà lên, chờ Vưu Kỳ xoay người lại, đúng lúc Dương Mãnh nâng tay lên, dùng con dao nhắm thẳng vào giữa hai chân, đột ngột cắm xuống.
"Tôi f*ck... Cậu muốn làm gì?"
Vưu Kỳ ném ly xuống, nắm lấy tay Dương Mãnh, cũng may là kịp thời, vẫn chưa đâm vào, nếu không thì hậu quả khó lường.
"Nó vô dụng rồi, còn giữ nó làm gì?"
Tội nghiệt là Vưu Kỳ gieo xuống, lại để lại hậu quả xấu cho Dương Mãnh, Vưu Kỳ cảm thấy đau lòng. Nhưng thật không có cách nào khác, dùng cách áp bức không có hiệu quả, tên này phản ứng chậm chạp như vậy, chỉ có bắt hắn từ bỏ ý nghĩ này, mới có dịp thể hiện tầm quan trọng của mình.
Vưu Kỳ ôm Dương Mãnh đặt lên giường, đắp kín chăn cho cậu, Dương Mãnh vẫn gắt gao siết chặt tay hắn.
"Vưu Kỳ, cậu nói bệnh của tôi có thể chữa không?"
Vưu Kỳ xoa xoa mặt Dương Mãnh, thật ôn nhu nói, "Chữa được, nhất định có thể chữa được."
"Ai có thể chữa cho tôi đây?" Viền mắt Dương Mãnh sưng lên.
Vưu Kỳ chỉ chờ mỗi câu này, lúc này cầm lấy tay Dương Mãnh.
"Mãnh tử, tôi có thể chữa cho cậu, cậu phải tin tưởng tôi, để tôi thử xem.""Cậu?" Dương Mãnh say rượu, đầu óc có chút hoang mang,"Cậu không phải là đàn ông sao?"
"Đúng thế, tôi là đàn ông." Vưu Kỳ dùng ánh mắt mê hoặc Dương Mãnh,"Kỳ thật cậu cũng thích đàn ông."
Gương mặt nhỏ phớt hồng của Dương Mãnh hiện lên kinn ngạc, "Tôi thích nam hay nữ, làm sao cậu biết?"
"Đúng vậy, tôi còn biết cậu thích ai đó."
"Tôi thích ai?" Dương Mãnh trợn mắt.
Vưu Kỳ sâu kín nói,"Cậu thích tôi."
"Ha ha ha..." Dương Mãnh cười đến mức sặc một cái, "Tôi thích cậu? Sao tôi lại không biết tôi thích cậu?"
Vưu Kỳ đặt Dương Mãnh dưới gối, vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cậu, "Đó là do cậu ngốc."
Dương Mãnh tức giận kéo tay Vưu Kỳ xuống, ánh mắt bức người nhìn Vưu Kỳ.
"Cậu không phải nói tôi thích cậu sao? Vậy bây giờ làm tôi đứng lên đi, nếu cậu lập tức cho tôi đứng lên, tôi lập tức thừa nhận."
Dương Mãnh trúng kế, Vưu Kỳ vừa định đem bàn tay đến, đột nhiên nhớ đến một chuyện, buổi sáng hắn lỡ bỏ thuốc vào ly nước của Dương Mãnh, lúc này hiệu lực vẫn còn, khẳng định là không thể đứng lên được, vì vậy ngượng ngùng rút tay về.
"Không được, bây giờ cậu còn say rượu, xem như tôi chữa hết bệnh cho cậu, lỡ sáng mai cậu không thừa nhận thì sao? Ngu trước đã, tỉnh dậy rồi nói!"
Cứ như vậy, Dương Mãnh ngủ một mạch đến bình minh, cuối cùng bị Vưu Kỳ "quấy rầy" đánh thức.
Dương Mãnh lim dim mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy, một gương mặt đẹp trai đến mức làm cho người ta giận sôi, tóc tai rối tung bù xù cũng đẹp mắt, lại không có bất kỳ cảm giác chật vật nào, trái lại là cảm giác biếng nhác quyến rũ, khiến lòng người liêu xiêu, điêu đứng.
Vưu Kỳ cười đến tươi tắn, ánh mắt khó có thể đoán, cùng nói là nhìn Dương Mãnh, chi bằng nói là nhìn bộ vị của người nào đó.
Một cảm giác mềm nhũn ngứa ngáy qua đi, Dương Mãnh mới phản ứng.
Chim nhỏ của cậu, cứ như vậy mà hiên ngang khí phách mà hung hăng đứng lên!
Hơn nữa lại là dưới bàn tay khống chế của Vưu Kỳ!
Cao hứng? Có thể không cao hứng sao! Uể oải nhiều ngày như vậy, cuối cùng nó cũng lấy lại tinh thần rồi! Nhưng vì cái gì lại dưới bàn tay của hắn ta chứ? Việc này không khoa học! Ánh mắt Dương Mãnh nhìn muốn xuyên qua mặt Vưu Kỳ, nhưng nhìn thấy mặt hắn chỉ cách mình vài cm, tất cả tâm tư đều bị hắn nhìn thấu không còn một mảnh.
"Buông tay!" Dương Mãnh cuống lên.
Vưu Kỳ không buông tay, nửa người nhảy vọt lên trước người Vưu Kỳ, thuận thế ngăn cậu lại, ngón tay trái càng thêm linh hoạt.
Yên lặng hai ngày, lần này Dương Mãnh lại có cảm giác mãnh liệt như thế, cường liệt đến mức bản thân cũng không tìm lý do ngừng lại, cậu chỉ lo ngừng lại rồi không đứng lên được nữa. Có thể cứ như vậy dưới sự cổ động của Vưu Kỳ mà đứng lên, trong lòng Dương Mãnh cũng tức giận! Nhiều mỹ nữ, em gái xinh đẹp đều không chữa khỏi, cố tình lại là đàn ông chữa, nói thế nào đây!
Vưu Kỳ thấy Dương Mãnh thất thần, cố ý đem hai chân cậu tách ra.
Dương Mãnh cuống lên, khản cổ ồn ào nói.
"Cậu muốn làm gì?... Này, cậu muốn làm gì?..."
Vưu Kỳ nhìn phản ứng thất kinh của Dương Mãnn, không nhịn được nở nụ cười, trong lòng ngứa ngáy, không chỉ không phốt hợp, lại mượn cớ tốt bụng, "Đừng quậy, tôi đang chữa cho cậu, mới làm đã thành công."
Dương Mãnh bay bổng, chỉ biết thoải mái hừ hừ, cuối cùng ánh sáng cứu rỗi cũng hiện lên, phần eo của Dương Mãnh run rẩy, khí lực của thân thể như bị rút cạn, thất thần nhìn trần nhà, tôi nên cười hay khóc đây?
Tay Vưu Kỳ còn lưu luyến trên đùi Dương Mãnh không buông, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Dương Mãnh.
Dương Mãnh kiên cường chống đỡ, "Cậu đúng là nhặt được tiện nghi, kỳ thật tối qua tôi đã chữa được rồi. Cho nên cái này không tính, cậu chỉ giúp tôi xác nhận lại thôi."
Vưu Kỳ cười cười không trả lời, trong ánn mắt hàm xúc để lộ ý tứ rõ ràng, cậu chính là thích tôi, biệt chày cãi chối.*
(* Thành ngữ: mang nghĩa là cãi bướng)
Tâm lý Dương Mãnh càng lúc càng không vững vàng, cậu có thể nguỵ biện với Vưu Kỳ, nhưng không thể ngụ biện với chính mình. Hôm qua còn trong hộp đêm cầm tiền đuổi ra, Dương Mãnh còn rất rõ ràng, làm sao lên giường với Vưu Kỳ, Vưu Kỳ trị thế nào, ngược lại không nói cũng không thể tả nổi.
Không có việc gì, có khi tinh lực tôi lại chậm chạp tổn hao với cậu... Vưu Kỳ nhìn vật nhỏ đi vào phòng vệ sinh.
Sau đó Dương Mãnh lại ăn bữa sáng mà Vưu Kỳ tỉ mỉ làm cho.
"Mẹ kiếp, tôi trả tiền lại cho cậu, cậu đi mà tìm người khác đi, tôi không hầu hạ cậu nổi nữa!"
"Thái độ phục vụ của cô là sao hả? Cho cô thêm năm trăm tệ, một chút khí lực cũng không có hả? Dằn vặt hơn nửa ngày trời, một chút cảm giác cũng không thấy."
"Tôi nghĩ cậu đến đây để hành hạ nó thì có, nói thật với cậu, tôi trong nghề cũng được ba năm rồi, chỉ cần là đàn ông bình thường đều không chịu nổi. Vậy mà cậu lại không cứng nổi, cậu không có bệnh gì chứ, cầm lấy tiền đi, đừng đi nói khắp nơi làm hỏng thanh danh của tôi, tôi không muốn cầm một đồng của cậu."
Dương Mãnh lập tức rời khỏi ghế cầm tiền đi ra, mặt mũi đều mất hết, tâm cũng hoàn toàn nguội lạnh. Kể cả phụ nữ làm nghề chuyên nghiệp cũng trị không được. Càng nghĩ càng tuyệt vọng, Dương Mãnh mua hai bình rượu "Tiểu nhị" ven đường, cứ như vậy lảo đảo mà trở về nhà.
Vưu Kỳ mở cửa, nhìn thấy một khuôn mặt đỏ như tôm luộc đang đứng trước cửa, nhếch miệng vui vẻ nhìn cậu.
"Sao lại uống đến mức này?" Vưu Kỳ vội vàng dìu Dương Mãnh vào nhà.
Dương Mãnh mềm oặt như sợi mỳ kề sát vào người Vưu Kỳ, lúc khóc lúc cười, biểu cảm vô cùng phong phú.
Trong lòng Vưu Kỳ tức giận, nói chuyện cũng trở nên cay nghiệt hơn.
"Chơi thoải mái không? Trị hết rồi chứ?"
Dương Mãnh cười to, "Trị... Ha ha ha"
Chữa khỏi mới là lạ! Trong lòng Vưu Kỳ hừ lạnh một tiếng, lại không dám nói ra, sợ người nào đó nghi ngờ.
"Cậu ngoan ngoãn ngồi đây, tôi đi rót nước cho cậu."
Vưu Kỳ vừa đứng dậy, Dương Mãnh liền cầm dao gọt hoa quả để trên khay trà lên, chờ Vưu Kỳ xoay người lại, đúng lúc Dương Mãnh nâng tay lên, dùng con dao nhắm thẳng vào giữa hai chân, đột ngột cắm xuống.
"Tôi f*ck... Cậu muốn làm gì?"
Vưu Kỳ ném ly xuống, nắm lấy tay Dương Mãnh, cũng may là kịp thời, vẫn chưa đâm vào, nếu không thì hậu quả khó lường.
"Nó vô dụng rồi, còn giữ nó làm gì?"
Tội nghiệt là Vưu Kỳ gieo xuống, lại để lại hậu quả xấu cho Dương Mãnh, Vưu Kỳ cảm thấy đau lòng. Nhưng thật không có cách nào khác, dùng cách áp bức không có hiệu quả, tên này phản ứng chậm chạp như vậy, chỉ có bắt hắn từ bỏ ý nghĩ này, mới có dịp thể hiện tầm quan trọng của mình.
Vưu Kỳ ôm Dương Mãnh đặt lên giường, đắp kín chăn cho cậu, Dương Mãnh vẫn gắt gao siết chặt tay hắn.
"Vưu Kỳ, cậu nói bệnh của tôi có thể chữa không?"
Vưu Kỳ xoa xoa mặt Dương Mãnh, thật ôn nhu nói, "Chữa được, nhất định có thể chữa được."
"Ai có thể chữa cho tôi đây?" Viền mắt Dương Mãnh sưng lên.
Vưu Kỳ chỉ chờ mỗi câu này, lúc này cầm lấy tay Dương Mãnh.
"Mãnh tử, tôi có thể chữa cho cậu, cậu phải tin tưởng tôi, để tôi thử xem.""Cậu?" Dương Mãnh say rượu, đầu óc có chút hoang mang,"Cậu không phải là đàn ông sao?"
"Đúng thế, tôi là đàn ông." Vưu Kỳ dùng ánh mắt mê hoặc Dương Mãnh,"Kỳ thật cậu cũng thích đàn ông."
Gương mặt nhỏ phớt hồng của Dương Mãnh hiện lên kinn ngạc, "Tôi thích nam hay nữ, làm sao cậu biết?"
"Đúng vậy, tôi còn biết cậu thích ai đó."
"Tôi thích ai?" Dương Mãnh trợn mắt.
Vưu Kỳ sâu kín nói,"Cậu thích tôi."
"Ha ha ha..." Dương Mãnh cười đến mức sặc một cái, "Tôi thích cậu? Sao tôi lại không biết tôi thích cậu?"
Vưu Kỳ đặt Dương Mãnh dưới gối, vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cậu, "Đó là do cậu ngốc."
Dương Mãnh tức giận kéo tay Vưu Kỳ xuống, ánh mắt bức người nhìn Vưu Kỳ.
"Cậu không phải nói tôi thích cậu sao? Vậy bây giờ làm tôi đứng lên đi, nếu cậu lập tức cho tôi đứng lên, tôi lập tức thừa nhận."
Dương Mãnh trúng kế, Vưu Kỳ vừa định đem bàn tay đến, đột nhiên nhớ đến một chuyện, buổi sáng hắn lỡ bỏ thuốc vào ly nước của Dương Mãnh, lúc này hiệu lực vẫn còn, khẳng định là không thể đứng lên được, vì vậy ngượng ngùng rút tay về.
"Không được, bây giờ cậu còn say rượu, xem như tôi chữa hết bệnh cho cậu, lỡ sáng mai cậu không thừa nhận thì sao? Ngu trước đã, tỉnh dậy rồi nói!"
Cứ như vậy, Dương Mãnh ngủ một mạch đến bình minh, cuối cùng bị Vưu Kỳ "quấy rầy" đánh thức.
Dương Mãnh lim dim mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy, một gương mặt đẹp trai đến mức làm cho người ta giận sôi, tóc tai rối tung bù xù cũng đẹp mắt, lại không có bất kỳ cảm giác chật vật nào, trái lại là cảm giác biếng nhác quyến rũ, khiến lòng người liêu xiêu, điêu đứng.
Vưu Kỳ cười đến tươi tắn, ánh mắt khó có thể đoán, cùng nói là nhìn Dương Mãnh, chi bằng nói là nhìn bộ vị của người nào đó.
Một cảm giác mềm nhũn ngứa ngáy qua đi, Dương Mãnh mới phản ứng.
Chim nhỏ của cậu, cứ như vậy mà hiên ngang khí phách mà hung hăng đứng lên!
Hơn nữa lại là dưới bàn tay khống chế của Vưu Kỳ!
Cao hứng? Có thể không cao hứng sao! Uể oải nhiều ngày như vậy, cuối cùng nó cũng lấy lại tinh thần rồi! Nhưng vì cái gì lại dưới bàn tay của hắn ta chứ? Việc này không khoa học! Ánh mắt Dương Mãnh nhìn muốn xuyên qua mặt Vưu Kỳ, nhưng nhìn thấy mặt hắn chỉ cách mình vài cm, tất cả tâm tư đều bị hắn nhìn thấu không còn một mảnh.
"Buông tay!" Dương Mãnh cuống lên.
Vưu Kỳ không buông tay, nửa người nhảy vọt lên trước người Vưu Kỳ, thuận thế ngăn cậu lại, ngón tay trái càng thêm linh hoạt.
Yên lặng hai ngày, lần này Dương Mãnh lại có cảm giác mãnh liệt như thế, cường liệt đến mức bản thân cũng không tìm lý do ngừng lại, cậu chỉ lo ngừng lại rồi không đứng lên được nữa. Có thể cứ như vậy dưới sự cổ động của Vưu Kỳ mà đứng lên, trong lòng Dương Mãnh cũng tức giận! Nhiều mỹ nữ, em gái xinh đẹp đều không chữa khỏi, cố tình lại là đàn ông chữa, nói thế nào đây!
Vưu Kỳ thấy Dương Mãnh thất thần, cố ý đem hai chân cậu tách ra.
Dương Mãnh cuống lên, khản cổ ồn ào nói.
"Cậu muốn làm gì?... Này, cậu muốn làm gì?..."
Vưu Kỳ nhìn phản ứng thất kinh của Dương Mãnn, không nhịn được nở nụ cười, trong lòng ngứa ngáy, không chỉ không phốt hợp, lại mượn cớ tốt bụng, "Đừng quậy, tôi đang chữa cho cậu, mới làm đã thành công."
Dương Mãnh bay bổng, chỉ biết thoải mái hừ hừ, cuối cùng ánh sáng cứu rỗi cũng hiện lên, phần eo của Dương Mãnh run rẩy, khí lực của thân thể như bị rút cạn, thất thần nhìn trần nhà, tôi nên cười hay khóc đây?
Tay Vưu Kỳ còn lưu luyến trên đùi Dương Mãnh không buông, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Dương Mãnh.
Dương Mãnh kiên cường chống đỡ, "Cậu đúng là nhặt được tiện nghi, kỳ thật tối qua tôi đã chữa được rồi. Cho nên cái này không tính, cậu chỉ giúp tôi xác nhận lại thôi."
Vưu Kỳ cười cười không trả lời, trong ánn mắt hàm xúc để lộ ý tứ rõ ràng, cậu chính là thích tôi, biệt chày cãi chối.*
(* Thành ngữ: mang nghĩa là cãi bướng)
Tâm lý Dương Mãnh càng lúc càng không vững vàng, cậu có thể nguỵ biện với Vưu Kỳ, nhưng không thể ngụ biện với chính mình. Hôm qua còn trong hộp đêm cầm tiền đuổi ra, Dương Mãnh còn rất rõ ràng, làm sao lên giường với Vưu Kỳ, Vưu Kỳ trị thế nào, ngược lại không nói cũng không thể tả nổi.
Không có việc gì, có khi tinh lực tôi lại chậm chạp tổn hao với cậu... Vưu Kỳ nhìn vật nhỏ đi vào phòng vệ sinh.
Sau đó Dương Mãnh lại ăn bữa sáng mà Vưu Kỳ tỉ mỉ làm cho.
Bình luận truyện