Thương Em Vào Lòng

Chương 66



Giản Quân Khải nghe Ngô Khiêm Danh nói thế, lễ phép cười, “Đó đều là nhờ năng lực của Hạ Hàm quá cao, chứ tôi không hề làm gì cả !”

Ngô Khiêm Danh cũng cười, ông chuyển mắt nhìn sang Dư Hạc, hơi nghi hoặc hỏi, “Phải rồi, vị này là ?”

“Em ấy là Dư Hạc.” Giản Quân Khải hết sức ôn nhu nhìn Dư Hạc, “Chính là… người tôi yêu.”

Dư Hạc chấn động toàn thân, không thể tin xoay người nhìn anh.



Ngô Khiêm Danh cũng lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc, bất quá chỉ là trong chốc lát, ông nhẹ cười, “Hóa ra là vậy, nhưng cái tên Dư Hạc này sao tôi cứ thấy hơi quen tai, hình  như đã nghe qua ở đâu đó…”

Ông nhíu mày, như là đang tự hỏi rốt cuộc đã nghe cái tên này ở đâu.

Thần sắc Giản Hành Tri đã muốn đỏ bừng, ông cắn răng nhìn lom lom đứa con, ông thật không ngờ Giản Quân Khải cư nhiên dám trước mặt một người như Ngô Khiêm Danh thừa nhận mối quan hệ ghê tởm của bọn họ, thật đúng là không sợ bị chê cười.

“Ngô tổng, thời gian không còn sớm, chúng ta nên vào đi !” Giản Hành Tri mỉm cười nhắc nhở ông, ẩn chứa một tia mất kiên nhẫn.

Ngô Khiêm Danh xoay người lại, hơi ái ngại cười, “Thật xin lỗi, có vẻ như tôi đã làm chậm trễ quá lâu.” Nói xong ông hướng về hai người Quân Khải gật đầu, “Chúng ta có cơ hội sẽ tán gẫu sau, tôi vào trước.”

Dư Hạc im lặng nhìn bóng lưng Giản Hành Tri cùng Ngô Khiêm Danh đi vào sau cánh cửa, hơi nhíu nhíu mày, “Cứ như vậy thẳng thắn công khai quan hệ chúng ta thật sự có được không ?”

Quân Khải nở nụ cười, kiêu ngạo câu cổ cậu, “Có gì không tốt, bổn đại gia đây tự sáng nghiệp kiếm tiền cũng chỉ là để mọi người không dám nói này nói kia trước mặt chúng ta thôi mà. Bọn họ khó chịu thì thế nào, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhìn, ai thèm quan tâm ý kiến của bọn họ a. Đương nhiên, anh vẫn cảm thấy biểu hiện của Ngô tổng đối với chuyện chúng ta hình như rất bình thường.”

Dư Hạc ngước đầu, khẽ cười nhìn anh.

“Đi thôi, đi ăn cơm.”



Giản Hành Tri cầm ly rượu mỉm cười, “Tôi mời Ngô tổng một ly.”

Ngô Khiêm Danh nâng ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ.

“Đúng rồi, tên nhóc vừa nãy…” Ông thử hỏi.

“Giản Quân Khải ?”

“Đúng vậy, chính là nó. Ngô tổng sao lại biết nó ?”

Ngô Khiêm Danh vui vẻ cười, “Cậu ấy à, ông có biết một công ty vừa sáng lập không bao lâu bên Mĩ nhưng lại nhanh chóng giành được lợi nhuận, sau đó lớn mạnh thành một trong những công ty đầu tư mạo hiểm hàng đầu không ?”

Giản Hành Tri có chút nghi vấn, ông quả thật có nghe qua, nhưng thế thì liên can gì đến Giản Quân Khải.

“Có vẻ là chính cậu ấy với Hạ Hàm, hai đứa nhóc mọc chưa đủ lông, cùng nhau sáng lập.” Ông cúi đầu cười khẽ hai tiếng, “Tuổi trẻ nên hết sức khinh cuồng, lá gan không nhỏ, liên tiếp mấy dự án đầu tư không được người khác để mắt tới đều kiếm ra lợi nhuận thật lớn cho bọn họ. Tất nhiên, không biết là bọn chúng thật sự gan góc hay chẳng qua chỉ là ăn may. Gần đây bọn chúng hình như mới mua đứt tầng trệt của tòa phức hợp mới nhằm chuẩn bị xây công ty bách hóa, ha ha, ánh mắt không tồi.”

Thấy ý tán thưởng trong lời Ngô Khiêm Danh ngày càng cao, ánh mắt Giản Hành Tri cũng càng lúc càng kinh ngạc. Thâm tâm ông gợn sóng mãnh liệt, không ai biết tâm tình giờ phút này của ông đang phức tạp và khiếp sợ đến mức nào. Loại cảm giác này giống như, một đứa nhóc từ trước tới nay luôn dựa vào mình mới có thể sống, một đứa nhóc mình không quá quan tâm cho đến lúc chán ghét đuổi nó ra khỏi nhà, lại đột nhiên có một ngày xuất hiện trước mặt mình rồi nói cho mình biết, thật ra nó đã sớm trở thành một nhân vật khiến mình phải nghẹn họng trân trối nhìn từ trước khi mình biết, mà ánh nhìn của mình đối với nó như thế nào, nó căn bản chưa từng để ý.

Ông cắn chặt răng, đè ép tình tự mãnh liệt dao động trong ngực xuống.

Giản Quân Khải vừa dẫn Dư Hạc đi ăn cơm chiều xong, về đến nhà liền nhận được cuộc gọi từ Hạ Hàm, ngữ khí hắn nghe như mang theo chút lo âu, bất quá cũng không tới mức rối ren.

“Này, cậu lại chọc vào Kiều Tân Hạo nữa sao, nếu không sao hắn lại bỗng nhiên nhằm vào hạng mục công ty bách hóa của chúng ta. Nhỏ bạn gái hắn hình như là con gái phó chủ tịch thành phố, ha ha, vụ này hơi rắc rối rồi đấy. Tôi thấy, chúng ta chắc nên thu dọn hành lý chạy về Mĩ là vừa !”

Ánh mắt Quân Khải chợt lóe, mặt cau mày có. Anh biết Kiều Tân Hạo sớm muộn gì cũng sẽ ra chiêu, có điều anh thật không ngờ lại sớm như vậy. Công ty của bọn họ vốn ở bên Mĩ, lực lượng chủ yếu nằm ở Mĩ, mặc dù gần đây có mở chi nhánh trong nước, nhưng không phải hai ba ngày là có thể thu dọn đi.

Đúng là phiền toái !

“Hừ, các thủ tục chính phủ yêu cầu chẳng phải chúng ta đều đã làm theo trình tự rồi sao ? Các loại công văn, đăng kí, giấy phép không phải đã sớm hoàn thành sao ? Phó chủ tịch thành phố thì thế nào, bộ thật sự muốn dựa vào một nữ nhân liền đánh bại tôi được à ?”

Hạ Hàm đầu kia điện thoại lập tức khinh thường, chân hắn gác thẳng lên bàn trà, một bên nói chuyện điện thoại với Quân Khải một bên phân tâm coi phim.

“Nhưng muốn gây phiền phức cho ta thì luôn có thể. Bọn họ tùy tiện là có thể kéo dài thời hạn công trình của chúng ta, ai nha phiền chết. Còn nữa, cậu cho là hắn chỉ có mỗi cha vợ làm Phó chủ tịch thành phố thôi sao. Cũng giống như cậu nói, cho dù ba Tô Vũ có là Phó chủ tịch, thì ở một thành phố như này làm chức vụ đó, bên dưới sẽ luôn không thiếu gì những người theo dõi ổng như hổ rình mồi, bọn họ chắc chắn sẽ không dám trắng trợn làm gì chúng ta. Chỉ có điều Tô Vũ còn có một người chú làm trong lĩnh vực đầu tư*, tuy rằng mối thân thích đó hơi bị xa. Thế nhưng ngày thường luôn nịnh bợ Tô gia a ! Ai nha, hai mặt giáp công, thật sự là phiền chết đi đó.” Miệng hắn thì nói vậy, nhưng trên mặt một chút ý tứ thấy phiền cũng không có, hai con mắt tập trung nhìn màn hình TV. (nguyên văn là “从商”, QT là “theo thương”, ta cũng không hiểu chính xác)

“Biết rồi.” Quân Khải mím môi, “Trước hết để tôi nghĩ biện pháp đã, chúng ta nói chuyện sau.”

“Ơ này !” Hạ Hàm sửng sốt, cúp mất rồi, hắn còn tính hỏi có cần hắn tìm Hà Minh Vũ giúp đỡ không, nghe nói tiểu tử kia có thân thích làm ở Cục Công Thương. Quên đi, nếu Quân Khải nói sẽ nghĩ biện pháp, vậy hắn trước mắt cứ thong thả.

Dư Hạc nhìn sắc mặt có phần khó coi của Quân Khải, hơi lo lắng hỏi, “Sao vậy ?”

“Kiều Tân Hạo có lẽ do lần trước bị em cự tuyệt nên thẹn quá hóa giận, liên hợp với bạn gái gây phiền phức cho bọn anh.” Nói xong anh chậc chậc vài tiếng, “Em nói xem, cô nàng Tô Vũ kia có biết hắn thực ra thích nam nhân không.”

Quân Khải đến giờ vẫn nghĩ rằng lần trước Dư Hạc chỉ là dứt khoát không nể tình cự tuyệt Kiều Tân Hạo mà thôi.

Dư Hạc hơi hơi cau mày, cậu có thể hiểu được… Kiều Tân Hạo vì sao đột nhiên xuất chiêu như thế, đôi mắt cậu chợt lóe, khóe miệng nhếch lên tạo một đường cong lạnh lùng. “Ai biết nàng biết hay không.”

Có điều, theo lý mà nói, Tô Vũ hẳn đã sớm nhận được video cùng những tấm ảnh cậu gửi qua rồi chứ ?

Tại sao, vẫn như cũ ở bên hắn, thậm chí còn vì hắn mà đối phó người khác !

“Không sao, anh có thể lo liệu, em đừng lo lắng.” Nhìn bộ dáng ngây người của Dư Hạc, Quân Khải còn tưởng cậu đang vì mình lo lắng, vì thế cười khẽ sờ sờ đầu cậu, “Hiện giờ cái này chắc chỉ là chút kế nhỏ thôi, chiêu lớn nhất của hắn vẫn chưa phóng ra đâu ! Bất quá cũng không có cơ hội để phóng. Chúng ta cũng nên… phản kích thôi ! Đúng rồi, Tiểu Hạc, anh cần em hỗ trợ.”

Trong ánh mắt anh tràn đầy ý cười, mang theo sự tự tin ngang tàng.

Buổi tối, gió đêm cuối mùa thu có chút se lạnh. Dư Hạc tựa vào lan can ban công nhìn về phía phòng tắm, cậu cầm di động như đang nói gì đó, trên mặt mang theo biểu tình tựa tiếu phi tiếu.

“Đổ hết mọi chuyện lên đầu Quân Khải, anh cũng khôn khéo quá nhỉ.”

Giọng nói Lý Y Dương từ bên kia điện thoại truyền tới, ngữ khí bình tĩnh thản nhiên, “Thật có lỗi, tôi cũng không nói thêm gì, hết thảy đều là cậu ta tự biên tự diễn. Nghe nói cậu ta bắt đầu kiếm người kia nhà cậu gây phiền toái.”

Dư Hạc hừ lạnh một tiếng, lười nói chuyện.

“Yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng lo liệu bên phía Tô gia giúp cậu, trước mắt ủy khuất vị kia nhà cậu gánh tội danh giùm tôi.”

“Vậy thì tốt.” Dư Hạc không muốn nhiều lời với y, lạnh lùng cúp điện thoại.

Quân Khải từ phòng tắm bước ra, anh để trần thân trên, cơ ngực với cơ bụng mơ hồ được bọt nước tôn thêm vẻ gợi cảm. Mặt Dư Hạc nhất thời đỏ lên, cậu mím môi, bỗng dưng thấy cả người nóng dần.

Giản Quân Khải một bên lau mái tóc còn ướt đẫm của mình, một bên cười đi đến cạnh Dư Hạc ôm vai cậu, “Nhìn anh làm gì ? Có phải thấy anh rất đẹp trai ?”

“Ừm.” Khẳng định gật đầu.

Ý cười của Quân Khải càng sâu, “Lại không thèm khoác áo ra ban công, không sợ lạnh à !”

Dư Hạc không nói gì, chớp mi nhìn thoáng qua thân trên để trần của anh.

Quân Khải: “…” =)))

Anh cúi đầu ngửi hương tóc Dư Hạc, “Chúng ta đã bao lâu chưa làm rồi ?”

Dư Hạc run lên, mặt lập tức đỏ tới mang tai, cậu run giọng nói: “Không nhớ rõ, hơn một tháng đi.”

“Vậy hôm nay thế nào ?” Quân Khải ở bên tai Dư Hạc nhẹ giọng cười, anh nhẹ dùng sức đẩy một chút, Dư Hạc trực tiếp ngã về sau lan can.

Anh rất thích bộ dáng này của Dư Hạc, ngượng ngùng đáng yêu.

“Không tốt lắm. Bất quá cũng có thể.” Mặt Dư Hạc đỏ rực, tư thế này làm cậu thấy có chút không thoải mái, bất quá… ai quan tâm a ! Nơi này là ban công có thể sẽ bị người ta nhìn thấy hay không, chắc là có đi, bất quá… ai bận tâm tới họ a !

Quân Khải một tay cởi áo thun trên người Dư Hạc, cúi người hôn lên, động tác của anh đột nhiên trở nên nhiệt liệt mà mạnh bạo, một bên vuốt ve ngực Dư Hạc, một bên hôn đến mức cậu sắp hụt khí.

Dư Hạc một tay ôm chặt cổ Quân Khải, tay kia thì đặt ở thắt lưng anh. Giữa lúc bị hôn đến hết biết trời đất là gì, cậu cư nhiên còn tâm tư mà cảm thán đôi lời, cơ bụng Quân Khải xúc cảm thật tốt.

“A !” Ngực truyền đến một trận đau đớn.

Quân Khải ngẩng đầu nén giận nhìn cậu, “Không chuyên tâm.”

Dư Hạc nhất thời nở nụ cười, cậu rướn người tới, thăm dò chủ động hôn lên.

Thế là lại một phen ***.  (….. ( ̄_ ̄|||) )

.

Giản Quân Khải làm rất thỏa mãn, rất rất thỏa mãn. Dư Hạc tuy rằng luôn tỏ ra ngượng ngùng, nhưng trong lúc làm vẫn ngoài ý muốn rất phối hợp, bất luận là anh dùng phương thức ôn nhu hay mãnh liệt, cậu luôn sẽ cắn môi dùng đôi mắt ngấn nước nhìn anh, nhìn đến mức trái tim anh ngứa ngáy.

Song… Ngày hôm sau tỉnh lại anh phi thường khó chịu, bởi vì, anh bị cảm, chính là cái loại cảm mạo gây choáng váng đầu óc, cả người đau nhức.

Dư Hạc một bên lấy thuốc với nước cho anh, một bên cười không ngừng, “Ha ha, ai bảo đêm qua anh không mặc quần áo làm chuyện đó ngay tại ban công, cũng không sợ bị người ta thấy.”

Quân Khải oán niệm tràn đầy liếc cậu một cái, “Nếu có nguy cơ sẽ bị người khác thấy, em nghĩ anh sẽ làm ngoài đó sao ? Anh cũng không muốn thân thể Tiểu Hạc nhà anh bị người ta thấy rõ từng nét.”

Lúc anh nói chuyện mang theo giọng mũi đặc sệt, vì thế ngoài ý muốn tản ra chút vị làm nũng.

Dư Hạc cười đến vui vẻ.

Quân Khải nhịn không được mấp máy môi vài cái, anh cúi đầu, sau khi làm tình người cần được chăm sóc bình thường không phải đều là tiểu thụ sao ? Tôi không cam tâm, thật bẽ mặt.

Dư Hạc đi đến cạnh giường ngồi xuống, cười sờ sờ anh, “Ngoan, hôm nay đừng đi học, em giúp anh xin phép.”

“Này !” Quân Khải trừng cậu.

“Ha ha ha.”

*****

Trong hơn một tháng nay, từ sau khi Giản Quân Khải, Dư Hạc và Hạ Hàm bắt đầu hợp tác, tình cảnh xấu của bọn họ trực tiếp được lật ngược. Tuy vẫn không tính là chiếm thượng phong, nhưng cũng làm cho Kiều thị ứng phó không ít gian khổ, hầu như là không có sức thực hiện động tác kế tiếp. Rất nhiều người rốt cục cũng đã ý thức được, là Kiều thị với công ty Khải Thụy trong lúc này có vẻ như đã đến hồi ngươi chết ta sống.

Đầu tiên Khải Thụy phi thường hào khí tạm ngưng thủ tục xây dựng công ty bách hóa, sau đó, bọn họ tất nhiên sẽ chen chân vào việc kinh doanh của Kiều thị, mặc dù công ty Khải Thụy không phải thuộc lĩnh vực công thương nghiệp, nhưng không thể chống cự nổi trước sự nhiều tiền của bên kia a ! Địch thủ của Kiều thị không chỉ có mỗi họ, đến cuối cùng, dưới sợ trợ giúp của bọn họ, đối thủ trước kia của Kiều thị là công ty Thiệu Phong đã thành công đảo ngược tình thế, đoạt đi mấy cuộc kinh doanh cực kì trọng yếu. Rồi sau nữa, bất kể là bên ngoài hay là ngấm ngầm bên trong, Giản Quân Khải với Kiều Tân Hạo đều rất ăn ý tìm cách ngáng chân đối phương, thắng thua năm mươi năm mươi. Chỉ là, rất nhanh sau đó Dư Hạc liền gia nhập chiến cuộc, ha hả, cậu bây giờ đã sớm không còn là Dư Hạc trước kia. Dư Hạc ở thị trường chứng khoán cũng đã được xem là một bàn tay vàng khá nổi danh, cộng thêm việc Quân Khải lan truyền lời đồn rằng tài chính công ty Kiều thị đang biến ảo sắp phải phá sản, cổ phần công ty của Kiều thị liền bắt đầu kịch liệt dao động. Dư Hạc thừa dịp cổ phần công ty Kiều thị điên cuồng rớt liền mua ngay một hơi 11,7% cổ phần, sau đó rất lý trí thu tay lại, ngồi đợi trò hay.

Cuối cùng, sau thời điểm Tô gia đột nhiên phản bội, trận giằng co này rốt cục cũng nổi lên hồi kèn ngừng chiến. Tô gia dường như chỉ trong một đêm thay đổi thái độ đối với Kiều thị, mọi sự góp sức trước đây đều toàn bộ thu hồi, quay đầu gia nhập phe Giản Quân Khải, bắt đầu dồn Kiều thị vào chỗ chết.

Quân Khải vẻ mặt mờ mịt nghe lời tường thuật của Hạ Hàm trong điện thoại, có chút không kịp phản ứng. Loại cảm giác này giống như là —— ta đã chuẩn bị từ lâu để chờ dịp xuất ra một chiêu lớn, kết quả người đã đại chiến ba trăm hiệp với ta đột nhiên bị đồng minh một đao chém chết,  ha hả, ta còn chưa biết chuyện gì thì mọi sự đã xong.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?” Anh cau mày hỏi Hạ Hàm.

“Nghe nói Tô gia biết Kiều Tân Hạo chỉ vì lợi dụng Tô Vũ mới quen nàng. Tình huống cụ thể đại khái là như thế, tôi cũng không rõ lắm đâu ! Bất quá sự tình cuối cùng cũng chấm dứt được một phần, tôi sắp mệt chết rồi.” Trong giọng Hạ Hàm loáng thoáng mang theo một tia mỏi mệt.

“Thật xin lỗi, lần này đã liên lụy đến cậu, và còn, cám ơn.” Quân Khải nói những lời này đặc biệt chân thành, đích thật, chuyện này trên cơ bản đều là vì việc tư của anh, nhưng lại làm cho Hạ Hàm vì anh phí sức lao động.

“Ha ha. Mời tôi ăn cơm đi.”

“Tốt.” Quân Khải nở nụ cười.

Đúng lúc này, Giản Quân Khải đột nhiên nghe được bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của xa lạ của một người con trai, trong giọng nói tràn đầy sự ôn nhu. “Làm cơm xong rồi, chẳng phải đã than đói bụng nửa ngày rồi sao ? Lại đây ăn đi !”

“Ối chà ?” Hai mắt Quân Khải lập tức lóe sáng, “Nè, cậu đang ở với ai đó ? Lẽ nào là bạn trai ? Tôi cư nhiên không hề biết nha.”

Hạ Hàm không nói gì hừ hai tiếng, “Bạn trai mới lạ, chỉ là bạn bè bình thường thôi !”

“Hóa ra cậu cũng có bạn hả ?” Quân Khải trêu ghẹo.

“Ý cậu là gì, bạn bè tôi nhiều lắm nhé !” Hạ Hàm phi thường nghiêm túc phản bác.

Quân Khải lúc này mới nhớ tới, quả thật, Hạ Hàm có vẻ có rất nhiều bạn, chỉ là dường như anh chưa từng biết đến, Hạ Hàm chưa từng chủ động đề cập trước mặt anh. Nghĩ đến đây anh chợt có một chút áy náy, chính mình làm Hạ Hàm phải mệt chết mệt sống, nhưng hình như lại chưa từng quan tâm hỏi han hắn.

“Được rồi được rồi. Tôi đói sắp chết, ăn cơm đây. Chúng ta tiếp tục tán gẫu sau a !” Thái độ Hạ Hàm có chút vội vàng, tắt di động liền vợt tới trước bàn cơm, hai mắt sáng rỡ.

Hà Minh Vũ không nói gì có chút muốn cười, bộ dạng này của Hạ Hàm thật giống như một con mèo nhỏ tham ăn.

“Chuyện của cậu đã xong xuôi ?” Y một bên so đũa một bên hỏi hắn.

“Ừ, xong rồi. Cám ơn cậu đã hỗ trợ, hôm nào tớ mời cậu ăn cơm.” Hạ Hàm cầm lấy đôi đũa liền không ngừng gắp vào miệng.

Hà Minh Vũ cười, “Khỏi cần, chỉ là giúp cậu gieo một ít tin đồn mà thôi, chẳng phải đại sự gì.”

“Ơ, tớ muốn mời cậu ăn cơm cũng không được hả, có biết để tìm một lý do mời người khác tốn biết bao nhiêu tâm tư không ?” Hạ Hàm nén giận nhìn y.

Hà Minh Vũ lập tức bất đắc dĩ gật đầu, “Đã biết.”

“Hà hà.” Biểu tình Hạ Hàm phi thường trong sáng, “Từ giờ trở đi, tôi nhất định phải yêu cầu thăng chức tăng lương mới được !”

Hà Minh Vũ cười cười, “Sao rồi ? Câu dẫn không lại người khác liền quyết định làm đàn em người ta ?”

Hạ Hàm lập tức trừng mắt liếc y, “Cái gì là đàn em, chúng tớ là bằng hữu cộng tác, bằng hữu cộng tác đó cậu hiểu không ?”

“Ừm, vậy ——” Hà Minh Vũ kéo dài âm cuối, “Từ hồi hai năm trước, người luôn lải nhải bên tai tớ gì mà Giản Quân Khải chả động tay động chân gì mỗi ngày chỉ biết nô dịch cấp dưới là ai ta ?”

“Này ! Cậu làm ơn ngậm miệng để yên được không.” Loại cảm giác bị người ta nắm trong tay lịch sử tăm tối thiệt tình rất không tốt. “Còn có, tớ không phải là từ bỏ câu dẫn cậu ta được chưa ? Chẳng qua là nghĩ không ra biện pháp thôi !” Hắn nặng nề thở dài, “Ai, quan hệ của người ta bền còn hơn cả vàng nữa ! Tớ chỉ có thể chúc phúc.”

“Ha ha, giọng điệu có để tâm chút nào đâu.” Hà Minh Vũ cười không ngừng.

“Ăn cơm cậu nấu đã.” Hạ Hàm lập tức liếc y một cái, không thèm để ý nữa.

Vì thế Hà Minh Vũ cũng thôi chọc hắn, “Tết Tây cậu phải về Mĩ sao ?”

“Ừ.” Hạ Hàm gật đầu, “Có gì không ?”

“Vừa hay có chút việc phải đi Mĩ, tớ qua bển ăn ngủ cậu bao đấy !” Ngữ khí y nói chuyện không một chút khách khí.

Hạ Hàm tự tin vỗ vỗ ngực, “Cứ đến, không thành vấn đề.” Trên mặt hắn phiếm một tia vui mừng, dù sao có người bồi hắn cùng trở về vẫn tốt hơn một mình hắn cô đơn. “Cậu có chuyện gì phải sang Mĩ vậy ?”

Hà Minh Vũ cười nhìn hắn, “Không nói cho cậu.”

____________

Lâu ngày mới post chương mới, nhưng bù lại là 1 chương không – hề – ngắn, đoạn hao tổn tinh di.. à không tinh lực của ta nhất là đoạn tranh đấu giữa 2 công ty dài ngoằng kia, chả hiểu mô tê gì =口=

Pê-ẹt: Dạo này ăn chơi sa đọa quá các tềnh êu ạ, nghĩa như mặt chữ: ăn và ngồi chơi *che mặt* (つд⊂)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện