Thương Tang Tri Cẩm Hoa

Chương 29



Mục Tử Thạch nghiêng người qua, chống cằm, ánh mắt nhiệt nóng, chuyên chú ngưng mắt nhìn hắn.

“Ta chọn Vạn Kinh, bởi vì người này tuy là thương nhân phố chợ, nhưng hiểu nhân nghĩa biết báo ân, kho hàng Tứ Phương có một năm đắc tội với người cùng ngành, mấy thuyền hàng đều bị giam ở cửa khẩu Ngọc Châu, hai tháng chưa trả tiền lương, mắt thấy vô lực gắn bó, bọn quản sự hỏa kế (làm thuê) đều nhao nhao phân tán, duy độc hắn mình ở lại tận lực chống đỡ, thậm chí dùng tiền để dành khi làm xa phó ở Ngọc Châu, nhờ vô số mối quan hệ thương hành cầu quan nha địa phương, lao tâm khổ lực cuối cùng cũng đem chuyện này giải quyết xong, kho hàng Tứ Phương bấy giờ mới tìm được đường sống trong chỗ chết.”

“Sau khi sự việc xảy ra ông chủ thiên ân vạn tạ, hỏi hắn vì sao lâm nguy không chạy, phải biết Vạn Kinh trong nghề nổi danh xuất chúng, thường có kho hàng lớn vụng trộm mời hắn qua, chẳng phải ly khai Tứ Phương liền tìm không được bát cơm. Vạn Kinh đáp, mười năm trước hắn còn là hỏa kế trên thuyền nhỏ ở kho hàng Tứ Phương, thê tử khó sanh không mời nổi đại phu tốt, ông chủ tâm từ cho hắn năm lượng hai bạc trắng, còn để cỗ kiệu chạy nhanh theo hắn thỉnh đại phu, lúc này mới cứu được tính mệnh thê nhi hắn, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, dù mười năm hai mươi năm đến chết cũng không quên, có ơn không báo uổng công làm người.”

Tề Dư Phái nói xong nhịn không được cười: “Chính mình đức mỏng, lại thích người bên cạnh phúc hậu, Tử Thạch, Thiếu Xung không giống ta, hắn kín đáo chân phương rộng lượng thẳng thắn, trí tuệ tính tình đều hơn ta gấp trăm lần, ngươi cho hắn rãnh nước nhỏ, hắn nhất định trả lại ngươi dũng tuyền.”

Mục Tử Thạch nói: “Thất điện hạ cho dù tốt cũng không thể cùng ta ở chung… Để hắn cấp thiên hạ dũng tuyền đi, ta chỉ muốn theo ngươi tác nghiệt.”

Tề Dư Phái trong lòng giống như vừa rót vào muỗng dấm chua lại nhu thêm một vốc đường, rất nhiều chua xót, lại xen lẫn ngọt ý, xuất thần một lúc lâu mới nói: “Sinh ý nhân cùng quan lại không chí tiến thủ trong triều rất giống nhau, xem trọng hòa khí sinh tài, nhưng Chu Tước phố kim sơn ngân hải, luôn luôn phân tranh đến sứt đầu mẻ trán, đối diện kho hàng Tứ Phương có người gọi là Trịnh Phi, đặc biệt gây khó dễ Vạn Kinh, mà hắn lại là bà con xa với phủ doãn thần kinh, bởi vậy Vạn Kinh đối với hắn cũng phải qua loa thoái nhượng.”

Mục Tử Thạch mâu quang lóe ra, đột nhiên mở miệng: “Điện hạ, ta hiểu được ngươi làm như thế nào.”

Tề Dư Phái ân một tiếng: “Ngươi nói thử xem.”

Một bàn tay hắn đặt trên gối đầu xa tanh kim đạn hoa, ngón tay vừa nhỏ vừa dài hiện ra màu sắc tái nhợt phiếm xanh, chớ nói huyết tinh, ngay cả chút bụi nhỏ cũng không hề lây dính sạch sẽ mỏng manh.

Mục Tử Thạch nói: “Dương Bình Sơn sai người xúi dục Trịnh Phi cùng Vạn Kinh trên đường đại náo một hồi, tốt nhất là làm cho Trịnh Phi nói ra chuyện hung ác phóng hỏa giết người, hơn nữa chỉnh cho cả phố Chu Tước ai ai cũng biết.”

“Sau đó liền giống như ngày đó ta nghe được, ngươi bảo Dương Bình Sơn dụng tâm, thi kế tuyệt hộ, làm đến cẩn thận chặt chẽ thiên y vô phùng, Vạn Kinh nghĩ hung thủ là Trịnh Phi, cáo trạng lên phủ doãn, Trịnh phủ doãn thứ nhất tin tưởng Trịnh Phi chưa từng giết người, thứ hai dù sao cũng là thân thích nhà mình, đánh thịt đau đến xương, liền đem án tử này gác xuống.”

Tề Dư Phái thở dài: “Tử Thạch…”

Mục Tử Thạch vội hỏi: “Làm sao vậy?”

Tề Dư Phái lại cười cười: “Không có việc gì, ngươi nói tiếp đi.”

“Vạn Kinh cầu cáo không vào được cửa, tất nhiên bụng đầy căm hận phẫn uất, Trịnh Phi có phủ doãn làm chỗ dựa vững chắc, biết Vạn Kinh xem mình là kẻ thù liều chết, nhất định không tha cho hắn, liền an bài nhân thủ chặn đường đánh người, điện hạ cải trang ra cung, trước tình cờ cứu hắn, nghe xong đoạn oan tình này… Nhưng nếu công khai xử trí, chỉ sợ nháo lớn sinh khúc triết, dứt khoát không kinh động quan phủ nợ máu thì trả bằng máu, điện hạ thay Vạn Kinh báo huyết hải thâm thù, còn sợ hắn không khăng khăng một lòng sao? Điện hạ, ta đoán như thế có đúng không?”

Lúc này trong ánh mắt hắn tự nhiên mà toát ra một loại tàn nhẫn pha lẫn khờ dại, Tề Dư Phái nhìn thấy mỉm cười: “Đúng, Tử Thạch thông minh nhất, đều đoán được toàn bộ.”

Mục Tử Thạch sờ trong ngực lấy ra khế đất: “Cái này cấp cho Thất điện hạ thì tốt hơn, ta không cần.”

Tề Dư Phái nói: “Hảo a, bất quá Thiếu Xung bây giờ còn nhỏ, ngươi trước giúp hắn giữ lấy, mười năm sau cấp cho hắn thôi.”

Mục Tử Thạch mím môi, đang muốn tranh cãi, chợt thấy Tề Dư Phái sắc mặt thay đổi, thở hổn hển dồn dập mấy hơi, gắng sức nói: “Gọi Hà Bảo Nhi…”

Lời còn chưa dứt, đã cúi người suyễn thành một đoàn, Mục Tử Thạch vội xoa giúp hắn thuận khí, cuống quýt la lên: “Điện hạ! Điện hạ!”

Hai tay Tề Dư Phái vùng vẫy hai cái rồi suy sụp hạ xuống, mười ngón tay đâm thật sâu vào gối co rút vặn vẹo, trong cổ họng phát ra âm thanh tê tê cổ quái như bị đè nén, giống như không khí bị ngăn chặn bởi sợi bông nhiễm đầy độc dược thẩm thấu, mỗi khi hít một hơi, đều thiên nan vạn nan tra tấn thống khổ.

Mục Tử Thạch sợ đến mức hồn phi phách tán, Tề Dư Phái tuy rằng bị bệnh mấy tháng, nhưng mỗi lần thấy mình thì luôn phá lệ im lặng vậy thôi, càng không biết lúc hắn phát bệnh lại thê thảm khủng bố như thế, run rẩy bò xuống giường, một bên chạy một bên dùng sức hô: “Hà Bảo Nhi…”

Hà Bảo Nhi siêng năng kiên định, vẫn canh giữ ở bên ngoài, vừa nghe động tĩnh liền biết không tốt, vội phân phó một thái giám: “Nhanh mang dược đến!”

Nói xong dẫn theo vài cung tỳ vội vàng tiến vào, thành thạo đỡ Tề Dư Phái ngồi dậy, cởi bỏ cổ áo ra sức vuốt, thêm vài cung nữ tiến lên độ khí. Hai chân Mục Tử Thạch run rẩy không đứng nổi, ngã ngồi ở trước giường ngây ngẩn nhìn, tử vong như thế cận kề, lửa sém lông mày, thậm chí có thể ngửi được mùi hơi thở từ cổ đen đặc lạnh lẽo, nhưng chính mình lực bất tòng tâm bó tay không có biện pháp.

Uống hết một chén dược, Tề Dư Phái thở dốc dường như đã có chút thông thuận, rồi lại ho lên giống như bị khoét tim cào bụng, một tiếng nhanh hơn một tiếng, một tiếng nặng nề hơn một tiếng, bất quá chỉ qua thời gian nửa nén hương, mà ngay cả ho khan cũng vô lực khàn đục lên, suy nhược đến thôi không nhìn thấy gì nữa, vẫn sờ soạng nói: “Tử Thạch không cần đi…”

Mục Tử Thạch lạnh run, hai hàm răng lách cách gõ vào nhau, chỉ là không chịu tiến lên, mơ mơ hồ hồ nghĩ muốn khóc lớn, nhưng trong ngực giống như bị đá lấp đầy, bị dây thừng thô nhiều lần xoắn bện, đau không thể át, nửa điểm thanh âm cũng không phát ra, rốt cục hiểu được vì sao lần này Tề Cẩn không đến xem Tề Dư Phái.

Tề Dư Phái duỗi tay, thanh âm khàn khàn mỏng manh gần như nghe không được: “Tử Thạch chớ đi… Ngươi lại đây, ngươi lại đây!”

Hai chân Mục Tử Thạch giống như bị đóng băng, đôi mắt nổi lên sương mù mênh mông, Hà Bảo Nhi lông mày dựng lên trừng hắn, một phen hung hăng túm qua, đưa hắn đến bên người Tề Dư Phái, nhu thanh hàm lệ cả giận nói: “Điện hạ, hảo chủ tử… Hắn ở đây, Ngài sờ sờ, Ngài yên tâm, có nô tài ở, hắn đi không được!”

Tề Dư Phái cầm tay Mục Tử Thạch tái không thả lỏng, thật lâu sau khí tức mới chậm rãi ổn định, tựa như đã chết nằm trên trên giường, thấp giọng nói: “Truyền thiện đi.”

Hà Bảo Nhi nói: “Nếu điện hạ thấy đói có cháo nóng chuẩn bị sẵn, mềm mịn dễ tiêu hóa…”

Tề Dư Phái hữu khí vô lực nói: “Truyền cho Tử thạch, hắn là nên đói bụng… Hôm nay Tử Thạch ở đây bồi ta, sáng mai sẽ trở về.”

Đợi Mục Tử Thạch dùng xong ngọ thiện, Tề Dư Phái cũng đã trở lại bình thường, lệnh Hà Bảo Nhi đem đám người ra ngoài, một tay chỉ vào góc tường, từ ngăn kéo bên giường lấy ra một chuỗi chìa khóa đồng, nhỏ giọng cười nói: “Đi mở cái tủ kia, bên trái ngăn thứ tư có đồ tốt.”

Giữa thần sắc có vài phần lấy lòng chờ khen ngợi.

Mục Tử Thạch xoa nhẹ mắt cầm lấy chìa khóa, theo lời mở tủ giật ngăn kéo ra liếc mắt nhìn một cái, không khỏi ngây ngẩn cả người, quay đầu lại, nói: “Điện hạ, thì ra những thứ này ngươi không có vứt đi.”

Tề Dư Phái nói: “Cái khác vứt thôi, nhưng hoàng kim cốt châu của mẫu thân ngươi, ta sao có thể không vì ngươi lưu lại? Thật là hài tử ngốc.”

Đầy một ngăn tủ, đều là những món đồ chơi nhỏ mấy năm nay Tề Vô Thương đưa tới rồi vô cớ mất tích, trường cung ngọc giác họa chim thước, chủy thủ tinh thiết đủ loại kiểu dáng, linh vũ màu sắc rực rỡ, gân thú tơ vàng… Ở trong góc còn có một hộp gấm nhỏ đúng là đựng cốt châu Đan Hoa Linh.

Mục Tử Thạch đã sớm đoán được mấy thứ này tất nhiên đã bị Tề Dư Phái không nói mà thu, nhưng không ngờ hắn lại nhất nhất bảo quản tốt, chưa từng vứt bỏ.

Chậm rãi vuốt ve ngắm nghía một lát, trong lòng luyến tiếc. rồi đóng ngăn kéo, nói: “Điện hạ không thích ta dùng đồ của Tề Vô Thương tặng, ta đây liền vĩnh viễn không cần.”

Tề Dư Phái thở dài: “Ta chẳng qua ghen tị với Tam ca thôi, thiên hạ rộng lớn Tề Vô Thương vô ngân vô biên vô hạn, còn ta suốt cuộc đời đến khi chết, cũng chỉ bị vây trong bốn bức tường cao ở Đại Tĩnh cung này.”

“Điện hạ ngươi cũng không ít lần xuất cung…”

“Cái đó không giống, tầm mắt hoài bão Tam ca như thế nào? Vốn vài lần phụ hoàng tuần biên xuôi nam, ta rất muốn đi nhìn một chút giang sơn tú lệ này, đáng tiếc lúc nào cũng bệnh.”

“Ta với ngươi giống nhau, chưa từng rời khỏi thần kinh.”

Tề Dư Phái mỉm cười lắc đầu: “Ta cuối cùng hoảng hốt cảm giác được, ngươi không ngốc ở nơi này bao lâu nữa.”

Hai người tán gẫu chốc lát, thanh âm Tề Dư Phái yếu dần, có lẽ vì thể lực chống đỡ hết nổi mà ngủ đi, liền như vậy nói nói ngủ ngủ, phảng phất chỉ trong nháy mắt, đã là nửa đêm canh ba.

Hai người nằm chung giường đắp cùng một chăn, trước giường lưu kim tiên hạc đăng lộ ra ánh sáng nhu hòa ấm áp, tựa như nước chảy phủ kín mặt Mục Tử Thạch, càng lớn lên hai má hắn đã cởi bỏ hình dáng bánh bao tròn nhẵn, đường cong càng hiện lên rõ ràng lóa mắt, xinh đẹp đến có chút quá phận, Tề Dư Phái nhìn, đột nhiên hỏi: “Tử Thạch, ngươi năm trước thi Hương không đỗ, cũng biết vì nguyên nhân gì?”

Năm trước vừa vặn là đại bì, Tề Dư Phái cũng cho Mục Tử Thạch ra trận, kết quả thảm bại trở về, Mục Tử Thạch vì thế mà ủ rũ mấy ngày, hiện tại bị Tề Dư Phái nhắc lại chuyện ăn năn này, không khỏi có chút xấu hổ: “Công phu chưa đến, kinh nghiệm không đủ, Ô tiên sinh cũng nói, khoa khảo văn chương không chỉ riêng màu sắc rực rỡ trong sạch chính trực, còn phải đánh trúng điểm mấu chốt gãi đúng chỗ ngứa.

Tề Dư Phái nói: “Ô Thế Quế có thể nói ra được lời này, cũng không phải là kẻ hủ lậu… Bất quá ngươi không đậu là có nguyên nhân khác, kinh nghiệm ngươi ở bên cạnh ta, sự vụ các bộ đã xem qua không ít, mặc dù tuổi có chút nhỏ, nhưng so với đại đa số tú tài ưu việt hơn đâu chỉ một trăm lần?”

Mục Tử Thạch lông mày giương lên, suy nghĩ nói: “Đó là điện hạ muốn áp ta ba năm, để phòng ta còn trẻ học cao trung dễ sinh lỗ mãng liều lĩnh? Hoặc là để tích lũy đầy đủ rồi nhất phi trùng thiên (bay vọt lên trời)?”

Tề Dư Phái đưa tay nhẹ nhàng chạm vào môi hắn, thanh âm càng thêm mềm mại: “Nói đúng một nửa.”

Mục Tử Thạch chớp mắt: “Vậy còn một nửa kia là gì?”

Tiếu dung Tề Dư Phái pha chút nguy hiểm: “Ta luyến tiếc thả ngươi đi… Ngươi một khi học cao trung, năm thứ hai chính là xuân vi (kỳ thi mùa xuân) cùng thi đình, ta còn có khả năng giữ Trạng nguyên thám hoa làm thư đồng Đông cung?”

Mục Tử Thạch mày hơi nhăn lại như mặc họa, có chút sở ngộ.

Tề Dư Phái nhẹ giọng nói: “Tử Thạch, có lẽ ta hiện tại chết đi đối với ai cũng là chuyện tốt, sống nhiều hơn vài năm nữa, ngay cả ngươi cũng muốn hận ta.”

Mục Tử Thạch quả quyết nói: “Ta sẽ không hận ngươi.”

Tề Dư Phái cười: “Thật vậy sao? Nhưng ta không tin…”

Dứt lời chậm rãi đến gần, động tác thực bình thường lại lộ ra vài phần mờ ám khó tả: “Nhắm mắt lại…”

Mục Tử Thạch trực giác có điều cổ quái, vội hỏi: “Vì cái… Ngô…”

Tề Dư Phái hôn lên môi Mục Tử Thạch, đầu lưỡi tách hai cánh môi hắn ra, xâm nhập đi vào tinh tế thăm dò liếm lộng.

Mục Tử Thạch chợt mở to hai mắt nhìn, cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, phút chốc ngay cả ngón chân đều đỏ.

Hắn tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng chung quy đã ở lâu trong Đông cung, gặp qua thấy qua lén xem nhàn thư, đều minh minh bạch bạch chuyện Tề Dư Phái giờ phút này làm với mình là có ý nghĩa gì.

Chẳng qua chưa từng nghĩ tới, Tề Dư Phái tôn kính như thiên thần lại đối với mình ôm tâm tư này, trong lòng vừa kinh vừa sợ, rồi lại phảng phất vui mừng cùng xấu hổ.

Tề Dư Phái cảm giác được cứng ngắc bối rối của Mục Tử Thạch, nên chỉ hôn lướt qua liền ngừng lại, sau đó hôn nhẹ lên trán hắn: “Tử Thạch đã hiểu sao?”

Trong miệng Mục Tử Thạch tràn ngập vị thuốc Đông y đạm đạm của Tề Dư Phái, ngưng mắt nhìn hắn thật lâu, sáp thanh nói: “Hiểu, điện hạ là đoạn tụ chi phích, long dương chi hảo.”

Tề Dư Phái sửng sốt, nở nụ cười: “Đúng vậy a, ta luôn chờ ngươi lớn lên, lại đem mình chờ chết trước, sớm biết rằng… “

Mục Tử Thạch cũng nhịn không được nở nụ cười, nụ cười này sạch sẽ tựa như giọt sương trên lá sen, hai người trong lúc đó mới vừa sinh ra mầm mống dục vọng nhất thời đã tan thành mây khói.

Môi Mục Tử Thạch hơi đô lên: “Sớm biết cũng không có biện pháp a, cũng không thể trong một đêm làm cho ta lớn lên.”

Tề Dư Phái nhắm mắt lại: “Ngươi nên cảm thấy may mắn khi ta bệnh thành như vậy… Ngủ đi, đừng nháo nữa.”

Mục Tử Thạch cuộn tròn bên người Tề Dư Phái, tay chân đều chặt chẽ quấn lấy hắn, trái lại rất nhanh ngủ, mà mộng lần lượt ùn ùn kéo đến, một đêm này giống như đã đi qua ngàn vạn dặm trải qua mấy đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện