Thương Tang Tri Cẩm Hoa
Chương 33
Mục Tử Thạch bỗng chốc mở to mắt, giống như có một đường điện quang nối tiếp nhau từ trên trời đánh xuống, nháy mắt cả người cứng ngắc như tượng.
Hoàn toàn không đúng!
____________________________________
Hạp khảm trai này là sáng sớm ngày ấy sau khi Thái tử ly khai, Thái tử giao phó Bích Lạc đưa tới.
Nói cách khác, Thái tử đã sớm biết được tử kỳ của mình, hơn nữa hạp lại không qua tay Hà Bảo Nhi mà trực tiếp giao cho Bích Lạc, chẳng lẽ vụng trộm bên trong, Bích Lạc và Thái tử còn có liên hệ bí mật nào đó?
Nếu Thái tử sớm dự đoán được mưu kế của Đào quý phi, vì sao còn uống độc dược?
Hắn đều biết, hắn cam tâm tình nguyện?
Chẳng lẽ… Chén độc dược kia căn bản không phải thủ bút của Đào quý phi?
Vụ án độc sát bị vạch trần, quý phi chết, Tề Hòa Phong phế, giữa chư hoàng tử, luận quý luận sủng, Tề Thiếu Xung dĩ nhiên an ổn ngồi lên Thái tử vị!
Thì ra là thế… Nhất định là như thế!
Ngày kế, Tề Cẩn bệnh nặng nằm trên tháp thượng hạ chỉ, ban tử bốn mươi tám cung tỳ nội giám ngày thường hầu hạ sinh hoạt Thái tử, bồi táng theo Thánh Đức Tuệ Thuần Thái tử.
Mục Tử Thạch như cũ nâng cao cổ tay tập viết, nghe được tin này, thuận miệng nói: “Hoàng thượng chân chính nên giết, không phải bọn họ.”
Thiến La không dám tiếp lời, Mục Tử Thạch thản nhiên nói: “Đào quý phi cũng bị chết oan.”
Thiến La sợ hãi, run tay, thỏi mực cùng nghiên mực đồng thời từ trên bàn rơi xuống, một tiếng ba giòn vang: “Chủ tử, ý chỉ hoàng thượng, đừng nên đoán bừa…”
Mục Tử Thạch sắc mặt tái nhợt ánh mắt u ám: “Sợ cái gì? Chân chính nên sợ không phải ngươi cũng không phải ta.”
Thở dài: “Nhưng hắn cam tâm tình nguyện, ta có thể làm sao bây giờ?”
Dứt lời ngồi xổm xuống, tự tay thu thập đá nghiên mực vỡ vụn, dưới tâm thần không tập trung, bị mảnh vỡ sắc bén đâm vào lòng bàn tay, máu tươi bắn ra tung tóe.
Mục Tử Thạch giật mình, giống như không biết đau, nhấc lên bàn tay chỉ yên lặng nhìn thoáng qua.
Linh cửu Thái tử được bốn mươi chín ngày, là lúc từ tử cung dời đến hoàng lăng, tam hoàng tử Tề Hòa Phong liên hợp ngoại thích Đào gia, dựng doanh trướng uy vũ trong Thần kinh, lặng yên điều động phòng vệ cửu môn Đại Tĩnh cung, tổ chức nhiều năm tích lũy, một kích công phá hàng rào cấm quân đột nhập hoàng cung, sử xưng ‘Thiên quyến chi biến’.
Giờ hợi (9 – 10 giờ đêm) Mục Tử Thạch vốn đã vào giấc ngủ, nhưng hắn gần đây ngủ mỏng dễ bị kinh động, nghe được bên ngoài ồn ào tiếng động ầm ĩ, vội đứng dậy khoác áo, đám người Thiến La Tiểu Phúc Tử đã hoang mang rối loạn khẩn trương chạy vào: “Chủ tử, trong cung xảy ra chuyện!”
Đang nói, một thân ảnh dị thường linh hoạt xông vào: “Mục công tử, Hoàng hậu nương nương thỉnh ngươi đi Lưỡng Nghi cung.”
Mục Tử Thạch hơi trầm ngâm: “Ngươi là?”
Người nọ diện bạch vô tu (mặt trắng không râu), là một hoạn quan, nhưng hai mắt tinh quang lấp lóe, hiển nhiên là một đại nội cao thủ: “Nô tài Phùng Tất, thủ lĩnh Long sóc vệ Lưỡng Nghi cung… Sự tình khẩn cấp, thỉnh công tử lập tức lên đường.”
Mục Tử Thạch mâu quang đột nhiên chuyển lãnh, nói: “Được.”
Trở thân cầm lấy đoản đao, đang muốn cất bước, tâm niệm vừa động, phân phó Tiểu Phúc Tử nói: “Trong cung nếu gặp chuyện không may, ngươi nhanh cùng người đối thực trở về đi, Chiêu Húc điện dù sao cũng an toàn chút… Để cho hắn thay y phục của ta, miễn cho người khác biết ta ban đêm vào cung hoàng hậu, không hợp lễ nghi.”
Phùng Tất nghe hắn cấp bách mà bất loạn lại an bài đến gọn gàng ngăn nắp, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh bội (kinh ngạc bội phục), tiến lên một bước nói: “Công tử đắc tội.”
Dứt lời một phen ôm lấy, mạnh mẽ phóng đi, nhắm thẳng hướng Lưỡng Nghi cung mà đến.
Hoàng hậu tuy rằng mặc tố y, lại châu ngọc đầy đầu, toàn thân quý giá thanh lịch, một tay nắm Tề Thiếu Xung, đưa tay hắn đặt vào trong tay Mục Tử Thạch, ôn nhu nói: “Tử Thạch, Dư Phái nói hắn trước khi đi đem Thiếu Xung phó thác cho ngươi, Thiếu Xung là chủ tử của ngươi, cũng là huynh đệ của ngươi, ngươi phải kính hắn đau hắn, biết không?”
Mục Tử Thạch nhìn thẳng nàng, không có cầm tay Tề Thiếu Xung, nhưng gật đầu nói: “Ân.”
Hoàng hậu giữa con ngươi xẹt qua một tia lo lắng bất an: “Lời nói của Dư Phái, ngươi nhất định sẽ nghe, đúng không?”
Mục Tử Thạch mục quang như nước, gợn sóng bất kinh: “Lời nói của Thái tử điện hạ, ta tuyệt không làm trái.”
Hoàng hậu lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngắn gọn kể ra: “Tốt lắm… Tề Hòa Phong cùng Đào gia tác loạn bức vua thoái vị, Hoàng thượng đã rơi vào trong tay bọn họ, không đến nửa canh giờ, Lưỡng Nghi cung nhất định bị chiếm đóng, ngươi phải nhanh chóng đưa Thiếu Xung ra cung tạm lánh. Tử Thạch, ta và Dư Phái đều tin tưởng ngươi…”
Tề Thiếu Xung cắn môi, khóc lớn nói: “Mẫu thân vì sao không theo ta ra ngoài?”
Hoàng hậu ngồi xổm xuống, kề sát khuôn mặt tròn của hắn, thanh âm khàn khàn mờ mịt: “Hài tử… Ta có lỗi với ca ca ngươi, trừng phạt đúng tội, hơn nữa phụ hoàng ngươi còn ở trong cung, ta có thể nào không bồi hắn?”
Tề Thiếu Xung nức nở nói: “Ta luyến tiếc mẫu thân…”
Mục Tử Thạch mắt lạnh nhìn, bất động thanh sắc.
Hoàng hậu lau đi nước mắt Tề Thiếu Xung, mỉm cười nói: “Ngươi là hảo hài tử ngoan nhất, đáp ứng mẫu thân, hảo hảo sống sót, hảo hảo lớn lên, đừng làm mẫu thân lo lắng.”
Tề Thiếu Xung gắt gao nắm lấy ống tay áo hoàng hậu, dùng sức gật đầu.
Trên bàn đặt hai bộ y phục tầm thường, ngoài ra còn có hai bao bạc vụn cùng đồ vật linh tinh, hoàng hậu chia ra giao cho Mục Tử Thạch và Tề Thiếu Xung, nói: “Thế cục đã bị Tề Hòa Phong khống chế, các ngươi chuyến đi này, chỉ sợ khó khăn rất nhiều, bất quá ngoài cung rèn luyện vài năm cũng tốt, quen việc đồng áng hiểu biết dân sinh, tương lai Thiếu Xung nói có cơ duyên, chính là hoàng đế tốt… Tử Thạch, bản tính Thiếu Xung trọng ân hậu đức, ngày sau trở về triều đình, hắn vi quân ngươi tất vi tương (tể tướng), ngươi…”
Mục Tử Thạch lạnh lùng đánh gảy: “Ai nói ta sẽ dẫn hắn ra cung?”
Hoàng hậu vừa gấp vừa giận: “Ngươi…”
Ngưng mắt nhìn Mục Tử Thạch nói: “Ngươi ngay cả lời Thái tử cũng không nghe?”
Mục Tử Thạch mỉm cười: “Tề Hòa Phong tác loạn, ta rất có thể chết ở trong cung, sao có thể bồi Thất điện hạ bỏ trốn?”
Hoàng hậu thâm hút một hơi, đôi mi thanh tú giương lên: “Nói đi, ngươi rốt cục muốn cái gì?”
Mục Tử Thạch đáy mắt xanh thẫm như ma trơi bốc cháy, điềm nhiên nói: “Thái tử điện hạ không phải Đào quý phi độc chết…”
“Hung phạm là ngươi.”
Hoàng hậu lảo đảo lui về phía sau, co quắp ngồi trên ghế, giữa lúc run rẩy châu ngọc rung động va vào nhau lốc cốc, Tề Thiếu Xung đôi mắt trừng lớn: “Ngươi nói bậy! Tứ ca là Đào thị độc sát, mẫu thân sao có thể hại chết ca ca.”
Mục Tử Thạch không để ý tới hắn, nói: “Hoàng hậu nương nương, ta chỉ muốn biết ngươi vì sao làm như thế? Ngươi vì sao đối với hắn nhẫn tâm như thế?”
Hoàng hậu cổ họng nghẹn cứng, đã khóc không thành tiếng: “Ngươi làm sao biết… Là hắn nói cho ngươi?”
Mục Tử Thạch nhịn xuống nước mắt: “Hắn không nói cho ta biết, là ta tự mình đoán được, ngươi đối đãi hắn không bằng cầm thú, hắn đối đãi ngươi lại hiếu tư không hết… Bích Lạc và Họa Hương, còn có Tôn viện chính đều là quân cờ ngươi bày ra, thậm chí ta cũng là con dao trong tay ngươi… Thái tử điện hạ vì luyến tiếc ta, thác Bích Lạc giao lại cho ta một hạp tử… Hắn còn nói, hắn cam tâm tình nguyện.”
Hoàng hậu che mặt khóc nói: “Đứa nhỏ ngốc này… Ta tưởng rằng hắn sẽ hận chết ta, ta cũng là bất đắc dĩ.”
Tề Thiếu Xung kêu lên: “Mẫu thân, ngươi tại sao!”
Mục Tử Thạch liếc hắn một cái, nói: “Nàng là muốn mượn cái chết của Thái tử điện hạ, diệt trừ Đào quý phi, phế đi Tề Hòa Phong, dọn sạch chướng ngại cho ngươi, trải ra một con đường nhắm thẳng đến long ỷ… Nhưng ta không hiểu, Thất điện hạ ngươi là hài tử của nàng, Thái tử điện hạ cũng thế, nàng sao có thể nhẫn tâm như vậy?”
Rốt cục không thể kiềm chế được nữa, một tay chỉ vào hoàng hậu, lạnh lùng nói: “Ngươi là nữ nhân kinh tởm nhất ta từng gặp, ngươi ác độc đến căn bản không xứng làm mẫu thân của Thái tử điện hạ!”
Hoàng hậu búi tóc hơi thả xuống, dưới ánh đèn hai bên tóc mai hoa râm, ảm đạm nói: “Ác độc sao? Khi Dư Phái còn chưa sinh, Đào thị liền kê đơn ta, Tôn viện chính từng nói, Dư Phái sống không quá nhược quán chi linh, nàng chẳng lẽ không ác độc? Sau đó ta lại có Thiếu Xung, nhất định phải thay hắn tính toán, năm nay Dư Phái đã đủ mười tám, thân thể ngày trước yếu hơn ngày sau, Đào gia quyền thế huân thiên, ta có thể nào ngồi chờ chết.”
Hoàng hậu ngôn ngữ tán loạn, ánh mắt thê lương nhưng cứng rắn: “Dư Phái năm ấy mười tuổi đã biết, mệnh số chính mình không thể thay đổi, ta dùng tiễn độc mộc, cũng để cho hắn đi không thống khổ, bao dược phấn kia, từ năm Đào gia có người nhậm chức ở Nam Cương ta từ trong tay Tôn viên chính lấy được chuẩn bị hạ… Nếu hai năm sau Dư Phái lặng yên không tiếng động qua đời, Hoàng thượng mặc dù thương tâm, nhưng cũng chỉ có thương tâm, biết đâu tình thế cưỡng bách, còn lập Tề Hòa Phong làm Thái tử. Nếu như thế, cái chết của Dư Phái chẳng phải hoàn toàn không chút giá trị?”
Mục Tử Thạch càng nghe càng cảm thấy hoàng hậu không có tâm can, không khỏi càng thêm chán ghét: “Bẫy rạp bố trí rất nhiều rất chặt, chính mình cũng trốn không thoát, Tề Hòa Phong sinh mẫu bị hại, há có thể cam tâm? Lúc này Thất điện hạ đừng nói là hoàng vị, tính mạng còn khó giữ, ngươi đã vừa lòng?”
Hoàng hậu im lặng một lát, lạnh lùng nói: “Thân đã nhập vòng vây không thắng tất bại, ta chỉ tận nhân lực thôi… Ngươi phải biết rằng, ta đã tận số rồi, ngươi rốt cục có chịu mang Thiếu Xung đi không?”
Mục Tử Thạch hơi do dự, liếc nhìn Tề Thiếu Xung một cái.
Tề Thiếu Xung chợt nghe chuyện mẫu thân độc sát huynh trưởng, trong lòng giống như lôi oanh điện xế, đủ loại mẫu từ tử hiếu huynh hữu đệ cung từng trải qua đều ầm ầm đổ xuống, một câu cũng nói không nên lời, trong con ngươi nước mắt chảy ra cuồn cuộn, chỉ nhìn hoàng hậu.
Diện mạo Tề Thiếu Xung tuy không giống Thái tử, nhưng dù sao huynh đệ nhất mẫu đồng bào, chung quy vẫn có ít dấu vết làm người ta liên tưởng đến Thái tử, cho nên trong nháy mắt, Mục Tử Thạch hoảng hốt tưởng như Thái tử đang khóc, trong lòng mềm nhũn, nắm lấy tay hắn: “Chỉ cần Thái tử muốn ta làm, ta nhất định làm được.”
Hoàng hậu trong mắt hiện ra thần sắc nửa mừng nửa lo: “Tử Thạch… Ta ở dưới suối vàng, cũng sẽ bảo hộ các ngươi bình an.”
Mục Tử Thạch nói: “Hoàng hậu nương nương Hoàng tuyền lộ chính mình bảo trọng mới tốt, núi đao chảo dầu, biết đâu nhanh chóng luyện đến phân thân vô thuật.”
Hoàng hậu nhất thời nghẹn lời, đợi hai người thay đổi quần áo đeo bao nãi, rồi chẳng muốn buông, nhào tới ôm chặt Tề Thiếu Xung, nghẹn ngào nói: “Hài tử… Thiếu Xung, ta hại ngươi, nhưng không cho ngươi trách mẫu thân.”
Mục Tử Thạch cười lạnh, dùng sức kéo Tề Thiếu Xung: “Phải đi mau, nếu không tóm cổ cả bọn, ngươi muốn Thất điện hạ đuổi theo Thái tử cùng uống Mạnh Bà thang?”
Hoàng hậu cũng không phải nữ tử yếu đuối tầm thường, nghe vậy liền biết không thể tiếp tục dây dưa, vội phân phó Phùng Tất hộ tống hai người từ cửa hông sau lãnh cung ra cung.
Phùng Tất cõng Mục Tử Thạch, trong ngực ôm Tề Thiếu Xung, nhanh như chớp chạy thẳng ra khỏi điện, hoàng hậu tự mình cầm trản đèn dầu đổ vào màn vải trên bàn, lại châm thêm lửa, ngọn lửa như dao, dần dần cuốn đầy cung điện, hoàng hậu ngồi ngay ngắn trước trang thai (bàn trang điểm), gỡ búi tóc chậm rãi chải sợi tóc dài, giữa ánh lửa lấp lánh, người trong gương nhan sắc phảng phất như năm đó.
Hoàng hậu sâu kín cười, thì thầm: “Mục Tử Thạch, ngươi ở trước mặt Thiếu Xung nói toạc ra việc này, đơn giản là muốn cho Thiếu Xung hận ta… Ngươi tâm cơ như thế, không uổng công ta sáu năm trước đã coi trọng ngươi quyền mưu chi tương. Ta sớm nói qua, Dư Phái không phải an dân chi quân, ngươi càng không phải an dân chi tương, người mệnh ngươi đã định phụ tá, là Thiếu Xung.”
Mùa đông Vĩnh Hi năm hai mươi hai, tam hoàng tử Tề Hoa Phong phát động cung biến, tháng giêng năm sau đăng cơ xưng đế, cải nguyên Thiên quyến, tôn Tề Cẩn làm Thái thượng hoàng, giam lỏng trong Xích Ô Thai, Trinh tiệp dư tự thỉnh nhập thai, trái phải thị phụng.
Tân đế truy tặng danh hiệu thứ dân Đào thị làm Chiêu Nghi Hoàng thái hậu, mà Vĩnh Hi đế sau đó phế Lạc thị làm thứ dân, không được an táng trong hoàng lăng. Tuệ Thuần Thái tử bị thỉnh ra khỏi lục phách tam quan, lấy lão thương mộc làm quan, thanh đồng (đồng đen) làm quách (quan tài lớn bọc phía ngoài quan tài nhỏ), thanh đồng quách trấn thi trừ tà, có thể phòng vong linh quấy phá, mà lão thương mộc là gỗ đại hung, đông lãnh hạ nóng, chế làm quan tài người chết trọn đời bất an.
Giữa Thiên quyến chi biến, Lưỡng Nghi cung, Sùng Minh cung tức Đông cung toàn bộ đều thiêu trụi, sau khi tân đế lệnh kiểm kê thi hài, mới biết từ Hoàng hậu Lạc thị, cho tới cung tỳ thái giám, không một ai may mắn sống sót, chỉ có Thất điện hạ tăm tích không rõ, dấu vết hư vô.
Mờ sáng bình minh ngày đó, ánh ban mai vẫn như trước kia rơi xuống trong thần kinh, Mục Tử Thạch cùng Tề Thiếu Xung gắt gao nắm chặt tay đối phương, dựa vào cuối hẻm bên đường La Cổ, Tề Thiếu Xung thần sắc bi thương tim đập mạnh và loạn nhịp, Mục Tử Thạch mâu quang hờ hững, vô luận trước kia có như thế nào, giờ khắc này trời đất lớn như vậy, bọn họ chỉ còn mỗi đối phương.
Hoàn toàn không đúng!
____________________________________
Hạp khảm trai này là sáng sớm ngày ấy sau khi Thái tử ly khai, Thái tử giao phó Bích Lạc đưa tới.
Nói cách khác, Thái tử đã sớm biết được tử kỳ của mình, hơn nữa hạp lại không qua tay Hà Bảo Nhi mà trực tiếp giao cho Bích Lạc, chẳng lẽ vụng trộm bên trong, Bích Lạc và Thái tử còn có liên hệ bí mật nào đó?
Nếu Thái tử sớm dự đoán được mưu kế của Đào quý phi, vì sao còn uống độc dược?
Hắn đều biết, hắn cam tâm tình nguyện?
Chẳng lẽ… Chén độc dược kia căn bản không phải thủ bút của Đào quý phi?
Vụ án độc sát bị vạch trần, quý phi chết, Tề Hòa Phong phế, giữa chư hoàng tử, luận quý luận sủng, Tề Thiếu Xung dĩ nhiên an ổn ngồi lên Thái tử vị!
Thì ra là thế… Nhất định là như thế!
Ngày kế, Tề Cẩn bệnh nặng nằm trên tháp thượng hạ chỉ, ban tử bốn mươi tám cung tỳ nội giám ngày thường hầu hạ sinh hoạt Thái tử, bồi táng theo Thánh Đức Tuệ Thuần Thái tử.
Mục Tử Thạch như cũ nâng cao cổ tay tập viết, nghe được tin này, thuận miệng nói: “Hoàng thượng chân chính nên giết, không phải bọn họ.”
Thiến La không dám tiếp lời, Mục Tử Thạch thản nhiên nói: “Đào quý phi cũng bị chết oan.”
Thiến La sợ hãi, run tay, thỏi mực cùng nghiên mực đồng thời từ trên bàn rơi xuống, một tiếng ba giòn vang: “Chủ tử, ý chỉ hoàng thượng, đừng nên đoán bừa…”
Mục Tử Thạch sắc mặt tái nhợt ánh mắt u ám: “Sợ cái gì? Chân chính nên sợ không phải ngươi cũng không phải ta.”
Thở dài: “Nhưng hắn cam tâm tình nguyện, ta có thể làm sao bây giờ?”
Dứt lời ngồi xổm xuống, tự tay thu thập đá nghiên mực vỡ vụn, dưới tâm thần không tập trung, bị mảnh vỡ sắc bén đâm vào lòng bàn tay, máu tươi bắn ra tung tóe.
Mục Tử Thạch giật mình, giống như không biết đau, nhấc lên bàn tay chỉ yên lặng nhìn thoáng qua.
Linh cửu Thái tử được bốn mươi chín ngày, là lúc từ tử cung dời đến hoàng lăng, tam hoàng tử Tề Hòa Phong liên hợp ngoại thích Đào gia, dựng doanh trướng uy vũ trong Thần kinh, lặng yên điều động phòng vệ cửu môn Đại Tĩnh cung, tổ chức nhiều năm tích lũy, một kích công phá hàng rào cấm quân đột nhập hoàng cung, sử xưng ‘Thiên quyến chi biến’.
Giờ hợi (9 – 10 giờ đêm) Mục Tử Thạch vốn đã vào giấc ngủ, nhưng hắn gần đây ngủ mỏng dễ bị kinh động, nghe được bên ngoài ồn ào tiếng động ầm ĩ, vội đứng dậy khoác áo, đám người Thiến La Tiểu Phúc Tử đã hoang mang rối loạn khẩn trương chạy vào: “Chủ tử, trong cung xảy ra chuyện!”
Đang nói, một thân ảnh dị thường linh hoạt xông vào: “Mục công tử, Hoàng hậu nương nương thỉnh ngươi đi Lưỡng Nghi cung.”
Mục Tử Thạch hơi trầm ngâm: “Ngươi là?”
Người nọ diện bạch vô tu (mặt trắng không râu), là một hoạn quan, nhưng hai mắt tinh quang lấp lóe, hiển nhiên là một đại nội cao thủ: “Nô tài Phùng Tất, thủ lĩnh Long sóc vệ Lưỡng Nghi cung… Sự tình khẩn cấp, thỉnh công tử lập tức lên đường.”
Mục Tử Thạch mâu quang đột nhiên chuyển lãnh, nói: “Được.”
Trở thân cầm lấy đoản đao, đang muốn cất bước, tâm niệm vừa động, phân phó Tiểu Phúc Tử nói: “Trong cung nếu gặp chuyện không may, ngươi nhanh cùng người đối thực trở về đi, Chiêu Húc điện dù sao cũng an toàn chút… Để cho hắn thay y phục của ta, miễn cho người khác biết ta ban đêm vào cung hoàng hậu, không hợp lễ nghi.”
Phùng Tất nghe hắn cấp bách mà bất loạn lại an bài đến gọn gàng ngăn nắp, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh bội (kinh ngạc bội phục), tiến lên một bước nói: “Công tử đắc tội.”
Dứt lời một phen ôm lấy, mạnh mẽ phóng đi, nhắm thẳng hướng Lưỡng Nghi cung mà đến.
Hoàng hậu tuy rằng mặc tố y, lại châu ngọc đầy đầu, toàn thân quý giá thanh lịch, một tay nắm Tề Thiếu Xung, đưa tay hắn đặt vào trong tay Mục Tử Thạch, ôn nhu nói: “Tử Thạch, Dư Phái nói hắn trước khi đi đem Thiếu Xung phó thác cho ngươi, Thiếu Xung là chủ tử của ngươi, cũng là huynh đệ của ngươi, ngươi phải kính hắn đau hắn, biết không?”
Mục Tử Thạch nhìn thẳng nàng, không có cầm tay Tề Thiếu Xung, nhưng gật đầu nói: “Ân.”
Hoàng hậu giữa con ngươi xẹt qua một tia lo lắng bất an: “Lời nói của Dư Phái, ngươi nhất định sẽ nghe, đúng không?”
Mục Tử Thạch mục quang như nước, gợn sóng bất kinh: “Lời nói của Thái tử điện hạ, ta tuyệt không làm trái.”
Hoàng hậu lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngắn gọn kể ra: “Tốt lắm… Tề Hòa Phong cùng Đào gia tác loạn bức vua thoái vị, Hoàng thượng đã rơi vào trong tay bọn họ, không đến nửa canh giờ, Lưỡng Nghi cung nhất định bị chiếm đóng, ngươi phải nhanh chóng đưa Thiếu Xung ra cung tạm lánh. Tử Thạch, ta và Dư Phái đều tin tưởng ngươi…”
Tề Thiếu Xung cắn môi, khóc lớn nói: “Mẫu thân vì sao không theo ta ra ngoài?”
Hoàng hậu ngồi xổm xuống, kề sát khuôn mặt tròn của hắn, thanh âm khàn khàn mờ mịt: “Hài tử… Ta có lỗi với ca ca ngươi, trừng phạt đúng tội, hơn nữa phụ hoàng ngươi còn ở trong cung, ta có thể nào không bồi hắn?”
Tề Thiếu Xung nức nở nói: “Ta luyến tiếc mẫu thân…”
Mục Tử Thạch mắt lạnh nhìn, bất động thanh sắc.
Hoàng hậu lau đi nước mắt Tề Thiếu Xung, mỉm cười nói: “Ngươi là hảo hài tử ngoan nhất, đáp ứng mẫu thân, hảo hảo sống sót, hảo hảo lớn lên, đừng làm mẫu thân lo lắng.”
Tề Thiếu Xung gắt gao nắm lấy ống tay áo hoàng hậu, dùng sức gật đầu.
Trên bàn đặt hai bộ y phục tầm thường, ngoài ra còn có hai bao bạc vụn cùng đồ vật linh tinh, hoàng hậu chia ra giao cho Mục Tử Thạch và Tề Thiếu Xung, nói: “Thế cục đã bị Tề Hòa Phong khống chế, các ngươi chuyến đi này, chỉ sợ khó khăn rất nhiều, bất quá ngoài cung rèn luyện vài năm cũng tốt, quen việc đồng áng hiểu biết dân sinh, tương lai Thiếu Xung nói có cơ duyên, chính là hoàng đế tốt… Tử Thạch, bản tính Thiếu Xung trọng ân hậu đức, ngày sau trở về triều đình, hắn vi quân ngươi tất vi tương (tể tướng), ngươi…”
Mục Tử Thạch lạnh lùng đánh gảy: “Ai nói ta sẽ dẫn hắn ra cung?”
Hoàng hậu vừa gấp vừa giận: “Ngươi…”
Ngưng mắt nhìn Mục Tử Thạch nói: “Ngươi ngay cả lời Thái tử cũng không nghe?”
Mục Tử Thạch mỉm cười: “Tề Hòa Phong tác loạn, ta rất có thể chết ở trong cung, sao có thể bồi Thất điện hạ bỏ trốn?”
Hoàng hậu thâm hút một hơi, đôi mi thanh tú giương lên: “Nói đi, ngươi rốt cục muốn cái gì?”
Mục Tử Thạch đáy mắt xanh thẫm như ma trơi bốc cháy, điềm nhiên nói: “Thái tử điện hạ không phải Đào quý phi độc chết…”
“Hung phạm là ngươi.”
Hoàng hậu lảo đảo lui về phía sau, co quắp ngồi trên ghế, giữa lúc run rẩy châu ngọc rung động va vào nhau lốc cốc, Tề Thiếu Xung đôi mắt trừng lớn: “Ngươi nói bậy! Tứ ca là Đào thị độc sát, mẫu thân sao có thể hại chết ca ca.”
Mục Tử Thạch không để ý tới hắn, nói: “Hoàng hậu nương nương, ta chỉ muốn biết ngươi vì sao làm như thế? Ngươi vì sao đối với hắn nhẫn tâm như thế?”
Hoàng hậu cổ họng nghẹn cứng, đã khóc không thành tiếng: “Ngươi làm sao biết… Là hắn nói cho ngươi?”
Mục Tử Thạch nhịn xuống nước mắt: “Hắn không nói cho ta biết, là ta tự mình đoán được, ngươi đối đãi hắn không bằng cầm thú, hắn đối đãi ngươi lại hiếu tư không hết… Bích Lạc và Họa Hương, còn có Tôn viện chính đều là quân cờ ngươi bày ra, thậm chí ta cũng là con dao trong tay ngươi… Thái tử điện hạ vì luyến tiếc ta, thác Bích Lạc giao lại cho ta một hạp tử… Hắn còn nói, hắn cam tâm tình nguyện.”
Hoàng hậu che mặt khóc nói: “Đứa nhỏ ngốc này… Ta tưởng rằng hắn sẽ hận chết ta, ta cũng là bất đắc dĩ.”
Tề Thiếu Xung kêu lên: “Mẫu thân, ngươi tại sao!”
Mục Tử Thạch liếc hắn một cái, nói: “Nàng là muốn mượn cái chết của Thái tử điện hạ, diệt trừ Đào quý phi, phế đi Tề Hòa Phong, dọn sạch chướng ngại cho ngươi, trải ra một con đường nhắm thẳng đến long ỷ… Nhưng ta không hiểu, Thất điện hạ ngươi là hài tử của nàng, Thái tử điện hạ cũng thế, nàng sao có thể nhẫn tâm như vậy?”
Rốt cục không thể kiềm chế được nữa, một tay chỉ vào hoàng hậu, lạnh lùng nói: “Ngươi là nữ nhân kinh tởm nhất ta từng gặp, ngươi ác độc đến căn bản không xứng làm mẫu thân của Thái tử điện hạ!”
Hoàng hậu búi tóc hơi thả xuống, dưới ánh đèn hai bên tóc mai hoa râm, ảm đạm nói: “Ác độc sao? Khi Dư Phái còn chưa sinh, Đào thị liền kê đơn ta, Tôn viện chính từng nói, Dư Phái sống không quá nhược quán chi linh, nàng chẳng lẽ không ác độc? Sau đó ta lại có Thiếu Xung, nhất định phải thay hắn tính toán, năm nay Dư Phái đã đủ mười tám, thân thể ngày trước yếu hơn ngày sau, Đào gia quyền thế huân thiên, ta có thể nào ngồi chờ chết.”
Hoàng hậu ngôn ngữ tán loạn, ánh mắt thê lương nhưng cứng rắn: “Dư Phái năm ấy mười tuổi đã biết, mệnh số chính mình không thể thay đổi, ta dùng tiễn độc mộc, cũng để cho hắn đi không thống khổ, bao dược phấn kia, từ năm Đào gia có người nhậm chức ở Nam Cương ta từ trong tay Tôn viên chính lấy được chuẩn bị hạ… Nếu hai năm sau Dư Phái lặng yên không tiếng động qua đời, Hoàng thượng mặc dù thương tâm, nhưng cũng chỉ có thương tâm, biết đâu tình thế cưỡng bách, còn lập Tề Hòa Phong làm Thái tử. Nếu như thế, cái chết của Dư Phái chẳng phải hoàn toàn không chút giá trị?”
Mục Tử Thạch càng nghe càng cảm thấy hoàng hậu không có tâm can, không khỏi càng thêm chán ghét: “Bẫy rạp bố trí rất nhiều rất chặt, chính mình cũng trốn không thoát, Tề Hòa Phong sinh mẫu bị hại, há có thể cam tâm? Lúc này Thất điện hạ đừng nói là hoàng vị, tính mạng còn khó giữ, ngươi đã vừa lòng?”
Hoàng hậu im lặng một lát, lạnh lùng nói: “Thân đã nhập vòng vây không thắng tất bại, ta chỉ tận nhân lực thôi… Ngươi phải biết rằng, ta đã tận số rồi, ngươi rốt cục có chịu mang Thiếu Xung đi không?”
Mục Tử Thạch hơi do dự, liếc nhìn Tề Thiếu Xung một cái.
Tề Thiếu Xung chợt nghe chuyện mẫu thân độc sát huynh trưởng, trong lòng giống như lôi oanh điện xế, đủ loại mẫu từ tử hiếu huynh hữu đệ cung từng trải qua đều ầm ầm đổ xuống, một câu cũng nói không nên lời, trong con ngươi nước mắt chảy ra cuồn cuộn, chỉ nhìn hoàng hậu.
Diện mạo Tề Thiếu Xung tuy không giống Thái tử, nhưng dù sao huynh đệ nhất mẫu đồng bào, chung quy vẫn có ít dấu vết làm người ta liên tưởng đến Thái tử, cho nên trong nháy mắt, Mục Tử Thạch hoảng hốt tưởng như Thái tử đang khóc, trong lòng mềm nhũn, nắm lấy tay hắn: “Chỉ cần Thái tử muốn ta làm, ta nhất định làm được.”
Hoàng hậu trong mắt hiện ra thần sắc nửa mừng nửa lo: “Tử Thạch… Ta ở dưới suối vàng, cũng sẽ bảo hộ các ngươi bình an.”
Mục Tử Thạch nói: “Hoàng hậu nương nương Hoàng tuyền lộ chính mình bảo trọng mới tốt, núi đao chảo dầu, biết đâu nhanh chóng luyện đến phân thân vô thuật.”
Hoàng hậu nhất thời nghẹn lời, đợi hai người thay đổi quần áo đeo bao nãi, rồi chẳng muốn buông, nhào tới ôm chặt Tề Thiếu Xung, nghẹn ngào nói: “Hài tử… Thiếu Xung, ta hại ngươi, nhưng không cho ngươi trách mẫu thân.”
Mục Tử Thạch cười lạnh, dùng sức kéo Tề Thiếu Xung: “Phải đi mau, nếu không tóm cổ cả bọn, ngươi muốn Thất điện hạ đuổi theo Thái tử cùng uống Mạnh Bà thang?”
Hoàng hậu cũng không phải nữ tử yếu đuối tầm thường, nghe vậy liền biết không thể tiếp tục dây dưa, vội phân phó Phùng Tất hộ tống hai người từ cửa hông sau lãnh cung ra cung.
Phùng Tất cõng Mục Tử Thạch, trong ngực ôm Tề Thiếu Xung, nhanh như chớp chạy thẳng ra khỏi điện, hoàng hậu tự mình cầm trản đèn dầu đổ vào màn vải trên bàn, lại châm thêm lửa, ngọn lửa như dao, dần dần cuốn đầy cung điện, hoàng hậu ngồi ngay ngắn trước trang thai (bàn trang điểm), gỡ búi tóc chậm rãi chải sợi tóc dài, giữa ánh lửa lấp lánh, người trong gương nhan sắc phảng phất như năm đó.
Hoàng hậu sâu kín cười, thì thầm: “Mục Tử Thạch, ngươi ở trước mặt Thiếu Xung nói toạc ra việc này, đơn giản là muốn cho Thiếu Xung hận ta… Ngươi tâm cơ như thế, không uổng công ta sáu năm trước đã coi trọng ngươi quyền mưu chi tương. Ta sớm nói qua, Dư Phái không phải an dân chi quân, ngươi càng không phải an dân chi tương, người mệnh ngươi đã định phụ tá, là Thiếu Xung.”
Mùa đông Vĩnh Hi năm hai mươi hai, tam hoàng tử Tề Hoa Phong phát động cung biến, tháng giêng năm sau đăng cơ xưng đế, cải nguyên Thiên quyến, tôn Tề Cẩn làm Thái thượng hoàng, giam lỏng trong Xích Ô Thai, Trinh tiệp dư tự thỉnh nhập thai, trái phải thị phụng.
Tân đế truy tặng danh hiệu thứ dân Đào thị làm Chiêu Nghi Hoàng thái hậu, mà Vĩnh Hi đế sau đó phế Lạc thị làm thứ dân, không được an táng trong hoàng lăng. Tuệ Thuần Thái tử bị thỉnh ra khỏi lục phách tam quan, lấy lão thương mộc làm quan, thanh đồng (đồng đen) làm quách (quan tài lớn bọc phía ngoài quan tài nhỏ), thanh đồng quách trấn thi trừ tà, có thể phòng vong linh quấy phá, mà lão thương mộc là gỗ đại hung, đông lãnh hạ nóng, chế làm quan tài người chết trọn đời bất an.
Giữa Thiên quyến chi biến, Lưỡng Nghi cung, Sùng Minh cung tức Đông cung toàn bộ đều thiêu trụi, sau khi tân đế lệnh kiểm kê thi hài, mới biết từ Hoàng hậu Lạc thị, cho tới cung tỳ thái giám, không một ai may mắn sống sót, chỉ có Thất điện hạ tăm tích không rõ, dấu vết hư vô.
Mờ sáng bình minh ngày đó, ánh ban mai vẫn như trước kia rơi xuống trong thần kinh, Mục Tử Thạch cùng Tề Thiếu Xung gắt gao nắm chặt tay đối phương, dựa vào cuối hẻm bên đường La Cổ, Tề Thiếu Xung thần sắc bi thương tim đập mạnh và loạn nhịp, Mục Tử Thạch mâu quang hờ hững, vô luận trước kia có như thế nào, giờ khắc này trời đất lớn như vậy, bọn họ chỉ còn mỗi đối phương.
Bình luận truyện