Thương Tang Tri Cẩm Hoa
Chương 36
Mục Tử Thạch cắn miệng, trên cánh môi phấn đô đô ấn ra một đạo dấu răng đỏ tươi: “Đại thẩm, hắn không phải người của Mục phu nhân? Có thể hay không bắt chúng ta quay về Mục gia đánh chết?”
Béo đại thẩm nguyên tưởng rằng làm cho lão Lỗ hỏi vài câu, dù sao mặc vào một thân điện lam bì (áo màu chàm, áo binh lính), người ta chính là người của quan gia, hơn nữa hai đứa nhỏ này chẳng phải người xấu, hỏi vài câu sợ cái gì?
Đột nhiên nhìn thấy vết máu dưới môi Mục Tử Thạch, lại thấy Tề Thiếu Xung nho nhỏ phía sau lưng không ngừng run rẩy, không khỏi động lòng nữ hiệp, một tiếng hét lớn như sấm sét giữa trời quang, nháy mắt dạ xoa hổ hùm phụ thể: “Lão Lỗ! Ngươi là tâm nhãn bị hủy hay mắt đui mù rồi? Quan phủ cho ngươi tróc nã một nam oa, ở đây là hai huynh đệ, chẳng lẽ ngươi muốn tróc một tặng một, ngươi bán vải sao? Hay bán màn thầu? Hay là bán trứng của ngươi?”
Gã đánh xe nhát gan, vốn trốn biệt một bên chẳng dám hé răng, giờ phút này gặp lão Lỗ bị mắng đến dáng vẻ bệ vệ xìu xuống hơn phân nửa, mặt biến thành màu gan heo, liền bước lên phía trước kéo nhẹ ống tay áo hắn, thấp giọng cười làm lành: “Lỗ đại ca! Hai đứa nhỏ là cháu bà con xa của ông chủ ta, cũng không phải kẻ xấu… ” Nói xong cách ống tay áo nhét vào lòng bàn tay hắn một khối bạc vụn cứng rắn —— xuất tiền mà Nhâm chưởng quỹ cố ý lặng lẽ tặng cho lão Lỗ, lại kiễng chân ghé vào tai hắn nói: “Lỗ đại ca ngươi phải biết, Nhâm Kí chúng ta làm sinh ý, quyết không trêu trọc thị phi, hai đứa nhỏ này thân thế đáng thương, bị đại nương trong nhà đánh đuổi ra đây… Mỗi ngày một việc thiện, chưởng quỹ cũng là cầu một cái tâm an, còn ta, chỉ cần lời khen của chưởng quỹ, mà ngài… Liền từng bước cao thăng thuận lợi!”
Béo đại thẩm cùng gã đánh xe một cứng một mềm, đạo lý bài bản đầy đủ, tốt xấu nói hết, bạc cũng cấp, luận tình luận lý, chuyện này bất quá một cái khoát tay là xong, lão Lỗ chẳng phải kẻ ngốc cầm lông gà coi như lệnh tiễn, lúc này lui lại vài bước, thô thanh nói: “Sắp sang năm mới, từ hôm nay đóng cửa thành so với ngày trước sớm hơn một canh giờ, đi thôi!”
Gã đánh xe nhảy lên xe ngựa, tiên sao (roi) quăng lên tạo thành đường cong xinh đẹp: “Giá!”
Tiếng móng ngựa nhanh nhẹn thoải mái, phảng phất như trong nháy mắt, đã đến ngoại ô.
Người trong xe lục đục đi xuống, đều hướng về phía Đông phía Tây. Béo đại thẩm kia ra ngoại thành thăm người thân, khi nàng xuống xe ngựa, Mục Tử Thạch đột nhiên khởi thân quỳ xuống: “Đại thẩm, người đã cứu huynh đệ chúng ta, Mục Tử Thạch chẳng có gì báo đáp, cấp ngài một lạy, nguyện ngài đa phúc đa thọ.”
Tề Thiếu Xung sửng sốt, Mục Tử Thạch ở trong cung hưởng thụ sủng ái bậc nào? Trừ bỏ phụ hoàng mẫu hậu, rất hiếm khi thấy hắn quỳ xuống, không nghĩ tới hôm nay lại uốn gối dập đầu trước một phụ nhân phố chợ?
Trong lòng khổ sở nói không nên lời, hai tay lập tức túm lấy cánh tay Mục Tử Thạch, lớn tiếng nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Mau đứng lên!”
Béo đại thẩm vội vàng nâng Mục Tử Thạch dậy, thay hắn vỗ bụi trên đầu gối: “Hài tử ngốc, đại thẩm đâu phải vì một lạy này của ngươi… Chúng ta là dân chúng tầm thường, không hiểu cái gì đại nhân đại nghĩa, chỉ cầu không dối gạt lòng mà thôi.”
Nghĩ một chút, từ trong ngực lấy ra mấy khối mứt táo đỏ, nhét vào tay Mục Tử Thạch: “Đứa nhỏ, chiếu cố tốt đệ đệ, hắn thoạt nhìn là tiểu thiếu gia ni, nếu thấy khổ cực liền ăn một viên, trong lòng sẽ không khổ.”
Mục Tử Thạch mím môi gật đầu, mứt táo trong lòng bàn tay rất lớn, vị ngọt sung mãn bốn phía.
Xe ngựa chạy đến một nông trang, gã lái xe lau mồ hôi, cười nói: “Hai vị thiếu gia đến nơi rồi, bọn ta phải nhanh đem mứt hoa quả về thành a.”
Mục Tử Thạch nghe vậy nhảy xuống xe, duỗi cánh tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt ngày Đông, gió thổi lành lạnh, hít sâu một ngụm không khí tươi mát lạnh giá, trong lòng đột nhiên một trận xúc cảm, giống như thê lương trống vắng lại giống như khoan khoái mênh mông, chim bay về trời, cá bơi về biển.
Tề Dư Phái đã mất, như vậy rời đi Đại Tĩnh Cung cũng không có gì không tốt, khi còn bé bị nhốt ở biệt viện, tổng luôn muốn chạy khỏi viện tử khắp chốn tiêu sái, tâm nguyện này thế nhưng đã muộn đến sáu năm mới được thỏa mãn, mặc dù nguy cơ tứ phía, nhưng không bị ràng buộc bởi tường cao, kiếp sống trong cung huy hoàng phú quý chỉ coi như một giấc mộng, trong lòng chẳng có tham niệm xa cầu, tự nhiên sẽ không có mất mát quyến luyến.
Tề Thiếu Xung ôm bao vải, lẳng lặng đứng bên người hắn, gã đánh xe kia lại lộ ra mạt cười, nhất trực nhìn chằm chằm Mục Tử Thạch: “Chuyến đi này rất mệt… Lão Lỗ trông cửa thành sinh khí, tim ta như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, ngài là nhìn không thấy, sau lưng ta mồ hôi đều ướt đẫm, nếu không nhờ ta đem bạc trắng tiền thưởng Nhâm chưởng quỹ cho ta cấp lão Lỗ, nhị vị ngài lúc này liền đã trong đại lao binh mã ti rồi, ngài nói xem có đúng không?”
Mục Tử Thạch vừa nghe lập tức minh bạch, người này muốn tiền thưởng, nhưng lần này đi sâu đến vùng biên giới ngàn dặm xa xôi, lại không biết có bao nhiêu gian khổ phiền toái đang đợi ở phía trước, ngân lượng trong bao có hạn, nhất thời có chút luyến tiếc, đành phải giả bộ hồ đồ nói: “Đạ ta đại thúc!”
Gã lái xe tức giận đến nở nụ cười: “Yêu, ngài thiếu gia công tử quen được nuông chiều đúng không? Da môi trên chạm môi dưới, đĩnh bạc trắng kia của ta, không nên vì giữ quy tắc cứu nhị vị mà đem tặng cho người khác? Nếu nói đó là phần thưởng, sẽ không có ý nghĩa, ngài hiểu chưa?”
Mục Tử Thạch không khỏi cười lạnh: “Đại thúc, ý của ngươi là hôm nay ta không cho ngươi bạc, ngươi sẽ đem chúng ta trở về thành gặp Nhâm chưởng quỹ?”
Gã lái xe ngạnh cổ: “Gặp hay không gặp Nhâm chưởng quỹ, ngài không thể làm chủ, cửa thành có lão Lỗ, e rằng đang chờ bắt nhị vị, phải không?”
Mục Tử Thạch cắn chặt răng, bất đắc dĩ sờ bao vải, định bụng bố thí khoảng trăm tiền đồng đuổi hắn đi, gã lái xe ánh mắt gian tà như lưu tinh dò xét, hắc hắc cười: “Có thế chứ, ngài là công tử nhân gia lắm tiền, trong nhà vàng bạc chất thành núi, thưởng ta chút tiền cơm báo cái ân cứu mạng, ta cũng coi như không tham, đúng không?”
Tề Thiếu Xung nghe thấy rõ ràng, thật sự chịu không nổi gã lái xe thay đổi sắc mặt như cắt mặt hoán mũi này, đơn giản hất cằm, từ hà bao bên hông tùy ý lấy ra một khối bạc, ném vào tay hắn: “Thưởng cho ngươi!”
Mục Tử Thạch một bên nhìn, suýt chút nữa ngất xỉu, khối bạc này so với buổi sáng còn lớn hơn gấp đôi, nói cách khác, giá trị rõ ràng tối thiểu nhiều hơn hai trăm cái màn thầu! Tiểu hài tử này có phá sản thật sự cũng không cần cứu!
Sau nửa canh giờ, Tề Thiếu Xung nhịn không được vô tội hỏi: “Tử Thạch, ngươi vì cái gì không để ý tới ta?”
Mục Tử Thạch đi đến toàn thân phát nhiệt, vừa vặn cách đó không xa phía trước có một dòng suối nhỏ, tự cố đi tới ngồi lên tảng đá bên cạnh dòng suối, vẫy vẫy tay: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”
Tề Thiếu Xung thực nghe lời, ngồi xuống rửa tay, nhìn dòng suối trong vắt: “Tử Thạch, ta khát.”
Mục Tử Thạch sớm đã lục xem bao vải, Lạc thị tuy rằng tâm địa độc ác, nhưng cũng cẩn thận tỉ mỉ, năm đó lại một mình từ Giang Nam đến kinh thành tìm người tái giá, bởi vậy trong bao hành lý tiểu vật chuẩn bị tương đối đầy đủ, kể cả hỏa đao hỏa thạch hài tất y sam, thậm chí còn có một bả tiểu đao, một cái nhuyễn thiết oa (nồi) khinh bạc cùng một bình nhỏ muối.
Mục Tử Thạch cũng miệng khô lưỡi khô, phân phó nói: “Ngươi đi lấy vài cành khô đến, đợi ta nấu nước rồi uống.”
Tề Thiếu Xung hơi lưỡng lự: “Hảo… Bất quá phải lấy bao nhiêu?”
Mục Tử Thạch trước kia đều đã trải qua việc này, cho nên không cảm thấy xa lạ, ra dấu cỡ một bó: “Nhiều như thế này là được.” Nhìn Tề Thiếu Xung hé ra khuôn mặt tuấn tú, lại nói: “Chớ đi xa.”
Tề Thiếu Xung tuy là hoàng tử, nhưng thuở nhỏ rèn luyện thân thể, đi đứng mạnh mẽ nhẹ nhàng, so với hài tử đồng lứa tuổi thì khỏe mạnh cường tráng hơn, chẳng mấy chốc ôm một bó củi lớn trở về, trên trán lóng lánh mồ hôi, hai gò má đỏ bừng, lắc lắc cánh tay, lớn tiếng nói: “Đủ chưa? Không đủ ta lại đi nhặt!”
Mục Tử Thạch thoáng nhẹ lòng, xem Tề Thiếu Xung mười ngón tay sau khi dính xuân thủy, ngược lại hiện ra vài phần năng lực dẻo dai tùy ngộ nhi an (thích ứng mọi hoàn cảnh) với nghịch cảnh, lập tức cười nói: “Đủ rồi, cũng ngại nhiều đi!”
Đun nước suối trong nhuyễn thiết oa, Mục Tử Thạch lấy ra hai cái màn thầu, rồi bắt lửa nướng, nói: “”Ngươi sau này sửa miệng lại, không được gọi ta Tử Thạch Tử Thạch!”
Tề Thiếu Xung nhìn thấy màn thầu, bụng sôi lên ùng ục: “Không gọi là Tử Thạch, vậy gọi bằng gì?”
Mục Tử Thạch ngưng thần nhìn vào ánh lửa: “Gọi ta ca ca!”
Tề Thiếu Xung hơi có chút mất tự nhiên: “Này… Ta, ta kêu không được, ta chưa bao giờ muốn Tử Thạch là hoàng huynh của ta…”
Mục Tử Thạch liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Điện hạ nghĩ vi thần khi quân võng (lừa) thượng, chính là thư đồng vượt quá bổn phận muốn làm hoàng huynh của ngươi?”
Tề Thiếu Xung cứng họng, vội xua tay nói: “Không, không phải như vậy!”
Mục Tử Thạch cười nhạt: “Phải hay không phải, một tiếng ca ca này ngươi vẫn phải gọi, hơn nữa vô luận là trước mặt hay sau lưng người khác, đều gọi cho thành thói quen mới được.”
Gặp một mặt màn thầu nướng đến cháy vàng, lại đổi qua mặt khác, thanh âm lạnh lẽo mang theo chế nhạo: “Chớ nói điện hạ không muốn tự hạ thấp địa vị, kỳ thực ta cũng không nguyện ý chẳng biết xấu hổ mà làm huynh trưởng Thất điện hạ ngài, nhưng điện hạ hiện giờ bất quá chó nhà có tang, ngươi nếu không gọi, cửa ải trùng trùng, nếu xui xẻo gặp kẻ khôn khéo sẽ bị nghi ngờ, rõ ràng là huynh đệ, vì sao hô thẳng tên huynh trưởng? Như thế vạn nhất tin tức rò rỉ, ta cùng lắm là chết, tương lai điện hạ, thật khó mà nói được…”
Tề Thiếu Xung khi còn ở trong cung, đã biết người này tinh quái khó chơi, vội mở miệng đánh gảy, gọn gàng dứt khoát gọi một tiếng: “Ca ca!”
Nhãn châu Mục Tử Thạch ngưng ở đuôi mắt nhìn chằm chằm hắn, mi nhãn tà phi, giống như hờ hững vô tình lại giống như giấu diếm ý cười. Tề Thiếu Xung ôm lại cái bụng đang kêu ùng ục, Mục Tử Thạch đưa qua một cái màn thầu, vừa từ trong bao lấy ra hai cái muỗng, còn có dưa muối xắt sợi bọc trong giấy dầu mở ra đặt trên tảng đá: “Nước ấm ăn với dưa muối, dưa muối ăn với màn thầu, ăn màn thầu uống nước ấm… Nhìn một chút, so với trong cung cũng không kém đi?”
Nói xong chính mình cười trước, dùng muỗng múc nước ấm, thổi thổi uống một ngụm: “Quỳnh tương cam lộ bất quá cũng chỉ như vậy.”
Tề Thiếu Xung thấy hắn tâm tình rất tốt, không khỏi ngạc nhiên nói: “Vừa rồi tên đánh xe tham lam hung ác, ngươi vì sao không tức giận?”
Mục Tử Thạch khẽ xuy một tiếng: “Có cái gì đáng tức giận? Ngươi cho là bên ngoài đầy những đạo nhân như Nhâm chưởng quỹ và béo đại thẩm sao? So với Nhâm chưởng quỹ người như tên đánh xe nhiều hơn rất nhiều, ngươi nếu như vậy sinh khí, một đường này không đói chết cũng tức chết rồi.”
Nói xong liền đăm chiêu, lông mi rũ xuống che khuất đôi mắt: “Tên đánh xe suy cho cùng có ân với chúng ta, cũng là cầu tài muốn thưởng thiện ý, ta lúc còn nhỏ gặp được một người, ngươi nếu không ngoan ngoãn cho hắn bạc, hắn có thể giữa lãnh thiên dùng hết sức đánh ngươi, vơ trúng cái gì liền dùng cái đó, có thời điểm không thuận tay, dứt khoát rút trong lòng bếp thiêu hỏa côn còn đang cháy đỏ…
Tề Thiếu Xung lòng đầy căm phẫn, tức tối nói: “Vì sao không báo quan?”
Mục Tử Thạch lặng im một lát, cười nói: “Ta biên chuyện xưa lừa ngươi chơi a… Hơn nữa, trốn còn không thoát như thế nào báo quan?”
Tay không cẩn thận, đụng vào bao vải, mấy thỏi bạc trắng lăn ra ngoài.
Vội bỏ màn thầu xuống nhặt lại bạc, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nổi giận đùng đùng nói: “Ta ngược lại sinh khí với ngươi!”
Tề Thiếu Xung trừng to mắt, khóe miệng còn dính mảnh vụn màn thầu: “Tại sao? Khó trách ngươi vừa rồi không để ý tới ta!”
Mục Tử Thạch ngón tay run rẩy chỉ vào hắn: “Ngươi tùy tay ném thỏi bạc kia cho tên đánh xe, cũng đủ chúng ta ăn một tháng!”
Tề Thiếu Xung kinh hoảng: “Ngươi đừng lừa ta, lần trước xuất cung đi Tam Hi Lâu, nhìn thấy long sóc vệ trả tiền, vài đĩnh bạc lớn a, chỉ là một bữa cơm.”
Mục Tử Thạch cắn màn thầu thở dài: “Ăn canh thiệt (lưỡi) chim tước? Kim câu sí? Tiên quyết? Truyền ca hát xem bì ảnh hí?”
Hắn hỏi một câu, Tề Thiếu Xung liền cúi đầu, cuối cùng còn bổ sung nói: “Ta còn mang một hộp điểm tâm hồi cung, chia ngươi hai khối quả tử tô (bánh rán).”
Mục Tử Thạch nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, chỉ cảm thấy phát sầu muốn bạc đầu: “Ngươi phen này ra ngoài, coi như đầu thai lần nữa.”
Tề Thiếu Xung không chịu phục: “Vậy còn ngươi?”
Mục Tử Thạch thiêu mi: “Ta? Ta bất quá trở lại nguyên hình thôi, … Ân, so với nguyên hình còn cường gấp trăm lần.”
Thân thế hắn Tề Thiếu Xung không rõ ràng, nghe vậy chính là nghi ngờ không tin: “Lưu lạc dân gian làm sao so với ngươi ở Thành Bình Phủ cường gấp trăm lần?”
Mục Tử Thạch lười cùng hắn giải thích nhiều, tự mình thấp giọng nói: “Đáng tiếc đã đáp ứng Thái tử, cả đời này phải bị ngươi liên lụy, nếu không một mình ta, không biết có bao nhiêu khoái hoạt.”
Béo đại thẩm nguyên tưởng rằng làm cho lão Lỗ hỏi vài câu, dù sao mặc vào một thân điện lam bì (áo màu chàm, áo binh lính), người ta chính là người của quan gia, hơn nữa hai đứa nhỏ này chẳng phải người xấu, hỏi vài câu sợ cái gì?
Đột nhiên nhìn thấy vết máu dưới môi Mục Tử Thạch, lại thấy Tề Thiếu Xung nho nhỏ phía sau lưng không ngừng run rẩy, không khỏi động lòng nữ hiệp, một tiếng hét lớn như sấm sét giữa trời quang, nháy mắt dạ xoa hổ hùm phụ thể: “Lão Lỗ! Ngươi là tâm nhãn bị hủy hay mắt đui mù rồi? Quan phủ cho ngươi tróc nã một nam oa, ở đây là hai huynh đệ, chẳng lẽ ngươi muốn tróc một tặng một, ngươi bán vải sao? Hay bán màn thầu? Hay là bán trứng của ngươi?”
Gã đánh xe nhát gan, vốn trốn biệt một bên chẳng dám hé răng, giờ phút này gặp lão Lỗ bị mắng đến dáng vẻ bệ vệ xìu xuống hơn phân nửa, mặt biến thành màu gan heo, liền bước lên phía trước kéo nhẹ ống tay áo hắn, thấp giọng cười làm lành: “Lỗ đại ca! Hai đứa nhỏ là cháu bà con xa của ông chủ ta, cũng không phải kẻ xấu… ” Nói xong cách ống tay áo nhét vào lòng bàn tay hắn một khối bạc vụn cứng rắn —— xuất tiền mà Nhâm chưởng quỹ cố ý lặng lẽ tặng cho lão Lỗ, lại kiễng chân ghé vào tai hắn nói: “Lỗ đại ca ngươi phải biết, Nhâm Kí chúng ta làm sinh ý, quyết không trêu trọc thị phi, hai đứa nhỏ này thân thế đáng thương, bị đại nương trong nhà đánh đuổi ra đây… Mỗi ngày một việc thiện, chưởng quỹ cũng là cầu một cái tâm an, còn ta, chỉ cần lời khen của chưởng quỹ, mà ngài… Liền từng bước cao thăng thuận lợi!”
Béo đại thẩm cùng gã đánh xe một cứng một mềm, đạo lý bài bản đầy đủ, tốt xấu nói hết, bạc cũng cấp, luận tình luận lý, chuyện này bất quá một cái khoát tay là xong, lão Lỗ chẳng phải kẻ ngốc cầm lông gà coi như lệnh tiễn, lúc này lui lại vài bước, thô thanh nói: “Sắp sang năm mới, từ hôm nay đóng cửa thành so với ngày trước sớm hơn một canh giờ, đi thôi!”
Gã đánh xe nhảy lên xe ngựa, tiên sao (roi) quăng lên tạo thành đường cong xinh đẹp: “Giá!”
Tiếng móng ngựa nhanh nhẹn thoải mái, phảng phất như trong nháy mắt, đã đến ngoại ô.
Người trong xe lục đục đi xuống, đều hướng về phía Đông phía Tây. Béo đại thẩm kia ra ngoại thành thăm người thân, khi nàng xuống xe ngựa, Mục Tử Thạch đột nhiên khởi thân quỳ xuống: “Đại thẩm, người đã cứu huynh đệ chúng ta, Mục Tử Thạch chẳng có gì báo đáp, cấp ngài một lạy, nguyện ngài đa phúc đa thọ.”
Tề Thiếu Xung sửng sốt, Mục Tử Thạch ở trong cung hưởng thụ sủng ái bậc nào? Trừ bỏ phụ hoàng mẫu hậu, rất hiếm khi thấy hắn quỳ xuống, không nghĩ tới hôm nay lại uốn gối dập đầu trước một phụ nhân phố chợ?
Trong lòng khổ sở nói không nên lời, hai tay lập tức túm lấy cánh tay Mục Tử Thạch, lớn tiếng nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Mau đứng lên!”
Béo đại thẩm vội vàng nâng Mục Tử Thạch dậy, thay hắn vỗ bụi trên đầu gối: “Hài tử ngốc, đại thẩm đâu phải vì một lạy này của ngươi… Chúng ta là dân chúng tầm thường, không hiểu cái gì đại nhân đại nghĩa, chỉ cầu không dối gạt lòng mà thôi.”
Nghĩ một chút, từ trong ngực lấy ra mấy khối mứt táo đỏ, nhét vào tay Mục Tử Thạch: “Đứa nhỏ, chiếu cố tốt đệ đệ, hắn thoạt nhìn là tiểu thiếu gia ni, nếu thấy khổ cực liền ăn một viên, trong lòng sẽ không khổ.”
Mục Tử Thạch mím môi gật đầu, mứt táo trong lòng bàn tay rất lớn, vị ngọt sung mãn bốn phía.
Xe ngựa chạy đến một nông trang, gã lái xe lau mồ hôi, cười nói: “Hai vị thiếu gia đến nơi rồi, bọn ta phải nhanh đem mứt hoa quả về thành a.”
Mục Tử Thạch nghe vậy nhảy xuống xe, duỗi cánh tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt ngày Đông, gió thổi lành lạnh, hít sâu một ngụm không khí tươi mát lạnh giá, trong lòng đột nhiên một trận xúc cảm, giống như thê lương trống vắng lại giống như khoan khoái mênh mông, chim bay về trời, cá bơi về biển.
Tề Dư Phái đã mất, như vậy rời đi Đại Tĩnh Cung cũng không có gì không tốt, khi còn bé bị nhốt ở biệt viện, tổng luôn muốn chạy khỏi viện tử khắp chốn tiêu sái, tâm nguyện này thế nhưng đã muộn đến sáu năm mới được thỏa mãn, mặc dù nguy cơ tứ phía, nhưng không bị ràng buộc bởi tường cao, kiếp sống trong cung huy hoàng phú quý chỉ coi như một giấc mộng, trong lòng chẳng có tham niệm xa cầu, tự nhiên sẽ không có mất mát quyến luyến.
Tề Thiếu Xung ôm bao vải, lẳng lặng đứng bên người hắn, gã đánh xe kia lại lộ ra mạt cười, nhất trực nhìn chằm chằm Mục Tử Thạch: “Chuyến đi này rất mệt… Lão Lỗ trông cửa thành sinh khí, tim ta như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, ngài là nhìn không thấy, sau lưng ta mồ hôi đều ướt đẫm, nếu không nhờ ta đem bạc trắng tiền thưởng Nhâm chưởng quỹ cho ta cấp lão Lỗ, nhị vị ngài lúc này liền đã trong đại lao binh mã ti rồi, ngài nói xem có đúng không?”
Mục Tử Thạch vừa nghe lập tức minh bạch, người này muốn tiền thưởng, nhưng lần này đi sâu đến vùng biên giới ngàn dặm xa xôi, lại không biết có bao nhiêu gian khổ phiền toái đang đợi ở phía trước, ngân lượng trong bao có hạn, nhất thời có chút luyến tiếc, đành phải giả bộ hồ đồ nói: “Đạ ta đại thúc!”
Gã lái xe tức giận đến nở nụ cười: “Yêu, ngài thiếu gia công tử quen được nuông chiều đúng không? Da môi trên chạm môi dưới, đĩnh bạc trắng kia của ta, không nên vì giữ quy tắc cứu nhị vị mà đem tặng cho người khác? Nếu nói đó là phần thưởng, sẽ không có ý nghĩa, ngài hiểu chưa?”
Mục Tử Thạch không khỏi cười lạnh: “Đại thúc, ý của ngươi là hôm nay ta không cho ngươi bạc, ngươi sẽ đem chúng ta trở về thành gặp Nhâm chưởng quỹ?”
Gã lái xe ngạnh cổ: “Gặp hay không gặp Nhâm chưởng quỹ, ngài không thể làm chủ, cửa thành có lão Lỗ, e rằng đang chờ bắt nhị vị, phải không?”
Mục Tử Thạch cắn chặt răng, bất đắc dĩ sờ bao vải, định bụng bố thí khoảng trăm tiền đồng đuổi hắn đi, gã lái xe ánh mắt gian tà như lưu tinh dò xét, hắc hắc cười: “Có thế chứ, ngài là công tử nhân gia lắm tiền, trong nhà vàng bạc chất thành núi, thưởng ta chút tiền cơm báo cái ân cứu mạng, ta cũng coi như không tham, đúng không?”
Tề Thiếu Xung nghe thấy rõ ràng, thật sự chịu không nổi gã lái xe thay đổi sắc mặt như cắt mặt hoán mũi này, đơn giản hất cằm, từ hà bao bên hông tùy ý lấy ra một khối bạc, ném vào tay hắn: “Thưởng cho ngươi!”
Mục Tử Thạch một bên nhìn, suýt chút nữa ngất xỉu, khối bạc này so với buổi sáng còn lớn hơn gấp đôi, nói cách khác, giá trị rõ ràng tối thiểu nhiều hơn hai trăm cái màn thầu! Tiểu hài tử này có phá sản thật sự cũng không cần cứu!
Sau nửa canh giờ, Tề Thiếu Xung nhịn không được vô tội hỏi: “Tử Thạch, ngươi vì cái gì không để ý tới ta?”
Mục Tử Thạch đi đến toàn thân phát nhiệt, vừa vặn cách đó không xa phía trước có một dòng suối nhỏ, tự cố đi tới ngồi lên tảng đá bên cạnh dòng suối, vẫy vẫy tay: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”
Tề Thiếu Xung thực nghe lời, ngồi xuống rửa tay, nhìn dòng suối trong vắt: “Tử Thạch, ta khát.”
Mục Tử Thạch sớm đã lục xem bao vải, Lạc thị tuy rằng tâm địa độc ác, nhưng cũng cẩn thận tỉ mỉ, năm đó lại một mình từ Giang Nam đến kinh thành tìm người tái giá, bởi vậy trong bao hành lý tiểu vật chuẩn bị tương đối đầy đủ, kể cả hỏa đao hỏa thạch hài tất y sam, thậm chí còn có một bả tiểu đao, một cái nhuyễn thiết oa (nồi) khinh bạc cùng một bình nhỏ muối.
Mục Tử Thạch cũng miệng khô lưỡi khô, phân phó nói: “Ngươi đi lấy vài cành khô đến, đợi ta nấu nước rồi uống.”
Tề Thiếu Xung hơi lưỡng lự: “Hảo… Bất quá phải lấy bao nhiêu?”
Mục Tử Thạch trước kia đều đã trải qua việc này, cho nên không cảm thấy xa lạ, ra dấu cỡ một bó: “Nhiều như thế này là được.” Nhìn Tề Thiếu Xung hé ra khuôn mặt tuấn tú, lại nói: “Chớ đi xa.”
Tề Thiếu Xung tuy là hoàng tử, nhưng thuở nhỏ rèn luyện thân thể, đi đứng mạnh mẽ nhẹ nhàng, so với hài tử đồng lứa tuổi thì khỏe mạnh cường tráng hơn, chẳng mấy chốc ôm một bó củi lớn trở về, trên trán lóng lánh mồ hôi, hai gò má đỏ bừng, lắc lắc cánh tay, lớn tiếng nói: “Đủ chưa? Không đủ ta lại đi nhặt!”
Mục Tử Thạch thoáng nhẹ lòng, xem Tề Thiếu Xung mười ngón tay sau khi dính xuân thủy, ngược lại hiện ra vài phần năng lực dẻo dai tùy ngộ nhi an (thích ứng mọi hoàn cảnh) với nghịch cảnh, lập tức cười nói: “Đủ rồi, cũng ngại nhiều đi!”
Đun nước suối trong nhuyễn thiết oa, Mục Tử Thạch lấy ra hai cái màn thầu, rồi bắt lửa nướng, nói: “”Ngươi sau này sửa miệng lại, không được gọi ta Tử Thạch Tử Thạch!”
Tề Thiếu Xung nhìn thấy màn thầu, bụng sôi lên ùng ục: “Không gọi là Tử Thạch, vậy gọi bằng gì?”
Mục Tử Thạch ngưng thần nhìn vào ánh lửa: “Gọi ta ca ca!”
Tề Thiếu Xung hơi có chút mất tự nhiên: “Này… Ta, ta kêu không được, ta chưa bao giờ muốn Tử Thạch là hoàng huynh của ta…”
Mục Tử Thạch liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Điện hạ nghĩ vi thần khi quân võng (lừa) thượng, chính là thư đồng vượt quá bổn phận muốn làm hoàng huynh của ngươi?”
Tề Thiếu Xung cứng họng, vội xua tay nói: “Không, không phải như vậy!”
Mục Tử Thạch cười nhạt: “Phải hay không phải, một tiếng ca ca này ngươi vẫn phải gọi, hơn nữa vô luận là trước mặt hay sau lưng người khác, đều gọi cho thành thói quen mới được.”
Gặp một mặt màn thầu nướng đến cháy vàng, lại đổi qua mặt khác, thanh âm lạnh lẽo mang theo chế nhạo: “Chớ nói điện hạ không muốn tự hạ thấp địa vị, kỳ thực ta cũng không nguyện ý chẳng biết xấu hổ mà làm huynh trưởng Thất điện hạ ngài, nhưng điện hạ hiện giờ bất quá chó nhà có tang, ngươi nếu không gọi, cửa ải trùng trùng, nếu xui xẻo gặp kẻ khôn khéo sẽ bị nghi ngờ, rõ ràng là huynh đệ, vì sao hô thẳng tên huynh trưởng? Như thế vạn nhất tin tức rò rỉ, ta cùng lắm là chết, tương lai điện hạ, thật khó mà nói được…”
Tề Thiếu Xung khi còn ở trong cung, đã biết người này tinh quái khó chơi, vội mở miệng đánh gảy, gọn gàng dứt khoát gọi một tiếng: “Ca ca!”
Nhãn châu Mục Tử Thạch ngưng ở đuôi mắt nhìn chằm chằm hắn, mi nhãn tà phi, giống như hờ hững vô tình lại giống như giấu diếm ý cười. Tề Thiếu Xung ôm lại cái bụng đang kêu ùng ục, Mục Tử Thạch đưa qua một cái màn thầu, vừa từ trong bao lấy ra hai cái muỗng, còn có dưa muối xắt sợi bọc trong giấy dầu mở ra đặt trên tảng đá: “Nước ấm ăn với dưa muối, dưa muối ăn với màn thầu, ăn màn thầu uống nước ấm… Nhìn một chút, so với trong cung cũng không kém đi?”
Nói xong chính mình cười trước, dùng muỗng múc nước ấm, thổi thổi uống một ngụm: “Quỳnh tương cam lộ bất quá cũng chỉ như vậy.”
Tề Thiếu Xung thấy hắn tâm tình rất tốt, không khỏi ngạc nhiên nói: “Vừa rồi tên đánh xe tham lam hung ác, ngươi vì sao không tức giận?”
Mục Tử Thạch khẽ xuy một tiếng: “Có cái gì đáng tức giận? Ngươi cho là bên ngoài đầy những đạo nhân như Nhâm chưởng quỹ và béo đại thẩm sao? So với Nhâm chưởng quỹ người như tên đánh xe nhiều hơn rất nhiều, ngươi nếu như vậy sinh khí, một đường này không đói chết cũng tức chết rồi.”
Nói xong liền đăm chiêu, lông mi rũ xuống che khuất đôi mắt: “Tên đánh xe suy cho cùng có ân với chúng ta, cũng là cầu tài muốn thưởng thiện ý, ta lúc còn nhỏ gặp được một người, ngươi nếu không ngoan ngoãn cho hắn bạc, hắn có thể giữa lãnh thiên dùng hết sức đánh ngươi, vơ trúng cái gì liền dùng cái đó, có thời điểm không thuận tay, dứt khoát rút trong lòng bếp thiêu hỏa côn còn đang cháy đỏ…
Tề Thiếu Xung lòng đầy căm phẫn, tức tối nói: “Vì sao không báo quan?”
Mục Tử Thạch lặng im một lát, cười nói: “Ta biên chuyện xưa lừa ngươi chơi a… Hơn nữa, trốn còn không thoát như thế nào báo quan?”
Tay không cẩn thận, đụng vào bao vải, mấy thỏi bạc trắng lăn ra ngoài.
Vội bỏ màn thầu xuống nhặt lại bạc, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nổi giận đùng đùng nói: “Ta ngược lại sinh khí với ngươi!”
Tề Thiếu Xung trừng to mắt, khóe miệng còn dính mảnh vụn màn thầu: “Tại sao? Khó trách ngươi vừa rồi không để ý tới ta!”
Mục Tử Thạch ngón tay run rẩy chỉ vào hắn: “Ngươi tùy tay ném thỏi bạc kia cho tên đánh xe, cũng đủ chúng ta ăn một tháng!”
Tề Thiếu Xung kinh hoảng: “Ngươi đừng lừa ta, lần trước xuất cung đi Tam Hi Lâu, nhìn thấy long sóc vệ trả tiền, vài đĩnh bạc lớn a, chỉ là một bữa cơm.”
Mục Tử Thạch cắn màn thầu thở dài: “Ăn canh thiệt (lưỡi) chim tước? Kim câu sí? Tiên quyết? Truyền ca hát xem bì ảnh hí?”
Hắn hỏi một câu, Tề Thiếu Xung liền cúi đầu, cuối cùng còn bổ sung nói: “Ta còn mang một hộp điểm tâm hồi cung, chia ngươi hai khối quả tử tô (bánh rán).”
Mục Tử Thạch nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, chỉ cảm thấy phát sầu muốn bạc đầu: “Ngươi phen này ra ngoài, coi như đầu thai lần nữa.”
Tề Thiếu Xung không chịu phục: “Vậy còn ngươi?”
Mục Tử Thạch thiêu mi: “Ta? Ta bất quá trở lại nguyên hình thôi, … Ân, so với nguyên hình còn cường gấp trăm lần.”
Thân thế hắn Tề Thiếu Xung không rõ ràng, nghe vậy chính là nghi ngờ không tin: “Lưu lạc dân gian làm sao so với ngươi ở Thành Bình Phủ cường gấp trăm lần?”
Mục Tử Thạch lười cùng hắn giải thích nhiều, tự mình thấp giọng nói: “Đáng tiếc đã đáp ứng Thái tử, cả đời này phải bị ngươi liên lụy, nếu không một mình ta, không biết có bao nhiêu khoái hoạt.”
Bình luận truyện