Chương 122: Hội ngộ
Từ trong phòng của Tương Khổng Minh đi ra, Hứa Hải Phong tâm tình khoái trá đi về khung trời nhỏ của mình.
Gian phòng này chính là phòng lần trước ở lại, chỉ là khi đó bên người có ba chủ tớ Lâm Uyển Nhàn, mà lúc này chỉ có một mình hắn đơn độc khó dỗ giấc ngủ.
" Cốc…cốc…cốc…" Một trận tiếng đập cửa vang lên.
Hứa Hải Phong mỉm cười nói: " Đại ca, ngươi còn giả vờ khách khí làm gì, trực tiếp vào đi."
Phương Hướng Minh cười lớn đẩy cửa đi vào, đi tới trước mặt Hứa Hải Phong, cẩn thận đánh giá, phảng phất như đang nhìn tuyệt thế trân bảo.
Hứa Hải Phong cùng hắn thản nhiên nhìn nhau, không thấy có chút nào nóng nảy.
" Ai…" Phương Hướng Minh rốt cục thu hồi ánh mắt, nói: " Đại ca phục rồi, lần này chính là thật tình bội phục đến sát đất."
" Đại ca sao lại nói vậy?" Hứa Hải Phong kinh ngạc hỏi.
Phương Hướng Minh thở dài nói: " Nhớ lại lúc ta và ngươi ly biệt tại Lâm An thành, ngươi còn là một tân binh không có chút võ công. Mấy tháng trước, ngươi đến đại doanh phương bắc, đã chen chân vào hàng ngũ thứ nhất phẩm cao thủ. Mà hôm nay cách xa nhau chưa tới ba tháng, một chân của ngươi đã đặt chân vào lĩnh vực tông sư. Ngươi nói ta có thể không bội phục sao?"
" Cáp." Hứa Hải Phong bật cười, hắn đương nhiên biết Phương Lệnh Thần dù cho muốn giấu diếm hết thảy người trong thiên hạ, cũng sẽ không giấu diếm vị gia chủ đời tiếp theo của Phương gia này, nói: " Đại ca, một thân công phu của ta đi tới vô cùng ngạc nhiên cổ quái, không biết vì sao liền luyện thành. Nếu thật lòng mà nói, đây chỉ có thể nói là may mắn thôi."
" May mắn? Nếu ta có được sự may mắn như ngươi, đoản mệnh mười năm ta cũng nguyện ý." Phương Hướng Minh than dài thở ngắn nói.
Hứa Hải Phong cười mà không nói, hắn đương nhiên biết việc tốt như vậy dù mặc cho ai cũng không khỏi sinh lòng ghen ghét. Nhưng vị nghĩa huynh trước mắt này rõ ràng là cao hứng hơn xa sự đố kỵ.
" Được rồi, công sự đều nói xong rồi, chúng ta cũng nên nói chuyện riêng một chút." Phương Hướng Minh thu hồi gương mặt tươi cười, nghiêm túc nói.
Hứa Hải Phong ngạc nhiên nói: " Chuyện riêng?"
Phương Hướng Minh " ân" một tiếng, nói: " Còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi ở trong đại doanh phương bắc có một người đang chờ đợi ngươi không."
Hứa Hải Phong lập tức biết hắn nói đến Phương Doanh Anh: " Chỉ sợ Doanh muội không phải là chờ ta đâu."
Hứa Hải Phong là lời thật nói thật, Phương Doanh Anh chờ đợi mỏi mòn không phải là hắn, mà là Lưu Đình.
Nhưng Phương Hướng Minh tuyệt đối không nghĩ như vậy, hắn vội la lên: " Không phải chờ ngươi, còn có thể đợi ai?"
Dừng một chút, tiếp tục nói: " Tiểu muội từ sau khi ngươi đi, đã đi tới Hứa gia thôn, đem cha mẹ huynh tẩu ngươi dời đến Lâm An thành định cư, theo sau liền trở về đại doanh phương bắc. Phụ thân vì thế nổi lôi đình, đã gởi ba đạo gia thư thúc giục nàng trở về, nhưng nàng vẫn không để ý tới. Ngươi nói không phải vì chờ ngươi, nàng lại làm như thế sao?"
Hứa Hải Phong thở dài, việc này làm sao giải thích với hắn, việc của Lưu Đình ngoại trừ chúng nữ cùng Tương Khổng Minh biết rõ, ngoài ra không thể tiết lộ nửa phần. Hơn nữa cứu giúp Lưu Đình còn liên lụy đến dị năng đoàn, liền càng thêm không thể tuyên dương.
Đang lúc đau đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: " Đại ca nếu nói như vậy, vậy tại sao hôm nay không nhìn thấy Doanh muội?"
Phương Hướng Minh trừng mắt nhìn hắn, nói: " Ngươi cho rằng Doanh muội là một nữ tử không biết nặng nhẹ hay sao? Nàng biết ngươi vừa mới trở về, còn muốn làm chính sự, cho nên cố ý tách ra. Hôm nay ngươi đã làm xong công việc, ta phỏng chừng nàng cũng sắp tới."
Hứa Hải Phong khẽ gật đầu, nói thật, trong lòng hắn cũng quải niệm vị mỹ nữ có đủ khí khái nam nhi này.
" Như thế nào, có phải ba tháng không gặp, tưởng niệm lắm không?" Phương Hướng Minh cười hỏi.
Hứa Hải Phong nghe trong khẩu khí của hắn tràn ngập vẻ trêu chọc, đang muốn phản bác, đột nhiên linh giác vừa động, tựa hồ có người lặng yên không phát ra khí tức đi vào cửa, hắn lập tức có chủ ý.
Hắn thu liễm tươi cười, nghiêm mặt nói: " Đúng vậy, trong lòng tiểu đệ thật là cố niệm, Doanh muội hôm nay vẫn khỏe?"
Phương Hướng Minh lộ ra vẻ mỉm cười hài lòng, nói: " Tiểu muội chỉ là gầy hơn rất nhiều so với trước kia, nếu ngươi vẫn nhớ nàng, cũng không uổng nàng nhớ tới ngươi. Kỳ thật, tiểu muội động lòng với ngươi, ta đây làm ca ca, vừa cao hứng lại vừa lo lắng."
" Vì sao?" Hứa Hải Phong hỏi.
" Ngươi là nghĩa đệ của ta, ta biết ngươi quá rõ, biết ngươi xem tại mặt mũi Phương gia chúng ta, tuyệt đối sẽ không làm cho nàng thua thiệt. Nhưng nữ nhân bên người ngươi quá nhiều, vô luận là Đường Nhu Nhi hay là Lâm Uyển Nhàn, luận dung mạo học thức đều vượt trên tiểu muội, ta sợ nàng theo ngươi, ngày sau khó được sủng ái." Phương Hướng Minh giải thích. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenbathu.vn
Hứa Hải Phong thần sắc cổ quái, hắn ho khan một tiếng nói: " Làm sao như vậy được, Doanh muội đoan trang ổn trọng, mềm mại động lòng người, tiểu đệ thật sự là ái mộ không thôi."
Phương Hướng Minh kỳ quái hỏi: " Có phải ngươi bị đụng trúng đầu hay không, tiểu muội làm gì có thứ gọi là đoan trang mềm mại, tính tình của nàng ngươi còn không biết sao?"
Hứa Hải Phong cố nén cười, ra vẻ kinh ngạc nói: " Đại ca vì sao nói như vậy? Doanh muội ở trong lòng ta cũng giống như Đường Nhu Nhi tiểu thư giống nhau, đều là những cô nương rất tốt hiếm có a."
Phương Hướng Minh khó hiểu kỳ diệu nhìn hắn, không biết thái độ hắn vì sao đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy, nhưng vẫn nói: " Tiểu muội từ nhỏ không được dạy dỗ chu đáo, tính tình hoang dã, nhưng làm người thẳng thắn, không có lòng dạ tranh đấu với người khác."
Đột nhiên sắc mặt của hắn biến đổi, câm miệng không nói, lỗ tai có chút vừa động, hiển nhiên đã nghe được động tĩnh ngoài cửa.
Hứa Hải Phong cũng đã không còn kìm chế được nữa, ôm bụng làm vẻ như cười to, chỉ là miệng há to mà không hề phát ra nửa điểm âm thanh.
Phương Hướng Minh lập tức rõ ràng đã bước lên cạm bẫy của tiểu tử này.
Quả nhiên, ngoài cửa truyền đến thanh âm tràn ngập tức giận của Phương Doanh Anh: " Đại ca đáng chết, ngươi nói ai khuyết thiếu dạy dỗ?"
Trong lòng Phương Hướng Minh mắng to Hứa Hải Phong không phải huynh đệ, vội vã kêu một câu: " Tiểu muội, Hứa huynh đệ tìm ngươi có việc, vi huynh đi trước một bước."
Nói xong không đợi Phương Doanh Anh đi vào, trực tiếp nhảy cửa sổ phóng ra, cắm đầu bỏ chạy.
Phương Doanh Anh đẩy cửa ra, phát huynh đại ca đã sớm bỏ trốn mất, nàng nặng nề hừ một tiếng, trong lòng quyết định chủ ý, tuyệt không bỏ qua cho hắn.
Hứa Hải Phong nhìn vị hồng y thiếu nữ, so với ba tháng trước, quả thật là có chút gầy gò.
Phương Doanh Anh cùng hắn hai mắt nhìn nhau, đột nhiên nhớ tới lời nghe lén vừa rồi, trong lòng ngượng ngùng, lửa giận tràn đầy không cánh mà bay. Tưởng muốn rời đi, nhưng còn chưa nghe được hành tung của Lưu Đình, lại có chút không cam lòng.
Hứa Hải Phong ôn hòa cười hỏi: " Doanh muội, ba tháng không gặp, vẫn khỏe chứ?"
Phương Doanh Anh nghe hắn hỏi thật ôn nhu, trong lòng đột nhiên nhảy lên, ân một tiếng nói: " Đại ca, ngươi…ngươi đáp ứng chuyện của ta làm như thế nào?"
" Vi huynh nếu đã đáp ứng, tự nhiên là làm xong cho ngươi." Trong giọng nói Hứa Hải Phong ẩn chứa một niềm tự tin mãnh liệt không thể nghi ngờ.
Phương Doanh Anh ngẩng đầu, vẻ mặt vừa vui vừa sợ: " Vậy…vậy đêm tân hôn của Mạo Đốn, việc Đình nhi mất tích đúng thật là ngươi làm sao?"
Hứa Hải Phong hãnh diện gật đầu, nói: " Chờ gia quyến của ta theo đội ngũ trở về, ngươi có thể nhìn thấy Đình nhi."
Phương Doanh Anh trịnh trọng gật đầu, đột nhiên nghi hoặc hỏi: " Đại ca, ngươi cũng gọi nàng là Đình nhi sao?"
" Đúng vậy, không chỉ là nàng, ta còn tưởng muốn gọi muội là Doanh nhi." Hứa Hải Phong tiến tới can đảm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhìn vào ánh mắt nàng nói.
Phương Doanh Anh bị hắn nắm tay tâm thần có chút không tập trung, có chút tránh né, nhưng không tránh thoát, chỉ cảm thấy một trận ngượng ngùng, tâm loạn như ma, không biết nên làm sao cho phải.
Lúc này Hứa Hải Phong rất khác trước kia, trong tim của hắn tràn ngập niềm tự tin cùng ngạo khí mãnh liệt, cũng không còn là một thiếu niên sợ bóng sợ gió như ngày đầu.
Nếu hắn đối với Phương Doanh Anh vị thiếu nữ xinh đẹp tràn ngập cá tính này vô cùng hảo cảm, vậy tự nhiên chủ động phóng ra, cầu mong đạt được lòng dạ mỹ nhân quy tâm.
Trong lòng Phương Doanh Anh cũng không yên, trước khi Hứa Hải Phong xuất sứ Hung Nô, nàng chỉ là cảm giác được vị nghĩa huynh này vì nàng có thể cam tâm chịu nguy hiểm, đáp ứng cứu giúp Lưu Đình, vì thế trong lòng tràn ngập cảm kích.
Theo sau, tin tức của Hứa Hải Phong tại Hung Nô truyền đến, nghe nói hắn khuất nhục ba đại nhất phẩm cao thủ của hai nước, chiếm được danh xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ trẻ tuổi đương thời. Mà mấy ngày trước, lại càng biết được Hắc Kỳ quân dĩ nhiên lấy năm trăm quan toàn diệt năm ngàn quân của Sỉ Đa rạng danh bắc cương nhiều năm.
Đối với Phương Doanh Anh xuất thân từ võ tướng thế gia, luôn luôn tranh cường háo thắng mà nói, không còn thứ gì hấp dẫn người hơn những công tích này.
Nội tâm của nàng bắt đầu chân chính chuyển biến, thẳng đến hôm nay chứng kiến đại ca đi vào phòng Hứa Hải Phong, nàng len lén đi theo sau. Không ngờ nghe được những lời làm cho nàng đỏ mặt tới mang tai, cuối cùng nghe được những lời chê trách của Phương Hướng Minh, cũng không còn nhẫn nại mà nhảy đi ra.
Lần này chính thức gặp lại, nàng lập tức cảm giác được Hứa Hải Phong đã hoàn toàn khác hẳn dĩ vãng.
Thay đổi lớn nhất không thể nghi ngờ là khí chất của hắn.
Tuy vẫn là diện mạo giống như dĩ vãng, nhưng đứng nơi đó đã không còn là kẻ nhát gan cẩn thận, mọi việc sợ sệt, là một vô danh tiểu tốt.
Thanh danh của hắn đã truyền khắp thiên hạ, Hắc Kỳ quân trải qua trận vừa rồi, lại thành công trở thành thiên hạ đệ nhất quân, cũng không còn ai dám đưa ra sự nghi vấn.
Dù là cường đại như Hung Nô Phi Mã quân đoàn Thổ Nhi Hồng, dưới quân lực không vượt ngoài mười lần, cũng không dám cùng hắn phát sinh xung đột chính diện.
Bốn vạn kỵ binh Hung Nô đối mặt ba vạn ba ngàn quân Đại Hán, dĩ nhiên không dám giao thủ, mà liền viễn độn, chuyện như vậy đổi lại trước kia, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đám người Phương Hướng Minh vừa nhướng mày hả giận, lại càng đối với Hứa Hải Phong nhìn cao thêm vài lần. Tuy là Phương gia tam lão nghiêm khắc hà khắc nhất như Phương Lệnh Thần cũng khen hắn không dứt miệng.
Không những thay đổi chỉ là thân phận địa vị của hắn, mà bản thân hắn càng trở nên phiêu dật thoát tục, đặc biệt là đôi mắt, phảng phất như có thể nhìn thấu cả thế gian, có sự cơ trí động triệt vạn vật, làm cho người ta không tự chủ được mà bái phục.
Loại cảm giác này nàng chỉ cảm nhận được trên hai người, mà hai người này cũng là hai nhân vật tuyệt thế trên đời này.
Vừa nghĩ tới mình đem Hứa Hải Phong đi so sánh với bọn họ, nàng liền cảm giác không thể tưởng tượng.
Nếu nói là trước khi gặp lại, trong lòng nàng chỉ loáng thoáng có chút cảm tình khác thường, vậy sau khi gặp lại, luồng cảm tình tựa như đồng cỏ sau cơn mưa mùa xuân, chui từ dưới đất mà lên, sinh cơ bừng bừng phát triển.
Bình luận truyện