Thương Thiên Phách Huyết

Chương 162: Hầu hài



Lại đấu chốc lát, Hứa Hải Phong lập tức phát giác ra sự khác thường, bộ Phong Ma Sạn Pháp này quả nhiên là có chỗ độc đáo.

Khí lực Lý Minh Đường có lớn, cũng không có khả năng dùng thời gian dài sử dụng nguyệt nha sạn nặng nề như vậy đến mức thuần thục như gió như nước. Nếu chỉ là mấy chiêu, thì còn nói qua được, nhưng từ đầu tới cuối vẫn luôn có thể bảo trì áp lực như thế, vậy không thể dùng từ trời sinh thần lực để giải thích.

Dù sao, xem khắp thiên hạ, cũng chỉ có một người như bạo long hình người Tần Dũng mà thôi.

Lý Minh Đường có thể làm được điểm này hoàn toàn là nhờ vào một bộ thủ pháp đặc thù, hắn đối với cây nguyệt nha sạn này đã như lòng bàn tay, vận dụng ra thuần thục, một sạn chém ra, còn chưa hết lực đã mượn lực chuyển hướng, khiến cho cây nguyệt nha sạn nặng nề thủy chung vẫn duy trì một loại vận động nhanh cực kỳ, mà bản thân hắn sở dụng lực lượng chỉ có thể lấy không có phí sức để mà hình dung.

Tuy Tĩnh Tâm Quyết của Hứa Hải Phong lấy lực nhẫn nại danh xưng hậu thế, cho dù có thể dùng thời gian để kéo dài cũng không thể thua cho đối phương. Nhưng tâm cảnh của hắn hiện tại là như thế nào, vốn ý định của hắn muốn dùng sự sinh tử trước mắt để ma luyện thể ngộ, nếu biết khó mà lui, thì cần gì phải tự mình xuất thủ.

Dù là Lý Minh Đường có bao nhiêu lợi hại, chẳng lẽ còn lợi hại hơn sự liên thủ của ba huynh đệ An Đức Lỗ hay sao.

Trong mắt Hứa Hải Phong hiện ra sự kiên định, hắn lui về phía sau một bước, nhắm lại hai mắt, cầm kiếm hoành trước ngực, có chút đứng thẳng.

Nguyệt nha sạn liền như vậy cơ hồ dán sát bụng của hắn lướt qua.

Lý Minh Đường bị cử động lớn mật của hắn dọa cho nhảy dựng, bộ Phong Ma Sạn Pháp này một khi thi triển lên, chú ý chính là mượn lực đánh lực, liên miên không dứt, cho dù là chính bản thân hắn cũng khó thu phát được tự nhiên.

Một kích mới vừa rồi hung hiểm vạn phần, chỉ cần Hứa Hải Phong nghiêng người hơi chậm một thoáng, lập tức sẽ bị nguyệt nha sạn cắt ngang bụng mà chết.

Lý Minh Đường cũng không thèm để ý đến tính mạng của vị Hứa thống lĩnh này, nhưng hắn để ý chính là nếu giết chết Hứa Hải Phong, vậy còn ai đến chấp hành sự hứa hẹn giữa bọn họ.

Nhưng vào thời khắc này, dù là hắn muốn dừng tay không đấu, cũng đã không phải do hắn.

Hứa Hải Phong nhắm mắt không nhìn, chỉ nhờ vào một thân linh giác chỉ dẫn, ở bóng trượng như gió cuốn mưa rào qua lại tự nhiên, hắn không động một kiếm, chỉ dựa vào thân pháp đã ở thế cảnh giới bất bại.

Lý Minh Đường càng đánh càng kinh, chút hi vọng trong lòng đã hoàn toàn bị dập tắt.

Thực lực của người tuổi trẻ này cao thâm khó lường, đã vượt xa những cao thủ mà hắn từng chứng kiến. Có thể dưới sự công kích của Phong Ma Sạn Pháp mà còn bảo trì sự dễ dàng khoái ý như vậy, thật sự là việc khó có thể tưởng tượng.

Đã đến lúc này, Hứa Hải Phong chợt mở mắt, lộ ra vẻ tươi cười sáng sủa, đã nắm hết trong lòng bàn tay.

Trong lòng Lý Minh Đường kinh hãi, toàn lực huy vũ nguyệt nha sạn, chỉ là bao nhiêu biến hóa bên trong đã bị Hứa Hải Phong hiểu thật rõ ràng, cũng không còn cấu thành uy hiếp.

Hứa Hải Phong tiêu sái tránh khỏi nguyệt nha sạn công tới như sấm sét, một kiếm điểm lên thân sạn, chân khí cường đại dũng mãnh tràn vào.

Nếu bàn về mượn lực đánh lực, thiên hạ còn có công phu gì có thể vượt qua Thái Cực thần công.

Lý Minh Đường cũng không còn nắm chắc được nữa, nguyệt nha sạn nặng nề bay ra khỏi tay bốc lên giữa không trung, rồi sau đó nặng nề nện lên mặt đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.

" Tiền bối, đa tạ." Hứa Hải Phong thu kiếm vào vỏ, cười nói.

Lý Minh Đường nhìn nguyệt nha sạn phá ra một cái hố to trên mặt đất, trăm mối cảm xúc, tâm như tro tàn.

Lúc này tiếng hảm giết bê ngoài cũng đã từ từ biến mất dần, không hỏi cũng biết, Hắc Kỳ quân đã khống chế được cục diện, những người chống cự cũng đã bị giết chết.

" Lâm Trường Không, ngươi tới làm gì?" Hứa Hải Phong khẽ cau mày, đem ánh mắt dời qua chỗ âm u.

Lâm Trường Không từ chỗ tối đi ra, cung kính nói: " Đúng là quân sư đại nhân phân phó, lệnh tiểu nhân đi theo hầu bên người chủ công, đề phòng bất trắc."

" Hồ đồ, còn quân sư đại nhân? Do ai bảo vệ?" Hứa Hải Phong giận mắng một tiếng, lúc này hắn cũng không như ngày xưa, người có thể uy hiếp được tính mạng của hắn, xem khắp thiên hạ cũng rải rác không có mấy, nhưng Tương Khổng Minh là một giới thư sinh, nếu bên cạnh không người bảo hộ, thật sự làm cho hắn không thể yên tâm.

Đối với lời quát hỏi của Hứa Hải Phong, Lâm Trường Không chỉ lắc đầu. Tuy đối với việc này cực kỳ bất mãn, nhưng Hứa Hải Phong cũng không thể trách hắn.

Hắn đi nhanh tới bên người Lý Minh Đường, xuất thủ điểm mấy huyệt đạo của hắn.

Lý Minh Đường làm như không biết, cũng không chống cự, mặc cho hắn xuất thủ. Sau khi huyệt đạo bị điểm, hai chân vô lực, té ngã xuống đất.

" Đem người này mang đi, chúng ta đi gặp quân sư đại nhân." Hứa Hải Phong phân phó một tiếng, rời đi trước.

Đợi lúc hắn đi tới sân rộng, Tương Khổng Minh đã làm thỏa đáng hết thảy, mấy ngàn danh sơn tặc bị trói kéo tới trung ương sân rộng, chung quanh còn là những sĩ tốt Hắc Kỳ quân võ trang hạng nặng, ánh mắt lạnh như băng trống rỗng của bọn họ nhìn kỹ những sơn tặc quần áo không chỉnh tề, sát khí sắc bén tràn ngập cả sân rộng.

Trong đám sơn tặc, đa số là bị Hắc Kỳ quân kéo đi ra từ trong chăn nệm ấm áp, không mấy ai ăn mặc chỉnh tề, gió đêm rét lạnh thổi vào người, lạnh tận xương tủy, bất đắc dĩ cuộn tròn thân thể, còn không làm được chuyện gì, lạnh đến cả người phát run.

" Quân sư đại nhân, đại công cáo thành, thật đáng mừng." Hứa Hải Phong trong tiếng cười lớn, bước đến.

Tương Khổng Minh hướng hắn vái thật sâu, khổ sở thở dài nói: " Chủ công a chủ công, ngài muốn học sinh làm sao cho phải đây? Kẻ làm tướng há lại đích thân lao vào hiểm cảnh…"

Hứa Hải Phong vung tay lên, cắt đứt lời của hắn, nói: " Quân sư đại nhân chớ có nói ta, Hứa mỗ đã nhiều lần dặn dò, bên người quân sư cần phải cam đoan ít nhất có một nhất phẩm cao thủ, vậy là ai sai Lâm Trường Không đi vậy? Quân sư đại nhân không phải từng nói qua, quân lệnh như núi, không thể cãi lệnh, vậy là ai công nhiên làm trái với mệnh lệnh của Hứa mỗ đây?"

Tương Khổng Minh nháy một con mắt, ho khan một tiếng, nói: " Không biết lần này chủ công đi, có từng gặp phải Lý Minh Đường?"

Trong lòng Hứa Hải Phong cười thầm, nếu Tương Khổng Minh không hề lao thao, hắn đương nhiên cũng không dây dưa ở việc này.

" Đương nhiên, hôm nay đúng là không uổng chuyến này, lĩnh giáo một trăm lẻ tám lộ Phong Ma Sạn Pháp, không hổ được liệt trong những kỳ công mật nghệ tuyệt học." Hứa Hải Phong tán thưởng.

Tương Khổng Minh cả kinh, dò hỏi: " Người này đúng thật là cao cường như vậy?"

" Dù là rất cao, thì đã thế nào, cũng bị Hứa mỗ giải quyết dễ như trở bàn tay." Trong lời nói của Hứa Hải Phong lộ ra sự tự tin cường đại vô cùng, làm cho người ta cảm giác được như lí sở đương nhiên.

Hắn quay đầu nhìn lại, Lâm Trường Không đang dẫn theo Lý Minh Đường bị điểm huyệt đạo đi nhanh tới.

Đột nhiên, cảnh báo trong lòng Hứa Hải Phong chợt hiện, hai mắt hắn ngưng tụ, quát to một tiếng: " Lâm Trường Không, cẩn thận."

Lâm Trường Khổng ngẩn ra, trước mắt bóng đen chợt lóe, đột nhiên trên tay nhẹ đi, Lý Minh Đường đã bị người đoạt lấy.

Dù sao hắn cũng là một vị nhất phẩm cao thủ, phản ứng cực nhanh, cơ hồ đồng thời, một quyền hướng bóng đen đánh đi.

Nhưng thế bay của bóng đen cũng không ngừng, liền như vậy ôm Lý Minh Đường trong nháy mắt lướt ra mấy trượng, một quyền toàn lực của Lâm Trường Không dù là một mảnh chéo áo của đối phương cũng không từng đụng đến.

Phương hướng bóng đen vọt tới chính là chỗ của Hứa Hải Phong, ba huynh đệ An Đức Lỗ vừa lúc đứng ngay phía trước, đem ba nhuyễn kiếm câu hồn đoạt phách ăn ý phong bế phương hướng lao tới của bóng đen.

Nhưng bóng đen kia chỉ trong khoảnh khắc chợt gia tốc, trong điện quang hỏa thạch đã lướt qua võng kiếm.

Hứa Hải Phong lui về phía sau một bước, che trước người Tương Khổng Minh, Bất Phá thần kiếm khua lên thành nửa vòng tròn, đem chính mình cùng Tương Khổng Minh đồng thời bao phủ đi vào. Đánh mất Lý Minh Đường cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu Tương Khổng Minh có gì bất trắc, cho dù là đem cả sơn trại san thành bình địa cũng mất nhiều hơn được.

Bóng đen kia cũng chỉ là muốn cứu người, cũng không có ý dây dưa cùng Hứa Hải Phong, vọt tới trước thì thân thể chợt rẽ ngang, lập tức chạy tới một bên sân rộng.

Đây là tốc độ gì, dù là với khả năng của Áo Bổn tông sư, chỉ sợ cũng muốn kém cỏi ba phần.

Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nghĩ tới một người, Triết Biệt.

Cũng chỉ có thần tiễn vô song của Triết Biệt, mới có thể truy được tốc độ quỷ dị của người này.

Người nọ đứng bên ngoài sân rộng, nhìn Lý Minh Đường trong lòng, trong ánh mắt toát ra vẻ nghi hoặc, chính là không biết nên làm như thế nào. Text được lấy tại Truyện Bất Hủ

Mọi người ngưng mắt nhìn lại, người này cái đầu nhỏ gầy, nhưng tay chân tinh thông, làm cho người ta kỳ lạ chính là trên mặt rất nhiều lông mao mềm mại, làm cho người ta nhìn không thấy rõ mặt mũi. Nếu không phải trên người hắn đang mặc một bộ võ sĩ phục, mọi người cơ hồ còn tưởng rằng là một người khỉ hiện thế.

" Hầu hài? Sao ngươi lại tới đây?" Lý Minh Đường tuy bị phong bế huyệt đạo, thân thể không cách nào nhúc nhích, nhưng ý nghĩ thanh tỉnh, đối với biến cố vừa rồi trong lòng hiểu rõ ràng, lập tức hỏi lên.

" Ta…ta tới cứu…cứu ngươi." Hầu hài lắp ba lắp bắp nói, hắn nói không rõ ràng, nói xong thật lắp bắp, tựa hồ chỉ vừa học nói không lâu.

" Các hạ là ai?" Hứa Hải Phong trầm giọng hỏi.

Hầu hài liếc mắt nhìn hắn, lập tức cảm thấy ánh mắt của hắn giống như thực chất, trong lòng đại chấn, quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn tiếp, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của hắn.

" Hầu hài, bỏ ta xuống." Lý Minh Đường nằm trong ngực của hắn, nói.

Hầu hài kêu lên một tiếng, theo lời thả hắn đứng vững xuống đất, sau đó nhu thuận đứng bên cạnh hắn.

" Ngươi đi đi, sau này sống trong núi rừng cho tốt, không nên trở ra nữa." Lý Minh Đường nhìn hắn, khóe mắt rưng rưng, rốt cục mở miệng nói.

Hầu hài nghiêng đầu, suy nghĩ chốc lát, lập tức lại lắc đầu, nghĩ muốn giải thích nhưng không biết làm sao mở miệng, chỉ gấp đến độ gãi tai, nhảy lên không ngừng.

Lý Minh Đường thở dài một hơi, nói: " Hứa thống lĩnh, đứa bé này là ta tìm được trong một ổ khỉ trên núi, khi hắn còn bé bị người bỏ rơi, cùng đàn khỉ sống chung, không hiểu thế gian hiểm ác, còn thỉnh đại nhân có thể mở một mặt võng, thả hắn rời đi."

Thả hắn? Nếu hắn còn muốn chạy, trong thiên hạ ngoại trừ Triết Biệt, còn có ai có thể lưu được hắn sao?

Hứa Hải Phong đang muốn trả lời, đột nhiên phát giác ống tay áo căng thẳng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tương Khổng Minh kéo ống tay áo của hắn, đang dùng khẩu ngữ nói: " Người này thiên phú dị bẩm, có thể thu nhận."

Hứa Hải Phong hiểu ý, mỉm cười gật đầu, đi nhanh tiến tới hướng Lý Minh Đường.

Tuy lông mao che kín vẻ mặt của hầu hài, nhưng từ ánh mắt cùng động tác của hắn đến xem, rõ ràng là cực kỳ phòng bị Hứa Hải Phong. Chứng kiến hắn đi nhanh tới, lập tức ôm lấy Lý Minh Đường, xem bộ dáng, chỉ cần nhìn thấy tình thế không ổn, lập tức muốn viễn độn mà đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện