Chương 258: Thu tâm (2)
Trong Thái Hành sơn mạch, đại thụ dày đặc, phiến biển rừng mênh mông, cũng không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, đến nay không người dám can đảm dễ dàng xâm nhập.
Ngay cả là Hắc Kỳ quân tên tuổi vang dội, cũng chỉ khai hoang ra một chỗ ẩn thân bên bìa rừng mà thôi.
Nơi này, vốn là sơn trại của Lý Minh Đường, sau khi bị Tương Khổng Minh tiêu diệt, thuận tay biến đổi thành căn cứ trú quân. Những huyết tửu chiến sĩ đối với hoàn cảnh quanh mình cũng không có gì truy cầu, đừng nói nơi này có giường có chăn, cho dù để bọn họ ngủ ngoài trời, cũng có thể ngủ ngon không lo phiền.
Đây là một nhóm chiến sĩ siêu cấp giá rẻ nhất, cũng là trương vương bài lớn nhất trong tay Hứa Hải Phong.
Hơn vạn người ở lại chỗ này, cũng không hề có tiếng ồn ào, rừng rậm âm sâm, có một loại cảm giác quái dị khiến cho người khác dựng đứng tóc gáy.
Chẳng qua, loại không khí giống như cõi chết này đã rất nhanh bị người phá vỡ.
Một chuyến hơn hai trăm người đang đi trên vách núi thông tới chỗ cư trú của Hắc Kỳ quân.
Một người đầu lĩnh, tóc bạc, trong hai mắt lấp lánh hữu thần, người khác không dám đối diện.
" Hồ lão ca, phía trước là trú địa của Hắc Kỳ quân." Lữ Dương Danh cười a a giới thiệu.
Hồ Tự Trung ân một tiếng, thanh âm lạnh nhạt hỏi: " Lữ huynh, chúng ta cũng là hảo bằng hữu, Hứa đại tông sư vì sao lại muốn chúng ta đến đây?"
" Đúng vậy, địa phương ngay cả chim cũng không ị này, có cái gì đáng nhìn chứ? Đây không phải thuần túy lãng phí thời gian sao?" Một thanh âm thô hào từ sau lưng bọn họ bất mãn vang lên.
Hai người ngẩn ra, không cần quay đầu lại, cũng chỉ có người thô lỗ như Trương Trung mới nói như thế.
Chẳng qua người này cũng có chút tự biết rõ mình, biết chính mình chọc không nổi Hứa đại tông sư. Nên rõ ràng cũng khắc chế rất nhiều, nếu đổi lại là những người khác, đã sớm trực tiếp mắng to lên.
" Lão Hồ, tính tình của hắn nên sửa lại một chút." Lữ Dương Danh thấp giọng nói.
Hồ Tự Trung yên lặng gật đầu, tuy hắn không nói gì, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ đồng ý.
" Lữ huynh, ngươi không phải là tổng giáo đầu võ thuật của Hắc Kỳ quân sao? Hẳn là phải biết duyên cớ bên trong chứ." Hồ Tự Trung nhỏ giọng hỏi.
Bất đắc dĩ nhún vai, Lữ Dương Danh cười khổ nói: " Hồ lão ca, không sợ ngươi chê cười, tiểu đệ chỉ là gánh chịu hư danh, vốn chưa từng dạy ra một chiêu nửa thức. Mà ngay cả nơi này, cũng chỉ đi qua lần thứ hai mà thôi, lần này cũng là nhờ vào phúc của các ngươi."
Hồ Tự Trung đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm giác đỉnh đầu khác thường, tựa hồ có một trận gió mạnh thổi qua. Hắn ngẩng đầu nhìn, cũng không hề cảm giác được gì. Trong lòng còn đang nghi ngờ, trong tai truyền đến tiếng xé gió, phía sau vang lên một trận kinh hô, hắn quay đầu nhìn quanh, lập tức trên mặt biến sắc.
Ở bên người Trương Trung, một mũi điêu linh tiễn đang cắm ngập vào bên vách núi cứng rắn.
Vách núi nơi này nhiều năm tháng trải qua mưa gió dập vùi, ánh nắng chiếu xuống, đã sớm mài đến vô cùng cứng rắn, cho dù là dùng binh khí chém xuống, cũng không thể gây ra bao nhiêu tổn thương.
Nhưng mũi điêu linh tiễn này không biết từ đâu bay tới lại cắm sâu tới mấy tấc, đuôi tên vẫn còn rung động không thôi, lực mạnh như thế, quả nhiên làm cho người ta phải sợ hãi khi nghe nói.
Trương Trung trà trộn giang hồ nhiều năm, tự nhiên là người hiểu biết. Sắc mặt hắn trắng nhợt, bên trong đã không còn huyết sắc, thanh miến đao tùy thân của hắn đã sớm rút ra khỏi vỏ, công lực toàn thân vận chuyển không ngừng, đang súc thế chờ đợi, trên đường đi, chỉ cần hơi có động tĩnh, sẽ gặp phải chiêu thức toàn lực của hắn.
Hồ Tự Trung cũng rút ra trường kiếm bên hông, trong lòng hắn biết rõ ràng, nếu mũi tên này vừa rồi nhằm hắn mà bắn, vậy thời khắc này hắn đã mất mạng.
Dù với kiến thức nhất phẩm cao thủ cùng võ công của hắn, trong trạng thái không hề phòng bị gặp phải mũi tên này, cũng chỉ đành phải mất mạng.
Trên sườn núi, tiếng rút binh khí vang lên một mảnh, đại đa số mọi người đều rút ra binh khí tùy thân. Nhiều người như vậy, không ngờ không ai phát giác ra được mũi điêu linh tiễn này đến từ phương nào.
Lữ Dương Danh biến sắc, hắn gặp qua công phu thần tiễn của Triết Biệt, biết trong thiên hạ cũng chỉ có người này làm được như thế, hắn ngẩng đầu nhìn chung quanh, dùng ngón tay chỉ nói: " Trương huynh, người ta chỉ là đùa với ngươi một chút, người đang đứng nơi đó, khỏi tìm."
Trương Trung bọn họ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cách xa vài trăm thước phía trước đi ra một thân ảnh, đứng giữa đại đạo, đón gió thẳng tắp.
" Là hắn? Không có khả năng." Trương Trung khó tin kêu lên.
Không phải hắn hoài nghi lời của Lữ Dương Danh, mà là khoảng cách của người nọ xa như thế, một mũi tên kia làm sao do hắn phát ra.
Đột nhiên, trong lòng hắn vừa động, kinh hô: " Triết Biệt?"
Nơi sườn núi, trong mắt quần hùng đồng thời lộ ra vẻ sợ hãi, nguyên lai giang hồ đồn đãi cũng không khoa trương, thế gian thật sự có một thần tiễn thủ như thế.
" Phụng mệnh chủ công, tới đây cung nghênh các vị, thỉnh…" Triết Biệt kêu lớn.
Bất mãn nói thầm một câu, Trương Trung thấp giọng nói: " Hắn đang thị uy với chúng ta đó sao?" Nhưng lúc này cho dù lá gan của hắn có lớn hơn, cũng không dám không cố kỵ mà cao giọng mắng lên. Đối mặt Triết Biệt, trong lòng hắn đã có ý sợ hãi thật sâu.
Đi tới bình thai trên đỉnh núi, địa thế trở nên sáng sủa.
Tương Khổng Minh ở chỗ này bỏ ra nhiều công phu, hoàn toàn tu tập một phen, liếc mắt nhìn lại, đó là một đại giáo trường có thể thu nạp hơn vạn người.
Dưới sự dẫn dắt của Triết Biệt, hơn hai trăm người bọn họ đi tới đài cao trên giáo trường. Mắt thấy bốn phía trống trải không một bóng người, mà dù là trong mắt Lữ Dương Danh cũng mang đầy dấu hỏi.
Triết Biệt cũng không giải thích với bọn họ, trở tay rút ra một mũi tên, ở trước mặt mọi người giương cung kéo dây.
Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn kỹ vị thần tiễn thủ danh dương thiên hạ, một mũi tên vừa rồi chỉ nghe tiếng xé gió, không nhìn thấy hình ảnh. Lúc này nếu hắn bày ra tư thế giương cung bắn tên, tự nhiên phải xem thật cẩn thận.
Động tác của Triết Biệt vô cùng mau lẹ, kéo ra dây cung, tựa hồ không hề nhắm bắn đã buông tên. Bạn đang đọc chuyện tại truyenbathu.vn
Một đạo ánh sáng vẽ ra một đường thẳng tắp giữa không trung, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của mọi người. Những cao thủ đều dõi mắt trông về phía xa, nhưng với tầm mắt của bọn không ngờ cũng không nhìn thấy rõ mũi tên đã bay tới phương nào.
" Hô…" Đến bây giờ, một tiếng xé gió mới truyền vào tai của mọi người.
Một mũi tên này của Triết Biệt không ngờ so với ánh mắt của mọi người, so với thanh âm truyền lại còn nhanh hơn ba phần.
Gương mặt mọi người thất sắc, một mũi tên này đã khắc sâu trong lòng bọn họ, trọn đời bất diệt.
" Úc…"
Một tiếng gầm rú như cự thú từ sau núi vang lên. Trong thanh âm lộ ra hương vị hung lệ thảm thiết, làm cho người ta nghe thấy hoảng hốt. Tuy còn cách khá xa, nhưng âm lượng thật lớn, trong tai mọi người có chúng đau đớn mơ hồ.
" Đây là quái vật gì?" Tính tình Trương Trung thẳng thắn, liền bật thốt lên.
Lữ Dương Danh âm trầm nghiêm mặt, lắc đầu nói: " Không phải quái vật, là người."
" Người?"
" Tháp tháp tháp…"
Tiếng bước chân chỉnh tề từ xa xa truyền đến, vô số hắc y nhân đều bước từ bốn phương tám hướng phảng phất như thủy triều hội tụ đến đại giáo trường.
" Một…hai…ba…bốn…"
" Một…hai…ba…bốn…"
Khẩu hiệu chỉnh tề mà vang to tràn ngập cả không gian, các vị giang hồ hảo hán trên đài không tự chủ được hướng vào phía trong tụ tập lại, sắc mặt bọn họ ẩn ước sự sợ hãi.
" Ba…"
Cơ hồ là đồng loạt, những hắc y nhân chạy tới vị trí của mình, bọn họ dùng sức đạp mạnh chân phải, trường thương trong tay chống xuống, đặt ngang chân, tách mạnh ra. Đồng thời trong miệng quát lớn: " Cáp…"
Tiếng gầm lên cùng phát ra từ đan điền của hơn vạn người vang vọng thiên địa, những người trên đài có lòng can đảm kém cỏi đều phải bật lui ra sau một chút. Chỉ là cử động nếu trong ngày thường bị cho là mất mặt này, nhưng thời khắc này lại có vẻ vô cùng tự nhiên, vốn không ai chú ý, đừng nói tới sẽ cười nhạo.
Từ cực động chuyển thành cực tĩnh, trên giáo trường, chợt yên tĩnh tới mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Hồ Tự Trung chợt phát giác, những hắc y nhân trước mặt phảng phất như đã biến thành pho tượng đá, dưới gió núi thổi mạnh, ngoại trừ y phục phất phới, không còn động tĩnh.
Nếu hắn là người mù, có người nói trước mặt hắn không có ai, có lẽ hắn cũng tin.
Bởi vì, cả vạn hắc y nhân có tiếng hô hấp cực kỳ trầm thấp, thậm chí là như có như không. Trong tim của hắn ba đào quay cuồng, những người này là người nào?
Lấy ánh mắt của hắn tự nhiên nhìn ra những người này đều là người có nội công bình thường. Nhưng thể chất bọn họ lại vô cùng cường hãn, cường hãn tới mức không thể tưởng tượng. Nếu đơn đả độc đấu, cho dù là một gã vũ giả tam, tứ phẩm, cũng chưa chắc có thể thắng được bọn họ.
Những người này cứ mịch mịch không tiếng động đứng trên đại giáo trường, nhưng những giang hồ hán tử nhìn họ với ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Bọn họ chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, vốn không cần giả vờ làm bộ, vốn không có động tác gì dư thừa. Cứ tự nhiên tản ra khí phách lẫm liệt cùng sát khí hung ác.
Loại khí phách giết chóc cứ như phảng phất bẩm sinh mà có, vào giờ khắc này đã hoàn toàn được phóng thích.
Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía trước, tiêu điểm trong mắt họ là những nhân vật giang hồ đang đứng trên bình đài.
Triết Biệt ưỡn ngực mà đứng, phảng phất như không có cảm giác. Hắn chính là người duy nhất trong số hai trăm người này vẫn có thể bất động thần sắc không chút phản ứng.
Mồ hôi lạnh sau lưng Lữ Dương Danh tuôn ra sầm sầm, nhưng vẫn miễn cưỡng bảo trì sắc mặt bình tĩnh.
Hồ Tự Trung cùng Trương Trung không biết từ khi nào đã sóng vai mà đứng, binh khí của họ từ lúc nhìn thấy Triết Biệt cũng đã đút vào vỏ. Chỉ là hai tay bọn họ lúc này đang gắt gao cầm lên chuôi binh khí, gân xanh nổi rõ đã thể hiện bọn họ đang sử dụng lực lượng lớn đến thế nào, đã đạt tới khả năng cực hạn mà họ có thể làm được.
Về phần những hán tử giang hồ khác lại càng không chịu nổi, bị khí thế của những hắc y nhân xông lên, lập tức chia làm mấy nhóm, bày ra tư thế phòng ngự. Nhưng trong lòng bọn họ cũng biết là vô ích. Hùng binh cường tướng như vậy nếu muốn đem bọn họ một lưới bắt hết, đây quả thật là việc dễ như trở bàn tay.
Tuy bọn họ hiểu biết sâu rộng, nhưng binh chủng cường hãn như vậy cũng chưa từng nhìn thấy.
Hồ, Trương hai vị nhất phẩm cao thủ nhìn về phía trước, hơn vạn hắc y nhân trên tay cầm thương, hai chân đứng thẳng ngang vai, nhìn kỹ bọn họ, nhưng trong mắt những hắc y nhân, lạnh băng triệt cốt, không chút dao động, tựa như mắt cá chết.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự kinh hãi mãnh liệt trong mắt đối phương, loại thán phục cùng sợ hãi phát ra từ tận nội tâm. Chẳng lẽ những người này đều là siêu cấp sát thủ không có tư tưởng cùng cảm tình hay sao?
Ngay lúc bọn họ đang nghi ngờ bất định, lại một tiếng bước chân nặng nề từ sau núi truyền đến, mọi người ngưng thần lắng nghe, đều bị hoảng sợ.
Bình luận truyện