Thương Thiên
Chương 141: Kiếm hiệp giận dữ
Thành nam Lâm An, ở giữa đường cái mọi người đứng tụ tập rất đông gần như nước cũng không thể lọt qua. Hai nữ tử cùng năm gã nam tử đang giằng co, không khí cực kỳ căng thẳng. Việc bảo vệ người của mình, tất nhiên sẽ phát sinh việc giang hồ đối chọi, nên mọi người thấy đã biết trước sự việc đương nhiên sẽ xảy ra.
Đứng giữa đường, Hồng Triển Phi liếc mắc về Sấu Tam đang bị thương nằm dưới đất, lông mày không khỏi nhíu lại. Dưới nhãn lực của hắn, tự nhiên đã thấy được Sấu Tam đã bị người phế đi võ công… trong mắt hắn dần dần toát lên vẻ giận dữ.
Hồng Triển Phi hai tay chắp sau lưng, quay về ba tên của Thanh Vân Thành còn lại hỏi: "Nói! Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?"
Tên béo lùn đứng ở đầu vội vàng kính cẩn nói: "Bẩm nhị thiếu gia, con bé đứng bên cạnh cô nương này chính là nha hoàn câm làm tạp dịch ở hậu viện chúng ta, lần trước nghe tiểu thư nói chính là cô ta trộm đồ rồi bỏ đi, không ngờ lại gặp ở nơi đây… Chúng tôi vốn định bắt cô ta về để giải quyết công đạo, nhưng cô nương đứng bên cạnh kia không nói lời nào liền ra tay đánh Sấu Tam trọng thương, hoàn… hoàn toàn coi thường Thanh Vân Thành chúng ta…" Hắn nói xong liền liếc mắc lên nhìn Hồng Triển Phi.
Đa Phong quét mắt nhìn tên đang nói, tay khẽ phe phẩy quạt cười mỉm, hiển nhiên hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của hắn.
Hồng Triển Phi cũng không phải là kẻ hồ đồ, ngược lại hắn rất thông minh! Tính cách thuộc hạ của mình hắn quá hiểu. Nhưng người thông minh cũng phải cần có mặt mũi, sự việc lần này bắt buộc hắn phải ra mặt, nếu bỏ qua sẽ bị mọi người đàm tiếu. Vì thể diện, hắn chỉ có thể tương thác tựu thác (*).
"Hừ!" Hồng Triển Phi vẻ mặt vẻ giận dữ, quay về Nhan Nguyệt Thi nói từng chữ một: "Tại hạ Hồng Triển Phi… các hạ rốt cuộc là người phương nào, chẳng những đả thương người của Thanh Vân Thành, lại còn xuất ngôn bất kính đối với Thanh Vân Thành chủ. Hôm nay các hạ nếu không trả lại công đạo, còn mơ tưởng rời đi nơi này sao… Còn có nha hoàn bên cạnh ngươi là kẻ trộm của Thanh Vân thành chúng ta, các hạ tốt nhất là giao nó cho ta…" Nói xong liền đưa tay ra hiệu cho ba gã Thanh Vân thành vây lại, ngăn trở đường đi của các nàng.
Nhan Nguyệt Thi thấy như thế lại không hề nóng nảy, bình thản nói: "Ta là ai ngươi không cần biết, tên đang nằm trên mặt đất kia chính là do ta phế đi, bất quá đều do hắn chuốc lấy. Ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì mà muốn bắt người? Muội muội ta đã bán cho các ngươi rồi sao?"
"À…" Hồng Triển Phi ngẩn mặt ra, hắn chỉ biết Vạn Nhã Nhi là do đại bá của hắn, chính là Thanh Vân Thành chủ Bộ Siêu Quần thu nạp, tuy chỉ là một nha hoàn tạp dịch nhưng hoàn toàn tự do. Bây giờ nói đến, bọn họ đích xác không có một cái lý do gì mà bắt người đem đi.
Nhan Nguyệt Thi lại nói: "Muội muội của ta nay là người tự do, các ngươi không có một lý do gì để gây khó dễ. Tên nằm trên đất kia nói năng xuyên tạc, thậm chí còn muốn động thủ, ta tự nhiên sẽ không khách khí. Ta không lấy đi tính mạnh của nó đã là khai ân rồi, muốn trách người trước hết phải trách mấy tên đồng bọn chó chết của ngươi, đừng để bọn chúng sủa loạn… Hừ!"
"Ha ha… mọi người chung quanh đều cười lớn một trận, ngược lại Vạn Nhã Nhi lại âm thầm lo lắng.
"Ngươi…" Hồng Triển Phi không phản bác lại, chỉ trợn mắt nhìn đối phương.
Hít một hơi dài, Hồng Triển Phi lạnh lùng mói: "Cho dù vậy, giải thích được việc ngươi… phế đi Thanh Vân Thành huynh đệ, còn việc làm nhục tên tuổi Thanh Vân thành thì ngươi tính sao".
"Hồng Triển Phi… ngươi muốn thế nào?"
Thấy Nhan Nguyệt Thi mặt vẫn tỏ vẻ bình đạm, Hồng Triển Phi trong lòng càng nổi giận. Cô ta đã lỗ mãng động thủ như vậy, một chiêu đã phế đi Sấu Tam, sao có thể ung dung như vậy được?!
"Hừ!" Hồng Triển Phi tay phải khẽ vẫy, tức thì tám gã hắc y đeo kiếm từ trên dãy lầu hai bên đường đi xuống, đứng ở ngay trước mặt.
"Kiếm nô, bắt hai ả này lại cho ta!". Hồng Triển Phi chỉ nói bắt, chứ không nói đả thương, rõ ràng là hắn vẫn còn tương đối tĩnh táo, trong lòng còn có điều e ngại. Mặc dù hắn là nhị thiếu gia của Thanh Vân Thành, nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với người khác.
"Vâng!" Kiếm nô nghe lệnh liền chuyển động, tám đạo bóng đen như u linh liền thay đổi vị trí, bao vây không cho Nhan Nguyệt Thi cùng Vạn Nhã Nhi bỏ trốn. Những người còn lại đều thối lui.
Cho dù vẫn còn cách khá xa, nhưng Nhan Nguyệt Thi cũng cảm nhận được trên người bọn này phát tán từng đợt kiếm khí lạnh lẽo, liền không khỏi cau mày.
Kiếm nô chính vương bài hộ vệ của Thanh Vân Thành, bọn họ từ nhỏ đã được rèn luyện dưới sự tra tấn của các hung khí, chẳng những võ công rất độc ác, mà hoàn toàn không sợ chết, hơn nữa tuyệt đối trung thành với chủ nhân.
Kiếm nô cả đời, vì kiếm mà sanh, vì kiếm mà chết. Cho nên, võ công chính của bọn họ là sử dụng kiếm, uy lực rất lớn, cao thủ cùng một cấp bậc, ít người có thể sánh được với chúng.
"Khí thế thật lăng lệ! Kiếm nô của Thanh Vân Thành quả nhiên danh bất hư truyền…" Nhan Nguyệt Thi lo lắng than thầm, rồi quay về Vạn Nhã Nhi nói: "Muội muội, ngươi sử dụng khinh công, chỉ cần thừa cơ tránh né. Ta cũng muốn nhìn xem, Kiếm nô có phải lợi hại như tiếng đồn không. Hừ!"
Vạn Nhã Nhi vội vàng ra hiệu: "Tỷ tỷ cẩn thận".
Kiếm nô sở trường là tấn công, phối hợp với trận pháp "Vô tượng kiếm trận" lại càng thêm lợi hại. Nếu là đơn đả độc đấu, Nhan Nguyệt Thi hoàn toàn không e ngại, nhưng dưới trận pháp thì rất khó nói trước…
Ý niệm vừa chuyển, tám gã kiếm nô liền tiền đến trước mặt hai nữ nhân. Cơ hồ là bọn họ đều đồng thời rút trường kiếm ra, kỳ diệu là dưới các góc độ khác nhau đồng loạt công kích hai người… Đối mặt với sự công kích quỷ dị và độc ác như vậy, hai người trong nháy mắt liền bị tách ra, chỉ có thể tự mình đối phó.
"Keng…" một tiếng kim loại phát ra, Nhan Nguyệt Thi đã rút vũ khí bên hông ra, cũng là một thanh bảo kiếm mỏng như cánh ve.
"Chẳng lẻ là thị?" Đa Phong tiên sinh sắc mặt khẻ biến, trong lòng biến động nhưng ngoài mặt lại không nói gì, tựa hồ đã nhận biết được thanh bảo kiếm này cũng như chủ nhân của nó.
Nhưng Hồng Triển Phi mặc dù có tò mò nhìn vào thanh kiếm của đối phương, nhưng cũng không để tâm, dù sao giang hồ rộng lớn, người dùng nhuyễn kiếm không phải là ít.
"Khinh yên mạn vũ" đúng là thượng phẩm võ học. kiếm pháp của Nhan Nguyệt Thi cũng như tên, kiếm ảnh như thơ lúc ẩn lúc hiện. Chỉ thấy trên bầu trời tối đen xuất hiện kiếm ảnh màu trắng, người tới kẻ lui, tiếng binh khí kinh tâm động phách, làm cho những người đứng xung quanh liền tránh ra xa.
Tuy đang đánh nhau kịch liệt, nhưng nàng vẫn phân tâm ra, vẫn chú ý đến người bên cạnh.
Lúc này, Vạn Nhã Nhi trong tay cầm sáo trúc, dựa vào khinh công thân pháp đã luyện tập chuyển động quanh các Kiếm nô, thân thể như bướm hoa múa lượn, trông rất đẹp mắt. Đây là lần đầu tiên Vạn Nhã Nhi bộc lộ công phu trước mắt mọi người, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
"Hảo công phu!" Nhan Nguyệt Thi thầm than, tâm trạng liền thoải mái nghĩ: "Muội tử thật là thâm tàng bất lộ, mặc dù biết cô ấy có võ công, nhưng không nghĩ khinh công thân pháp thật sự là không kém mình, thật bất ngờ!"
"Một nha hoàn tạp dịch cũng có thể có khinh công như thế?" Hồng Triển Phi cố nén lại tim đang đập mạnh, như thế nào cũng không tin Vạn Nhã Nhi chính là nha hoàn tạp dịch câm kia, vì vậy quay lại nhìn ba tên Thanh Vân Thành kia dò hỏi.
"Cái này… cái này?!" ba tên kia cũng đang đứng há mồm trợn mắt nhìn, cả nửa ngày cũng đứng yên không nhúc nhích.
Đánh nhau một hồi, kiếm nô đánh lâu mà vẫn chưa thắng, vì vậy hung tính đại phát. Liền biến hóa trận pháp, chỉ có công không thủ, toàn lực liều mạng, khiến cho áp lực trên hai nữ nhân tăng gấp bội.
"Bùng!" Nhan Nguyệt Thi tìm đúng thời cơ, xuất ra một chưởng, trúng ngay trên vai một gã kiếm nô…
Vậy mà, gã Kiếm nô dính một chưởng vẫn không quan tâm, liền xoay kiếm đâm vào Nhan Nguyệt Thi…
"Cái gì!" Nhan Nguyệt Thi kinh hãi, cô ta không nghĩ đến kiếm nô lại hung mãnh liều chết như vậy, trong nhất thời không đề phòng kịp… Xoẹt một tiếng, ống tay áo bên trái liền bị kiếm cắt đứt!
Bốn tên Kiếm nô cũng không ngừng, điên cuồng tấn công về phía Nhan Nguyệt Thi…
Vạn Nhã Nhi lúc này cũng đã cảm thấy chật vật, dưới sự truy kích liều mạng của Kiếm nô, hiểm nguy trùng trùng, từng bước lùi lại, hai người dần dần bị ép vào cùng một chỗ.
Hồng Triển Phi lạnh lùng cười nói: "Ta muốn xem các ngươi có khả năng chống đỡ 'Vô Tượng kiếm trận' được bao lâu… Hừ hừ!"
Nhan Nguyệt Thi nghe thấy liền giận dữ, chuẩn bị toàn lực liều mạng.
Lúc bấy giờ, trên bầu trời phát ra âm thanh xé gió, mọi người nghe tiếng nhìn lại…
"Xùy… xùy…"
"Không hay!" Bọn kiếm nô trong lòng cả kinh, vội vàng dừng lại.
Một thanh cổ kiếm trầm trọng từ trên trời giáng xuống! Rơi thẳng ngay trước mặt hai người Nhan Nguyệt Thi. Lập tức kiếm khí bắn ra bốn phía, nhất thời bức lui tám gã Kiếm nô.
"Các ngươi đáng chết" Một tiếng hét lớn truyền đến, không đợi kiếm nô kịp phản ứng, tám đạo vô hình kiếm khí phá không trực chỉ bay đến tám người.
"A", "A"… Tám tiếng kêu thảm đồng thời phát ra…
"Phốc " Mấy tia máu tươi bắn lên trên trời, tan ra thành một màn sương máu…
Bọn kiếm nô cánh tay phải đều bị kiếm khí xuyên qua, ngả lăn ra đất không dậy nổi, máu tươi chảy ròng ròng!
"Cao thủ!" Mọi người vẻ mặt chấn kinh, tình hình như thế ngay cả người mù cũng nhìn ra, chính là trợ thủ của hai nữ nhân đã đến!
Mọi việc đã xong, từ không trung mới thấy một người chậm rãi hạ xuống… đứng trên đầu chuôi kiếm, bạch y trường bào phiêu đãng, mái tóc tung bay, giống như tiên hiệp lâm thế, thật là tiêu sái!
Chung quanh mọi người vẻ mặt đều không đồng nhất, hoặc là kinh động, hoặc hâm mộ hoặc là sùng bái. Hồng Triển Phi sắc diện tái nhợt, tâm thần kinh hoảng; Nhưng Đa Phong xoa xoa cằm, phảng phất đã biết trước sự việc sẽ xảy ra như thế; duy chỉ có Nhan Nguyệt Thi với Vạn Nhã nhi là sắc mặc vui mừng mà thôi.
Người đến không phải kiếm hiệp Phó Suất thì là ai!
Quả nhiên là: "Kiếm hiệp nhất nộ vi hồng nhan,khí phá trường không huyết mãn thiên!"(**) Giang hồ, vĩnh viễn sẽ không thể không có nhiệt huyết tuôn chảy.
(*) Tương thác tựu thác: lâm vào thế kẹt, lỡ rồi phải làm, giống như đã leo lên lưng cọp.
(**) "Kiếm hiệp nhất nộ vi hồng nhan,khí phá trường không huyết mãn thiên!": Dịch nghĩa: "Kiếm hiệp phẫn nộ vì hồng nhan, khí phá không gian máu đầy trời"
Đứng giữa đường, Hồng Triển Phi liếc mắc về Sấu Tam đang bị thương nằm dưới đất, lông mày không khỏi nhíu lại. Dưới nhãn lực của hắn, tự nhiên đã thấy được Sấu Tam đã bị người phế đi võ công… trong mắt hắn dần dần toát lên vẻ giận dữ.
Hồng Triển Phi hai tay chắp sau lưng, quay về ba tên của Thanh Vân Thành còn lại hỏi: "Nói! Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?"
Tên béo lùn đứng ở đầu vội vàng kính cẩn nói: "Bẩm nhị thiếu gia, con bé đứng bên cạnh cô nương này chính là nha hoàn câm làm tạp dịch ở hậu viện chúng ta, lần trước nghe tiểu thư nói chính là cô ta trộm đồ rồi bỏ đi, không ngờ lại gặp ở nơi đây… Chúng tôi vốn định bắt cô ta về để giải quyết công đạo, nhưng cô nương đứng bên cạnh kia không nói lời nào liền ra tay đánh Sấu Tam trọng thương, hoàn… hoàn toàn coi thường Thanh Vân Thành chúng ta…" Hắn nói xong liền liếc mắc lên nhìn Hồng Triển Phi.
Đa Phong quét mắt nhìn tên đang nói, tay khẽ phe phẩy quạt cười mỉm, hiển nhiên hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của hắn.
Hồng Triển Phi cũng không phải là kẻ hồ đồ, ngược lại hắn rất thông minh! Tính cách thuộc hạ của mình hắn quá hiểu. Nhưng người thông minh cũng phải cần có mặt mũi, sự việc lần này bắt buộc hắn phải ra mặt, nếu bỏ qua sẽ bị mọi người đàm tiếu. Vì thể diện, hắn chỉ có thể tương thác tựu thác (*).
"Hừ!" Hồng Triển Phi vẻ mặt vẻ giận dữ, quay về Nhan Nguyệt Thi nói từng chữ một: "Tại hạ Hồng Triển Phi… các hạ rốt cuộc là người phương nào, chẳng những đả thương người của Thanh Vân Thành, lại còn xuất ngôn bất kính đối với Thanh Vân Thành chủ. Hôm nay các hạ nếu không trả lại công đạo, còn mơ tưởng rời đi nơi này sao… Còn có nha hoàn bên cạnh ngươi là kẻ trộm của Thanh Vân thành chúng ta, các hạ tốt nhất là giao nó cho ta…" Nói xong liền đưa tay ra hiệu cho ba gã Thanh Vân thành vây lại, ngăn trở đường đi của các nàng.
Nhan Nguyệt Thi thấy như thế lại không hề nóng nảy, bình thản nói: "Ta là ai ngươi không cần biết, tên đang nằm trên mặt đất kia chính là do ta phế đi, bất quá đều do hắn chuốc lấy. Ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì mà muốn bắt người? Muội muội ta đã bán cho các ngươi rồi sao?"
"À…" Hồng Triển Phi ngẩn mặt ra, hắn chỉ biết Vạn Nhã Nhi là do đại bá của hắn, chính là Thanh Vân Thành chủ Bộ Siêu Quần thu nạp, tuy chỉ là một nha hoàn tạp dịch nhưng hoàn toàn tự do. Bây giờ nói đến, bọn họ đích xác không có một cái lý do gì mà bắt người đem đi.
Nhan Nguyệt Thi lại nói: "Muội muội của ta nay là người tự do, các ngươi không có một lý do gì để gây khó dễ. Tên nằm trên đất kia nói năng xuyên tạc, thậm chí còn muốn động thủ, ta tự nhiên sẽ không khách khí. Ta không lấy đi tính mạnh của nó đã là khai ân rồi, muốn trách người trước hết phải trách mấy tên đồng bọn chó chết của ngươi, đừng để bọn chúng sủa loạn… Hừ!"
"Ha ha… mọi người chung quanh đều cười lớn một trận, ngược lại Vạn Nhã Nhi lại âm thầm lo lắng.
"Ngươi…" Hồng Triển Phi không phản bác lại, chỉ trợn mắt nhìn đối phương.
Hít một hơi dài, Hồng Triển Phi lạnh lùng mói: "Cho dù vậy, giải thích được việc ngươi… phế đi Thanh Vân Thành huynh đệ, còn việc làm nhục tên tuổi Thanh Vân thành thì ngươi tính sao".
"Hồng Triển Phi… ngươi muốn thế nào?"
Thấy Nhan Nguyệt Thi mặt vẫn tỏ vẻ bình đạm, Hồng Triển Phi trong lòng càng nổi giận. Cô ta đã lỗ mãng động thủ như vậy, một chiêu đã phế đi Sấu Tam, sao có thể ung dung như vậy được?!
"Hừ!" Hồng Triển Phi tay phải khẽ vẫy, tức thì tám gã hắc y đeo kiếm từ trên dãy lầu hai bên đường đi xuống, đứng ở ngay trước mặt.
"Kiếm nô, bắt hai ả này lại cho ta!". Hồng Triển Phi chỉ nói bắt, chứ không nói đả thương, rõ ràng là hắn vẫn còn tương đối tĩnh táo, trong lòng còn có điều e ngại. Mặc dù hắn là nhị thiếu gia của Thanh Vân Thành, nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với người khác.
"Vâng!" Kiếm nô nghe lệnh liền chuyển động, tám đạo bóng đen như u linh liền thay đổi vị trí, bao vây không cho Nhan Nguyệt Thi cùng Vạn Nhã Nhi bỏ trốn. Những người còn lại đều thối lui.
Cho dù vẫn còn cách khá xa, nhưng Nhan Nguyệt Thi cũng cảm nhận được trên người bọn này phát tán từng đợt kiếm khí lạnh lẽo, liền không khỏi cau mày.
Kiếm nô chính vương bài hộ vệ của Thanh Vân Thành, bọn họ từ nhỏ đã được rèn luyện dưới sự tra tấn của các hung khí, chẳng những võ công rất độc ác, mà hoàn toàn không sợ chết, hơn nữa tuyệt đối trung thành với chủ nhân.
Kiếm nô cả đời, vì kiếm mà sanh, vì kiếm mà chết. Cho nên, võ công chính của bọn họ là sử dụng kiếm, uy lực rất lớn, cao thủ cùng một cấp bậc, ít người có thể sánh được với chúng.
"Khí thế thật lăng lệ! Kiếm nô của Thanh Vân Thành quả nhiên danh bất hư truyền…" Nhan Nguyệt Thi lo lắng than thầm, rồi quay về Vạn Nhã Nhi nói: "Muội muội, ngươi sử dụng khinh công, chỉ cần thừa cơ tránh né. Ta cũng muốn nhìn xem, Kiếm nô có phải lợi hại như tiếng đồn không. Hừ!"
Vạn Nhã Nhi vội vàng ra hiệu: "Tỷ tỷ cẩn thận".
Kiếm nô sở trường là tấn công, phối hợp với trận pháp "Vô tượng kiếm trận" lại càng thêm lợi hại. Nếu là đơn đả độc đấu, Nhan Nguyệt Thi hoàn toàn không e ngại, nhưng dưới trận pháp thì rất khó nói trước…
Ý niệm vừa chuyển, tám gã kiếm nô liền tiền đến trước mặt hai nữ nhân. Cơ hồ là bọn họ đều đồng thời rút trường kiếm ra, kỳ diệu là dưới các góc độ khác nhau đồng loạt công kích hai người… Đối mặt với sự công kích quỷ dị và độc ác như vậy, hai người trong nháy mắt liền bị tách ra, chỉ có thể tự mình đối phó.
"Keng…" một tiếng kim loại phát ra, Nhan Nguyệt Thi đã rút vũ khí bên hông ra, cũng là một thanh bảo kiếm mỏng như cánh ve.
"Chẳng lẻ là thị?" Đa Phong tiên sinh sắc mặt khẻ biến, trong lòng biến động nhưng ngoài mặt lại không nói gì, tựa hồ đã nhận biết được thanh bảo kiếm này cũng như chủ nhân của nó.
Nhưng Hồng Triển Phi mặc dù có tò mò nhìn vào thanh kiếm của đối phương, nhưng cũng không để tâm, dù sao giang hồ rộng lớn, người dùng nhuyễn kiếm không phải là ít.
"Khinh yên mạn vũ" đúng là thượng phẩm võ học. kiếm pháp của Nhan Nguyệt Thi cũng như tên, kiếm ảnh như thơ lúc ẩn lúc hiện. Chỉ thấy trên bầu trời tối đen xuất hiện kiếm ảnh màu trắng, người tới kẻ lui, tiếng binh khí kinh tâm động phách, làm cho những người đứng xung quanh liền tránh ra xa.
Tuy đang đánh nhau kịch liệt, nhưng nàng vẫn phân tâm ra, vẫn chú ý đến người bên cạnh.
Lúc này, Vạn Nhã Nhi trong tay cầm sáo trúc, dựa vào khinh công thân pháp đã luyện tập chuyển động quanh các Kiếm nô, thân thể như bướm hoa múa lượn, trông rất đẹp mắt. Đây là lần đầu tiên Vạn Nhã Nhi bộc lộ công phu trước mắt mọi người, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
"Hảo công phu!" Nhan Nguyệt Thi thầm than, tâm trạng liền thoải mái nghĩ: "Muội tử thật là thâm tàng bất lộ, mặc dù biết cô ấy có võ công, nhưng không nghĩ khinh công thân pháp thật sự là không kém mình, thật bất ngờ!"
"Một nha hoàn tạp dịch cũng có thể có khinh công như thế?" Hồng Triển Phi cố nén lại tim đang đập mạnh, như thế nào cũng không tin Vạn Nhã Nhi chính là nha hoàn tạp dịch câm kia, vì vậy quay lại nhìn ba tên Thanh Vân Thành kia dò hỏi.
"Cái này… cái này?!" ba tên kia cũng đang đứng há mồm trợn mắt nhìn, cả nửa ngày cũng đứng yên không nhúc nhích.
Đánh nhau một hồi, kiếm nô đánh lâu mà vẫn chưa thắng, vì vậy hung tính đại phát. Liền biến hóa trận pháp, chỉ có công không thủ, toàn lực liều mạng, khiến cho áp lực trên hai nữ nhân tăng gấp bội.
"Bùng!" Nhan Nguyệt Thi tìm đúng thời cơ, xuất ra một chưởng, trúng ngay trên vai một gã kiếm nô…
Vậy mà, gã Kiếm nô dính một chưởng vẫn không quan tâm, liền xoay kiếm đâm vào Nhan Nguyệt Thi…
"Cái gì!" Nhan Nguyệt Thi kinh hãi, cô ta không nghĩ đến kiếm nô lại hung mãnh liều chết như vậy, trong nhất thời không đề phòng kịp… Xoẹt một tiếng, ống tay áo bên trái liền bị kiếm cắt đứt!
Bốn tên Kiếm nô cũng không ngừng, điên cuồng tấn công về phía Nhan Nguyệt Thi…
Vạn Nhã Nhi lúc này cũng đã cảm thấy chật vật, dưới sự truy kích liều mạng của Kiếm nô, hiểm nguy trùng trùng, từng bước lùi lại, hai người dần dần bị ép vào cùng một chỗ.
Hồng Triển Phi lạnh lùng cười nói: "Ta muốn xem các ngươi có khả năng chống đỡ 'Vô Tượng kiếm trận' được bao lâu… Hừ hừ!"
Nhan Nguyệt Thi nghe thấy liền giận dữ, chuẩn bị toàn lực liều mạng.
Lúc bấy giờ, trên bầu trời phát ra âm thanh xé gió, mọi người nghe tiếng nhìn lại…
"Xùy… xùy…"
"Không hay!" Bọn kiếm nô trong lòng cả kinh, vội vàng dừng lại.
Một thanh cổ kiếm trầm trọng từ trên trời giáng xuống! Rơi thẳng ngay trước mặt hai người Nhan Nguyệt Thi. Lập tức kiếm khí bắn ra bốn phía, nhất thời bức lui tám gã Kiếm nô.
"Các ngươi đáng chết" Một tiếng hét lớn truyền đến, không đợi kiếm nô kịp phản ứng, tám đạo vô hình kiếm khí phá không trực chỉ bay đến tám người.
"A", "A"… Tám tiếng kêu thảm đồng thời phát ra…
"Phốc " Mấy tia máu tươi bắn lên trên trời, tan ra thành một màn sương máu…
Bọn kiếm nô cánh tay phải đều bị kiếm khí xuyên qua, ngả lăn ra đất không dậy nổi, máu tươi chảy ròng ròng!
"Cao thủ!" Mọi người vẻ mặt chấn kinh, tình hình như thế ngay cả người mù cũng nhìn ra, chính là trợ thủ của hai nữ nhân đã đến!
Mọi việc đã xong, từ không trung mới thấy một người chậm rãi hạ xuống… đứng trên đầu chuôi kiếm, bạch y trường bào phiêu đãng, mái tóc tung bay, giống như tiên hiệp lâm thế, thật là tiêu sái!
Chung quanh mọi người vẻ mặt đều không đồng nhất, hoặc là kinh động, hoặc hâm mộ hoặc là sùng bái. Hồng Triển Phi sắc diện tái nhợt, tâm thần kinh hoảng; Nhưng Đa Phong xoa xoa cằm, phảng phất đã biết trước sự việc sẽ xảy ra như thế; duy chỉ có Nhan Nguyệt Thi với Vạn Nhã nhi là sắc mặc vui mừng mà thôi.
Người đến không phải kiếm hiệp Phó Suất thì là ai!
Quả nhiên là: "Kiếm hiệp nhất nộ vi hồng nhan,khí phá trường không huyết mãn thiên!"(**) Giang hồ, vĩnh viễn sẽ không thể không có nhiệt huyết tuôn chảy.
(*) Tương thác tựu thác: lâm vào thế kẹt, lỡ rồi phải làm, giống như đã leo lên lưng cọp.
(**) "Kiếm hiệp nhất nộ vi hồng nhan,khí phá trường không huyết mãn thiên!": Dịch nghĩa: "Kiếm hiệp phẫn nộ vì hồng nhan, khí phá không gian máu đầy trời"
Bình luận truyện