Chương 692: Truyền thuyết về cổ bảo
- Mặc Toàn tỷ tỷ đừng khóc, Tiểu Băng Nhi không trách người đâu.
Tiểu Băng Nhi tiến lên, nhẹ nhàng cầm bàn tay thiếu nữ, truyền cảm giác ấm áp sang.
- Cảm ơn! Cảm ơn mọi người!
Mặc Toàn lau nước mắt, trịnh trọng nói:
- Xin mọi người yên tâm, Đạm Thai gia chỉ muốn tìm hung thủ giết Đạm Thai Hạo, chỉ cần ta nói với bọn họ, người là do ta giết, hẳn là bọn họ sẽ không tìm tới mọi người gây phiền phức.
- Nha đầu ngốc nhà ngươi!
Khấu Phỉ tức giận nói:
- Ngươi thực sự muốn nói như vậy sao? Ngươi coi lời nói chúng ta ở đâu hả? Nữ nhân giang hồ, từ trước tới nay đều có oán báo oán, có ân báo ân, ngươi đã là bằng hữu của chúng ta, chuyện này há có thể để cho mình ngươi gánh vác? Hơn nữa, cho dù ngươi có nói như vậy, người của Đạm Thai gia sẽ tin sao? Đừng nói bọn họ không tin, cho dù tin cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Vương Sung gật đầu phụ họa nói:
- Khấu lão gia tử nói không sai, đám thị tộc này có thù tất báo, bọn họ cho rằng cái chết của Đạm Thai hạo có liên quan tới Lý Nhạc Phàm, nhất định sẽ không đơn giản mà quên đi như vậy, nếu thù này đã kết, vậy thì xem kẻ nào ngã xuống trước.
Đình Nghị hùng hồn nói:
- Hay là chúng ta trực tiếp giết qua đi, đem Đạm Thai gia này diệt sạch.
- Ách!
Mọi người đều bị câu nói của Đình Nghị làm cho giật mình, cả đám không nói gì nhìn hắn và tự hỏi, không biết trong đầu tên tiểu tử này rốt cuộc có cái gì a.
Thiết Huyết cười khổ nói:
- Không thể làm bậy, thế lực của Đạm Thai gia không phải giống như Đằng gia, mặc dù trong Tứ tông thập thị, Đạm Thai gia cũng yên ổn đứng ở vị trí thứ ba, ngay cả Tứ đại ẩn tông cũng phải cố kỵ ba phần. Giết Đằng Nguyên không ảnh hưởng tới toàn cục, nếu như động thủ với Đạm Thai gia, tính chất hoàn toàn bất đồng, không chỉ Đại Tôn nhúng tay vào, mà Thập đại thị tộc cũng sẽ toàn lực tấn công.
Tức giận qua đi, Nhạc Phàm bình tĩnh trở lại, trong ánh mắt lóe lên sát khí.
Theo như sự lý giải của Thiết Huyết thật khó mà giải quyết được, thế nhưng việc này hắn sẽ không quên đi dễ dàng như vậy, huống chi còn liên quan tới an nguy của Tiểu Băng Nhi.
- Nhạc Phàm, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?
Thấy Thiết Huyết hỏi mình, Nhạc Phàm trầm ngâm không nói. Loại sự tình nhưu thế này, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, hắn tuyệt không có phép hài tử của mình bị nguy hiểm. Bất luận có thứ gì uy hiếp tới nó, hắn đều phải giải quyết một cách sạch sẽ. Nhưng làm sao có thể đem Đạm Thai gia nhổ cỏ tận gốc, cũng là một vấn đề, hay nhất là một lần duy nhất giải quyết triệt để.
Nếu như để người khác biết dự định trong đầu Nhạc Phàm, sợ rằng đã xảy ra một hồi sóng to gió lớn. Hiện nay trong Tu Hành Giới, thế lực của Thập đại thị tộc là khổng lồ nhất, những thị tộc này có thị tộc nào không phải tồn tại hơn ngàn năm, căn cơ nội tình như vậy không phải nói động là có thể động được. Từ cổ tới nay, không biết có bao nhiêu người muốn đối phó với Thập đại thị tộc, thế nhưng kết quả là, Thập đại thị tộc vẫn có thể sừng sững không ngã, chỉ bằng đó đã có thể chứng minh sự cường đại của Thập đại thị tộc.
Đình Nghị thấy sư phụ không nói, tự nói ra suy nghĩ của bản thân:
- Không được, việc này tuyệt đối không thể quên đi như vậy, chúng ta tới tìm người của Thập Phương điện nhờ phân xử đi, hoặc là trực tiếp tìm tới cửa, để đám Đạm Thai gia kia phải cho chúng ta một cái công đạo.
- Im lặng! Vô dụng mà thôi!
Long Tuấn vẻ mặt phiền muộn nói:
- Hiện tại chúng ta không có bằng chứng, Thập Phương điện căn bản sẽ không chịu tin chúng ta, cho dù đi Đạm Thai gia thì làm sao? Đến lúc đó không chừng chúng còn cắn ngược lại chúng ta một ngụm, nói chúng ta ngậm máu phun người.
Đình Nghị sờ đầu, lại nói:
- Nếu không chúng ta đi nhờ Vô Danh Đại Tôn đứng ra? Tai cũng không tin đám người Đạm Thai gia dám đối nghịch với Đại Tôn.
Long Tuấn lắc đầu phản bác nói:
- Như vậy lại càng không được, việc này nếu như mời Vô Danh Đại Tôn đứng ra, những Đại Tôn khác cũng mượn cơ hội này nhúng tay vào chuyện của chúng ta, chí ít Thánh Ngôn Đại Tôn sẽ không đơn giản buông tha cơ hội đả kích sư phụ, đến lúc đó sự việc sẽ càng phiền phức.
- Như thế này cũng không được, như thế kia cũng không được, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Đình Nghị giận dữ nói, Long Tuấn càng nghĩ càng sầu.
- Được rồi, tất cả đừng nói nữa...
Khấu Phỉ khoát tay áo, ý bảo mọi người im lặng, sau đó nghiêm nghị nói:
- Lý tiểu tử, ngươi quyết định đi, vô luận như thế nào chúng ta cũng sẽ ủng hộ ngươi.
Trầm mặc lâu như vậy, trong lòng Nhạc Phàm hiện lên vô số ý niệm đáng tiếc hắn không có tìm thấy biện pháp nhổ cỏ tận gốc Đạm Thai gia. Bất quá, lúc này trong lòng hắn đã có tính toán, so với việc bị động chờ Đạm Thai gia đến gây phiền toái, không bằng chính bản thân mình chủ động đem phiền phức tới cho bọn hắn.
- Thiết Huyết, giúp ta truyền một tin tức ra bên ngoài.
- Ngươi nói đi...
- Ta muốn cùng Đạm Thai gia hạ sinh tử bảng.
- Cái gì?
Bầu không khí tức thì ngưng trọng, mọi người kinh ngạc nhìn Nhạc Phàm.
Trên sinh tử bảng, sinh tử không còn là của mình, vừa vào trong bảng, không chết không thôi.
Ngữ khí nhàn nhạt của Nhạc Phàm lộ ra quyết tâm cường ngạnh không gì sánh được, tuy rằng hắnk hông thể đem Đạm Thai gia nhổ cỏ tận gốc, thế nhưng lần này hắn nhất định phải đánh cho Đạm Thai gia không ngẩng đầu lên được, cho bọn chúng biết thế nào là đau đớn.
- Nhạc Phàm, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần.
Thiết Huyết tỉnh lại đầu tiên, hắn biết Nhạc Phàm tuyệt đối không phải là người xung động, đối phương khẳng định có thâm ý riêng của mình mới có thể nói như vậy.
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nếu như Lý Nhạc Phàm có nắm chắc áp chế được cường giả Đạm thai gia, quả thực đây chính là biện pháp tốt nhất, thứ nhất có thể đem quan hệ giữa hai bên ra ánh sáng, để cho lúc động thủ bọn họ có điều cố kỵ, thứ hai có thể đem tới đả kích trầm trọng cho Đạm Thai gia, để cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Lý đại ca, ngươi không thể cùng Đạm Thai gia hạ sinh tử bảng, như vậy quá mức nguy hiểm.
Mặc Toàn gấp giọng nói:
- Các ngươi không phải người Đông Loạn Hải Vực, căn bản không biết tới thực lực chân chính của bọn chúng, Đạm Thai gia thống trị toàn bộ Đông Loạn Hải Vực, nội tình thâm hậu, không chỉ đơn giản như biểu hiện bề ngoài, không chỉ có đỉnh phong cường giả tọa trấn còn có không ít cao thủ Thiên Đạo thượng cảnh.
Thấy ánh mắt mọi người nhìn vào mình, Mặc Toàn lại tiếp tục:
- Nếu như chỉ bằng vào những thứ này, thượng cổ thị tộc cũng không coi là cái gì, đã sớm bị cường giả diệt năm sáu lần rồi. Thập đại thị tộc sở dĩ có thể đứng vững trong Tu Hành Giới nhiều năm như vậy mà không ngã, nguyên nhân chủ yếu chính là trong tộc có một chí bảo trấn tộc, siêu việt cửu phẩm, chính là Cổ Bảo.
Dừng lại một chút, Mặc Toàn có chút ngưng trọng nói:
- Ở thời kỳ viễn cổ, Cổ Bảo cũng không hiếm thấy, thế nhưng hiện tại hầu như tuyệt tích, trở thành pháp khí trong truyền thuyết. Ngay cả Đại Tôn cũng phải thận trọng đối đãi, đây mới là thực lực chân chính khiến cho Thập đại thị tộc đặt chân trong Tu Hành Giới.
- Cái gì? Cổ bảo? Pháp khí trong truyền thuyết?
Đám người Khấu Phri kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía những thiên kiêu trong Tu Hành Giới như Thanh Thiên và Tuyền Thanh, nhưng bọn hắn cũng mờ mịt, hiển nhiên không được biết việc này.
Thanh Thiên lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Tiểu tăng mặc dù hành tẩu trong Tu Hành Giới nhiều năm, thế nhưng chưa bao giờ nghe qua việc Cổ bảo.
- Kỳ thực, rất nhiều người cũng không biết.
Thấy mọi người nghi hoặc, Mặc Toàn vội vã giải thích:
- Bởi vì Cổ bảo liên quan tới việc truyền thừa của thị tộc, cho nên chưa bao giờ công bố ra bên ngoài, ngoại trừ số ít đỉnh phong cường giả ra, chỉ có Đại Tôn biết việc này.
- Vậy ngươi làm sao biết được?
Không phải là Long Tuấn nghi ngờ mới hỏi như vậy mà chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi.
- Ta..
Mặc Toàn muốn nói lại thôi, vẻ mặt có chút khó xử.
Đám người Khấu Phỉ đều là người từng trải, thấy tình hình như vậy liền biết đối phương có chỗ khó nói, cũng không miễn cưỡng đối phương.
Thấy Mặc Toàn trầm mặc, Long Tuấn lại nói:
- Tiểu Mặc, Cổ bảo liệu có thực sự lợi hại như lời ngươi nói không? Ngay cả Đại Tôn cũng phải cố kỵ.
- Lợi hại. Vô cùng lợi hại!
Mặc Toàn gật đầu khẳng định, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, nói tiếp:
- Chỉ là mọi người không nên lo lắng quá mức, Cổ bảo liên quan tới việc truyền thừa của thị tộc, trừ phi thị tộc đối mặt với nguy cơ quá lớn, bằng không sẽ không sử dụng nó.
- Nhạc Phàm, ngươi nghĩ sao?
Tâm tình Thiết Huyết có chút trầm trọng, Tiểu Băng Nhi thì khóc lóc, không cho Nhạc Phàm đi.
Đối mặt với mọi người đang khuyên bảo, Nhạc Phàm bất động. Hắn muốn cứu Trần Hương ra, nếu như ngay cả nữ nhi cũng không bảo hộ được, vậy có tư cách gì khiêu chiến Đại Tôn? Phía trước mặc kệ có bao nhiêu gian khó, có bao nhiêu khổ đau, Nhạc Phàm sẽ dũng cảm tiến tới, không chỉ vì hôm nay mà còn có ngày mai.
- A tuấn, các ngươi đổi được bao nhiêu Thiên Tinh?
Nhạc Phàm gọi đám người Long Tuấn và Đình Nghị, Long Tuấn đem túi đựng Thiên Tinh cho hắn nói:
- Sư phụ, ở đây chính là số Thiên Tinh thu được, trừ đi ba miếng phí bán đấu giá, ở đây có một nghìn hai trăm ba mươi bảy miếng.
Lập tức, Long Tuấn đem tình huống trong phòng đấu giá lúc đó kể lại.
Linh chu này tuy rằng trân quý, thế nhưng cũng có thể tìm ra, vì vậy một trăm Linh Chu chỉ có giá ba trăm miếng Thiên Tinh, mà Bát Phẩm kỳ bảo lại có giá gần nghìn miếng Thiên Tinh. Số lượng Thiên Tinh khổng lồ như vậy, tiền trang bình thường căn bản không chịu đựng nổi, chỉ có Ẩn Tông Thị tộc hoặc thế lực của Đại Tôn mới có thể mua nổi.
- Thiết Huyết, đem tin tức này truyền ra đi, ngay ngày mai.
Sau khi tiếp nhận Thiên Tinh, Nhạc Phàm không để ý tới Tiểu Băng Nhi đang khóc lóc, đi thẳng về phía căn phòng mình.
Mọi người nhìn nhau không biết nói gì.
Bình luận truyện