Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 21: Ánh Mắt Của Cô, Đẹp Như Thế Đấy



Đầu ngón tay của người đàn ông lực rất lớn, ngay cả chỉ dùng một bàn tay siết cổ áo Thất Dạ, cũng đủ đem cái cổ mảnh khảnh của cô ghìm chết, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho.

Hô hấp tắc nghẽn, Thất Dạ cảm giác lồng ngực trướng nóng, giống như tùy thời có thể nổ tung. Cô hoa cả mắt, chỉ cảm thấy trần nhà trên đỉnh đầu trở thành một đạo sáng trắng, trong đồng tử tiếp thu được tin tức, tất nhiên động núi đung đưa, toàn bộ thề giới ở đây đều không ngừng xoay tròn.

“Thoát được sao?”

Mày kiếm tụ hơi thở lạnh lùng, ngôn ngữ của Gia Mậu ngắn ngủi, âm thanh kia rõ ràng giống như tiếng trời, nhưng lại đạm bạc rét lạnh, làm cho người ta nghe, tựa như rơi xuống hầm băng.

Bị khí thế cường đại trên người anh tản mát ra làm cho kinh sợ, trên người Thất Dạ phát ra ý lạnh. Bởi vì bị ghìm chặt cổ mà không cách nào nói được, trong lòng cô cực kỳ buồn khổ, nỗ lực trừng lớn đôi mắt trong sáng, gắt gao nhìn chằm chằm Gia Mậu.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Gia Mậu sớm đã bị cô giết chết rồi chặt ra làm trăm mảnh rồi.

Cho dù biết rõ người đang ở trong hiểm cảnh, ánh mắt của cô, vẫn sáng như cũ, từ đầu không có nửa phần thấy cảm giác sợ hãi, ngược lại tựa như ánh sao chợt lóe lên ở phía chân trời, chất chứa vô hạn chói lọi, sáng chói như vì sao đang di chuyển.

Tròng mắt cô, là màu đen sâu thẳm, giống như xuyên nhập một loại thuần túy, thanh nhuận, sạch sẽ lại mê người.

Đẹp như thế, cực kỳ giống người nọ trong trí nhớ.

Con người Gia Mậu khẽ nheo lại, có một khoảng khắc, nhìn mất hồn.

Thất Dạ quật cường không thể duy trì quá lâu, dù sao giờ phút này cổ họng của cô căn bản không thể hô hấp bình thường, khí quản không thể tiếp thu được dướng khí mới, cả người cô rất nhanh xẹp xuống. Vốn là tích lũy ánh sáng quật cường ở đáy mắt cô, cũng dần dần trở nên chán nản.

Tay chân bởi vì bị giam cầm, máu không cách nào lưu thông, thân thể càng lúc càng cứng ngắc, ý thức Thất Dạ dần dần mơ hồ, ý định nhiều hơn mấy giây, cô sẽ không thở được mà chết.

Gia Mậu không biến sắc nhìn chằm chằm cô sững sờ mấy giây, khóe môi mỏng chợt nhẹ nhàng bĩu một cái, vốn là cầm sau cổ áo cô, thu hẹp năm ngón tay lại, bống chốc buông lỏng, đổi thành nắm chặt eo thon trên người cô.

“Hô....”

Cổ từ trong cổ áo được phóng xuất ra ngoài, Thất Dạ hít toàn bộ không khí mới mẻ cung cấp lục phủ ngũ tạng. Bụng cô phập phồng kịch liệt, hai chận lại chợt mềm nhũn, thân thể hướng mặt đất muốn ngã xuống, đồng thời bắt đầu liều mạng ho khan.

“Khụ, khụ, khụ....”

Từng tiếng ho khan không gián đoạn, suy yếu lại khàn khàn, kèm theo cô thở dốc, trở thành toàn bộ không gian giọng chính.

Một cánh tay có lực của Gia Mậu quấn chặt eo thon của cô, vòng chắc, mặc cho thân thê yếu đuối của cô hoàn toàn dựa vào lồng ngực kiên cố của anh, trống đi một bàn tay vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, săn sóc vì cô thuận khí.

Động tác lại thật dịu dàng.

Dường như, cô là bảo bối của anh.

Cô gái dán chặt vào lồng ngực anh, thân thể mềm mại mà ấm áp, mùi thơm cơ thể sâu kín tản mát ra, làm không khí cũng tràn ngập mùi vị ngọt ngấy.

Mặt Gia Mậu lạnh lùng đang mãnh liệt trồi lên một tia ánh sáng chiết xạ nhàn nhạt khác thường, hơi thở nguy hiểm bẩm sinh dung hợp trên người anh tản mát ra, đem toàn bộ không gian cũng bao phủ một tầng không khí mập mờ.

Mặt mày anh như vẽ, đáy mắt biểu hiện ra sự lãnh mị cứng cỏi, không khỏi kích động sinh lòng tức giận của Thất Dạ.

Ánh mắt đụng phải con mắt đẹp lần lượt thay đổi sáng tối của người đàn ông, trái tim cô lúc đầu đã ổn định nhịp đập, tần xuất lại tăng lên, đã đạt tới cạo độ trước nay chưa từng có.

Mẹ nó. Chỉ là cùng anh ta nhìn thẳng vào mắt nhau một cái, cô lại có thể hoảng hốt?!

Từ đáy lòng Thất Dạ không muốn tiếp nhận thực tế này, vì vậy níu lấy ống tay áo của anh, đầu ngón tay chợt buộc chặt, thắt lưng dùng sức xoay chuyển, thời điểm một chân đứng vững, đầu gối cô nhanh chóng cong lên, hướng dưới háng của Gia Mậu hung hăng đánh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện