Thủy Chử Đại Thần
Chương 25: Lẽ nào là Thụ vương?
Buổi tối Đường Đại cùng Hà Hinh đồng sàng cộng tháp,
đốt đuốc dạ đàm, lôi kế hoạch ra phân tích tỉ mỉ một lần nữa.
Tháng này Đường Đại bị thương, mắt thấy ngày 10 sắp tới, > còn chưa có kết thúc, tiền chi tiêu tháng này lại cần phải thanh toán.
Đường Đại trở mình đi đến mục quảng cáo ngoài bờ tường Công Khai Đình, kêu Ôn tổng quản đến: “Tháng sau bắt đầu, ở mấy địa phương, bố trí Bảng kim cương phú hào. Tiền tháng đơn vị bảng giá quy định 1000 lượng, vị trí cao nhất không giới hạn, công khai cạnh tranh.”
Ôn quản gia rất sầu lo: “Chủ tử, 1000 lượng một tháng, còn không ngừng sinh trưởng… Giá cả có phải rất cao hay không? Hơn nữa, phải có quy cách gì mới không làm thất vọng cái giá bỏ ra này a.” Hắn dè dặt kiến nghị: “Hay là bắt đầu từ mức 500 lượng đi?”
Đường Đại trong lòng đã tính trước: “Không, 1000 lượng. Ngươi đi tìm đâu đó hoành phi đẹp, thì viết một cái “Phú giáp nhất phương”, “Phú giáp thiên hạ” hay là “Phú khả địch quốc”, dù sao viết thế nào cho êm tai là được, nhớ kỹ, thành phẩm tối đa không thể vượt quá 50 lượng, nhưng cũng không thấp hơn 30 lượng. Bọn họ đều không phải thích khoe tiền sao? Bọn họ khoe tiền, chúng ta kiếm tiền, hai bên đều vui mừng thôi.”
Ôn quản gia vẫn còn nghĩ giá này hơi cao, nhưng có Hà Hinh ở đây, hắn không tiện bác bỏ ý chủ tử: “Vâng, lão nô đi làm việc này.”
“Chờ một chút…” Hà Hinh trên bàn lật xem hạng mục tính toán: “Đại tử, hoặc là tấm hoành phi này xin Vương gia đề bút đi? Lại ấn một con dấu, sau này bọn họ treo trong nhà cũng uy phong.”
Đường Đại nhếch miệng: “Vẫn còn Dụ vương gia nha, đúng là chiêu tài miêu nhà chúng ta!”
Lời nói vừa rơi xuống, một thanh âm ngoài cửa quát lớn: “Lớn mật!”
Đường Đại lệ tuôn: “Dụ vương gia…”
Ôn quản gia nhanh chóng quỳ xuống, quả nhiên không bao lâu, bên ngoài có một người tiến vào, hắn hôm nay mặc tố sắc cẩm bào, chỉ là trang phục thương khách, nhưng mà màu sắc lạnh nhạt này cũng không làm giảm vẻ tuấn lãng quý khí của hắn: “Đường Đại ngươi lại nói xấu bản Vương!! =.=”
Đường Đại thấy rất không may, bởi vậy có chứng minh, sau lưng nói xấu người khác, xác thực là sai.
Lần này không để cho Dụ vương mở miệng, nàng chủ động ngồi xổm góc tường, hai tay nắm vành tai, an phận sám hối: “Nói xấu Vương gia là sai nói xấu Vương gia là sai…”
Dụ vương chậm rãi bước vào phòng, Hà Hinh đã đứng dậy, nàng một thân hồng phấn, tóc mây vấn cao, tóc vẫn như cũ chỉ cài nghiên mọt cây trâm trân châu, như một con bướm trắng hướng về phía Dụ vương dịu dàng hạ bái: “Vương gia vạn phúc.”
Dụ vương giơ quạt khẽ ngăn, ngừng tư thế hạ bái của nàng: “Một chút nghi thức xã giao, miễn đi.”
Hà Hinh cười yếu ớt, môi của nàng chỉ thoa chút son của Đường Đại, hộp son này Đường Đại chỉ dùng qua một lần kết quả khiến chúng gia nhân trong nhà sợ hãi. Phác trưởng phòng còn rất run run rẩy rẩy hỏi thăm: “Chủ tử, người vừa mới cắn chết con gà quên không chùi miệng sao? Ngoài miệng thế nào lại đỏ thành như vậy?”
Đường Đại giận dữ, từ đó không dùng qua nữa.
Nhưng màu son này trên môi Hà Hinh, có thể vừa vặn phúng phính, Đường Đại không thể không khen ngợi —— chỉ là một đôi môi, có thể đem hộp son môi màu đỏ trở nên lấp lánh xinh đẹp như vậy.
“Vương gia đây là bản kế hoạch chúng ta nghĩ ra, mời ngài xem trước. Dân nữ xin cáo lui, tình hình cụ thể và tỉ mỉ…” Mắt nàng như thu thủy, nhìn Đường Đại ngồi xổm góc tường sám hối, lấy tay áo che miệng cười, như là hoa nở ngày xuân: “Chờ Đại tử xám hối xong, cho nàng nói cùng Vương gia đi.”
Có gia nhân bưng trà tiến đến, Dụ vương cũng không nóng lòng, cầm trang giấy trên bàn, vén áo lên ghế đẩu, ở bên người Đường Đại ngồi xuống. Đường Đại nắm lỗ tai vừa niệm vừa len lén nhìn hắn, hắn thấy ánh mắt lấm la lấm lét, nét mặt lộ vẻ mỉm cười.
Chờ bóng dáng Hà Hinh tan biến ngoài cửa, bên ngoài là Hình đại tổng quản thị vệ đứng thẳng tắp, hắn rốt cục lộ nguyên hình, đứng dậy ngồi trên lưng Đường Đại, Đường Đại nghĩ cái sở thích này đúng là làm cho người ta không thể không nói: “Dụ vương gia, nếu ngài thấy ghế ngồi ở Phù Vân tiểu trúc không thoải mái, tiểu dân không ngại ngài mang ghế dựa chuyên dụng từ Thọ vương phủ tới, thế nhưng xin ngài không nên luôn ngồi lên lưng ta được không?”
Dụ vương quạt xếp nhẹ lay động: “Cũng không phải. Tiểu Đại tử, bản Vương trong phủ có nuôi Hàn huyết bảo mã, ngươi biết bản Vương thích nhất cưỡi con nào không?”
Đường Đại còn đang tức giận, nhưng nàng không dám biểu hiện ra ngoài, cho nên nàng chỉ có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: “Con chạy nhanh nhất?”
Dụ vương lắc đầu, Đường Đại không giải thích được: “Chẳng lẽ là con chạy chậm nhất?”
Dụ vương cúi người ôm lấy nàng, môi hắn rất ấm áp, chạm vào trên vành tai Đường Đại, Đường Đại thấy ngứa ngứa dường như có một luồng điện chạy qua tê dại. Thanh âm hắn có thể nghe rõ ra ý cười: “Bản Vương thích cưỡi nhất, đương nhiên là con ở Phù Vân tiểu trúc.”
Đường Đại không nói gì, người đời đều biết hết thảy lúc này là dỗ ngon dỗ ngọt, có thể xem là chuyện rắm thối. Nhưng mà việc này cũng không gây trở ngại cho chúng ta mê đắm một chút.
Đường Đại đắm đuối xong,hắn đi vài bước đem Đường Đại vắt ngang trên giường, nghiên người đè lên, Đường Đại xấu hổ giận dữ: “Dụ vương gia, tiểu dân lần này không có gì cần cầu xin ngài!!”
Dụ vương tự hạ thấp địa vị giúp nàng cởi áo ra, lại nhàn nhã giúp bản thân cởi áo: “A? Vậy từ nay cái cạnh tranh Bảng kim cương phú hào gì đó, bản Vương không đi giúp! =.=”
Đường Đại bị hắn đè nặng, giống như tôm cá thiếu nước dương nanh mua vuốt: “Việc kia làm sao có thể tính là cầu xin được? Chúng ta là cấu kết, ô, câu…”
Đương lúc Thú vương chuẩn bị cùng nàng tiến hành cấu kết: “Được rồi, bản Vương cưỡi ngựa, ngươi nói kế hoạch của các ngươi đi, hử?”
“Ban ngày a!” Đường Đại khóc: “Đây là phòng làm việc chính mà…”
Màn trướng buông xuống, che bớt ánh sáng. Hình đại thị vệ rất tự giác thay hai người đóng cửa, hắn cản lại gia nhân dự định tiến vào đổi trà, thẳng tắp đứng ngoài cửa canh chừng. Động tĩnh trong phòng luôn luôn truyền tới, hắn nhếch môi, giả vờ câm điếc, ánh mắt xẹt qua hướng bờ ao sen, giữa tiểu đình ba góc trong ao sen, có bóng dáng hồng nhạt dựa vào lan can mà đứng, phong tư yểu điệu, làm cho hoa sen trong hồ hơi bị thất sắc.
Thỉnh thoảng giai nhân trong đình cũng chuyển mắt nhìn hắn, chỉ là cách nhau khá xa, dường như ảo giác.
Một canh giờ sau, Đường Đại rốt cục nói ra kế hoạch của nàng. Dụ vương vừa cưỡi ngựa vừa hỏi cổ phần khống chế gì gì đó, có chút tán thành. Lúc này đây duy trì một thời gian quá dài, Đường Đại từ lâu mệt mỏi không chịu nổi, nhưng hắn vẫn như cũ tinh lực tràn đầy, Đường Đại trái lại hiểu rõ vì sao hắn luôn thích một bên vận động một bên nghe nàng báo cáo —— loại tình huống này, tinh thần và thể lực rất dễ dàng phân tán, tư duy không kín đáo như ngày thường, nếu muốn bịa đặt nói dối, sợ là rất khó khéo léo vẹn toàn.
Chỉ là… Không biết với thuộc hạ là đàn ông hắn có vừa một bên cưỡi ngựa một bên nghe báo cáo công tác hay không… Đường Đại quay đầu nhìn Hình tổng quản thị vệ, nghĩ đến tình cảnh hắn báo cáo công tác nhiệm vụ, không biết là cưỡi ngựa hay là bị cưỡi đây?
Ô, Thọ vương, Thú vương, hay là Thụ vương?!
Ngắm bóng đen thẳng tắp đứng ngoài cửa, tình cảnh nghĩ ra trong đầu thật sự quá mức ướt át, ai đó lập tức văng máu mũi.
=_=|||
Tháng này Đường Đại bị thương, mắt thấy ngày 10 sắp tới, > còn chưa có kết thúc, tiền chi tiêu tháng này lại cần phải thanh toán.
Đường Đại trở mình đi đến mục quảng cáo ngoài bờ tường Công Khai Đình, kêu Ôn tổng quản đến: “Tháng sau bắt đầu, ở mấy địa phương, bố trí Bảng kim cương phú hào. Tiền tháng đơn vị bảng giá quy định 1000 lượng, vị trí cao nhất không giới hạn, công khai cạnh tranh.”
Ôn quản gia rất sầu lo: “Chủ tử, 1000 lượng một tháng, còn không ngừng sinh trưởng… Giá cả có phải rất cao hay không? Hơn nữa, phải có quy cách gì mới không làm thất vọng cái giá bỏ ra này a.” Hắn dè dặt kiến nghị: “Hay là bắt đầu từ mức 500 lượng đi?”
Đường Đại trong lòng đã tính trước: “Không, 1000 lượng. Ngươi đi tìm đâu đó hoành phi đẹp, thì viết một cái “Phú giáp nhất phương”, “Phú giáp thiên hạ” hay là “Phú khả địch quốc”, dù sao viết thế nào cho êm tai là được, nhớ kỹ, thành phẩm tối đa không thể vượt quá 50 lượng, nhưng cũng không thấp hơn 30 lượng. Bọn họ đều không phải thích khoe tiền sao? Bọn họ khoe tiền, chúng ta kiếm tiền, hai bên đều vui mừng thôi.”
Ôn quản gia vẫn còn nghĩ giá này hơi cao, nhưng có Hà Hinh ở đây, hắn không tiện bác bỏ ý chủ tử: “Vâng, lão nô đi làm việc này.”
“Chờ một chút…” Hà Hinh trên bàn lật xem hạng mục tính toán: “Đại tử, hoặc là tấm hoành phi này xin Vương gia đề bút đi? Lại ấn một con dấu, sau này bọn họ treo trong nhà cũng uy phong.”
Đường Đại nhếch miệng: “Vẫn còn Dụ vương gia nha, đúng là chiêu tài miêu nhà chúng ta!”
Lời nói vừa rơi xuống, một thanh âm ngoài cửa quát lớn: “Lớn mật!”
Đường Đại lệ tuôn: “Dụ vương gia…”
Ôn quản gia nhanh chóng quỳ xuống, quả nhiên không bao lâu, bên ngoài có một người tiến vào, hắn hôm nay mặc tố sắc cẩm bào, chỉ là trang phục thương khách, nhưng mà màu sắc lạnh nhạt này cũng không làm giảm vẻ tuấn lãng quý khí của hắn: “Đường Đại ngươi lại nói xấu bản Vương!! =.=”
Đường Đại thấy rất không may, bởi vậy có chứng minh, sau lưng nói xấu người khác, xác thực là sai.
Lần này không để cho Dụ vương mở miệng, nàng chủ động ngồi xổm góc tường, hai tay nắm vành tai, an phận sám hối: “Nói xấu Vương gia là sai nói xấu Vương gia là sai…”
Dụ vương chậm rãi bước vào phòng, Hà Hinh đã đứng dậy, nàng một thân hồng phấn, tóc mây vấn cao, tóc vẫn như cũ chỉ cài nghiên mọt cây trâm trân châu, như một con bướm trắng hướng về phía Dụ vương dịu dàng hạ bái: “Vương gia vạn phúc.”
Dụ vương giơ quạt khẽ ngăn, ngừng tư thế hạ bái của nàng: “Một chút nghi thức xã giao, miễn đi.”
Hà Hinh cười yếu ớt, môi của nàng chỉ thoa chút son của Đường Đại, hộp son này Đường Đại chỉ dùng qua một lần kết quả khiến chúng gia nhân trong nhà sợ hãi. Phác trưởng phòng còn rất run run rẩy rẩy hỏi thăm: “Chủ tử, người vừa mới cắn chết con gà quên không chùi miệng sao? Ngoài miệng thế nào lại đỏ thành như vậy?”
Đường Đại giận dữ, từ đó không dùng qua nữa.
Nhưng màu son này trên môi Hà Hinh, có thể vừa vặn phúng phính, Đường Đại không thể không khen ngợi —— chỉ là một đôi môi, có thể đem hộp son môi màu đỏ trở nên lấp lánh xinh đẹp như vậy.
“Vương gia đây là bản kế hoạch chúng ta nghĩ ra, mời ngài xem trước. Dân nữ xin cáo lui, tình hình cụ thể và tỉ mỉ…” Mắt nàng như thu thủy, nhìn Đường Đại ngồi xổm góc tường sám hối, lấy tay áo che miệng cười, như là hoa nở ngày xuân: “Chờ Đại tử xám hối xong, cho nàng nói cùng Vương gia đi.”
Có gia nhân bưng trà tiến đến, Dụ vương cũng không nóng lòng, cầm trang giấy trên bàn, vén áo lên ghế đẩu, ở bên người Đường Đại ngồi xuống. Đường Đại nắm lỗ tai vừa niệm vừa len lén nhìn hắn, hắn thấy ánh mắt lấm la lấm lét, nét mặt lộ vẻ mỉm cười.
Chờ bóng dáng Hà Hinh tan biến ngoài cửa, bên ngoài là Hình đại tổng quản thị vệ đứng thẳng tắp, hắn rốt cục lộ nguyên hình, đứng dậy ngồi trên lưng Đường Đại, Đường Đại nghĩ cái sở thích này đúng là làm cho người ta không thể không nói: “Dụ vương gia, nếu ngài thấy ghế ngồi ở Phù Vân tiểu trúc không thoải mái, tiểu dân không ngại ngài mang ghế dựa chuyên dụng từ Thọ vương phủ tới, thế nhưng xin ngài không nên luôn ngồi lên lưng ta được không?”
Dụ vương quạt xếp nhẹ lay động: “Cũng không phải. Tiểu Đại tử, bản Vương trong phủ có nuôi Hàn huyết bảo mã, ngươi biết bản Vương thích nhất cưỡi con nào không?”
Đường Đại còn đang tức giận, nhưng nàng không dám biểu hiện ra ngoài, cho nên nàng chỉ có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: “Con chạy nhanh nhất?”
Dụ vương lắc đầu, Đường Đại không giải thích được: “Chẳng lẽ là con chạy chậm nhất?”
Dụ vương cúi người ôm lấy nàng, môi hắn rất ấm áp, chạm vào trên vành tai Đường Đại, Đường Đại thấy ngứa ngứa dường như có một luồng điện chạy qua tê dại. Thanh âm hắn có thể nghe rõ ra ý cười: “Bản Vương thích cưỡi nhất, đương nhiên là con ở Phù Vân tiểu trúc.”
Đường Đại không nói gì, người đời đều biết hết thảy lúc này là dỗ ngon dỗ ngọt, có thể xem là chuyện rắm thối. Nhưng mà việc này cũng không gây trở ngại cho chúng ta mê đắm một chút.
Đường Đại đắm đuối xong,hắn đi vài bước đem Đường Đại vắt ngang trên giường, nghiên người đè lên, Đường Đại xấu hổ giận dữ: “Dụ vương gia, tiểu dân lần này không có gì cần cầu xin ngài!!”
Dụ vương tự hạ thấp địa vị giúp nàng cởi áo ra, lại nhàn nhã giúp bản thân cởi áo: “A? Vậy từ nay cái cạnh tranh Bảng kim cương phú hào gì đó, bản Vương không đi giúp! =.=”
Đường Đại bị hắn đè nặng, giống như tôm cá thiếu nước dương nanh mua vuốt: “Việc kia làm sao có thể tính là cầu xin được? Chúng ta là cấu kết, ô, câu…”
Đương lúc Thú vương chuẩn bị cùng nàng tiến hành cấu kết: “Được rồi, bản Vương cưỡi ngựa, ngươi nói kế hoạch của các ngươi đi, hử?”
“Ban ngày a!” Đường Đại khóc: “Đây là phòng làm việc chính mà…”
Màn trướng buông xuống, che bớt ánh sáng. Hình đại thị vệ rất tự giác thay hai người đóng cửa, hắn cản lại gia nhân dự định tiến vào đổi trà, thẳng tắp đứng ngoài cửa canh chừng. Động tĩnh trong phòng luôn luôn truyền tới, hắn nhếch môi, giả vờ câm điếc, ánh mắt xẹt qua hướng bờ ao sen, giữa tiểu đình ba góc trong ao sen, có bóng dáng hồng nhạt dựa vào lan can mà đứng, phong tư yểu điệu, làm cho hoa sen trong hồ hơi bị thất sắc.
Thỉnh thoảng giai nhân trong đình cũng chuyển mắt nhìn hắn, chỉ là cách nhau khá xa, dường như ảo giác.
Một canh giờ sau, Đường Đại rốt cục nói ra kế hoạch của nàng. Dụ vương vừa cưỡi ngựa vừa hỏi cổ phần khống chế gì gì đó, có chút tán thành. Lúc này đây duy trì một thời gian quá dài, Đường Đại từ lâu mệt mỏi không chịu nổi, nhưng hắn vẫn như cũ tinh lực tràn đầy, Đường Đại trái lại hiểu rõ vì sao hắn luôn thích một bên vận động một bên nghe nàng báo cáo —— loại tình huống này, tinh thần và thể lực rất dễ dàng phân tán, tư duy không kín đáo như ngày thường, nếu muốn bịa đặt nói dối, sợ là rất khó khéo léo vẹn toàn.
Chỉ là… Không biết với thuộc hạ là đàn ông hắn có vừa một bên cưỡi ngựa một bên nghe báo cáo công tác hay không… Đường Đại quay đầu nhìn Hình tổng quản thị vệ, nghĩ đến tình cảnh hắn báo cáo công tác nhiệm vụ, không biết là cưỡi ngựa hay là bị cưỡi đây?
Ô, Thọ vương, Thú vương, hay là Thụ vương?!
Ngắm bóng đen thẳng tắp đứng ngoài cửa, tình cảnh nghĩ ra trong đầu thật sự quá mức ướt át, ai đó lập tức văng máu mũi.
=_=|||
Bình luận truyện