Thụy Du Thiên Miên
Chương 101: Lựa Chọn
Đúng lúc Thuỵ Miên quay đầu nhìn bờ vực, nàng phát hiện ra không những nàng có thể cử động được đầu mình mà tứ chi cũng đã lấy lại cảm giác. Nàng biết ám thị của Duy Tuyên đã mất tác dụng, điều này có nghĩa là Duy Tuyên đã chết. Thuỵ Miên thấp thỏm không biết Mặc Cảnh có bị thương hay có nguy hiểm gì hay không.
Nàng muốn ra dấu cho Đắc Di. Nàng cố chớp mắt lắc nhẹ đầu, cầu mong Đắc Di biết được nàng đã có lại quyền điều khiển bản thân. Đắc Di nhìn thoáng qua Thuỵ Miên, trong mắt không biểu hiện gì, chỉ có sự kiên nghị không thay đổi, quyết sẽ không bỏ mặc nàng.
Thuỵ Miên lo lắng đứng cạnh Mộ Dung Mao. Hắn vẫn mang hy vọng có thể lật ngược tình thế, chỉ cần Duy Tuyên còn ở bên hỗ trợ. Nếu hắn cảm nhận được Duy Tuyên đã chết, liệu hắn có liều mạng làm điều gì xuẩn ngốc hay không?
Mộ Dung Mao chợt khuỵu xuống, vẻ mặt hắn tái đi mang theo nét đau đớn. Hắn ngẩng đầu nhìn Thuỵ Miên, tay nắm lấy nàng xiết càng chặt, mặt hắn nhăn nhó, hắn nói qua kẽ răng: “Hắc y nhân Duy Tuyên, hắn đã xảy ra chuyện?”
Đúng như Thuỵ Miên lo lắng, Mộ Dung Mao và Duy Tuyên có sự ràng buộc lẫn nhau. Mộ Dung Mao đã biết Duy Tuyên đã chết. Theo lời kể của Duy Tuyên, lí do hắn ở lại phục tùng Mộ Dung Mao là vì Mộ Dung Mao chính là số kiếp tái sinh của Bạch Dần Ma vương, mà Duy Tuyên lại mang theo ám khí bao năm qua của Bạch Dần, hai người này luôn liên quan đến nhau.
Thuỵ Miên lúc này vô cùng lo sợ, nàng muốn vùng bỏ chạy, nhưng do Mộ Dung Mao đang giữ nàng đứng sát vách núi, hắn lại đang mất dần kiểm soát, đôi mắt điên dại, Thuỵ Miên không thể kháng lại lực giữ của hắn.
Nàng cố giật tay của mình ra, lựa lời khuyên bảo: “Hãy thả ta ra. Ta nhất định sẽ xin Đắc Di khoan hồng cho ngươi.” Mộ Dung Mao như không nghe thấy gì nữa, giữ nàng càng chặt.
Đắc Di nhận ra đã có biến, tiến một bước lại gần nói: “Hãy bình tĩnh. Ngươi muốn gì mới chịu thả nàng ra?”
“Duy Tuyên đã chết, hắn đã mang theo hy vọng cuối cùng của ta. Điều ta muốn nhất bây giờ, chính là huỷ hoại ngươi.” Mộ Dung Mao vừa nói vừa rút từ trong túi ra viên ngọc Vọng Nguyệt Ước, giơ lên về phía Đắc Di.
Viên ngọc toả ánh sáng mờ ảo, leo lắt nằm trong bàn tay trắng bệch của Mộ Dung Mao. Ai nấy đều ngỡ ngàng nhìn vào quân bài cuối cùng của hắn, không biết hắn muốn giở trò gì.
“Vọng Nguyệt Ước?” Đắc Di ngạc nhiên hỏi.
Mộ Dung Mao cười điên cuồng, nói: “Đúng vậy, ta đã có được viên ngọc, Thuỵ Miên cô nương đây vì để cứu mẫu thân ngươi đã trao cho ta bảo vật của ngươi. Phù hợp quá phải không?”
Thuỵ Miên nói: “Xin lỗi Đắc Di, ta không còn lựa chọn nào khác. Hắn dùng Hữu Bình Dương ép ta, nếu ta không đưa viên ngọc ra, hắn sẽ giết người mất, ta vì bất đắc dĩ…”
Đắc Di lắc đầu nhìn nàng nói: “Không phải lỗi của nàng, là do ta, ta đã không lường trước được sự việc mà trao viên ngọc cho nàng bảo quản, ta đã liên luỵ đến nàng.”
Mộ Dung Mao bỗng quát lên: “Các người đừng phí thời gian nữa. Đắc Di, người đã phá hoại kế hoạch cả đời của ta, người đã huỷ hoại vương quyền mà ta dày công dựng lên, giờ là lúc ta làm điều tương tự với ngươi. Người hãy xem đây.”
Mộ Dung Mao vừa dứt lời, liền nuốt viên ngọc xuống, mỉm cười như mình là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Thuỵ Miên hét lên: “Không”
Mộ Dung Mao tay cầm đầu mũi tên, đâm một phát sâu hoắm vào vai của Thuỵ Miên; nàng tránh không được hét lên đau đớn.
Đắc Di xông tới nhưng đã muộn.
Mộ Dung Mao giương đôi mắt căm phẫn nhìn Đắc Di lần cuối, hắn lấy hết sức bình sinh đẩy Thuỵ Miên xuống vực. Nàng không kịp phản ứng, mũi tên đã đâm vào gân cốt, làm một bên tay tê liệt. Cả người nàng loạng choạng ngã xuống phía dưới.
Đắc Di và mọi người lao tới mép vực thì nhìn thấy Thuỵ Miên đã kịp bám vài đầu ngón tay từ bàn tay còn lành lặn vào một vách đá nhô ra, cả người treo lủng lẳng cạnh những gờ đá lởm chởm dựng đứng, bên dưới là hàng cây xen lẫn núi đá sắc nhọn, phía xa xa là hoàng cung đang lấp lánh ánh chiều chiếu rọi.
Phía bên kia là Mộ Dung Mao, hắn quyết phá hỏng việc lớn của Đắc Di, nuốt viên ngọc rồi lao người xuống vực núi, nhưng chiếc áo bào màu tím của hắn đã mắc vào nhánh đá nhỏ nhô ra, giữ hắn lơ lửng giữa không trung. Mặt hắn va vào sỏi đá xước xẹo, máu me be bét vô cùng khủng khiếp.
Cả hai người Thuỵ Miên và Mộ Dung Mao cùng trong tình trạng chỉ mành treo chuông. Đắc Di ảm nhiên thất sắc(1), Thuỵ Miên lần đầu tiên thấy hắn mất bình tĩnh như thế. Hắn ở phía trên, đảo mắt nhìn Mộ Dung Mao và Thuỵ Miên, không biết phải hành động thế nào.
(1) Ảm nhiên thất sắc: biến sắc vì kinh sợ
Lúc này năm đầu ngón tay của Thuỵ Miên đã rướm máu, nàng khẽ rên lên đau đớn. Chỉ cần thêm vài giây, nàng biết mình sẽ không thể bám trụ được nữa. Khoảng khắc này xảy ra quá nhanh.
Thuỵ Miên nhìn thấy bóng người gục xuống phía nàng, là Bửu Toại. Bửu Toại đã đến, hắn giơ tay cố với lấy tay Thuỵ Miên, vội vã nói: “Thuỵ Miên, muội đưa tay kia đây cho ta.” Thuỵ Miên không thể, vì khi đẩy nàng xuống, Mộ Dung Mao đã huỷ tay kia của nàng. Giờ Thuỵ Miên chỉ còn một tay lành lặn đang bám trụ cả sinh mạng của mình vào mỏm đá sắc nhọn bé xíu.
Phía bên kia, nàng nhìn thấy Đắc Di đã cúi xuống tóm lấy Mộ Dung Mao ngay lúc mẩu áo mắc vào thành đá của hắn đã rách toạc, hắn suýt chút nữa đã rơi xuống vực thẳm bên dưới. Ánh mắt của Đắc Di ánh lên vẻ quyết liệt dữ dội.
Bửu Toại thấy vậy bèn bất bình nói: “Đắc Di ngươi làm gì vậy, hãy mau cứu Thuỵ Miên lên.”
Ngay khi Đắc Di ngó sang nhìn về phía Bửu Toại đang cố cứu lấy Thuỵ Miên, vẻ mặt của hắn hoảng hốt, ánh mắt day dứt nhưng không thể so với vẻ quyết liệt khi hắn quyết định sẽ cứu Mộ Dung Mao, cứu Vọng Nguyệt Ước trước.
Thuỵ Miên bỗng thấy thân thể mình như bị một tảng đá đè nặng thêm. Nàng không đủ sức giữ được bản thân mình được nữa. Mấy mấu ngón tay cuối cùng đang trơn trượt vì máu rời khỏi mỏm đá, cả thân mình nàng lao xuống phía dưới.
Nàng rơi xuống vực thẳm, nghe loáng thoáng phía trên tiếng của nhiều người la hét, trong đó rõ nhất là tiếng gào đầy đau thương của Đắc Di vang lên “Không…..”
Trước khi nhắm mắt mất đi ý thức, Thuỵ Miên chỉ kịp cảm thấy một hương thơm quen thuộc mùi lá tre non xuất hiện thoang thoảng trong gió đang vù vù bên tai. Cơn đau bên vai nàng cũng dần tê liệt, nàng thấy mình trôi sâu xuống phía dưới, cơ thể nàng nằm gọn trong một vòng tay dịu dàng ôm ấp.
Nàng muốn ra dấu cho Đắc Di. Nàng cố chớp mắt lắc nhẹ đầu, cầu mong Đắc Di biết được nàng đã có lại quyền điều khiển bản thân. Đắc Di nhìn thoáng qua Thuỵ Miên, trong mắt không biểu hiện gì, chỉ có sự kiên nghị không thay đổi, quyết sẽ không bỏ mặc nàng.
Thuỵ Miên lo lắng đứng cạnh Mộ Dung Mao. Hắn vẫn mang hy vọng có thể lật ngược tình thế, chỉ cần Duy Tuyên còn ở bên hỗ trợ. Nếu hắn cảm nhận được Duy Tuyên đã chết, liệu hắn có liều mạng làm điều gì xuẩn ngốc hay không?
Mộ Dung Mao chợt khuỵu xuống, vẻ mặt hắn tái đi mang theo nét đau đớn. Hắn ngẩng đầu nhìn Thuỵ Miên, tay nắm lấy nàng xiết càng chặt, mặt hắn nhăn nhó, hắn nói qua kẽ răng: “Hắc y nhân Duy Tuyên, hắn đã xảy ra chuyện?”
Đúng như Thuỵ Miên lo lắng, Mộ Dung Mao và Duy Tuyên có sự ràng buộc lẫn nhau. Mộ Dung Mao đã biết Duy Tuyên đã chết. Theo lời kể của Duy Tuyên, lí do hắn ở lại phục tùng Mộ Dung Mao là vì Mộ Dung Mao chính là số kiếp tái sinh của Bạch Dần Ma vương, mà Duy Tuyên lại mang theo ám khí bao năm qua của Bạch Dần, hai người này luôn liên quan đến nhau.
Thuỵ Miên lúc này vô cùng lo sợ, nàng muốn vùng bỏ chạy, nhưng do Mộ Dung Mao đang giữ nàng đứng sát vách núi, hắn lại đang mất dần kiểm soát, đôi mắt điên dại, Thuỵ Miên không thể kháng lại lực giữ của hắn.
Nàng cố giật tay của mình ra, lựa lời khuyên bảo: “Hãy thả ta ra. Ta nhất định sẽ xin Đắc Di khoan hồng cho ngươi.” Mộ Dung Mao như không nghe thấy gì nữa, giữ nàng càng chặt.
Đắc Di nhận ra đã có biến, tiến một bước lại gần nói: “Hãy bình tĩnh. Ngươi muốn gì mới chịu thả nàng ra?”
“Duy Tuyên đã chết, hắn đã mang theo hy vọng cuối cùng của ta. Điều ta muốn nhất bây giờ, chính là huỷ hoại ngươi.” Mộ Dung Mao vừa nói vừa rút từ trong túi ra viên ngọc Vọng Nguyệt Ước, giơ lên về phía Đắc Di.
Viên ngọc toả ánh sáng mờ ảo, leo lắt nằm trong bàn tay trắng bệch của Mộ Dung Mao. Ai nấy đều ngỡ ngàng nhìn vào quân bài cuối cùng của hắn, không biết hắn muốn giở trò gì.
“Vọng Nguyệt Ước?” Đắc Di ngạc nhiên hỏi.
Mộ Dung Mao cười điên cuồng, nói: “Đúng vậy, ta đã có được viên ngọc, Thuỵ Miên cô nương đây vì để cứu mẫu thân ngươi đã trao cho ta bảo vật của ngươi. Phù hợp quá phải không?”
Thuỵ Miên nói: “Xin lỗi Đắc Di, ta không còn lựa chọn nào khác. Hắn dùng Hữu Bình Dương ép ta, nếu ta không đưa viên ngọc ra, hắn sẽ giết người mất, ta vì bất đắc dĩ…”
Đắc Di lắc đầu nhìn nàng nói: “Không phải lỗi của nàng, là do ta, ta đã không lường trước được sự việc mà trao viên ngọc cho nàng bảo quản, ta đã liên luỵ đến nàng.”
Mộ Dung Mao bỗng quát lên: “Các người đừng phí thời gian nữa. Đắc Di, người đã phá hoại kế hoạch cả đời của ta, người đã huỷ hoại vương quyền mà ta dày công dựng lên, giờ là lúc ta làm điều tương tự với ngươi. Người hãy xem đây.”
Mộ Dung Mao vừa dứt lời, liền nuốt viên ngọc xuống, mỉm cười như mình là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Thuỵ Miên hét lên: “Không”
Mộ Dung Mao tay cầm đầu mũi tên, đâm một phát sâu hoắm vào vai của Thuỵ Miên; nàng tránh không được hét lên đau đớn.
Đắc Di xông tới nhưng đã muộn.
Mộ Dung Mao giương đôi mắt căm phẫn nhìn Đắc Di lần cuối, hắn lấy hết sức bình sinh đẩy Thuỵ Miên xuống vực. Nàng không kịp phản ứng, mũi tên đã đâm vào gân cốt, làm một bên tay tê liệt. Cả người nàng loạng choạng ngã xuống phía dưới.
Đắc Di và mọi người lao tới mép vực thì nhìn thấy Thuỵ Miên đã kịp bám vài đầu ngón tay từ bàn tay còn lành lặn vào một vách đá nhô ra, cả người treo lủng lẳng cạnh những gờ đá lởm chởm dựng đứng, bên dưới là hàng cây xen lẫn núi đá sắc nhọn, phía xa xa là hoàng cung đang lấp lánh ánh chiều chiếu rọi.
Phía bên kia là Mộ Dung Mao, hắn quyết phá hỏng việc lớn của Đắc Di, nuốt viên ngọc rồi lao người xuống vực núi, nhưng chiếc áo bào màu tím của hắn đã mắc vào nhánh đá nhỏ nhô ra, giữ hắn lơ lửng giữa không trung. Mặt hắn va vào sỏi đá xước xẹo, máu me be bét vô cùng khủng khiếp.
Cả hai người Thuỵ Miên và Mộ Dung Mao cùng trong tình trạng chỉ mành treo chuông. Đắc Di ảm nhiên thất sắc(1), Thuỵ Miên lần đầu tiên thấy hắn mất bình tĩnh như thế. Hắn ở phía trên, đảo mắt nhìn Mộ Dung Mao và Thuỵ Miên, không biết phải hành động thế nào.
(1) Ảm nhiên thất sắc: biến sắc vì kinh sợ
Lúc này năm đầu ngón tay của Thuỵ Miên đã rướm máu, nàng khẽ rên lên đau đớn. Chỉ cần thêm vài giây, nàng biết mình sẽ không thể bám trụ được nữa. Khoảng khắc này xảy ra quá nhanh.
Thuỵ Miên nhìn thấy bóng người gục xuống phía nàng, là Bửu Toại. Bửu Toại đã đến, hắn giơ tay cố với lấy tay Thuỵ Miên, vội vã nói: “Thuỵ Miên, muội đưa tay kia đây cho ta.” Thuỵ Miên không thể, vì khi đẩy nàng xuống, Mộ Dung Mao đã huỷ tay kia của nàng. Giờ Thuỵ Miên chỉ còn một tay lành lặn đang bám trụ cả sinh mạng của mình vào mỏm đá sắc nhọn bé xíu.
Phía bên kia, nàng nhìn thấy Đắc Di đã cúi xuống tóm lấy Mộ Dung Mao ngay lúc mẩu áo mắc vào thành đá của hắn đã rách toạc, hắn suýt chút nữa đã rơi xuống vực thẳm bên dưới. Ánh mắt của Đắc Di ánh lên vẻ quyết liệt dữ dội.
Bửu Toại thấy vậy bèn bất bình nói: “Đắc Di ngươi làm gì vậy, hãy mau cứu Thuỵ Miên lên.”
Ngay khi Đắc Di ngó sang nhìn về phía Bửu Toại đang cố cứu lấy Thuỵ Miên, vẻ mặt của hắn hoảng hốt, ánh mắt day dứt nhưng không thể so với vẻ quyết liệt khi hắn quyết định sẽ cứu Mộ Dung Mao, cứu Vọng Nguyệt Ước trước.
Thuỵ Miên bỗng thấy thân thể mình như bị một tảng đá đè nặng thêm. Nàng không đủ sức giữ được bản thân mình được nữa. Mấy mấu ngón tay cuối cùng đang trơn trượt vì máu rời khỏi mỏm đá, cả thân mình nàng lao xuống phía dưới.
Nàng rơi xuống vực thẳm, nghe loáng thoáng phía trên tiếng của nhiều người la hét, trong đó rõ nhất là tiếng gào đầy đau thương của Đắc Di vang lên “Không…..”
Trước khi nhắm mắt mất đi ý thức, Thuỵ Miên chỉ kịp cảm thấy một hương thơm quen thuộc mùi lá tre non xuất hiện thoang thoảng trong gió đang vù vù bên tai. Cơn đau bên vai nàng cũng dần tê liệt, nàng thấy mình trôi sâu xuống phía dưới, cơ thể nàng nằm gọn trong một vòng tay dịu dàng ôm ấp.
Bình luận truyện