Thụy Du Thiên Miên
Chương 105: Chuyện Xa Xưa: Xa Cách 500 năm
Ngay từ sáng sớm, Điệp Sâm Đan đã hớt hải kể lại cho Ưu Đàm hoa: “Ta nghe các tiểu hoa tiên nói Lan Hồ Điệp đã tu luyện thành hình người, nghe nói quá trình biến đổi nàng ta đã phải chịu nhiều đau đớn nhưng kết quả lại vô cùng mỹ mãn. Sau khi thành hình, nàng ta rất xinh đẹp lại vô cùng yểu điệu thướt tha. Ta nghe nói nàng ta đã đi khỏi Tử Lâm từ đêm qua.”
Ưu Đàm Hoa hỏi bâng quơ, giọng không chút để ý: “Vậy ư?”
Điệp Sâm Đan nói: “Đến khi ta tu luyện được hình người, liệu có xinh đẹp được như nàng ta? Liệu có giữ nguyên hình dáng xấu xí thế này?”
Ưu Đàm Hoa nhìn Điệp Sâm Đan không nghi ngờ nói nhỏ: “Sẽ trở nên xinh đẹp.”
“Sao ngươi biết?” Điệp Sâm Đan ngạc nhiên hỏi Ưu Đàm hoa.
“Từ trước đến nay, có chuyện gì mà ta đã nói sai với ngươi chưa?” Ưu Đàm hoa hỏi lại.
“Chưa từng.", Điệp Sâm Đam phấn khích nói: "Nếu được vậy thì thật tốt. Ta mong muốn sớm có thể tu luyện thành hình dáng nữ nhân, tiểu kiểu lung linh.”
“Ngươi muốn tu luyện thành nữ tử?” Ưu Đàm Hoa ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, tuyết quạ kể với ta, nữ tử phàm giới được mặc đẹp, được trang điểm xinh xắn, lại có rất nhiều nam tử bao quanh.” Điệp Sâm Đam mơ màng nói.
"Hừ, đấy là với những nữ tử quốc sắc thiên hương. Với ngươi, phải xem lại.” Ưu đàm Hoa khó chịu nói.
Điệp Sâm Đan phụng phịu: “Ngươi trêu ghẹo ta, chẳng phải mấy hôm trước ngươi bảo ta thế này, coi rất được hay sao.”
Ưu Đàm Hoa khẽ nói: “Chỉ là với ta thôi, đồ ngốc.” Hắn mau chóng đổi chủ đề: “Khi thành người, người muốn làm gì?”
“Ta phải chu du khắp thiên hạ, trải nghiệm những điều mà Tuyết Quạ nói về phàm giới.” Điệp Sâm Đan đang hào hứng trả lời, bỗng chuyển thành rầu rĩ nói: “Thế nhưng nếu ngươi tu luyện thành hình trước ta, liệu ngươi có rời khỏi Tử Lâm trước, liệu có còn nhớ đến ta?”
Ưu Đàm Hoa bất ngờ hỏi: “Ngươi lo sợ chúng ta sẽ không gặp lại?”
Điệp Sâm Đan gật gù nói: “Thiên hạ rộng lớn, chẳng phải sẽ rất khó trùng phùng hay sao?”
Ưu Đàm vui vẻ trả lời: “Ta có cách. Ta trao cho ngươi một cánh hoa của ta, chỉ cần ngươi luôn mang nó theo người, thì khi ngươi tu luyện thành hình người, hay có đi bất cứ nơi đâu, ta cũng sẽ tìm được ngươi.”
“Thật ư?” Điệp Sâm Đam nói, trong giọng ngây thơ mang theo vui mừng không che giấu.
Ưu Đàm Hoa gật đầu, rung người trong gió. Một cánh hoa nhẹ nhàng rơi ra. Cánh hoa trắng tinh đẹp mắt, hình dáng như một giọt nước nhỏ xinh theo gió bám vào thân của Điệp Sâm Đan. Nơi cánh hoa vừa chạm tới, để lại trên thân Điệp Sâm Đan một hình xăm nhỏ xíu màu đỏ tươi đẹp. Hình xăm trông giống như một cánh hoa, cũng giống một giọt lệ lung linh. Điệp Sâm Đan sung sướng tự ngắm mình, mỉm cười mãn nguyện.
Điệp Sâm Đan nhìn Ưu Đàm Hoa, ngây thơ vui vẻ nói: “Nhất định không xa rời, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại một trăm năm nữa trôi qua.
Tử Lâm núi hôm đó vô cùng đặc biệt, không gian yên tĩnh lạ thường, cây hoa trái quả cũng có chút khác lạ. Điệp Sâm Đan bồn chồn lo lắng. Ưu Đàm Hoa ở bên trấn an, nói với nàng: “Ngươi đừng lo lắng sợ hãi, đã có ta ở đây.”
Ưu Đàm Hoa nói vậy, nhưng hắn tự thấy linh khí trong Tử Lâm núi đúng là có sự thay đổi không nhẹ. Linh tính mách bảo cho hắn, đã có phàm trần xâm nhập nơi núi thiêng. Hắn không hề biết, phàm trần này trên người có long khí, vậy nên mới có thể tiến sâu vào Tử Lâm như vậy mà không hề hấn gì.
Ưu Đàm Hoa căng thẳng chờ đợi. Càng lúc hắn càng cảm nhận sự hiện diện của phàm nhân gần với bọn họ hơn. Điệp Sâm Đan bên cạnh run rẩy lo lắng. Ưu Đàm hoa muốn lại gần an ủi nhưng vì chưa tu luyện đắc quả, hắn không thể làm gì hơn.
Bỗng Ưu Đàm Hoa thấy một bóng đen phủ xuống, bao trùm lấy bọn họ. Là một nam tử phàm nhân. Người này đứng từ trên cao nhìn về phía Ưu Đàm Hoa và Điệp Sâm Đan đang căng thẳng bất động giữa một chùm hoa tiên khác.
Hắn thở nặng nhọc, có vẻ đã thấm mệt. Như thế nhìn ra điều ngỡ ngàng, hắn vội bước xào xạo về phía Điệp Sâm Đan và Ưu Đàm Hoa. Cả đám hoa tiên run rẩy lập cập, Ưu Đàm Hoa cảm nhận được rõ ràng sự kinh hoàng tột độ của Điệp Sâm Đan bên cạnh.
Nam tử quỳ xụp xuống ngay trước mặt bọn họ. Ưu Đàm Hoa thấy bên hông hắn đang mang một miếng ngọc bội có hoa văn màu vàng cam quý hiếm. Trên ngọc bội là điêu khắc hình rồng phượng tinh xảo.
Nam tử nhanh chóng giơ tay về phía đám tiên cây đang túm tụm, Ưu Đàm Hoa theo bản năng phản ứng trong thoáng chốc, hắn không muốn Điệp Sâm Đam gập nguy hiểm, hắn đu người rung rinh, mong sẽ thu hút sự chú ý của phàm nhân.
Thế nhưng nỗ lực của hắn không có kết quả, nam nhân không để ý đến Ưu Đàm hoa, bàn tay hắn tiến về phía đám hoa tiên. Hắn đưa tay rẽ những cây cối xung quanh khoảng đất nơi Điệp Sâm Đan đang ở, liên tay đào bới. Ưu Đàm Hoa nghe Điệp Sâm Đan van xin: “Không. Đừng bắt ta”. Hắn bất lực xót xa đứng nhìn, cả người cố sức di chuyển nhưng không thể.
Một lúc sau, phàm tử nâng Điệp Sâm Đan nằm gọn trong tay hắn lên, quay đầu bỏ đi. Điệp Sâm Đan vọng lại thất thanh gọi: “Ưu Đàm….”
Ưu Đàm Hoa lúc này mất mát gọi theo: “Điệp Sâm Đan…”
Điệp Sâm Đan bị phàm nhân mang đi, rời xa Ưu Đàm Hoa. Không ai ngờ rằng lần xa cách này giữa hai bọn họ không phải một sớm một chiều mà sẽ là năm trăm năm cách trở.
***
Phàm nhân mang Điệp Sâm Đan theo, rời khỏi Tử Lâm núi. Điệp Sâm Đan trong lòng sợ hãi nhưng bất lực, chỉ còn biết chờ đợi xem điều gì sẽ đến. Nàng nhớ lại lời Tuyết Quạ đã nói về việc bản thân mình vốn là cây thuốc quý, nàng lo lắng có khi nào phàm nhân này mang nàng về để chế biến làm thuốc chữa bệnh. Chẳng phải Tuyết Quạ cũng từng kể về việc con người tham lam thế nào, đã từng vì đất đai của cải mà chém giết lẫn nhau? Nàng càng nghĩ càng ghê sợ.
Phàm nhân đưa Điệp Sâm Đan về phủ của mình, nơi hắn ở cách không xa với Tử Lâm núi là bao, chỉ mất nửa ngày đi đường. Điệp Sâm Đan lần đầu được rời khỏi Tử Lâm núi. Nàng nhanh chóng bỏ qua lo sợ trong lòng, bị sự tò mò chi phối, chăm chú ngó nhìn xung quanh. Phàm trần đưa Điệp Sâm Đan về phủ nơi hắn ở, tự tay lau chùi cẩn thận, sau đó đưa cây quý vào một chiếc hộp gấm, cất nơi bí mật trong thư phòng.
Điệp Sâm Đan bị giữ trong hộp kín, dần quên đi ngày tháng. Nàng chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng người nói bên ngoài, câu được câu không: “…bảo vật….thật đẹp….linh khí….dùng cho bản thân.” Điệp Sâm Đan nghe thấy chuyện mình sắp bị dùng để tăng cường linh khí cho nam nhân bắt giữ mình thì càng mất thần sợ hãi.
Trải qua một thời gian không biết là bao lâu, Điệp Sâm Đan vẫn như cũ, ngày nào cũng được phàm nhân lôi ra lau chùi cọ rửa. Nàng nghe hạ nhân gọi phàm nhân này là Tán Hoa. Hắn luôn giấu kỹ Điệp Sâm Đan, chỉ mang nàng ra khỏi hộp khi không còn ai khác bên cạnh. Điệp Sâm Đan hiểu hắn muốn giữ nàng thật cẩn thận, vì hắn ích kỷ chỉ muốn dùng nàng cho riêng bản thân mình.
Điệp Sâm Đan thấy Tán Hoa mãi vẫn chưa động thủ, sự lo lắng cũng dần phai nhoà. Nàng đã quyết, nếu quả thật số kiếp đã bắt nàng chấm dứt tại đây, Điệp Sâm Đan dù không thể làm gì, cùng quyết không im lặng chịu thua thiệt. Chỉ có điều là, nàng ra sức chửi rủa Tán Hoa bao nhiêu, thì hắn ta cũng không nghe ra Hoa ngữ mà hiểu được những uất ức chất chứa của nàng.
Đến một ngày kia, khi đang nằm trong hộp cất giữ, Điệp Sâm Đan thấy toàn thân đau nhức vô cùng. Nàng run rẩy đau đớn, cảm nhận vận chuyển từ những cục chứa thuốc trên thân mình đến những lá non còn chưa vươn lên. Cả người nàng toả ra những tia sáng vàng rực, lúc đầu chỉ mờ ảo, rồi ngày càng toả sáng mạnh mẽ.
Điệp Sâm Đan chịu cơn đau tưởng như có thể làm mình tan biến, nhưng rồi nàng nghe thấy tiếng chiếc hộp đựng bản thân vỡ toác, có tiếng vật nặng rơi trên mặt đất. Điệp Sâm Đan đã hoá thành hình người, nằm ngất trên sàn thư phòng lạnh lẽo. Ánh trăng rọi xuống từ khe cửa sổ soi sáng trên người nàng, hiện rõ thân hình nhỏ nhắn mảnh dẻ, làn da nâu vàng khỏe khoắn, mái tóc đen nhánh phủ trên mặt và trên vai. Nàng nằm đó trong phục y xanh lá dịu mát, cả ngươi cuộn tròn không ngừng co giật.
Đến lúc Điệp Sâm Đan tỉnh lại, ngỡ ngàng thấy mình đã tu thành hình người, luống cuống chưa quen với chân tay đầy đủ. Đúng lúc này, nàng phát hiện đứng ở mép cửa là một nam nhân đang trân trối nhìn vào trong phòng. Điệp Sâm Đan mất một lúc mới nhận ra hắn chính là Tán Hoa, người đã bắt giữ nàng từ Tử Lâm núi. Trông hắn nhỏ con hơn nhiều so với trong trí nhớ của nàng. Hắn vụng về bước vào trong phòng, nhìn nàng không rời mắt.
Điệp Sâm Đan tay chân chưa hết đau nhức từ lần hoá thân, lại luống cuống chưa quen với hình thể mới nên chỉ có thể ngồi đó bất lực nhìn Tán Hoa. Trên tay nam nhân đang cầm một đoản đao lăm le đe dọa.
Điệp Sâm Đan sợ hãi nhìn hung khí trên tay hắn, lắp bắp nói: “Xin người, đừng hại ta.”
Tán Hoa chưa hết ngỡ ngàng, im lặng gật đầu, tay đánh rơi đoản đao xuống đất. Lúc này Điệp Sâm Đan mới từ từ bám vào chân bàn mà đứng lên, toàn thân run rẩy. Hắn nhìn nàng rồi giật mình, liền cúi xuống mặt đất, đoản đao hắn đánh rơi lúc nãy sát ngay trong tầm tay với. Điệp Sâm Đan hoảng hốt tụ nhủ: “Ta vừa xin hắn đừng hại ta, chẳng phải hắn đã đồng ý rồi sao? Sao giờ lại khinh nặc quả tín(1)?”
(1) Khinh nặc quả tín: hứa mà không giữ lời
Nàng suy nghĩ thật nhanh, thấy trên mặt bàn mình đang tựa vào có bày một chiếc bình cổ to lớn. Nàng nhanh chóng quyết định dùng nó làm vũ khí thoát thân. Điệp Sâm Đan dùng hết sức bình sinh, nâng bình hoa lên đập mạnh vào đầu nam tử đang cúi xuống kia. Nàng nghe choang một tiếng, chiếc bình đập trúng đầu Tán Hoa, vỡ thành nhiều mảnh sứ nhỏ, rơi đầy trên mặt đất.
Tán Hoa bị tấn công bất ngờ, ngã lăn ra bất tỉnh. Điệp Sâm Đan đứng hình trước sự táo bạo của chính mình. Nàng sung sướng thấy kẻ bắt giữ mình đã xuội lơ bất động, càng tự cảm khái sự anh dũng của bản thân. Nàng còn muốn tặng cho hắn thêm một vài món đòn trả thù thì nghe thấy tiếng chân người đi đến. Điệp Sâm Đan không chần chừ, đi về phía cửa, nơi ánh trăng đang chiếu rọi sáng rực ngoài sân.
Ánh trăng dẫn lỗi cho nàng thoát khỏi nơi này. Bước chân mới đầu chập chững dần nhanh chóng trở nên quen thuộc, Điệp Sâm Đan tăng tốc chạy, cảm nhận làn gió đêm đang thổi vù vù bên tai.
Nàng chân trần lần mò đi một mạch ra khỏi phủ của Tán Hoa. Lần đầu nàng hoá thân, lại lạc giữa nơi phàm nhân cư ngụ. Nơi này còn ít nhà cửa, lại không đông đúc phồn hoa như những thị trấn của phàm giới mà Tuyết Quạ từng kể cho nàng nghe. Trong lòng Điệp Sam Đan đang đánh từng hồi trống, nàng sợ hãi muốn thoát xa khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt. Nàng dùng giác quan hoa tiên nhạy bén của mình, xác nhận một vùng đất trống phía ngoài thành, liền theo đó mà chạy đến.
Khi đã thoát được ra phía ngoài, Điệp Sâm Đan đứng thở hổn hển. Bao lần nàng mong ước ngày mình hoá thân thành công, được thăm thú nơi ở của phàm giới, được thưởng thức mỹ thực, được tham gia hội hè của phàm trần, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào tình cảnh trớ trêu thể này. Không những không hoá thân nơi Tử Lâm núi mà nàng đã quen thuộc mấy trăm năm qua, Điệp Sâm Đan lại thành hình người giữa nơi xa lạ, tồi tệ nhất là việc đầu tiên nàng làm khi hoá thân lại là để chạy trốn.
Trong không gian tĩnh lặng, Điệp Sâm Đan dần bình tâm, từ cảm giác sợ hãi chuyển thành vui vẻ tự đắc. Nàng đã có chân thân, lại một mình thoát được khỏi nơi nguy hiểm, không những thế còn trả thù được kẻ tên là Tán Hoa, nam tử đã bắt cóc nàng khỏi Tử Lâm núi. Điệp Sâm Đan nghĩ ngay đến Ưu Đàm hoa. Nếu hắn biết nàng đã tu thành hình người, lại có thể tự giải cứu chính mình, hắn nhất định sẽ phải thán vi quan chỉ(1).
(1) Thán vi quan chỉ: ngạc nhiên, không ngừng khen ngợi
Nghĩ đến bạn cũ, Điệp Sâm Đan lại có cảm giác xốn xang khó tả. Nàng vén tay áo lên, nhận ra vết bớt như cánh hoa màu đỏ đang nằm xinh xắn trên cổ tay mình. Đây là dấu vết tìm kiếm mà Ưu Đàm đã lưu lại trên người nàng lúc trước. Nàng muốn nhanh chóng tìm về Tử Lâm núi để gặp hắn. Nàng không biết mình đã rời đi bao lâu. Nếu nàng đã thành hình, liệu Ưu Đàm hoa có giống nàng cũng hoá thân thành công rồi không? Liệu hắn có đi tìm nàng không? Nàng hồi hộp tập trung xác định phương hướng để trở về nhà, vui mừng nhận ra Tử Lâm núi ở không xa nơi nàng đang đứng.
Bỗng nàng nghe thấy tiếng nói xa lạ vang lên phía trên cao: “Điệp Sâm Đan hoa tiên, hà hà, ta kiếm được thuốc quý để luyện đơn rồi. Thật là may mắn quá.”
Điệp Sâm Đan giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Nàng thấy một lão sư đang đằng vân trên những đám mây mỏng mờ ảo, hắn đứng giữa ánh trăng vàng sáng rực, cả thân toả ra ánh sáng lung linh huyền ảo. Nàng lo lắng trong lòng, người này là ai mà nàng không thể cảm nhận được phàm khí.
Ưu Đàm Hoa hỏi bâng quơ, giọng không chút để ý: “Vậy ư?”
Điệp Sâm Đan nói: “Đến khi ta tu luyện được hình người, liệu có xinh đẹp được như nàng ta? Liệu có giữ nguyên hình dáng xấu xí thế này?”
Ưu Đàm Hoa nhìn Điệp Sâm Đan không nghi ngờ nói nhỏ: “Sẽ trở nên xinh đẹp.”
“Sao ngươi biết?” Điệp Sâm Đan ngạc nhiên hỏi Ưu Đàm hoa.
“Từ trước đến nay, có chuyện gì mà ta đã nói sai với ngươi chưa?” Ưu Đàm hoa hỏi lại.
“Chưa từng.", Điệp Sâm Đam phấn khích nói: "Nếu được vậy thì thật tốt. Ta mong muốn sớm có thể tu luyện thành hình dáng nữ nhân, tiểu kiểu lung linh.”
“Ngươi muốn tu luyện thành nữ tử?” Ưu Đàm Hoa ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, tuyết quạ kể với ta, nữ tử phàm giới được mặc đẹp, được trang điểm xinh xắn, lại có rất nhiều nam tử bao quanh.” Điệp Sâm Đam mơ màng nói.
"Hừ, đấy là với những nữ tử quốc sắc thiên hương. Với ngươi, phải xem lại.” Ưu đàm Hoa khó chịu nói.
Điệp Sâm Đan phụng phịu: “Ngươi trêu ghẹo ta, chẳng phải mấy hôm trước ngươi bảo ta thế này, coi rất được hay sao.”
Ưu Đàm Hoa khẽ nói: “Chỉ là với ta thôi, đồ ngốc.” Hắn mau chóng đổi chủ đề: “Khi thành người, người muốn làm gì?”
“Ta phải chu du khắp thiên hạ, trải nghiệm những điều mà Tuyết Quạ nói về phàm giới.” Điệp Sâm Đan đang hào hứng trả lời, bỗng chuyển thành rầu rĩ nói: “Thế nhưng nếu ngươi tu luyện thành hình trước ta, liệu ngươi có rời khỏi Tử Lâm trước, liệu có còn nhớ đến ta?”
Ưu Đàm Hoa bất ngờ hỏi: “Ngươi lo sợ chúng ta sẽ không gặp lại?”
Điệp Sâm Đan gật gù nói: “Thiên hạ rộng lớn, chẳng phải sẽ rất khó trùng phùng hay sao?”
Ưu Đàm vui vẻ trả lời: “Ta có cách. Ta trao cho ngươi một cánh hoa của ta, chỉ cần ngươi luôn mang nó theo người, thì khi ngươi tu luyện thành hình người, hay có đi bất cứ nơi đâu, ta cũng sẽ tìm được ngươi.”
“Thật ư?” Điệp Sâm Đam nói, trong giọng ngây thơ mang theo vui mừng không che giấu.
Ưu Đàm Hoa gật đầu, rung người trong gió. Một cánh hoa nhẹ nhàng rơi ra. Cánh hoa trắng tinh đẹp mắt, hình dáng như một giọt nước nhỏ xinh theo gió bám vào thân của Điệp Sâm Đan. Nơi cánh hoa vừa chạm tới, để lại trên thân Điệp Sâm Đan một hình xăm nhỏ xíu màu đỏ tươi đẹp. Hình xăm trông giống như một cánh hoa, cũng giống một giọt lệ lung linh. Điệp Sâm Đan sung sướng tự ngắm mình, mỉm cười mãn nguyện.
Điệp Sâm Đan nhìn Ưu Đàm Hoa, ngây thơ vui vẻ nói: “Nhất định không xa rời, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại một trăm năm nữa trôi qua.
Tử Lâm núi hôm đó vô cùng đặc biệt, không gian yên tĩnh lạ thường, cây hoa trái quả cũng có chút khác lạ. Điệp Sâm Đan bồn chồn lo lắng. Ưu Đàm Hoa ở bên trấn an, nói với nàng: “Ngươi đừng lo lắng sợ hãi, đã có ta ở đây.”
Ưu Đàm Hoa nói vậy, nhưng hắn tự thấy linh khí trong Tử Lâm núi đúng là có sự thay đổi không nhẹ. Linh tính mách bảo cho hắn, đã có phàm trần xâm nhập nơi núi thiêng. Hắn không hề biết, phàm trần này trên người có long khí, vậy nên mới có thể tiến sâu vào Tử Lâm như vậy mà không hề hấn gì.
Ưu Đàm Hoa căng thẳng chờ đợi. Càng lúc hắn càng cảm nhận sự hiện diện của phàm nhân gần với bọn họ hơn. Điệp Sâm Đan bên cạnh run rẩy lo lắng. Ưu Đàm hoa muốn lại gần an ủi nhưng vì chưa tu luyện đắc quả, hắn không thể làm gì hơn.
Bỗng Ưu Đàm Hoa thấy một bóng đen phủ xuống, bao trùm lấy bọn họ. Là một nam tử phàm nhân. Người này đứng từ trên cao nhìn về phía Ưu Đàm Hoa và Điệp Sâm Đan đang căng thẳng bất động giữa một chùm hoa tiên khác.
Hắn thở nặng nhọc, có vẻ đã thấm mệt. Như thế nhìn ra điều ngỡ ngàng, hắn vội bước xào xạo về phía Điệp Sâm Đan và Ưu Đàm Hoa. Cả đám hoa tiên run rẩy lập cập, Ưu Đàm Hoa cảm nhận được rõ ràng sự kinh hoàng tột độ của Điệp Sâm Đan bên cạnh.
Nam tử quỳ xụp xuống ngay trước mặt bọn họ. Ưu Đàm Hoa thấy bên hông hắn đang mang một miếng ngọc bội có hoa văn màu vàng cam quý hiếm. Trên ngọc bội là điêu khắc hình rồng phượng tinh xảo.
Nam tử nhanh chóng giơ tay về phía đám tiên cây đang túm tụm, Ưu Đàm Hoa theo bản năng phản ứng trong thoáng chốc, hắn không muốn Điệp Sâm Đam gập nguy hiểm, hắn đu người rung rinh, mong sẽ thu hút sự chú ý của phàm nhân.
Thế nhưng nỗ lực của hắn không có kết quả, nam nhân không để ý đến Ưu Đàm hoa, bàn tay hắn tiến về phía đám hoa tiên. Hắn đưa tay rẽ những cây cối xung quanh khoảng đất nơi Điệp Sâm Đan đang ở, liên tay đào bới. Ưu Đàm Hoa nghe Điệp Sâm Đan van xin: “Không. Đừng bắt ta”. Hắn bất lực xót xa đứng nhìn, cả người cố sức di chuyển nhưng không thể.
Một lúc sau, phàm tử nâng Điệp Sâm Đan nằm gọn trong tay hắn lên, quay đầu bỏ đi. Điệp Sâm Đan vọng lại thất thanh gọi: “Ưu Đàm….”
Ưu Đàm Hoa lúc này mất mát gọi theo: “Điệp Sâm Đan…”
Điệp Sâm Đan bị phàm nhân mang đi, rời xa Ưu Đàm Hoa. Không ai ngờ rằng lần xa cách này giữa hai bọn họ không phải một sớm một chiều mà sẽ là năm trăm năm cách trở.
***
Phàm nhân mang Điệp Sâm Đan theo, rời khỏi Tử Lâm núi. Điệp Sâm Đan trong lòng sợ hãi nhưng bất lực, chỉ còn biết chờ đợi xem điều gì sẽ đến. Nàng nhớ lại lời Tuyết Quạ đã nói về việc bản thân mình vốn là cây thuốc quý, nàng lo lắng có khi nào phàm nhân này mang nàng về để chế biến làm thuốc chữa bệnh. Chẳng phải Tuyết Quạ cũng từng kể về việc con người tham lam thế nào, đã từng vì đất đai của cải mà chém giết lẫn nhau? Nàng càng nghĩ càng ghê sợ.
Phàm nhân đưa Điệp Sâm Đan về phủ của mình, nơi hắn ở cách không xa với Tử Lâm núi là bao, chỉ mất nửa ngày đi đường. Điệp Sâm Đan lần đầu được rời khỏi Tử Lâm núi. Nàng nhanh chóng bỏ qua lo sợ trong lòng, bị sự tò mò chi phối, chăm chú ngó nhìn xung quanh. Phàm trần đưa Điệp Sâm Đan về phủ nơi hắn ở, tự tay lau chùi cẩn thận, sau đó đưa cây quý vào một chiếc hộp gấm, cất nơi bí mật trong thư phòng.
Điệp Sâm Đan bị giữ trong hộp kín, dần quên đi ngày tháng. Nàng chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng người nói bên ngoài, câu được câu không: “…bảo vật….thật đẹp….linh khí….dùng cho bản thân.” Điệp Sâm Đan nghe thấy chuyện mình sắp bị dùng để tăng cường linh khí cho nam nhân bắt giữ mình thì càng mất thần sợ hãi.
Trải qua một thời gian không biết là bao lâu, Điệp Sâm Đan vẫn như cũ, ngày nào cũng được phàm nhân lôi ra lau chùi cọ rửa. Nàng nghe hạ nhân gọi phàm nhân này là Tán Hoa. Hắn luôn giấu kỹ Điệp Sâm Đan, chỉ mang nàng ra khỏi hộp khi không còn ai khác bên cạnh. Điệp Sâm Đan hiểu hắn muốn giữ nàng thật cẩn thận, vì hắn ích kỷ chỉ muốn dùng nàng cho riêng bản thân mình.
Điệp Sâm Đan thấy Tán Hoa mãi vẫn chưa động thủ, sự lo lắng cũng dần phai nhoà. Nàng đã quyết, nếu quả thật số kiếp đã bắt nàng chấm dứt tại đây, Điệp Sâm Đan dù không thể làm gì, cùng quyết không im lặng chịu thua thiệt. Chỉ có điều là, nàng ra sức chửi rủa Tán Hoa bao nhiêu, thì hắn ta cũng không nghe ra Hoa ngữ mà hiểu được những uất ức chất chứa của nàng.
Đến một ngày kia, khi đang nằm trong hộp cất giữ, Điệp Sâm Đan thấy toàn thân đau nhức vô cùng. Nàng run rẩy đau đớn, cảm nhận vận chuyển từ những cục chứa thuốc trên thân mình đến những lá non còn chưa vươn lên. Cả người nàng toả ra những tia sáng vàng rực, lúc đầu chỉ mờ ảo, rồi ngày càng toả sáng mạnh mẽ.
Điệp Sâm Đan chịu cơn đau tưởng như có thể làm mình tan biến, nhưng rồi nàng nghe thấy tiếng chiếc hộp đựng bản thân vỡ toác, có tiếng vật nặng rơi trên mặt đất. Điệp Sâm Đan đã hoá thành hình người, nằm ngất trên sàn thư phòng lạnh lẽo. Ánh trăng rọi xuống từ khe cửa sổ soi sáng trên người nàng, hiện rõ thân hình nhỏ nhắn mảnh dẻ, làn da nâu vàng khỏe khoắn, mái tóc đen nhánh phủ trên mặt và trên vai. Nàng nằm đó trong phục y xanh lá dịu mát, cả ngươi cuộn tròn không ngừng co giật.
Đến lúc Điệp Sâm Đan tỉnh lại, ngỡ ngàng thấy mình đã tu thành hình người, luống cuống chưa quen với chân tay đầy đủ. Đúng lúc này, nàng phát hiện đứng ở mép cửa là một nam nhân đang trân trối nhìn vào trong phòng. Điệp Sâm Đan mất một lúc mới nhận ra hắn chính là Tán Hoa, người đã bắt giữ nàng từ Tử Lâm núi. Trông hắn nhỏ con hơn nhiều so với trong trí nhớ của nàng. Hắn vụng về bước vào trong phòng, nhìn nàng không rời mắt.
Điệp Sâm Đan tay chân chưa hết đau nhức từ lần hoá thân, lại luống cuống chưa quen với hình thể mới nên chỉ có thể ngồi đó bất lực nhìn Tán Hoa. Trên tay nam nhân đang cầm một đoản đao lăm le đe dọa.
Điệp Sâm Đan sợ hãi nhìn hung khí trên tay hắn, lắp bắp nói: “Xin người, đừng hại ta.”
Tán Hoa chưa hết ngỡ ngàng, im lặng gật đầu, tay đánh rơi đoản đao xuống đất. Lúc này Điệp Sâm Đan mới từ từ bám vào chân bàn mà đứng lên, toàn thân run rẩy. Hắn nhìn nàng rồi giật mình, liền cúi xuống mặt đất, đoản đao hắn đánh rơi lúc nãy sát ngay trong tầm tay với. Điệp Sâm Đan hoảng hốt tụ nhủ: “Ta vừa xin hắn đừng hại ta, chẳng phải hắn đã đồng ý rồi sao? Sao giờ lại khinh nặc quả tín(1)?”
(1) Khinh nặc quả tín: hứa mà không giữ lời
Nàng suy nghĩ thật nhanh, thấy trên mặt bàn mình đang tựa vào có bày một chiếc bình cổ to lớn. Nàng nhanh chóng quyết định dùng nó làm vũ khí thoát thân. Điệp Sâm Đan dùng hết sức bình sinh, nâng bình hoa lên đập mạnh vào đầu nam tử đang cúi xuống kia. Nàng nghe choang một tiếng, chiếc bình đập trúng đầu Tán Hoa, vỡ thành nhiều mảnh sứ nhỏ, rơi đầy trên mặt đất.
Tán Hoa bị tấn công bất ngờ, ngã lăn ra bất tỉnh. Điệp Sâm Đan đứng hình trước sự táo bạo của chính mình. Nàng sung sướng thấy kẻ bắt giữ mình đã xuội lơ bất động, càng tự cảm khái sự anh dũng của bản thân. Nàng còn muốn tặng cho hắn thêm một vài món đòn trả thù thì nghe thấy tiếng chân người đi đến. Điệp Sâm Đan không chần chừ, đi về phía cửa, nơi ánh trăng đang chiếu rọi sáng rực ngoài sân.
Ánh trăng dẫn lỗi cho nàng thoát khỏi nơi này. Bước chân mới đầu chập chững dần nhanh chóng trở nên quen thuộc, Điệp Sâm Đan tăng tốc chạy, cảm nhận làn gió đêm đang thổi vù vù bên tai.
Nàng chân trần lần mò đi một mạch ra khỏi phủ của Tán Hoa. Lần đầu nàng hoá thân, lại lạc giữa nơi phàm nhân cư ngụ. Nơi này còn ít nhà cửa, lại không đông đúc phồn hoa như những thị trấn của phàm giới mà Tuyết Quạ từng kể cho nàng nghe. Trong lòng Điệp Sam Đan đang đánh từng hồi trống, nàng sợ hãi muốn thoát xa khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt. Nàng dùng giác quan hoa tiên nhạy bén của mình, xác nhận một vùng đất trống phía ngoài thành, liền theo đó mà chạy đến.
Khi đã thoát được ra phía ngoài, Điệp Sâm Đan đứng thở hổn hển. Bao lần nàng mong ước ngày mình hoá thân thành công, được thăm thú nơi ở của phàm giới, được thưởng thức mỹ thực, được tham gia hội hè của phàm trần, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào tình cảnh trớ trêu thể này. Không những không hoá thân nơi Tử Lâm núi mà nàng đã quen thuộc mấy trăm năm qua, Điệp Sâm Đan lại thành hình người giữa nơi xa lạ, tồi tệ nhất là việc đầu tiên nàng làm khi hoá thân lại là để chạy trốn.
Trong không gian tĩnh lặng, Điệp Sâm Đan dần bình tâm, từ cảm giác sợ hãi chuyển thành vui vẻ tự đắc. Nàng đã có chân thân, lại một mình thoát được khỏi nơi nguy hiểm, không những thế còn trả thù được kẻ tên là Tán Hoa, nam tử đã bắt cóc nàng khỏi Tử Lâm núi. Điệp Sâm Đan nghĩ ngay đến Ưu Đàm hoa. Nếu hắn biết nàng đã tu thành hình người, lại có thể tự giải cứu chính mình, hắn nhất định sẽ phải thán vi quan chỉ(1).
(1) Thán vi quan chỉ: ngạc nhiên, không ngừng khen ngợi
Nghĩ đến bạn cũ, Điệp Sâm Đan lại có cảm giác xốn xang khó tả. Nàng vén tay áo lên, nhận ra vết bớt như cánh hoa màu đỏ đang nằm xinh xắn trên cổ tay mình. Đây là dấu vết tìm kiếm mà Ưu Đàm đã lưu lại trên người nàng lúc trước. Nàng muốn nhanh chóng tìm về Tử Lâm núi để gặp hắn. Nàng không biết mình đã rời đi bao lâu. Nếu nàng đã thành hình, liệu Ưu Đàm hoa có giống nàng cũng hoá thân thành công rồi không? Liệu hắn có đi tìm nàng không? Nàng hồi hộp tập trung xác định phương hướng để trở về nhà, vui mừng nhận ra Tử Lâm núi ở không xa nơi nàng đang đứng.
Bỗng nàng nghe thấy tiếng nói xa lạ vang lên phía trên cao: “Điệp Sâm Đan hoa tiên, hà hà, ta kiếm được thuốc quý để luyện đơn rồi. Thật là may mắn quá.”
Điệp Sâm Đan giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Nàng thấy một lão sư đang đằng vân trên những đám mây mỏng mờ ảo, hắn đứng giữa ánh trăng vàng sáng rực, cả thân toả ra ánh sáng lung linh huyền ảo. Nàng lo lắng trong lòng, người này là ai mà nàng không thể cảm nhận được phàm khí.
Bình luận truyện