Thụy Du Thiên Miên
Chương 52: Đánh ghen
Đêm hôm đó, khi Thuỵ Miên còn đang vò đầu nghĩ kế để tìm gặp Cát Uy và cách lấy được mật mã vào động thì có tiếng “Cộc cộc cộc…” vang lên. Nàng đứng dậy khẽ khàng ra mở cửa thì nhìn thấy hai cận vệ đang canh gác bên ngoài, không còn ai khác cả.
Hai binh lính thấy cửa hé mở, nhìn thấy Thuỵ Miên thì cảnh giác, nàng liền nhanh nhẹn trả lời: “Các sư huynh, ta chỉ muốn hỏi về giờ ăn đêm…”
Thuỵ Miên đóng cửa phòng, một nữa nàng lại nghe tiếng: “Cộc Cộc Cộc” rất khẽ, nhưng tiếng động lần này không phát ra từ cửa trước mà là từ phía cửa sổ. In bóng trên khung cửa là hình dáng của ưng thú. Thuỵ Miên hé mở cửa sổ, phấn khởi nhận ra đó là thần thú Ưng Nhãn của Bửu Toại.
Nàng vui mừng vuốt đầu Ưng Nhãn, lại móc từ trong túi nhỏ đeo trên chân nó ra một túi thuốc và một mảnh giấy được gấp bé xíu, có một mẩu than chì kèm bên trong. Bịch thuốc này chính là độc dược mà Thuỵ Miên đã chuẩn bị cho lần dấn thân vào sơn trại. Trước khi đi nàng giao nó lại cho Đắc Di, dặn tìm cách đưa vào trong trại cho nàng.
Thụy Miên hài lòng nhìn Ưng Nhãn khẽ nói: “Chim ngoan, cuối cùng ngươi cũng tìm được đường vào trại. May là ta đã kịp phòng bị. Nếu mang thuốc theo người, chẳng phải sẽ bị lục xoát tịch thu hết sao.” Tay nàng lập tức mở tờ giấy bé xíu ra, nói: “Để ta xem Ưng Nhãn mang tin tức gì của mọi người cho ta đây.”
Trên mảnh giấy viết: “Chúng ta đã tìm được cửa trại, nhưng không thể vào được. Đã cố xông pha nhiều lần. Bọn sơn tặc lại hạ độc nên chúng ta không có cách tiến công, chỉ có thể tính toán lại kế sách. Nàng ở trong đấy, tình hình thế nào? Để Ưng Nhãn mang tin ra ngoài.”
Thuỵ Miên cầm mảnh giấy trên tay, nhớ ra lúc chiều nàng đã nghe thấy tiếng la hét, chính là do bọn người Mặc Cảnh và Đắc Di đã tìm cách tập kết vào sơn trại nhưng không thành.
Thuỵ Miên lập tức dùng mẩu than chì viết trên mặt sau của tấm giấy: “Ta vẫn ổn, chưa gặp được Cát Uy. Phải có mật khẩu mới vào được trong sơn trại. Ta cần thêm thời gian để tìm kiếm. Bảo trọng, đừng gây hấn.”
Thuỵ Miên thận trọng ngó trước ngó sau, mang Ưng Nhãn ra cửa sổ thả nó bay đi.
Nàng tự nhủ phải nhanh chóng tìm cách liên lạc được với Cát Uy. Giờ nàng đã có độc dược trong tay, việc trốn thoát, chỉ cần có mật khẩu nữa là đủ. Độc mà Thuỵ Miên chế biến rất đặc biệt; là hợp chất không màu, không mùi, không vị, được tạo ra theo đúng chỉ dẫn cẩn mật trong quyển Đồ Y Thuật của Phó Kiện Đàm, là bảo bối do lão nhân tự nghiên cứu. Ai dính độc này, cũng đảm bảo sẽ mất hết khí lực trong vòng mấy canh giờ. Ngay cả người tinh thông dùng độc, chắc chắn cũng không phát hiện ra được.
Buổi sáng hôm sau, Tiểu Sơn gõ cửa phòng của Thuỵ Miên, mang cho nàng một bộ tân nương màu đỏ, thông báo: “Thuỵ Miên cô nương, không hiểu sao đám bằng hữu của cô nương hôm qua lại có thể tìm đường đến cổng sơn trại chúng ta. Trại chủ vô cùng tức giận, đã cho người mang độc dược mà đuổi cổ bọn chúng đi. May cho bọn chúng, trước đó trại chủ đã quy định nơi này tuyệt không thể để dính máu làm ô uế, nếu không chúng ta nhất định ra ngoài nghênh chiến.
Trại chủ đã quyết định, ngày mai sẽ ngay lập tức thành thân với Tiểu Uy công tử, để tránh đêm dài lắm mộng. Mạnh Giác quân sư cũng muốn cùng ngày tổ chức lễ cưới lập thiếp. Vậy nên, trong trại chúng ta ngày mai sẽ có đại cát, song hỷ lâm môn.”
Thuỵ Miên rụng rời chân tay đón nhận tin tức của Tiểu Sơn. Tính toán theo kế hoạch của nàng thế là sai hết. Nàng quả thật đã tự đưa thịt đến miệng cọp. Thuỵ Miên không ngờ số phận ẩm ương khiến nàng không những không cứu được Cát Uy, đám người bên ngoài còn dính độc không thể tiến công, Thuỵ Miên nàng đây lại bị giam lỏng; cứu người chưa xong còn tự hại thân.
Nàng cũng đã tính đến biện pháp cuối cùng, đó là hạ thuốc mê hôm qua mình nhận được từ Ưng Nhãn lên người lính gác, cứu Cát Uy ra, nhưng nếu không có mật mã để mở cửa rời động thì kết quả cũng là công cốc. Thuỵ Miên buồn rầu bế tắc.
Tiểu Sơn chưa ra khỏi cửa thì Phi Lú đã xuất hiện bên ngoài, tay ôm một cục bông màu trắng. Phi Lú nhìn Thuỵ Miên mếu máo nói: “Thuỵ Miên cô nương, con tiểu chồn này từ hôm qua đến giờ không chịu ăn uống gì, lại làm toàn bộ đám gà của Lưu Thúc vô cùng kinh sợ. Ta đành trả nó lại cho cô nương, không giữ nó thêm được.”
Thuỵ Miên nhanh chóng giơ tay đón lấy Bạch Hồ. Nàng còn chưa tính được kế để giải cứu Bạch Hồ thì Phi Lú lại mang nó đến, nhất cử lưỡng tiện. Mấy ai tưởng tượng được, Bạch Hồ tuy là hồ ly, nhưng lại sợ hai thứ: nước và chim thú. Bị nhốt nơi nhà bếp cùng đàn gia cầm, nên nó mới co ro sợ hãi không thiết ăn uống như thế.
Nàng nhìn Phi Lú buồn rầu liền an ủi: “Cảm ơn Phi đại ca đã mang Bạch hồ lại cho ta, ta sẽ chăm sóc nó cho huynh. Huynh cứ yên tâm.”
Tiểu Sơn và Phi Lú rời đi một lúc thì năm sáu người khác lại đến, ai nấy trên tay cũng đều mang vải đỏ hoa thắt cùng màu, vừa vào trong phòng đã bắt đầu trang trí khắp nơi. Vải rèm xỉn màu được thay thế bằng rèm đỏ, trên đầu giường và trước cửa được dán những bông hoa to thắt bằng vải cùng màu đỏ rực. Hai chữ hỷ lớn được dán lên hai bên cánh cửa ra vào. Thậm chí Bạch Hồ giờ đã qua cơn hoảng hốt cũng được chăm sóc chải chuốt, lại được cài thêm hai bông hoa màu đỏ nhỏ xinh lên hai bên tai.
Nhìn vào tông màu trang trí đỏ rực cả gian phòng, Thuỵ Miên lại càng sốt ruột, đi đi lại lại lo lắng bất an. Nghĩ về việc nàng từng cùng Thuý Như cười cợt khi nghe tin Cát Uy bị bắt đi làm tỳ thiếp, giờ đến lượt mình rơi vào hoàn cảnh này, nàng chỉ còn biết tự cảm thán, khóc ròng bên trong: “Tiền nhân hậu quả(1).”
(1) Tiền nhân hậu quả: cười người hôm trước hôm sau người cười
Lại trải qua một ngày trong sơn động, tối đến sẽ diễn ra lễ thành thân của hai phu thê trại chủ. Từ sáng Thuỵ Miên đã vò đầu tính toán. Nếu không thể có được mật khẩu, một là nàng đành phải hạ độc trước, rồi cùng trốn đi với Cát Uy ở một chỗ nào đó, chờ thời cơ thích hợp thoát khỏi nơi đây. Hai là đêm nay lúc động phòng, nàng có thể dùng độc uy hiếp Mạnh Giác để tìm ra mật khẩu. Cách thứ nhất nguy hiểm rình rập mà lại có nguy cơ bại lộ cao. Cách thứ hai còn khó khăn hơn gấp bội. Chỉ dựa vào sức của Thụy Miên, nàng sao có thể uy hiếp được ai. Thuỵ Miên nhớ lại lần nàng tính kế với Nhuận Kỳ, kết quả thảm bại liền bày ra trước mắt.
Thuỵ Miên rầu rĩ chưa nghĩ ra đối sách hoàn hảo thì cửa phòng một lần nữa bị đá mở phăng ra, Bạch Hồ rít lên rúc vào trong chăn. Tử Huyền trại chủ oai phong đi vào.
Thuỵ Miên căng thẳng đối mặt với nàng ta. Ánh mắt sắc lạnh của nữ trại chủ quét qua gian phòng, tay nắm chặt vải rèm trang trí tân nương màu đỏ, lại nhìn qua bộ y phục cùng màu trên người Thuỵ Miên, chậm rãi mở miệng: “Thuỵ Miên, tối nay ngươi sẽ là người của Mạnh Giác. Mạnh Giác là kẻ thuỷ tính dương hoa(2). Ta nói cho người biết, dù hắn có mê đắm ngươi đến đâu, người cũng mãi chỉ là tì thiếp của nam nhân đê tiện, đừng bao giờ mong cuộc sống của ngươi sau này sẽ yên ổn mà qua.”
(2) Thuỷ tính dương hoa: người dễ dàng thay đổi lòng dạ trong chuyện tình cảm
Thuỵ Miên nhắn nhó, trong lòng thầm nghĩ: “Ta dù một cái liếc mắt của Mạnh Giác nhà người cũng chưa có nhận được, vì cớ gì mà đã bị đe dọa đến mức này. Người chính là máu ghen Hoạn thư mà.”
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Thuỵ Miên nhún nhường nói: “Tử Huyền trại chủ, ta không hứng thú với việc làm thiếp của Mạnh Giác quân sư, cũng tự cảm thấy trại chủ người còn tâm tư đến tướng quân rất nhiều, vậy sao không thả ta đi? Trại chủ vừa bớt chướng mắt ngứa tai, lại không cần lo lắng Mạnh Giác quân sư có thêm tì thiếp?”
“Người là đang dùng lời ngon ngọt thuyết phục ta? Thả người đi, thì với tính cách của Mạnh Giác, chẳng phải hắn sẽ nhanh chóng tìm được một nữ nhân khác thế thân ư?” Tử Huyền cúi sát người gần với Thuỵ Miên, trong giọng chứa muôn vàn phẫn uất.
Đúng lúc này, một người nam nhân khẩn trương xông vào trong phòng, đối diện với Tử Huyền và Thuỵ Miên. Trên người hắn quần áo chỉnh tề, trên lưng khoác áo choàng màu trắng tinh phất phới trong gió lạnh. Tướng mạo hắn song toàn, lại có dáng dấp của thư sinh nho nhã nhưng không kém phần anh dũng. Nam nhân vừa vào đã thấy Tử Huyền đứng đó, hắn nhìn nàng ta xót xa miễn cưỡng. Tử Huyền vừa thấy hắn đến thì khuôn mặt chuyển hồng, nhưng trong mắt mang theo oán giận cùng khiêu khích.
Hai người nhìn nhau một lúc thì nam tử mới quay sang phía Thuỵ Miên, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là nữ nhân mà Tiểu Sơn tìm được?” Ánh mắt hắn nhìn nàng không chút cảm giác, vô cùng lạnh nhạt.
Thuỵ Miên dựa vào thái độ của hai người bọn họ, đoán ngay được người mới đến chính là tướng quân Mạnh Giác.
Nàng chưa kịp trả lời thì Tử Huyền đã lên tiếng: “Sao, là vì sợ ta làm gì nữ nhân này mà huynh vội vàng tìm đến?”
“Tử Huyền, nàng biết là không phải mà? Nếu không phải nàng muốn lấy nam nhân kia làm thiếp, ta cũng không trong cơn bực mình mà để Tiểu Sơn đi tìm nữ tử này về. Là ta sai rồi. Tử Huyền nếu nàng không muốn, chúng ta đều dừng lại có được không?” Mạnh Giác từ tốn chân thật hướng đến Tử Huyền mà nói.
“Người là không muốn? Có phải đã quá muộn rồi không? Chuyện đã đến nước này?” Tử Huyền phẫn uẫn không buông tha cho Mạnh Giác.
“Tử Huyền, là ta sai, là ta đã có lỗi với nàng và Nhạc Tiểu Mễ.” Mạnh Giác vẫn chịu trận mà nói.
“Nhạc Tiểu Mễ, lúc nào cũng là Nhạc Tiểu Mễ. Tại sao? Ta làm gì có lỗi ư? Là do ta đã tàn phai nhan sắc ư? Hay vì ta dữ dằn thô bạo? Hay là bao năm qua ta không thể cho huynh một hài tử nối dõi?” Tử Huyền đau đớn gặng hỏi.
“Tử Huyền, không phải, ta đối với nàng là một lòng chung tình. Nhạc Tiểu Mễ là do ta hại. Nàng có thể đừng như vậy nữa được không?” Mạnh Giác van nài.
“Ta là như thế nào? Đến giờ phút này ngươi mở miệng cũng là Nhạc Tiểu Mễ.” Tử Huyền đùng đùng nổi giận, tay đã nắm đến trắng bệch trên thanh bán nguyệt hỗn kim đản: “Thế nào là một lòng trung chinh? Sau lưng ta các người làm điều bất nhân, ta cũng là vì nghĩ có lỗi với ngươi, bao năm nay ta đã không thể cho ngươi một hài tử, nên muốn cho Nhạc Tiểu Mễ một danh phận, để ngươi có hài nhi nối dõi.
Thế nhưng, ngươi có thể ân ân ái ái, phản bội lại lời ước năm xưa của chúng ta, tại sao ta không thể? Ngươi có quyền gì mà cấm cản chứ. Ngươi lấy một người, Tử Huyền ta sẽ lập một nam nhân làm thiếp. Ngươi lấy hai người, Tử Huyền ta sẽ lập hai nam nhân làm thiếp.” Tử Huyền đã giơ vũ khí trong tay lên chỉ về phía Mạnh Giác.
Bỗng Nhạc Tiểu Mễ một thân váy hồng từ đâu đến lao ra đứng chắn trước người Mạnh Giác, một tay giữ trước bụng, đôi mắt đã đỏ quạch, hoa lê đẫm mưa(1) nói: “Tử Huyền trại chủ, xin người đừng trách tướng công, việc này cũng là do ta, do ta đã quá phận, không phải lỗi của tướng công. Xin người hãy tha cho chúng ta.”
(1) Lê hoa đái vũ: khóc lóc nhưng rất đẹp
Tử Huyền nghe thấy Tiểu Mễ nói “tướng công và chúng ta” thì hai mắt long lên xòng xọc, liền như một tia chớp xông vào hạ đòn về phía Mạnh Giác. Mạnh Giác nhanh nhẹn đẩy Nhạc Tiểu Mễ tránh ra, cũng giơ một cây gậy dài bằng sắt lên chống đỡ. Hai người hạ một chiêu rồi cùng đẩy nhau lao ra giữa sân. Quân lính xung quanh khiếp sợ tản ra không ai dám xông vào ngăn cản.
Tử Huyền không khoan nhượng, cứ một chiêu hạ xuống lại gào lên: “Người đã quên hết rồi, người đã quên chúng ta bắt đầu thế nào?”
Mạnh Giác không đánh trả, chỉ liên tục đỡ đòn: “Ta nhớ, đời này sao ta có thể quên. Ta gặp nàng trên núi Nam Cư hơn mười năm trước đúng ngày lễ Thất Tịch (1), được nàng cứu mà thoát chết khỏi giá rét. Ta vẫn luôn nói việc gặp nàng là nhân duyên trời định. Ta khâm phục lý tưởng của nàng, muốn cướp của người giàu, chia cho người nghèo, cứu dân chúng quanh đây khỏi lầm than. Ta chỉ là một thư sinh đã mất hết niềm tin vào thế sự, ta thầm cảm mến nàng, từ cảm mến thành thương yêu lúc nào không hay.”
(1) Lễ Thất Tịch: Ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch, còn gọi là ngày lễ lứa đôi
“Vậy tại sao? Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Người đã nói với ta những gì? Năm xưa người có còn nhớ?” Tử Huyền tiếp tục hạ chưởng, càng đánh càng mạnh mẽ, khí thế hừng hực.
“Ta không bao giờ quên. Ta là muốn theo nàng. Ta thề cả đời này chỉ lấy nàng làm thê tử. Ta nhất định sẽ không thay lòng đổi dạ.” Mạnh Giác nói, trong gấp gáp có hối lỗi, khuôn mặt nhăn nhó.
“Vậy tại sao, tại sao chứ?” Tử Huyền gần như đã mất kiểm soát, gầm lên liên tục ra đòn càng mạnh bạo về phía Mạnh Giác.
“Là ta đã sai. Là ta phụ nàng trước.” Mạnh Giác không biết giải thích ra sao, bất lực nói.
Thuỵ Miên nhìn hai người một đánh một đỡ, quân lính xung quanh bâu vào xem vợ chồng nhà người ta tranh cãi. Nàng thấy không ai còn để ý đến mình liền quay lại dặn dò Bạch Hồ: “Ngươi ở yên đây, ta đi tìm Cát Uy, sẽ về ngay thôi.”, rồi nhanh chân lẻn ra cửa, chạy ngay sang phòng giam giữ Cát Uy ở bên cạnh. Bên ngoài, cận vệ cũng đã rời chỗ gác để xem náo nhiệt. Chỗ ở của Cát Uy cũng như gian phòng của nàng, dễ dàng được nhận ra bởi đồ trang trí loè loẹt đỏ rực từ ngoài vào trong.
Hai binh lính thấy cửa hé mở, nhìn thấy Thuỵ Miên thì cảnh giác, nàng liền nhanh nhẹn trả lời: “Các sư huynh, ta chỉ muốn hỏi về giờ ăn đêm…”
Thuỵ Miên đóng cửa phòng, một nữa nàng lại nghe tiếng: “Cộc Cộc Cộc” rất khẽ, nhưng tiếng động lần này không phát ra từ cửa trước mà là từ phía cửa sổ. In bóng trên khung cửa là hình dáng của ưng thú. Thuỵ Miên hé mở cửa sổ, phấn khởi nhận ra đó là thần thú Ưng Nhãn của Bửu Toại.
Nàng vui mừng vuốt đầu Ưng Nhãn, lại móc từ trong túi nhỏ đeo trên chân nó ra một túi thuốc và một mảnh giấy được gấp bé xíu, có một mẩu than chì kèm bên trong. Bịch thuốc này chính là độc dược mà Thuỵ Miên đã chuẩn bị cho lần dấn thân vào sơn trại. Trước khi đi nàng giao nó lại cho Đắc Di, dặn tìm cách đưa vào trong trại cho nàng.
Thụy Miên hài lòng nhìn Ưng Nhãn khẽ nói: “Chim ngoan, cuối cùng ngươi cũng tìm được đường vào trại. May là ta đã kịp phòng bị. Nếu mang thuốc theo người, chẳng phải sẽ bị lục xoát tịch thu hết sao.” Tay nàng lập tức mở tờ giấy bé xíu ra, nói: “Để ta xem Ưng Nhãn mang tin tức gì của mọi người cho ta đây.”
Trên mảnh giấy viết: “Chúng ta đã tìm được cửa trại, nhưng không thể vào được. Đã cố xông pha nhiều lần. Bọn sơn tặc lại hạ độc nên chúng ta không có cách tiến công, chỉ có thể tính toán lại kế sách. Nàng ở trong đấy, tình hình thế nào? Để Ưng Nhãn mang tin ra ngoài.”
Thuỵ Miên cầm mảnh giấy trên tay, nhớ ra lúc chiều nàng đã nghe thấy tiếng la hét, chính là do bọn người Mặc Cảnh và Đắc Di đã tìm cách tập kết vào sơn trại nhưng không thành.
Thuỵ Miên lập tức dùng mẩu than chì viết trên mặt sau của tấm giấy: “Ta vẫn ổn, chưa gặp được Cát Uy. Phải có mật khẩu mới vào được trong sơn trại. Ta cần thêm thời gian để tìm kiếm. Bảo trọng, đừng gây hấn.”
Thuỵ Miên thận trọng ngó trước ngó sau, mang Ưng Nhãn ra cửa sổ thả nó bay đi.
Nàng tự nhủ phải nhanh chóng tìm cách liên lạc được với Cát Uy. Giờ nàng đã có độc dược trong tay, việc trốn thoát, chỉ cần có mật khẩu nữa là đủ. Độc mà Thuỵ Miên chế biến rất đặc biệt; là hợp chất không màu, không mùi, không vị, được tạo ra theo đúng chỉ dẫn cẩn mật trong quyển Đồ Y Thuật của Phó Kiện Đàm, là bảo bối do lão nhân tự nghiên cứu. Ai dính độc này, cũng đảm bảo sẽ mất hết khí lực trong vòng mấy canh giờ. Ngay cả người tinh thông dùng độc, chắc chắn cũng không phát hiện ra được.
Buổi sáng hôm sau, Tiểu Sơn gõ cửa phòng của Thuỵ Miên, mang cho nàng một bộ tân nương màu đỏ, thông báo: “Thuỵ Miên cô nương, không hiểu sao đám bằng hữu của cô nương hôm qua lại có thể tìm đường đến cổng sơn trại chúng ta. Trại chủ vô cùng tức giận, đã cho người mang độc dược mà đuổi cổ bọn chúng đi. May cho bọn chúng, trước đó trại chủ đã quy định nơi này tuyệt không thể để dính máu làm ô uế, nếu không chúng ta nhất định ra ngoài nghênh chiến.
Trại chủ đã quyết định, ngày mai sẽ ngay lập tức thành thân với Tiểu Uy công tử, để tránh đêm dài lắm mộng. Mạnh Giác quân sư cũng muốn cùng ngày tổ chức lễ cưới lập thiếp. Vậy nên, trong trại chúng ta ngày mai sẽ có đại cát, song hỷ lâm môn.”
Thuỵ Miên rụng rời chân tay đón nhận tin tức của Tiểu Sơn. Tính toán theo kế hoạch của nàng thế là sai hết. Nàng quả thật đã tự đưa thịt đến miệng cọp. Thuỵ Miên không ngờ số phận ẩm ương khiến nàng không những không cứu được Cát Uy, đám người bên ngoài còn dính độc không thể tiến công, Thuỵ Miên nàng đây lại bị giam lỏng; cứu người chưa xong còn tự hại thân.
Nàng cũng đã tính đến biện pháp cuối cùng, đó là hạ thuốc mê hôm qua mình nhận được từ Ưng Nhãn lên người lính gác, cứu Cát Uy ra, nhưng nếu không có mật mã để mở cửa rời động thì kết quả cũng là công cốc. Thuỵ Miên buồn rầu bế tắc.
Tiểu Sơn chưa ra khỏi cửa thì Phi Lú đã xuất hiện bên ngoài, tay ôm một cục bông màu trắng. Phi Lú nhìn Thuỵ Miên mếu máo nói: “Thuỵ Miên cô nương, con tiểu chồn này từ hôm qua đến giờ không chịu ăn uống gì, lại làm toàn bộ đám gà của Lưu Thúc vô cùng kinh sợ. Ta đành trả nó lại cho cô nương, không giữ nó thêm được.”
Thuỵ Miên nhanh chóng giơ tay đón lấy Bạch Hồ. Nàng còn chưa tính được kế để giải cứu Bạch Hồ thì Phi Lú lại mang nó đến, nhất cử lưỡng tiện. Mấy ai tưởng tượng được, Bạch Hồ tuy là hồ ly, nhưng lại sợ hai thứ: nước và chim thú. Bị nhốt nơi nhà bếp cùng đàn gia cầm, nên nó mới co ro sợ hãi không thiết ăn uống như thế.
Nàng nhìn Phi Lú buồn rầu liền an ủi: “Cảm ơn Phi đại ca đã mang Bạch hồ lại cho ta, ta sẽ chăm sóc nó cho huynh. Huynh cứ yên tâm.”
Tiểu Sơn và Phi Lú rời đi một lúc thì năm sáu người khác lại đến, ai nấy trên tay cũng đều mang vải đỏ hoa thắt cùng màu, vừa vào trong phòng đã bắt đầu trang trí khắp nơi. Vải rèm xỉn màu được thay thế bằng rèm đỏ, trên đầu giường và trước cửa được dán những bông hoa to thắt bằng vải cùng màu đỏ rực. Hai chữ hỷ lớn được dán lên hai bên cánh cửa ra vào. Thậm chí Bạch Hồ giờ đã qua cơn hoảng hốt cũng được chăm sóc chải chuốt, lại được cài thêm hai bông hoa màu đỏ nhỏ xinh lên hai bên tai.
Nhìn vào tông màu trang trí đỏ rực cả gian phòng, Thuỵ Miên lại càng sốt ruột, đi đi lại lại lo lắng bất an. Nghĩ về việc nàng từng cùng Thuý Như cười cợt khi nghe tin Cát Uy bị bắt đi làm tỳ thiếp, giờ đến lượt mình rơi vào hoàn cảnh này, nàng chỉ còn biết tự cảm thán, khóc ròng bên trong: “Tiền nhân hậu quả(1).”
(1) Tiền nhân hậu quả: cười người hôm trước hôm sau người cười
Lại trải qua một ngày trong sơn động, tối đến sẽ diễn ra lễ thành thân của hai phu thê trại chủ. Từ sáng Thuỵ Miên đã vò đầu tính toán. Nếu không thể có được mật khẩu, một là nàng đành phải hạ độc trước, rồi cùng trốn đi với Cát Uy ở một chỗ nào đó, chờ thời cơ thích hợp thoát khỏi nơi đây. Hai là đêm nay lúc động phòng, nàng có thể dùng độc uy hiếp Mạnh Giác để tìm ra mật khẩu. Cách thứ nhất nguy hiểm rình rập mà lại có nguy cơ bại lộ cao. Cách thứ hai còn khó khăn hơn gấp bội. Chỉ dựa vào sức của Thụy Miên, nàng sao có thể uy hiếp được ai. Thuỵ Miên nhớ lại lần nàng tính kế với Nhuận Kỳ, kết quả thảm bại liền bày ra trước mắt.
Thuỵ Miên rầu rĩ chưa nghĩ ra đối sách hoàn hảo thì cửa phòng một lần nữa bị đá mở phăng ra, Bạch Hồ rít lên rúc vào trong chăn. Tử Huyền trại chủ oai phong đi vào.
Thuỵ Miên căng thẳng đối mặt với nàng ta. Ánh mắt sắc lạnh của nữ trại chủ quét qua gian phòng, tay nắm chặt vải rèm trang trí tân nương màu đỏ, lại nhìn qua bộ y phục cùng màu trên người Thuỵ Miên, chậm rãi mở miệng: “Thuỵ Miên, tối nay ngươi sẽ là người của Mạnh Giác. Mạnh Giác là kẻ thuỷ tính dương hoa(2). Ta nói cho người biết, dù hắn có mê đắm ngươi đến đâu, người cũng mãi chỉ là tì thiếp của nam nhân đê tiện, đừng bao giờ mong cuộc sống của ngươi sau này sẽ yên ổn mà qua.”
(2) Thuỷ tính dương hoa: người dễ dàng thay đổi lòng dạ trong chuyện tình cảm
Thuỵ Miên nhắn nhó, trong lòng thầm nghĩ: “Ta dù một cái liếc mắt của Mạnh Giác nhà người cũng chưa có nhận được, vì cớ gì mà đã bị đe dọa đến mức này. Người chính là máu ghen Hoạn thư mà.”
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Thuỵ Miên nhún nhường nói: “Tử Huyền trại chủ, ta không hứng thú với việc làm thiếp của Mạnh Giác quân sư, cũng tự cảm thấy trại chủ người còn tâm tư đến tướng quân rất nhiều, vậy sao không thả ta đi? Trại chủ vừa bớt chướng mắt ngứa tai, lại không cần lo lắng Mạnh Giác quân sư có thêm tì thiếp?”
“Người là đang dùng lời ngon ngọt thuyết phục ta? Thả người đi, thì với tính cách của Mạnh Giác, chẳng phải hắn sẽ nhanh chóng tìm được một nữ nhân khác thế thân ư?” Tử Huyền cúi sát người gần với Thuỵ Miên, trong giọng chứa muôn vàn phẫn uất.
Đúng lúc này, một người nam nhân khẩn trương xông vào trong phòng, đối diện với Tử Huyền và Thuỵ Miên. Trên người hắn quần áo chỉnh tề, trên lưng khoác áo choàng màu trắng tinh phất phới trong gió lạnh. Tướng mạo hắn song toàn, lại có dáng dấp của thư sinh nho nhã nhưng không kém phần anh dũng. Nam nhân vừa vào đã thấy Tử Huyền đứng đó, hắn nhìn nàng ta xót xa miễn cưỡng. Tử Huyền vừa thấy hắn đến thì khuôn mặt chuyển hồng, nhưng trong mắt mang theo oán giận cùng khiêu khích.
Hai người nhìn nhau một lúc thì nam tử mới quay sang phía Thuỵ Miên, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là nữ nhân mà Tiểu Sơn tìm được?” Ánh mắt hắn nhìn nàng không chút cảm giác, vô cùng lạnh nhạt.
Thuỵ Miên dựa vào thái độ của hai người bọn họ, đoán ngay được người mới đến chính là tướng quân Mạnh Giác.
Nàng chưa kịp trả lời thì Tử Huyền đã lên tiếng: “Sao, là vì sợ ta làm gì nữ nhân này mà huynh vội vàng tìm đến?”
“Tử Huyền, nàng biết là không phải mà? Nếu không phải nàng muốn lấy nam nhân kia làm thiếp, ta cũng không trong cơn bực mình mà để Tiểu Sơn đi tìm nữ tử này về. Là ta sai rồi. Tử Huyền nếu nàng không muốn, chúng ta đều dừng lại có được không?” Mạnh Giác từ tốn chân thật hướng đến Tử Huyền mà nói.
“Người là không muốn? Có phải đã quá muộn rồi không? Chuyện đã đến nước này?” Tử Huyền phẫn uẫn không buông tha cho Mạnh Giác.
“Tử Huyền, là ta sai, là ta đã có lỗi với nàng và Nhạc Tiểu Mễ.” Mạnh Giác vẫn chịu trận mà nói.
“Nhạc Tiểu Mễ, lúc nào cũng là Nhạc Tiểu Mễ. Tại sao? Ta làm gì có lỗi ư? Là do ta đã tàn phai nhan sắc ư? Hay vì ta dữ dằn thô bạo? Hay là bao năm qua ta không thể cho huynh một hài tử nối dõi?” Tử Huyền đau đớn gặng hỏi.
“Tử Huyền, không phải, ta đối với nàng là một lòng chung tình. Nhạc Tiểu Mễ là do ta hại. Nàng có thể đừng như vậy nữa được không?” Mạnh Giác van nài.
“Ta là như thế nào? Đến giờ phút này ngươi mở miệng cũng là Nhạc Tiểu Mễ.” Tử Huyền đùng đùng nổi giận, tay đã nắm đến trắng bệch trên thanh bán nguyệt hỗn kim đản: “Thế nào là một lòng trung chinh? Sau lưng ta các người làm điều bất nhân, ta cũng là vì nghĩ có lỗi với ngươi, bao năm nay ta đã không thể cho ngươi một hài tử, nên muốn cho Nhạc Tiểu Mễ một danh phận, để ngươi có hài nhi nối dõi.
Thế nhưng, ngươi có thể ân ân ái ái, phản bội lại lời ước năm xưa của chúng ta, tại sao ta không thể? Ngươi có quyền gì mà cấm cản chứ. Ngươi lấy một người, Tử Huyền ta sẽ lập một nam nhân làm thiếp. Ngươi lấy hai người, Tử Huyền ta sẽ lập hai nam nhân làm thiếp.” Tử Huyền đã giơ vũ khí trong tay lên chỉ về phía Mạnh Giác.
Bỗng Nhạc Tiểu Mễ một thân váy hồng từ đâu đến lao ra đứng chắn trước người Mạnh Giác, một tay giữ trước bụng, đôi mắt đã đỏ quạch, hoa lê đẫm mưa(1) nói: “Tử Huyền trại chủ, xin người đừng trách tướng công, việc này cũng là do ta, do ta đã quá phận, không phải lỗi của tướng công. Xin người hãy tha cho chúng ta.”
(1) Lê hoa đái vũ: khóc lóc nhưng rất đẹp
Tử Huyền nghe thấy Tiểu Mễ nói “tướng công và chúng ta” thì hai mắt long lên xòng xọc, liền như một tia chớp xông vào hạ đòn về phía Mạnh Giác. Mạnh Giác nhanh nhẹn đẩy Nhạc Tiểu Mễ tránh ra, cũng giơ một cây gậy dài bằng sắt lên chống đỡ. Hai người hạ một chiêu rồi cùng đẩy nhau lao ra giữa sân. Quân lính xung quanh khiếp sợ tản ra không ai dám xông vào ngăn cản.
Tử Huyền không khoan nhượng, cứ một chiêu hạ xuống lại gào lên: “Người đã quên hết rồi, người đã quên chúng ta bắt đầu thế nào?”
Mạnh Giác không đánh trả, chỉ liên tục đỡ đòn: “Ta nhớ, đời này sao ta có thể quên. Ta gặp nàng trên núi Nam Cư hơn mười năm trước đúng ngày lễ Thất Tịch (1), được nàng cứu mà thoát chết khỏi giá rét. Ta vẫn luôn nói việc gặp nàng là nhân duyên trời định. Ta khâm phục lý tưởng của nàng, muốn cướp của người giàu, chia cho người nghèo, cứu dân chúng quanh đây khỏi lầm than. Ta chỉ là một thư sinh đã mất hết niềm tin vào thế sự, ta thầm cảm mến nàng, từ cảm mến thành thương yêu lúc nào không hay.”
(1) Lễ Thất Tịch: Ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch, còn gọi là ngày lễ lứa đôi
“Vậy tại sao? Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Người đã nói với ta những gì? Năm xưa người có còn nhớ?” Tử Huyền tiếp tục hạ chưởng, càng đánh càng mạnh mẽ, khí thế hừng hực.
“Ta không bao giờ quên. Ta là muốn theo nàng. Ta thề cả đời này chỉ lấy nàng làm thê tử. Ta nhất định sẽ không thay lòng đổi dạ.” Mạnh Giác nói, trong gấp gáp có hối lỗi, khuôn mặt nhăn nhó.
“Vậy tại sao, tại sao chứ?” Tử Huyền gần như đã mất kiểm soát, gầm lên liên tục ra đòn càng mạnh bạo về phía Mạnh Giác.
“Là ta đã sai. Là ta phụ nàng trước.” Mạnh Giác không biết giải thích ra sao, bất lực nói.
Thuỵ Miên nhìn hai người một đánh một đỡ, quân lính xung quanh bâu vào xem vợ chồng nhà người ta tranh cãi. Nàng thấy không ai còn để ý đến mình liền quay lại dặn dò Bạch Hồ: “Ngươi ở yên đây, ta đi tìm Cát Uy, sẽ về ngay thôi.”, rồi nhanh chân lẻn ra cửa, chạy ngay sang phòng giam giữ Cát Uy ở bên cạnh. Bên ngoài, cận vệ cũng đã rời chỗ gác để xem náo nhiệt. Chỗ ở của Cát Uy cũng như gian phòng của nàng, dễ dàng được nhận ra bởi đồ trang trí loè loẹt đỏ rực từ ngoài vào trong.
Bình luận truyện