Thụy Du Thiên Miên
Chương 65: Bang Phái Hội Tụ
Càng gần đến ngày ấn định tỷ thí võ thuật, biệt viện càng trở nên đông đúc. Các bang phải được mời tham gia tỷ thí dần có mặt đông đủ. Thuỵ Miên hào hứng vô cùng vì được nhìn ngắm cái gọi là bát quái giang hồ. Nàng ta cùng Thuý Như ngày nào cũng đóng đô ở đình viện nơi gần với sảnh chính nhất, mục đích là để nghe ngóng và bình phẩm về các đoàn người mới đến.
Các bang phái này phục trang lẫn khí chất đều khác nhau, mỗi bang phái đều có một quy định riêng về y phục. Chẳng hạn như với Cái Bang, cả nhóm gồm mười bảy người tới, cũng là phái có đông thí sinh nhất. Quần áo trên người họ đều rách rưới vá chằng vá đụp, ai trên tay cũng cầm những cây gậy bằng gỗ sờn cũ khẳng khiu. Nếu Thuỵ Miên không tận mắt chứng kiến họ tập luyện với mấy cây gậy này, nàng chắc chắn không thể đoán được đây lại chính là vũ khí đặc thù của Cái bang phái.
Lại có một nhóm mà toàn bộ sư đồ trong bang đều y phục một màu trắng tinh như tuyết, bọn họ xưng là Bạch Phất phái. Vũ khí của các sư đồ trong Bạch Phất phái là những thanh phất trần lơ thơ. Thuỵ Miên không thể mường tượng ra làm thế nào mà họ có thể dùng vũ khí mỏng manh như vậy làm vũ khí tấn công. Phất trần với những dải tơ mỏng nhẹ như lông hồng, lại như có mị lực, uốn lượn không ngừng, làm Thuỵ Miên không thể rời mắt. Trong đoàn có mười hai người cùng đi.
Bang phái đến ngày thứ hai trước khi tỷ thí võ thuật diễn ra tự xưng là Hắc Diệu Bang. Hắc Diệu bang chỉ có tám người, nhưng thần thái và sức mạnh toát ra từ những người này làm Thuỵ Miên dù không biết võ, cũng đoán ra được đây đều là những cao thủ võ lâm. Tám người mang theo vũ khí được bọc cẩn thận trong bao da, làm họ càng có vẻ bí ẩn nguy hiểm. Thuỵ Miên và Thuý Như quyết định phải báo lại với Hội Tam Bảo.
Một ngày trước khi tỷ thí diễn ra, có hai nhóm cùng đến dự thi. Một là Thú Bang, môn phái còn lại là Nguyệt Đoản phái. Thú bang tham dự tỷ thí với năm người. Những người này đều có điều gì đó làm Thuỵ Miên phấn khích tò mò. Khi họ mới đến, nàng rõ ràng đã nhìn thấy chiếc đuôi thò ra trên người sư đồ mặc một bộ áo lông xù xì màu vàng. Chiếc đuôi ngọ nguậy liên hồi, nhưng cứ đến lúc Thuỵ Miên chủ tâm quay lại quan sát thì nó lại đứng im bất động.
Thuỵ Miên lần đầu còn tưởng mình nhìn nhầm, ai dè đến mấy lần đều giống như vậy, làm nàng không biết có phải mình lại hoang tưởng hay không. Đoàn người trong Thú Bang ai cũng có tướng mạo khác người, lại cũng đều có vũ khí riêng của mình. Mỗi người một loại, không vũ khí nào giống nhau. Ví như người dẫn đầu bang phái, người mà Thuỵ Miên chắc chắn đã nhìn thấy hắn có đuôi khỉ phía sau, hắn mang theo một cây gậy sắt vừa dài vừa to, trông thì nặng nề nhưng ở trên tay hắn lại nhẹ tựa lông hồng. Một người khác trong Thú bang có khuôn mặt chằng chịt những vết vằn vện xanh đỏ cùng thân hình to lớn như mãnh thú, trên lưng lại đeo một thanh đoản đao sáng bóng.
Nhóm đến cuối cùng là Nguyệt đoản phái. Mười người trong bang phái này ai cũng dùng chung một loại vũ khí, chính là hỗn đoản, hình dáng trông giống như một mặt trăng cắt khuyết. Y phục của đoàn người này kiêu sa nhất, quần áo của họ đều là gấm lụa màu xanh lam, khoác bên ngoài là một lớp áo mỏng tang phối cùng màu áo lam đậm, làm y phục trên người họ lấp lánh như ánh sao trên trời. Dẫn đầu đoàn người là một cặp nam kiều nữ tiếu(1). Thuý Như và Thuỵ Miên cùng nhau xuýt xoa không ngớt vẻ ngoài cuốn hút của hai nhân vật này.
(1) Nam kiều nữ tiếu: nam đẹp nữ xinh
Tính cả Phương Kiếm phái và Hội Tam Bảo, có tất cả là bảy đội sẽ tham gia tỷ thí giành kiếm báu. Ngoại trừ tất cả các sư đồ trong Phương Kiếm phái là nữ nhân, ngược lại với Cái bang có toàn bộ sư đồ là nam nhân, thì các bang phái khác có người tham dự là cả nữ và nam sư đồ.
Khi các bang phái đã tụ tập đầy đủ, Thuỵ Miên để ý rõ nhất chính là thái độ đối xử với nhau giữa bọn họ. Khi Nguyệt Đoản Phái dẫn đầu bởi cặp nam nữ tuấn tú xuất hiện, các bang phái khác liên tục hành lễ cúi cháo. Điều này cho thấy địa vị có phần nhỉnh hơn của Nguyệt Đoản Phái so với các bang phái khác.
Sau khi ổn định nơi ở các bang phái liền được mời tới đại sảnh tụ họp. Phương trưởng phái đúng là khí thế oai phong, khi lão bà tiến vào sảnh chính, năm bang phái mới đến và Hội Tam Bảo cùng các đệ tử trong Phương Kiếm phái đồng loạt chỉnh tề đứng dậy làm lễ. Đi bên cạnh Phương trưởng lão là ba nhân vật khác, một nữ nhân và hai nam nhân cao tuổi, phong thái uy nghiêm đĩnh đạc, lần đầu tiên xuất hiện ở Phương kiếm phái.
Cảnh Lan đi phía sau cùng, một thân hồng y cùng khí chất kiêu hãnh. Chỉ khi đi qua Cát Uy nàng ta mới nán lại ném cho hắn cái lườm sắc bén. Cát Uy cũng không vừa, hiên ngang đón nhận, còn dùng ánh mắt không nể nang trả đủ về phía Cảnh Lan. Nếu có ai không biết lại tưởng hai người này là đang mi lai nhãn khứ(2).
(2) Mi lai nhãn khứ: trai gái dùng mắt đưa tình
Phương trưởng phái và ba vị khách an toạ, liền mời mọi người cùng ngồi xuống. Lão trưởng môn ôn tồn nói: “Đa tạ Nguyệt Đoản phái, Bạch Phất Phái, Hắc Diệu Bang, Cái Bang phái, Thú phải và Hội Tam Bảo đã đến tham gia vào cuộc tỷ thí lần này. Các vị đường xá vất vả xa xôi, tìm đến Phương kiếm phái theo lời mời, ta vô cùng trân trọng.”
Người đại diện các phái lần lượt đứng lên khách sáo tạ lễ. Phía Hội Tam Bảo có Đắc Di thay mặt cho mọi người.
Phương trưởng phái quay sang nhìn ba vị đi cùng, nhã nhặn giới thiệu: “Đây là Vô Danh Trùng Vương, Đông Phương Tuyết Nhĩ và Tân Đản tiên sinh, hôm nay ta mời ba vị đại hiệp đến để chứng kiến cuộc tỷ thí võ thuật tại Phương kiếm phái.”
Mọi người trong sảnh một lần nữa đứng bật dậy hướng đến ba vị đại nhân làm lễ; ai nấy đều ngỡ ngàng, thái độ muôn phần nể nang cung kính.
Thuỵ Miên nghe một tiểu tử bên phía Nguyệt Đoản Phái xúc động nói với một sư đồ trong bang phái mình: “Vô Danh Trùng Vương được mệnh danh là độc cô cầu bại, tài trí vang danh bốn bể, nghe đến oai danh, người người bái phục. Trong khi Đông Phương Tuyết Nhĩ năm xưa trí tuệ vô song, một mình đương đầu diệt trừ được Bạch Phát Ma nữ, được cả thiên hạ kính nể; còn Tân Đản Thần Tăng từng là sát thủ nổi tiếng trong giang hồ, không có đối thủ, sau này người cải tà quy chánh, đã khắc chế được ác ma Âu Dương Chân phong, lập lại bình yên cho giang hồ.”
Mộc Hải bên cạnh khẽ nói: “Ba vị này bao năm nay đã mai danh ẩn tích, không ngờ ta lại có thể thấy họ ở nơi đây. Mời được bọn họ xuất hiện, Phương trưởng môn đúng là không phải tầm thường.”
Phương lão nương nói tiếp: “Tụ họp ở đây hôm nay là bảy bang phái danh chấn thiên hạ, các vị hãy tự giới thiệu qua.”
Người đại diện Nguyệt Đoản Phái đứng lên, là một nữ tử mặt hoa da phấn, xinh đẹp trẻ trung. Nàng ta mục trung vô nhân(1), kiêu ngạo nói: “Ta là Đào Anh, đệ đệ ta là Đào Việt, chúng ta đại diện cho Nguyệt Đoản phái tới tham dự tỷ thí võ thuật. Xin được chỉ giáo.”
(1) Mục trung vô nhân: trong mắt không người, chỉ sự kiêu ngạo, lãnh cảm
Người đứng đầu Bạch Phất Phái là một nam tử cường tráng đĩnh đạc, đứng dậy nói: “Minh Sáng là tên của tại hạ, là đại đệ tử của Bạch phất phái. Ta đại diện cho bang phái, dẫn các sư đệ lên tham gia thi đấu lần này. Xin các vị chỉ giáo.” Minh Sáng khoan thai phảy phất trần của mình, hành động nhẹ nhàng tựa tiên nhân. Thuỵ Miên rất tò mò mong muốn được cầm phất trần của hắn một lần cho biết.
Một nam tử áo đen bên phía Hắc Diệu Bang đứng lên giới thiệu: “Ta là Chí Tà, tân trưởng môn của Hắc Diệu Bang, xin được thỉnh giáo.” Chí Tà nói năng cộc lốc, gương mặt lạnh lùng ngạo nghễ.
Về phía Cái Bang phái, một nam tử trông sạch sẽ nhất đứng dậy, mái tóc rối bù đã che đi quá nửa khuôn mặt, hắn lè nhè thưa: “Ta là Bát Công, đại đệ tử của Cái Bang phái, cùng mười bảy đồ đệ trong bang phái lên đây tham chiến. Xin các vị chỉ giáo.” Bát Công nói như say rượu, nhưng trong giọng nói lại có nét hào sảng làm người khác có cảm giác thân thiện dễ gần.
Đến lượt Thú Phái, một nam tử trông nhỏ con có đuôi khỉ mà Thuỵ Miên nhìn thấy lúc hắn mới đến đã đứng lên, chắp tay nói: “Tên ta là Hầu Tử, trưởng môn của Thú phái. Ta hy vọng sẽ được cùng các huynh đệ tỷ muội đây so tài cao thấp. Xin được chỉ giáo.” Hắn vừa dứt lời thì một con khỉ với cái đuôi tung tẩy nhảy phóc lên đỉnh đầu hắn mà ngồi, láu lỉnh nhìn về phía Thuỵ Miên. Nàng mỉm cười vỡ lẽ, hoá ra lúc nàng thấy cái đuôi ngọ nguậy từ người của Hầu Tử chính là do con khỉ này nghịch ngợm trêu chọc.
Cuối cùng chỉ còn lại Hội Tam Bảo, Đắc Di đứng dậy giơ tay hành lễ với mọi người, dõng dạc nói: “Ta là Đắc Di, trưởng phái Hội Tam Bảo. Ta cùng các huynh đệ trong phái rất vinh dự được tham gia đại hội võ thuật. Ta vô cùng cảm kích lòng hiếu khách của Phương trưởng môn. Xin các vị chỉ giáo.” Đắc Di cất giọng rõ ràng nói, thần sắc tiêu sái, làm Thuỵ Miên tự hào hài lòng.
Lúc này Phương trưởng phái lên tiếng: “Cuộc tỷ thí lần này được tổ chức trong bốn ngày, thể lệ và quy định cuộc thi sẽ do nữ nhi của ta thông báo với các vị.”
Cảnh Lan liền bước lên phía trước, ngạo khí hiên ngang: “Phương Kiếm phái năm nay đứng ra tổ chức đại hội võ thuật, tìm kiếm người có đủ tài năng lẫn phẩm chất để xưng bá minh chủ giang hồ.
Cuộc tỷ thí sẽ diễn ra trong bốn ngày tới, số lượng người tham dự không giới hạn. Ngày tranh hùng đầu tiên mọi người sẽ thi đấu theo cặp để sơ loại, những người ở cùng một bang sẽ được sắp xếp để không trực tiếp đối đầu. Ngày thứ hai, từ những người chiến thắng trong vòng một, sẽ đấu tay đôi để giữ lại một nửa, là những người chiến thắng ở vòng hai. Vòng thứ ba sẽ bắt đầu vào ngày thứ ba, những người còn lại sẽ được bốc thăm chia theo đội, từ đó chọn ra mỗi đội một người chiến thắng. Những người chiến thắng cuối cùng trong mỗi đội sẽ bước sang thi đấu ở vòng cuối cùng vào ngày hôm sau. Trong hiệp đấu vòng thứ tư này, tất cả những cao thủ trụ lại sẽ chung một võ đài, cùng nhau tỷ thí chọn ra minh chủ võ lâm.
Khi thi đấu, người tranh tài được toàn quyền sử dụng vũ khí, nhưng tuyệt đối không được cố ý ra đòn sát thương, nếu có ai muốn tính kế giở trò gian lận, sẽ lập tức bị loại bỏ khỏi cuộc tỷ thí.
Phần thưởng cho người thắng cuộc, chính là bảo kiếm lưu truyền lâu nay được cất giữ tại Phương Kiếm phái.”
Cảnh Lan vừa nói đến giải thưởng thì xung quanh tiếng bàn tán bắt đầu vang lên. Ai trong giang hồ cũng từng nghe đồn về tuyệt phẩm được Phương Kiếm phái cất giữ nhưng chưa ai có vinh dự tận mắt chứng kiến. Phần thưởng của cuộc tỷ thí lần này, chính là bảo vật được mọi người mong ngóng. Đây cũng là lí do tại sao các bang phái nổi bật nhất lại không quản ngại đường xa khó khăn mà nô nức kéo nhau đến tham dự đại hội lần này.
Cảnh Lan đảo mắt nhìn quanh, nói to lấn át tiếng ồn trong sảnh:
“Về thể lệ người tham gia, như trong thư đã gửi tới cho quý phái, chỉ có ba điều kiện:
Thứ nhất, người tham dự không phân biệt nam nữ, đều có thể tham gia, chỉ cần là tuổi trẻ cường tráng.
Thứ hai, người tham gia tỷ thí phải đến từ các bang phái chính thống, những bang phái này đã có tiếng tăm trên giang hồ và đã được chọn lựa để nhận được thư mời. Đó là lí do các vị có mặt ở đây mà không phải ai khác.” Cảnh Lan nói đến đây liền không che giấu liếc mắt về phía Hội Tam Bảo.
“Thứ ba, người nào muốn tham gia sẽ phải thống nhất và chấp nhận đi theo lý tưởng của Phương Kiếm phái.” Cảnh Lan kết thúc.
Khi Cảnh Lan nhắc đến điều kiện cuối cùng mà Phương Kiếm phái đưa ra cho cuộc tỷ thí, trong sảnh đường mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, tiếng râm ran thắc mắc lại một lần nữa vang lên.
Các bang phái này phục trang lẫn khí chất đều khác nhau, mỗi bang phái đều có một quy định riêng về y phục. Chẳng hạn như với Cái Bang, cả nhóm gồm mười bảy người tới, cũng là phái có đông thí sinh nhất. Quần áo trên người họ đều rách rưới vá chằng vá đụp, ai trên tay cũng cầm những cây gậy bằng gỗ sờn cũ khẳng khiu. Nếu Thuỵ Miên không tận mắt chứng kiến họ tập luyện với mấy cây gậy này, nàng chắc chắn không thể đoán được đây lại chính là vũ khí đặc thù của Cái bang phái.
Lại có một nhóm mà toàn bộ sư đồ trong bang đều y phục một màu trắng tinh như tuyết, bọn họ xưng là Bạch Phất phái. Vũ khí của các sư đồ trong Bạch Phất phái là những thanh phất trần lơ thơ. Thuỵ Miên không thể mường tượng ra làm thế nào mà họ có thể dùng vũ khí mỏng manh như vậy làm vũ khí tấn công. Phất trần với những dải tơ mỏng nhẹ như lông hồng, lại như có mị lực, uốn lượn không ngừng, làm Thuỵ Miên không thể rời mắt. Trong đoàn có mười hai người cùng đi.
Bang phái đến ngày thứ hai trước khi tỷ thí võ thuật diễn ra tự xưng là Hắc Diệu Bang. Hắc Diệu bang chỉ có tám người, nhưng thần thái và sức mạnh toát ra từ những người này làm Thuỵ Miên dù không biết võ, cũng đoán ra được đây đều là những cao thủ võ lâm. Tám người mang theo vũ khí được bọc cẩn thận trong bao da, làm họ càng có vẻ bí ẩn nguy hiểm. Thuỵ Miên và Thuý Như quyết định phải báo lại với Hội Tam Bảo.
Một ngày trước khi tỷ thí diễn ra, có hai nhóm cùng đến dự thi. Một là Thú Bang, môn phái còn lại là Nguyệt Đoản phái. Thú bang tham dự tỷ thí với năm người. Những người này đều có điều gì đó làm Thuỵ Miên phấn khích tò mò. Khi họ mới đến, nàng rõ ràng đã nhìn thấy chiếc đuôi thò ra trên người sư đồ mặc một bộ áo lông xù xì màu vàng. Chiếc đuôi ngọ nguậy liên hồi, nhưng cứ đến lúc Thuỵ Miên chủ tâm quay lại quan sát thì nó lại đứng im bất động.
Thuỵ Miên lần đầu còn tưởng mình nhìn nhầm, ai dè đến mấy lần đều giống như vậy, làm nàng không biết có phải mình lại hoang tưởng hay không. Đoàn người trong Thú Bang ai cũng có tướng mạo khác người, lại cũng đều có vũ khí riêng của mình. Mỗi người một loại, không vũ khí nào giống nhau. Ví như người dẫn đầu bang phái, người mà Thuỵ Miên chắc chắn đã nhìn thấy hắn có đuôi khỉ phía sau, hắn mang theo một cây gậy sắt vừa dài vừa to, trông thì nặng nề nhưng ở trên tay hắn lại nhẹ tựa lông hồng. Một người khác trong Thú bang có khuôn mặt chằng chịt những vết vằn vện xanh đỏ cùng thân hình to lớn như mãnh thú, trên lưng lại đeo một thanh đoản đao sáng bóng.
Nhóm đến cuối cùng là Nguyệt đoản phái. Mười người trong bang phái này ai cũng dùng chung một loại vũ khí, chính là hỗn đoản, hình dáng trông giống như một mặt trăng cắt khuyết. Y phục của đoàn người này kiêu sa nhất, quần áo của họ đều là gấm lụa màu xanh lam, khoác bên ngoài là một lớp áo mỏng tang phối cùng màu áo lam đậm, làm y phục trên người họ lấp lánh như ánh sao trên trời. Dẫn đầu đoàn người là một cặp nam kiều nữ tiếu(1). Thuý Như và Thuỵ Miên cùng nhau xuýt xoa không ngớt vẻ ngoài cuốn hút của hai nhân vật này.
(1) Nam kiều nữ tiếu: nam đẹp nữ xinh
Tính cả Phương Kiếm phái và Hội Tam Bảo, có tất cả là bảy đội sẽ tham gia tỷ thí giành kiếm báu. Ngoại trừ tất cả các sư đồ trong Phương Kiếm phái là nữ nhân, ngược lại với Cái bang có toàn bộ sư đồ là nam nhân, thì các bang phái khác có người tham dự là cả nữ và nam sư đồ.
Khi các bang phái đã tụ tập đầy đủ, Thuỵ Miên để ý rõ nhất chính là thái độ đối xử với nhau giữa bọn họ. Khi Nguyệt Đoản Phái dẫn đầu bởi cặp nam nữ tuấn tú xuất hiện, các bang phái khác liên tục hành lễ cúi cháo. Điều này cho thấy địa vị có phần nhỉnh hơn của Nguyệt Đoản Phái so với các bang phái khác.
Sau khi ổn định nơi ở các bang phái liền được mời tới đại sảnh tụ họp. Phương trưởng phái đúng là khí thế oai phong, khi lão bà tiến vào sảnh chính, năm bang phái mới đến và Hội Tam Bảo cùng các đệ tử trong Phương Kiếm phái đồng loạt chỉnh tề đứng dậy làm lễ. Đi bên cạnh Phương trưởng lão là ba nhân vật khác, một nữ nhân và hai nam nhân cao tuổi, phong thái uy nghiêm đĩnh đạc, lần đầu tiên xuất hiện ở Phương kiếm phái.
Cảnh Lan đi phía sau cùng, một thân hồng y cùng khí chất kiêu hãnh. Chỉ khi đi qua Cát Uy nàng ta mới nán lại ném cho hắn cái lườm sắc bén. Cát Uy cũng không vừa, hiên ngang đón nhận, còn dùng ánh mắt không nể nang trả đủ về phía Cảnh Lan. Nếu có ai không biết lại tưởng hai người này là đang mi lai nhãn khứ(2).
(2) Mi lai nhãn khứ: trai gái dùng mắt đưa tình
Phương trưởng phái và ba vị khách an toạ, liền mời mọi người cùng ngồi xuống. Lão trưởng môn ôn tồn nói: “Đa tạ Nguyệt Đoản phái, Bạch Phất Phái, Hắc Diệu Bang, Cái Bang phái, Thú phải và Hội Tam Bảo đã đến tham gia vào cuộc tỷ thí lần này. Các vị đường xá vất vả xa xôi, tìm đến Phương kiếm phái theo lời mời, ta vô cùng trân trọng.”
Người đại diện các phái lần lượt đứng lên khách sáo tạ lễ. Phía Hội Tam Bảo có Đắc Di thay mặt cho mọi người.
Phương trưởng phái quay sang nhìn ba vị đi cùng, nhã nhặn giới thiệu: “Đây là Vô Danh Trùng Vương, Đông Phương Tuyết Nhĩ và Tân Đản tiên sinh, hôm nay ta mời ba vị đại hiệp đến để chứng kiến cuộc tỷ thí võ thuật tại Phương kiếm phái.”
Mọi người trong sảnh một lần nữa đứng bật dậy hướng đến ba vị đại nhân làm lễ; ai nấy đều ngỡ ngàng, thái độ muôn phần nể nang cung kính.
Thuỵ Miên nghe một tiểu tử bên phía Nguyệt Đoản Phái xúc động nói với một sư đồ trong bang phái mình: “Vô Danh Trùng Vương được mệnh danh là độc cô cầu bại, tài trí vang danh bốn bể, nghe đến oai danh, người người bái phục. Trong khi Đông Phương Tuyết Nhĩ năm xưa trí tuệ vô song, một mình đương đầu diệt trừ được Bạch Phát Ma nữ, được cả thiên hạ kính nể; còn Tân Đản Thần Tăng từng là sát thủ nổi tiếng trong giang hồ, không có đối thủ, sau này người cải tà quy chánh, đã khắc chế được ác ma Âu Dương Chân phong, lập lại bình yên cho giang hồ.”
Mộc Hải bên cạnh khẽ nói: “Ba vị này bao năm nay đã mai danh ẩn tích, không ngờ ta lại có thể thấy họ ở nơi đây. Mời được bọn họ xuất hiện, Phương trưởng môn đúng là không phải tầm thường.”
Phương lão nương nói tiếp: “Tụ họp ở đây hôm nay là bảy bang phái danh chấn thiên hạ, các vị hãy tự giới thiệu qua.”
Người đại diện Nguyệt Đoản Phái đứng lên, là một nữ tử mặt hoa da phấn, xinh đẹp trẻ trung. Nàng ta mục trung vô nhân(1), kiêu ngạo nói: “Ta là Đào Anh, đệ đệ ta là Đào Việt, chúng ta đại diện cho Nguyệt Đoản phái tới tham dự tỷ thí võ thuật. Xin được chỉ giáo.”
(1) Mục trung vô nhân: trong mắt không người, chỉ sự kiêu ngạo, lãnh cảm
Người đứng đầu Bạch Phất Phái là một nam tử cường tráng đĩnh đạc, đứng dậy nói: “Minh Sáng là tên của tại hạ, là đại đệ tử của Bạch phất phái. Ta đại diện cho bang phái, dẫn các sư đệ lên tham gia thi đấu lần này. Xin các vị chỉ giáo.” Minh Sáng khoan thai phảy phất trần của mình, hành động nhẹ nhàng tựa tiên nhân. Thuỵ Miên rất tò mò mong muốn được cầm phất trần của hắn một lần cho biết.
Một nam tử áo đen bên phía Hắc Diệu Bang đứng lên giới thiệu: “Ta là Chí Tà, tân trưởng môn của Hắc Diệu Bang, xin được thỉnh giáo.” Chí Tà nói năng cộc lốc, gương mặt lạnh lùng ngạo nghễ.
Về phía Cái Bang phái, một nam tử trông sạch sẽ nhất đứng dậy, mái tóc rối bù đã che đi quá nửa khuôn mặt, hắn lè nhè thưa: “Ta là Bát Công, đại đệ tử của Cái Bang phái, cùng mười bảy đồ đệ trong bang phái lên đây tham chiến. Xin các vị chỉ giáo.” Bát Công nói như say rượu, nhưng trong giọng nói lại có nét hào sảng làm người khác có cảm giác thân thiện dễ gần.
Đến lượt Thú Phái, một nam tử trông nhỏ con có đuôi khỉ mà Thuỵ Miên nhìn thấy lúc hắn mới đến đã đứng lên, chắp tay nói: “Tên ta là Hầu Tử, trưởng môn của Thú phái. Ta hy vọng sẽ được cùng các huynh đệ tỷ muội đây so tài cao thấp. Xin được chỉ giáo.” Hắn vừa dứt lời thì một con khỉ với cái đuôi tung tẩy nhảy phóc lên đỉnh đầu hắn mà ngồi, láu lỉnh nhìn về phía Thuỵ Miên. Nàng mỉm cười vỡ lẽ, hoá ra lúc nàng thấy cái đuôi ngọ nguậy từ người của Hầu Tử chính là do con khỉ này nghịch ngợm trêu chọc.
Cuối cùng chỉ còn lại Hội Tam Bảo, Đắc Di đứng dậy giơ tay hành lễ với mọi người, dõng dạc nói: “Ta là Đắc Di, trưởng phái Hội Tam Bảo. Ta cùng các huynh đệ trong phái rất vinh dự được tham gia đại hội võ thuật. Ta vô cùng cảm kích lòng hiếu khách của Phương trưởng môn. Xin các vị chỉ giáo.” Đắc Di cất giọng rõ ràng nói, thần sắc tiêu sái, làm Thuỵ Miên tự hào hài lòng.
Lúc này Phương trưởng phái lên tiếng: “Cuộc tỷ thí lần này được tổ chức trong bốn ngày, thể lệ và quy định cuộc thi sẽ do nữ nhi của ta thông báo với các vị.”
Cảnh Lan liền bước lên phía trước, ngạo khí hiên ngang: “Phương Kiếm phái năm nay đứng ra tổ chức đại hội võ thuật, tìm kiếm người có đủ tài năng lẫn phẩm chất để xưng bá minh chủ giang hồ.
Cuộc tỷ thí sẽ diễn ra trong bốn ngày tới, số lượng người tham dự không giới hạn. Ngày tranh hùng đầu tiên mọi người sẽ thi đấu theo cặp để sơ loại, những người ở cùng một bang sẽ được sắp xếp để không trực tiếp đối đầu. Ngày thứ hai, từ những người chiến thắng trong vòng một, sẽ đấu tay đôi để giữ lại một nửa, là những người chiến thắng ở vòng hai. Vòng thứ ba sẽ bắt đầu vào ngày thứ ba, những người còn lại sẽ được bốc thăm chia theo đội, từ đó chọn ra mỗi đội một người chiến thắng. Những người chiến thắng cuối cùng trong mỗi đội sẽ bước sang thi đấu ở vòng cuối cùng vào ngày hôm sau. Trong hiệp đấu vòng thứ tư này, tất cả những cao thủ trụ lại sẽ chung một võ đài, cùng nhau tỷ thí chọn ra minh chủ võ lâm.
Khi thi đấu, người tranh tài được toàn quyền sử dụng vũ khí, nhưng tuyệt đối không được cố ý ra đòn sát thương, nếu có ai muốn tính kế giở trò gian lận, sẽ lập tức bị loại bỏ khỏi cuộc tỷ thí.
Phần thưởng cho người thắng cuộc, chính là bảo kiếm lưu truyền lâu nay được cất giữ tại Phương Kiếm phái.”
Cảnh Lan vừa nói đến giải thưởng thì xung quanh tiếng bàn tán bắt đầu vang lên. Ai trong giang hồ cũng từng nghe đồn về tuyệt phẩm được Phương Kiếm phái cất giữ nhưng chưa ai có vinh dự tận mắt chứng kiến. Phần thưởng của cuộc tỷ thí lần này, chính là bảo vật được mọi người mong ngóng. Đây cũng là lí do tại sao các bang phái nổi bật nhất lại không quản ngại đường xa khó khăn mà nô nức kéo nhau đến tham dự đại hội lần này.
Cảnh Lan đảo mắt nhìn quanh, nói to lấn át tiếng ồn trong sảnh:
“Về thể lệ người tham gia, như trong thư đã gửi tới cho quý phái, chỉ có ba điều kiện:
Thứ nhất, người tham dự không phân biệt nam nữ, đều có thể tham gia, chỉ cần là tuổi trẻ cường tráng.
Thứ hai, người tham gia tỷ thí phải đến từ các bang phái chính thống, những bang phái này đã có tiếng tăm trên giang hồ và đã được chọn lựa để nhận được thư mời. Đó là lí do các vị có mặt ở đây mà không phải ai khác.” Cảnh Lan nói đến đây liền không che giấu liếc mắt về phía Hội Tam Bảo.
“Thứ ba, người nào muốn tham gia sẽ phải thống nhất và chấp nhận đi theo lý tưởng của Phương Kiếm phái.” Cảnh Lan kết thúc.
Khi Cảnh Lan nhắc đến điều kiện cuối cùng mà Phương Kiếm phái đưa ra cho cuộc tỷ thí, trong sảnh đường mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, tiếng râm ran thắc mắc lại một lần nữa vang lên.
Bình luận truyện