Thụy Du Thiên Miên
Chương 68: Tỷ Thí Võ Thuật (Vòng 1)
Ngày đầu tiên thi đấu võ thuật đã đến. Trưởng các môn phái đã giao danh sách dự thi của môn phái mình cho Phương trưởng môn từ hôm trước. Mọi người tụ tập từ sáng sớm tại đại sảnh, không khí rộn ràng huyên náo.
Bên ngoài đại sảnh rộng rãi đã được bố trí lại và thêm vào ba sàn võ đài. Mỗi võ đài đều là hình vuông được nâng lên cách mặt đất khoảng một thước. Ba võ đài ở ba đầu đối nhau cân xứng như ba góc của một tam giác cân. Mỗi võ đài đều đủ rộng cho ba mươi người đứng. Chính giữa mỗi sàn đấu cắm một thanh sắt cao vút, đứng thẳng tắp trong gió, trên đó được buộc ba dải lụa khác màu tương ứng với ba võ đài khác nhau: một dải lụa màu đỏ, một dải lụa màu xanh lá cây và một dải lụa màu vàng.
Mọi người trong các bang phái đều đã tụ tập đứng gần kín sân viện rộng lớn. Hầu tử đứng đầu Thú Phái dẫn theo năm người trong bang phái mình đứng tại một góc. Bát Công đại đệ tử của Cái Bang phái cùng mười bảy người đứng cạnh đó. Minh Sáng cầm đầu Bạch Phất phái gồm mười hai người ngay cạnh Đắc Di cùng Hội Tam Bảo. Đắc Di liên tục nhìn về phía Thuỵ Miên, nàng biết nhưng vờ như không thấy.
Đào Anh vẻ mặt không vui dẫn đầu Nguyệt Đoản Phái cùng Đào Việt và tám người khác đứng cùng phía với Chí Tà, giáo chủ mới của Hắc Diệu bang cùng tám người đi kèm. Đào Việt thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Mặc Cảnh, trên mặt là vẻ hoa si(1) có phần ngốc nghếch. Ai nấy tâm trạng đều nghiêm nghị căng thẳng. Thuỵ Miên, Mộc Hải và Thuý Như do không tham dự nên thoải mái quan sát xung quanh.
(1) Hoa si: mê trai
Phương trưởng phái cùng ba đại nhân vật đi đến, đứng trên sàn đấu được đánh dấu bằng mảnh vải màu đỏ quay xuống đối diện với mọi người bên dưới. Ai nấy đều cung kính chắp tay làm lễ với bộ tứ quyền lực. Không kể đến việc lão bà là người lớn tuổi nhất ở đây, Phương trưởng môn còn nổi danh là cao thủ mai danh ẩn tích, vang danh về bí thuật trong thiên hạ, làm người khác kiêng dè kính nể.
Phương trưởng phái tuy hoà nhã ôn tồn, nhưng nhất hô bách nặc(2), khiến người khác cung kính im lặng lắng nghe: “Hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên của cuộc tỷ thí. Ta muốn chúc cho tất cả mọi người có một cuôc thi tài đẹp mắt, thể hiện được bản lĩnh và khí chất anh hùng. Người chiến thắng là minh chủ võ lâm, xứng danh là người có thể sở hữu bảo kiếm trong thuyền thuyết. Để cuộc thi được công bằng, ta đã nhờ Tân Đản Thần Tăng, Đông Phương Tuyết Nhĩ, và Vô Danh Trùng Vương đứng lên làm trọng tài, phân xử thắng thua.”
(2) Nhất hô bách nặc: lời nói cung kính
Ngay khi Phương trưởng môn nói xong, mọi người đồng loạt một lần nữa cung kính làm lễ thể hiện sự kính trọng với ba vị trọng tài.
Lúc này Tân Đản Thần Tăng thay mặt hai vị giám khảo còn lại, đứng lên dõng dạc nói: “Thể lệ thi đấu ngày đầu tiên là chia cặp để so tài. Chia cặp này là ngẫu hứng, không theo một lựa chọn nào cả. Đương nhiên trong vòng đầu tiên, chúng ta đã sắp xếp để không ai trong cùng một đội phải đối đầu.
Trong phần thi này, có tổng cộng hai mươi sáu cặp thi đấu, sẽ tìm ra hai mươi sáu người chiến thắng đầu tiên. Hai mươi sáu người này sẽ bước vào vòng thi đấu thứ hai vào ngày mai. Xin lưu ý, các trận đấu trên võ đài sẽ được diễn ra liên tục, mỗi trận đấu sẽ diễn ra chỉ trong nửa canh giờ. Người thua cuộc là người bị đánh rơi khỏi võ đài trong khoảng thời gian đã định. Nếu qua nửa canh giờ, chưa ai ngã xuống, thì sẽ dựa vào thương thế trên người để quyết định thắng thua.
Trên võ đài màu đỏ, sẽ có chín cặp thi đấu, khán đài màu vàng cũng sẽ có chín cặp tỷ thí, còn lại là khán đài màu xanh sẽ có tám cặp còn lại tranh tài.
Số lượng người tham dự như sau: Hội Tam Bảo và Nguyệt Đoản Phái giống nhau, cùng có sáu người tham gia, Phương Kiếm phái sẽ có bảy người thi đấu. Bên Bạch Phất Phái có sẽ có tám người so tài. Thú Bang phái sẽ gồm năm vị ứng chiến, Hắc Diệu Bang có tám thí sinh. Cuối cùng và đông nhất là Cái Bang gồm mười hai người tham dự.
Những vị không tham gia thi đấu, xin mời tập trung ở khán đài của người xem.” Lão cao tăng giơ tay chỉ về phía bên trái, nơi đã được xếp một dãy dài các bục làm chỗ ngồi.
Đông Phương Tuyết Nhĩ gật đầu thêm vào: “Ta cũng muốn thống nhất lại một số quy định chung. Ta xin nhắc lại, bất cứ ai dùng đòn đả thương muốn lấy mạng đối thủ, lập tức bị loại. Thi đấu trên tinh thần thượng võ, xin các vị tự bảo trọng cũng biết nương tay khi cần thiết.”
Vô Danh Trùng Vương kết luận: “Bảng phân chia thi đấu của các cặp đôi đã được kê rõ ở đây, dán trên các võ đài cũng như tại chỗ ngồi của người coi đấu để mọi người đều được rõ đối thủ xung trận với mình. Tân Đản Thần Tăng sẽ giám sát trên sàn đấu màu đỏ, Đông Phương Tuyết Nhĩ sẽ chủ quản sàn tỷ thí màu vàng, sàn thi đấu màu xanh còn lại sẽ do ta làm trọng tài. Xin các vị yên tâm, chúng ta nhất định chí công vô tư, chọn ra người chiến thắng xứng đáng nhất.”
Phương trưởng môn từ võ đài ung dung bước xuống, lên ngồi trên ghế đã được chuẩn bị cho mình, quan sát diễn biến cuộc tỷ thí. Ba đại nhân vật lần lượt tiến về phía các khán đài khác nhau do mình phụ trách.
Thuỵ Miên và mọi người nhìn bảng phân chia thi đấu. Bên đội Hội Tam Bảo có sáu người tham dự sẽ được chia cặp đấu với các sư đồ đến từ các phái Nguyệt Đoản, Phương Kiếm phái, Bạch Phất Phái, Thú phái, Cái Bang phái và Hắc Diệu bang.
Mặc Cảnh được sắp xếp đấu với một người bên Nguyệt Đoản phái, Cát Uy cặp với một ni cô bên Phương Kiếm phái, Bửu Toại thi đấu với một người bên Bạch Phất Phái, Đắc Di có đối thủ là sư đồ của Cái Bang phái, Lê Ba đấu với một người bên Thú Phái còn Lý Tư tranh tài với trưởng phái Chí Tà của Hắc Diệu Bang.
Sáu cặp của Hội Tam Bảo được chia ra đấu ở hai sân vàng và đỏ. Những đội còn lại cũng nhanh chóng tụ tập và bắt cặp về phía võ đài tương ứng của mình.
Mặc Cảnh nhìn bảng thi đấu, quay sang Lý Tư dặn dò: “Chí Tà, người này nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận.” Lý Tư không dám khinh thường, gật đầu ghi nhớ, nhất là lời cảnh báo lại do chính Mặc Cảnh nói ra. Một là Mặc Cảnh bình thường là người ít tiếng, không quan trọng tuyệt sẽ không lắm lời. Hai là hắn vồn là cao thủ võ thuật, nếu hắn đã đánh giá Chí Tà nguy hiểm, ắt Lý Tư không thể khinh địch.
Thuỵ Miên phấn khích ngồi xem, không ngừng nhìn hết khán đài màu đỏ đến khán đài màu vàng. Mặc Cảnh tỷ thí ngay trận đầu tiên bên khán đài màu đỏ trong khi Lê Ba và Cát Uy thi đấu lượt thứ ba và sáu. Đắc Di, Bửu Toại và Lý Tư thi đấu bên sân màu vàng, theo lượt thứ hai, thứ năm và cuối cùng.
Mặc Cảnh ung dung đi lên mở màn cho trận đầu tiên trên võ đài màu đỏ. Hắn không vội lấy bạch ngọc sáo ra mà tay không thủ thế làm Thuỵ Miên có chút lo lắng. Thế nhưng chỉ sau vài ba chiêu, Mặc Cảnh đã dễ dàng hạ được thí sinh bên Nguyệt Đoản Phái, làm nam nhân này ngã khỏi khán đài, nhăn nhó ôm lấy bàn toạ bị thương.
Những người còn lại chưa đến lượt thi đấu khi khi chứng kiến trận mở màn đều nhìn Mặc Cảnh với vẻ ngưỡng mộ lẫn dè chừng. Đào Việt đang đợi đến lượt của mình trên sân xanh cũng đã kịp ngó sang, thay vì tức giận vì bên mình thua cuộc, hắn dùng ánh mắt hâm mộ cuồng nhiệt dành cho Mặc Cảnh.
Thuỵ Miên ngay lập tức lại chú ý sang phía khán đài màu vàng để theo dõi trận đối đầu của Đắc Di. Lúc này trận đầu tiên giữa một người bên phái Cái Bang và Bạch Phất Phái cũng đã gần ngã ngũ. Thí sinh đến từ Cái Bang phái đã loạng choạng so với người bên Bạch Phất Phái, người này chính là đại đệ tử Minh Sáng. Minh Sáng ra đòn mạnh mẽ, phất trần bay như mây, trông nhẹ nhàng vô hại nhưng chưởng lực phát ra lại mang đầy uy lực. Sau một khắc, bên phía Cái Bang đành phải nhận thua, do đã ăn đủ thương tích từ cây bạch phất của Minh Sáng.
Đến lượt Đắc Di lên sàn đấu, hắn ung dung tự tại, khi thấy Thuỵ Miên đang quan sát mình, liền mỉm cười trấn an nàng. Nàng hài lòng khi Đắc Di không chút khó khăn nhanh chóng giải quyết người bên Cái Bang phái.
Tuy nhiên, cho đến lúc này khi một phần ba các trận đấu đã kết thúc thì vẫn chưa có một trận nào mà thắng bại lại được định đoạt nhanh như trận đấu của Mặc Cảnh.
Thuỵ Miên quay sang phía khán đài màu đỏ để xem Lê Ba thi đấu. Lê Ba thi tài với một nữ tử đến từ Thú Phái. Người này thân hình vô cùng nhanh nhẹn, lại có bước đi ẻo lả mảnh dẻ, nhẹ tựa lông hồng. Khi lên bục đấu, nàng ta lập tức giơ hai bàn tay của mình lên thủ thế. Trên mười ngón tay gân guốc có gắn mười chiếc móng vuốt bằng sắt nhọn sáng bóng. Lê Ba cầm kiếm chủ động xông vào, thế nhưng nhanh chóng đã không theo kịp được tốc độ của nữ hiệp kia. Nàng ta xử dụng miêu quyền, nhẹ nhàng di chuyển nhưng đòn nào cũng chuẩn xác không để cho đối thủ có cơ hội phán đoán. Khi gần hết nửa canh giờ, Lê Ba đã trụ không nổi, trên người hắn xuất hiện vết thương chi chít, kết cục hắn ngã xuống khán đài chịu thua.
Vậy là đến thời điểm này, bên Hội Tam Bảo có hai chiến thắng đầu tiên là của Đắc Di và Mặc Cảnh, còn Lê Ba đã bị loại. Thuỵ Miên cùng Thuý Như lại gần đỡ lấy Lê Ba về chỗ nghỉ ngơi, khuôn mặt hắn nhăn nhó tự trách.
Thuỵ Miên an ủi: “Người đừng tự trách nữa, những người tham dự đại hội này đều là cao thủ võ lâm nổi trội. Được đấu với họ, lại có thể cầm cự đến hết thời gian quy định, đã chứng minh thực lực của người cũng không phải vừa. Đừng buồn nữa, hãy theo ta cổ vũ những người còn lại, sắp đến lượt họ thi đấu rồi.”
Lê Ba thở dài gật đầu nghe lời Thuỵ Miên, cùng mọi người chăm chủ quan sát trận đấu tiếp theo trên sân màu vàng của Bửu Toại. Hắn sử dụng đấu kiếm sắc sảo, đọ sức với một đối thủ đến từ Bạch Phất Phái. Người này tuy cũng dùng phất trần giống với của Minh Sáng, nhưng rõ ràng uy lực và độ chính xác không thể so bằng. Bửu Toại dùng kiếm sắc tả xung hữu đột, nhưng tất cả các đòn tấn công đối thủ chỉ được hạ xuống bởi lưng kiếm.
Phương trưởng môn ngồi xem rất hài lòng, mỉm cười thưởng thức. Bửu Toại nhỉnh hơn đối thủ đến từ Bạch Phất Phái, nên qua nửa canh giờ, vì làm đối phương bị thương nhiều hơn, hắn được tuyên bố thắng trận tỷ thí.
Thuỵ Miên mừng rỡ, Hội Tam Bảo đã có ba chiến thắng, giờ chỉ còn cuộc thi đấu của Cát Uy và Lý Tư nữa thôi là họ sẽ qua được vòng một.
Ở khán đài màu xanh, Đào Anh cũng đã giành chiến thắng không chút khó khăn. Cảnh Lan dễ dàng có được một xuất vào vòng hai. Ở khán đài màu đỏ, Hầu Tử dùng hầu quyền đấu với một người bên Nguyệt Đoản phái, thắng lợi trong lòng bàn tay.
Trận tiếp theo là cuộc tranh tài giữa Cát Uy với một ni cô bên Phương Kiếm phái. Hắn vừa lên đài đã thi triền kiếm pháp tấn công, không để đối thủ có cơ hội tập kích. Đường kiếm của Cát Uy nhanh nhẹn uyển chuyển, va vào kiếm khí của đối thủ tạo nên âm thanh cứng rắn. Tuy hai bên đều dùng cùng một loại thương pháp, nhưng Cát Uy ý chí rừng rực, nung nấu muốn chứng minh bản thân, uy lực và sức mạnh tinh thần giúp hắn càng đánh càng hăng. Cuối cùng gần hết nửa canh giờ cũng là lúc hắn hạ gục được đối phương.
Trên võ đài màu đỏ, Bát Công từ Cái Bang đã xuất xắc chiến thắng trước đối thủ hung hãn đến từ Hắc Diệu Bang. Vũ khí của Bát Công tuy chỉ đơn giản là cây gậy gỗ, vậy mà một roi lại một roi, chính xác đối kháng lại với đao kiếm từ đối thủ. Nhìn khuôn mặt đau đớn của địch thủ đến từ Hắc Diệu Bang, Thuỵ Miên quả thật không mong mọi người trong Hội TAm Bảo có dịp đụng độ với Bát Công.
Đào Việt phía bên võ đài màu xanh cũng đã tả xung hữu đột với một đối thủ đến từ Cái Bang phái, giành chiến thắng sau nửa canh giờ.
Trận cuối cùng trên võ đài màu vàng chính là trận đấu của Lý Tư và Chí Tà, trưởng môn của Hắc Diệu Bang. Lý Tư lên võ đài vẫn nhớ lời dặn dò của Mặc Cảnh cẩn thận phòng bị, không tiến công mà thủ thế chờ đợi, năm chặt kiếm khí trong tay. Chí Tà nhếch mép cười rồi rút ra từ phía sau lưng một chiếc rìu có lưỡi được mài sắc bén. Chí Tà vừa rút vũ khí đã lao vào tung chưởng, Lý Tư nhanh nhẹn giơ kiếm lên đỡ. Thuỵ Miên nhìn dáng vẻ của Lý Tư khi đỡ đòn tấn công đầu tiên của Chí Tà không khỏi bất an trong lòng. Một bên chân của hắn đã khuỵu hẳn xuống vì sức công phá mạnh mẽ của đối thủ. Lý Tư đưa cả hai tay nắm chặt chuôi kiếm, trên mu bàn tay hắn đã nổi gân xanh, vận sức nhăn nhó.
Chí Tà thấy vậy rút chiêu lùi lại. Lý Tư liền nhân lúc đối phương dừng tay muốn xông lên tấn công. Nhưng dù có đánh thế võ nào, cũng không chạm nổi tới một sợi tóc của Chí Tà. Hắn dùng một tay cầm vũ khí cũng có thể đỡ hết các đường kiếm của Lý Tư. Cuối cùng, như mèo vờn chuột đã chán, hắn một tay tung chưởng, một tay dùng rìu hất văng kiếm của Lý Tư ra sân đấu. Chưởng lực hắn tung ra tiếp theo đánh thẳng vào lồng ngực Lý Tư làm hắn thổ ra một dòng máu, cả người tung lên rơi xuống sàn đất. Cú ngã mạnh làm tà áo của Lý Tư bị rách nơi bả vai, thê thảm bội phần.
Chí Tà được tuyên bố giành chiến thắng. Tuy không dùng tà đạo, nhưng chưởng lực hắn đánh ra lại mạnh mẽ, không kiêng dè, cũng không quan tâm đến đối phương có thể bị thương tích ra sao. Thuỵ Miên nhanh chóng tiến lại gần Lý Tư xem xét, một lúc sau nhẹ nhàng thở ra: “May là ngươi không bị trọng thương, lục phủ ngũ tạng đều ổn cả.”
Đắc Di và Cát Uy cũng lập tức lại gần kiểm tra, khi thấy Lý Tư không sao, Cát Uy nóng nảy chỉ về phía Chí Tà mà quát: “Đòn tấn công của ngươi như lang tự hổ(1) không kiêng dè cố ý làm hắn trọng thương. May là hắn không có gì, không thì ta sẽ không khách khí.”
(1) Như lang tự hổ: chỉ sự hung ác
Chí Tà vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, nói: “Ngươi nói rất hay, không bằng ta đợi ngươi không khách khí trên võ đài.”, rồi xoay người bỏ đi.
Thuỵ Miên thấy Lý Tư bị thương thì không để ý đến mấy trận còn lại nữa, cùng Thuý Như chăm sóc cho hắn. Nàng nhìn thấy trên bả vai của hắn nơi áo đã bị rách có một hình xăm màu đen tuyền, là hình xăm một chiếc phi tiêu nhỏ, đang xước xát rơm rớm máu. Lý Tư lấy tay kéo vạt áo nơi bả vai vào, bảo với Thuỵ Miên mình vẫn ổn, vẻ mặt có chút không thoải mái.
Thuỵ Miên biết việc thua cuộc đối với Lê Ba và Lý Tư đều là nỗi áy náy lớn. Hai người này là ám vệ của Đắc Di, luôn phải đưa lợi ích của chủ tử mình lên trước, vậy nên, việc bọn họ tự trách mình không thể làm nhiều hơn để giúp chủ nhân là không tránh được. Nàng thở dài lấy áo khoác trùm lên người cho hắn.
Bên ngoài đại sảnh rộng rãi đã được bố trí lại và thêm vào ba sàn võ đài. Mỗi võ đài đều là hình vuông được nâng lên cách mặt đất khoảng một thước. Ba võ đài ở ba đầu đối nhau cân xứng như ba góc của một tam giác cân. Mỗi võ đài đều đủ rộng cho ba mươi người đứng. Chính giữa mỗi sàn đấu cắm một thanh sắt cao vút, đứng thẳng tắp trong gió, trên đó được buộc ba dải lụa khác màu tương ứng với ba võ đài khác nhau: một dải lụa màu đỏ, một dải lụa màu xanh lá cây và một dải lụa màu vàng.
Mọi người trong các bang phái đều đã tụ tập đứng gần kín sân viện rộng lớn. Hầu tử đứng đầu Thú Phái dẫn theo năm người trong bang phái mình đứng tại một góc. Bát Công đại đệ tử của Cái Bang phái cùng mười bảy người đứng cạnh đó. Minh Sáng cầm đầu Bạch Phất phái gồm mười hai người ngay cạnh Đắc Di cùng Hội Tam Bảo. Đắc Di liên tục nhìn về phía Thuỵ Miên, nàng biết nhưng vờ như không thấy.
Đào Anh vẻ mặt không vui dẫn đầu Nguyệt Đoản Phái cùng Đào Việt và tám người khác đứng cùng phía với Chí Tà, giáo chủ mới của Hắc Diệu bang cùng tám người đi kèm. Đào Việt thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Mặc Cảnh, trên mặt là vẻ hoa si(1) có phần ngốc nghếch. Ai nấy tâm trạng đều nghiêm nghị căng thẳng. Thuỵ Miên, Mộc Hải và Thuý Như do không tham dự nên thoải mái quan sát xung quanh.
(1) Hoa si: mê trai
Phương trưởng phái cùng ba đại nhân vật đi đến, đứng trên sàn đấu được đánh dấu bằng mảnh vải màu đỏ quay xuống đối diện với mọi người bên dưới. Ai nấy đều cung kính chắp tay làm lễ với bộ tứ quyền lực. Không kể đến việc lão bà là người lớn tuổi nhất ở đây, Phương trưởng môn còn nổi danh là cao thủ mai danh ẩn tích, vang danh về bí thuật trong thiên hạ, làm người khác kiêng dè kính nể.
Phương trưởng phái tuy hoà nhã ôn tồn, nhưng nhất hô bách nặc(2), khiến người khác cung kính im lặng lắng nghe: “Hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên của cuộc tỷ thí. Ta muốn chúc cho tất cả mọi người có một cuôc thi tài đẹp mắt, thể hiện được bản lĩnh và khí chất anh hùng. Người chiến thắng là minh chủ võ lâm, xứng danh là người có thể sở hữu bảo kiếm trong thuyền thuyết. Để cuộc thi được công bằng, ta đã nhờ Tân Đản Thần Tăng, Đông Phương Tuyết Nhĩ, và Vô Danh Trùng Vương đứng lên làm trọng tài, phân xử thắng thua.”
(2) Nhất hô bách nặc: lời nói cung kính
Ngay khi Phương trưởng môn nói xong, mọi người đồng loạt một lần nữa cung kính làm lễ thể hiện sự kính trọng với ba vị trọng tài.
Lúc này Tân Đản Thần Tăng thay mặt hai vị giám khảo còn lại, đứng lên dõng dạc nói: “Thể lệ thi đấu ngày đầu tiên là chia cặp để so tài. Chia cặp này là ngẫu hứng, không theo một lựa chọn nào cả. Đương nhiên trong vòng đầu tiên, chúng ta đã sắp xếp để không ai trong cùng một đội phải đối đầu.
Trong phần thi này, có tổng cộng hai mươi sáu cặp thi đấu, sẽ tìm ra hai mươi sáu người chiến thắng đầu tiên. Hai mươi sáu người này sẽ bước vào vòng thi đấu thứ hai vào ngày mai. Xin lưu ý, các trận đấu trên võ đài sẽ được diễn ra liên tục, mỗi trận đấu sẽ diễn ra chỉ trong nửa canh giờ. Người thua cuộc là người bị đánh rơi khỏi võ đài trong khoảng thời gian đã định. Nếu qua nửa canh giờ, chưa ai ngã xuống, thì sẽ dựa vào thương thế trên người để quyết định thắng thua.
Trên võ đài màu đỏ, sẽ có chín cặp thi đấu, khán đài màu vàng cũng sẽ có chín cặp tỷ thí, còn lại là khán đài màu xanh sẽ có tám cặp còn lại tranh tài.
Số lượng người tham dự như sau: Hội Tam Bảo và Nguyệt Đoản Phái giống nhau, cùng có sáu người tham gia, Phương Kiếm phái sẽ có bảy người thi đấu. Bên Bạch Phất Phái có sẽ có tám người so tài. Thú Bang phái sẽ gồm năm vị ứng chiến, Hắc Diệu Bang có tám thí sinh. Cuối cùng và đông nhất là Cái Bang gồm mười hai người tham dự.
Những vị không tham gia thi đấu, xin mời tập trung ở khán đài của người xem.” Lão cao tăng giơ tay chỉ về phía bên trái, nơi đã được xếp một dãy dài các bục làm chỗ ngồi.
Đông Phương Tuyết Nhĩ gật đầu thêm vào: “Ta cũng muốn thống nhất lại một số quy định chung. Ta xin nhắc lại, bất cứ ai dùng đòn đả thương muốn lấy mạng đối thủ, lập tức bị loại. Thi đấu trên tinh thần thượng võ, xin các vị tự bảo trọng cũng biết nương tay khi cần thiết.”
Vô Danh Trùng Vương kết luận: “Bảng phân chia thi đấu của các cặp đôi đã được kê rõ ở đây, dán trên các võ đài cũng như tại chỗ ngồi của người coi đấu để mọi người đều được rõ đối thủ xung trận với mình. Tân Đản Thần Tăng sẽ giám sát trên sàn đấu màu đỏ, Đông Phương Tuyết Nhĩ sẽ chủ quản sàn tỷ thí màu vàng, sàn thi đấu màu xanh còn lại sẽ do ta làm trọng tài. Xin các vị yên tâm, chúng ta nhất định chí công vô tư, chọn ra người chiến thắng xứng đáng nhất.”
Phương trưởng môn từ võ đài ung dung bước xuống, lên ngồi trên ghế đã được chuẩn bị cho mình, quan sát diễn biến cuộc tỷ thí. Ba đại nhân vật lần lượt tiến về phía các khán đài khác nhau do mình phụ trách.
Thuỵ Miên và mọi người nhìn bảng phân chia thi đấu. Bên đội Hội Tam Bảo có sáu người tham dự sẽ được chia cặp đấu với các sư đồ đến từ các phái Nguyệt Đoản, Phương Kiếm phái, Bạch Phất Phái, Thú phái, Cái Bang phái và Hắc Diệu bang.
Mặc Cảnh được sắp xếp đấu với một người bên Nguyệt Đoản phái, Cát Uy cặp với một ni cô bên Phương Kiếm phái, Bửu Toại thi đấu với một người bên Bạch Phất Phái, Đắc Di có đối thủ là sư đồ của Cái Bang phái, Lê Ba đấu với một người bên Thú Phái còn Lý Tư tranh tài với trưởng phái Chí Tà của Hắc Diệu Bang.
Sáu cặp của Hội Tam Bảo được chia ra đấu ở hai sân vàng và đỏ. Những đội còn lại cũng nhanh chóng tụ tập và bắt cặp về phía võ đài tương ứng của mình.
Mặc Cảnh nhìn bảng thi đấu, quay sang Lý Tư dặn dò: “Chí Tà, người này nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận.” Lý Tư không dám khinh thường, gật đầu ghi nhớ, nhất là lời cảnh báo lại do chính Mặc Cảnh nói ra. Một là Mặc Cảnh bình thường là người ít tiếng, không quan trọng tuyệt sẽ không lắm lời. Hai là hắn vồn là cao thủ võ thuật, nếu hắn đã đánh giá Chí Tà nguy hiểm, ắt Lý Tư không thể khinh địch.
Thuỵ Miên phấn khích ngồi xem, không ngừng nhìn hết khán đài màu đỏ đến khán đài màu vàng. Mặc Cảnh tỷ thí ngay trận đầu tiên bên khán đài màu đỏ trong khi Lê Ba và Cát Uy thi đấu lượt thứ ba và sáu. Đắc Di, Bửu Toại và Lý Tư thi đấu bên sân màu vàng, theo lượt thứ hai, thứ năm và cuối cùng.
Mặc Cảnh ung dung đi lên mở màn cho trận đầu tiên trên võ đài màu đỏ. Hắn không vội lấy bạch ngọc sáo ra mà tay không thủ thế làm Thuỵ Miên có chút lo lắng. Thế nhưng chỉ sau vài ba chiêu, Mặc Cảnh đã dễ dàng hạ được thí sinh bên Nguyệt Đoản Phái, làm nam nhân này ngã khỏi khán đài, nhăn nhó ôm lấy bàn toạ bị thương.
Những người còn lại chưa đến lượt thi đấu khi khi chứng kiến trận mở màn đều nhìn Mặc Cảnh với vẻ ngưỡng mộ lẫn dè chừng. Đào Việt đang đợi đến lượt của mình trên sân xanh cũng đã kịp ngó sang, thay vì tức giận vì bên mình thua cuộc, hắn dùng ánh mắt hâm mộ cuồng nhiệt dành cho Mặc Cảnh.
Thuỵ Miên ngay lập tức lại chú ý sang phía khán đài màu vàng để theo dõi trận đối đầu của Đắc Di. Lúc này trận đầu tiên giữa một người bên phái Cái Bang và Bạch Phất Phái cũng đã gần ngã ngũ. Thí sinh đến từ Cái Bang phái đã loạng choạng so với người bên Bạch Phất Phái, người này chính là đại đệ tử Minh Sáng. Minh Sáng ra đòn mạnh mẽ, phất trần bay như mây, trông nhẹ nhàng vô hại nhưng chưởng lực phát ra lại mang đầy uy lực. Sau một khắc, bên phía Cái Bang đành phải nhận thua, do đã ăn đủ thương tích từ cây bạch phất của Minh Sáng.
Đến lượt Đắc Di lên sàn đấu, hắn ung dung tự tại, khi thấy Thuỵ Miên đang quan sát mình, liền mỉm cười trấn an nàng. Nàng hài lòng khi Đắc Di không chút khó khăn nhanh chóng giải quyết người bên Cái Bang phái.
Tuy nhiên, cho đến lúc này khi một phần ba các trận đấu đã kết thúc thì vẫn chưa có một trận nào mà thắng bại lại được định đoạt nhanh như trận đấu của Mặc Cảnh.
Thuỵ Miên quay sang phía khán đài màu đỏ để xem Lê Ba thi đấu. Lê Ba thi tài với một nữ tử đến từ Thú Phái. Người này thân hình vô cùng nhanh nhẹn, lại có bước đi ẻo lả mảnh dẻ, nhẹ tựa lông hồng. Khi lên bục đấu, nàng ta lập tức giơ hai bàn tay của mình lên thủ thế. Trên mười ngón tay gân guốc có gắn mười chiếc móng vuốt bằng sắt nhọn sáng bóng. Lê Ba cầm kiếm chủ động xông vào, thế nhưng nhanh chóng đã không theo kịp được tốc độ của nữ hiệp kia. Nàng ta xử dụng miêu quyền, nhẹ nhàng di chuyển nhưng đòn nào cũng chuẩn xác không để cho đối thủ có cơ hội phán đoán. Khi gần hết nửa canh giờ, Lê Ba đã trụ không nổi, trên người hắn xuất hiện vết thương chi chít, kết cục hắn ngã xuống khán đài chịu thua.
Vậy là đến thời điểm này, bên Hội Tam Bảo có hai chiến thắng đầu tiên là của Đắc Di và Mặc Cảnh, còn Lê Ba đã bị loại. Thuỵ Miên cùng Thuý Như lại gần đỡ lấy Lê Ba về chỗ nghỉ ngơi, khuôn mặt hắn nhăn nhó tự trách.
Thuỵ Miên an ủi: “Người đừng tự trách nữa, những người tham dự đại hội này đều là cao thủ võ lâm nổi trội. Được đấu với họ, lại có thể cầm cự đến hết thời gian quy định, đã chứng minh thực lực của người cũng không phải vừa. Đừng buồn nữa, hãy theo ta cổ vũ những người còn lại, sắp đến lượt họ thi đấu rồi.”
Lê Ba thở dài gật đầu nghe lời Thuỵ Miên, cùng mọi người chăm chủ quan sát trận đấu tiếp theo trên sân màu vàng của Bửu Toại. Hắn sử dụng đấu kiếm sắc sảo, đọ sức với một đối thủ đến từ Bạch Phất Phái. Người này tuy cũng dùng phất trần giống với của Minh Sáng, nhưng rõ ràng uy lực và độ chính xác không thể so bằng. Bửu Toại dùng kiếm sắc tả xung hữu đột, nhưng tất cả các đòn tấn công đối thủ chỉ được hạ xuống bởi lưng kiếm.
Phương trưởng môn ngồi xem rất hài lòng, mỉm cười thưởng thức. Bửu Toại nhỉnh hơn đối thủ đến từ Bạch Phất Phái, nên qua nửa canh giờ, vì làm đối phương bị thương nhiều hơn, hắn được tuyên bố thắng trận tỷ thí.
Thuỵ Miên mừng rỡ, Hội Tam Bảo đã có ba chiến thắng, giờ chỉ còn cuộc thi đấu của Cát Uy và Lý Tư nữa thôi là họ sẽ qua được vòng một.
Ở khán đài màu xanh, Đào Anh cũng đã giành chiến thắng không chút khó khăn. Cảnh Lan dễ dàng có được một xuất vào vòng hai. Ở khán đài màu đỏ, Hầu Tử dùng hầu quyền đấu với một người bên Nguyệt Đoản phái, thắng lợi trong lòng bàn tay.
Trận tiếp theo là cuộc tranh tài giữa Cát Uy với một ni cô bên Phương Kiếm phái. Hắn vừa lên đài đã thi triền kiếm pháp tấn công, không để đối thủ có cơ hội tập kích. Đường kiếm của Cát Uy nhanh nhẹn uyển chuyển, va vào kiếm khí của đối thủ tạo nên âm thanh cứng rắn. Tuy hai bên đều dùng cùng một loại thương pháp, nhưng Cát Uy ý chí rừng rực, nung nấu muốn chứng minh bản thân, uy lực và sức mạnh tinh thần giúp hắn càng đánh càng hăng. Cuối cùng gần hết nửa canh giờ cũng là lúc hắn hạ gục được đối phương.
Trên võ đài màu đỏ, Bát Công từ Cái Bang đã xuất xắc chiến thắng trước đối thủ hung hãn đến từ Hắc Diệu Bang. Vũ khí của Bát Công tuy chỉ đơn giản là cây gậy gỗ, vậy mà một roi lại một roi, chính xác đối kháng lại với đao kiếm từ đối thủ. Nhìn khuôn mặt đau đớn của địch thủ đến từ Hắc Diệu Bang, Thuỵ Miên quả thật không mong mọi người trong Hội TAm Bảo có dịp đụng độ với Bát Công.
Đào Việt phía bên võ đài màu xanh cũng đã tả xung hữu đột với một đối thủ đến từ Cái Bang phái, giành chiến thắng sau nửa canh giờ.
Trận cuối cùng trên võ đài màu vàng chính là trận đấu của Lý Tư và Chí Tà, trưởng môn của Hắc Diệu Bang. Lý Tư lên võ đài vẫn nhớ lời dặn dò của Mặc Cảnh cẩn thận phòng bị, không tiến công mà thủ thế chờ đợi, năm chặt kiếm khí trong tay. Chí Tà nhếch mép cười rồi rút ra từ phía sau lưng một chiếc rìu có lưỡi được mài sắc bén. Chí Tà vừa rút vũ khí đã lao vào tung chưởng, Lý Tư nhanh nhẹn giơ kiếm lên đỡ. Thuỵ Miên nhìn dáng vẻ của Lý Tư khi đỡ đòn tấn công đầu tiên của Chí Tà không khỏi bất an trong lòng. Một bên chân của hắn đã khuỵu hẳn xuống vì sức công phá mạnh mẽ của đối thủ. Lý Tư đưa cả hai tay nắm chặt chuôi kiếm, trên mu bàn tay hắn đã nổi gân xanh, vận sức nhăn nhó.
Chí Tà thấy vậy rút chiêu lùi lại. Lý Tư liền nhân lúc đối phương dừng tay muốn xông lên tấn công. Nhưng dù có đánh thế võ nào, cũng không chạm nổi tới một sợi tóc của Chí Tà. Hắn dùng một tay cầm vũ khí cũng có thể đỡ hết các đường kiếm của Lý Tư. Cuối cùng, như mèo vờn chuột đã chán, hắn một tay tung chưởng, một tay dùng rìu hất văng kiếm của Lý Tư ra sân đấu. Chưởng lực hắn tung ra tiếp theo đánh thẳng vào lồng ngực Lý Tư làm hắn thổ ra một dòng máu, cả người tung lên rơi xuống sàn đất. Cú ngã mạnh làm tà áo của Lý Tư bị rách nơi bả vai, thê thảm bội phần.
Chí Tà được tuyên bố giành chiến thắng. Tuy không dùng tà đạo, nhưng chưởng lực hắn đánh ra lại mạnh mẽ, không kiêng dè, cũng không quan tâm đến đối phương có thể bị thương tích ra sao. Thuỵ Miên nhanh chóng tiến lại gần Lý Tư xem xét, một lúc sau nhẹ nhàng thở ra: “May là ngươi không bị trọng thương, lục phủ ngũ tạng đều ổn cả.”
Đắc Di và Cát Uy cũng lập tức lại gần kiểm tra, khi thấy Lý Tư không sao, Cát Uy nóng nảy chỉ về phía Chí Tà mà quát: “Đòn tấn công của ngươi như lang tự hổ(1) không kiêng dè cố ý làm hắn trọng thương. May là hắn không có gì, không thì ta sẽ không khách khí.”
(1) Như lang tự hổ: chỉ sự hung ác
Chí Tà vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, nói: “Ngươi nói rất hay, không bằng ta đợi ngươi không khách khí trên võ đài.”, rồi xoay người bỏ đi.
Thuỵ Miên thấy Lý Tư bị thương thì không để ý đến mấy trận còn lại nữa, cùng Thuý Như chăm sóc cho hắn. Nàng nhìn thấy trên bả vai của hắn nơi áo đã bị rách có một hình xăm màu đen tuyền, là hình xăm một chiếc phi tiêu nhỏ, đang xước xát rơm rớm máu. Lý Tư lấy tay kéo vạt áo nơi bả vai vào, bảo với Thuỵ Miên mình vẫn ổn, vẻ mặt có chút không thoải mái.
Thuỵ Miên biết việc thua cuộc đối với Lê Ba và Lý Tư đều là nỗi áy náy lớn. Hai người này là ám vệ của Đắc Di, luôn phải đưa lợi ích của chủ tử mình lên trước, vậy nên, việc bọn họ tự trách mình không thể làm nhiều hơn để giúp chủ nhân là không tránh được. Nàng thở dài lấy áo khoác trùm lên người cho hắn.
Bình luận truyện