Thụy Du Thiên Miên
Chương 84: Tú Ông Kỳ Thành
Sáng sớm hôm sau, Thuỵ Miên và Thuý Như quyết định đi dạo trong thành, khám phá sinh hoạt cuộc sống của dân chúng Kỳ Quốc. Nàng đến tìm Đắc Di thì được hạ nhân thông báo hắn và hai người Lý Tư và Lê Ba đã rời phủ từ sáng sớm.
Thuỵ Miên lại đến tìm Cát Uy làm người đồng hành, thì hắn từ chối nói: “Ta hôm nay có việc quan trọng đại ca giao phó, không thể hầu bôi tỷ đi dạo thành. Ta sẽ cử người đưa tỷ đi.” Thuỵ Miên gật đầu chấp nhận.
Nàng cùng Thuý Như đến tìm Cảnh Lan, xem nàng ta có rảnh rỗi muốn đi cùng thì Cảnh Lan nói với Thuỵ Miên: “Hôm nay ta có chút việc bận, không thể đi cùng hai người, xin hẹn hôm khác.”
Thuỵ Miên than thở: “Ta cảm thấy mình đúng là bất đắc nhân tâm(1), chúng ta đành tự đi vậy.” May mắn cho nàng, Bửu Toại đồng ý theo cùng, giữ lại cho nàng chút mặt mũi.
(1) Bất đắc nhân tâm: không được chào đón
Thuỵ Miên ôm Bạch Hồ cùng với Bửu Toại, Thuý Như và hai hạ nhân khác ra khỏi Hữu phủ, tản bộ dạo bước. Kỳ thành phồn hoa rực rỡ, tuy không náo nhiệt đầy các hàng quán văn thơ đối ẩm như ở Mãn Quốc, nhưng đâu đâu cùng là tửu quán bàn chuyện làm ăn. Ngay cả khi đi đường, Thuỵ Miên cũng vô số lần bị các lái buôn mời chào đon đả. Tính tình tò mò lại hay thích sắm sửa ăn uống nhanh chóng khiến nàng cháy túi, còn hai hạ nhân đi theo đã tay xách nách mang, vất cả chống đỡ. Bửu Toại mỉm cười bất đắc dĩ, nhưng vẫn chi trả không nề hà mua đủ thứ mà nàng muốn.
Thuỵ Miên và Bạch Hồ không bỏ lỡ cơ hội, thi nhau ăn hết mọi thứ bày bán trên đường, Thuý Như không những không ngăn cản, lại đắc lực đi theo mặc cả chỉ chỏ chọn những thứ ngon trái mọng cho nàng thưởng thức. Thuỵ Miên cùng mọi người đi đến trưa mới lưu vào một tửu quán để dừng chân nghỉ ngơi. Năm người lên tầng hai ngồi một bàn sát bên mép lan can, tiện thể quan sát xung quanh.
Như thường lệ, Thuỵ Miên gọi một bàn đầy đồ ăn, Thuý Như và Bửu Toại ngồi hầu bôi, gắp hết món này đến món khác cho nàng, làm nàng đại khoái nhân tâm(2). Ăn uống no say, Thuỵ Miên mới thong thả ngồi uống trà nhìn ngắm phố phường.
(1) Đại khoái nhân tâm: làm cho vui vẻ
Bửu Toại chợt nhìn thấy một nam nhân đứng bên dưới đang quan sát bọn họ, người này vừa nhìn thấy đám người Thuỵ Miên, liền từ ngoài đi vào tửu quán, lên thẳng tầng trên tiến đến bàn mà bọn họ đang ngồi. Bửu Toại đã nắm lấy chuôi kiếm tư thế phòng bị.
Nam nhân vừa lại gần, hai tay liền giơ lên cung kính hành lễ mà nói: “Thuỵ Miên cô nương và Bửu Toại công tử. Tại hạ nghe theo lệnh chủ nhân mời hai vị đến gặp.”
Thuỵ Miên ngạc nhiên nhìn nam tử xa lạ vừa xuất hiện, hỏi: “Công tử nhà người là ai?”
Nam nhân cung kính trả lời: “Dạ, công tử của nô tài là Tiểu Luân thiếu gia. Thiếu gia bảo nô tài cứ nói tên ắt hai vị sẽ nhận ra.”
Thuỵ Miên biết Tiểu Luân là biệt danh của Đắc Di, hắn dùng bí danh khi hành tẩu giang hồ để tránh việc bị người khác phát hiện thân phận. Nàng gật đầu, quyết định đi theo: “Được, ngươi dẫn đường đi.”
Ba người cùng hai hạ nhân theo nam nhân dẫn đường, rẽ vào một con đường đông đúc, đi thêm một đoạn thì đến trước một lầu xanh hoa lệ, trên bảng hiệu có treo biển “Giới Lâu”. Thuỵ Miên cảm thấy mặt mình nóng dần lên, nàng cố giữ bình tĩnh hỏi: “Sao công tử nhà ngươi lại ở nơi này?”
Nam nhân trả lời: “Dạ, công tử đang chờ cô nương và thiếu gia trên lầu, mời.”
Thuỵ Miên cùng mọi người theo nam nhân đi lên lầu ba. Hai hạ nhân đi theo được lệnh chờ ở phía dưới. Hắn tiếp tục đưa mọi người tới phòng phía bên tay trái, gõ cửa nhẹ nhàng ba tiếng. Bên trong vọng ra tiếng của Đắc Di: “Vào đi.”
Nam nhân cung kính đẩy cửa ra, đứng bên ngoài bậc thềm, cúi người mời mọi người vào trong, sau đó hắn khẽ khàng khép cửa lại rồi rời đi. Thuỵ Miên bước vào, chân đi có chút vội vàng. Nàng nhìn thấy Đắc Di đang ngồi trên bàn, bên cạnh là hai nữ tử xiêm y lả lướt. Đắc Di đứng dậy lại gần mọi người vừa tới, nhẹ nhàng nói: “Nàng và Bửu Toại huynh đã tới.”
Thuỵ Miên mặt đã chuyển màu hồng, nghe không vào mà hỏi: “Ngươi là đang làm gì ở đây?”
Đắc Di nhìn Thuỵ Miên có chút ngỡ ngàng, lựa lời giải thích: “Giới lâu là chỗ kinh doanh của ta. Ta làm chủ lầu xanh này.”
Nàng bất ngờ buột miệng nói: “Ngươi là Tú Ông?”
Đắc Di cười toe toét, trả lời nàng: “Còn ngươi là đang ghen?”
Thuỵ Miên ngượng quá hóa giận nhìn hắn nói: “Ta mà thèm. Ngươi nói ngươi kinh doanh nơi này, chỗ này là kỹ viện, chẳng phải người chính là Tú Ông?”
Đắc Di cười giải thích: “Đúng đây là kỹ viện, nhưng tuyệt không phải kỹ viện bình thường. Đây chính là sở tình báo của ta. Ta làm chủ nơi này, tụ tập được nhân lực khắp nơi trong tam quốc, tin tức cũng từ đây mà có được.”
Bỗng có tiếng nữ nhân đằng sau Đắc Di vang lên: “Bửu Toại công tử, ngươi cũng ở Kỳ quốc?”
Bửu Toại mất một lúc mới nhận ra cô nương vừa nói, bất ngờ trả lời: “Hồng Nhi cô nương? Cô nương cũng ở đây?”
Thuỵ Miên xoay người nhìn nữ tử vừa cất tiếng. Đó chính là Hồng Nhi cô nương. Thuỵ Miên đã gặp Hồng Nhi hai lần, một lần ở Bửu Phủ khi Bửu Toại mời nàng ta đến đàn hát giúp vui trong tiệc chào mừng Cát Uy và Đắc Di đến Dược Trang thành, một lần khác ở Liễu Ngọc Bích, là khi Thuỵ Miên xông vào thấy Đắc Di đang quần áo xộc xệch ở cùng nàng ta và một cô nương khác.
Hồng Nhi tiến lại gần chỗ Thuỵ Miên và Bửu Toại đang đứng, thướt tha làm lễ với hai người bọn họ: “Thuỵ Miên cô nương, Bửu Toại công tử. Hồng Nhi là điệp viên của chủ nhân tại Dược Trang thành. Chủ nhân đã kể với ta là cô nương đang ở Kỳ Quốc, ta thật không ngờ lại tái ngộ Bửu Toại công tử ở đây. Bửu Toại công tử vẫn tiêu sái như trước…” Hồng Nhi vừa nói vừa nhìn Bửu Toại, ánh mắt lay động, làm Bửu Toại ngại ngùng giơ tay đáp lễ.
Nàng ta quay sang nhìn Thuỵ Miên tiếp tục nói: “Thuỵ Miên cô nương dạo này thật phổng phao xinh đẹp.”
Thuỵ Miên thấy Hồng Nhi vận màu áo đỏ tươi như đoá hoa hồng, khuôn mặt rạng rỡ lại có phần khí chất, nàng luôn có thiện cảm với Hồng Nhi. Thuỵ Miên cười nói: “Ta quả là không ngờ cô nương là quen biết với Đắc Di từ trước? Lại là điệp viên của hắn?”
Bửu Toại cũng hỏi Đắc Di: “Vậy là trong tiệc chiêu đãi tại Bửu phủ, huynh đã kêu ta gọi cô nương Hồng Nhi nổi tiếng nhất Dược Trang thành đến phủ, mặc dù lúc đấy hai người đã biết nhau, chính là để đánh lừa tai mắt mọi người?”
Hồng Nhi cô nương thay mặt trả lời: “Đúng vậy, ta chính là người đã báo với chủ tử Đắc Di về việc Ấn Không đại sư đã xuất quan. Lúc công tử Bửu Toại cho người mời ta đến Bửu gia, cũng là nơi để ta và ngài ấy chính thức công khai gặp mặt, mọi người đều nhìn thấy, càng giúp chúng ta từ đó về sau dễ bề gặp gỡ, trao đổi tin tức.”
“Cả lần trước khi ta gặp Đắc Di và hai cô nương ở Liễu Ngọc Bích cũng là lúc ba người đang bận rộn bàn chuyện?” Thuỵ Miên hỏi, lí nhí nói thêm “Lúc đó ta thấy Đắc Di quần áo xộc xệch, lại tưởng các người đang…”
Hồng Nhi cười sảng khoái nói: “Cô nương là hiểu lầm rồi. Ta và cô nương Vân Mai lúc đó đang giúp chủ tử Đắc Di trị thương thì cô nương và công tử Bửu Toại bước vào. Sau khi cô nương bỏ đi, Đắc Di chủ tử cũng luống cuống vội vàng theo về Bửu Gia, ta chưa từng thấy chủ tử phản ứng như vậy bao giờ.” Hồng Nhi vừa nói vừa nhìn về phía cô nương tên Vân Mai đang đứng phía sau.
Thuỵ Miên mặt mũi đã đỏ đến mang tai: “Đắc Di lúc đó bị thương ư?”
“Nàng có còn nhớ nàng đã cứu ta trong ngôi miếu hoang trên núi Dạ Kỳ. Lúc đó ta đang trên đường đến Dược Miếu để gập Ấn Không đại sư, thì bị đám người của Mộ Dung Mao phát hiện. Ta bị trọng thương, đành phải dịch dung trốn trong ngôi miếu bỏ hoang. Cát Uy tới cứu ta, đưa ta đến Liễu Ngọc Bích, nơi ở của Hồng Nhi và Vân Mai để hai nàng ấy chăm sóc cho ta. Lúc nàng và Bửu Toại huynh tìm đến, là lúc ta đang được trị thương.” Đắc Di giải thích, ánh mắt nhìn Thuỵ Miên có chút bỡn cợt lại có chút hứng thú.
Thuỵ Miên ngượng ngùng, nói: “Vậy mà ngươi chẳng giải thích cho ta.”
“Ta chưa kịp nói gì thì đã có người gọi ta là sắc trung ngã quỷ, muốn giải thích rõ ràng cũng không được.” Đắc Di mỉm cười trêu chọc nhìn nàng.
Thuỵ Miên im lặng xoắn tay áo không biết phải trả lời ra sao. Đúng lúc này, cô nương Vân Mai vẫn im lặng nãy giờ cất tiếng nói: “Đắc Di công tử, đây là Thuỵ Miên cô nương mà công tử nhắc đến? Cô nương thật đúng như lời công tử nói, xinh đẹp, tốt bụng lại lanh lợi dễ mến.”
Thuỵ Miên nhìn Đắc Di, huých cùi chỏ vào người hắn: “Huynh quả thật nói về ta như vậy?”
Đắc Di gật đầu, nói: “Cũng chưa hết, còn ham ăn và hay quy chụp người khác nữa.”
Thuỵ Miên giả vờ giận dỗi, không nói gì quay đi làm Đắc Di ngừng cười, dịu dàng nói: “Thôi được, ta không trêu ghẹo nàng nữa. Hôm nay đưa mọi người đến đây là vì muốn chia sẻ một vài việc cho mọi người biết.”
Vân Mai lúc này từ tốn nói: “Theo tin tức ta nhận được, Mộ Dung Mao đã biết việc Đắc Di và Cát Uy công tử dịch dung rời thành mấy tháng qua, vừa mới trở về. Giống như công tử Đắc Di cho ta điều tra, Đoản Ngã chính là được Mộ Dung Mao cử đến làm mật thám tại Thổ Quốc. Đoản Ngã bị thương tại Thổ cung đã được người của Mộ Dung Mao cứu về Kỳ thành, nhưng tung tích vị trí chính xác nơi hắn ở hiện vẫn chưa rõ.”
“Vậy còn người hắc y nhân đi cùng Bất Phục đã ra tay cứu Đoản Ngã lúc đó? Người này thân thủ siêu phàm, không phải nhân vật tầm thường.” Bửu Toại hỏi.
Hồng Nhi nói: “Ta cũng được nghe về một đội quân bí mật tên là Ám Tiêu Phái dưới trướng của Mộ Dung Mao. Nghe nói người đứng đầu đội quân này là một nhân vật xuất thần nhập hoá(1). Ngoài lời đồn cho rằng hắn xuất thân từ Thổ Quốc, hành động tàn độc bí ẩn, cũng không có thêm thông tin gì khác.”
(1) Xuất thần nhập hoá: kỹ thuật kỳ diệu
Thuỵ Miên liền hồi tưởng: “Đúng vậy, lúc trước Bất Phục có nhắc đến việc nàng ta gia nhập Ám Tiêu Sái, theo hắc y nhân làm tay sai.”
Đắc Di nói: “Tình hình hiện giờ đã thay đổi, nên ta muốn đưa các người đến đây, phổ biến muốn các người hiểu được thực tế. Việc Bất Phục và Đoản Ngã đều muốn cướp thánh kiếm, chứng tỏ Mộ Dung Mao đã biết được việc chúng ta có Huyền Bích Kiếm, thậm chí không quá khi ta đoán hắn cũng có ý định thu thập tam bảo vật giống chúng ta. Việc về tam bảo vật, trước nay vốn vẫn được đồn đoán trong giang hồ. Chỉ là việc chúng ta đã có hai bảo vật, chưa chắc hắn đã biết.
Chính vì biết bảo kiếm đã ở trong tay chúng ta, hắn rất có thể sẽ gây khó khăn, thậm chí là cử người đột nhập hòng đánh cướp bảo vật. Mộ Dung Mao tàn độc, nổi tiếng không chừa bất cứ thủ đoạn nào, vậy nên chúng ta càng phải chú trọng đến an toàn của bản thân. Ta sẽ cử thêm người bảo vệ an toàn cho mọi người. Cát Uy giờ này chắc đã thông báo xong việc này với Mộc Hải tiên sinh.”
Mọi người đều nhìn nhau, biết trước trong Kỳ Quốc tình hình khó khăn, nên không ai lấy làm bất ngờ về việc Mộ Dung Mao đã bắt đầu ra tay hành động.
Đắc Di trấn an nói: “Chúng ta cũng không nên quá lo lắng, chỉ cần ở trong Kỳ thành, dưới sự giám sát và hỗ trợ của Hữu Thừa Thăng, Mộ Dung Mao không thể nhắm mắt làm liều. Ta muốn nhắc nhở mọi người, chính là để cẩn tắc vô áy náy.”
Thuỵ Miên ở lại hỏi han về Hồng Nhi, lại ăn chút điểm tâm do Vân Mai tự tay chuẩn bị. Hồng Nhi cũng góp vui ngày gặp mặt bằng vài khúc đàn hát. Lúc Vân Mai dâng trà cho Thuỵ Miên, nàng ta sơ ý làm sánh trà nóng vào tay Thuỵ Miên, làm Đắc Di xót xa kiểm tra mãi. Thuỵ Miên ngượng ngùng trước ánh mắt trêu trọc của Hồng Nhi và Thuý Như, đành kiên cường làm như không thấy. Mọi người cáo biệt Vân Mai và Hồng Nhi rồi cùng nhau ra về, Đắc Di cũng lên đường cùng hồi phủ.
Trên đường về, Thuỵ Miên muốn dừng lại tại hiệu thuốc, tìm một số vị thuốc và dược liệu để bào chế các loại thuốc đặc trị theo chỉ dẫn trong sách của Phó Kiện Đàm, Đắc Di liền vui vẻ đưa nàng đi. Sau khi xong việc từ hiệu thuốc đi ra thì Thuỵ Miên nghe thấy có tiếng người quen thuộc phát ra từ cửa hiệu trang sức bên cạnh.
Gọng nam nhân nói: “Ta hy vọng muội sẽ thích mặt ngọc này, hiên ngang rực rỡ nhưng mạnh mẽ kiêu sa, y như muội vậy.”
Nữ tử nói: “Huynh thật tốt với ta. Cảm ơn huynh. Giờ ta muốn mua một ít thuốc về để tẩm bổ cho phụ thân. Chúng ta đi sang hiệu thuốc bên cạnh được không?”
Nam tử vui vẻ trả lời: “Được, ta đưa muội đi.”
Lúc hai người rời mắt khỏi nhau mới để ý đến xung quanh thì bắt gặp ngay vẻ mặt hắc ám của Thuỵ Miên đang chăm chú nhìn mình. Thuỵ Miên vui vẻ nói: “Cát Uy đệ thật bận rộn. Bảo sao khi ta rủ đệ đi dạo phố, đệ lại không rảnh. Cả Cảnh Lan cô nương nữa, hoá ra là cùng nhau bận việc. Không trách, không trách, việc quan trọng…” Thuỵ Miên tặc lưỡi, ra vẻ luyến tiếc, vừa nói vừa nhịn cười.
Cát Uy và Cảnh Lan bất đông thanh sắc, khuôn mặt hai người đỏ như hai quả gấc chín.
Thuỵ Miên chưa muốn buông tha, còn muốn nói nữa thì Đắc Di đã vội vàng kéo tay nàng đi. Bửu Toại và Thuý Như cùng hai hạ nhân theo sau. Trước khi đi khuất, Thuỵ Miên còn cố ý nhoài người về phía sau nói to: “Ta cũng muốn bạch ngọc, đệ đệ là nam tử háo hán, sao lại phân biệt đối xử như vậy?”
Thuỵ Miên lại đến tìm Cát Uy làm người đồng hành, thì hắn từ chối nói: “Ta hôm nay có việc quan trọng đại ca giao phó, không thể hầu bôi tỷ đi dạo thành. Ta sẽ cử người đưa tỷ đi.” Thuỵ Miên gật đầu chấp nhận.
Nàng cùng Thuý Như đến tìm Cảnh Lan, xem nàng ta có rảnh rỗi muốn đi cùng thì Cảnh Lan nói với Thuỵ Miên: “Hôm nay ta có chút việc bận, không thể đi cùng hai người, xin hẹn hôm khác.”
Thuỵ Miên than thở: “Ta cảm thấy mình đúng là bất đắc nhân tâm(1), chúng ta đành tự đi vậy.” May mắn cho nàng, Bửu Toại đồng ý theo cùng, giữ lại cho nàng chút mặt mũi.
(1) Bất đắc nhân tâm: không được chào đón
Thuỵ Miên ôm Bạch Hồ cùng với Bửu Toại, Thuý Như và hai hạ nhân khác ra khỏi Hữu phủ, tản bộ dạo bước. Kỳ thành phồn hoa rực rỡ, tuy không náo nhiệt đầy các hàng quán văn thơ đối ẩm như ở Mãn Quốc, nhưng đâu đâu cùng là tửu quán bàn chuyện làm ăn. Ngay cả khi đi đường, Thuỵ Miên cũng vô số lần bị các lái buôn mời chào đon đả. Tính tình tò mò lại hay thích sắm sửa ăn uống nhanh chóng khiến nàng cháy túi, còn hai hạ nhân đi theo đã tay xách nách mang, vất cả chống đỡ. Bửu Toại mỉm cười bất đắc dĩ, nhưng vẫn chi trả không nề hà mua đủ thứ mà nàng muốn.
Thuỵ Miên và Bạch Hồ không bỏ lỡ cơ hội, thi nhau ăn hết mọi thứ bày bán trên đường, Thuý Như không những không ngăn cản, lại đắc lực đi theo mặc cả chỉ chỏ chọn những thứ ngon trái mọng cho nàng thưởng thức. Thuỵ Miên cùng mọi người đi đến trưa mới lưu vào một tửu quán để dừng chân nghỉ ngơi. Năm người lên tầng hai ngồi một bàn sát bên mép lan can, tiện thể quan sát xung quanh.
Như thường lệ, Thuỵ Miên gọi một bàn đầy đồ ăn, Thuý Như và Bửu Toại ngồi hầu bôi, gắp hết món này đến món khác cho nàng, làm nàng đại khoái nhân tâm(2). Ăn uống no say, Thuỵ Miên mới thong thả ngồi uống trà nhìn ngắm phố phường.
(1) Đại khoái nhân tâm: làm cho vui vẻ
Bửu Toại chợt nhìn thấy một nam nhân đứng bên dưới đang quan sát bọn họ, người này vừa nhìn thấy đám người Thuỵ Miên, liền từ ngoài đi vào tửu quán, lên thẳng tầng trên tiến đến bàn mà bọn họ đang ngồi. Bửu Toại đã nắm lấy chuôi kiếm tư thế phòng bị.
Nam nhân vừa lại gần, hai tay liền giơ lên cung kính hành lễ mà nói: “Thuỵ Miên cô nương và Bửu Toại công tử. Tại hạ nghe theo lệnh chủ nhân mời hai vị đến gặp.”
Thuỵ Miên ngạc nhiên nhìn nam tử xa lạ vừa xuất hiện, hỏi: “Công tử nhà người là ai?”
Nam nhân cung kính trả lời: “Dạ, công tử của nô tài là Tiểu Luân thiếu gia. Thiếu gia bảo nô tài cứ nói tên ắt hai vị sẽ nhận ra.”
Thuỵ Miên biết Tiểu Luân là biệt danh của Đắc Di, hắn dùng bí danh khi hành tẩu giang hồ để tránh việc bị người khác phát hiện thân phận. Nàng gật đầu, quyết định đi theo: “Được, ngươi dẫn đường đi.”
Ba người cùng hai hạ nhân theo nam nhân dẫn đường, rẽ vào một con đường đông đúc, đi thêm một đoạn thì đến trước một lầu xanh hoa lệ, trên bảng hiệu có treo biển “Giới Lâu”. Thuỵ Miên cảm thấy mặt mình nóng dần lên, nàng cố giữ bình tĩnh hỏi: “Sao công tử nhà ngươi lại ở nơi này?”
Nam nhân trả lời: “Dạ, công tử đang chờ cô nương và thiếu gia trên lầu, mời.”
Thuỵ Miên cùng mọi người theo nam nhân đi lên lầu ba. Hai hạ nhân đi theo được lệnh chờ ở phía dưới. Hắn tiếp tục đưa mọi người tới phòng phía bên tay trái, gõ cửa nhẹ nhàng ba tiếng. Bên trong vọng ra tiếng của Đắc Di: “Vào đi.”
Nam nhân cung kính đẩy cửa ra, đứng bên ngoài bậc thềm, cúi người mời mọi người vào trong, sau đó hắn khẽ khàng khép cửa lại rồi rời đi. Thuỵ Miên bước vào, chân đi có chút vội vàng. Nàng nhìn thấy Đắc Di đang ngồi trên bàn, bên cạnh là hai nữ tử xiêm y lả lướt. Đắc Di đứng dậy lại gần mọi người vừa tới, nhẹ nhàng nói: “Nàng và Bửu Toại huynh đã tới.”
Thuỵ Miên mặt đã chuyển màu hồng, nghe không vào mà hỏi: “Ngươi là đang làm gì ở đây?”
Đắc Di nhìn Thuỵ Miên có chút ngỡ ngàng, lựa lời giải thích: “Giới lâu là chỗ kinh doanh của ta. Ta làm chủ lầu xanh này.”
Nàng bất ngờ buột miệng nói: “Ngươi là Tú Ông?”
Đắc Di cười toe toét, trả lời nàng: “Còn ngươi là đang ghen?”
Thuỵ Miên ngượng quá hóa giận nhìn hắn nói: “Ta mà thèm. Ngươi nói ngươi kinh doanh nơi này, chỗ này là kỹ viện, chẳng phải người chính là Tú Ông?”
Đắc Di cười giải thích: “Đúng đây là kỹ viện, nhưng tuyệt không phải kỹ viện bình thường. Đây chính là sở tình báo của ta. Ta làm chủ nơi này, tụ tập được nhân lực khắp nơi trong tam quốc, tin tức cũng từ đây mà có được.”
Bỗng có tiếng nữ nhân đằng sau Đắc Di vang lên: “Bửu Toại công tử, ngươi cũng ở Kỳ quốc?”
Bửu Toại mất một lúc mới nhận ra cô nương vừa nói, bất ngờ trả lời: “Hồng Nhi cô nương? Cô nương cũng ở đây?”
Thuỵ Miên xoay người nhìn nữ tử vừa cất tiếng. Đó chính là Hồng Nhi cô nương. Thuỵ Miên đã gặp Hồng Nhi hai lần, một lần ở Bửu Phủ khi Bửu Toại mời nàng ta đến đàn hát giúp vui trong tiệc chào mừng Cát Uy và Đắc Di đến Dược Trang thành, một lần khác ở Liễu Ngọc Bích, là khi Thuỵ Miên xông vào thấy Đắc Di đang quần áo xộc xệch ở cùng nàng ta và một cô nương khác.
Hồng Nhi tiến lại gần chỗ Thuỵ Miên và Bửu Toại đang đứng, thướt tha làm lễ với hai người bọn họ: “Thuỵ Miên cô nương, Bửu Toại công tử. Hồng Nhi là điệp viên của chủ nhân tại Dược Trang thành. Chủ nhân đã kể với ta là cô nương đang ở Kỳ Quốc, ta thật không ngờ lại tái ngộ Bửu Toại công tử ở đây. Bửu Toại công tử vẫn tiêu sái như trước…” Hồng Nhi vừa nói vừa nhìn Bửu Toại, ánh mắt lay động, làm Bửu Toại ngại ngùng giơ tay đáp lễ.
Nàng ta quay sang nhìn Thuỵ Miên tiếp tục nói: “Thuỵ Miên cô nương dạo này thật phổng phao xinh đẹp.”
Thuỵ Miên thấy Hồng Nhi vận màu áo đỏ tươi như đoá hoa hồng, khuôn mặt rạng rỡ lại có phần khí chất, nàng luôn có thiện cảm với Hồng Nhi. Thuỵ Miên cười nói: “Ta quả là không ngờ cô nương là quen biết với Đắc Di từ trước? Lại là điệp viên của hắn?”
Bửu Toại cũng hỏi Đắc Di: “Vậy là trong tiệc chiêu đãi tại Bửu phủ, huynh đã kêu ta gọi cô nương Hồng Nhi nổi tiếng nhất Dược Trang thành đến phủ, mặc dù lúc đấy hai người đã biết nhau, chính là để đánh lừa tai mắt mọi người?”
Hồng Nhi cô nương thay mặt trả lời: “Đúng vậy, ta chính là người đã báo với chủ tử Đắc Di về việc Ấn Không đại sư đã xuất quan. Lúc công tử Bửu Toại cho người mời ta đến Bửu gia, cũng là nơi để ta và ngài ấy chính thức công khai gặp mặt, mọi người đều nhìn thấy, càng giúp chúng ta từ đó về sau dễ bề gặp gỡ, trao đổi tin tức.”
“Cả lần trước khi ta gặp Đắc Di và hai cô nương ở Liễu Ngọc Bích cũng là lúc ba người đang bận rộn bàn chuyện?” Thuỵ Miên hỏi, lí nhí nói thêm “Lúc đó ta thấy Đắc Di quần áo xộc xệch, lại tưởng các người đang…”
Hồng Nhi cười sảng khoái nói: “Cô nương là hiểu lầm rồi. Ta và cô nương Vân Mai lúc đó đang giúp chủ tử Đắc Di trị thương thì cô nương và công tử Bửu Toại bước vào. Sau khi cô nương bỏ đi, Đắc Di chủ tử cũng luống cuống vội vàng theo về Bửu Gia, ta chưa từng thấy chủ tử phản ứng như vậy bao giờ.” Hồng Nhi vừa nói vừa nhìn về phía cô nương tên Vân Mai đang đứng phía sau.
Thuỵ Miên mặt mũi đã đỏ đến mang tai: “Đắc Di lúc đó bị thương ư?”
“Nàng có còn nhớ nàng đã cứu ta trong ngôi miếu hoang trên núi Dạ Kỳ. Lúc đó ta đang trên đường đến Dược Miếu để gập Ấn Không đại sư, thì bị đám người của Mộ Dung Mao phát hiện. Ta bị trọng thương, đành phải dịch dung trốn trong ngôi miếu bỏ hoang. Cát Uy tới cứu ta, đưa ta đến Liễu Ngọc Bích, nơi ở của Hồng Nhi và Vân Mai để hai nàng ấy chăm sóc cho ta. Lúc nàng và Bửu Toại huynh tìm đến, là lúc ta đang được trị thương.” Đắc Di giải thích, ánh mắt nhìn Thuỵ Miên có chút bỡn cợt lại có chút hứng thú.
Thuỵ Miên ngượng ngùng, nói: “Vậy mà ngươi chẳng giải thích cho ta.”
“Ta chưa kịp nói gì thì đã có người gọi ta là sắc trung ngã quỷ, muốn giải thích rõ ràng cũng không được.” Đắc Di mỉm cười trêu chọc nhìn nàng.
Thuỵ Miên im lặng xoắn tay áo không biết phải trả lời ra sao. Đúng lúc này, cô nương Vân Mai vẫn im lặng nãy giờ cất tiếng nói: “Đắc Di công tử, đây là Thuỵ Miên cô nương mà công tử nhắc đến? Cô nương thật đúng như lời công tử nói, xinh đẹp, tốt bụng lại lanh lợi dễ mến.”
Thuỵ Miên nhìn Đắc Di, huých cùi chỏ vào người hắn: “Huynh quả thật nói về ta như vậy?”
Đắc Di gật đầu, nói: “Cũng chưa hết, còn ham ăn và hay quy chụp người khác nữa.”
Thuỵ Miên giả vờ giận dỗi, không nói gì quay đi làm Đắc Di ngừng cười, dịu dàng nói: “Thôi được, ta không trêu ghẹo nàng nữa. Hôm nay đưa mọi người đến đây là vì muốn chia sẻ một vài việc cho mọi người biết.”
Vân Mai lúc này từ tốn nói: “Theo tin tức ta nhận được, Mộ Dung Mao đã biết việc Đắc Di và Cát Uy công tử dịch dung rời thành mấy tháng qua, vừa mới trở về. Giống như công tử Đắc Di cho ta điều tra, Đoản Ngã chính là được Mộ Dung Mao cử đến làm mật thám tại Thổ Quốc. Đoản Ngã bị thương tại Thổ cung đã được người của Mộ Dung Mao cứu về Kỳ thành, nhưng tung tích vị trí chính xác nơi hắn ở hiện vẫn chưa rõ.”
“Vậy còn người hắc y nhân đi cùng Bất Phục đã ra tay cứu Đoản Ngã lúc đó? Người này thân thủ siêu phàm, không phải nhân vật tầm thường.” Bửu Toại hỏi.
Hồng Nhi nói: “Ta cũng được nghe về một đội quân bí mật tên là Ám Tiêu Phái dưới trướng của Mộ Dung Mao. Nghe nói người đứng đầu đội quân này là một nhân vật xuất thần nhập hoá(1). Ngoài lời đồn cho rằng hắn xuất thân từ Thổ Quốc, hành động tàn độc bí ẩn, cũng không có thêm thông tin gì khác.”
(1) Xuất thần nhập hoá: kỹ thuật kỳ diệu
Thuỵ Miên liền hồi tưởng: “Đúng vậy, lúc trước Bất Phục có nhắc đến việc nàng ta gia nhập Ám Tiêu Sái, theo hắc y nhân làm tay sai.”
Đắc Di nói: “Tình hình hiện giờ đã thay đổi, nên ta muốn đưa các người đến đây, phổ biến muốn các người hiểu được thực tế. Việc Bất Phục và Đoản Ngã đều muốn cướp thánh kiếm, chứng tỏ Mộ Dung Mao đã biết được việc chúng ta có Huyền Bích Kiếm, thậm chí không quá khi ta đoán hắn cũng có ý định thu thập tam bảo vật giống chúng ta. Việc về tam bảo vật, trước nay vốn vẫn được đồn đoán trong giang hồ. Chỉ là việc chúng ta đã có hai bảo vật, chưa chắc hắn đã biết.
Chính vì biết bảo kiếm đã ở trong tay chúng ta, hắn rất có thể sẽ gây khó khăn, thậm chí là cử người đột nhập hòng đánh cướp bảo vật. Mộ Dung Mao tàn độc, nổi tiếng không chừa bất cứ thủ đoạn nào, vậy nên chúng ta càng phải chú trọng đến an toàn của bản thân. Ta sẽ cử thêm người bảo vệ an toàn cho mọi người. Cát Uy giờ này chắc đã thông báo xong việc này với Mộc Hải tiên sinh.”
Mọi người đều nhìn nhau, biết trước trong Kỳ Quốc tình hình khó khăn, nên không ai lấy làm bất ngờ về việc Mộ Dung Mao đã bắt đầu ra tay hành động.
Đắc Di trấn an nói: “Chúng ta cũng không nên quá lo lắng, chỉ cần ở trong Kỳ thành, dưới sự giám sát và hỗ trợ của Hữu Thừa Thăng, Mộ Dung Mao không thể nhắm mắt làm liều. Ta muốn nhắc nhở mọi người, chính là để cẩn tắc vô áy náy.”
Thuỵ Miên ở lại hỏi han về Hồng Nhi, lại ăn chút điểm tâm do Vân Mai tự tay chuẩn bị. Hồng Nhi cũng góp vui ngày gặp mặt bằng vài khúc đàn hát. Lúc Vân Mai dâng trà cho Thuỵ Miên, nàng ta sơ ý làm sánh trà nóng vào tay Thuỵ Miên, làm Đắc Di xót xa kiểm tra mãi. Thuỵ Miên ngượng ngùng trước ánh mắt trêu trọc của Hồng Nhi và Thuý Như, đành kiên cường làm như không thấy. Mọi người cáo biệt Vân Mai và Hồng Nhi rồi cùng nhau ra về, Đắc Di cũng lên đường cùng hồi phủ.
Trên đường về, Thuỵ Miên muốn dừng lại tại hiệu thuốc, tìm một số vị thuốc và dược liệu để bào chế các loại thuốc đặc trị theo chỉ dẫn trong sách của Phó Kiện Đàm, Đắc Di liền vui vẻ đưa nàng đi. Sau khi xong việc từ hiệu thuốc đi ra thì Thuỵ Miên nghe thấy có tiếng người quen thuộc phát ra từ cửa hiệu trang sức bên cạnh.
Gọng nam nhân nói: “Ta hy vọng muội sẽ thích mặt ngọc này, hiên ngang rực rỡ nhưng mạnh mẽ kiêu sa, y như muội vậy.”
Nữ tử nói: “Huynh thật tốt với ta. Cảm ơn huynh. Giờ ta muốn mua một ít thuốc về để tẩm bổ cho phụ thân. Chúng ta đi sang hiệu thuốc bên cạnh được không?”
Nam tử vui vẻ trả lời: “Được, ta đưa muội đi.”
Lúc hai người rời mắt khỏi nhau mới để ý đến xung quanh thì bắt gặp ngay vẻ mặt hắc ám của Thuỵ Miên đang chăm chú nhìn mình. Thuỵ Miên vui vẻ nói: “Cát Uy đệ thật bận rộn. Bảo sao khi ta rủ đệ đi dạo phố, đệ lại không rảnh. Cả Cảnh Lan cô nương nữa, hoá ra là cùng nhau bận việc. Không trách, không trách, việc quan trọng…” Thuỵ Miên tặc lưỡi, ra vẻ luyến tiếc, vừa nói vừa nhịn cười.
Cát Uy và Cảnh Lan bất đông thanh sắc, khuôn mặt hai người đỏ như hai quả gấc chín.
Thuỵ Miên chưa muốn buông tha, còn muốn nói nữa thì Đắc Di đã vội vàng kéo tay nàng đi. Bửu Toại và Thuý Như cùng hai hạ nhân theo sau. Trước khi đi khuất, Thuỵ Miên còn cố ý nhoài người về phía sau nói to: “Ta cũng muốn bạch ngọc, đệ đệ là nam tử háo hán, sao lại phân biệt đối xử như vậy?”
Bình luận truyện