Thụy Du Thiên Miên

Chương 87: Tơ Vò



Thuý Như nhìn Thuỵ Miên một bầu tâm sự thẫn thờ bên cửa sổ, Bạch Hồ nằm cuộn tròn dưới chân nàng, liền quan tâm hỏi: “Chẳng phải tỷ vừa ra ngoài với Đắc Di công tử về sao? Sao lại chán nản thế này? Chẳng nhẽ công tử chê bai gì tỷ, hay công tử đã làm gì quá phận?”

Thuỵ Miên quay lại nhìn mặt Thuý Như đầy kịch tính, cốc đầu nàng ta nói: “Muội giỏi nhất đúng là thuyết tam đạo tứ(1).”

(1)    Thuyết tam đạo tứ: nói chuyện linh tinh, góp ý bậy bạ

Thuý Như xoa đầu chỗ bị cốc, nhăn mặt nói: “Vậy sao tỷ lại thần người đầy tâm sự vậy chứ?”

Thuý Như là một tiểu a đầu tính tình cương trực, ngây thơ đáng yêu. Lúc gặp hiểm hoạ, nàng ta không ngại xả thân vì mọi người, vô cùng dũng mãnh. Lúc gặp tình huống bất lợi, nàng ta không quản khó khăn, luôn tiến lên phía trước. Lúc cần làm việc, Thuý Như còn rất giỏi nghe ngóng tin tức, lại trung thành một lòng.

Thuỵ Miên nắm tay Thuý Như, khẽ nói: “Muội nghe ta nói, chuyến đi này có muội đi cùng, ta rất mừng, không những muội chăm sóc cho ta chu đáo, cũng là người ta tin tưởng tuyệt đối. Ta coi muội như tỷ muội tình thâm. Cảm ơn muội đã không quản vất vả theo ta.”

Thuý Như ngẩn mặt nhìn Thuỵ Miên, một lúc sau mới trả lời: “Nếu tỷ đói, muốn ăn, chỉ cần nói với ta một tiếng, sao bỗng nhiên lại khách sáo như vậy?”

Thuỵ Miên bật cười nghe nàng ta nói chuyện. Thuý Như đúng là tỷ muội tốt của nàng, đã quen với việc Thuỵ Miên thường dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành khi có chuyện nhờ vả.

Nàng nhìn Thuý Như lắc đầu, tâm sự: “Hôm nay ta đi dạo với Đắc Di, hắn đã trao cho ta vật đính ước. Ta biết Đắc Di là người tốt, lại một lòng trung nghĩa, tài giỏi hơn người, quan trọng nhất là hắn thật lòng với ta, vậy mà ta vẫn thấy bồn chồn không yên.”

Thuý Như hỏi: “Tỷ tỷ chưa thực sự tin tưởng Đắc Di công tử?”

“Không phải, tấm lòng của hắn, ta đã rõ, chỉ là…” Thuỵ Miên ấp úng không nói ra được cảm giác đang hỗn loạn trong lòng.

“Muội đã từng bao giờ biết là việc không thể nhưng cứ mãi nghĩ về một người nào đó chưa?” Thuỵ Miên hỏi Thuý Như, theo thói quen đưa tay vuốt lông Bạch Hồ.

Thuý Như nhìn Thuỵ Miên âu yếm Bạch Hồ, ánh mắt chợt loé lên tinh thông, hồ hởi hỏi: “Tỷ tỷ đang nghĩ về Mặc Cảnh công tử phải không?”

Thuỵ Miên lẳng lặng gật đầu trả lời: “Ta không biết tại sao mấy ngày gần đây luôn nghĩ về hắn. Từ lúc hắn bỏ đi ở Phương Kiếm phái, ta vẫn luôn thấy có gì mất mát. Muội bảo có phải ta đã quen nhìn thấy hắn, lại thường xuyên bên hắn bầu bạn, nên giờ hắn không ở đây nữa, ta đâm ra suy nghĩ nhiều? Cũng có thể do ta hằng ngày vẫn nhìn thấy Bạch Hồ, mà Bạch Hồ là sủng thú của Mặc Cảnh, lẽ nào ta nhìn vật nhớ người?”

Thuý Như nhìn Thuỵ Miên nói: “Tỷ tỷ, ta theo tỷ đã lâu, vẫn luôn nhìn thấy tỷ vui vẻ khi ở bên cạnh Mặc Cảnh công tử. Có lẽ nào tỷ đã để tâm đến công tử rồi mà không biết?”

Thuỵ Miên giật mình nghe Thuý Như nói, lắc đầu nhìn nàng ta, nói như tự vấn: “Không thể có chuyện đó. Ta không thể có tâm tư với hắn như vậy. Ta chỉ coi hắn là bằng hữu; ta đã quen với hắn, lại đã cùng nhau trải qua nhiều hoạn nạn. Hơn nữa, hắn đã có người thương, là thanh mai trúc mã khi xưa. Nam nhân như Mặc Cảnh, chắc chắn chưa từng để nữ tử nào khác vào mắt. Ta sao có thể vọng tưởng chứ?”

Thuỵ Miên ngồi một mình thất thần trong khi Thuý Như xuống bếp chuẩn bị một mâm đồ ăn vặt, dùng mỹ thực muốn khiến nàng vui vẻ.

Trưa hôm sau, Thuỵ Miên đang ngồi viết truyện thì Thuý Như hớn hở chạy đến. Nàng ta ùa vào phòng, đứng trước mặt Thuỵ Miên ôm bụng nhăn nhó. Thuỵ Miên nói: “Muội uống miếng nước đã nào, có chuyện gì mà chạy đến đây tất tả như vậy?”

Thuý Như đỡ lấy cốc nước, một hơi uống cạn, nói: “Ta vừa cùng mấy người phòng bếp đi ra ngoài mua chút đồ ăn, thì liền gặp hai nam nhân, trông từ đằng sau y hệt Phó Kiện Đàm và Mặc Cảnh công tử. Ta chạy theo nhưng không đuổi kịp, nên về đây báo cho tỷ biết.”

Thuỵ Miên ngừng bút, trong lòng thấp thỏm hỏi: “Muội nhìn thấy họ ở đâu? Có đúng là Mặc Cảnh và Phó Kiện Đàm không?” Nàng từng nhớ Bửu Toại có nói về việc Phó Kiện Đàm gửi thư, nói sư phụ sẽ đến Kỳ thành chờ bọn họ. Có khi nào đúng là Phó Kiện Đàm đã đến, và người đi cùng hắn rất có thể là Mặc Cảnh.

Thuý Như trả lời: “Đúng mà, một người trên dưới bạch y phong nhã, một lão nhân dáng dấp thanh cao, chẳng phải Mặc Cảnh công tử và Phó Kiện Đàm đại sư thì là ai?”

Thuỵ Miên phấn chấn nói với Thuý Như: “Đi, ta đi nói với Đắc Di một tiếng để chúng ta ra ngoài thành tìm xem có đúng là bọn họ không?”

Thuỵ Miên kéo theo Thuý Như đến phủ của Đắc Di thì gặp hắn cũng đang chuẩn bị rời phủ cùng Cát Uy, Lý Tư và Lê Ba. Nàng vội nói: “Thuý Như có nói đã nhìn thấy Phó Kiện Đàm sư phụ trên phố, ta muốn đi xem có đúng là sư phụ không. Ta có thể ra khỏi phủ được chứ?” Nàng không nhắc đến Mặc Cảnh, trong lòng râm ran tự cảm thấy như mình đang ăn vụng chùi mép.

Đắc Di nói: “Giờ ta phải đi có việc, không thể theo muội ra phố.”

Thuỵ Miên nói: “Ta có thể tự đi được. Nếu huynh lo lắng, có thể cử người đi theo bảo vệ chúng ta. Phó Kiện Đàm đã từng nói sẽ đến Kỳ Quốc du ngoạn, ta đi xem liệu sư phụ có thật đã đến chưa?

Đắc Di nhìn Thuỵ Miên hào hứng không nỡ chối từ, quay sang nói với Lê Ba: “Ngươi hãy đi theo bảo vệ nàng, cũng cho vài ám vệ theo sát phòng trường hợp bất trắc.”, nói rồi hắn quay lại nhìn Thuỵ Miên, dịu dàng dặn dò: “Nàng phải luôn theo sát Lê Ba, rõ chưa?”

Thuỵ Miên ngoan ngoãn phối hợp gật đầu, cùng Lê Ba lập tức ra khỏi phủ. Đắc Di nhìn theo bóng lưng nàng cho tới khi Thụy Miên đi khuất khỏi tầm mắt, khẽ thở dài rồi cùng Cát Uy rời đi.

Thuỵ Miên theo chỉ dẫn của Thuý Như đi đến khu chợ mà nàng ta nói đã nhìn thấy Phó Kiện Đàm và Mặc Cảnh, Lê Ba bám sát không rời nửa bước. Nàng nhìn quanh, vội vàng tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hai người bọn họ. Thụy Miên thất thểu, cuối cùng đành rủ Lê Ba và Thuý Như vào một tửu quán ngồi uống nước. Nàng chọn ngồi trên tầng trên, hy vọng có thể dễ dàng quan sát đoàn người đi lại phía dưới.

Không phụ lòng mong chờ, qua một tuần trà thì Thuỵ Miên nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc phía trước. Một người áo vải bạch y, một người râu dài tóc bạc dáng người dong dỏng, đang thong dong đi về phía xa. Nàng kéo tay Thuý Như, trả tiền rồi nhanh chóng đuổi theo.

Thuỵ Miên lấy hết tốc lực, cuối cùng cũng đuổi kịp hai nam tử ở phía trước. Nàng chạy lại, vui mừng gọi: “Phó Kiệm Đàm.” Tuy gọi tên sư phụ nhưng Thuỵ Miên lại chăm chú hồi hộp nhìn nam tử một thân bạch y đang chậm rãi dừng chân quay đầu lại.

“Cô nương gọi chúng ta?” nam tử có vóc dáng thanh tao quay lại trả lời. Thuỵ Miên sững người, nhận ra người này không phải Mặc Cảnh. Ông lão râu dài tóc bạc đi cạnh cũng nhìn nàng không quen biết.

Thuỵ Miên thất vọng, đứng nhìn bóng dáng hai nam nhân xa lạ khuất dần. Nàng và Thuý Như đều đã nhìn lầm người. Thuý Như lí nhí nói: “Xin lỗi tỷ, là ta đã nhầm.”

Thuỵ Miên lắc đầu nói: “Đến ta nhìn từ phía sau cũng không nhận ra nữa là muội.” Đúng là nhìn gần mới thấy, hai người này về thần thái hay cảm giác thư soái đều không thể bằng với Phó Kiện Đàm và Mặc Cảnh. Thuỵ Miên tự trách mình đã quá nóng vội. Nỗi hân hoan hồi hộp trong lòng vì gặp được cố nhân giờ trùng xuống, khiến nàng buồn bã ủ dũ, cảm giác mất mát tràn vào trong lồng ngực.

“Thuỵ Miên cô nương?” Nàng giật mình nghe có tiếng người gọi tên mình.

Nhìn sang phía phát ra tiếng nói, Thụy Miên bất chợt thấy Mộc Hải, Bửu Toại cùng một nữ nhân lớn tuổi đang đi ra từ một đình viện lớn rộng ngay gần đấy. Trên phía cổng treo tấm biển ghi hai chữ: “Đàm Viện”.

Thuỵ Miên ngạc nhiên hỏi: “Mộc Hải tiên sinh và Bửu Toại, sao hai ngươi lại ở đây?”

Mộc Hải trả lời: “Ta và Bửu Toại công tử đưa bằng hữu của mẫu thân ta đến đây, thăm lại cô nhi viện khi xưa hai người cùng nhau lớn lên.”

Bửu Toại cũng hỏi nàng: “Còn muội, Thuý Như và Lê Ba là đang làm gì ở đây?”

Thuỵ Miên gượng cười nói: “Chúng ta chỉ là tiện đi dạo phố.”. Vừa dứt lời nàng liền nhận ra lão nương đi cùng Mộc Hải và Bửu Toại trông vô cùng quen thuộc.

“Người là Hường lão nương trông coi Phúc Viện ở núi Dạ Kỳ?”, Thụy Miên mỉm cười hỏi: “Lão nương trông vẫn minh mẫn như xưa.”

Hường lão nương nhìn Thuỵ Miên, mỉm cười tươi tắn: “Thuỵ Miên cô nương vẫn còn nhớ đến ta? Cô nương có khỏe không?”

“Ta rất tốt. Hường lão nương hóa ra là bằng hữu của mẫu thân Mộc Hải tiên sinh?” Thuỵ Miên ngạc nhiên hỏi.

“Đoan Trang và ta khi xưa được phúc nhân cứu giúp, cùng lớn lên tại Đàm Viện, cô nhi lớn nhất của Kỳ Quốc. Nên khi đến đây, không khỏi nhớ về thời niên thiếu mà thấy xốn xang trong lòng, muốn về lại chốn cũ, vừa đến đã phiền Mộc Hải công tử đưa đến thăm lại nơi này.”

“Ta không ngờ Hường lão nương lại có quan hệ như vậy với Mộc Hải tiên sinh. Đúng là trái đất tròn.” Thuỵ Miên mỉm cười nói.

Hường lão nương gật đầu: “Nhớ lại khi xưa, nếu không may mắn gặp được phúc nhân cứu giúp, ta và Đoan Trang không biết giờ này sẽ thế nào. Người hành hiệp trượng nghĩa, đúng là tiên nhân đức cao trọng vọng(1), hiếm có trên đời.”

(1)    Đức cao trọng vọng: phẩm chất cao, đức độ

Thuỵ Miên đã từng nghe thấy Hường lão nương nói về người phúc nhân này khi nàng cùng Thẩm Tuyết phu nhân đến thăm Phúc viện ở chân núi Dạ kỳ. Mỗi lần Hường lão nương nhắc đến cố nhân năm xưa, đều là dáng vẻ muôn phần kính trọng và cảm phục.

Hường lão nương lúc này nhìn Bửu Toại nói: “Chuyến này ta đi đến Kỳ quốc thật không uổng công, đã gặp được Bửu Toại công tử. Thăm lại Đàm Viện là việc phụ, việc chính là chăm sóc cho công tử, theo lời giao phó của Thẩm Tuyết phu nhân.”

Bửu Toại ôn tồn giải thích: “Thân mẫu của ta quả thực đã quá lo rồi. Chẳng phải ta vẫn ổn hay sao?”

Hường lão nương nhìn hắn vui vẻ gật đầu: “Công tử quả thật tráng kiện khỏe mạnh. Thẩm Tuyết phu nhân biết được sẽ rất vui mừng.”

Thuỵ Miên cùng Mộc Hải, Bửu Toại, Hường lão nương, Thuý Như và Lê Ba trở về Hữu Phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện