Chương 115
"Miểu Miểu Miểu Miểu...."
"Ân".
"Miểu Miểu ~~"
"Ân".
"Miểu Miểu Miểu Miểu ~~'
"...."
"Miểu Miểu ~~~"
Lạch cạch một tiếng, Tần Thanh Miểu để sách xuống, nhíu mày lại, quay đầu nhìn Cố Úc Diễm, híp mắt không nói gì.
"Hắc hắc....". Ngốc hề hề cười, kéo tay nàng đến bên môi hôn một cái, hai mắt Cố Úc Diễm sáng trong, cũng không nói gì, nhìn Tần Thanh Miểu, gương mặt ngu đần làm cho lòng người ấm áp và cảm động.
"Em lại đang làm chuyện ngốc gì thế?'. Bị bộ dáng của nàng chọc cười, nhưng vẫn duy trì lạnh lùng, Tần Thanh Miểu đưa tay gõ gõ cái trán nàng, "Sau khi tan sở về thì như vậy".
"Không đâu....". Lè lưỡi cười cười, không nói cho nàng biết mỗi lần mình nghĩ đến câu nói kia của Thương Mặc thì trong lòng lại ấm áp muốn kêu tên nữ nhân này, Cố Úc Diễm nắm chặt tay nàng, đôi con ngươi đen bóng ánh lên, chỉ cười hì hì.
"Ngu ngốc". Không để ý hình tượng liếc mặt, Tần Thanh Miểu quay đầu trở lại, dùng bàn tay không bị nắm tiếp tục mở sách, cũng không giãy bàn tay đang bị Cố Úc Diễm nắm ra, vẫn mặc cho nàng nắm thật chặt.
Cố Úc Diễm quay đầu, vẫn duy trì tư thế ngơ ngác nhìn Tần Thanh Miểu, tầm mắt từ chân mày nàng một đường đi xuống đến bờ môi căng mọng, nhìn không được nuốt một nước miếng, nhưng lại nhịn xuống cảm giác muốn hôn nàng.
Trong thư phòng im lặng, thanh âm nuốt nước miếng trở nên rõ ràng đến kì lạ, nữ nhân kia vẫn duy trì tư thế đọc sách không thay đổi biểu cảm, nhưng bên tai lại hơi phiếm hồng, đầu ngón tay đang lật trang sách siết chặt lấy trang sách, nên thanh âm lật sách cũng có vẻ hơi lớn tiếng.
Người kia sau khi nuốt nước miếng thì gom hết dũng khí định chồm qua hôn nàng, nhưng đúng lúc này thì di động ở một bên lại vang lên, Cố Úc Diễm men theo âm thanh nhìn di động, bĩu môi, không để ý tới nó.
"Mau bắt đi". Rút tay ra khỏi tay nàng, Tần Thanh Miểu giơ giơ cằm, thanh âm không nghe ra một chút cảm xúc nào.
"Nha...". Nghe lời đáp lại, Cố Úc Diễm lấy điện thoại lại đây, thấy tên hiển thị trên màn hình thì sửng sốt, sau đó thì bắt máy ngay lập tức, "A lô, dì, con Tiểu Diễm đây".
"Tiểu Diễm a...". Bên kia điện thoại, tại vùng nông thôn có vẻ rất yên lặng buổi chiều tà, mẹ Nguyễn Minh Kỳ ở trong nhà, " Dì vừa mới trở về từ nhà Vương Vận Như, nghe A Hồng bán quà vặt bên cạnh nhà bà ấy nói, chạng vạng hôm nay có một người đàn ông đến tìm bà ta".
Sớm biết mẹ Nguyễn Minh Kỳ gọi điện thoại cho nàng chỉ có thể là vì chuyện này, Cố Úc Diễm vừa nghe vừa nhìn nữ nhân đang ngồi ở sau bàn điềm tĩnh đọc sách, nhẹ giọng lên tiếng, sau đó lại nghĩ nghĩ hỏi, " Là con trai của bà ấy sao?"
"Không phải a". Phụ nhân thật thà nhân hậu lắc đầu, "Hình như là một người đàn ông hơn 40 tuổi, thoạt nhìn có vẻ rất thành công, mặc âu phục, giày da sáng bóng".
"Nha...". Nghe nàng nói như vậy, nhất thời Cố Úc Diễm có chút buồn bực, liếc trộm Tần Thanh Miểu một cái, "Con hiểu rồi, cảm ơn dì".
"Không có gì không có gì....". Thật thà phúc hậu cười cười, " Với dì thì con cần gì phải khách sáo, dì từng tuổi này mà còn có khả năng giúp người trẻ tuổi, đã rất vui rồi".
"Ha ha....". Cười cười, nâng tay vò đầu, Cố Úc Diễm nói, " Vậy phiền dì rồi, nếu có tin tức gì thì nói cho con biết, dì cũng hiểu đấy, con không có nhiều thời gian trở về thường xuyên, cho nên....."
"Ha ha, không thành vấn đề".
"Tốt, cám ơn dì".
"Con đứa nhỏ này".
Thuận miệng nói với mẹ Nguyễn Minh Kỳ một số chuyện sinh hoạt hằng ngày, Cố Úc Diễm dựa vào giá sách, miệng nói chuyện, trong đầu lại nghĩ đến người nam nhân kia không biết có phải Tần Mộ hay không, đợi cho đến khi cúp điện thoại, sau khi xoay người lại thì thấy Tần Thanh Miểu đã khép sách lại, đang chống cằm nhìn nàng như đang suy nghĩ gì đó.
"Ngô?". Chớp mắt, dịch qua, kéo ghế đến đối diện Tần Thanh Miểu, gục xuống bàn đối diện với nàng, vẻ mặt vô tội, "Miểu Miểu?"
"Nói đi, lại có tin gì nữa phải không?'. Tròng mắt xẹ qua một chút ý cười, Tần Thanh Miểu nhìn thẳng vào nàng, vương một tay nhẹ nhàng mơn trớn gò má Cố Úc Diễm, "Đã nhắc em nhiều lần rồi mà cũng không nghe, không cho nói dối".
"Ách". Biểu tình trở nên ngưng trọng, Cố Úc Diễm ngượng ngùng cười cười, mở miệng nói tin tức nghe được từ mẹ Nguyễn Minh Kỳ cho Tần Thanh Miểu, sau đó lo lắng nhìn nàng, sợ nàng không vui, nâng tay nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên má mình.
"Ân". Nhưng hình như Tần Thanh Miểu không có vẻ gì là kinh ngạc hay tức giận, nhẹ giọng lên tiếng, đứng lên, quay trở lại cầm tay Cố Úc Diễm, "Chúng ta đi ra ngoài một chút đi".
"A?'. Sau khi nếm qua cơm chiều cả hai người vẫn chưa tắm rửa, chỉ ở trong thư phòng xem sách, Cố Úc Diễm ngây ngốc nhìn chằm chằm mỹ nhân theo thói quen, mà mỹ nhân thì vẫn luôn chuyên chú xem sách, lúc này tuy hai người vẫn đều mặc trang phục đi ra ngoài, nhưng chợt nghe thấy Tần Thanh Miểu nói như vậy, Cố Úc Diễm có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đứng lên, "Đi đâu a?"
"Hẹn hò". Ngữ khí thản nhiên phun ra hai chữ làm hai má Cố ÚC Diễm lập tức nóng bừng lên, cước bộ cũng khựng lại, Tần Thanh Miểu đi trước, mặt không đổi sắc, cảm giác được Cố ÚC Diễm có vẻ ngập ngừng, xoay người nhìn nàng, "Không muốn?"
"Không phải....". Vội vàng lắc đầu, Cố Úc Diễm sợ nàng hiểu lầm, vội vội vàng vàng giải thích, " Chỉ là có chút kinh ngạc..."
"Ha ha...". Nhẹ giọng cười cười, trên mặt Tần Thanh Miểu không có nửa phần bất mãn, khóe môi hơi gợi lên dưới ánh đèn giờ phút này chiếu vào nàng làm hiện lên vẻ tự tin và mị lực.
Chớp mắt hai cái, tuy rằng không biết vì cái gì lại như vậy, nhưng vẫn cùng với nàng đổi giày ra ngoài.
Nắm tay nhau chậm rãi qua ngã tư đường, gió đêm phất qua mặt, Cố ÚC Diễm nghiêng đầu nhìn nữ nhân đang sóng vai cùng mình, thấy trên gương mặt tinh xảo lộ ra nụ cười thản nhiên, nhất thời có chút đui mù, nhìn si ngốc.
Cảm giác được ánh mắt đến từ bên cạnh, Tần Thanh Miểu nghiêng đầu, đối diện với nàng vài giây, khóe môi hiện lên một nụ cười ôn nhu, "Nhìn cái gì?"
"Miểu Miểu, nhĩ hảo đẹp". Lo lắng ở đây là ngã tư đường, Cố Úc Diễm cố nén xúc động kéo nàng vào ngực, cho thỏa mãn si mê của mình.
Tươi cười vẫn không giảm, lắc đầu, bước chân không ngừng tiến về trước, mãi cho đến lúc đến quảng trường gần đó, nhìn thấy các cụ già đang tập vũ đạo theo tiết tấu âm nhạc, Tần Thanh Miểu dừng bước lại, lại liếc mắt nhìn người đang đi bên cạnh mình một cái, đi đến phía trước vài bước, cầm lấy hai tay của nàng vòng qua eo mình, thả lỏng thân thể, thần kinh cũng buông lỏng ra, ngữ khí hờ hững, nhưng đậm tính mệnh lệnh, "Ôm tôi".
"Nha.... Nha...nha". Vốn đã có ý trong lòng, nhưng không muốn quá mức thể hiện làm khiến cho nàng tức giận, giờ phút này nghe thấy yêu cầu của nàng, Cố ÚC Diễm kích động một trận, hai tay giữ eo nàng thật chặt, cằm đặt lên bả vai nàng, ngữ khí có chút nghi hoặc, "Miểu Miểu, đêm nay, chị làm sao vậy?"
Hai tay phủ lên hai cánh tay đang vòng quanh eo nhỏ của mình, bên tai nghe được tiếng cười và âm nhạc truyền đến từ cách đó không xa, thanh âm Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng, ánh mắt có chút mê ly, tựa hồ đang nhớ lại cái gì đó, " Lúc bà ngoại chưa qua đời, thích nhất là được bà ngoại dắt đến đại viện của quân khu cùng với các cụ già khiêu vũ".
Lần đầu tiên nghe Tần Thanh Miểu kể chuyện của quá khứ, Cố Úc Diễm lại càng ôm nàng chặt hơn, ừ nhẹ một tiếng, không nói leo.
Nhưng Tần Thanh Miểu cũng không có tiếp tục nói chuyện quảng trường nữa, mà dần dần phục hồi tinh thần, vừa cười vừa nói, "Có phải em vẫn nghĩ rằng tôi biết nấu cơm?"
Hương thơm nhàn nhạt của nữ nhân tràn ngập khoang mũi,cằm Cố ÚC Diễm cọ cọ bả vai nàng, nghe nàng nói như vậy, lại cọ thêm hai cái, "Miểu Miểu nấu cháo ăn rất ngon".
"Tôi chỉ biết nấu cháo trứng thịt muối thôi". Điều chỉnh thân mình một chút, Tần Thanh Miểu càng thêm thả lỏng thân thể, thoải mái dựa vào người phía sau, "Bà ngoại dạy cho tôi".
"Ngô....". Nhớ đến khoảng thời gian mới quen, phát hiện lúc nào trong tủ lạnh cũng luôn có nguyên liệu nấu cháo, Cố Úc Diễm giật mình, "Khó trách...."
Nhưng mà, Tần Thanh Miểu từ trước đến giờ không bao giờ nói loại chuyện thế này với mình, vì sao đêm nay lại nhắc tới? Còn nữa, việc này nói ở nhà không được sao? Tại sao lại đến đây?
Trong lòng nghi hoặc,Cố ÚC Diễm theo thói quen cọ xát hõm vai Tần Thanh Miểu, sau đó thoải mái nhắm mắt dựa đầu vào nơi đó không nhúc nhích.
"Tôi chỉ là bỗng nhiên muốn nói với em thôi". Không cần nhìn vẻ mặt người phía sau, cũng dễ dàng đoán được ý nghĩ của nàng, ngữ điệu Tần Thanh Miểu vẫn bình thản như vậy, "Không có gì kì quái đâu".
"Nha...."
Âm nhạc nhẹ nhàng thay đổi tiết tấu, mấy cụ già cách đó không xa vừa khiêu vũ vừa cười nói sảng khoái, mấy đứa trẻ bên cạnh đó thì vừa cãi nhau vừa cười, mà hai người đang ôm cùng một chỗ cũng không nói gì nữa, Cố Úc Diễm dựa vào bả vai Tần Thanh Miểu, nhìn những bóng hình khác mà không ngăn được tâm tình vui vẻ, mơ hồ có thể vẽ ra hình ảnh trước đây của Tần Thanh Miểu.
Miểu Miểu lãnh đạm như vậy, mạnh mẽ như vậy, có phải trước đây cũng có thể giống như mấy hài tử kia.... Cũng nhau đùa cãi ầm ĩ với Tần Thanh Dật và Đường Vận?
Nghĩ đến đó, tâm giống như biến thành kẹo đường mềm mại, vừa ngọt ngào vừa thoải mái, Cố Úc Diễm càng ôm nàng chặt hơn, rất hạnh phúc.
"A? Thật đúng là hai người rồi....". Ngay tại lúc hai người vẫn đang duy trì tư thế ôm nhau không nói chuyện, một giọng nói có chút quen thuộc vang lên, hai người không biết từ lúc nào đã nhắm mắt lại hưởng thụ không khí tốt đẹp cùng mở mắt, nhìn nữ nhân đang hướng tới, cùng nhăn mi lại.
Không bỏ qua sắc thái trên mặt hai người, Đường Vận liếc mắt, âm thầm ở trong lòng mắt hai người trọng sắc khinh bạn, ngay lập tức nhìn đến một màn đang diễn ra, tựa hồ đã hiểu rõ cái gì, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, "Thì ra là thế sao Thanh Miểu....."
Đôi mi thanh tú nhíu lại, Tần Thanh Miểu híp híp mắt,mang theo một ít cảnh cáo trừng Thương Mặc, không nói gì.
Giống như nhìn ra được điều gì từ đôi mắt nàng, Đương Vận cười lại càng thêm tươi, "Hiểu rồi, mình sẽ không nói với tiểu bằng hữu"
Nói xong, lại trưng ra cho Cố Úc Diễm một nụ cười càng dễ thương, "Đúng vậy không, tiêu bằng hữu?"
"A?. Bị người bên cạnh nói làm cho không hiểu gì hết.
"Tôi không quấy rầy hai người nữa". Thấy ánh mắt sắc bén như dao của bạn tốt chém đến, Đường Vận nhanh chóng thu nụ cười lại, ho khan vài tiếng, vội vàng hướng sang một phía khác, "Đi trước, ngày mai gặp...."
"Ôi chao, Đương tỷ tỷ...". Tuy rằng rất thích loại không khí hai người cứ như vậy thả lỏng đứng cùng một chỗ, nhưng khi nhìn thấy Đường Vận vội vàng rời khỏi, Cố Úc Diễm liền cảm thấy buồn bực, mở miệng than một câu, Đương Vận chỉ phất phất tay với nàng, rất nhanh liền biến đi không còn thấy bóng dáng.
"Ngô...". Nghiêng đầu, Cố Úc Diễm lại càng mù mịt, "Miểu Miểu, Đường tỷ tỷ nói đúng vậy không là có ý gì?"
"Không có gì". Trên mặt lại khôi phục vẻ lãnh đạm, ngữ khí cũng không mang nửa điểm cảm xúc mà trở nên lạnh lùng băng lãnh, Tần Thanh Miểu bước về phía vài bước, kéo tay Cố Úc Diễm, "Về nhà thôi".
"Nha....".
Vẫn là tay trong tay cùng nhau sóng đôi trên con đường quen thuộc, sau khi trở về nhà, Tần Thanh Miểu lập tức cầm quần áo tiến vào phòng tắm, chân trước vừa mới đi, cửa vừa mới đóng, thì sau lưng Cố Úc diễm đã lập tức lấy điện thoại chạy vào phòng ngủ gọi cho Đường Vận.
"Đường tỷ tỷ, lời vừa rồi của chị, là có ý gì vậy?"
"Không có gì a". Vốn chỉ vì chuyện ban ngày nên tùy tiện đi dạo một chút để giải sầu, không nghĩ đến lại gặp phải bộ dạng ngọt ngào của hai người, Đường Vận vì bạn tốt mà cảm thấy thật cao hứng, nhưng trong lòng không khỏi có chút bất đắn dĩ và cô đơn, "Em chỉ cần biết rằng, Thanh Miểu rất quan tâm em là tốt rồi".
Rốt cục cũng không nói cho tiểu bằng hữu, nữ nhân thoạt nhìn bình thường luôn lạnh nhạt như thế, lại có thể lúc trong thang máy nghe được nhân viên đang oán hận bạn trai quá mức cứng nhắc, oán hận bạn trai cả ngày chỉ biết đến công việc, oán hận hai người không đủ hiểu nhau, oán hận bạn trai không thèm để ý chuyện trong nhà....
Sau đó liền lập tức đưa tiểu bằng hữu ra ngoài.
Bình luận truyện