Thủy Long Ngâm
Chương 26: Thân thế chi mê (hạ)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liên Thành nhắm mắt lại, thở dài, chậm rãi nói, "Vũ Văn Thác, ta nghĩ ngươi hiểu, đến lúc ta phải đi rồi."
Tiếu ý trên môi đối phương dần biến mất. Vũ Văn Thác nhíu mày, đôi mắt đen thẫm lộ ra quang mang lợi hại. Thật lâu sau, giọng Vũ Văn Thác vang lên, có chút lạnh, "Phụ hoàng giờ đang lâm trọng bệnh, sắp tới lại tuyển Thái tử phi, thời gian để Vũ Văn Thái hành động không còn nhiều. Thân phận của ngươi lại là uy hiếp lớn nhất đối với ta. Nhất định, hắn sẽ tận lực để nắm lấy cơ hội cuối cùng trước khi mọi chuyện được định đoạt này. Bởi vậy, tốt nhất là ta và ngươi nên lập tức cắt đứt quan hệ." Dứt lời, Vũ Văn Thác dừng lại một chút, nhìn xoáy vào đối phương, nói tiếp, "Ly Yến, không phải đây là những lời ngươi muốn nói với ta sao?"
Giọng Vũ Văn Thác từ tốn, trầm thấp, mang theo cảm giác lạnh lẽo, ẩn ẩn lộ ra khí thế cường đại khiến người khác có thể cảm nhận được áp lực quanh quẩn trong phòng. Lưu Liên Thành giương mắt nhìn Vũ Văn Thác, vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh nói, "Có thể nói như vậy."
"Vậy sao?" Vũ Văn Thác nhướn mày, khoanh tay đứng đối diện với Liên Thành, cẩn thận quan sát vẻ mặt của đối phương, sau đó mới nói, giọng có chút trêu chọc, "Ly Yến, ngươi bắt đầu nghĩ cho bản Thái tử từ khi nào vậy?"
Lưu Liên Thành nghe vậy cúi đầu cười cười, "Ta còn nhớ, ngươi từng nói chúng ta là hai người ngồi chung trên một con thuyền. Ta giữ chức chủ bộ trong Thái tử phủ đã lâu như vậy, đương nhiên cũng phải suy nghĩ vì Thái tử điện hạ. Huống hồ, ta nghĩ như vậy cũng là vì bản thân ta." Nói rồi đưa mắt nhìn lại người đứng đối diện, "Nói không chừng đến một ngày nào đó, Thái tử điện hạ đột nhiên nghĩ thông suốt. Lúc ấy, dù ta có ba đầu sáu tay muốn cũng không thoát được khỏi kinh đô của Bắc Chu. Dù sao, hiện giờ, ngai hoàng đế vẫn là quan trọng nhất đối với ngươi, không phải sao?"
Vũ Văn Thác nghe vậy mặt có chút ngẩn ra, thanh âm càng có vẻ lạnh như băng, "Ly Yến, ngươi vẫn là không tin ta."
"Ta vẫn muốn nhắc lại câu ta từng nói với ngươi, vì sao ta phải tin ngươi?" Đối phương mỉa mai.
"Ngươi..." Vũ Văn Thác bất giác nắm chặt tay lại. Mặt đối phương lộ đầy vẻ quật cường cùng quyết tuyệt. Vũ Văn Thác vốn tưởng rằng sau chuyện hôm qua, thái độ của Liên Thành đối với hắn sẽ buông lỏng hơn. Không ngờ người nọ lại vẫn đối với hắn như trước. Vũ Văn Thác lập tức thấy có chút thất vọng. Nhưng, Vũ Văn Thác nghĩ nghĩ. Nếu mọi chuyện vẫn như trước, vì sao vừa rồi Liên Thành còn chủ động nói với hắn về chuyện Mạnh Kỳ Hữu? Suy nghĩ vừa lóe, mặt Vũ Văn Thác lập tức biến sắc. Đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn về phía Liên Thành, nói từng tiếng một,
"Ngươi nói dối."
Liên Thành nghe vậy mặt liền trở nên cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại khôi phục sắc mặt, thản nhiên nói, "Thái tử điện hạ nói vậy là có ý gì?"
Vũ Văn Thác không đáp mà cúi đầu, rút ra bội kiếm tùy thân, đem chuôi kiếm đặt vào tay Liên Thành.
"Ngươi..." Lưu Liên Thành chấn động, giương mắt nhìn Vũ Văn Thác, "Ngươi đây là có ý gì?"
"Không phải ngươi từng nói, không sớm thì muộn, ngươi sẽ giết ta sao? Sao? Còn chưa động thủ?" Lời nói lộ đầy vẻ chắc chắn cùng tự tin.
Lưu Liên Thành lẳng lặng nhìn Vũ Văn Thác. Trong phút chốc, sát khí lãnh liệt bao trùm khắp phòng. Lưu Liên Thành nhận lấy chuôi bội kiếm trong tay, tức thì đâm kiếm về phía ngực Vũ Văn Thác ở ngay trước mặt.
"..." Thật lòng, trong nháy mắt chứng kiến sát khí đột biến của đối phương, trong lòng Vũ Văn Thác bất giác run lên. Thời khắc lưỡi kiếm sắc nhọn kia hướng về phía mình, Vũ Văn Thác đã thầm nghĩ, cuối cùng thì hắn cũng dứt khoát được tình cảm với người nọ rồi. Nhưng, không gian vẫn tĩnh lặng. Trong phòng không xảy ra chuyện gì. Mũi kiếm kia dừng lại giữa không trung, chỉ cách ngực Vũ Văn Thác vài tấc.
"Sao ngươi không tránh?" Giọng đối phương vang lên lạnh như băng.
Vũ Văn Thác nâng hai mắt nhìn Lưu Liên Thành, khóe miệng khẽ cong lên, nói, "Ly Yến, ta nói rồi, ta cá là ngươi không đành lòng."
Vũ Văn Thác nhẹ nhàng gạt mũi kiếm khỏi ngực, nhanh chóng bước lên phía trước, kéo thắt lưng mảnh khảnh của đối phương vào lòng. Khẽ cúi xuống, Vũ Văn Thác phủ môi mình lên bờ môi quật cường của đối phương. Nụ hôn tràn ngập cảm giác bá đạo cùng xâm lược, hoàn toàn đối lập với nụ hôn đầy ôn nhu đêm qua; như thể Vũ Văn Thác muốn đem ấn ký của mình lạc hạ trên người đối phương. Cảm giác tê dại từ khoang miệng tràn ra toàn thân. Hai tay Lưu Liên Thành bất giác nắm chặt lại, nhưng lại không hề đẩy đối phương ra. Thật lâu sau, Vũ Văn Thác mới buông Liên Thành, cúi đầu thì thầm bên tai đối phương.
"Ly Yến, ngươi có tình cảm với ta, sao còn chưa chịu thừa nhận?"
Hai gò má Lưu Liên Thành vì nụ hôn sâu vừa rồi mà có chút ửng đỏ. Nghe Vũ Văn Thác nói vậy, mặt Liên Thành liền ngẩn ra. Lưu Liên Thành nhìn khuôn mặt đối phương gần trong gang tấc. Y không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Lúc này, tâm thần y vô cùng bất định nhưng vẫn gắng sức giữ vẻ mặt trấn tĩnh, "Ta không thể giết ngươi bởi ngươi đã nhiều lần cứu ta. Ta không đành lòng lấy oán trả ơn. Thái tử điện hạ cần gì phải tự mình đa tình."
Trong phòng hơi tối. Ánh nến mỏng manh lay động. Hai con mắt sắc bén của Vũ Văn Thác khẽ nheo lại, chậm rãi đánh giá đối phương, giọng nói tỏ vẻ đăm chiêu, "Cho nên, nụ hôn vừa rồi cũng là để báo đáp việc ta đã nhiều lần cứu ngươi?"
"..."
"Tốt lắm. Nếu Ly chủ bộ đã cố ý phải đi như vậy, sao không xuân tiêu nhất dạ* [một lần đêm xuân] để hiểu rõ lòng nhau, cũng là để Ly chủ bộ có thể hảo hảo báo đáp ân cứu mạng của bản Thái tử? "
"Ngươi nói gì?"
Vừa lúc ấy, ánh nến trên bàn không hiểu sao bất ngờ vụt tắt. Vũ Văn Thác tranh thủ lúc Lưu Liên Thành chưa kịp chuẩn bị liền dùng sức ép đối phương vào sát vách tường; đồng thời, dùng một tay chặt chẽ chế trụ hai tay Liên Thành, cả người đều đè lên người đối phương. Lưu Liên Thành không thể sử dụng hai tay liền đột ngột thúc chân phải vào hạ bộ đối phương. Vũ Văn Thác phản ứng mau lẹ, thuận thế đưa tay chế trụ, kéo vắt lên ngang thắt lưng mình. Vũ Văn Thác híp mắt, khóe miệng cong lên, nói đầy vẻ mờ ám, "Ly chủ bộ nôn nóng vậy sao?"
Lưu Liên Thành nghe Vũ Văn Thác nói vậy không dám giãy dụa nữa, hừ nhẹ một tiếng, trên mặt không có biểu tình gì, giọng đầy châm chọc, "Không ngờ, Bắc Chu hoàng tử các ngươi ai ai cũng đều háo sắc như vậy, đến nam nhân cũng không tha."
Vũ Văn Thác cười đen tối, hơi thở nóng bỏng phả lên vùng nhạy cảm trên tai Liên Thành, thản nhiên nói, "Ly chủ bộ dung mạo khuynh thành như vậy, sao có thể trách người khác háo sắc động tâm?"
"Ngươi..." Lưu Liên Thành nhất thời hít thở không thông, chỉ tiếc cả người đang bị đối phương gắt gao chế trụ nên không thể nhúc nhích, dù chỉ một chút.
Bờ môi Vũ Văn Thác lập tức trượt từ vành tai xuống cần cổ trắng nõn phía dưới, chậm rãi gặm nhấm khiến người Lưu Liên Thành không khỏi run lên. Nơi nào đó trên cơ thể truyền đến tia cảm giác khác thường. Sau đêm qua, chỗ nào mẫn cảm trên người y, hắn đều rõ như lòng bàn tay.
Tư thế hai người lúc này thật hết sức trêu ngươi. Cơ thể hai người dán chặt vào nhau. Chân Liên Thành bị Vũ Văn Thác giữ vắt trên hông. Tay đối phương chậm rãi theo cẳng chân thon dài mà trượt dần lên cao, rồi vỗ lên cặp mông rắn chắc, sau đó lại mon men lần ra phía trước. Sắc mặt Lưu Liên Thành chợt biến, cuối cùng, không nhịn được mà quát lớn,
"Vũ Văn Thác, ngươi dừng tay cho ta!"
Người bị quát vẫn mắt điếc tai ngơ mà tiếp tục nhấm nháp da thịt trắng mịn của ai đó, ngả ngớn nói, "Ly chủ bộ, giờ mới là mở màn a." Vừa nói, Vũ Văn Thác vừa đưa tay thò vào trong áo Liên Thành, xoa nắn thân hình tinh tế của đối phương. Ngón tay thon dài vờn trên vùng da mẫn cảm sau thắt lưng Liên Thành, thỉnh thoảng lại véo nhẹ một cái khiến Liên Thành không khỏi hít một ngụm khí, không nói nên lời.
"Hỗn đản. Không phải sáng nay chính ngươi nói sẽ chờ đến ngày ta tự nguyện sao?"
Nói xong câu này, Lưu Liên Thành liền thấy hối hận. Hai má lập tức đỏ bừng. Lưu Liên Thành thầm mắng bản thân sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy. Sau đó, đã nghe tiếng Vũ Văn Thác cười phá lên, "Ly Yến, ngươi rốt cục cũng chịu thừa nhận."
"Ai thừa nhận?" Vẫn cố mạnh miệng.
"Ngươi muốn đi là do không dám đối mặt với lòng mình đi."
Vũ Văn Thác thấy cả người đối phương trùng xuống liền buông tay, sửa sang lại quần áo cho Liên Thành rồi ôm y vào ngực, nhẹ giọng nói, "Hãy cho ta thời gian. Cũng là cho bản thân mình chút thời gian. Ta sẽ không ép ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không để ngươi bỏ trốn."
"..." Vòng tay của đối phương ôn nhu mà hữu lực. Trên chặng đường đã qua, Lưu Liên Thành từng bị người thân phản bội, sinh ly tử biết với người mình yêu mến nhất, trên lưng hắn phải mang quá nhiều gánh nặng. Đôi khi, hắn cũng thấy chán chường cùng mệt mỏi. Hắn cũng muốn tìm ai đó để nói chuyện, muốn tìm bờ vai để dựa một chút. Hắn không rõ, hiện tại, đến tột cùng, tình cảm của hắn đối với Vũ Văn Thác là gì. Nhưng, cơ thể hắn cho hắn biết, hắn không ghét đụng chạm của người nọ. Thậm chí, hắn còn có chút sa vào.
"Phụ hoàng hôm nay đã phái người đi Bắc Hán. Hẳn phụ hoàng sẽ sớm biết rõ thân phận của ngươi. Yên tâm đi. Chỉ cần ngươi là con của Thác Bạc Tinh, phụ hoàng sẽ không động đến ngươi. Vậy nên, ở lại đi."
"..."
Thật lâu sau, Vũ Văn Thác nghe Liên Thành nói, có chút buồn bã, "Hãy cho ta lý do."
Vũ Văn Thác không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ, người này sao lại cố chấp đến vậy, liền thở dài nói, "Ngươi dù có không phải vì ta thì cũng nên vì mẫu thân ngươi. Hôm nay, ở Vị Ương Cung, ta mơ hồ nghe được một ít. Ta nghĩ, mẫu thân ngươi chết có chút kỳ lạ."
Hai ngày sau, Huệ Thảo đình, Trường Nhạc cung.
Đây là nơi Huyên hoàng hậu thường lui tới nhất. Mọi cây cỏ, hoa lá quanh đình đều do nàng tự tay chăm sóc, gieo trồng. Hiện giờ đã gần đến Trừ Tịch* [giao thừa], khóm mai phía Tây đình đã nở ra những bông hoa màu hồng phấn, hương thơm thoang thoảng như thấm vào lòng người, đem lại một loại cảm giác ôn nhu, khoan khoái giữa cảnh xơ xác tiêu điều của ngày đông.
Huyên hoàng hậu ngồi giữa đình, tinh tế đánh giá người trước mặt. Dáng người thanh mảnh, mi mục tuấn tú, đôi môi hồng nhuận, khuôn cằm xương xương, thật sự rất giống người nọ.
Vẫy tay ra hiệu bảo đối phương ngồi xuống, "Hài tử, đừng băn khoăn vì sao ta nhìn ngươi kĩ như vậy. Thật sự là ngươi rất giống mẫu thân."
Lưu Liên Thành nao nao, "Hoàng hậu, người cũng biết mẫu thân ta?"
"Đúng vậy." Nói rồi, Huyên hoàng hậu đưa mắt ngắm những khóm mai ở một bên trong vườn như thể đang lục tìm trong trí nhớ, "Trước kia, mỗi khi đến tiết này, nàng sẽ lôi kéo ta cùng đi ngắm mai. Nàng thường nói, hoa mai không sợ sương, không sợ lạnh, không sợ gió lớn. Mai thanh nhã khoe sắc giữa cái lạnh của mùa đông thật đáng quý. Vậy nên, nàng rất thích mai."
"Nàng là..."
Huyên hoàng hậu quay đầu nhìn về phía Liên Thành, mặt mày mang nét ôn nhu, "Thác Bạc Tinh là biểu muội của ta. Ngươi có thể gọi ta là dì."
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, nàng cười cười, nhưng trong mắt lại toát ra nét u buồn, "Hai mươi mấy năm qua, người thủy chung trong lòng Hoàng thượng là mẫu thân của ngươi. Nay, dù mẫu thân của ngươi có mất đi, chỗ đó cũng không dành cho ai khác."
"Người nói gì?" Lưu Liên Thành nhất thời chưa thể tiếp nhận lời của đối phương, trong nháy mắt, nhãn thần có chút hoảng hốt.
Huyên hoàng hậu thở dài, chậm rãi nói, "Ta vẫn nhớ, hai mươi hai năm trước, hôm đó tiết trời cũng thế này, mai cũng nở đến thật rạng rỡ, hỉ hồng được dán khắp nơi. Ta đứng ở kia, nhìn ông ấy dìu mẫu thân của ngươi chậm rãi vào trong phòng." Dứt lời, ánh mắt của nàng chậm rãi tối sầm.
Lưu Liên Thành ngẩng đầu nhìn nàng, thanh âm có chút bất định, "Vậy người lúc ấy... không phải?"
"Đúng vậy. Khi đó, ta đã gả cho Hoàng thượng được bốn năm." Giọng Huyên hoàng hậu cũng trầm xuống, "Ta còn nhớ, giữa màn đêm yên tĩnh, đột nhiên, từ phía căn buồng dán chữ hỉ đỏ thẫm kia, vang lên tiếng đồ đạc bị ném vỡ. Ta vội chạy tới thì ở cửa đã có rất nhiều người ngăn lại. Sau đó, ta thấy Vũ Văn Giác từ trong viện đi ra, vẻ mặt ông ấy khi đó thật đáng sợ."
"Từ đó về sau, không còn ai thấy nàng nữa. Cũng không ai biết, đêm đó đã xảy ra chuyện gì." Nói xong, nàng đứng dậy, ngắm nhìn vườn đào bị tuyết trắng bao phủ, thản nhiên nói, "Ly Yến, tên thật của ngươi thật ra là Lưu Liên Thành đi. Ngươi chính là Bắc Hán Nhị hoàng tử của Lưu Sùng."
Lưu Liên Thành im lặng một lát, rồi nói, "Phải..."
Huyên hoàng hậu quay lại nhìn hắn, trong mắt lộ rõ vẻ tán thưởng, "Không ngờ Tĩnh khanh vương lưu truyền trong nhân gian lại chính là con của muội muội. Có điều..."
"Sao cơ?"
"Liên Thành, hai mươi mấy năm qua, Lưu Sùng đối với ngươi thế nào?"
Trên mặt Lưu Liên Thành lộ vẻ cả kinh. Hắn không ngờ nàng lại hỏi như vậy. Nhớ lại khi còn sống, Lưu Sùng đối hắn không có chút tình cảm yêu thương gì. Với hắn mà nói, người phụ thân này luôn vừa xa cách, lại vừa lạnh lùng.
"Ai, nhìn phản ứng vừa rồi của ngươi, ta cũng đoán được vài phần," Huyên hoàng hậu thở dài rồi tiếp tục nói, "Hai hôm trước, cuối cùng Hoàng thượng cũng nói cho ta chuyện xảy ra vào đêm hôm đó. Đêm đó, khi hoàng thượng vừa đẩy cánh cửa treo chữ hỉ liền thấy muội muội đang co ro ngồi trước giường, quần áo hỗn độn, tóc tai toán loạn, hai má đầy nước mắt, cả người một bộ dáng thất hồn lạc phách. Mà hôm trước, ngươi có nói qua, ngươi được sinh vào tháng Chạp, hai mươi hai năm trước..."
"Sao?" Lưu Liên Thành nghe vậy, bàn tay bất giác nắm chặt lại, ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, "Ý người là..."
Huyên hoàng hậu nhìn thẳng về phía Liên Thành, "Phải. Là Lưu Sùng."
"Năm đó, Vũ Văn Giác vì nhất thời không thể chấp nhận sự thật liền hạ lệnh phong tỏa viện tử, không cho phép bất cứ ai ra vào. Đợi khi lệnh được bãi bỏ thì nàng đã biến mất khiến ông ấy hối hận cho tới tận hôm nay. Giờ nghĩ lại, hẳn lúc ấy, mẫu thân của ngươi đã bị Lưu Sùng lén mang đi. Hai hôm trước, Hoàng Thượng bảo ta phái người ngày đêm tới hoàng cung Bắc Hán điều tra mới biết năm đó, mẫu thân ngươi không phải chết vì khó sanh. Sự thật là, sau khi sinh hạ ngươi không lâu, nàng đã tự vẫn. Tính cách muội muội luôn mạnh mẽ quá mức như vậy, thà chết chứ không chịu theo ý Lưu Sùng."
Bên tai Lưu Liên Thành một trận nổ vang. Từng câu, từng chữ đều mạnh mẽ đánh vào tâm hắn. Hóa ra, mọi chuyện là như vậy sao? Hắn nhớ rõ, khi hắn còn nhỏ, Lưu Sùng còn thỉnh thoảng đến thăm hắn. Nhưng, khi hắn lớn lên, dung mạo dần rõ ràng thì ánh mắt Lưu Sùng nhìn hắn ngày càng trở nên kỳ quái cùng xa cách; thậm chí, đôi khi còn mang theo một tia oán hận. Vì vậy, sau khi hắn tròn mười tuổi, Lưu Sùng liền lệnh cho hắn xuất cung, ra ngoài học hỏi cùng tu hành. Không ngờ, mọi chuyện là do lý do như vậy.
Khóe miệng khẽ cong lên, hắn cười có chút tự giễu. Lưu Liên Thành giương mắt nhìn về phương Bắc phía xa xa, trong lòng thật lâu không thể bình phục. Vai hắn bỗng truyền đến cảm giác ấm áp. Huyên hoàng hậu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn và cười dịu dàng, "Đối với ngươi mà nói, việc này nhất thời khó chấp nhận nhưng dù sao, đó cũng là sự thật nên không thể trốn tránh. Một khi có thể nghĩ thông suốt, cả ta và ngươi sẽ đều cảm thấy thật may mắn khi vận mệnh đem ngươi trở lại Trường An, nơi mẫu thân ngươi từng sinh trưởng."
Liên Thành nhắm mắt lại, thở dài, chậm rãi nói, "Vũ Văn Thác, ta nghĩ ngươi hiểu, đến lúc ta phải đi rồi."
Tiếu ý trên môi đối phương dần biến mất. Vũ Văn Thác nhíu mày, đôi mắt đen thẫm lộ ra quang mang lợi hại. Thật lâu sau, giọng Vũ Văn Thác vang lên, có chút lạnh, "Phụ hoàng giờ đang lâm trọng bệnh, sắp tới lại tuyển Thái tử phi, thời gian để Vũ Văn Thái hành động không còn nhiều. Thân phận của ngươi lại là uy hiếp lớn nhất đối với ta. Nhất định, hắn sẽ tận lực để nắm lấy cơ hội cuối cùng trước khi mọi chuyện được định đoạt này. Bởi vậy, tốt nhất là ta và ngươi nên lập tức cắt đứt quan hệ." Dứt lời, Vũ Văn Thác dừng lại một chút, nhìn xoáy vào đối phương, nói tiếp, "Ly Yến, không phải đây là những lời ngươi muốn nói với ta sao?"
Giọng Vũ Văn Thác từ tốn, trầm thấp, mang theo cảm giác lạnh lẽo, ẩn ẩn lộ ra khí thế cường đại khiến người khác có thể cảm nhận được áp lực quanh quẩn trong phòng. Lưu Liên Thành giương mắt nhìn Vũ Văn Thác, vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh nói, "Có thể nói như vậy."
"Vậy sao?" Vũ Văn Thác nhướn mày, khoanh tay đứng đối diện với Liên Thành, cẩn thận quan sát vẻ mặt của đối phương, sau đó mới nói, giọng có chút trêu chọc, "Ly Yến, ngươi bắt đầu nghĩ cho bản Thái tử từ khi nào vậy?"
Lưu Liên Thành nghe vậy cúi đầu cười cười, "Ta còn nhớ, ngươi từng nói chúng ta là hai người ngồi chung trên một con thuyền. Ta giữ chức chủ bộ trong Thái tử phủ đã lâu như vậy, đương nhiên cũng phải suy nghĩ vì Thái tử điện hạ. Huống hồ, ta nghĩ như vậy cũng là vì bản thân ta." Nói rồi đưa mắt nhìn lại người đứng đối diện, "Nói không chừng đến một ngày nào đó, Thái tử điện hạ đột nhiên nghĩ thông suốt. Lúc ấy, dù ta có ba đầu sáu tay muốn cũng không thoát được khỏi kinh đô của Bắc Chu. Dù sao, hiện giờ, ngai hoàng đế vẫn là quan trọng nhất đối với ngươi, không phải sao?"
Vũ Văn Thác nghe vậy mặt có chút ngẩn ra, thanh âm càng có vẻ lạnh như băng, "Ly Yến, ngươi vẫn là không tin ta."
"Ta vẫn muốn nhắc lại câu ta từng nói với ngươi, vì sao ta phải tin ngươi?" Đối phương mỉa mai.
"Ngươi..." Vũ Văn Thác bất giác nắm chặt tay lại. Mặt đối phương lộ đầy vẻ quật cường cùng quyết tuyệt. Vũ Văn Thác vốn tưởng rằng sau chuyện hôm qua, thái độ của Liên Thành đối với hắn sẽ buông lỏng hơn. Không ngờ người nọ lại vẫn đối với hắn như trước. Vũ Văn Thác lập tức thấy có chút thất vọng. Nhưng, Vũ Văn Thác nghĩ nghĩ. Nếu mọi chuyện vẫn như trước, vì sao vừa rồi Liên Thành còn chủ động nói với hắn về chuyện Mạnh Kỳ Hữu? Suy nghĩ vừa lóe, mặt Vũ Văn Thác lập tức biến sắc. Đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn về phía Liên Thành, nói từng tiếng một,
"Ngươi nói dối."
Liên Thành nghe vậy mặt liền trở nên cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại khôi phục sắc mặt, thản nhiên nói, "Thái tử điện hạ nói vậy là có ý gì?"
Vũ Văn Thác không đáp mà cúi đầu, rút ra bội kiếm tùy thân, đem chuôi kiếm đặt vào tay Liên Thành.
"Ngươi..." Lưu Liên Thành chấn động, giương mắt nhìn Vũ Văn Thác, "Ngươi đây là có ý gì?"
"Không phải ngươi từng nói, không sớm thì muộn, ngươi sẽ giết ta sao? Sao? Còn chưa động thủ?" Lời nói lộ đầy vẻ chắc chắn cùng tự tin.
Lưu Liên Thành lẳng lặng nhìn Vũ Văn Thác. Trong phút chốc, sát khí lãnh liệt bao trùm khắp phòng. Lưu Liên Thành nhận lấy chuôi bội kiếm trong tay, tức thì đâm kiếm về phía ngực Vũ Văn Thác ở ngay trước mặt.
"..." Thật lòng, trong nháy mắt chứng kiến sát khí đột biến của đối phương, trong lòng Vũ Văn Thác bất giác run lên. Thời khắc lưỡi kiếm sắc nhọn kia hướng về phía mình, Vũ Văn Thác đã thầm nghĩ, cuối cùng thì hắn cũng dứt khoát được tình cảm với người nọ rồi. Nhưng, không gian vẫn tĩnh lặng. Trong phòng không xảy ra chuyện gì. Mũi kiếm kia dừng lại giữa không trung, chỉ cách ngực Vũ Văn Thác vài tấc.
"Sao ngươi không tránh?" Giọng đối phương vang lên lạnh như băng.
Vũ Văn Thác nâng hai mắt nhìn Lưu Liên Thành, khóe miệng khẽ cong lên, nói, "Ly Yến, ta nói rồi, ta cá là ngươi không đành lòng."
Vũ Văn Thác nhẹ nhàng gạt mũi kiếm khỏi ngực, nhanh chóng bước lên phía trước, kéo thắt lưng mảnh khảnh của đối phương vào lòng. Khẽ cúi xuống, Vũ Văn Thác phủ môi mình lên bờ môi quật cường của đối phương. Nụ hôn tràn ngập cảm giác bá đạo cùng xâm lược, hoàn toàn đối lập với nụ hôn đầy ôn nhu đêm qua; như thể Vũ Văn Thác muốn đem ấn ký của mình lạc hạ trên người đối phương. Cảm giác tê dại từ khoang miệng tràn ra toàn thân. Hai tay Lưu Liên Thành bất giác nắm chặt lại, nhưng lại không hề đẩy đối phương ra. Thật lâu sau, Vũ Văn Thác mới buông Liên Thành, cúi đầu thì thầm bên tai đối phương.
"Ly Yến, ngươi có tình cảm với ta, sao còn chưa chịu thừa nhận?"
Hai gò má Lưu Liên Thành vì nụ hôn sâu vừa rồi mà có chút ửng đỏ. Nghe Vũ Văn Thác nói vậy, mặt Liên Thành liền ngẩn ra. Lưu Liên Thành nhìn khuôn mặt đối phương gần trong gang tấc. Y không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Lúc này, tâm thần y vô cùng bất định nhưng vẫn gắng sức giữ vẻ mặt trấn tĩnh, "Ta không thể giết ngươi bởi ngươi đã nhiều lần cứu ta. Ta không đành lòng lấy oán trả ơn. Thái tử điện hạ cần gì phải tự mình đa tình."
Trong phòng hơi tối. Ánh nến mỏng manh lay động. Hai con mắt sắc bén của Vũ Văn Thác khẽ nheo lại, chậm rãi đánh giá đối phương, giọng nói tỏ vẻ đăm chiêu, "Cho nên, nụ hôn vừa rồi cũng là để báo đáp việc ta đã nhiều lần cứu ngươi?"
"..."
"Tốt lắm. Nếu Ly chủ bộ đã cố ý phải đi như vậy, sao không xuân tiêu nhất dạ* [một lần đêm xuân] để hiểu rõ lòng nhau, cũng là để Ly chủ bộ có thể hảo hảo báo đáp ân cứu mạng của bản Thái tử? "
"Ngươi nói gì?"
Vừa lúc ấy, ánh nến trên bàn không hiểu sao bất ngờ vụt tắt. Vũ Văn Thác tranh thủ lúc Lưu Liên Thành chưa kịp chuẩn bị liền dùng sức ép đối phương vào sát vách tường; đồng thời, dùng một tay chặt chẽ chế trụ hai tay Liên Thành, cả người đều đè lên người đối phương. Lưu Liên Thành không thể sử dụng hai tay liền đột ngột thúc chân phải vào hạ bộ đối phương. Vũ Văn Thác phản ứng mau lẹ, thuận thế đưa tay chế trụ, kéo vắt lên ngang thắt lưng mình. Vũ Văn Thác híp mắt, khóe miệng cong lên, nói đầy vẻ mờ ám, "Ly chủ bộ nôn nóng vậy sao?"
Lưu Liên Thành nghe Vũ Văn Thác nói vậy không dám giãy dụa nữa, hừ nhẹ một tiếng, trên mặt không có biểu tình gì, giọng đầy châm chọc, "Không ngờ, Bắc Chu hoàng tử các ngươi ai ai cũng đều háo sắc như vậy, đến nam nhân cũng không tha."
Vũ Văn Thác cười đen tối, hơi thở nóng bỏng phả lên vùng nhạy cảm trên tai Liên Thành, thản nhiên nói, "Ly chủ bộ dung mạo khuynh thành như vậy, sao có thể trách người khác háo sắc động tâm?"
"Ngươi..." Lưu Liên Thành nhất thời hít thở không thông, chỉ tiếc cả người đang bị đối phương gắt gao chế trụ nên không thể nhúc nhích, dù chỉ một chút.
Bờ môi Vũ Văn Thác lập tức trượt từ vành tai xuống cần cổ trắng nõn phía dưới, chậm rãi gặm nhấm khiến người Lưu Liên Thành không khỏi run lên. Nơi nào đó trên cơ thể truyền đến tia cảm giác khác thường. Sau đêm qua, chỗ nào mẫn cảm trên người y, hắn đều rõ như lòng bàn tay.
Tư thế hai người lúc này thật hết sức trêu ngươi. Cơ thể hai người dán chặt vào nhau. Chân Liên Thành bị Vũ Văn Thác giữ vắt trên hông. Tay đối phương chậm rãi theo cẳng chân thon dài mà trượt dần lên cao, rồi vỗ lên cặp mông rắn chắc, sau đó lại mon men lần ra phía trước. Sắc mặt Lưu Liên Thành chợt biến, cuối cùng, không nhịn được mà quát lớn,
"Vũ Văn Thác, ngươi dừng tay cho ta!"
Người bị quát vẫn mắt điếc tai ngơ mà tiếp tục nhấm nháp da thịt trắng mịn của ai đó, ngả ngớn nói, "Ly chủ bộ, giờ mới là mở màn a." Vừa nói, Vũ Văn Thác vừa đưa tay thò vào trong áo Liên Thành, xoa nắn thân hình tinh tế của đối phương. Ngón tay thon dài vờn trên vùng da mẫn cảm sau thắt lưng Liên Thành, thỉnh thoảng lại véo nhẹ một cái khiến Liên Thành không khỏi hít một ngụm khí, không nói nên lời.
"Hỗn đản. Không phải sáng nay chính ngươi nói sẽ chờ đến ngày ta tự nguyện sao?"
Nói xong câu này, Lưu Liên Thành liền thấy hối hận. Hai má lập tức đỏ bừng. Lưu Liên Thành thầm mắng bản thân sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy. Sau đó, đã nghe tiếng Vũ Văn Thác cười phá lên, "Ly Yến, ngươi rốt cục cũng chịu thừa nhận."
"Ai thừa nhận?" Vẫn cố mạnh miệng.
"Ngươi muốn đi là do không dám đối mặt với lòng mình đi."
Vũ Văn Thác thấy cả người đối phương trùng xuống liền buông tay, sửa sang lại quần áo cho Liên Thành rồi ôm y vào ngực, nhẹ giọng nói, "Hãy cho ta thời gian. Cũng là cho bản thân mình chút thời gian. Ta sẽ không ép ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không để ngươi bỏ trốn."
"..." Vòng tay của đối phương ôn nhu mà hữu lực. Trên chặng đường đã qua, Lưu Liên Thành từng bị người thân phản bội, sinh ly tử biết với người mình yêu mến nhất, trên lưng hắn phải mang quá nhiều gánh nặng. Đôi khi, hắn cũng thấy chán chường cùng mệt mỏi. Hắn cũng muốn tìm ai đó để nói chuyện, muốn tìm bờ vai để dựa một chút. Hắn không rõ, hiện tại, đến tột cùng, tình cảm của hắn đối với Vũ Văn Thác là gì. Nhưng, cơ thể hắn cho hắn biết, hắn không ghét đụng chạm của người nọ. Thậm chí, hắn còn có chút sa vào.
"Phụ hoàng hôm nay đã phái người đi Bắc Hán. Hẳn phụ hoàng sẽ sớm biết rõ thân phận của ngươi. Yên tâm đi. Chỉ cần ngươi là con của Thác Bạc Tinh, phụ hoàng sẽ không động đến ngươi. Vậy nên, ở lại đi."
"..."
Thật lâu sau, Vũ Văn Thác nghe Liên Thành nói, có chút buồn bã, "Hãy cho ta lý do."
Vũ Văn Thác không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ, người này sao lại cố chấp đến vậy, liền thở dài nói, "Ngươi dù có không phải vì ta thì cũng nên vì mẫu thân ngươi. Hôm nay, ở Vị Ương Cung, ta mơ hồ nghe được một ít. Ta nghĩ, mẫu thân ngươi chết có chút kỳ lạ."
Hai ngày sau, Huệ Thảo đình, Trường Nhạc cung.
Đây là nơi Huyên hoàng hậu thường lui tới nhất. Mọi cây cỏ, hoa lá quanh đình đều do nàng tự tay chăm sóc, gieo trồng. Hiện giờ đã gần đến Trừ Tịch* [giao thừa], khóm mai phía Tây đình đã nở ra những bông hoa màu hồng phấn, hương thơm thoang thoảng như thấm vào lòng người, đem lại một loại cảm giác ôn nhu, khoan khoái giữa cảnh xơ xác tiêu điều của ngày đông.
Huyên hoàng hậu ngồi giữa đình, tinh tế đánh giá người trước mặt. Dáng người thanh mảnh, mi mục tuấn tú, đôi môi hồng nhuận, khuôn cằm xương xương, thật sự rất giống người nọ.
Vẫy tay ra hiệu bảo đối phương ngồi xuống, "Hài tử, đừng băn khoăn vì sao ta nhìn ngươi kĩ như vậy. Thật sự là ngươi rất giống mẫu thân."
Lưu Liên Thành nao nao, "Hoàng hậu, người cũng biết mẫu thân ta?"
"Đúng vậy." Nói rồi, Huyên hoàng hậu đưa mắt ngắm những khóm mai ở một bên trong vườn như thể đang lục tìm trong trí nhớ, "Trước kia, mỗi khi đến tiết này, nàng sẽ lôi kéo ta cùng đi ngắm mai. Nàng thường nói, hoa mai không sợ sương, không sợ lạnh, không sợ gió lớn. Mai thanh nhã khoe sắc giữa cái lạnh của mùa đông thật đáng quý. Vậy nên, nàng rất thích mai."
"Nàng là..."
Huyên hoàng hậu quay đầu nhìn về phía Liên Thành, mặt mày mang nét ôn nhu, "Thác Bạc Tinh là biểu muội của ta. Ngươi có thể gọi ta là dì."
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, nàng cười cười, nhưng trong mắt lại toát ra nét u buồn, "Hai mươi mấy năm qua, người thủy chung trong lòng Hoàng thượng là mẫu thân của ngươi. Nay, dù mẫu thân của ngươi có mất đi, chỗ đó cũng không dành cho ai khác."
"Người nói gì?" Lưu Liên Thành nhất thời chưa thể tiếp nhận lời của đối phương, trong nháy mắt, nhãn thần có chút hoảng hốt.
Huyên hoàng hậu thở dài, chậm rãi nói, "Ta vẫn nhớ, hai mươi hai năm trước, hôm đó tiết trời cũng thế này, mai cũng nở đến thật rạng rỡ, hỉ hồng được dán khắp nơi. Ta đứng ở kia, nhìn ông ấy dìu mẫu thân của ngươi chậm rãi vào trong phòng." Dứt lời, ánh mắt của nàng chậm rãi tối sầm.
Lưu Liên Thành ngẩng đầu nhìn nàng, thanh âm có chút bất định, "Vậy người lúc ấy... không phải?"
"Đúng vậy. Khi đó, ta đã gả cho Hoàng thượng được bốn năm." Giọng Huyên hoàng hậu cũng trầm xuống, "Ta còn nhớ, giữa màn đêm yên tĩnh, đột nhiên, từ phía căn buồng dán chữ hỉ đỏ thẫm kia, vang lên tiếng đồ đạc bị ném vỡ. Ta vội chạy tới thì ở cửa đã có rất nhiều người ngăn lại. Sau đó, ta thấy Vũ Văn Giác từ trong viện đi ra, vẻ mặt ông ấy khi đó thật đáng sợ."
"Từ đó về sau, không còn ai thấy nàng nữa. Cũng không ai biết, đêm đó đã xảy ra chuyện gì." Nói xong, nàng đứng dậy, ngắm nhìn vườn đào bị tuyết trắng bao phủ, thản nhiên nói, "Ly Yến, tên thật của ngươi thật ra là Lưu Liên Thành đi. Ngươi chính là Bắc Hán Nhị hoàng tử của Lưu Sùng."
Lưu Liên Thành im lặng một lát, rồi nói, "Phải..."
Huyên hoàng hậu quay lại nhìn hắn, trong mắt lộ rõ vẻ tán thưởng, "Không ngờ Tĩnh khanh vương lưu truyền trong nhân gian lại chính là con của muội muội. Có điều..."
"Sao cơ?"
"Liên Thành, hai mươi mấy năm qua, Lưu Sùng đối với ngươi thế nào?"
Trên mặt Lưu Liên Thành lộ vẻ cả kinh. Hắn không ngờ nàng lại hỏi như vậy. Nhớ lại khi còn sống, Lưu Sùng đối hắn không có chút tình cảm yêu thương gì. Với hắn mà nói, người phụ thân này luôn vừa xa cách, lại vừa lạnh lùng.
"Ai, nhìn phản ứng vừa rồi của ngươi, ta cũng đoán được vài phần," Huyên hoàng hậu thở dài rồi tiếp tục nói, "Hai hôm trước, cuối cùng Hoàng thượng cũng nói cho ta chuyện xảy ra vào đêm hôm đó. Đêm đó, khi hoàng thượng vừa đẩy cánh cửa treo chữ hỉ liền thấy muội muội đang co ro ngồi trước giường, quần áo hỗn độn, tóc tai toán loạn, hai má đầy nước mắt, cả người một bộ dáng thất hồn lạc phách. Mà hôm trước, ngươi có nói qua, ngươi được sinh vào tháng Chạp, hai mươi hai năm trước..."
"Sao?" Lưu Liên Thành nghe vậy, bàn tay bất giác nắm chặt lại, ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, "Ý người là..."
Huyên hoàng hậu nhìn thẳng về phía Liên Thành, "Phải. Là Lưu Sùng."
"Năm đó, Vũ Văn Giác vì nhất thời không thể chấp nhận sự thật liền hạ lệnh phong tỏa viện tử, không cho phép bất cứ ai ra vào. Đợi khi lệnh được bãi bỏ thì nàng đã biến mất khiến ông ấy hối hận cho tới tận hôm nay. Giờ nghĩ lại, hẳn lúc ấy, mẫu thân của ngươi đã bị Lưu Sùng lén mang đi. Hai hôm trước, Hoàng Thượng bảo ta phái người ngày đêm tới hoàng cung Bắc Hán điều tra mới biết năm đó, mẫu thân ngươi không phải chết vì khó sanh. Sự thật là, sau khi sinh hạ ngươi không lâu, nàng đã tự vẫn. Tính cách muội muội luôn mạnh mẽ quá mức như vậy, thà chết chứ không chịu theo ý Lưu Sùng."
Bên tai Lưu Liên Thành một trận nổ vang. Từng câu, từng chữ đều mạnh mẽ đánh vào tâm hắn. Hóa ra, mọi chuyện là như vậy sao? Hắn nhớ rõ, khi hắn còn nhỏ, Lưu Sùng còn thỉnh thoảng đến thăm hắn. Nhưng, khi hắn lớn lên, dung mạo dần rõ ràng thì ánh mắt Lưu Sùng nhìn hắn ngày càng trở nên kỳ quái cùng xa cách; thậm chí, đôi khi còn mang theo một tia oán hận. Vì vậy, sau khi hắn tròn mười tuổi, Lưu Sùng liền lệnh cho hắn xuất cung, ra ngoài học hỏi cùng tu hành. Không ngờ, mọi chuyện là do lý do như vậy.
Khóe miệng khẽ cong lên, hắn cười có chút tự giễu. Lưu Liên Thành giương mắt nhìn về phương Bắc phía xa xa, trong lòng thật lâu không thể bình phục. Vai hắn bỗng truyền đến cảm giác ấm áp. Huyên hoàng hậu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn và cười dịu dàng, "Đối với ngươi mà nói, việc này nhất thời khó chấp nhận nhưng dù sao, đó cũng là sự thật nên không thể trốn tránh. Một khi có thể nghĩ thông suốt, cả ta và ngươi sẽ đều cảm thấy thật may mắn khi vận mệnh đem ngươi trở lại Trường An, nơi mẫu thân ngươi từng sinh trưởng."
Bình luận truyện