Thủy Tinh Cầu

Chương 45: Thủy Tinh Cầu bị cướp



Thế kiếm của Cửu Độc Thần Quân bỗng biến đổi và công ra ba kiếm liên tục thật nhanh nhẹn, tức thì ba thế kiếm này làm cho Vương Hoa lúng túng cả tay chân, không còn chút cơ hội phản công nữa. Và đã thụt lùi ra sau hơn cả một trượng.

Cửu Độc Thần Quân cười như điên cuồng nói :

- Vương Hoa, ngươi nạp mạng nha.

Trong tiếng gầm hét, y lại vung kiếm quét tới phía trước mặt Vương Hoa tiếp.

Y đánh ra một thế kiếm này thần tốc hết sức. Thân người Vương Hoa chưa kịp đứng vững nên hắn không thể lượn mình tránh né được. Cực chẳng đã hắn đã phải liều mạng, mạo hiểm đón đánh một kiếm này.

Trong lúc mũi kiếm của Cửu Độc Thần Quân đâm vào giữa ngực của Vương Hoa.

Vương Hoa chẳng những không tránh né mà còn tiến tới một bước, bỏ cây thiết bổng tới một cách mãnh liệt kinh người.

Đây là một đòn đánh liều mạng, nếu Cửu Độc Thần Quân không rút thế kiếm về thì Vương Hoa chắc chắn phải bỏ xác dưới lưỡi kiếm của y, song y cũng quyết bị thanh thiết bổng của Vương Hoa đâm xuyên qua ngực chứ không sai.

Thình lình...

Cửu Độc Thần Quân thoáng giật bắn người lên, quả nhiên y đã vội vàng thu thế kiếm nhảy lùi ra sau.

Vương Hoa thoạt trông thấy cơ hội ngàn vàng đến với mình, hắn đâu chịu bỏ qua dễ dàng được. Hắn đã gầm lên một tiếng, tay trái lập tức đánh ra một chiêu trong Vô Địch ngũ thức ngay.

Tay trái Vương Hoa tấn công ra một chưởng, đồng thời thanh thiết bổng ở tay phải cũng quét tới mãnh liệt kinh người hết sức.

Thế tấn công hai chiêu của Vương Hoa nhanh lẹ vô cùng, làm cho Cửu Độc Thần Quân vốn đã chiếm thế thượng phong phải quýnh quáng thụt lùi ra sau bảy, tám bước liền.

Bỗng nhiên Vương Hoa nhớ ra điều gì, gầm lên nói :

- Cửu Độc Thần Quân, nghe đồn rằng ngươi thiện dụng độc, ngươi cứ việc xuất thủ đi...

Cửu Độc Thần Quân cười lạnh lùng nói :

- Ngươi chưa xứng đáng để ta sử dụng độc đâu.

Thế là Vương Hoa liền yên tâm xuất thủ rồi, chỉ trong giây lát hai bên đã giao nhau mười mấy hiệp.

Nếu Vương Hoa chẳng nhờ Vô Địch ngũ thức thì không có tư cách gì đối địch với Cửu Độc Thần Quân, là một tay kiếm thủ cực kỳ lợi hại này được hết.

Mười lăm chiêu.

Ba mươi chiêu...

Đến năm mươi chiêu thì phân được mạnh yếu ngay. Quả thật võ công của Vương Hoa không phải địch thủ của Cửu Độc Thần Quân.

Dần dần hắn lại rơi xuống thế hạ phong lần nữa.

Thình lình...

Cửu Độc Thần Quân hét to một tiếng :

- Xem kiếm nào...

Ba đóa bông kiếm bay lượn trên không chụp xuống mãnh liệt. Vương Hoa dùng thiết bổng đụng cứng một chiêu nhưng thế kiếm thứ hai của Cửu Độc Thần Quân lại tấn công tới một cách nhanh như điện xẹt.

Kêu vèo một tiếng...

Vương Hoa sực cảm thấy sau lưng đau nhức vô cùng, thân người hắn loạng choạng thụt lùi ra sau bảy, tám thước. Đồng thời lúc ấy, chiêu kiếm thứ ba của Cửu Độc Thần Quân lại tiếp tục công tới.

Vương Hoa nghiến răng chịu đựng, giơ tay trái phóng ra một chưởng ngay.

Một tiếng kêu thảm vang lên...

Chỉ thấy thân người của Vương Hoa ré thẳng ra sau.

Trên cánh tay trái hắn, máu đã chảy ròng ròng xuống. Cuối cùng Vương Hoa đuối sức té ngã trên đất. Cửu Độc Thần Quân cười như điên như cuồng, nói :

- Tiểu tử, ngươi hãy nạp mạng cho rồi...

Y vung kiếm từ trên chém xuống...

Thình lình...

Ngay lúc thập tử nhất sinh này, Vương Hoa đã sử dụng thanh thiết bổng trong tay như một loại ám khí, ném thẳng vào người Cửu Độc Thần Quân.

Vương Hoa bất thình lình chơi một đòn này làm cho Cửu Độc Thần Quân chưa kịp đề phòng đã phải lượn mình lùi lại sau hơn cả một trượng.

Thình lình...

Ngay lúc Cửu Độc Thần Quân nhảy lùi ra sau, một bóng người nhảy vọt vào hiện trường nhanh như luồng điện xẹt.

Cửu Độc Thần Quân giật mình kinh hãi.

Y vội phóng mắt nhìn tới trước, chỉ thấy người vừa xuất hiện là một thiếu nữ mặc chiếc áo đen, tóc dài phủ vai, sắc mặt trắng như bạch tuyết.

Sắc mặt đại biến, Cửu Độc Thần Quân buột miệng nói :

- Chính là ngươi?

- Đúng thế, chính là U Linh Nữ ta đây!

Tỷ tỷ của Vương Hoa, U Linh Nữ bỗng nhiên xuất hiện.

Nếu y chẳng kịp lúc xuất hiện, thì Vương Hoa ắt đã phải bỏ mạng dưới thanh kiếm của Cửu Độc Thần Quân không sai chút nào.

U Linh Nữ đưa mắt lướt nhìn Vương Hoa té ngồi trên đất, gương mặt trắng bệch, y bỗng lộ ra sát khí, hét lớn tiếng nói :

- Cửu Độc Thần Quân, chính ngươi đánh hắn bị thương như thế ư?

- Đúng thế.

- Tại sao vậy?

rõ ràng U Linh Nữ không biết phụ thân của Vương Hoa cũng tức là phụ thân y đã chết dưới âm mưu của Cửu Độc Thần Quân vì kỳ gặp mặt vừa rồi Vương Hoa chẳng đề cập điểm này.

Cửu Độc Thần Quân từng bị U Linh Nữ đánh bại cách đây sáu, bảy năm trước, đồng thời y đã cứu sống Vô Tình thư sinh Điền Kỳ luôn.

Cửu Độc Thần Quân toàn thân run lẩy bẩy.

U Linh Nữ từng bước một lướt tới trước, hét lớn :

- Cửu Độc Thần Quân, ngươi có biết hắn là ai chăng?

Trong giọng nói chứa chan những sát khí rùng rợn.

Cửu Độc Thần Quân ổn định tinh thần lại, nói :

- Vương Hoa.

- Đúng thế, hắn tên là Vương Hoa. Có một điều ngươi cần biết, hắn là đệ đệ của ta...

- Đệ đệ... của ngươi!

- Đúng thế, ta lấy mạng ngươi để đền bù...

- Ngươi...

- Ta phải giết ngươi!

Cửu Độc Thần Quân lạnh lùng nói :

- Thế thì thử xem nào.

Đương nhiên Vương Hoa đã trông thấy U Linh Nữ tỷ tỷ hắn bỗng nhiên hiện tới, hắn miễn cưỡng khẽ gọi một tiếng :

- Tỷ tỷ...

U Linh Nữ nói :

- Đệ đệ, ta nhất định phải giết y để trả thù cho ngươi, sau đó mới cứu trị ngươi.

Cửu Độc Thần Quân cười như điên như cuồng nói :

- Cứu trị ư? Ha ha ha... hắn đã trúng độc kiếm của ta, không bất cứ một ai có thể cứu được hết.

U Linh Nữ hãi hùng hỏi :

- Đệ đệ, ngươi cảm thấy có hiện tượng gì trúng độc chăng?

- Có...

Vương Hoa miễn cưỡng nói được một tiếng, toàn thân hắn đang phát run. Lý trí bắt đầu mơ hồ...

U Linh Nữ giận run, sát khí đã bốc lên ngùn ngụt.

Y gầm hết lớn tiếng nói :

- Cửu Độc Thần Quân, ta phải cho ngươi chết không được toàn thây...

Trong tiếng gầm hét, y đã lượn mình nhảy vọt tới xuất thủ tấn công ra hai chưởng liên tiếp.

Võ công của U Linh Nữ thuộc môn lộ độc đáo vào hàng quái dị, vả lại y xuất chiêu cay độc vô cùng. Cửu Độc Thần Quân đã bị đẩy lùi ra sau mười bước liền.

Thình lình...

Cửu Độc Thần Quân gầm lớn một tiếng, lập tức xuất thủ tấn công ra một kiếm luôn.

Cùng trong lúc hai người liều mạng xuất chiêu giao đấu với nhau, một bóng người lẳng lặng lướt tới hướng Vương Hoa nhanh như luồng gió thoảng.

Bóng đen ấy lướt tới gần Vương Hoa lập tức giơ tay xách bổng Vương Hoa lên nhanh như cắt. U Linh Nữ và Cửu Độc Thần Quân đang động thủ giao chiêu ác liệt, cả hai người không một ai hay biết gì hết.

Quả thật thân pháp của bóng đen ấy thần tốc đến kinh người.

Chỉ trong tíc tắc, bóng đen ấy đã ẩn vào rừng cây luôn.

Lúc bấy giờ thần trí của Vương Hoa đã hôn mê hẳn. Mặc dù hắn biết có người mang hắn đi, nhưng hắn không còn trông thấy nữa, đồng thời cũng chẳng biết người này là ai hết.

Chẳng biết trải qua bao lâu thời gian, bóng đen đó mới đặt Vương Hoa lên đất.

Một tràng cười lạnh lùng vọng vào tai Vương Hoa... nhưng hắn từ từ không còn nghe thấy tiếng cười lạnh lùng ấy nữa...

Hắn càng lúc càng hôn mê và toàn thân hắn đau nhức vô cùng...

* * * * *

Chẳng biết đã trải qua bao lâu thời gian rồi hắn mới giật mình tỉnh lại.

Toàn thân hắn không còn chút sức lực gì hết. Chất độc lạnh lùng đã giảm bớt phần nào. Bất kể thế nào đi nữa, hắn đã dần tỉnh táo ra.

Hắn đưa mắt nhìn tới trước, một bóng người vừa hiện ra trước mặt hắn. Lần này hắn đã trông thấy rõ ràng, đó là một thiếu nữ mình mặc chiếc áo xiêm màu xanh.

Vương Hoa thoáng rùng mình một cái.

Thiếu nữ ấy xinh đẹp kinh hồn!

Da thịt y trắng nõn, cặp mắt, mũi, miệng và gương mặt trắng ngần, không một nơi nào là chẳng đẹp, không một nơi nào mà chẳng hấp dẫn hết.

Mai Hương đã xinh đẹp tuyệt vời nhưng thiếu nữ này đã đẹp hơn Mai Hương gấp mấy lần và diễm lệ hơn nhiều.

Y tủm tỉm cười nói :

- Cuối cùng ngươi đã tỉnh lại.

Vương Hoa ấp úng nói :

- Chính... cô nương đã cứu tại hạ chăng?

- Đúng thế, ta đã trông thấy một người bịt mặt bận áo đen cướp ngươi mang đến đây. Lúc ta vừa rượt tới, y đã hạ thủ hại ngươi rồi...

- Y là ai thế?

- Không biết.

Vương Hoa hoảng hốt nói :

- Y đã hạ độc thủ rồi?

- Phải, y đã hạ thủ...

- Nên cô nương đã cứu tại hạ ư?

- Ta chỉ giải được kiếm độc của ngươi... người bịt mặt bận áo đen ấy đã điểm ba đại huyệt của ngươi...

- Không giải được ư?

- Đúng thế, ta không giải được. Người bịt mặt bận áo đen đó là kẻ thù của ngươi ư?

Nghe y hỏi như thế, Vương Hoa bất giác ngẩn người tại chỗ ngay. Đương nhiên ở trên chốn giang hồ này hắn có nhiều kẻ thù, nhưng tức thời hắn chẳng nghĩ ra đối phương là ai hết.

Thình lình...

Hắn sực nghĩ tới Thủy Tinh Cầu, chẳng rõ đối phương vì quả Thủy Tinh Cầu mà đã hạ thủ ám hại hắn chăng?

Hắn nghĩ tới đây trống ngực đánh thình thịch, lập tức thò tay vào ngực áo mò mẫm một hồi, bàn tay hắn không còn rút ra được nữa, toàn thân hắn run lẩy bẩy.

Quả Thủy Tinh Cầu trong túi áo đã biến đi đâu mất rồi!

Hắn buột miệng kêu lên hoảng hốt :

- Hỏng rồi...

- Cái gì mà hỏng rồi?

Vương Hoa mặt mày tái mét, sợ hãi đến không còn nói nên lời gì hết. Một hồi thật lâu hắn mới nói :

- Tại hạ... đánh mất một món đồ rồi.

- Món đồ gì thế?

Vương Hoa cứng họng, không nói được gì hết.

Sự việc xảy ra hết sức bất ngờ, hắn chẳng ngờ đã có người biết hắn lấy được quả Thủy Tinh Cầu ấy.

Rõ ràng đối phương vì quả Thủy Tinh Cầu ấy mà đã hạ độc thủ với mình.

Trời ơi! Biết làm sao bây giờ? Người hạ thủ này là ai thế? Dĩ nhiên rất có thể là Vương Bán Tiên rồi.

Thiếu nữ ấy hỏi :

- Xin hỏi ngươi có phải là ngươi võ lâm chăng?

Vương Hoa giật mình tỉnh hồn lại ngay, nói :

- Đúng thế! Xin hỏi võ công của người bịt mặt ấy cao siêu cỡ nào?

- Rất cao siêu, y đánh cắp đồ trong người của ngươi ư?

- Đúng thế!

- Thật ra điều đó không quan trọng.

- Nói sao? Không quan trọng ư?

Vương Hoa buột miệng kêu lên lần nữa.

Thiếu nữ ấy nói :

- Ý ta chẳng phải nói như thế, mà là bất kể đó là món đồ gì, so với sanh mạng của ngươi, đương nhiên chẳng quan trọng rồi.

Vương Hoa nói :

- À... ngươi không biết gì hết?

- Sao... ta không biết ư?

- Ngươi không biết món đồ ấy quan trọng đến thế nào đâu?

- Chẳng lẽ quan trọng hơn cả sanh mạng ngươi sao?

- Đương nhiên!

- Ta thì không tin có món đồ nào quan trọng hơn cả sanh mạng con người. Ngươi hãy nói thử món đồ đó là vật gì xem sao?

Đương nhiên Vương Hoa không thể nói rằng hắn đã đánh mất Thủy Tinh Cầu rồi.

hắn đành thở dài nói :

- Ngươi không hiểu đâu!

- Ngươi cứ nói đi!

- À! Chẳng nói làm gì nữa!

Thiếu nữ hỏi :

- Ngươi chẳng quan tâm đến sanh mạng của ngươi sao?

Bỗng nhiên Vương Hoa phát giác thiếu nữ này đã đề cập đến sanh mạng hắn nhiều lần, thế thì sanh mạng hắn bị thế nào rồi? Hắn hãi hùng nói :

- Sanh mạng của ta thì sao?

- Chẳng phải ta đã nói ngươi bị người bịt mặt ấy điểm mất ba đại huyệt rồi sao?

Vương Hoa hoảng hốt nói :

- Thế nào?

- Ngươi bị điểm ba đại huyệt ấy, chẳng những ngươi đã bị phế đi toàn thân võ công...

Vương Hoa nghe nói thế bất giác hồn phi phách tán, nói :

- Ngươi... nói sao?

- Ta nói rằng võ công của ngươi đã bị phế cả rồi.

- A!

Trời ơi! Thế thì tàn nhẫn hơn cả giết chết hắn rồi còn gì nữa. Đối phương đã nhẫn tâm sử dụng thủ đoạn tàn bạo, phế đi toàn thân võ công của hắn như thế được sao?

Vương Hoa kinh hoàng nói :

- Ngươi nói thật chứ?

- Ta nói dối ngươi làm gì? Chẳng những võ công của ngươi bị phế hết, đồng thời trong vòng ba tháng, toàn thân ngươi sẽ đau nhức kinh khủng, và thất khiếu trong thân thể ngươi sẽ chảy máu cho đến chết.

Đùng! Vương Hoa như trúng phải một cú sét đánh không bằng!

Tư tưởng trong đầu óc hắn bỗng trở nên trống rỗng, không còn gì hết. Trời ơi là trời!

Thế thì tàn nhẫn quá rồi còn gì nữa. võ công hắn bị phế hết, báo thù, huyết hận, tất cả coi như không còn gì hết...

Hắn nghĩ tới đây bi thương vô cùng, bất giác nhỏ hai hàng nước mắt.

Xem tiếp hồi 46 Võ công bị phế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện