Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chương 31: Hương hoa Đỗ Quyên (1)



Chung Duy Duy vỗ lên hai cánh cửa cung thấy không ai để ý nàng liền ôm cánh tay ngồi xuống ở cửa, hai kẻ ngốc kia thực sự là điên mất rồi cố ý nhốt nàng ngoài cửa lớn.

Phải chịu đựng một đêm thôi. Mới vừa ngồi không bao lâu cửa cung không hề báo trước mở ra Lý An Nhân mang theo hai tiểu hoạn quan đi ra giương một khuôn mặt thối trừng nàng nói:’’Tai họa!’’

Lúc này Chung Duy Duy nhìn hắn đặc biệt đáng yêu:’’Ngươi là đến mở cửa cho ta? Thật đầy nghĩa khí!’’

Lý An Nhân xem thường:’’Vẻ mặt ngươi ghê gớm thật! Là bệ hạ có phần sổ gấp quan trọng quên ở ngự thư phòng ta đang đi lấy về!’’

“Vậy ngươi nhanh đi đi.’’ Chung Duy Duy lưu lát mà chạy vào đi qua Thanh Tâm điện thì quả nhiên nhìn thấy bên trong ngọn đèn còn sáng. Vi Nhu nói không sai Trọng Hoa trở về xử lý quốc sự gấp người đẹp cũng không giữ được hắn, đích thật là một hoàng đế tốt cần chính yêu dân không uổng công lão hoàng đế tốn nhiều thời gian trên người hắn như thế.

Chung Duy Duy tiếp tục chạy về phòng trực của nàng, Thiêm Phúc đầu gật gù từng cái một thấy nàng đi vào liền nhanh chóng hầu hạ nàng đi ngủ:’’Trước đó Triệu tổng quản sai người đến nói sáng mai bệ hạ muốn đi thỉnh an với Thái hậu nương nương muốn người đúng hạn đến trực.’’

Lúc lâm triều Trọng Hoa thức dậy vào canh tư tứ khắc không lâm triều thì ngủ dậy vào canh năm, cho dù không lâm triều nhưng hắn muốn đi thỉnh an thái hậu nương nương vậy nghĩa là canh tư hắn thức dậy, người đang làm nhiệm vụ cũng thức sớm hơn.

Chung Duy Duy than thở cho rằng Trọng Hoa thực sự là vừa giày vò mình vừa làm khổ người khác thỉnh an thôi mà cũng không phải việc gấp coi như là canh giờ gần giống không tốt sao? Thảo nào Vi thái hậu không thích hắn, sinh một con trai ngay cả ngủ cũng không ngon nếu là nàng nhất định hung hăng đánh đứa con này một trận.

Vội vội vàng vàng nằm xuống ngủ thiếp đi thì giấc mơ đều là Trọng Hoa sủng hạnh các vị phi tần thế nào cũng phải buộc nàng ở một bên quan sát ghi lại, nàng không chịu hắn liền hung dữ nói Chung Duy Duy có thấy không ngươi không yêu thích ta ta tự nhiên có người khác yêu thích. Nhưng  nói thật không dễ chịu? Ta cho ngươi biết lúc đó ngươi phản bội ta thì tâm tình của ta chính là như vậy.

Chung Duy Duy giật mình tỉnh lại toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Rõ ràng là hắn phản bội nàng nàng nào có thể trả đũa? Có lẽ hắn cho rằng đó không phải là phản bội người làm hoàng đế đã định trước sẽ có rất nhiều nữ nhân dĩ nhiên không thể chỉ có một mình nàng. Còn có tình hình trong mộng thật là đáng sợ nàng kiên quyết không nên tự mình trải qua.

Trọng Hoa cũng không rời giường đúng giờ Chung Duy Duy trực ở trong góc tường ngáp liền mấy cái Cát Tương Quân đi tới thấp giọng hỏi nàng:’’Đêm qua xảy ra chuyện gì? Muội sao lại làm bệ hạ tức giận?’’

Chung Duy Duy cười khổ:’’Muội sao biết được. Có lẽ là nhìn muội không vừa mắt.’’ Lúc ấy Trọng Hoa ở Thương Sơn tính tình đã không được tốt sắc mặt tốt cũng chỉ có với nàng và nghĩa phụ. Ngoài ra hắn đối với đại sư huynh và đại sư tỷ đều tốt toàn là kiên nhẫn không có việc gì. 

Hắn hận nàng tất nhiên phải trăm phương nghìn kế chế nhạo xoi mói nàng.

Cát Tương Quân không tin vẻ mặt không ngờ:”Muội không muốn nói thì thôi vậy.’’

Chung Duy Duy không có cách nào giải thích ấm ức mà ngẩn người tâm tình Cát Tương Quân cũng không được tốt lặng lẽ ngây người theo nàng. Chuông trong tẩm điện reo lên một tiếng Lý An Nhân đẩy đẩy hai cái vành mắt to màu đen rất tức giận mà nói:’’Bệ hạ gọi ngươi đi vào!’’

Vì không nói là ai Cát Tương Quân theo bản năng tưởng gọi nàng dù sao nàng là thượng tẩm, Trọng Hoa muốn thức dậy nên  nàng dẫn người đi vào hầu hạ. Mới vừa đi hai bước đã bị Lý An Nhân cản lại:’’Bệ hạ gọi vào là Chung đồng sử.’’

Cát Tương Quân hơi xấu hổ lặng lẽ nắm tay Chung Duy Duy Cát Tương Quân ôn nhu cười thấp giọng nói:’’Thu tính tình của muội lại đừng nên tùy hứng nữa.’’

Trong lòng Chung Duy Duy ấm áp:’’Biết ạ.’’

Bước vào tẩm điện màn che buông xuống trong không khí vẫn còn tràn ngập một mùi hương kỳ lạ nhàn nhạt. Chung Duy Duy nhún nhún mũi cảm thấy cái mùi vị này có chút quen thuộc nhưng trong một chốc nhớ không ra liền ngửi ngửi xung quanh khẩn trương nhớ lại.

Chợt nghe Trọng Hoa trong màn hừ lạnh:’’Ngươi đang làm cái gì? Vén màn lên!’’

Chung Duy Duy đi tới giúp hắn vén màn thuận miệng đáp:’’Vi thần ngửi được một mùi kỳ lạ hình như đã ngửi thấy ở đâu rồi nhưng mà trong chốc lát không nghĩ ra. Bệ hạ biết là cái gì không?’’

Trọng Hoa bực mình:’’Gây chuyện!’’

Chung Duy Duy không phục. Khứu giác vị giác của nàng xuất chúng nhất mặc kệ mùi gì  vị gì chỉ cần ngửi qua, nếm qua liền không quên được.

Chuyện này Trọng Hoa biết, cũng biết hắn càng không nói cho nàng nàng càng là muốn yên lặng lẽ  nhún nhún mũi nhớ lại ngửi rồi tìm nguồn gốc:’’Là mùi ở trên người bệ hạ! Người dùng hương mới sao? Cái mùi này thật kỳ lạ.’’

Trọng Hoa mặt đỏ vọt lên mà hung tợn trừng nàng:’’Ngươi là chó à? Mắc mớ gì tới ngươi? Đi ra!’’

Chung Duy Duy đụng cái mũi một cái nản lòng tình hình không xong tỏ ra giận dữ mà lui sang một bên trầm mặt nói:’’Bệ hạ triệu thần vào là có gì phân phó?’’

Sắc mặt Trọng Hoa đã khôi phục bình thường:’’ Đem đêm qua ghi lại một phần nữa nhập vào tủ hồ sơ.’’

Sáng sớm gọi nàng vào không gì mắng nàng một trận chính là vì cái này? Trong lòng Chung Duy Duy sinh ra một lò tà hỏa hung dữ nói:’’Không viết!’’

“Hửm?’’ Trọng Hoa nguy hiểm mà híp mắt.

“Vi thần vốn đã viết xong bệ hạ lại đem nó xé nát. Các đời lịch đại đồng sử chưởng ký  cuộc sống hàng ngày nơi cung điện cùng yến tiệc và cuộc sống hàng ngày của vua, khởi cư lang chưởng ký lục hàng ngày và quốc gia đại sự của hoàng đế vô luận là ghi chép cuộc sống hàng ngày trong ngoài, bệ hạ cũng không thể nhìn cũng không thể sửa chữa. Bệ hạ lại hai ba lần xé bỏ khởi cư sở lục của hạ thần đã không tuân theo như vậy hà cớ gì cần phải để thần bổ sung ghi chép? Ngài nghĩ như thế nào liền nói như thế là được dù sao ngài cũng lớn nhất ai dám hoài nghi kéo ra chém đầu là được rồi.’’

Chung Duy Duy lời còn chưa dứt Trọng Hoa đã xoay người đi tới trước mặt nàng ánh mắt thâm trầm mà nhìn nàng:’’Qủa thật không viết?’’

Hắn sát lại càng gần áo lót nửa mở ra lồng ngực và cơ bụng rắn chắc có lực hơi lộ ra Chung Duy Duy đỏ mặt cảm thấy mùi vị kỳ lạ trên người hắn càng ngày càng đậm thật là không ngửi không thơm lắm liền nhíu lại mi tâm:’’Không viết dù gì cũng không viết.’’

Nhớ đến bộ dạng khoe khoang chế giễu của Vi Nhu đêm hôm qua lại như đinh đóng cột mà thêm một câu:’’Giết cũng không viết!’’ Nếu là sửa cho Vi Nhu chẳng phải là đuôi sẽ vểnh cao hơn?

Trọng Hoa nhìn nàng chăm chăm trong chốc lát đột nhiên cười:’’Được.’’

Sao lại cười? Chung Duy Duy bị nụ cười sáng chói đẹp đẽ của hắn khiến cho tim  mình rung động một chút  rồi ngắt mình một cái nói:’’Nhớ ra rồi! Mùi này chính là hương hoa Đỗ Quyên mà! Chưa nghe nói qua hoa Đỗ Quyên cũng có thể làm hương. Nhị sư huynh cái mùi vị này ngửi thật không tốt, không lừa ngài đâu.’’

Trọng Hoa kéo đuôi lông mày trầm đến không thể nghe thấy mà “Ừ’’ một tiến xoay người đi về phía sau tấm bình phong rầu rĩ nói:’’Gọi người vào hầu hạ.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện