Tịch Nguyệt - Cửu Chỉ
Chương 37
Huỳnh Thanh nhíu mày nhìn Hạo Thiên trong lòng thầm tính toán thiệt hơn, không biết có nên mặc kệ Viên Lục Tường hay không. Nếu giết Tử Du và để mặc kệ Viên Lục Tường thì đến ngày mai thế nào Viên Gia cũng tìm tới trút giận lên đầu y.
Cách đó không lâu, Hạo Thiên ngồi trên cây tuy không nhìn thấy được, nhưng lại nghe rất rõ ràng, chỉ trong một thời gian ngắn nhưng cung bậc cảm xúc của hắn lại thay đổi liên tục, từ lo lắng lúc ba bốn mươi người xông vào, lại đổi thành vui mừng khi từng tiếng hét sợ hãi vang lên. Sau đó lại bồn chồn, thấp thỏm vì nghe được âm thanh rơi xuống đất của Tử Du cũng như những câu nói của Huỳnh Thanh.
Hạo Thiên tự an ủi trong lòng, cầu mong nàng sẽ không sao, bởi vì đó là hy vọng duy nhất cũng là cuối cùng của hắn.
Huỳnh Thanh thầm trách mình tính toán khinh suất quên mất Hạo Thiên, gã chỉ coi đó là một tên mù mà thôi, gã nhìn về hướng ba tên ăn mày, lắc nhẹ đầu ra hiệu cho một tên trong số đó rồi quay lại nói với Hạo Thiên.
“Vị huynh đệ này, cẩn thận một chút, người trong tay của ngươi thân phận không tầm thường đâu.”
Cùng lúc đó, tên ăn mày nhẹ nhàng bước từng bước tới chỗ của Hạo Thiên, bởi vì giọng nói của Huỳnh Thanh lấn át đi tiếng bước chân của y, nên Hạo Thiên vẫn chưa phát hiện ra.
Viên Lục Tường tuy sợ hãi nhưng thấy thế thì cũng phối hợp cùng tên kia. “Ngươi nghe rõ chưa, nếu ta mà bị làm sao thì ngươi cũng đừng hòng sống được, còn không mau thả ta ra.”
Mỗi âm thanh phát ra, tên ăn mày tiến đến vài bước, cứ thế chỉ sau vài câu nói, y chỉ còn cách Hạo Thiên chỉ hơn mười bước chân.
Tên ăn mày nhẹ nhàng rút ra con dao rồi nhắm tới Hạo Thiên mà phóng, con dao bay tới trong sự sợ hãi của Viên Lục Tường, chẳng may nếu không trúng Hạo Thiên mà trúng hắn thì… hắn không dám nghĩ tới.
Nghe tiếng được âm thanh xé gió của con dao, mặc dù Hạo Thiên không xác định được là vật gì, nhưng vẫn vội bỏ cây gậy đang chắn trước cổ Viên Lục Tường rồi nhảy lùi ra sau hai bước. Còn chưa đứng vững thì ngay lập tức Hạo Thiên cảm nhận được đầu của tên ăn mày đẩy mạnh vào bụng, khiến hắn ngã lăn ra đất.
Tiếp đó, tên ăn mày nhảy đè lên người Hạo Thiên rồi tung ra từng cú đấm mạnh như trời giáng vào mặt hắn trong sự hò hét của Viên Lục Tường.
“Đúng rồi, đánh nó cho ta, đánh thật mạnh vào.”
Thấy mọi chuyện đã trong tầm kiểm soát, Huỳnh Thanh quay đầu ngược lại vào bên trong miếu dời sự chú ý của mình về phía Tử Du. Thực tế y không mấy coi trọng, ko đặt Hạo Thiên vào mắt, chẳng qua vì muốn xử lý thật nhanh Tử Du nhưng cũng không để Viên Lục Tường xảy ra chuyện nên mới phải dài dòng, tốn thời gian với Hạo Thiên mà thôi.
Chỉ là vừa mới quay mặt đi còn chưa qua mấy hơi thở, thì phía bên ngoài lại vang lên những âm thanh của sự đau đớn, nhưng không phải là của Hạo Thiên mà là của tên ăn mày vừa rồi.
Giật mình, Huỳnh Thanh xoay đầu lại thì trước mắt gã là gương mặt quen thuộc của Lý Hào cũng đang nhìn mình, sau lưng còn có bốn người đang cùng nhau tay đấm, chân đá túi bụi vào tên ăn mày. Trong số đó còn đó một người mà Huỳnh Thanh vẫn còn nhớ mặt, một tay bị gãy đang được bó chặt cùng thanh gỗ, vì chính tay gã đã bẻ nó, đó là Tiểu Hắc.
Bốn đánh một không chột nhưng chắc chắn què, tên ăn mày trên mặt đầy vết thâm tím đang nằm thở thoi thóp. Lý Hào đưa ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Huỳnh Thanh rồi bước dần về trước, theo sau là bốn người khác với bộ dáng hùng hổ. Trong chốc lát đã đứng tới trước mặt gã, bốn mắt nhìn nhau, bỗng Lý Hào lao thẳng vào người Huỳnh Thanh theo sau là bọn người Tiểu Hắc. Hai tên còn lại trong nhóm Huỳnh Thanh thấy tình cảnh như thế thì vội vã chạy ngược trở về.
Lý Hào nhảy vào đầu tiên với cây gậy gỗ khá dài trên tay, y hướng đỉnh đầu của Huỳnh Thanh mà đập xuống. Ngay lập tức Huỳnh Thanh rút bàn tay của mình ra khỏi Ngân Tiệt rồi nhảy qua một bên để né tránh, mặc dù ngâm trong đống chất lỏng màu bạc đã khá lâu, nhưng bàn tay của gã vẫn còn đông lại một mảng băng khá lớn, vẫn chưa tan hoàn toàn. Huỳnh Thanh cố gắng cử động từng ngón tay nhưng vô ích, xem như tạm thời đã bị phế bỏ đi mất.
Hiện tại hai tên ăn mày kia cũng đã trở về kịp lúc, thế là cả bọn nhảy vào nhau thành một trận hỗn chiến. Ở bên ngoài, sau khi bị một trận đòn vào mặt, Hạo Thiên lồm cồm ngồi dậy, tâm trí của hắn vẫn đặt vào Tử Du.
Tranh thủ lúc hai bên đang đánh nhau, Hạo Thiên cố gắng chạy vào bên trong, dựa vào đôi tai của mình để tránh né những đòn đánh từ cả hai bên trong sự hỗn loạn.
Tuy nhiên, cũng không phải Hạo Thiên có thể tránh né hết được hoàn toàn. Một tên ăn mày trong đám Huỳnh Thanh đang đánh với hai người bên nhóm Lý Hào, tuy hai đánh một nhưng tên ăn mày không phải dạng vừa, y tung một đá vào một trong hai người khiến họ ngã ra phía sau, va phải Hạo Thiên.
Sau một hồi chật vật Hạo Thiên cũng đã xuyên qua được đám người, vừa bước xung quanh vừa mò mẫm phía trước để tìm Tử Du, không mất quá nhiều thời gian để tìm thấy nàng. Hạo Thiên kiểm tra xong thì thở phào, nàng không sao, chỉ bất tỉnh.
Phía trước mặt đám đông vẫn trong trạng thái hỗn loạn, tiếng đấm đá, chửi bới, la hét om sòm mang đến cho Hạo Thiên cảm giác không an toàn, hắn nâng nàng lên trên lưng của mình, cầm hai tay Tử Du quàng qua trước cổ, hai tay Hạo Thiên thì đưa ra sau giữ lấy chân, rồi cõng nàng hướng đến đám đông mà chạy với ý đồ lợi dụng không ai để ý, đưa Tử Du thoát ra khỏi nơi nguy hiểm này.
Nhưng Hạo Thiên lại bỏ qua mất một người… là Viên Lục Tường, người luôn để mắt tới hắn. Từ lúc thấy đám người Lý Hào xuất hiện thì hắn đã vội chạy tới phía cái cây, nấp đằng sau đó. Lý Hào có nhìn thấy nhưng cũng không quan tâm, mục tiêu của y là tên to con đầy sẹo ở trong ngôi miếu.
Hiện tại, thấy Hạo Thiên cõng yêu nữ kia trên lưng, Viên Lục Tường liền tri hô. “ Tên súc sinh kia muốn mang yêu nữ bỏ trốn kìa mau bắt hắn lại, đừng để hắn chạy thoát.”
Huỳnh Thanh lãnh đạo cả một nhóm, làm lão đại của một cổng cũng không phải là nói chơi, gã có sức mạnh, lẫn nhiều thứ hơn người thường, cũng là lý do mà chỉ với ba người, mà có thể đánh ngang với nhóm năm người của Lý Hào, chưa tính một bên tay vẫn còn chưa cử động được.
Nghe thấy tiếng hô hào của Viên Lục Tường, Huỳnh Thanh đưa mắt tìm kiếm thì thấy thanh niên mù đang cõng kẻ thù của mình trên lưng, đang cố gắng tẩu thoát. Huỳnh Thanh gằn lên một tiếng thật to rồi lao thẳng đến hướng Hạo Thiên. Nghe được tiếng gằn, Hạo Thiên cũng biết là mình đã bị phát hiện, cũng biết là đối phương đang lao thẳng tới đây nhưng vì cõng Tử Du trên lưng nên di chuyển cũng bị hạn chế, chỉ có thể dồn hết sức chạy thật nhanh ra ngoài.
Hạo Thiên rõ nhất hậu quả, nếu như Huỳnh Thanh đến được đây thì Tử Du xem như chết chắc, hy vọng cuối cùng có thể giải cứu được phụ thân lẫn mẫu thân của mình cũng theo đó mà tiêu tan, hắn chỉ có thể cầu nguyện cho ai đó có thể cản được Huỳnh Thanh hoặc bất cứ lý do gì cũng được, chỉ cần bản thân cùng nàng có thể rời được khỏi nơi này mà thôi.
Cách đó không lâu, Hạo Thiên ngồi trên cây tuy không nhìn thấy được, nhưng lại nghe rất rõ ràng, chỉ trong một thời gian ngắn nhưng cung bậc cảm xúc của hắn lại thay đổi liên tục, từ lo lắng lúc ba bốn mươi người xông vào, lại đổi thành vui mừng khi từng tiếng hét sợ hãi vang lên. Sau đó lại bồn chồn, thấp thỏm vì nghe được âm thanh rơi xuống đất của Tử Du cũng như những câu nói của Huỳnh Thanh.
Hạo Thiên tự an ủi trong lòng, cầu mong nàng sẽ không sao, bởi vì đó là hy vọng duy nhất cũng là cuối cùng của hắn.
Huỳnh Thanh thầm trách mình tính toán khinh suất quên mất Hạo Thiên, gã chỉ coi đó là một tên mù mà thôi, gã nhìn về hướng ba tên ăn mày, lắc nhẹ đầu ra hiệu cho một tên trong số đó rồi quay lại nói với Hạo Thiên.
“Vị huynh đệ này, cẩn thận một chút, người trong tay của ngươi thân phận không tầm thường đâu.”
Cùng lúc đó, tên ăn mày nhẹ nhàng bước từng bước tới chỗ của Hạo Thiên, bởi vì giọng nói của Huỳnh Thanh lấn át đi tiếng bước chân của y, nên Hạo Thiên vẫn chưa phát hiện ra.
Viên Lục Tường tuy sợ hãi nhưng thấy thế thì cũng phối hợp cùng tên kia. “Ngươi nghe rõ chưa, nếu ta mà bị làm sao thì ngươi cũng đừng hòng sống được, còn không mau thả ta ra.”
Mỗi âm thanh phát ra, tên ăn mày tiến đến vài bước, cứ thế chỉ sau vài câu nói, y chỉ còn cách Hạo Thiên chỉ hơn mười bước chân.
Tên ăn mày nhẹ nhàng rút ra con dao rồi nhắm tới Hạo Thiên mà phóng, con dao bay tới trong sự sợ hãi của Viên Lục Tường, chẳng may nếu không trúng Hạo Thiên mà trúng hắn thì… hắn không dám nghĩ tới.
Nghe tiếng được âm thanh xé gió của con dao, mặc dù Hạo Thiên không xác định được là vật gì, nhưng vẫn vội bỏ cây gậy đang chắn trước cổ Viên Lục Tường rồi nhảy lùi ra sau hai bước. Còn chưa đứng vững thì ngay lập tức Hạo Thiên cảm nhận được đầu của tên ăn mày đẩy mạnh vào bụng, khiến hắn ngã lăn ra đất.
Tiếp đó, tên ăn mày nhảy đè lên người Hạo Thiên rồi tung ra từng cú đấm mạnh như trời giáng vào mặt hắn trong sự hò hét của Viên Lục Tường.
“Đúng rồi, đánh nó cho ta, đánh thật mạnh vào.”
Thấy mọi chuyện đã trong tầm kiểm soát, Huỳnh Thanh quay đầu ngược lại vào bên trong miếu dời sự chú ý của mình về phía Tử Du. Thực tế y không mấy coi trọng, ko đặt Hạo Thiên vào mắt, chẳng qua vì muốn xử lý thật nhanh Tử Du nhưng cũng không để Viên Lục Tường xảy ra chuyện nên mới phải dài dòng, tốn thời gian với Hạo Thiên mà thôi.
Chỉ là vừa mới quay mặt đi còn chưa qua mấy hơi thở, thì phía bên ngoài lại vang lên những âm thanh của sự đau đớn, nhưng không phải là của Hạo Thiên mà là của tên ăn mày vừa rồi.
Giật mình, Huỳnh Thanh xoay đầu lại thì trước mắt gã là gương mặt quen thuộc của Lý Hào cũng đang nhìn mình, sau lưng còn có bốn người đang cùng nhau tay đấm, chân đá túi bụi vào tên ăn mày. Trong số đó còn đó một người mà Huỳnh Thanh vẫn còn nhớ mặt, một tay bị gãy đang được bó chặt cùng thanh gỗ, vì chính tay gã đã bẻ nó, đó là Tiểu Hắc.
Bốn đánh một không chột nhưng chắc chắn què, tên ăn mày trên mặt đầy vết thâm tím đang nằm thở thoi thóp. Lý Hào đưa ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Huỳnh Thanh rồi bước dần về trước, theo sau là bốn người khác với bộ dáng hùng hổ. Trong chốc lát đã đứng tới trước mặt gã, bốn mắt nhìn nhau, bỗng Lý Hào lao thẳng vào người Huỳnh Thanh theo sau là bọn người Tiểu Hắc. Hai tên còn lại trong nhóm Huỳnh Thanh thấy tình cảnh như thế thì vội vã chạy ngược trở về.
Lý Hào nhảy vào đầu tiên với cây gậy gỗ khá dài trên tay, y hướng đỉnh đầu của Huỳnh Thanh mà đập xuống. Ngay lập tức Huỳnh Thanh rút bàn tay của mình ra khỏi Ngân Tiệt rồi nhảy qua một bên để né tránh, mặc dù ngâm trong đống chất lỏng màu bạc đã khá lâu, nhưng bàn tay của gã vẫn còn đông lại một mảng băng khá lớn, vẫn chưa tan hoàn toàn. Huỳnh Thanh cố gắng cử động từng ngón tay nhưng vô ích, xem như tạm thời đã bị phế bỏ đi mất.
Hiện tại hai tên ăn mày kia cũng đã trở về kịp lúc, thế là cả bọn nhảy vào nhau thành một trận hỗn chiến. Ở bên ngoài, sau khi bị một trận đòn vào mặt, Hạo Thiên lồm cồm ngồi dậy, tâm trí của hắn vẫn đặt vào Tử Du.
Tranh thủ lúc hai bên đang đánh nhau, Hạo Thiên cố gắng chạy vào bên trong, dựa vào đôi tai của mình để tránh né những đòn đánh từ cả hai bên trong sự hỗn loạn.
Tuy nhiên, cũng không phải Hạo Thiên có thể tránh né hết được hoàn toàn. Một tên ăn mày trong đám Huỳnh Thanh đang đánh với hai người bên nhóm Lý Hào, tuy hai đánh một nhưng tên ăn mày không phải dạng vừa, y tung một đá vào một trong hai người khiến họ ngã ra phía sau, va phải Hạo Thiên.
Sau một hồi chật vật Hạo Thiên cũng đã xuyên qua được đám người, vừa bước xung quanh vừa mò mẫm phía trước để tìm Tử Du, không mất quá nhiều thời gian để tìm thấy nàng. Hạo Thiên kiểm tra xong thì thở phào, nàng không sao, chỉ bất tỉnh.
Phía trước mặt đám đông vẫn trong trạng thái hỗn loạn, tiếng đấm đá, chửi bới, la hét om sòm mang đến cho Hạo Thiên cảm giác không an toàn, hắn nâng nàng lên trên lưng của mình, cầm hai tay Tử Du quàng qua trước cổ, hai tay Hạo Thiên thì đưa ra sau giữ lấy chân, rồi cõng nàng hướng đến đám đông mà chạy với ý đồ lợi dụng không ai để ý, đưa Tử Du thoát ra khỏi nơi nguy hiểm này.
Nhưng Hạo Thiên lại bỏ qua mất một người… là Viên Lục Tường, người luôn để mắt tới hắn. Từ lúc thấy đám người Lý Hào xuất hiện thì hắn đã vội chạy tới phía cái cây, nấp đằng sau đó. Lý Hào có nhìn thấy nhưng cũng không quan tâm, mục tiêu của y là tên to con đầy sẹo ở trong ngôi miếu.
Hiện tại, thấy Hạo Thiên cõng yêu nữ kia trên lưng, Viên Lục Tường liền tri hô. “ Tên súc sinh kia muốn mang yêu nữ bỏ trốn kìa mau bắt hắn lại, đừng để hắn chạy thoát.”
Huỳnh Thanh lãnh đạo cả một nhóm, làm lão đại của một cổng cũng không phải là nói chơi, gã có sức mạnh, lẫn nhiều thứ hơn người thường, cũng là lý do mà chỉ với ba người, mà có thể đánh ngang với nhóm năm người của Lý Hào, chưa tính một bên tay vẫn còn chưa cử động được.
Nghe thấy tiếng hô hào của Viên Lục Tường, Huỳnh Thanh đưa mắt tìm kiếm thì thấy thanh niên mù đang cõng kẻ thù của mình trên lưng, đang cố gắng tẩu thoát. Huỳnh Thanh gằn lên một tiếng thật to rồi lao thẳng đến hướng Hạo Thiên. Nghe được tiếng gằn, Hạo Thiên cũng biết là mình đã bị phát hiện, cũng biết là đối phương đang lao thẳng tới đây nhưng vì cõng Tử Du trên lưng nên di chuyển cũng bị hạn chế, chỉ có thể dồn hết sức chạy thật nhanh ra ngoài.
Hạo Thiên rõ nhất hậu quả, nếu như Huỳnh Thanh đến được đây thì Tử Du xem như chết chắc, hy vọng cuối cùng có thể giải cứu được phụ thân lẫn mẫu thân của mình cũng theo đó mà tiêu tan, hắn chỉ có thể cầu nguyện cho ai đó có thể cản được Huỳnh Thanh hoặc bất cứ lý do gì cũng được, chỉ cần bản thân cùng nàng có thể rời được khỏi nơi này mà thôi.
Bình luận truyện