Tịch Nguyệt - Cửu Chỉ
Chương 42
Nghe Tử Du hỏi, Hạo Thiên giật mình đưa hai tay vòng ra phía sau lưng để sờ, cảm nhận được phần da khô, nhăn nheo trên lưng thì ngẩn người ra.
“Cái này là thứ gì? Ta… ta không biết, sao nó lại ở trên lưng ta?”
Sau khi Hạo Thiên tiến tới gần để Tử Du có thể quan sát rõ hơn, nhìn một lúc lâu rồi nàng nhíu mày, đặt tay lên cằm như đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
“Ngươi thực sự không biết?”
Thấy hắn lắc đầu nàng lại hỏi tiếp. “Ngươi nghĩ lại xem, trước kia có tiếp xúc, xảy ra việc gì hay bị thương ở vị trí này hay không?”
Hạo Thiên nghe nàng hỏi thì ngẫm lại những chuyện đã xảy ra, bấy giờ hắn mới nhớ tới lần trước rình trộm Lý Mạn ở Lý Gia. Hạo Thiên đem toàn bộ chuyện xảy ra hôm đó kể lại cho Tử Du nghe, tất nhiên có một số chỗ không tiện nhắc đến thì khiến hắn ngập ngừng đôi lúc, trên mặt hơi đỏ vì xấu hổ.
Nhưng có vẻ như Tử Du không bận tâm về điều đó, thứ nàng đang tập trung vào lại nằm ở chỗ khác, nghe xong chuyện đó khuôn mặt nàng lại mang vẻ suy tư, Tử Du ra hiệu bảo hắn xoay người lại, đặt ngón tay nhỏ nhắn lên trên phần da như bị bỏng ấy. Khi ngón tay nàng vừa mới chạm vào đó cũng là lúc Hạo Thiên run nhẹ người, cảm nhận được ngón tay của Tử Du, khiến hắn sinh ra cảm giác rất lạ.
Trong khi đó thì Tử Du đang rất tập trung, thậm chí trên mặt còn thể hiện sự nghiêm trọng, bởi vì nàng phát hiện ra được thứ ẩn đằng sau lớp da xấu xí này…
Đầu ngón tay của nàng bỗng nhiên trở nên nóng một cách lạ thường, Tử Du vội rút ngón tay về, ngay lập tức một đoàn lửa nhỏ không biết từ đâu xuất hiện hướng về phía Tử Du, dường như nó đang đuổi theo ngón tay của nàng.
Tử Du nhíu mày, cả bàn tay nàng phát ra ánh sáng màu xanh dịu nhẹ, dần tụ lại thành một làn sương mỏng. Khi ngọn lửa vừa đến gần thì ngay tức khắc bị vây lấy rồi hóa thành khối băng trong giây lát. Tử Du cầm lấy đưa ra trước mắt nhìn, ngọn lửa nhỏ nằm ở bên trong không hề hấn gì, không bị ảnh hưởng bởi khí lạnh, nó lượn qua, đảo lại dường như đang tìm cách thoát ra bên ngoài.
Trong khi đó từ lúc ngọn lửa bắt đầu xuất hiện cho đến lúc nó hoàn toàn bị Tử Du giam lại trong khối băng thì Hạo Thiên không cảm nhận được một chút gì, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, hắn quay đầu lại hỏi nàng.
“Sao vậy?”
“Ta phát hiện ra một thứ.”
…..
Lúc này tại một khu vườn bên trong Thủy Thành.
Ngồi phía trên tảng đá, nằm ngay ở giữa hồ là một thanh niên trẻ tuổi đang nhắm mắt. Lấy đó làm trung tâm, mặc dù không có gió nhưng vẫn xuất hiện từng đợt gợn sóng tỏa ra xung quanh. Bỗng nhiên sự dao động càng lúc càng lớn, từ những gợn sóng chỉ sau vài giây liền biến thành như cơn sóng to dữ dội đập liên tiếp vào bờ hồ…
Không lâu sau đó, thanh niên mở to đôi mắt ra cũng là lúc mặt hồ trở lại yên tĩnh, trên mặt y nở một nụ cười lớn.
“Luyện khí tầng năm... Ta đã đạt đến rồi.”
Thanh niên trẻ tuổi nhắm mắt lại lần nữa, nhưng lần này cũng không có hiện tượng gì xảy ra, y điều tức cơ thể, sau khi xác định số lượng linh khí mỗi lần hấp thụ gia tăng cũng như tốc độ có phần nhanh hơn thì y mới thể hiện sự hài lòng trên khuôn mặt.
Từ bên ngoài một trung niên râu hơi rậm, khuôn mặt tròn cùng sự hồng hào mang lại cảm giác dễ gần, thiện cảm, gã tiến tới gần bên hồ nước, người này chờ đến khi thanh niên trẻ tuổi mở mắt ra lại lần nước thì hướng về đó nói.
“Haha chúc mừng Sự nhi, mới tầm này tuổi mà đã đạt đến Luyện khí tầng thứ năm thì nhất định tương lai sẽ còn tiến xa.”
“Tam Thúc nói quá rồi, chút thành tựu này sao có thể bằng người được.”
Thanh niên trẻ tuổi này là Lý Sự, còn người kia là Lý A Bung, cũng là tam thúc của y.
“Nhưng mà ngươi vẫn còn trẻ, tam thúc thì đã già. À phải rồi, tam thúc có quà chúc mừng cho ngươi đây.”
Lý A Bung không biết từ đâu lấy ra một bộ áo bằng da trên đó còn đính ba sợi lông với ba màu càng tăng thêm sự nổi bật của nó.
Nhìn thấy bộ áo Lý Sự sững cả người, y đưa bàn tay lên sờ, vuốt nhẹ từng sợ lông với ánh mắt khó tin. Nhìn thấy cảnh đó tam thúc của y lộ rõ vẻ đắc ý trên khuôn mặt.
“Không lẽ… đây là lông của Quạ Bốn Cánh? Không thể nào, chẳng phải loài phi cầm này ở tận ngoài Sa Hải hay sao?”
“Thế nào, nhận ra nó rồi đúng không, có phải hay không thấy tam thúc của ngươi rất lợi hại?”
Lý Sự gật đầu lia lịa, ngay cả khi tam thúc của gã đặt nó vào tay mà Lý Sự vẫn còn chưa tin được, bởi vì gã hiểu rõ giá trị của thứ trước mắt. Loài phi cầm này sống ở trong vùng biển cát, khô cằn quanh năm, nằm rất xa Thủy Thành, theo như gã được biết loài Quạ bốn cánh này tuy không phải là yêu thú đáng sợ nhất ở đó nhưng lại là loài khó bắt giữ cũng như chiến đấu với nó nhất.
“Cảm ơn tam thúc, món quà này thực sự quá quý giá, Sự nhi thật sự không dám nhận.”
“Ngươi đừng giả vờ giả vịt, ngươi qua được mắt ta sao, nếu ngươi không lấy thì trả lại đây.” Vừa nói dứt câu Lý A Bung đưa tay ra phía trước định giật lại bộ đồ bằng da thì ngay lập tức Lý Sự nhảy lùi lại một bước đưa hai tay đang cầm bộ đồ ra phía sau lưng, mặt đỏ lên rồi cười hề hề.
Lý A Bung thấy vậy cũng cười theo. “Hừ, ta nhìn ngươi từ nhỏ đến bây giờ thì còn lạ gì.”
Cứ như thế cả hai vừa cười vừa nói chuyện đi ra khỏi khu vườn, đến trước một gian phòng khá lớn thì ngừng lại, trước mặt cả hai là quản gia nhà họ Lý.
Thấy hai người xuất hiện Lý quản gia chắp tay, cúi người xuống chào. Lý A Bung chỉ gật đầu còn Lý Sự thì nhìn về phía gian phòng với hai cánh cửa đóng chặt, y đang định mở cửa đi vào thì bị tam thúc của gã đưa tay ra kéo lại.
Lý Sự khựng người lại trong giây lát, y quay người lại nói với Lý quản gia.
“Bộ có chuyện gì cần phụ thân ta giải quyết hay sao?”
Lý quản gia nghe thế thì im lặng một vài giây, sau đó gã nhìn qua Lý A Bung, gã thấy cái gật đầu ra hiệu của y thì lúc này mới bắt đầu hướng qua Lý Sự mà nói.
“Trước khi bế quan phụ thân của công tử có dặn dò nếu trong thành xảy ra chuyện lớn hoặc sự tình kỳ quái thì nên lưu ý.” Lý quản gia ngừng một chút rồi nói tiếp.
“Vừa vặn cách đây mấy ngày ở Viên gia, gần như toàn bộ người hầu, gia đinh bỗng nhiên biến mất một cách kỳ lạ chỉ trong một đêm. Qua ngày hôm sau bọn hắn ồ ạt tuyển gia đinh nên lão mới chú ý.”
Nghe đến đây, Lý Sự mất dần hứng thú, chẳng qua chỉ là một đám người phàm, gia đinh mất tích mà thôi, hắn còn không rảnh rỗi đến mức đi quản, còn đang tính bỏ ngoài tai thì Lý quản gia lại nói tiếp.
“Nghe dân chúng gần đó đồn đại, sự việc mất tích hàng loạt này có liên quan đến ngôi miếu cũ ở cổng Đông, nơi mà bọn ăn mày hay tập trung ở đó.”
“Ngôi miếu ở cổng Đông, chẳng phải là nơi ta gặp tên Hạo Thiên hay sao?” Lý Sự nghĩ thầm.
“Cái này là thứ gì? Ta… ta không biết, sao nó lại ở trên lưng ta?”
Sau khi Hạo Thiên tiến tới gần để Tử Du có thể quan sát rõ hơn, nhìn một lúc lâu rồi nàng nhíu mày, đặt tay lên cằm như đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
“Ngươi thực sự không biết?”
Thấy hắn lắc đầu nàng lại hỏi tiếp. “Ngươi nghĩ lại xem, trước kia có tiếp xúc, xảy ra việc gì hay bị thương ở vị trí này hay không?”
Hạo Thiên nghe nàng hỏi thì ngẫm lại những chuyện đã xảy ra, bấy giờ hắn mới nhớ tới lần trước rình trộm Lý Mạn ở Lý Gia. Hạo Thiên đem toàn bộ chuyện xảy ra hôm đó kể lại cho Tử Du nghe, tất nhiên có một số chỗ không tiện nhắc đến thì khiến hắn ngập ngừng đôi lúc, trên mặt hơi đỏ vì xấu hổ.
Nhưng có vẻ như Tử Du không bận tâm về điều đó, thứ nàng đang tập trung vào lại nằm ở chỗ khác, nghe xong chuyện đó khuôn mặt nàng lại mang vẻ suy tư, Tử Du ra hiệu bảo hắn xoay người lại, đặt ngón tay nhỏ nhắn lên trên phần da như bị bỏng ấy. Khi ngón tay nàng vừa mới chạm vào đó cũng là lúc Hạo Thiên run nhẹ người, cảm nhận được ngón tay của Tử Du, khiến hắn sinh ra cảm giác rất lạ.
Trong khi đó thì Tử Du đang rất tập trung, thậm chí trên mặt còn thể hiện sự nghiêm trọng, bởi vì nàng phát hiện ra được thứ ẩn đằng sau lớp da xấu xí này…
Đầu ngón tay của nàng bỗng nhiên trở nên nóng một cách lạ thường, Tử Du vội rút ngón tay về, ngay lập tức một đoàn lửa nhỏ không biết từ đâu xuất hiện hướng về phía Tử Du, dường như nó đang đuổi theo ngón tay của nàng.
Tử Du nhíu mày, cả bàn tay nàng phát ra ánh sáng màu xanh dịu nhẹ, dần tụ lại thành một làn sương mỏng. Khi ngọn lửa vừa đến gần thì ngay tức khắc bị vây lấy rồi hóa thành khối băng trong giây lát. Tử Du cầm lấy đưa ra trước mắt nhìn, ngọn lửa nhỏ nằm ở bên trong không hề hấn gì, không bị ảnh hưởng bởi khí lạnh, nó lượn qua, đảo lại dường như đang tìm cách thoát ra bên ngoài.
Trong khi đó từ lúc ngọn lửa bắt đầu xuất hiện cho đến lúc nó hoàn toàn bị Tử Du giam lại trong khối băng thì Hạo Thiên không cảm nhận được một chút gì, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, hắn quay đầu lại hỏi nàng.
“Sao vậy?”
“Ta phát hiện ra một thứ.”
…..
Lúc này tại một khu vườn bên trong Thủy Thành.
Ngồi phía trên tảng đá, nằm ngay ở giữa hồ là một thanh niên trẻ tuổi đang nhắm mắt. Lấy đó làm trung tâm, mặc dù không có gió nhưng vẫn xuất hiện từng đợt gợn sóng tỏa ra xung quanh. Bỗng nhiên sự dao động càng lúc càng lớn, từ những gợn sóng chỉ sau vài giây liền biến thành như cơn sóng to dữ dội đập liên tiếp vào bờ hồ…
Không lâu sau đó, thanh niên mở to đôi mắt ra cũng là lúc mặt hồ trở lại yên tĩnh, trên mặt y nở một nụ cười lớn.
“Luyện khí tầng năm... Ta đã đạt đến rồi.”
Thanh niên trẻ tuổi nhắm mắt lại lần nữa, nhưng lần này cũng không có hiện tượng gì xảy ra, y điều tức cơ thể, sau khi xác định số lượng linh khí mỗi lần hấp thụ gia tăng cũng như tốc độ có phần nhanh hơn thì y mới thể hiện sự hài lòng trên khuôn mặt.
Từ bên ngoài một trung niên râu hơi rậm, khuôn mặt tròn cùng sự hồng hào mang lại cảm giác dễ gần, thiện cảm, gã tiến tới gần bên hồ nước, người này chờ đến khi thanh niên trẻ tuổi mở mắt ra lại lần nước thì hướng về đó nói.
“Haha chúc mừng Sự nhi, mới tầm này tuổi mà đã đạt đến Luyện khí tầng thứ năm thì nhất định tương lai sẽ còn tiến xa.”
“Tam Thúc nói quá rồi, chút thành tựu này sao có thể bằng người được.”
Thanh niên trẻ tuổi này là Lý Sự, còn người kia là Lý A Bung, cũng là tam thúc của y.
“Nhưng mà ngươi vẫn còn trẻ, tam thúc thì đã già. À phải rồi, tam thúc có quà chúc mừng cho ngươi đây.”
Lý A Bung không biết từ đâu lấy ra một bộ áo bằng da trên đó còn đính ba sợi lông với ba màu càng tăng thêm sự nổi bật của nó.
Nhìn thấy bộ áo Lý Sự sững cả người, y đưa bàn tay lên sờ, vuốt nhẹ từng sợ lông với ánh mắt khó tin. Nhìn thấy cảnh đó tam thúc của y lộ rõ vẻ đắc ý trên khuôn mặt.
“Không lẽ… đây là lông của Quạ Bốn Cánh? Không thể nào, chẳng phải loài phi cầm này ở tận ngoài Sa Hải hay sao?”
“Thế nào, nhận ra nó rồi đúng không, có phải hay không thấy tam thúc của ngươi rất lợi hại?”
Lý Sự gật đầu lia lịa, ngay cả khi tam thúc của gã đặt nó vào tay mà Lý Sự vẫn còn chưa tin được, bởi vì gã hiểu rõ giá trị của thứ trước mắt. Loài phi cầm này sống ở trong vùng biển cát, khô cằn quanh năm, nằm rất xa Thủy Thành, theo như gã được biết loài Quạ bốn cánh này tuy không phải là yêu thú đáng sợ nhất ở đó nhưng lại là loài khó bắt giữ cũng như chiến đấu với nó nhất.
“Cảm ơn tam thúc, món quà này thực sự quá quý giá, Sự nhi thật sự không dám nhận.”
“Ngươi đừng giả vờ giả vịt, ngươi qua được mắt ta sao, nếu ngươi không lấy thì trả lại đây.” Vừa nói dứt câu Lý A Bung đưa tay ra phía trước định giật lại bộ đồ bằng da thì ngay lập tức Lý Sự nhảy lùi lại một bước đưa hai tay đang cầm bộ đồ ra phía sau lưng, mặt đỏ lên rồi cười hề hề.
Lý A Bung thấy vậy cũng cười theo. “Hừ, ta nhìn ngươi từ nhỏ đến bây giờ thì còn lạ gì.”
Cứ như thế cả hai vừa cười vừa nói chuyện đi ra khỏi khu vườn, đến trước một gian phòng khá lớn thì ngừng lại, trước mặt cả hai là quản gia nhà họ Lý.
Thấy hai người xuất hiện Lý quản gia chắp tay, cúi người xuống chào. Lý A Bung chỉ gật đầu còn Lý Sự thì nhìn về phía gian phòng với hai cánh cửa đóng chặt, y đang định mở cửa đi vào thì bị tam thúc của gã đưa tay ra kéo lại.
Lý Sự khựng người lại trong giây lát, y quay người lại nói với Lý quản gia.
“Bộ có chuyện gì cần phụ thân ta giải quyết hay sao?”
Lý quản gia nghe thế thì im lặng một vài giây, sau đó gã nhìn qua Lý A Bung, gã thấy cái gật đầu ra hiệu của y thì lúc này mới bắt đầu hướng qua Lý Sự mà nói.
“Trước khi bế quan phụ thân của công tử có dặn dò nếu trong thành xảy ra chuyện lớn hoặc sự tình kỳ quái thì nên lưu ý.” Lý quản gia ngừng một chút rồi nói tiếp.
“Vừa vặn cách đây mấy ngày ở Viên gia, gần như toàn bộ người hầu, gia đinh bỗng nhiên biến mất một cách kỳ lạ chỉ trong một đêm. Qua ngày hôm sau bọn hắn ồ ạt tuyển gia đinh nên lão mới chú ý.”
Nghe đến đây, Lý Sự mất dần hứng thú, chẳng qua chỉ là một đám người phàm, gia đinh mất tích mà thôi, hắn còn không rảnh rỗi đến mức đi quản, còn đang tính bỏ ngoài tai thì Lý quản gia lại nói tiếp.
“Nghe dân chúng gần đó đồn đại, sự việc mất tích hàng loạt này có liên quan đến ngôi miếu cũ ở cổng Đông, nơi mà bọn ăn mày hay tập trung ở đó.”
“Ngôi miếu ở cổng Đông, chẳng phải là nơi ta gặp tên Hạo Thiên hay sao?” Lý Sự nghĩ thầm.
Bình luận truyện