Tích Ý Kéo Dài

Chương 37



Rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi, suốt mấy ngày anh dũng đấu tranh cuối cùng cũng hoàn thành được chỉ tiêu cuối quý. Mọi người đều tính toán sau khi lấy tiền thưởng sẽ phong hoa tuyết nguyệt như thế nào, nàng lại cầm tách cà phê đứng bên cửa sổ, nhìn tán cây dưới lầu đang đung đưa trong gió. Từng làn gió thổi qua, còn chưa tới mùa đông, người trên phố đã có vẻ sợ hãi rụt rè. Gió mùa về, trời chuyển lạnh, nàng cầm tách cà phê nóng hổi còn vô tâm không để ý, nhiệt độ lòng bàn tay đã tăng lên, nóng bỏng.

Trong văn phòng vẫn hỗn loạn như cũ, căn phòng đông đúc đầy mùi mì ăn liền cùng fastfood. Cổ Duyệt đến gần kéo kéo tay nàng, cầm thực đơn giơ giơ lên, “Mỳ vằn thắn vị tôm, cơm hấp thịt lợn, gà yến mạch chưng cơm… Nhanh lên, mọi người đều đói đến mức hô thiên thưởng địa, tiếng kêu than vang dậy trời đất rồi…”

“Mình có hẹn, mọi người cứ đi ăn đi.” Nàng khẽ cười, nhấp một ngụm cà phê đen, cảm thấy không còn chua xót như xưa nữa, lướt qua đầu lưỡi chỉ để lại hương vị nồng đậm thuần hậu.

“Đi đi, vừa rồi mình còn khẳng định chắc nịch với mọi người là sẽ lôi được cậu đi, sao lại vội vàng lấy cớ bỏ của chạy lấy người thế?” Cổ Duyệt đẩy nhẹ Dung Ý đang chỉ cười mà không đáp, nói thêm, “Khi nào thì giới thiệu anh ta với mọi người đây? Mình thì không sao cả, nhưng mọi người trong công ty đã bắt đầu bàn tán rồi.” Mà bàn tán thì đương nhiên không dễ nghe, nghênh ngang ra vào danh xe đưa đón như thế, cũng khó làm cho người ta không mơ màng.

Nàng cười, không nói chuyện, di động lại vang, mắt nhìn màn hình không nói chuyện, chỉ khẽ gợi lên khóe miệng.

"Quên đi quên đi, không làm phiền các ngươi hưởng thụ thế giới riêng của hai người." Vẻ mặt chịu không nổi, Cổ Duyệt tự động tự giác tránh ra, mỉm cười ý tứ hàm xúc trên mặt rất đậm.

Sàn gỗ đen, sô pha trắng, nhà ăn kiểu Italy đơn giản mà sáng ngời, trước cửa là một cây to cành lá rậm rạp che bớt cửa ra vào, tự nhiên ngăn cách không gian riêng tư, lại không đến mức làm cho người ta cảm thấy bí bách, địa điểm tao nhã cùng bầu không khí nhẹ nhàng, thật đẹp mắt.

Lý Tịch ngồi đối diện nàng, nhìn nàng say mê ăn pizza, bật cười “Chi” một tiếng. “Không phải nhận tiền thưởng hàng quý mà vui đến thế chứ?” Buông dao nĩa, lấy khăn ăn lau nhẹ khoé miệng, cúi đầu cầm cốc nước trước mặt uống một ngụm.

Nàng nhìn anh chỉ động đến một chút đồ ăn, lại nghe giọng anh có điểm mệt mỏi không giống ngày thường, “Gần đây bề bộn nhiều việc sao?” Kỳ thật nàng rất ít khi hỏi đến công việc của anh, chỉ là lần đầu tiên phát hiện mắt anh thâm quầng, kinh ngạc không nhịn được. Nàng không phải thích nhìn chằm chằm vào mặt người ta, chỉ có điều cái mặt kia lộ rõ quá, đập thẳng vào mắt nàng khiến người ta nghiến răng cũng không thể bỏ qua.

“Chỉ có em có việc thôi, Dung quản lý.” Anh cố ý gọi như vậy, riêng mấy chữ kia lại còn tăng thêm ngữ khí để chế nhạo nàng.

Nàng biết những lời này đang nhằm chọc ghẹo nàng, trước giờ toàn ở công ty đều gọi theo chức danh, mỗi lần anh gọi điện thoại đến đều có người ở bên gọi “Dung quản lý”, làm cho anh nhịn không được hay trêu chọc nói, “Em như thế nào còn nhiều việc hơn cả bảo mẫu thế?” Nhất thời bị anh chuyển đề tài nên không muốn truy vấn tiếp, đành phải tiếp tục chiến đấu với đồ ăn.

Pizza ở đây lúc nào cũng rất tuyệt, vỏ bánh quế thêm pho-mát vừa vặn, chỉ có điều nàng mong chờ nhất chính là đồ tráng miệng, xoài caramen. Lúc nàng ăn luôn khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, còn không quên hào khí nhắc nhở anh, “Hôm nay em làm chủ, qua thôn này, không qua điếm kia…”Ai bảo anh vẫn chê cười nàng keo kiệt.

Nàng đắc ý, bộ dãng hãnh diện khiến anh nhăn mày, “Mấy khi được làm người giàu có, ăn cơm thôi mà đã nghĩ đến chuyện sai bảo anh rồi…”

“Nếu không tối nay về nhà em nấu cho anh ăn…” Nàng nửa đùa nửa thật, ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt, tiên hạ thủ vi cường (hành động trước chiếm ưu thế), nếu không anh sẽ nghĩ ra cái gì đó để tra tấn túi tiền của nàng ngay.

Quả nhiên, Lý nhị thiếu không nhếch mày, thản nhiên cười, gật gật đầu nói, “Ý kiến đó cũng hay đấy…” Lại không ngờ phía sau vang lên một tiếng hờn dỗi “Tịch thiếu”, cốc nước đang cầm trên tay dừng lại một chút, bất động.

“Tôi vừa mới nói, không biết hôm nay ra khỏi cửa là gió gì thổi tới a? Thật vất vả đến Thượng Hải một chuyến lại có thể gặp được người quen…” Cô gái kia gọi Lý Tịch nhưng lại nhìn thẳng về phía Dung Ý, “Xin chào, tôi là Hà Vĩnh Tình.” Sạch sẽ, lưu loát, trong sáng, không mang theo một tia trọc khí.

“Xin chào, tôi là Dung Ý!” Nàng quan sát người phụ nữ trước mặt, cô mặc một bộ đầm liền màu đen, ngoài đôi hoa tai bằng phalê trong suốt không có thêm trang sức gì khác, khuôn mặt trang điểm thật nhẹ nhưng làn da trắng mịn vẫn rất nổi bật, giọng nói hào sảng phóng khoáng mà không kệch cỡm, chỉ làm cho chủ nhân càng thêm ngời sáng.

Nàng mỉm cười, bạn bè của Lý Tịch phần lớn đều là những người như vậy, nam giới thì phong độ, tao nhã, cách nói năng bất phàm, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sự nghiệp thành đạt, gần như muốn gì được nấy. Còn nữ giới thì ôn nhu, uyển chuyển, hàm xúc cũng có, xinh đẹp kiều diễm, tuyệt đại hồng nhan cũng có… Đương nhiên cũng không phải không có những người như anh, mở miệng ra là đi tìm tri kỷ, nàng có thấy nhưng không thể trách. Chỉ có điều thấy Lý Tịch ở trước mặt ai cũng đều bình tĩnh nhưng trước mặt người này ánh mắt lại chớp lên, trong lòng có chút cảm giác khó nói dâng lên, nhưng lại không có cảm giác không trong sáng hiện lên. Nghĩ lại lại thầm cười, giác quan thứ sáu của phụ nữ quả thật luôn rất kỳ quái.

“Tỷ, sao tỷ lại tới đây?” Anh cúi đầu ho khẽ, sợ bị Hà Vĩnh Tình phát hiện liền nhấc chén lên nhấp một ngụm để che giấu. Hôm nay trở gió, sáng sớm thức dậy thấy cổ họng không thoải mái, lúc này không muốn làm cho “Danh thủ quốc gia” trước mặt phát hiện, bằng không sẽ lại đến tai những người kia khiến họ cả kinh nhất động, lại càng không muốn cô ở trước mặt Dung Ý nói gì đó.

Cô vẫn giữ nguyên điệu bộ trêu ghẹo nhìn Dung Ý, trong lòng thì thầm hoá ra đây là nàng. Không để ý anh hỏi gì, một hồi lâu mới phản ứng lại, “Đi họp, tham gia hội nghị trao đổi với bên này.”

Thực ra cô cũng không ngờ rằng hội nghị trao đổi này lại chỉ là ca ngợi thành tích cùng khả năng của viện mình đồng thời động viên cổ vũ đối phương, hận không thể đổi lại bằng việc đi ra ngoài ăn chơi hưởng thụ, hơn nữa ngày nào cũng có ca mổ, công việc bận đến không thở được. Trước khi đi viện trưởng đã thân mật dặn dò cô rằng “Dù như thế nào đi nữa cũng phải cố gắng, đối phương có khả năng tài trợ rất lớn cho viện ta…” Cô biết viện bên kia vẫn muốn lôi kéo cô sáng, nhưng cô không có ý định thay đổi. Bao nhiêu người tiếc nuối không có cơ hội, nhưng bản thân cô thì hiểu rõ điều đó, chỉ vì lần này phó viện trưởng xuất ngoại đi khảo sát, không có người thay thế nên cô mới phải đi. Cuối cùng còn bất đắc dĩ nói thầm một câu, “Đã mệt bở hơi tai không nói làm gì, cả ngày thuyết trình ra rả, ngay cả ăn uống cũng chẳng biết mình đang ăn gì nữa.”

“Được rồi, khi nào tỷ họp hành xong tôi sẽ đưa tỷ đi ăn đồ ăn chân chính ở nơi này!” Anh thuận miệng ứng phó.

“Đi ra ngoài ăn thì xin miễn đi!” Chỉ cần nghĩ đến quán xá, nhà hàng, khách sạn cô đã thấy khó chịu, lại nhướn nhướn mày, “Vừa rồi có loáng thoáng nghe được tối nay có giai nhân tối nay tự mình xuống bếp vì người nào đó…” Quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Dung Ý nói, “Không biết tôi có may mắn tham gia được không đây?”

“Đương nhiên là có thể rồi, chỉ là một bữa cơm thôi mà…” Lần đầu tiên gặp mặt đã khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái, lại có điều gì đó khó gọi tên, chỉ khiến nàng có cảm giác thân thiết, hơn nữa, một bữa cơm có đáng gì đâu, nếu là bằng hữu của anh thì chẳng sao cả.

“Cứ quyết định như vậy đi.” Lại cùng Dung Ý trao đổi số điện thoại, hoàn toàn vứt Lý Tịch sang một bên.

Tiễn cô đi rồi, Lý Tịch thanh toán xong, Dung Ý lại ngẫm nghĩ một hồi, không nhịn được hỏi thầm một câu, “Vừa rồi anh kêu chị ấy là tỷ?” Cùng mẹ khác cha? Bà con? Xem ra cũng không giống…

Anh đang định vịn ghế đứng lên, nhìn nàng ngây người trầm tư, nhịn không được gõ vào đầu nàng một cái, bất đắc dĩ lại tức giận nói, “Em như thế nào mà cứ có bộ dáng không yên lòng thế hả?” Khoé miệng lại không hiểu vì sao tự nhiên cong lên.

“Biết đâu được đấy!” Nghiến răng nghiến lợi phun ra vài chữ, hung hăng theo dõi anh mà không ngừng hít thở, người này xuống tay cũng thật ác độc, đau quá đi mất!

Anh xoa xoa trán nàng, lúc hai người đứng lên còn buồn cười cúi đầu bám vào vai nàng, nhẹ giọng nói bên tai, “Yên tâm đi, anh không ham kết tình mẫu tử đâu.” Nàng ngẩn ra, dễ dàng bị anh nhìn thấu tâm tư, chỉ cảm thấy mặt có chút nóng lên.

Lúc này, Hà Vĩnh Tình vừa ra khỏi cửa chợt hắt hơi một cái, đồng sự bên cạnh còn trêu chọc, “Có người nhắc chị rồi, bác sĩ.” Cô hoảng hốt, làm sao có thể là người đó? Gió từ từ thổi tới, ngón tay thấm lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện