Tích Ý Kéo Dài
Chương 5
Dung Ý sau vài ngày chạy đi chạy lại ở Ánh Rạng Đông vẫn không có kết quả, cuối cùng cũng đành buông xuôi, định gặp Lão Phật gia trình bày, không ngờ Lão Phật gia lại tuyên bố Ánh Rạng Đông trở thành đối tác chính của công ty, hơn nữa không chỉ giao dịch bình thường mà bên đó còn muốn hợp tác trên nhiều lĩnh vực. Nàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu vì sao Ánh Rạng Đông bỗng nhiên thu hồi khuôn mặt lạnh lùng như mẹ kế mà đổi lại thành bộ dáng ân cần trọn vẹn như vậy.
Lão Phật gia lại gọi Dung Ý vào văn phòng, hết mực khen ngợi năng lực của nàng, nói nhờ nàng đem về khách hàng lớn cho công ty nên sẽ thăng chức cho nàng… Cuối cùng còn nháy mắt nói thêm một câu: “Ngươi được đấy, quen biết Tịch thiếu gia cũng không nói một tiếng, sớm biết trước có phải không mất công chạy đi chạy lại như vậy không?” Nghe giọng nói thân thiết kia mà nàng nổi da gà, nhìn Lão Phật gia đang đắc chí cười lớn, nàng căn bản không thể nhớ được rốt cuộc ai là Tịch thiếu gia, nàng làm sao lại quen biết nhân vật tầm cỡ như vậy chứ? Nàng chỉ biết gật đầu, đứng bên cạnh Lão Phật gia suy nghĩ một chút, cũng làm mặt tươi cười nhưng trong lòng lại thấy bất an.
“Nói mau, chuẩn bị chúc mừng như thế nào đây?” Vừa ra khỏi văn phòng Lão Phật gia, Cổ Duyệt đã tóm lấy nàng, tình hình này hẳn phải đi ăn mừng một phen thôi. Ánh Rạng Đông đúng là khách hàng lớn của công ty, Dung Ý bắt được con cá sộp này, nhất định giành được danh hiệu trong nhóm “G13”
Dung Ý mệt mỏi khước từ- “Đi đâu các cậu cứ đi đi, xong rồi mai mình thanh toán là được.”
“Sao lại thế được, cậu là nhân vật chính làm sao có thể vắng mặt?”
“Cả tháng này mình còn chưa được nghỉ ngày nào, cuối tuần này, có đánh chết mình cũng không thể cùng các cậu đập phá được.”
“Vậy cậu định thế nào?”
“Kiểm thư, nghe nhạc, đi dạo…”
Cổ Duyệt cắt ngang, “Cậu lại cứ như vậy rốt cuộc sẽ biến thành bà cô già cuối cùng của công ty đấy.” Dung Ý đẩy nàng ra, giận dỗi đi về phía bàn làm việc của mình, vẫn nghe thấy tiếng Cổ Duyệt ở phía sau, “Cậu nói không quá hai năm sẽ tìm người mới… sống như vậy thật là bất thường.”
Cuối tuần rảnh rỗi, ánh mặt trời ngập tràn. Cổ Duyệt nói có lí, Dung Ý như thế này đúng là không bình thường chút nào. Nàng không đi đến các trung tâm thương mại, vung tay mua sắm mang túi này túi nọ về nhà, lại càng không trang điểm xinh đẹp cùng bạn trai hẹn hò, tuyệt đối không đến quán bar uống say như chết đến nửa đêm. Nàng bằng này tuổi, không có ham mê gì chính là ưu điểm lớn nhất, ra ngoài dạo một vòng kiểu gì cũng phải tiêu tiền, chi bằng ở nhà là sáng suốt nhất.
Nàng trải qua ngày thứ bảy bình lặng:
8h - ngủ dậy, vệ sinh cá nhân
10h - đi chợ gần nhà, mua đồ ăn về nấu cơm
1h – ngủ trưa
3h – mở nhạc, kiểm tra thư, ngồi mơ mộng (J)
6h – nấu cơm chiều, vừa nhìn mặt trời lặn vừa ăn cơm (không có cách nào khác, phòng ở của nàng bị nằng chiều rọi vào)
7h – lên mạng tán gẫu với bạn bè, hoặc xem một bộ phim truyền hình nhiều tập, nếu không sẽ cùng Cổ Duyệt buôn dưa lê về đời tư của các ngôi sao. (Bình thường Cổ Duyệt không thèm đếm xỉa đến nàng, còn bận hẹn hò với bạn trai.).
11h – mệt mỏi, tắm rửa, ngủ
Một nửa của kỳ nghỉ cuối tuần qua đi “phong phú mỹ mãn” như vậy.
Sáng sớm chủ nhật nàng đã bị tiếng ầm ầm của điều hoà đánh thức, giống như máy sưởi lúc sắp tắt thở, chiếc điều hoà vốn là của chủ nhà mua từ lâu rồi, dùng 20 năm còn chưa có hỏng. Dung Ý lúc thuê được phòng này cũng không có tiền dành dụm để mua đồ gia dụng, đợi đến lúc có tiền có thể sắm sửa sau, nhưng mỗi ngày đều bận rộn tối mắt tối mũi, làm gì có thời gian đi chọn đồ, nên cụ điều hoà này vẫn còn phải kéo dài hơi tàn đến tận bây giờ.
Ánh mắt nàng mông lung nhìn đến góc phòng sáng sủa, hôm qua khi nàng dọn phòng tìm thấy một thứ, vốn là đã vứt vào xó xỉnh từ năm nào, lại khiến nàng - cho dù điều hoà đang bật 20 độ - cảm thấy trong lòng như quay cuồng. Cũng chẳng phải cái gì đáng giá, chỉ là sách giáo khoa cũ khi nàng học đại học mà thôi, nhưng nàng lại trân trọng như bảo bối, đi đến đâu mang theo đến đấy, ngay cả lúc vừa tốt nghiệp phải cùng người khách thuê một gian phòng chật chội nàng cũng không vứt bỏ. Bởi vì những thứ đó tràn đầy kỷ niệm của nàng cùng Dương Miễn.
“Mình ghét nhất vị giáo sư này, hận nhất môn học tin tức khái luận này…” Dung Ý đưa quyển vở ghi những dòng lảm nhảm của mình cho Dương Miễn ngồi bên cạnh đang thực sự chăm chú.
Dương Miễn rất nhanh nhận lấy cuốn sách, chỉ viết 1 câu, “Tập trung nghe giảng đi”. Cuối cùng còn vẽ một khuôn mặt biểu tình nghiêm túc. Nàng nhìn qua, lập tức múa bút thành văn nói: “Giả vờ đứng đắn!!! Như thế này thì khi tan học, cậu một mình đến phòng tự học thôi.”
Cậu ta liếc nhìn dòng chữ, nhíu mày, “Như thế này đi, mình muốn đưa Dung công chúa đi căng-tin, Dung công chúa là vua ăn, nàng có thể ăn hết nửa căng-tin.” Cậu nhoẻn miệng cười, lại không tỏ ra đùa bỡn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Dung Ý đang nổi trận lôi đình bên cạnh.
“Cậu nói ai là vua ăn?”
“Dung công chúa!”
“Cậu mới là vua ăn ấy!”
"Mình là tiểu cừu! Dung công chúa siêu cấp đáng yêu vô địch tiểu cừu..."
"Mình là Tiểu cừu đáng yêu. Dung công chúa là yêu nhất trên đời của Tiểu cừu..."
Sau màn đối thoại chẳng đâu vào đâu ấy, làm mặt giận, im lặng một lúc, Dung Ý lại cắm cúi nhồi nhét những chỗ còn thiếu trong sách, thậm chí còn nghiền ngẫm thêm tài liệu tham khảo. Mỗi lần ôn thi cuối kì, Dung Ý đều bắt Dương Miễn truy trao rất gắt gao “Cậu xem, hai đứa mình cùng trao đổi chẳng hơn tự làm đề cương à.” Lúc đó nàng đã cận thị nặng, mắt luôn phải mở trừng to, song nàng lại không lấy đó làm buồn, thường tự hào nói rằng, người ta muốn nhìn rõ phải nheo mắt lại, riêng nàng ngược lại, mắt càng mở to, thực ra tự huyễn hoặc họ không biết nàng bị cận mà thôi. Nàng luôn như vậy, cứ tự cho là mọi trò ngốc nghếch của mình là đúng, nghĩ rằng giỏi giấu diếm người khác, tự lừa dối được chính mình.
Dương Miễn luôn tủm tỉm cười cầu tài lộ ra hàm răng ma quỷ kia, nhìn bút tích của mình đầy trên sách giáo khoa, và Dung Ý luôn cười xảo quyệt hướng về phía hắn… Cậu đưa ra bao nhiêu thứ để đổi lấy bộ sách đó của nàng, nàng đều không thèm, biết tính cậu luôn vứt đồ bừa bãi nên không muốn cho cậu giữ. Khi đó nàng nghĩ, về sau khi đã già thật già có thể lấy ra cho con cháu nhìn xem cha mẹ của bọn chúng ngây thơ đến thế nào, ngớ ngẩn ra sao… Chỉ cần nghĩ đến việc đó, nàng đã cười ngây ngô. Nàng đã thật sự nghĩ như vậy, dù là trước đây, hay là hiện tại. Dù rằng vô tình hay cố ý, hoài niệm ấy vẫn day dứt trong kí ức xa xôi. Tất cả những thứ đó, nàng không mong nhớ về nữa…
Nàng nhanh chóng ngồi dậy, bò xuống giường ngồi trong góc sáng sủa kia, lẳng lặng nhìn cuốn sách một hồi lâu, ngay cả dép lê cũng chưa đi, chân trần dẫm trên nền gạch màu trắng ngà, bước về phòng khách. Điều hòa trong phòng để nhiệt độ hơi thấp, một cảm giác mát mẻ theo bàn chân chạy thẳng vào lòng nàng. Lát sau nàng trở lại, đem theo một hộp giấy nhỏ, cùng lắm chỉ chứa được vài quyển tập, ngồi xuống xếp lại sách vở vương trên mặt đất vào hộp. Thật ra nàng giữ giấy tờ rất tốt, trừ một số quá cũ đã ó vàng, còn lại ngay đến gáy sách cũng chưa xộc xệch, nguyên vẹn như mới. Nỗi khát khao ngày xưa nổi lên, chạm đến mỗi cuốn sách, nàng lại phải cố dằn lòng mình lại. Trong nàng như có ai thúc giục, nhìn lại ngày xưa đi, liếc qua một chút cũng được. Lại có tiếng nói khác, có nhìn thế, nhìn nữa hắn cũng không trở về, ngoảnh lại làm gì ? Cứ nhùng nhằng như vậy, thu dọn có mấy quyển sách mà mất quá nửa giờ. Xếp sắp xong xuôi rồi, đi đi lại lại vẫn không biết nên cất ở đâu, loay hoay một hồi lại chất đống ở góc cũ. Muốn không giữ lại mà được sao? Vậy thì tâm trí yếu mềm kia đừng nhớ nữa!
Ngồi lại trên giường, không nghĩ chuyện vẩn vơ nữa, cũng chẳng có cách nào đoạn tuyệt được dĩ vãng, không thể để cái suy nghĩ vừa nhen lên chi phối, Dung Ý quyết định hôm nay không ở nhà nữa. Từ lúc trang điểm, thay quần áo xong, đến khi ra khỏi cửa mất không đến nửa tiếng. Nàng làm gì cũng nhanh, Cổ Duyệt luôn cười nàng là số hấp tấp lận đận, luôn tự một mình quyết định tất cả, nặng tình lại hay cả nghĩ.
Xe điện ngẩm chạy trong đường hầm bằng thủy tinh trong suốt, từ cửa nhỉn ra đường ngắm dòng đời muôn vẻ, người tất bật, kẻ thung dung. Dung Ý nhìn cô gái bên cạnh ăn mặc gợi cảm, ngực gọn, eo thon, lơ đãng mỉm cười. Phía sau một người mang một đống hành lí khều tay nàng « Bạn học à, nhường chỗ một chút đi ». Chất giọng Đông Bắc khá nặng làm nàng chút nữa không nghe rõ hắn nói gì. Từ « Bạn học » của nàng khoát tay cười lớn. Nhìn bóng mình qua tấm kính cửa: áo cổ tim, quần lửng, tóc đuôi ngựa búi cao, gương mặt sạm màu sương nắng, không trang điểm mới nhìn qua rất phong trần, thêm đôi kính đen to sụ càng làm cho nàng thêm cao gày, không có vẻ gì của một cô bé học trò.
Trên tuyến xe quen thuộc, nàng cúi đầu nhìn những ngón chân tê mỏi của mình mà xót xa. Thật vất vả cho ai phải chen chúc, rồi lại chạy như điên xuống xe.
Rời khỏi bến xe, nàng thả bước chân vô định, nghĩ về chuyện tình của mình, về Dương Miễn, về ba, và cả Tịch thiếu gia mới đây nữa, cũng chẳng biết sẽ đến đâu, cứ như vậy mà bước đi. Trời u ám vần vũ, chắc là sắp mưa, đường phố mùa hè, mưa luôn tới vừa nhanh vừa vội, vừa ào ào long trời lở đất, nháy mắt đã tạnh khô. Nàng vốn định đến hiệu sách tìm mua vài cuốn, nhìn tiết trời như vậy, vội chạy vào một hiệu sách nhỏ. Trong hiệu thật ám áp và yên tĩnh. Nàng bỗng chán ghét chuyện bên ngoài ồn ào, náo nhiệt, cho dù đó là cuộc đời nàng đang sống, nàng vẫn thích không khí như ở đây. Chủ hiệu thật tốt, thấy trời còn mưa, dù nàng đã mua sách xong vẫn mời nàng ngồi lại. Nàng ngắm những giọt mưa nhỏ rơi tí tách như thủy tinh, tự do tự tại, chẳng hiểu sao tự nhiên nở nụ cười. Thành ra, hôm nay đi ra ngoài cũng không tính là bị cơn mưa phá ngang.
Có điều Dung Ý không nghĩ tới, buồn vui là ở tự lòng người. Vừa rời khỏi hiệu sách chưa được bao xa, một chiếc xe sang trọng màu bạc phóng như bay sát nàng, làm nước bắn lên tung tóe, nàng chưa kịp phản ứng gì đã bị ướt như chuột lột. Nàng ngơ ngác trong ánh chiều tà, trừng mắt nhìn chiếc xe đi khuất, từng giọt nước mưa lăn chậm qua kính. Lạ ở chỗ, nàng không hề nổi giận, không chửi rủa, thâm chí không có cảm giác gì, trước cái nhìn ngạc nhiên của người qua đường, nàng thẳng bước tới vạch dành cho người đi bộ rồi mới cúi xuống xem bộ dạng của mình: chiếc áo trắng cổ tim ướt đẫm, bê bết bùn, cả người không còn chỗ nào sạch sẽ… Đèn đỏ, người đi bộ vội vàng qua đường, mà nàng lại đứng yên cạnh một chiếc xe đen bóng đã bật đèn. Cửa kính xe phản quang, không nhìn được bên trong, nhưng Dung Ý lại nhìn được rõ bóng mình, búi tóc đuôi ngựa nước nhỏ giọt, có mấy sợi vương xuống phía dưới… Hơi nước bốc lên che mờ kính, chỉ thấy qua làn nước mỏng, nhưng nàng vẫn chăm chú xem xét. Nếu Cổ Duyệt nhìn thấy nàng thế này, sẽ đay nghiến nàng như bà chị chồng cay nghiệt. Nàng càng nghĩ càng buồn cười, đến nỗi chống tay vào cửa xe người ta mà cười, không sao đứng thẳng dậy được.
Dung Ý không ngờ rằng, lúc nàng đang cười đến đau bụng, cửa xe chợt mở, làm nàng giật mình chút nữa văng ra xa hai thước. Trong xe phát ra tiếng nói: «Lên xe ». Nàng hốt hoảng tròn mắt nhìn vào trong xe, tiếng nói kia lại phát ra: «Lên xe», âm điệu trầm ấm mà vui vẻ, xem ra người nói chuyện đang có chuyện vui.
Nàng khom người nhìn vào trong xe, người lái mang kính râm rất sậm, bờ môi quyến rũ khiến người ta muốn cắn vào, khóe miệng tươi cười như mời gọi, tình cảm như dồn hết cả vào đó.
Nhất thời không biết làm gì, nàng lấy tay chỉ vào mình, có ý nói nhầm rồi, ai không dưng cho người lạ lên xe, chẳng lẽ hắn bị nàng « Cười » mê hoặc.
Người bên trong bỏ kính râm xuống, lộ ra con mắt nhỏ dài rất sáng, vẫn nhìn nàng cười, nàng chợt nhớ đó là người ấy. Đèn xanh đã sáng, dòng xe phía sau sốt ruột bấm còi inh ỏi, nhưng người đó không nhúc nhích gì, vẫn nhìn nàng cười mê hoặc, cảnh sát giao thông từ xa đã định chạy tới, nơi này không có ai được ưu tiên… Nàng chưa từng trải qua tình huống này, đành liều bước vào trong, cửa đóng lại, xe phóng như tên bắn, phía sau tiếng còi inh ỏi, xe tăng tốc đột ngột làm nàng bị bất ngờ, dán chặt người vào lưng ghế, thế này mới nhớ đến tác dụng của dây an toàn.
Anh ta tinh quái liếc nhìn nàng tìm dây an toàn, giọng châm chọc: «Sao, còn không nhớ ra tôi là ai à ? »
Nàng sửng sốt một hồi lâu, mới ngập ngừng: « Ngài là… là… là Tịch thiếu gia ?». Nàng ướm hỏi, thanh âm rất nhỏ, thực ra nàng cũng không chắc lắm.
« Tôi là Lý Tịch », anh ta hảo tâm xác nhận cho nàng.
Nếu không phải nàng có thính giác đặc biệt tốt, nếu không phải nhờ anh ta nói tiếng phổ thông rõ ràng, nàng đã nghe thành « Lợi Tức », không dám cười, thật ra còn vì vừa rồi ở trước kính xe, nàng đã cười rũ rượi, giờ chỉ khẽ « a » một tiếng.
« Cũng được đấy, không sợ bị lừa lên xe tôi bán cô à ?», anh ta vẫn cười, lộ ra hàm răng ngà ngọc. Xe lượn vòng qua một khu nhà cao tầng.
Nàng vội vàng nói: «Cho tôi xuống ở trạm xe điện ngầm Tựu Thành. ». Trên đời này liệu có xa hoa vào cửa nhà dân đen buôn bán cò con ? Huống chi nàng lại là hạng bần cùng nhất. Chủ yếu là nàng muốn chạy trốn, trốn khỏi anh ta càng nhanh càng tốt. Ánh mắt lơ đễnh của nàng vô tình dừng lại đùi phải của anh, nàng thề rằng nàng tuyệt đối không cố ý.
« Cô định như thế nào ? » Trong thanh âm bình tĩnh như có gì khẽ gợn.
« Cho tôi xuống ở… »
« Như thế nào hả ?». Trong giọng nói đã lộ ra hơi thở nguy hiểm, cùng nụ cười dễ gần (không bao lâu về sau nàng mới biết thật ra chỉ là nham hiểm.).
Nàng không sợ anh ta bán nàng, chỉ sợ làm anh ta tức giận đá cho nàng một phát văng khỏi xe (dù rằng có vẻ anh ta chỉ còn một chân lành lặn). Chỉ còn cách tự giới thiệu về mình, bởi vì người ta là dao thớt, mà nàng thì cần thịt bò, dù sao nàng cũng là người thông minh.
Lý Tịch chăm chú lái xe, không để ý vẻ trầm ngâm của nàng, nhớ đến bộ dáng cười rũ rượi của nàng bên cửa kính xe vừa nãy, tự nhiên thấy vui vui. Nhà nàng thật ra cũng gần, chưa đầy 10p là đã đến nơi, hơn nữa nàng thực sự nghi ngờ về tốc độ lái xe khủng khiếp của anh.
“Dừng ở chỗ cái hàng rào lớn phía trước kia là được rồi.” Đây là khu tập thể cũ, nhà ở rất đông, tiếng động cơ xe thể thao khiến cho không ít người nhìn theo, nàng cũng không muốn trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
Anh ta dừng xe, nàng lại cất tiếng nói: “Cám ơn ngài chuyện Ánh Rạng Đông lần trước. Lần sau có dịp nhất định phải mời ngài dùng cơm một bữa.” Nàng chúm miệng cười, trông có vẻ như muốn nói gì đó, song lại thôi, người ta đâu phải lúc nào cũng tiếp một kẻ thấp cổ bé họng như nàng, nên nàng cũng cực kỳ chắc chắn… Cho dù có đồng ý đi chăng nữa, không khéo vừa quay đầu đã quên luôn.
“Tốt.”- Anh ta cười tươi, nhưng vẻ mặt giống như xem hài kịch, nói: “Nói nhiều không bằng hành động, chi bằng theo lời Dung tiểu thư, đi luôn tối nay đi.”
Lý Tịch nhìn nàng đứng đờ ra, vẻ mặt có phần tà mị giống như muốn cắn xé linh hồn người ta. Lần thứ nhất gọi ta là “Lão tiên sinh”, ta bỏ qua; lần thứ hai ở trung đình nghịch nước bên đầm sen, ta bỏ qua; lần thứ ba nhìn chằm chằm ta, vẫn bỏ qua; lần này ngươi không gặp may mắn như vậy nữa đâu.
Lão Phật gia lại gọi Dung Ý vào văn phòng, hết mực khen ngợi năng lực của nàng, nói nhờ nàng đem về khách hàng lớn cho công ty nên sẽ thăng chức cho nàng… Cuối cùng còn nháy mắt nói thêm một câu: “Ngươi được đấy, quen biết Tịch thiếu gia cũng không nói một tiếng, sớm biết trước có phải không mất công chạy đi chạy lại như vậy không?” Nghe giọng nói thân thiết kia mà nàng nổi da gà, nhìn Lão Phật gia đang đắc chí cười lớn, nàng căn bản không thể nhớ được rốt cuộc ai là Tịch thiếu gia, nàng làm sao lại quen biết nhân vật tầm cỡ như vậy chứ? Nàng chỉ biết gật đầu, đứng bên cạnh Lão Phật gia suy nghĩ một chút, cũng làm mặt tươi cười nhưng trong lòng lại thấy bất an.
“Nói mau, chuẩn bị chúc mừng như thế nào đây?” Vừa ra khỏi văn phòng Lão Phật gia, Cổ Duyệt đã tóm lấy nàng, tình hình này hẳn phải đi ăn mừng một phen thôi. Ánh Rạng Đông đúng là khách hàng lớn của công ty, Dung Ý bắt được con cá sộp này, nhất định giành được danh hiệu trong nhóm “G13”
Dung Ý mệt mỏi khước từ- “Đi đâu các cậu cứ đi đi, xong rồi mai mình thanh toán là được.”
“Sao lại thế được, cậu là nhân vật chính làm sao có thể vắng mặt?”
“Cả tháng này mình còn chưa được nghỉ ngày nào, cuối tuần này, có đánh chết mình cũng không thể cùng các cậu đập phá được.”
“Vậy cậu định thế nào?”
“Kiểm thư, nghe nhạc, đi dạo…”
Cổ Duyệt cắt ngang, “Cậu lại cứ như vậy rốt cuộc sẽ biến thành bà cô già cuối cùng của công ty đấy.” Dung Ý đẩy nàng ra, giận dỗi đi về phía bàn làm việc của mình, vẫn nghe thấy tiếng Cổ Duyệt ở phía sau, “Cậu nói không quá hai năm sẽ tìm người mới… sống như vậy thật là bất thường.”
Cuối tuần rảnh rỗi, ánh mặt trời ngập tràn. Cổ Duyệt nói có lí, Dung Ý như thế này đúng là không bình thường chút nào. Nàng không đi đến các trung tâm thương mại, vung tay mua sắm mang túi này túi nọ về nhà, lại càng không trang điểm xinh đẹp cùng bạn trai hẹn hò, tuyệt đối không đến quán bar uống say như chết đến nửa đêm. Nàng bằng này tuổi, không có ham mê gì chính là ưu điểm lớn nhất, ra ngoài dạo một vòng kiểu gì cũng phải tiêu tiền, chi bằng ở nhà là sáng suốt nhất.
Nàng trải qua ngày thứ bảy bình lặng:
8h - ngủ dậy, vệ sinh cá nhân
10h - đi chợ gần nhà, mua đồ ăn về nấu cơm
1h – ngủ trưa
3h – mở nhạc, kiểm tra thư, ngồi mơ mộng (J)
6h – nấu cơm chiều, vừa nhìn mặt trời lặn vừa ăn cơm (không có cách nào khác, phòng ở của nàng bị nằng chiều rọi vào)
7h – lên mạng tán gẫu với bạn bè, hoặc xem một bộ phim truyền hình nhiều tập, nếu không sẽ cùng Cổ Duyệt buôn dưa lê về đời tư của các ngôi sao. (Bình thường Cổ Duyệt không thèm đếm xỉa đến nàng, còn bận hẹn hò với bạn trai.).
11h – mệt mỏi, tắm rửa, ngủ
Một nửa của kỳ nghỉ cuối tuần qua đi “phong phú mỹ mãn” như vậy.
Sáng sớm chủ nhật nàng đã bị tiếng ầm ầm của điều hoà đánh thức, giống như máy sưởi lúc sắp tắt thở, chiếc điều hoà vốn là của chủ nhà mua từ lâu rồi, dùng 20 năm còn chưa có hỏng. Dung Ý lúc thuê được phòng này cũng không có tiền dành dụm để mua đồ gia dụng, đợi đến lúc có tiền có thể sắm sửa sau, nhưng mỗi ngày đều bận rộn tối mắt tối mũi, làm gì có thời gian đi chọn đồ, nên cụ điều hoà này vẫn còn phải kéo dài hơi tàn đến tận bây giờ.
Ánh mắt nàng mông lung nhìn đến góc phòng sáng sủa, hôm qua khi nàng dọn phòng tìm thấy một thứ, vốn là đã vứt vào xó xỉnh từ năm nào, lại khiến nàng - cho dù điều hoà đang bật 20 độ - cảm thấy trong lòng như quay cuồng. Cũng chẳng phải cái gì đáng giá, chỉ là sách giáo khoa cũ khi nàng học đại học mà thôi, nhưng nàng lại trân trọng như bảo bối, đi đến đâu mang theo đến đấy, ngay cả lúc vừa tốt nghiệp phải cùng người khách thuê một gian phòng chật chội nàng cũng không vứt bỏ. Bởi vì những thứ đó tràn đầy kỷ niệm của nàng cùng Dương Miễn.
“Mình ghét nhất vị giáo sư này, hận nhất môn học tin tức khái luận này…” Dung Ý đưa quyển vở ghi những dòng lảm nhảm của mình cho Dương Miễn ngồi bên cạnh đang thực sự chăm chú.
Dương Miễn rất nhanh nhận lấy cuốn sách, chỉ viết 1 câu, “Tập trung nghe giảng đi”. Cuối cùng còn vẽ một khuôn mặt biểu tình nghiêm túc. Nàng nhìn qua, lập tức múa bút thành văn nói: “Giả vờ đứng đắn!!! Như thế này thì khi tan học, cậu một mình đến phòng tự học thôi.”
Cậu ta liếc nhìn dòng chữ, nhíu mày, “Như thế này đi, mình muốn đưa Dung công chúa đi căng-tin, Dung công chúa là vua ăn, nàng có thể ăn hết nửa căng-tin.” Cậu nhoẻn miệng cười, lại không tỏ ra đùa bỡn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Dung Ý đang nổi trận lôi đình bên cạnh.
“Cậu nói ai là vua ăn?”
“Dung công chúa!”
“Cậu mới là vua ăn ấy!”
"Mình là tiểu cừu! Dung công chúa siêu cấp đáng yêu vô địch tiểu cừu..."
"Mình là Tiểu cừu đáng yêu. Dung công chúa là yêu nhất trên đời của Tiểu cừu..."
Sau màn đối thoại chẳng đâu vào đâu ấy, làm mặt giận, im lặng một lúc, Dung Ý lại cắm cúi nhồi nhét những chỗ còn thiếu trong sách, thậm chí còn nghiền ngẫm thêm tài liệu tham khảo. Mỗi lần ôn thi cuối kì, Dung Ý đều bắt Dương Miễn truy trao rất gắt gao “Cậu xem, hai đứa mình cùng trao đổi chẳng hơn tự làm đề cương à.” Lúc đó nàng đã cận thị nặng, mắt luôn phải mở trừng to, song nàng lại không lấy đó làm buồn, thường tự hào nói rằng, người ta muốn nhìn rõ phải nheo mắt lại, riêng nàng ngược lại, mắt càng mở to, thực ra tự huyễn hoặc họ không biết nàng bị cận mà thôi. Nàng luôn như vậy, cứ tự cho là mọi trò ngốc nghếch của mình là đúng, nghĩ rằng giỏi giấu diếm người khác, tự lừa dối được chính mình.
Dương Miễn luôn tủm tỉm cười cầu tài lộ ra hàm răng ma quỷ kia, nhìn bút tích của mình đầy trên sách giáo khoa, và Dung Ý luôn cười xảo quyệt hướng về phía hắn… Cậu đưa ra bao nhiêu thứ để đổi lấy bộ sách đó của nàng, nàng đều không thèm, biết tính cậu luôn vứt đồ bừa bãi nên không muốn cho cậu giữ. Khi đó nàng nghĩ, về sau khi đã già thật già có thể lấy ra cho con cháu nhìn xem cha mẹ của bọn chúng ngây thơ đến thế nào, ngớ ngẩn ra sao… Chỉ cần nghĩ đến việc đó, nàng đã cười ngây ngô. Nàng đã thật sự nghĩ như vậy, dù là trước đây, hay là hiện tại. Dù rằng vô tình hay cố ý, hoài niệm ấy vẫn day dứt trong kí ức xa xôi. Tất cả những thứ đó, nàng không mong nhớ về nữa…
Nàng nhanh chóng ngồi dậy, bò xuống giường ngồi trong góc sáng sủa kia, lẳng lặng nhìn cuốn sách một hồi lâu, ngay cả dép lê cũng chưa đi, chân trần dẫm trên nền gạch màu trắng ngà, bước về phòng khách. Điều hòa trong phòng để nhiệt độ hơi thấp, một cảm giác mát mẻ theo bàn chân chạy thẳng vào lòng nàng. Lát sau nàng trở lại, đem theo một hộp giấy nhỏ, cùng lắm chỉ chứa được vài quyển tập, ngồi xuống xếp lại sách vở vương trên mặt đất vào hộp. Thật ra nàng giữ giấy tờ rất tốt, trừ một số quá cũ đã ó vàng, còn lại ngay đến gáy sách cũng chưa xộc xệch, nguyên vẹn như mới. Nỗi khát khao ngày xưa nổi lên, chạm đến mỗi cuốn sách, nàng lại phải cố dằn lòng mình lại. Trong nàng như có ai thúc giục, nhìn lại ngày xưa đi, liếc qua một chút cũng được. Lại có tiếng nói khác, có nhìn thế, nhìn nữa hắn cũng không trở về, ngoảnh lại làm gì ? Cứ nhùng nhằng như vậy, thu dọn có mấy quyển sách mà mất quá nửa giờ. Xếp sắp xong xuôi rồi, đi đi lại lại vẫn không biết nên cất ở đâu, loay hoay một hồi lại chất đống ở góc cũ. Muốn không giữ lại mà được sao? Vậy thì tâm trí yếu mềm kia đừng nhớ nữa!
Ngồi lại trên giường, không nghĩ chuyện vẩn vơ nữa, cũng chẳng có cách nào đoạn tuyệt được dĩ vãng, không thể để cái suy nghĩ vừa nhen lên chi phối, Dung Ý quyết định hôm nay không ở nhà nữa. Từ lúc trang điểm, thay quần áo xong, đến khi ra khỏi cửa mất không đến nửa tiếng. Nàng làm gì cũng nhanh, Cổ Duyệt luôn cười nàng là số hấp tấp lận đận, luôn tự một mình quyết định tất cả, nặng tình lại hay cả nghĩ.
Xe điện ngẩm chạy trong đường hầm bằng thủy tinh trong suốt, từ cửa nhỉn ra đường ngắm dòng đời muôn vẻ, người tất bật, kẻ thung dung. Dung Ý nhìn cô gái bên cạnh ăn mặc gợi cảm, ngực gọn, eo thon, lơ đãng mỉm cười. Phía sau một người mang một đống hành lí khều tay nàng « Bạn học à, nhường chỗ một chút đi ». Chất giọng Đông Bắc khá nặng làm nàng chút nữa không nghe rõ hắn nói gì. Từ « Bạn học » của nàng khoát tay cười lớn. Nhìn bóng mình qua tấm kính cửa: áo cổ tim, quần lửng, tóc đuôi ngựa búi cao, gương mặt sạm màu sương nắng, không trang điểm mới nhìn qua rất phong trần, thêm đôi kính đen to sụ càng làm cho nàng thêm cao gày, không có vẻ gì của một cô bé học trò.
Trên tuyến xe quen thuộc, nàng cúi đầu nhìn những ngón chân tê mỏi của mình mà xót xa. Thật vất vả cho ai phải chen chúc, rồi lại chạy như điên xuống xe.
Rời khỏi bến xe, nàng thả bước chân vô định, nghĩ về chuyện tình của mình, về Dương Miễn, về ba, và cả Tịch thiếu gia mới đây nữa, cũng chẳng biết sẽ đến đâu, cứ như vậy mà bước đi. Trời u ám vần vũ, chắc là sắp mưa, đường phố mùa hè, mưa luôn tới vừa nhanh vừa vội, vừa ào ào long trời lở đất, nháy mắt đã tạnh khô. Nàng vốn định đến hiệu sách tìm mua vài cuốn, nhìn tiết trời như vậy, vội chạy vào một hiệu sách nhỏ. Trong hiệu thật ám áp và yên tĩnh. Nàng bỗng chán ghét chuyện bên ngoài ồn ào, náo nhiệt, cho dù đó là cuộc đời nàng đang sống, nàng vẫn thích không khí như ở đây. Chủ hiệu thật tốt, thấy trời còn mưa, dù nàng đã mua sách xong vẫn mời nàng ngồi lại. Nàng ngắm những giọt mưa nhỏ rơi tí tách như thủy tinh, tự do tự tại, chẳng hiểu sao tự nhiên nở nụ cười. Thành ra, hôm nay đi ra ngoài cũng không tính là bị cơn mưa phá ngang.
Có điều Dung Ý không nghĩ tới, buồn vui là ở tự lòng người. Vừa rời khỏi hiệu sách chưa được bao xa, một chiếc xe sang trọng màu bạc phóng như bay sát nàng, làm nước bắn lên tung tóe, nàng chưa kịp phản ứng gì đã bị ướt như chuột lột. Nàng ngơ ngác trong ánh chiều tà, trừng mắt nhìn chiếc xe đi khuất, từng giọt nước mưa lăn chậm qua kính. Lạ ở chỗ, nàng không hề nổi giận, không chửi rủa, thâm chí không có cảm giác gì, trước cái nhìn ngạc nhiên của người qua đường, nàng thẳng bước tới vạch dành cho người đi bộ rồi mới cúi xuống xem bộ dạng của mình: chiếc áo trắng cổ tim ướt đẫm, bê bết bùn, cả người không còn chỗ nào sạch sẽ… Đèn đỏ, người đi bộ vội vàng qua đường, mà nàng lại đứng yên cạnh một chiếc xe đen bóng đã bật đèn. Cửa kính xe phản quang, không nhìn được bên trong, nhưng Dung Ý lại nhìn được rõ bóng mình, búi tóc đuôi ngựa nước nhỏ giọt, có mấy sợi vương xuống phía dưới… Hơi nước bốc lên che mờ kính, chỉ thấy qua làn nước mỏng, nhưng nàng vẫn chăm chú xem xét. Nếu Cổ Duyệt nhìn thấy nàng thế này, sẽ đay nghiến nàng như bà chị chồng cay nghiệt. Nàng càng nghĩ càng buồn cười, đến nỗi chống tay vào cửa xe người ta mà cười, không sao đứng thẳng dậy được.
Dung Ý không ngờ rằng, lúc nàng đang cười đến đau bụng, cửa xe chợt mở, làm nàng giật mình chút nữa văng ra xa hai thước. Trong xe phát ra tiếng nói: «Lên xe ». Nàng hốt hoảng tròn mắt nhìn vào trong xe, tiếng nói kia lại phát ra: «Lên xe», âm điệu trầm ấm mà vui vẻ, xem ra người nói chuyện đang có chuyện vui.
Nàng khom người nhìn vào trong xe, người lái mang kính râm rất sậm, bờ môi quyến rũ khiến người ta muốn cắn vào, khóe miệng tươi cười như mời gọi, tình cảm như dồn hết cả vào đó.
Nhất thời không biết làm gì, nàng lấy tay chỉ vào mình, có ý nói nhầm rồi, ai không dưng cho người lạ lên xe, chẳng lẽ hắn bị nàng « Cười » mê hoặc.
Người bên trong bỏ kính râm xuống, lộ ra con mắt nhỏ dài rất sáng, vẫn nhìn nàng cười, nàng chợt nhớ đó là người ấy. Đèn xanh đã sáng, dòng xe phía sau sốt ruột bấm còi inh ỏi, nhưng người đó không nhúc nhích gì, vẫn nhìn nàng cười mê hoặc, cảnh sát giao thông từ xa đã định chạy tới, nơi này không có ai được ưu tiên… Nàng chưa từng trải qua tình huống này, đành liều bước vào trong, cửa đóng lại, xe phóng như tên bắn, phía sau tiếng còi inh ỏi, xe tăng tốc đột ngột làm nàng bị bất ngờ, dán chặt người vào lưng ghế, thế này mới nhớ đến tác dụng của dây an toàn.
Anh ta tinh quái liếc nhìn nàng tìm dây an toàn, giọng châm chọc: «Sao, còn không nhớ ra tôi là ai à ? »
Nàng sửng sốt một hồi lâu, mới ngập ngừng: « Ngài là… là… là Tịch thiếu gia ?». Nàng ướm hỏi, thanh âm rất nhỏ, thực ra nàng cũng không chắc lắm.
« Tôi là Lý Tịch », anh ta hảo tâm xác nhận cho nàng.
Nếu không phải nàng có thính giác đặc biệt tốt, nếu không phải nhờ anh ta nói tiếng phổ thông rõ ràng, nàng đã nghe thành « Lợi Tức », không dám cười, thật ra còn vì vừa rồi ở trước kính xe, nàng đã cười rũ rượi, giờ chỉ khẽ « a » một tiếng.
« Cũng được đấy, không sợ bị lừa lên xe tôi bán cô à ?», anh ta vẫn cười, lộ ra hàm răng ngà ngọc. Xe lượn vòng qua một khu nhà cao tầng.
Nàng vội vàng nói: «Cho tôi xuống ở trạm xe điện ngầm Tựu Thành. ». Trên đời này liệu có xa hoa vào cửa nhà dân đen buôn bán cò con ? Huống chi nàng lại là hạng bần cùng nhất. Chủ yếu là nàng muốn chạy trốn, trốn khỏi anh ta càng nhanh càng tốt. Ánh mắt lơ đễnh của nàng vô tình dừng lại đùi phải của anh, nàng thề rằng nàng tuyệt đối không cố ý.
« Cô định như thế nào ? » Trong thanh âm bình tĩnh như có gì khẽ gợn.
« Cho tôi xuống ở… »
« Như thế nào hả ?». Trong giọng nói đã lộ ra hơi thở nguy hiểm, cùng nụ cười dễ gần (không bao lâu về sau nàng mới biết thật ra chỉ là nham hiểm.).
Nàng không sợ anh ta bán nàng, chỉ sợ làm anh ta tức giận đá cho nàng một phát văng khỏi xe (dù rằng có vẻ anh ta chỉ còn một chân lành lặn). Chỉ còn cách tự giới thiệu về mình, bởi vì người ta là dao thớt, mà nàng thì cần thịt bò, dù sao nàng cũng là người thông minh.
Lý Tịch chăm chú lái xe, không để ý vẻ trầm ngâm của nàng, nhớ đến bộ dáng cười rũ rượi của nàng bên cửa kính xe vừa nãy, tự nhiên thấy vui vui. Nhà nàng thật ra cũng gần, chưa đầy 10p là đã đến nơi, hơn nữa nàng thực sự nghi ngờ về tốc độ lái xe khủng khiếp của anh.
“Dừng ở chỗ cái hàng rào lớn phía trước kia là được rồi.” Đây là khu tập thể cũ, nhà ở rất đông, tiếng động cơ xe thể thao khiến cho không ít người nhìn theo, nàng cũng không muốn trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
Anh ta dừng xe, nàng lại cất tiếng nói: “Cám ơn ngài chuyện Ánh Rạng Đông lần trước. Lần sau có dịp nhất định phải mời ngài dùng cơm một bữa.” Nàng chúm miệng cười, trông có vẻ như muốn nói gì đó, song lại thôi, người ta đâu phải lúc nào cũng tiếp một kẻ thấp cổ bé họng như nàng, nên nàng cũng cực kỳ chắc chắn… Cho dù có đồng ý đi chăng nữa, không khéo vừa quay đầu đã quên luôn.
“Tốt.”- Anh ta cười tươi, nhưng vẻ mặt giống như xem hài kịch, nói: “Nói nhiều không bằng hành động, chi bằng theo lời Dung tiểu thư, đi luôn tối nay đi.”
Lý Tịch nhìn nàng đứng đờ ra, vẻ mặt có phần tà mị giống như muốn cắn xé linh hồn người ta. Lần thứ nhất gọi ta là “Lão tiên sinh”, ta bỏ qua; lần thứ hai ở trung đình nghịch nước bên đầm sen, ta bỏ qua; lần thứ ba nhìn chằm chằm ta, vẫn bỏ qua; lần này ngươi không gặp may mắn như vậy nữa đâu.
Bình luận truyện