Tích Ý Kéo Dài

Chương 63



Mùa đông, ánh mặt trời buổi trưa đột ngột mọc lên vẽ những hình thù kỳ quái ở tường ngoài, anh lười nhác cất bước tự nhiên đi vào quán café, chỉ thấy bên trong một cảnh thanh bình, sắc trắng tinh khôi, trang trí kiểu hiện bằng những đường cong lưu loát. Từ xa nhìn lại bàn sát cửa sổ thấy Dung Ý đang tựa cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, khoé miệng không tự giác mà cong lên.

Nàng ngẩng đầu thấy anh, hiểu ý gật gật đầu, người vừa tới chưa ngồi xuống đã lên tiếng xin lỗi, “Sorry, tắc đường quá nên tôi đến muộn.” Vincent mặc bộ trang phục nhẹ nhàng, cả người toát ra khí chất nam tính nóng cháy.

“Không sao, tôi cũng vừa mới tới.” Nàng mỉm cười, mặt mày trong suốt, thuận tay rút tập văn kiện trong túi xách ra đưa cho anh. Thật vất vả mới có được dịp cuối tuần không phải tăng ca, vậy mà tối qua boss đại nhân lại gửi cái email yêu cầu tập hợp tư liệu hạng mục gần nhất đưa đến, nàng mất gần cả buổi sáng để sửa sang lại. Làm xong chỉ mặc quần bò cộng thêm áo khoác dài liền nhanh chóng đi ra, thậm chí không cả chải lại đầu, đội một cái mũ len lên trên, lại đeo kính mắt bình thường, trông chẳng khác gì một cô nữ sinh. Kỳ thật chức vụ trợ ký không lớn cũng chẳng nhỏ, vị trí lại cực kỳ vi diệu, đi theo bên cạnh thủ trưởng, mọi văn kiện quan trọng đều qua tay, không được phép có bất cứ sai sót gì, cực kỳ thử thách năng lực của người ta, đối với nàng mà nói có thể xem như một cơ hội để rèn luyện bản thân.

Anh liếc liếc mắt qua tập văn kiện dày cộp trên bàn, lại nhìn nàng qua cặp kính đen, ánh mắt thản nhiên thanh ảnh, cười cười nói, “Em luôn khiến cho người ta kinh ngạc, luôn không giống với những người phụ nữ khác ở đây.” Sửa sang lại nhiều chi tiết như vậy, anh nghĩ nàng chắc phải đến thứ hai mới có thể dưa cho anh, không ngờ qua một đêm nàng đã hoàn thành.

Nàng đưa tay đẩy gọng kính lên, nhướng nhướng mày, phụ nữ ở đây, là đang nói đến chỗ nào, Thượng Hải, Singapore, Hương Cảng, Đài Loan…? Theo cách nói của Cổ Duyệt là những kẻ di dân hình thành một “Thế lực ngầm”, mang theo cảm giác về sự ưu việt không ai sánh nổi, địa vị cao sang, giống như Lão phật gia vậy, vênh mặt hất hàm sai khiến người khác. Không khỏi bật cười hỏi nửa đùa nửa thật, “Chẳng lẽ tôi giống như nông dân vậy sao?” Hàng ngày làm việc, nàng cũng giao tiếp nhiều với anh, dần dần có thể vứt bỏ cấp bậc cao thấp để bắt đầu nói chuyện vui đùa, khiến cho toàn bộ đồng nghiệp nữ trong nhóm kinh ngạc.

Anh cười nhẹ lắc đầu, “Phụ nữ ở đây là “Linh sơn tú thuỷ”, tinh tế tiêu tiền, tinh tế sống, tinh tế làm nữ nhân. Cảm nhận được sự ưu việt của bản thân, lúc cứng rắn lúc mềm mại ăn sạch nam nhân, lúc tỏ vẻ bảo thủ nhìn không ra cá tính, từng bước đi đều tính toán kỹ lưỡng cả con đường… Còn em lại là người sắc bén, cứng đầu lại bốc đồng, dám làm dám chịu, kiên cường không thôi.” Lúc nói xong, ánh mắt đã lộ ra tia tán thưởng.

Nàng cười tự nhiên, độ cong nơi khoé miệng thoáng chút bóng tối, nàng cũng muốn được bước đi trên con đường đã được cha mẹ an bài, đáng tiếc nàng không có, không phải là không muốn dựa vào mà là không có chỗ để dựa. Không muốn anh nhìn thấy cảm xúc bắt đầu dâng lên trong đáy mắt, nàng hỏi ngược lại, “Thế nên anh mới để cho tôi làm trợ lý của anh?” Nàng chưa nói là lấy nàng làm thương sử? Nhưng cũng có vài tia ý tứ hàm xúc rõ ràng.

Anh hiểu được ý tứ sâu xa của nàng, lại không nhanh không chậm nói, “Tôi rất mong có ngày em bộc lộ được năng lực của bản thân, để cho em ở bên cạnh là vì cảm thấy em có tiềm lực lớn… Ở CCN, chỉ khi nào có quyết tâm “Hoặc là không làm, không thể không thăng” thì mới có khả năng phát triển.”

Từ chối cho ý kiến, Dung Ý là người mặt ngoài luôn tỏ vẻ ôn nhu, cẩn thận trong xử lý tình huống, nhưng luôn có chủ kiến của riêng mình. Người phụ nữ như vậy, nói nàng phức tạp, có khi lại vô cùng bướng bỉnh chẳng khác trẻ con, nói nàng đơn thuần, nhưng khi xử thế lại rất khéo đưa đẩy, quả thật là tổng hợp của thật nhiều mâu thuẫn. Nhìn nhân viên phục vụ bưng tách Cappuccino của nàng lên, cười cười nói, “Em cũng giống như nó, cả phê vừa vặn chiếm 1 phần 3, cộng thêm 1 phần ba hơi nước sữa cùng 1 phần 3 bọt biển sữa.” Nữ nhân, giống như pha cà phê vậy, bọt quá dày làm cho người ta ngấy không chịu nổi, chỉ có pha chế thích hợp mới có hương vị hoàn mỹ nhất.

“Kỳ thật ra ngoài công tác đã vài năm nay, ở trong “nước sôi lửa bỏng” trải qua quá trình “chần, hấp, xào, rang, nấu, hầm”, dù là ai thì ban đầu dẫu có ngon miệng đến mấy cuối cùng cũng biến thành “lão đáy nồi” không thể cứu vãn.” Hương cà phê từ đám bọt trắng ngà dày đậm bay lên, nàng nâng chén lên, nhấp một ngụm hương sữa thơm lừng ấy, quả thật làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

“Không giống như vậy, em là dạng ngon miệng dẫu trải qua ngưng luyện vẫn giữ được nguyên vị…” Nàng là kiểu phụ nữ, bình thường sẽ không nổi bật, không khiến cho người ta phải chú ý từ xa, nhưng đã gặp thoáng qua lại khiến người ta nhịn không được ngoái đầu nhìn lại.

“Bình thường khó mà gặp được anh khen ngợi người khác trước mặt, boss hôm nay thật sự làm cho tôi thụ sủng nhược kinh (được đối xử tốt đâm ra sợ hãi), chẳng lẽ là để khiến cho tôi càng ngày càng bán mạng… Bất quá nếu có thưởng thật thì tôi nghĩ rằng tôi sẽ cố gắng chấp nhận mệt nhọc.”

Vừa nói đến chuyện này, hai mắt của nàng rạng rỡ sáng lên, thiếu điều hai mắt hiện lên ký hiệu $$$ nữa mà thôi. Anh còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã vang lên, khẽ nói câu “Excuse me” liền mở máy nói chuyện. Cuộc trao đổi rơi vào tai nàng, nguyên lai là hẹn người ta đi đánh bóng rổ, nàng vô tình nghe lén, liền quay đầu nhìn qua khung cửa sổ, trên đường lá khô cuộn bay theo gió khiến người đi bộ co rúm lại.

Vincent tắt máy sau đó hứng thú hỏi, “Em có biết đánh bóng rổ không?” Dung Ý vẻ mặt bảo thủ lắc đầu, nàng không có năng khiếu vận động, lúc trước học bóng rổ ở đại học cũng chỉ đứng ở sân bóng mà ném vu vơ. Thấy vậy anh lại nói thêm, “Có hứng thú cùng đi đánh một trận hay không? Miễn phí huấn luyện, cơ hội hiếm có đấy.”

Nàng cúi đầu nhìn đồng hồ, uyển chuyển nói, “Cũng thật là hiếm có đi… Có điều tôi đã có hẹn, chắc phải chờ lần sau có cơ hội thỉnh giáo anh.” Quay đầu nhìn ra góc đường, cổ dài nhỏ, đường cong khuôn mặt nhu hoà. Đêm nay đã hẹn cùng Lý Tịch đến Đan Trữ dự tiệc mừng thành công, nên anh đã hẹn buổi chiều đưa nàng đi thử lễ phục.

Vincent đành phải nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, hơi thất vọng nhìn nàng dõi mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt toát ra vẻ ngây thơ, chỉ cười mà cho qua, “Cảnh xưa vẫn vậy, người cũ đâu còn…” Lời nói trong đầu giữ lại, có chút thất vọng.

Nàng mỉm cười cáo từ, đi ra cửa quán café. Ánh nắng chiếu lên thân xe đen bóng, phản xạ lại chói sáng khiến người ta không mở được mắt ra, ngẩng đầu nhìn người đang dựa vào thân xe, khuôn mặt sáng ngời. Ánh mặt trời bao vây quanh anh, sắc vàng óng ánh lung linh, thấy rõ ràng từng đường nét đôi môi đang cong lên, không chút để ý khẽ cười mang theo điểm tà tứ. Ra khỏi cửa nàng chạy chậm qua, khăn len quàng cổ hơi hơi giơ lên, “Còn tưởng anh chưa rời giường chứ?” Trong không khí lạnh lẽo, hơi thở như màn sương màu trắng trước mặt, xì xì.

Tối qua anh mở camera họp trực tuyến đến tận hơn 5h sáng, nàng khi đó đang mơ mơ màng màng ngủ, mắt cũng không mở ra, chỉ biết là anh thật cẩn thận chui vào trong chăn, nàng theo bản năng xoay người ôm lấy thân thể hơi lạnh kia. Buổi sáng, lúc chuông đồng hồ báo thức vang lên, nàng vẫn mơ màng đang định xốc chăn lên ra khỏi giường, cánh tay từ phía sau lại vòng qua kéo nàng vào trong ngực, nàng không thể nề hà cười cười, chờ tay anh thoáng lơi lỏng mới nhẹ nhàng bỏ ra. Chưa kịp rời khỏi lại bị anh ôm chặt, nàng giật mình hoảng hốt giãy ra, vốn đang sợ đến phát bực, nghe được anh lầu bầu, “Ngủ thêm 1 lát nữa đi…” Quay đầu nhìn anh nhíu mày cố gắng mở mắt ra mà chỉ ti hí được 1 chút, hàng lông mi khẽ lay động, lòng nàng lại mềm đi, sờ sờ mái tóc mới cắt mấy hôm trước của anh, sạch sẽ, gọn gàng như nam sinh vậy. Lại đợi thêm nửa tiếng chờ anh hoàn toàn ngủ say mới thật cẩn thận đứng lên, thu hình ảnh của anh vào trong đáy mắt, thở dài, cho tay anh vào trong chăn rồi dém góc chăn lại.

“Dậy lâu rồi, mới từ công ty tới…” Anh cười cười mở cửa bên ghế phụ, hơi cúi mình đưa tay mời nàng lên xe, thoạt nhìn thấy tâm tình hôm nay thật tốt, ánh mắt tao nhã.

Nàng híp mắt đánh giá anh, “Bác sĩ bảo anh đeo giá được khi nào? Tự anh lái xe tới sao?” Thấy trọng tâm của anh đều nghiêng về bên trái, cái xe phía sau thu hút ánh nhìn, người này cảnh này quả thực khiến cho người ta tưởng rằng ai đó đang chụp ảnh ngoại cảnh của thần tượng.

Anh vờ không để ý đến sự lo lắng của nàng, kéo nàng vào lòng, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai nàng, “Bác sĩ cũng dặn dò không được vận động kịch liệt, là do ai đó mỗi ngày đều quấn quýt lấy anh cả đêm…” Giọng của anh đầy vẻ lưu manh, hơi ấm nhè nhẹ phun bên cạnh làm cho mặt nàng đỏ ửng đến tận mang tai. Anh trêu chọc mọi người chẳng phân biệt trường hợp, nhưng nàng vẫn bị anh vuốt ve đầu ngón tay đến nóng lên, đành phải tức giận đẩy anh ra, lên xe.

Tiếng động cơ xe thể thao trầm thấp, trong xe lại có điều hoà thoải mái làm cho nàng có một tia hoảng hốt, dòng xe cộ thuận lợi, một đường thông suốt. Nàng quay đầu nhìn sườn mặt anh, khoé miệng nhẹ nhàng gợi lên, chỉ cảm thấy thần thái bễ nghễ kia đã thay thế cho vài ngày tối tăm trước đó, nàng không tránh khỏi bị anh cuốn hút, tâm tình cũng tốt lên, nhịn không được hỏi, “Hôm nay có chuyện gì tốt sao?”

Anh tuỳ ý đặt cổ tay lên vô lăng, loáng thoáng nhìn thấy ở cổ tay áo có cặp cúc hình đồi mồi màu đen trên nền bạch kim, một tầng ám trầm sáng bóng, không chói loá, chỉ nhẹ nhàng như ánh trăng đêm. Anh nghe được cũng chỉ thản nhiên cười, “Xe đẹp lại có mỹ nhân, y hương tấn ảnh vốn là chuyện vô cùng cao hứng.” Đảo xe qua đầu đường liền ngừng lại.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, logo rõ ràng ở tủ kính thật to bên trong cửa hàng, khẽ than thở vẻ nhụt chí, “Lại lãng phí một ngày nghỉ ngơi lấy lại sức cuối tuần…” Bên trong ánh đèn sáng lạn bắn lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhu hoà của nàng, khó có thể diễn tả bằng lời, cuộc sống thần tiên này khiến nàng có cảm giác không đảm đương nổi.

“Tăng ca làm thêm giờ thay lão bản, dùng hết sức lực cũng không một câu oán hận, đến phiên anh lại giận dỗi nói lãng phí thời gian của em, địa vị của anh có phải cũng quá thấp hay không a?” Anh cố ý giả vờ giả vịt bày ra bộ dáng ảo não, khoé miệng đều chìm xuống, rất giống bộ dáng tiểu con dâu bị khinh bỉ.

Nàng cuối cùng cũng nở nụ cười, nói thản nhiên, “Em cúc cung tận tuỵ vì lão bản là vì người ta trả lương cho em a…” Rồi sau đó mới bỡn cợt nhìn anh, “Không phải anh ghen tị đấy chứ?” Anh không thể phủ nhận chỉ biết bĩu môi, không nói gì liền đi xuống xe.

*****

Ánh đèn vàng nhạt, gương, sô pha, thậm chí cả bình hoa trang trí đều vô cùng bình dị nhưng không che giấu nổi vẻ đẹp đẽ quý giá của đồ trong cửa hàng. Ánh mắt của anh nhìn dáng người yểu điệu trong chiếc gương to, khoé mắt lại thoáng qua đình viện đìu hiu mùa đông bên ngoài cửa sổ, đường cong nơi sườn mặt cương nghị không thấy rõ một tia cảm xúc, chỉ khi ánh mắt vô tình chạm vào người phụ nữ trong gương mới có vẻ tươi cười gượng gạo. Cô gái trong gương búi tóc buông lơi, tươi cười sáng lạn trong ánh nắng lung linh, quanh hoa nhấp nháy.

“Em thích thiết kế của Sam, ông ấy có thể nắm bắt được thần thái của nữ nhân một cách tối đa, xử lý chi tiết rất khá…” Hiểu Uyển mặc lễ phục dạ hội bằng tơ lụa màu đen mềm nhẵn sáng bóng, đứng tạo dáng trước gương, thấy Dương Miễn không tiếp lời liền hỏi thẳng, “Hay là đến ngày cưới cũng để Sam thiết kế lễ phục đi?” Vừa đưa ra ý kiến vừa cẩn thẩn đảo cặp mắt sắc sảo mê hoặc đến người đàn ông đang ngồi trên sô pha, chuyên chú mà chờ mong.

Tay anh chỉ khẽ cử động, ngón tay trượt trên thanh cuốn điện thoại, ánh mắt vẫn như trước dừng lại ở màn hình lấp lánh lam quang, chỉ quan tâm đến những số liệu hiện lên, thuận miệng hàm hồ ứng phó một câu, “Không phải em thích Vera Wang sao?”

Cô giả bộ tức giận nhưng bộ dáng lại vẫn là không thể nề hà, giày cao gót dừng lại trên thảm, lặng yên không một tiếng động tiến lại gần, chậm rãi ngồi lên đùi Dương Miễn, nhẹ kéo cổ anh, khuôn mặt đầy vẻ hứng thú, tư thế ngồi quyến rũ khoe trọn thân hình gợi cảm, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve gáy anh, “Váy cưới của Vera Wang, lễ phục do Sam thiết kế, còn lại chờ xong việc thì qua Phi Thước Lan xem kỹ mới nói, được không?” Cô rúc mặt vào cổ anh, hít hà hương tuyết tùng trên cổ áo, hai tay níu chặt cố chấp không chịu buông ra. Anh trầm thấp “Ân” một tiếng, buông điện thoại ra ôm nàng hôn, không phải ôn nhu chân thành, cũng không phải nhiệt tình như nước, chỉ là động tác theo thói quen, lưu sướng mà không cứng ngắc, anh sớm đã thu phóng tự nhiên.

*****

Ra khỏi thang máy, đi qua hành lang dài nhỏ hẹp, bầu không khí hoàn toàn thay đổi, ngọn đèn thấp mờ nhạt mang phong cách Ba Tư làm không gian rộng lớn như vậy tràn ngập cảm giác thần bí, hành lang dài dễ đến hàng trăm mét mang phong cách Trung Quốc, Ấn Độ, Pháp… phân thành từng đoạn sắc điệu riêng biệt. Nhân viên phục vụ đẩy cửa to nặng khắc hoa ra cho họ, trần nhà treo những chùm đèn pha lê rủ xuống dưới, bốn vách tường đều có hình chiếu sáng chói mắt, cả không gian tràn ngập đèn đuốc huy hoàng nổi bật khắp chốn nhân gian. Làn này Đan gia cùng S&D hợp tác thành công mở tiệc ăn mừng không thể so sánh với bữa tiệc nhỏ ở biệt thự khi trước, nhiều nhân vật cao câó của ngành tài chính cùng chủ biên tạp chí kinh tế lớn đều nhận lời tham dự, nhân vật nổi tiếng quá nhiều khiến người ta hoảng hốt.

Yến hội còn chưa chính thức bắt đầu, trong phòng thiên thính hồng rượu có thể nghe được giai điệu thấp mà dày, chung quanh không có vách tường mà dùng màn nhung che phủ mở ra không gian không có đại sảnh càng tăng thêm phần lãng mạn. Dung Ý chán ghét nhìn ly rượu, hoàn toàn không có tâm tình để ý đến những người xung quanh vẻ mặt minh diễm nhưng vờ vịt. Thoáng nhìn thấy đĩa anh đào trên bàn, đột nhiên ngoạn tâm nổi lên lấy một trái cho vào trong ly rượu, nhìn trái anh đào đỏ tươi chìm xuống bám đầy bọt màu phấn hồng nổi lên thật là đẹp đẽ, ánh mắt yên lặng nhìn đám bọt bay lên rồi tan vỡ, chút xao động đều ánh vào đáy mắt. Bên cạnh sô pha hơi hơi lõm xuống, “Suy nghĩ gì vậy?” Lý Tịch tuỳ ý ngồi xuống bên cạnh chạm vào khuỷu tay nàng, kỳ thật sô pha này không cứng, anh lại như không xương cốt dựa vào nàng, ngọn đèn u ám rớt xuống thái dương của anh, tản mát ra ánh sáng ôn nhu mờ nhạt.

“Cười ngây ngô…” Nàng uống một hơi cạn ly rượu, nhón hai ngón tay lấy trái anh đào đưa lên miệng anh, anh nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời phải ăn. Anh có bệnh sạch sẽ, tất nhiên nàng biết, nhưng nữ nhân luôn có trò đùa dai như vậy, nhịn không được ý thích phá bỏ thói quen của anh, lấy việc khiêu chiến với quyền uy của anh làm vinh dự. Nàng nhìn biểu tình biến hoá trên mặt anh, thấy tâm tình tốt mới hỏi, “Sao anh lại qua bên này?” Vừa rồi anh đi qua chào hỏi vài người bên cạnh, đàn ông luôn hình thành một thế giới riêng, huống chi nàng lại không quen biết hết bọn họ nên lấy cớ đi tìm đồ uống để tách ra.

“Bọn họ đầy mùi khói, không giống như em…” Nói xong chui đầu vào gáy nàng, không có động tác gì, chỉ là nhẹ nhàng hít ngửi. Nàng không cho là đúng, vừa rồi từ xa nhìn thấy mấy người cầm xì gà, vì anh mà đã cất đi rồi, nàng xa xa nhìn đến cũng thấy buồn cười.

Ngón tay của anh hơi khô lạnh chạy trên bộ lễ phục tơ lụa bóng loáng màu sâm panh của nàng, không biết vẽ nên đồ án gì mà làm cho trái tim nàng run lên từng đợt. Kỳ thật đêm nay nàng chỉ mặc bộ lễ phục này cũng khá kín đáo, nhưng ở bên cạnh anh lại thấy mình giống như bị bác quang quần áo, người đàn ông này quen thuộc từng chỗ nhạy cảm cũng như điểm hưng phấn của nàng.

Anh tinh tế cắn cắn làm cho nàng cảm giác chính mình giống như đang từng bước tiến vào lòng núi lửa, cúi đầu rên rỉ một tiếng rồi đầu lưỡi tham tiến vào miệng anh nhiệt liệt đáp lại, lúc lơ đãng giương mắt lên đột nhiên cảm giác được có ánh mắt đang phóng tới bên này, chỉ thấy Dương Miễn ở xa xa đang trả lời phỏng vấn của tạp chí, ánh mắt lạnh lùng quét quanh bọn họ một vòng, nàng dùng chút lý trí còn sót lại ghé vào tai anh nói, “Ở đây có nhiều người nhìn…” Không quá tự nhiên nhẹ nhàng giãy mở ra, vén lại mái tóc đã bị lơi lỏng.

Anh vốn chỉ định trêu đùa nàng, không ngở lại ở trong này biểu diễn màn vành tai chạm tóc mai cho người ngoài xem như thế, chỉ đến khi xoay người dựa vào lưng ghế nhìn thấy Dương Miễn từ xa giơ ly rượu hướng về phía bọn họ thăm hỏi, ánh mắt nghiêm nghị vài phần, sắc mặt cũng không thay đổi nâng chén lên tỏ vẻ hiểu ý. Anh lại hưng trí hỏi, “Đêm nay đại lão bản của em cũng đến đây, không định đi qua chào hỏi sao?” Anh hất hàm về phía tổng tài CCN Trung Quốc đang tán gẫu với Đan Hiểu Uyển ở phía ngoài, không hề lưu ý đến Dương Miễn.

“Em biết anh ta, nhưng anh ta không cần thiết phải biết em, làm gì phải khiến cho người ta cảm thấy mình cố ý muốn xun xoe đâu?” CCN Trung Quốc phân công theo nghiệp vụ thành nhiều khi khác nhau, tổng tài đại nhân ở tổng bộ tại Bắc Kinh vài ba tháng mới đến bên này một lần, đối với anh ta mà nói, các nàng có lẽ cũng chẳng khác biệt gì với mấy a di quét rác đổ rác a. Đảo bắt lại thấy một thân ảnh quen thuộc, thấp giọng than một câu, “Vincent…” Vincent cũng thấy nàng, mỉm cười từ xa, nàng gật đầu đáp lại, sau lại thấy nghi hoặc sao anh ta lại ở chỗ này? Theo đạo lý thì một chủ quản bình thường như vậy không có cơ hội để bồi đại boss tham dự yến hội Như Vân toàn các nhân vật nổi tiếng này.

“Người lãnh đạo trực tiếp của em xem ra cũng rất lợi hại, có lẽ sẽ nhanh chóng được thăng chức thôi.” Anh ngữ điệu thản nhiên nhìn về phía nàng vẻ mặt đã hết kinh ngạc, biểu tình kiểu “Không quan hệ tới em”, làm như vui mừng, cũng hình như có điểm cảm khái, thầm nghĩ khi nào có thể thay người kia đặt mình vào trong đó.

Lý Tịch tuy rằng không phải chủ nhân của yến hội, nhưng ở trường hợp này hôm nay cũng là đối tượng được mọi người truy tìm, hai người chỉ đợi trong chốc lát, Hứa Tuấn Hắng đi tới cúi đầu nói gì đó, ánh mắt của anh liếc qua đám người đang đứng nói chuyện với nhau bên tấm màn trướng màu đỏ sậm, khoé mắt thoáng tia hưng trí nhíu nhíu, khẽ vuốt mặt nàng nói câu, “Anh qua bên kia tiếp đón vài người…” Liền rời đi.

Trong phòng rửa mặt treo nhọn đèn thuỷ tinh tối màu mang phong cách Paris thế kỷ 18, lại treo bức tranh lớn phong cách thế kỷ 14 chiếm gần hết mặt tường. Để ánh mắt có chút thần thái, nàng đứng trước gương tự điều chỉnh bản thân, ánh mắt to vô tội tĩnh lặng, cố gắng tăng thêm sức sống. Kỳ thật nàng không thích giao tiếp nhiều, không giống Jenny lúc nào cũng mang phong cách phương Tây “party animal”, nàng tình nguyện ở nhà. Bên ngoài rượu ngon giai nhân, oanh ca yến hót, thế giới phù hoa đẹp không sao tả xiết có khoảng cách quá lớn so với thế giới của nàng. Cổ Duyệt luôn chê cười nàng sao không nắm lấy cơ hội để tạo dựng mối quan hệ tốt, giống như lão Phật gia vậy, dựa vào danh hiệu “Bạn gái của ai đó” cũng không thiếu cơ hội có được những công việc tốt nhất. Nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới việc này, không từ trong kim cương chui ra, cũng không phải là đồ sứ sống, nàng không có danh viện, càng không làm được gái lầu xanh, có lẽ đúng như Lý Tịch nói, không biết là vì nàng ngốc hay vì đủ thông minh.

Bên ngoài phòng rửa mặt là một đoạn ban công hình bán nguyệt ở cuối hành lang, cửa vừa mở ra một cái, thanh âm không nhỏ bên ngoài đã tiến vào, cánh tay nàng đang đặt trên tay nắm nhất thời dừng lại, không biết nên đi ra ngoài hay là đóng cửa lại, đành phải đứng yên không nhúc nhích.

“Đan Trữ gần đây lên nhanh, theo thế cục hiện tại chắc đã giành ngôi vị đầu bảng trong quốc nội… Dương Miễn này tuy không phải con cháu trong nhà nhưng rốt cuộc cũng làm nên chuyện… Tiêu Thị gần đây chưa gượng dậy nổi, MRG bên kia cũng không thấy Lý Tịch có động tĩnh gì, nên vị trí đầu rồng sợ là Đan gia đi.” Giọng đàn ông xa lại có chút khàn khàn.

“Đan gia hiện giờ càng làm càng lớn, chỉ sợ là cường cực tác nhục, thịnh cực tất suy… Martin bất động, chỉ sợ là đang chậm rãi chờ đợi sinh biến….” Nàng nhận ra giọng đó là của Nhan Phồn Bách, vừa rồi đã gặp qua ở trong phòng, ánh mắt nhìn nàng có vẻ tò mò, giống như kinh ngạc tại sao Lý Tịch còn chưa thay bạn gái.

“Có vẻ không giống vậy, địa vị của Đan gia giờ phút này không phải nói động liền động… Có điều tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, hôm nay mấy ngân hàng đầu tư bên ngoài đều tụ hợp ở đây, đột nhiên phơi bày quan hệ với Đan gia, thật là khiến người ta phải suy nghĩ a.”

“Cây này của Đan gia, cành lá tươi tốt, gốc rễ lại không sâu, ai có thể cam đoan có thể sừng sững không ngã chứ? Ai nói sẽ không có người đào hố để Đan Trữ nhảy vào đâu… Nhìn thấy bão táp sắp đến, tôi vẫn phải đi tìm chỗ yên ổn để trú mưa thôi…”

“Nhan thiếu, ngài đừng nói lấp lửng như thế chứ? Ý ngài là Tịch thiếu đào hố chờ Đan Trữ rơi vào bẫy? Tôi không phải là chỗ quen biết cả sao, ngài cũng tốt bụng mà vẽ đường chỉ lối cho Tiêu thị nhờ 1 chút a…”

Có thể là Nhan Phồn Bách còn nói thêm gì đó, tiếng bước chân của hai người đi xa dần. Nàng chạm vào tay nắm cửa, dừng một chút rồi lập tức mở cửa đi ra ngoài, phảng phất như chưa nghe được gì, nàng nghe không hiểu chuyện của bọn họ, căn bản cũng không muốn biết. Cúi đầu đi đến chỗ rẽ ở hành lang lại nghe được giọng của Dương Miễn.

“Dù sao anh cứ tiếp tục cho tôi là được, sau tiệc mừng đem nay, cổ phiếu của Đan Trữ chỉ tăng chứ không giảm… Làm tài chính quan trọng là tốc độ nhưng vẫn phải bảo đảm, huống chi các đại ngân hàng đối với việc bình xét cấp bậc của Đan thị lại có xu thế tăng lên… Anh cứ làm theo lời tôi nói là được, cứ như vậy đi.” Anh ta dựa vào tường, đút điện thoại vào túi quần xong lại thở hắt ra, một tay nới lỏng caravat, một tay đưa lên, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Vừa rồi chúc rượu hết vòng này đến vòng khác, dạ dày như bị đốt cháy, nay lại cảm giác mùi rượu dâng lên, khó chịu tới cực điểm.

Nàng không kịp dừng bước, khi ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh ta. Dưới ngọn đèn pha lê mờ nhạt, bốn mắt nhìn nhau, anh ta cũng sửng sốt một chút, bàn tay đang tìm kiếm cái gì đó trong túi chậm rãi thả lỏng, một lần nữa vươn đến. Nàng nhìn sắc mặt tái nhợt của anh ta, nhớ tới đoạn đối thoại vô tình nghe được ở toilet lúc nãy, trong lòng chợt lạnh lẽo. Kỳ thật cũng chỉ là xuất thần trong chốc lát, nàng không cho mình có cơ hội nghĩ ngợi nhiều, gật đầu coi như chào hỏi qua, chân lại bước đi không dừng lại.

Lễ phục bằng tơ lụa màu sâm panh sáng bóng, anh nhìn theo bóng dáng của nàng, khoé miệng đột nhiên tràn ra một nụ cười khổ. Anh đúng là kẻ ngốc mới cho rằng nàng còn có thể vì anh mà đau lòng, đường tiêu hoá của anh không tốt, trước kia nàng vừa nhìn thấy anh ôm bụng liền tỏ vẻ ngạc nhiên. Hiện tại thì sao? Anh nhớ tới vừa rồi nhìn thấy Lý Tịch khẽ nhíu mày khi ngồi xuống, trên mặt nàng liền xuất hiện vẻ ẩn nhận lo lắng, đứng ngoài đại sảnh mà không coi ai ra gì để cho người kia ăn anh đào… Bảo bối mà anh coi trọng nhất tự đáy lòng giờ đây đã không còn lưu lại chút vị trí nào cho anh. Cố gắng che giấu cảm xúc hỗn độn trên mặt, bàn tay theo bản năng lấy hộp thuốc là ra, sương khói dâng lên trước mắt, lạnh lùng.

Giày cao gót bước trên thảm không tiếng động, nàng vốn bước nhanh đi được một đoạn bỗng nhiên ý thức được điều gì liền điều chỉnh cảm xúc, chân đi chậm lại, khẽ nhắm mắt lại để thanh tỉnh suy nghĩ, khẽ vịn vào tường thở nhẹ. Phía sau bỗng nhiên có người đặt tay lên vai nàng, theo phản xạ, nàng vung tay ra, cố gắng áp chế khó chịu trong lòng quay đầu lại chưa kịp nổi giận lại phát hiện là Vincent.

Vincent hơi hơi giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, nhìn tư thế cảnh giác cứng ngắc của nàng không thể nề hà, thở dài trêu chọc nói, “Dung tiểu tư, chỉ là chào hỏi mà thôi.” Nàng nhìn thấy bộ dáng có vẻ bừng bừng tức giận trong mắt anh của mình, khiến cho anh phải cân nhắc cẩn thận, “Tôi đã nói người phụ nữ như em không hề đơn giản, Dương Miễn, Lý Tịch… Đều là những người nổi danh đương thời. Cho tôi được thanh minh một chút, tôi tuyệt đối không có ác ý, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì? Chỉ là cảm thấy người phụ nữ như tôi đặt tên mình bên cạnh bọn họ là có thể nâng cao một bước, tôi có thể có cơ hội vào làm việc ở CCN, làm cấp dưới của anh, đều là vì làm “Ngủ mỹ nhân” mà được sao?” Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng của nàng lấp lánh dưới ánh đèn, những lời như vậy nàng nói ra không có mùi thuốc súng, chỉ có chút cúi đầu thở dài.

“Không phải, năng lực công tác của em đủ làm cho tôi tin phục, cho dù lúc trước có chút thành kiến đối với em, nhưng không thể không thừa nhận lúc trước thật là nhìn lầm người.” Anh và nàng là loại người giống nhau, vì mục tiêu của mình mà không ngừng cố gắng. Hơn nữa anh có một loại trực giác, một ngày nào đó nàng sẽ giữ vị trí quan trọng ở CCN.

Nàng cảm thấy buồn cười, nhìn ánh mắt nhấp nháy chân thành tha thiết của anh, nghe được thủ trưởng khen ngợi mình như vậy, có phải nên có cảm giác lâng lâng hay không? “Tôi cố gắng làm việc cho anh xem quả là có tác dụng…” Nàng thừa nhận lúc trước sở dĩ liều mạng chứng minh bản thân phần lớn là vì anh coi thường nàng.

“Chỉ là, tôi cảm thấy em căn bản không thích hợp với những nơi như thế này, không thích hợp với những người ở đây…” Vừa rồi nhìn nàng nói chuyện với người khác một cách cẩn thận, khi ngồi một mình có cảm giác cô tịch, chỉ cảm thấy không biết có phải nàng đang làm chính mình khó xử?

“Bình thường trong tình huống này, người đàn ông nói vậy sẽ tiếp tục rằng, “Chỉ có tôi mới biết được em thực sự muốn cái gì” đúng không? Nhưng người đàn ông này đã quên mất chính anh ta cũng là người không thuộc về nơi này.” Nàng nghe anh nói bật cười, mặt dần giãn ra, đáy lòng lại bởi vì bị anh nói trúng tâm tư mà thu nhanh lại.

Anh nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, bàn tay đưa ra, bộ dáng mỏi mắt mong chờ, kỳ thật đêm nay anh cũng bất đắc dị bị gọi đến hầu hạ tổng giám đốc phân khu, nhìn vẻ mặt kháng cự của nàng cũng không nói thêm điều gì.

Tiếng nhạc trong yến hội bắt đầu vang lên, mọi người cũng lục tục đứng dậy, lúc nàng trở lại ngồi bên cạnh anh vẫn có điểm thất thần, anh liếc mắt nhìn đường cong duyên dáng nơi bờ vai nàng, nắm tay nàng hỏi, “Sao tay lạnh như vậy, em không thoải mái à?” Ánh mắt bình tĩnh mà thân thiết.

Nàng lắc đầu, những chuyện vừa xảy ra còn quanh quẩn trong lòng, không biếtd dùng biểu tình như thế nào để đối mặt với anh. Đối với chuyện của bọn họ nàng không biết không có nghĩa là hoàn toàn không biết gì cả, công việc đầu tư vào các ngành sản xuất đều mang tính phiêu lưu, nàng thật sự không muốn nhìn thấy có chuyện gì không tốt phát sinh.

Anh huých nhẹ vào khuỷu tay nàng, dường như biết vì sao nàng như vậy, chỉ thấp giọng nói, “Chúng ta về thôi…”. Nàng ngẩng đầu nhìn nụ cười bao dung của anh, trong lòng nhất thời không biết cảm xúc của mình như thế nào.

Ở ngã tư, hàng cột đèn hai bên đường uốn cong duyên dáng, liên tục biến đổi, ngay cả ánh đèn cũng nhảy nhót đứng lên, nhìn vô cùng xinh đẹp. Nhân viên phục vụ mang xe đến tận cửa khách sạn cho anh, nàng chỉ lẳng lặng nhìn những chiếc xe đắt tiền hiếm gặp đỗ đầy bên đường, dưới ánh đèn khẽ phản quang ánh sáng nhạt. Mở cửa xe, hơi ấm từ điều hoà phả vào mặt, nàng hít thật sâu một hơi. Trong không gian yên tĩnh, hai người đều không nói gì, ngoài cửa sổ thoảng qua một cái xe đẩy đứng ven đường, thị lực của nàng không tốt nên không rõ ông già đó đang rao bán cái gì. Anh lại bỗng nhiên dừng xe, nàng bị động tác đột ngột của anh làm bừng tỉnh, “Sao vậy?”

“Đi mua đường sao hạt dẻ…” Anh nói xong liền mở cửa xe đi xuống, nàng cũng vội mở cửa xe đuổi theo, có chút nóng nảy, “Chỗ này là đường một chiều không cho phép dừng xe, hơn nữa nửa đêm rồi lấy đâu ra đường sao hạt dẻ chứ?” Huống chi Lý nhị thiếu chưa bao giờ ăn mấy thứ này, hôm nay là như thế nào đây?

“Anh vừa nhìn thấy xong… Không phải lần trước em nói chỉ có ăn ven đường mới là hương vị chính tông nhất sao?” Anh quay sang nhìn nàng vừa cười vừa giải thích, khoé miệng cong lên một đường ôn nhu rối tinh rối mù, đèn đường toả xuống một dải vàng óng ánh. Gió lạnh thấu xương, anh cởi áo khoác choàng lên người nàng, lúc chiếc áo mang theo hơi ấm của anh chạm vào da thịt nàng, hốc mắt nàng đột nhiên nóng lên. Không biết là lần nào đó anh cùng nàng đi ăn cơm, đi ngang qua F đại nàng đột nhiên nhắc đến hồi học đại học thường không rời được quán đường sao hạt dẻ ven đường này, vừa thơm vừa mềm, mỗi lần đi ra ngoài đều mua hạt dẻ vừa đi vừa ăn về đến tận ký túc xá, đáng tiếc giờ khó mà tìm lại được món quà vặt yêu thích đó… Nàng còn nhớ rõ bộ dáng cười nhạt lúc đó của anh, không ngờ anh lại nhớ kỹ đến thế.

Hai người quay lại chục mét mới nhìn thấy ông già bán hạt dẻ, có một cặp đôi đang chọn lựa hồi lâu, lão bá bộ dáng đã thiếu kiên nhẫn, rốt cuộc là có mua hay không, nói, “Hạt dẻ nhà chúng tôi chỉ dùng mật để sao, không dùng đường hoá học hay parafin công nghiệp, không tìm được chỗ nào bán nữa đâu. Đừng nhìn hạt dẻ nhà khác sao xong đen bóng, bề ngoài thì đẹp thế mà bên trong lại tệ, ăn vào lại ảnh hưởng đến sức khoẻ. Bản tin vẫn hay nói, “Ảnh hưởng nghiêm trọng đến não bộ lại gây biến chứng ở gan phổi” đó sao…” Dung Ý nghẹn cười, thầm than đầu năm nay ngay cả người bán hạt dẻ cũng đã trở thành chuyên gia y học rồi.

Mua mười đồng hạt dẻ, nàng bỏ cả bọc giấy vào trong túi áo khoác may thủ công ở Anh quốc của anh, cảm thấy anh thoáng giậm chân giận dữ, nhưng cảm giác ấm áp dễ chịu gần với cơ thể thật đúng là thoải mái. Kỳ thật hạt dẻ rất ngon, hạt nhỏ đều, dùng móng tay tách nhẹ là mở ra, còn phát ra tiếng xì nhè nhẹ, lớp da màu vàng sậm, vừa mềm vừa ngọt, nàng đưa lên miệng anh, anh cười nhẹ nhàng lắc đầu.

“Giả bộ đứng đắn, em không tin anh chưa từng ăn ở quán ven đường.” Nàng vừa say mê ăn, vừa chém tay vào không khí nói chắc nịch.

“Thật ra là đã từng ăn… Trước đây ở ngõ nhỏ bên cạnh trường học có một ông lão bán niêm cao, dùng xe đạp để chở một cái tủ kính, bên trong có từng chiếc niêm cao xếp ngay ngắn. Anh còn nhớ rõ bên trong nhân đường, ăn vào vừa lạnh, vừa mềm lại vừa dai.” Đó là khi tan học anh lén cùng Hứa Tuấn Hằng trốn đi ăn, cảm giác vô cùng mới mẻ mà kích thích.

Nàng thích nghe anh nhẹ nhàng kể chuyện ngày xưa, hai tay đút vào túi áo anh, tiến lên trước một bước nói, “Hôm nay, em xin lỗi… Em chỉ là không muốn gặp bọn họ.” Ánh mắt nàng nhìn anh áy náy.

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, “Đã tiến bộ nhiều rồi…” Trầm ngâm chốc lát lại mở miệng nói, “Chỉ có điều anh không hy vọng em để ý đến bất cứ ai, chỉ đến khi nào em hoàn toàn không ngần ngại xuất hiện cùng một chỗ với người nào đó, mới là thực sự buông ta.” Anh nói lưu loát mang theo cả sự chờ mong hay là cường ngạnh.

“Anh có phải cũng quá độc đoán rồi hay không?” Nàng bật cười nhìn ánh mắt thẳng thắn thành khẩn của anh, tiến vào trong lòng anh nói, “Em chỉ muốn về sau không xuất hiện cùng nhau nữa là tốt rồi…” Dù sao cũng không có khả năng hết yêu trở thành bạn, rõ ràng là hoàn toàn không có chút liên quan nào sẽ tốt hơn.

“Sao nghe như có cảm giác cả đời không qua lại với nhau ấy nhỉ? Như vậy cũng quá vô tình đấy.” Ánh mắt anh hiện lên một tia cảm xúc khó gọi tên nhưng mau chóng chìm mất, muốn thực sự cả đời không qua lại với nhau, trò chơi sẽ không còn thú vị.

“Cả đời không qua lại với nhau càng tốt…” Nàng thấp giọng nỉ non, mặt sát vào ngực anh lắng nghe nhịp tim quen thuộc ở nơi đó, chỉ hi vọng hết thảy bình an, vô ba vô lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện