Tích Ý Kéo Dài
Chương 69
“Cô thấy máu là bị choáng sao?” Hứa Tuấn Hằng từ xa nửa đêm dẫn theo bác sĩ chạy tới, kinh ngạc nhất không phải là Lý Tịch một thân đầy máu mà là Dung Ý thân thể cứng ngắc không chút phản ứng đứng ở cửa, mặt trắng bệch như tượng sáp. Tay theo thói quen cho vào túi định lấy thuốc ra hút, chợt nhớ ra lại dừng lại, thở dài. Vừa rồi nghe thấy anh gặp chuyện không may liền chạy như cháy nhà lại đây, quay đầu ngẫm lại thấy mình thật chẳng khác nào tiểu trợ lý của Lý nhị.
Nàng máy móc lắc đầu, chỉ là nàng sợ hãi quá nên mất đi phản ứng bình thường thôi. Đột nhiên nàng nhớ tới đêm ba đi, cũng là như thế này, trong bóng đêm vô tận, cả một giường trắng tinh dính đầy máu. Ý nghĩ trống rỗng, tay chân dường như không còn là của mình, cuối cùng vẫn là Lý Tịch lảo đảo đẩy nàng ra khỏi cửa. Quản gia trấn định hơn so với nàng, chẳng những gọi điện thoại cho bác sĩ tới còn gọi cả Hứa Tuấn Hằng tới nữa.
“Tôi có thể vào xem anh ấy như thế nào được không?” Nàng xoay đầu nhìn qua cánh cửa khép hờ, bác sĩ đi vào đã hơn 10 phút. Người bình thường làm sao lại có thể chảy máu cả nửa giờ như thế? Nàng có điểm ảo não không biết có phải tại mình đã quá nặng tay hay không, đúng lúc đó thì cửa mở ra.
Bác sĩ vốn sắc mặt không được tốt, nhưng nhìn thoáng qua Dung Ý biểu tình ảo não tự trách như vậy liền cười cười thoải mái nói, “Niêm mạc mũi bị vỡ mạch máu gây xuất huyết, giờ đã cầm lại rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, về sau cẩn thận một chút là được.” Khuôn mặt tươi cười gượng gạo có điểm không phù hợp với ánh mắt ám trầm. Có điều Dung Ý đang thở phào nhẹ nhõm kia không chú ý đến vẻ mặt của ông, chỉ cảm thấy hạ được tảng đá lớn trong lòng. Thân mình hướng vào bên trong dò xét, thoáng nhìn Lý Tịch đang tựa lưng vào thành giường gọi điện cho ai đó, dép lông nhẹ nhàng cọ vào khung cửa, không biết nên đi vào hay không.
Hứa Tuấn Hằng đang định đưa bác sĩ xuống lầu, lại nghe Lý Tịch gọi điện đến bảo anh đem máy tính và tài liệu trong thư phòng vào cho anh. Liếc liếc mắt nhìn Dung Ý đang dựa vào tường sửng sốt, anh nhịn không được tỏ vẻ xem thường, nửa đêm chạy tới, hoá ra là để làm vật hi sinh cho hai người này sao?
“Đã khuya rồi anh còn định làm việc sao?” Nàng tới gần bên giường, anh đã thay quần áo ngủ bình thường, dưới ánh đèn mờ nhạt nơi đầu giường, khuôn mặt vẫn tái nhợt vì mất máu. Nàng nhớ rõ anh có vẻ như bị thiếu máu, thân thể vốn không khoẻ, còn chảy nhiều máu như vậy nữa. Nàng nhất thời không biết nói gì, vắt hết óc nghĩ ngợi cuối cùng cũng chỉ biết nói, “Vừa rồi em không cố ý, bây giờ anh còn đau nữa không?”
Anh ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt mang theo tơ máu đầy mệt mỏi không bình tĩnh trong suốt như bình thường. Tay nàng nhẹ nhàng vuốt qua sống mũi thẳng tắp của anh, vừa bị tay nàng đập vào, hiện tại hơi đỏ lên. Anh nghiêng đầu né tránh tay nàng, trong mắt hiện ra một tia chán ghét, tuy rằng nàng không hiểu anh rốt cuộc chán ghét cái gì.
“Em cảm thấy mình cần nói chuyện một chút.” Nàng ngồi lên giường, lôi kéo tay anh. Dường như có điểm giống với giảng đạo lý cho đứa con nít, nàng cố gắng sắp xếp từ ngữ để nói rõ ràng với anh, “Nói như thế nào nhỉ, anh cũng phải khống chế bản thân một chút chứ, tỷ như lựa chọn địa điểm, thời gian, thời điểm… Phụ nữ có chu kỳ sinh lý của mình, cũng có lúc mệt mỏi không muốn… Nếu em thực sự không muốn, anh có thể thông cảm một chút được không, đừng ép em làm việc mà tạm thời em không có hứng thú…? Anh vẫn thể hiện biểu tình “Thì sao?” làm cho nàng giận dữ, “Dù sao ý của em cũng chỉ đơn giản là anh có thể tôn trọng ý kiến của em một chút hay không… Anh có hiểu không vậy?”
“Ý của em là anh không đủ tôn trọng em?” Anh nhướng mày nhìn nàng, thanh âm khàn khàn mà bình tĩnh.
“Không phải là không đủ, chúng ta cần phải câu thông một chút...”
Khoá cửa răng rắc mở ra là cho Dung Ý ngừng lại, Hứa Tuấn Hằng đứng ở cửa cầm laptop và tài liệu của Lý Tịch tiến thoái lưỡng nan, ngượng ngùng nói “Xin lỗi cắt ngang câu thông của hai người.” Im ắng đem đồ tới để cạnh Lý Tịch, lại im ắng rời khỏi, anh càng ngày càng cảm thấy chính mình giống tiểu thái giám ở bên cạnh hoàng đế, nhận thức này khiến anh vô cùng khó chịu, khẩn cấp đóng cửa chạy lấy người. Dù sao Lý nhị phát hoả cũng không phải chuyện nhỏ. Ngày đó ở tiêu hội gặp Dương Miễn xong, vẻ mặt Lý Tịch càng ngày càng lạnh tuấn, anh đã ngửi được trước mùi của bão táp đến gần.
Lý Tịch tựa hồ như không muốn tiếp tục đề tài này với nàng, tuỳ tay lấy một tập tài liệu, một trang giấy A4 rời xuống đất. Dung Ý phản xạ có điều kiện ngồi xổm xuống nhặt lên, biểu tình khi nhìn thấy nội dung trong nháy mắt đọng lại. Không gian trong phòng ấm áp mà nàng lại cảm thấy tay chân lạnh lẽo đến cứng đờ. Nhẹ nhàng đặt tờ giấy lên trước mặt anh, “Anh đây là có ý gí? Cho người theo dõi em sao?” Trang giấy kể lại toàn bộ hành trình của nàng lúc ở Hàng Châu đi qua chỗ nào, gặp ai, thậm chí còn chụp cả ảnh hành lang khách sạn, nàng cảm thấy giống như bị đám người nào đó lấy hết quần áo vây xem, nhục nhã vô cùng.
Anh không chút kinh ngạc, cười cười, trên mặt là vẻ lạnh lùng chưa từng thấy trước đây, “Muốn người khác tôn trọng em, em có phải cũng nên tôn trọng cảm thụ của anh hay không? Bên này vừa gọi điện tán gẫu với anh xong, bên kia liền cùng tình nhân cũ kề vai sát cánh đi khách sạn hẹn hò… Dung Ý, anh đã thực xem nhẹ em!” Cái này gọi là lời nói phun bởi rượu, khí bốc lên, có lẽ chính anh cũng không rõ mình đang nói gì.
Nàng có điểm khó có thể tin nhìn anh, tay chân lạnh lẽo, nghĩ đến việc nhất cử nhất động của mình đều bị người khác nắm trong tay, đột nhiên có loại cảm giác sởn gai ốc, “Tối hôm đó là vì anh ta say đến bất tỉnh nhân sự, em mới đưa anh ta vào khách sạn, từ đầu đến cuối căn bản chưa phát sinh chuyện gì cả…”
“Đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì thì chỉ có các người mới biết được thôi.” Lời của anh đầy ý tứ khiêu khích, hàm xúc mười phần, nhớ tới dấu hôn trên vai nàng hôm đó, còn có chiếc khuyên tai Dương Miễn giao cho anh, trong đầu nhất thời lửa cháy lại bốc lên.
Nàng chỉ cảm thấy đầu choáng váng nặng nề, nói không nên lời, cảm giác không được tin tưởng tràn ngập trong lòng. Cố gắng áp chế chính mình đừng nhìn anh, thật lâu sau mới nói, “Có lẽ chúng ta đều cần chút thời gian để tỉnh táo lại…” Lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng của anh. Một đêm đó, nàng ở trong phòng khách trằn trọc, trắng đêm không ngủ.
Thang máy dừng lại ở tầng 24, nàng một tay cầm tập tài liệu, vô hồn bước ra ngoài. Tìm được chỗ của mình, ngồi xuống, cảm thấy mệt rã rời mà vẫn phải mở máy tính ra kiểm tra thư tín. Nàng ghét việc mọi vách ngăn trong văn phòng đều làm bằng thuỷ tinh trong suốt, không có rèm hay cái gì che chắn, muốn làm gì cũng phải lo lắng đề phòng.
Tối hôm qua cả đêm không ngủ, sáng nay lại dậy sớm đi làm, nàng đã vô cùng mệt mỏi, tệ nhất là quần áo của nàng đều nằm trong phòng quần áo ngay đầu phòng ngủ của anh. Tối hôm qua hai người như vậy, nàng làm sao có thể mặt dày mà hạ mình trước chứ? Đi ra phòng khách lại nhìn thấy quản gia từ thư phòng bước ra, nàng nháy mắt ra dấu, quản gia chỉ đáp lại nàng bằng ánh mắt hàm ý thâm sâu đầy vẻ bất đắc dĩ. Không có cách nào khác, cuối cùng nàng vẫn phải rón ra rón rén mở cửa vào, may mà anh ngủ rất say, lông mày hơi nhăn lại, râu trên cằm như ẩn như hiện, sắc mặt không tốt hơn hôm qua là bao… Vĩnh Tình tỷ nói quả không sai, trên thế gian này luôn luôn có một người đàn ông khiến ta đau lòng, khiến ta cắn răng, lại làm cho ta không thể nề hà bị người đó hấp dẫn, muốn ngừng mà không được. Nàng kiềm chế tâm tình chạy nhanh lấy quần áo rồi bỏ chạy lấy người, trong lòng mặc niệm, “Ok, Ok, hiện tại là rùng mình, rùng mình…”
Thật vất vả mới chịu đựng được đến giờ nghỉ trưa, không còn hơi sức để cười nói với mọi người, nàng chui vào một góc sáng sủa trong phòng trà, một tay cầm hộp trứng luộc nước trà, một tay tuỳ tiện cầm cuốn tạp chí bên cạnh lên. Vừa mở ra, đập vào mắt là một loạt tin tức nhàm chán, nhất thời cũng chẳng có hứng thú. Rõ ràng điện thoại không hề có tín hiệu gì, vậy mà nàng cứ lăn qua lộn lại tưởng như nó rung rung. Nhìn thời gian, giờ này chắc cũng phải rời giường rồi chứ? Ngày hôm qua tốt xấu gì cũng náo loạn một hồi, cũng nên gọi điện tới mà nói gì đi chứ?
Cứ cầm di động phân vân như vậy mãi, ngay cả khi cơm đã nguội lạnh vẫn chưa ăn được miếng nào, cuối cùng đành phải đổ hết đi. Jenny vừa vào nhìn thấy Dung Ý bộ dáng như quả cà ủng, tinh quái hỏi câu, “Easy, không có việc gì chứ? Gần đây thấy tinh thần cậu hình như không tốt lắm.” Gần đây không nghe thấy nàng cùng Vincent có chuyện gì, chẳng lẽ là bài? Cô dù sao cũng mong bọn họ ổn thoả, như vậy sẽ đỡ cả ngày mệt mỏi.
“Không sao, chỉ là gần đây ngủ không ngon thôi.” Nàng lấy cốc đến chỗ máy đun nước, hơi nước nóng bay lên trong nháy mắt, hương cà phê nồng đậm đánh sâu vào thần kinh.
“Mình thấy gần đây chắc là cậu mệt lắm. Vincent cũng thật là, dù sao cậu cũng chỉ là trợ lý tạm thời, lúc này chẳng khác gì thay anh ta làm hết việc trước việc sau. Cậu nhớ phải bảo anh ta nói chuyện với phòng nhân sự xin tăng lương mới được…” Jenny nói chuyện câu được câu không, di động trên bàn Dung Ý đột nhiên kêu vang, cái cốc thoáng nghiêng đi một chút, vài giọt nước sôi rớt vào ngón cái bên phải, một mảng da thịt nhất thời đỏ ửng.
Nàng chỉ lo đặt cốc xuống để nhanh chóng nhấc điện thoại, khoé miệng có điểm đắc ý, thế nào còn cảm thấy đau được? Bay nhanh cầm lấy điện thoại lên, không nhìn số hiển thị mà đi thẳng ra bên ngoài hành lang, chậm rãi hít vào một hơi, “A lô?”
“Dung Ý à, trịnh trọng nói cho cậu một tin vô cùng vui vẻ. Có nhớ cái váy ở cửa hàng mà 2 đứa mình vẫn thích nhưng mà tiếc tiền không dám mua không? Ông trời thật có mắt, hôm nay mình tự nhiên lại nhìn thấy nó, ô ô, quan trọng nhất là giảm giá tới 7 phần…” Cổ Duyệt thao thao bất tuyệt tiếp tục nói rằng cô ấy mất bao nhiêu công sức để tìm thấy nó, nét cười của Dung Ý khi cầm lấy điện thoại nhanh chóng tiêu tan không còn bóng dáng, khoé miệng rút trừu, không vui.
“Ai, để sau khi tan tầm mình qua đón cậu, nhanh chóng đến rước nó về, đừng có để đến lúc đó lại bảo mình là không dứt được công việc ra đấy nhé!”
“Để lúc khác đi, mấy ngày nay mình không có tâm tình đi dạo phố.” Nàng thuận miệng ứng phó, âm điệu trầm thấp khác hẳn giọng tràn đầy hứng thủ của Cổ Duyệt.
“Có phải gần đây cậu gặp chuyện gì không? Đó không phải là cái mà cậu vẫn thích nhất sao? Không phải vừa nhìn thấy tin tức về Dương Miễn ở bản tin giữa trưa lại thở dài cho mối tình đầu đấy chứ?”
“Cái gì mà lại liên quan đến Dương Miễn chứ? Mình đã bỏ qua lâu rồi, chỉ có mấy người suốt ngày nhắc tới chuyện này, không cảm thấy phiền sao?” Ngữ khí của nàng đột nhiên trở nên thiếu kiên nhẫn, vốn bởi vì Lý Tịch tối qua tức giận liên quan đến Dương Miễn mà tâm tình không tốt, nay lại bị Cổ Duyệt nhắc đến, ngữ khí tự nhiên ác liệt.
Bên kia Cổ Duyệt rõ ràng dừng lại một chút, cô chỉ là tuỳ tiện nói đùa thôi mà, không ngờ Dung Ý lại phản ứng mạnh như vậy, “Cậu làm sao thế? Ăn phải hoả dược sao? Hay là cãi nhau với Lý Tịch?”
“Do kỳ sinh lý, hôm qua ngủ muộn, hôm nay lại nhiều việc. Chuyện đi dạo phố chờ mình rảnh rỗi rồi nói sau. Giờ mình phải làm việc, không có chuyện gì thì mình cúp máy nhé.” Dung Ý không dám nói nhiều với cô, quân sư quạt mo Cổ Duyệt này mà nghe được nàng cùng Lý Tịch giận dỗi nhau thì không biết sẽ hành hạ nàng như thế nào nữa.
Quay trở lại phòng trà, ở đó đã có thêm vài người, tất cả đều vây quanh tờ báo trên bàn không biết đang chỉ trỏ nghiên cứu cái gì, nàng không muốn để ý tới, chỉ thu dọn đồ của mình trở về văn phòng. Chỉ nghe thấy một giọng nữ bén nhọn nói, “Xem báo thì có gì hay ho chứ, đương nhiên là chỉ có tin tức thôi. Chúng ta mệt thế này làm gì được…” Đoàn người lập tức giải tán, lại ngẩng đầu lên nhìn màn hình tivi.
“Vào hồi 10h sáng nay, một sự kiện gây chấn động toàn bộ thị trường lần đầu tiên xảy ra, trong công ty nhiều vị lãnh đạo cấp cao, bao gồm giám đốc tài vụ, trưởng phòng thuế vụ bởi vì bị nghi ngờ đưa hối lộ, trốn thuế, liên quan đến nhiều cán bộ trong ngành nhằm mục đích thao túng thị trường chứng khoán đã bị đưa về cơ quan chức trách để điều tra. Lúc 11h, chủ tịch đương nhiệm của Đan Trữ - Dương Miễn, cũng được đưa về trụ sở để hỗ trợ điều tra. Theo tin tức mới nhất, cổ phiếu của Đan Trữ đang lao dốc. Trước đây, vài người đặt nghi vấn Đan Trữ bởi vì sao hối mà thành tích quý trước bất ngờ nổi bật, đã ký kết được các hợp đồng khó khăn nhất, cố gắng giành hạng mục S&D để hợp tác vì sẽ giúp giải quyết được vấn đề tài chính, S&D đã muốn can thiệp vào vấn đề này, không loại trừ khả năng dùng thủ đoạn để xử lý tranh chấp hợp đồng… Người trong ngành phân tích rằng, có liên quan đến những vấn đề lớn như vậy chắc chắn không phải tầm thường. Cũng theo các tin tức đáng tin cậy khác, sự kiện này sẽ nhanh chóng có kết quả, quá trình thay thế nhân sự cấp cao của Đan Trữ có thể sẽ sớm bùng nổ…”
Tin đồn về Đan Trữ tuôn ra như vậy quả thực làm cho người ta có chút nghi hoặc, Dung Ý cầm tách cà phê đứng trong góc lắng nghe, trong đầu chợt có một chỗ trống, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại. Người đàn ông của kẻ khác nàng không có hứng thú quan tâm, trước hết vẫn là quan tâm người của mình đã. Nàng cho tới bây giờ vẫn không muốn cúi đầu trước những thế lực tàn bạo, đặc biệt là kẻ tàn bạo khiến nàng hận nghiến răng kia.
Trở lại văn phòng, nàng bắt đầu gọi điện thoại, tiếng máy bàn ở nhà kêu “Đô đô đô…” làm cho nàng mất kiên nhẫn. Gọi di động, tắt máy. Nàng nhíu nhíu mày, anh rất hiếm khi vì công việc mà tắt máy. Được rồi, chỉ có thể gọi tới công ty thôi. Trên thực tế nàng rất hiếm khi trực tiếp gọi điện đến công ty của anh, vì thư ký tiểu thư đầy năng lực của anh luôn có thể nhẹ nhàng khiến cho các cô gái gọi đến công ty tìm anh phải tự động tước vũ khí đầu hàng.
“Xin chào Dung tiểu thư, Lý tiên sinh đã bay đi Hương Cảng sáng nay rồi ạ.” Thư ký vẫn nhẹ nhàng mà đánh nát mọi cách lấy lòng của nàng. Một câu cũng không nói đã bay đi Hương Cảng rồi sao? Nàng buông điện thoại, nhớ tới câu nói hồ ngôn loạn ngữ của anh tối qua, “Anh đem Đan Trữ mua lại cho em chơi nhé?” Cùng gió lốc lao vào Đan Trữ sáng nay thật trùng hợp, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy áp lực bất thường.
Nàng máy móc lắc đầu, chỉ là nàng sợ hãi quá nên mất đi phản ứng bình thường thôi. Đột nhiên nàng nhớ tới đêm ba đi, cũng là như thế này, trong bóng đêm vô tận, cả một giường trắng tinh dính đầy máu. Ý nghĩ trống rỗng, tay chân dường như không còn là của mình, cuối cùng vẫn là Lý Tịch lảo đảo đẩy nàng ra khỏi cửa. Quản gia trấn định hơn so với nàng, chẳng những gọi điện thoại cho bác sĩ tới còn gọi cả Hứa Tuấn Hằng tới nữa.
“Tôi có thể vào xem anh ấy như thế nào được không?” Nàng xoay đầu nhìn qua cánh cửa khép hờ, bác sĩ đi vào đã hơn 10 phút. Người bình thường làm sao lại có thể chảy máu cả nửa giờ như thế? Nàng có điểm ảo não không biết có phải tại mình đã quá nặng tay hay không, đúng lúc đó thì cửa mở ra.
Bác sĩ vốn sắc mặt không được tốt, nhưng nhìn thoáng qua Dung Ý biểu tình ảo não tự trách như vậy liền cười cười thoải mái nói, “Niêm mạc mũi bị vỡ mạch máu gây xuất huyết, giờ đã cầm lại rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, về sau cẩn thận một chút là được.” Khuôn mặt tươi cười gượng gạo có điểm không phù hợp với ánh mắt ám trầm. Có điều Dung Ý đang thở phào nhẹ nhõm kia không chú ý đến vẻ mặt của ông, chỉ cảm thấy hạ được tảng đá lớn trong lòng. Thân mình hướng vào bên trong dò xét, thoáng nhìn Lý Tịch đang tựa lưng vào thành giường gọi điện cho ai đó, dép lông nhẹ nhàng cọ vào khung cửa, không biết nên đi vào hay không.
Hứa Tuấn Hằng đang định đưa bác sĩ xuống lầu, lại nghe Lý Tịch gọi điện đến bảo anh đem máy tính và tài liệu trong thư phòng vào cho anh. Liếc liếc mắt nhìn Dung Ý đang dựa vào tường sửng sốt, anh nhịn không được tỏ vẻ xem thường, nửa đêm chạy tới, hoá ra là để làm vật hi sinh cho hai người này sao?
“Đã khuya rồi anh còn định làm việc sao?” Nàng tới gần bên giường, anh đã thay quần áo ngủ bình thường, dưới ánh đèn mờ nhạt nơi đầu giường, khuôn mặt vẫn tái nhợt vì mất máu. Nàng nhớ rõ anh có vẻ như bị thiếu máu, thân thể vốn không khoẻ, còn chảy nhiều máu như vậy nữa. Nàng nhất thời không biết nói gì, vắt hết óc nghĩ ngợi cuối cùng cũng chỉ biết nói, “Vừa rồi em không cố ý, bây giờ anh còn đau nữa không?”
Anh ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt mang theo tơ máu đầy mệt mỏi không bình tĩnh trong suốt như bình thường. Tay nàng nhẹ nhàng vuốt qua sống mũi thẳng tắp của anh, vừa bị tay nàng đập vào, hiện tại hơi đỏ lên. Anh nghiêng đầu né tránh tay nàng, trong mắt hiện ra một tia chán ghét, tuy rằng nàng không hiểu anh rốt cuộc chán ghét cái gì.
“Em cảm thấy mình cần nói chuyện một chút.” Nàng ngồi lên giường, lôi kéo tay anh. Dường như có điểm giống với giảng đạo lý cho đứa con nít, nàng cố gắng sắp xếp từ ngữ để nói rõ ràng với anh, “Nói như thế nào nhỉ, anh cũng phải khống chế bản thân một chút chứ, tỷ như lựa chọn địa điểm, thời gian, thời điểm… Phụ nữ có chu kỳ sinh lý của mình, cũng có lúc mệt mỏi không muốn… Nếu em thực sự không muốn, anh có thể thông cảm một chút được không, đừng ép em làm việc mà tạm thời em không có hứng thú…? Anh vẫn thể hiện biểu tình “Thì sao?” làm cho nàng giận dữ, “Dù sao ý của em cũng chỉ đơn giản là anh có thể tôn trọng ý kiến của em một chút hay không… Anh có hiểu không vậy?”
“Ý của em là anh không đủ tôn trọng em?” Anh nhướng mày nhìn nàng, thanh âm khàn khàn mà bình tĩnh.
“Không phải là không đủ, chúng ta cần phải câu thông một chút...”
Khoá cửa răng rắc mở ra là cho Dung Ý ngừng lại, Hứa Tuấn Hằng đứng ở cửa cầm laptop và tài liệu của Lý Tịch tiến thoái lưỡng nan, ngượng ngùng nói “Xin lỗi cắt ngang câu thông của hai người.” Im ắng đem đồ tới để cạnh Lý Tịch, lại im ắng rời khỏi, anh càng ngày càng cảm thấy chính mình giống tiểu thái giám ở bên cạnh hoàng đế, nhận thức này khiến anh vô cùng khó chịu, khẩn cấp đóng cửa chạy lấy người. Dù sao Lý nhị phát hoả cũng không phải chuyện nhỏ. Ngày đó ở tiêu hội gặp Dương Miễn xong, vẻ mặt Lý Tịch càng ngày càng lạnh tuấn, anh đã ngửi được trước mùi của bão táp đến gần.
Lý Tịch tựa hồ như không muốn tiếp tục đề tài này với nàng, tuỳ tay lấy một tập tài liệu, một trang giấy A4 rời xuống đất. Dung Ý phản xạ có điều kiện ngồi xổm xuống nhặt lên, biểu tình khi nhìn thấy nội dung trong nháy mắt đọng lại. Không gian trong phòng ấm áp mà nàng lại cảm thấy tay chân lạnh lẽo đến cứng đờ. Nhẹ nhàng đặt tờ giấy lên trước mặt anh, “Anh đây là có ý gí? Cho người theo dõi em sao?” Trang giấy kể lại toàn bộ hành trình của nàng lúc ở Hàng Châu đi qua chỗ nào, gặp ai, thậm chí còn chụp cả ảnh hành lang khách sạn, nàng cảm thấy giống như bị đám người nào đó lấy hết quần áo vây xem, nhục nhã vô cùng.
Anh không chút kinh ngạc, cười cười, trên mặt là vẻ lạnh lùng chưa từng thấy trước đây, “Muốn người khác tôn trọng em, em có phải cũng nên tôn trọng cảm thụ của anh hay không? Bên này vừa gọi điện tán gẫu với anh xong, bên kia liền cùng tình nhân cũ kề vai sát cánh đi khách sạn hẹn hò… Dung Ý, anh đã thực xem nhẹ em!” Cái này gọi là lời nói phun bởi rượu, khí bốc lên, có lẽ chính anh cũng không rõ mình đang nói gì.
Nàng có điểm khó có thể tin nhìn anh, tay chân lạnh lẽo, nghĩ đến việc nhất cử nhất động của mình đều bị người khác nắm trong tay, đột nhiên có loại cảm giác sởn gai ốc, “Tối hôm đó là vì anh ta say đến bất tỉnh nhân sự, em mới đưa anh ta vào khách sạn, từ đầu đến cuối căn bản chưa phát sinh chuyện gì cả…”
“Đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì thì chỉ có các người mới biết được thôi.” Lời của anh đầy ý tứ khiêu khích, hàm xúc mười phần, nhớ tới dấu hôn trên vai nàng hôm đó, còn có chiếc khuyên tai Dương Miễn giao cho anh, trong đầu nhất thời lửa cháy lại bốc lên.
Nàng chỉ cảm thấy đầu choáng váng nặng nề, nói không nên lời, cảm giác không được tin tưởng tràn ngập trong lòng. Cố gắng áp chế chính mình đừng nhìn anh, thật lâu sau mới nói, “Có lẽ chúng ta đều cần chút thời gian để tỉnh táo lại…” Lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng của anh. Một đêm đó, nàng ở trong phòng khách trằn trọc, trắng đêm không ngủ.
Thang máy dừng lại ở tầng 24, nàng một tay cầm tập tài liệu, vô hồn bước ra ngoài. Tìm được chỗ của mình, ngồi xuống, cảm thấy mệt rã rời mà vẫn phải mở máy tính ra kiểm tra thư tín. Nàng ghét việc mọi vách ngăn trong văn phòng đều làm bằng thuỷ tinh trong suốt, không có rèm hay cái gì che chắn, muốn làm gì cũng phải lo lắng đề phòng.
Tối hôm qua cả đêm không ngủ, sáng nay lại dậy sớm đi làm, nàng đã vô cùng mệt mỏi, tệ nhất là quần áo của nàng đều nằm trong phòng quần áo ngay đầu phòng ngủ của anh. Tối hôm qua hai người như vậy, nàng làm sao có thể mặt dày mà hạ mình trước chứ? Đi ra phòng khách lại nhìn thấy quản gia từ thư phòng bước ra, nàng nháy mắt ra dấu, quản gia chỉ đáp lại nàng bằng ánh mắt hàm ý thâm sâu đầy vẻ bất đắc dĩ. Không có cách nào khác, cuối cùng nàng vẫn phải rón ra rón rén mở cửa vào, may mà anh ngủ rất say, lông mày hơi nhăn lại, râu trên cằm như ẩn như hiện, sắc mặt không tốt hơn hôm qua là bao… Vĩnh Tình tỷ nói quả không sai, trên thế gian này luôn luôn có một người đàn ông khiến ta đau lòng, khiến ta cắn răng, lại làm cho ta không thể nề hà bị người đó hấp dẫn, muốn ngừng mà không được. Nàng kiềm chế tâm tình chạy nhanh lấy quần áo rồi bỏ chạy lấy người, trong lòng mặc niệm, “Ok, Ok, hiện tại là rùng mình, rùng mình…”
Thật vất vả mới chịu đựng được đến giờ nghỉ trưa, không còn hơi sức để cười nói với mọi người, nàng chui vào một góc sáng sủa trong phòng trà, một tay cầm hộp trứng luộc nước trà, một tay tuỳ tiện cầm cuốn tạp chí bên cạnh lên. Vừa mở ra, đập vào mắt là một loạt tin tức nhàm chán, nhất thời cũng chẳng có hứng thú. Rõ ràng điện thoại không hề có tín hiệu gì, vậy mà nàng cứ lăn qua lộn lại tưởng như nó rung rung. Nhìn thời gian, giờ này chắc cũng phải rời giường rồi chứ? Ngày hôm qua tốt xấu gì cũng náo loạn một hồi, cũng nên gọi điện tới mà nói gì đi chứ?
Cứ cầm di động phân vân như vậy mãi, ngay cả khi cơm đã nguội lạnh vẫn chưa ăn được miếng nào, cuối cùng đành phải đổ hết đi. Jenny vừa vào nhìn thấy Dung Ý bộ dáng như quả cà ủng, tinh quái hỏi câu, “Easy, không có việc gì chứ? Gần đây thấy tinh thần cậu hình như không tốt lắm.” Gần đây không nghe thấy nàng cùng Vincent có chuyện gì, chẳng lẽ là bài? Cô dù sao cũng mong bọn họ ổn thoả, như vậy sẽ đỡ cả ngày mệt mỏi.
“Không sao, chỉ là gần đây ngủ không ngon thôi.” Nàng lấy cốc đến chỗ máy đun nước, hơi nước nóng bay lên trong nháy mắt, hương cà phê nồng đậm đánh sâu vào thần kinh.
“Mình thấy gần đây chắc là cậu mệt lắm. Vincent cũng thật là, dù sao cậu cũng chỉ là trợ lý tạm thời, lúc này chẳng khác gì thay anh ta làm hết việc trước việc sau. Cậu nhớ phải bảo anh ta nói chuyện với phòng nhân sự xin tăng lương mới được…” Jenny nói chuyện câu được câu không, di động trên bàn Dung Ý đột nhiên kêu vang, cái cốc thoáng nghiêng đi một chút, vài giọt nước sôi rớt vào ngón cái bên phải, một mảng da thịt nhất thời đỏ ửng.
Nàng chỉ lo đặt cốc xuống để nhanh chóng nhấc điện thoại, khoé miệng có điểm đắc ý, thế nào còn cảm thấy đau được? Bay nhanh cầm lấy điện thoại lên, không nhìn số hiển thị mà đi thẳng ra bên ngoài hành lang, chậm rãi hít vào một hơi, “A lô?”
“Dung Ý à, trịnh trọng nói cho cậu một tin vô cùng vui vẻ. Có nhớ cái váy ở cửa hàng mà 2 đứa mình vẫn thích nhưng mà tiếc tiền không dám mua không? Ông trời thật có mắt, hôm nay mình tự nhiên lại nhìn thấy nó, ô ô, quan trọng nhất là giảm giá tới 7 phần…” Cổ Duyệt thao thao bất tuyệt tiếp tục nói rằng cô ấy mất bao nhiêu công sức để tìm thấy nó, nét cười của Dung Ý khi cầm lấy điện thoại nhanh chóng tiêu tan không còn bóng dáng, khoé miệng rút trừu, không vui.
“Ai, để sau khi tan tầm mình qua đón cậu, nhanh chóng đến rước nó về, đừng có để đến lúc đó lại bảo mình là không dứt được công việc ra đấy nhé!”
“Để lúc khác đi, mấy ngày nay mình không có tâm tình đi dạo phố.” Nàng thuận miệng ứng phó, âm điệu trầm thấp khác hẳn giọng tràn đầy hứng thủ của Cổ Duyệt.
“Có phải gần đây cậu gặp chuyện gì không? Đó không phải là cái mà cậu vẫn thích nhất sao? Không phải vừa nhìn thấy tin tức về Dương Miễn ở bản tin giữa trưa lại thở dài cho mối tình đầu đấy chứ?”
“Cái gì mà lại liên quan đến Dương Miễn chứ? Mình đã bỏ qua lâu rồi, chỉ có mấy người suốt ngày nhắc tới chuyện này, không cảm thấy phiền sao?” Ngữ khí của nàng đột nhiên trở nên thiếu kiên nhẫn, vốn bởi vì Lý Tịch tối qua tức giận liên quan đến Dương Miễn mà tâm tình không tốt, nay lại bị Cổ Duyệt nhắc đến, ngữ khí tự nhiên ác liệt.
Bên kia Cổ Duyệt rõ ràng dừng lại một chút, cô chỉ là tuỳ tiện nói đùa thôi mà, không ngờ Dung Ý lại phản ứng mạnh như vậy, “Cậu làm sao thế? Ăn phải hoả dược sao? Hay là cãi nhau với Lý Tịch?”
“Do kỳ sinh lý, hôm qua ngủ muộn, hôm nay lại nhiều việc. Chuyện đi dạo phố chờ mình rảnh rỗi rồi nói sau. Giờ mình phải làm việc, không có chuyện gì thì mình cúp máy nhé.” Dung Ý không dám nói nhiều với cô, quân sư quạt mo Cổ Duyệt này mà nghe được nàng cùng Lý Tịch giận dỗi nhau thì không biết sẽ hành hạ nàng như thế nào nữa.
Quay trở lại phòng trà, ở đó đã có thêm vài người, tất cả đều vây quanh tờ báo trên bàn không biết đang chỉ trỏ nghiên cứu cái gì, nàng không muốn để ý tới, chỉ thu dọn đồ của mình trở về văn phòng. Chỉ nghe thấy một giọng nữ bén nhọn nói, “Xem báo thì có gì hay ho chứ, đương nhiên là chỉ có tin tức thôi. Chúng ta mệt thế này làm gì được…” Đoàn người lập tức giải tán, lại ngẩng đầu lên nhìn màn hình tivi.
“Vào hồi 10h sáng nay, một sự kiện gây chấn động toàn bộ thị trường lần đầu tiên xảy ra, trong công ty nhiều vị lãnh đạo cấp cao, bao gồm giám đốc tài vụ, trưởng phòng thuế vụ bởi vì bị nghi ngờ đưa hối lộ, trốn thuế, liên quan đến nhiều cán bộ trong ngành nhằm mục đích thao túng thị trường chứng khoán đã bị đưa về cơ quan chức trách để điều tra. Lúc 11h, chủ tịch đương nhiệm của Đan Trữ - Dương Miễn, cũng được đưa về trụ sở để hỗ trợ điều tra. Theo tin tức mới nhất, cổ phiếu của Đan Trữ đang lao dốc. Trước đây, vài người đặt nghi vấn Đan Trữ bởi vì sao hối mà thành tích quý trước bất ngờ nổi bật, đã ký kết được các hợp đồng khó khăn nhất, cố gắng giành hạng mục S&D để hợp tác vì sẽ giúp giải quyết được vấn đề tài chính, S&D đã muốn can thiệp vào vấn đề này, không loại trừ khả năng dùng thủ đoạn để xử lý tranh chấp hợp đồng… Người trong ngành phân tích rằng, có liên quan đến những vấn đề lớn như vậy chắc chắn không phải tầm thường. Cũng theo các tin tức đáng tin cậy khác, sự kiện này sẽ nhanh chóng có kết quả, quá trình thay thế nhân sự cấp cao của Đan Trữ có thể sẽ sớm bùng nổ…”
Tin đồn về Đan Trữ tuôn ra như vậy quả thực làm cho người ta có chút nghi hoặc, Dung Ý cầm tách cà phê đứng trong góc lắng nghe, trong đầu chợt có một chỗ trống, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại. Người đàn ông của kẻ khác nàng không có hứng thú quan tâm, trước hết vẫn là quan tâm người của mình đã. Nàng cho tới bây giờ vẫn không muốn cúi đầu trước những thế lực tàn bạo, đặc biệt là kẻ tàn bạo khiến nàng hận nghiến răng kia.
Trở lại văn phòng, nàng bắt đầu gọi điện thoại, tiếng máy bàn ở nhà kêu “Đô đô đô…” làm cho nàng mất kiên nhẫn. Gọi di động, tắt máy. Nàng nhíu nhíu mày, anh rất hiếm khi vì công việc mà tắt máy. Được rồi, chỉ có thể gọi tới công ty thôi. Trên thực tế nàng rất hiếm khi trực tiếp gọi điện đến công ty của anh, vì thư ký tiểu thư đầy năng lực của anh luôn có thể nhẹ nhàng khiến cho các cô gái gọi đến công ty tìm anh phải tự động tước vũ khí đầu hàng.
“Xin chào Dung tiểu thư, Lý tiên sinh đã bay đi Hương Cảng sáng nay rồi ạ.” Thư ký vẫn nhẹ nhàng mà đánh nát mọi cách lấy lòng của nàng. Một câu cũng không nói đã bay đi Hương Cảng rồi sao? Nàng buông điện thoại, nhớ tới câu nói hồ ngôn loạn ngữ của anh tối qua, “Anh đem Đan Trữ mua lại cho em chơi nhé?” Cùng gió lốc lao vào Đan Trữ sáng nay thật trùng hợp, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy áp lực bất thường.
Bình luận truyện