Tích Ý Kéo Dài
Chương 72
Trong quán bar, tiếng người ồn ào, nàng ngồi ở một góc, loạng choạng cầm ly rượu, ngửa đầu uống cạn. Lâu lắm rồi nàng không uống rượu như vậy, đầu nặng trịch gục xuống quầy bar. Trong đầu một loạt hình ảnh nhấp nháy hiện lên, Lý Tịch ôm người phụ nữ khác, thư đồng ý giải phẫu Trương Thuỵ Hoa ném ở trên bàn… Kỳ thật cũng không uống nhiều lắm, chỉ có điều nàng không quen uống lẫn lộn các loại rượu, vô vàn cảm xúc nảy lên trong lòng, khó chịu lạ thường. Nhớ đến trước kia ăn cơm, chú A Cửu bên cạnh thường dùng đầu đũa nhúng vào chén rượu rồi cho nàng nếm, lúc ấy trẻ con nào có biết gì, chạm vào rồi nước mắt nước mũi chảy ra giàn dụa. Bây giờ thậm chí còn khó chịu hơn lúc đó gấp trăm ngàn lần, nhưng một giọt nước mắt cũng không chảy ra được… Nàng bắt đầu nhớ tới anh, mỗi lần anh nói với nàng “Khóc đi!” là nàng liền khóc. Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày vì anh mà khóc không ra nước mắt, cho dù khổ sở muốn chết còn phải làm bộ rộng lượng, có thể bao dung. Không nghĩ rằng, nàng nghiêng ngả lảo đảo vấp ngã bao nhiêu lần như vậy mà vẫn chưa rút ra được bài học gì.
Ngồi bên cạnh nàng là một người khách lạ, hình dáng, khuôn mặt có chút quá đáng, đang nói chuyện câu được câu mất với phục vụ quầy bar, thường thường quay đầu sang nói với nàng một hai câu. Giọng mũi pha lẫn tiếng Anh và tiếng Pháp, âm R cuốn lưỡi vô cùng kỳ quái, vừa quá vừa tỉnh lược, nàng nghiêng đầu cố gắng nghe nhưng vẫn chẳng hiểu được anh ta nói cái gì. Cũng đã uống nhiều rồi, nàng chỉ có thể ha ha cười phụ hoạ, ánh mắt mông lung lay động lòng người.
Lúc sau, người kia dựa hẳn vào người nàng, cúi đầu nói bên tai nàng, "peux-tu faire l 'amoure avec moi?" Nàng nghe không hiểu nhưng vẫn cười, người nọ đỡ nàng đứng lên, nói nhỏ gì đó, nàng vừa cười vừa lắc đầu cự tuyệt, khuôn mặt đã mơ hồ, người kia có lẽ là không hiểu, đem nàng lôi ra ngoài.
Ở cách đó không xa, một người đứng nhìn hết thảy mọi việc, bàn tay nắm chặt, các đốt ngón tay kêu răng rắc, bước một bước xông lên đem nàng giữ lại, người nọ cũng không muốn gây chuyện, vội vàng tránh ra.
Tay anh giữ chặt khiến nàng phát đau, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt mịt mù nhìn thấy anh, thật lâu sau mới nhận ra, cười ha ha nói, “Dương Miễn, hoá ra là anh sao?” Nàng cũng chỉ có say đến mức này mới có thể khách khí như vậy nói chuyện với anh, giống như là bạn bè lâu lắm không gặp, lâu đến độ đã quên hẳn những năm tháng qua đi.
Anh cắn răng nói, “Em có biết người vừa rồi nói gì không? Anh ta muốn làm tình với em… Em còn cười sao?” Anh từ quán trà đi theo nàng vào quán bar, nhìn nàng uống rượu hết ly này đến ly khác, lòng nóng như lửa đốt.
“Haha, người Pháp vẫn thường được khen mà…” Nàng hai chân như nhũn ra, đi không vững, miễn cưỡng vịn vào tay anh, ngẩng đầu cười hì hì thống khổ, “Có phải đàn ông ai cũng như vậy không?” Cho nên luôn đem nàng làm trò hề, trước có Dương Miễn, sau có Lý Tịch, đều làm cho nàng không có khả năng chống đỡ như vậy.
“Dung Ý, em đừng như vậy…” Anh thật sự nhìn thấy rất khó chịu, nửa lôi nửa ôm nàng đem ra khỏi quán bar, trên đường không đông lắm, nàng đi vài bước liền vịn vào cột điện bên đường ói ra. Mọi thứ trong bụng hộc ra, cả nước mắt cũng không thể khống chế nữa, tuôn rơi. Anh vừa vỗ vỗ lưng nàng, vừa giúp nàng tựa vào cột điện đứng vững.
Nàng ói đến cuối cùng chỉ còn nôn khan, nước mắt vẫn như vỡ đê không thể vãn hồi, chỉ há miệng ra gào khóc, nàng nhìn ánh mắt của anh, “Anh nói xem… Tôi không làm chuyện gì xấu, tại sao luôn gặp những chuyện chẳng hay ho gì thế này?” Khóc đến thương tâm, khoé miệng lại như tự giễu khẽ gợi lên.
“Thực xin lỗi… Anh không biết rằng đã khiến em chịu nhiều đau thương đến vậy…” Tay anh cứng ngắc mà run nhè nhẹ, đầu cúi xuống gục trước ngực. Đó là vì anh cảm thấy xấu hổ, anh chưa bao giờ biết, có một cô gái từng vì anh mà trả giá hết thảy, anh lại hồn nhiên không biết. Quay đầu lại mới phát hiện, nàng thật sự không còn thuộc về mình.
“Không trách anh, tình yêu… Thứ này giống như tự chảy ra, không thoát ra được, chỉ có thể càng lún càng sâu…” Nàng nấc lên, “Đến tận lúc chôn vùi hơi thở cuối cùng…” Nàng nỗ lực ép ra một nụ cười khó coi hơn cả lúc khóc, “Nhưng làm sao bây giờ, tôi đã trao hết mọi thứ mình có, không bỏ ra được…” Có lẽ nàng đã già thật rồi, nhớ rõ năm đó Dương Miễn ra đi, lúc đến phòng khám nạo bỏ cái thai kia đi, đau đớn như vậy, khóc lóc như vậy, cho dù thương tâm nhưng vẫn chưa từng do dự, chưa bao giờ thấy mờ mịt như hiện tại. Bở gì bây giờ, những thứ ít ỏi nàng có được lại có thể sẽ mất đi.
Thân thể anh run lên, hoá ra đêm nay nàng say rượu không phải vì anh, hay nói cách khác, nàng đã vì một người mà quên đi những khổ đau quá khứ, mà người kia lại gây nên nỗi đau khác cho nàng. “Em… yêu hắn như vậy sao?” Dương Miễn vỗ nhẹ bờ vai không ngừng rung lên nức nở của nàng. Anh từng không muốn thừa nhận có một người thật sự thay thế vị trí của mình, hoàn toàn chiếm cứ trái tim nàng. Nhưng nay lại không có cách nào phủ nhận ảnh hưởng của người kia đối với nàng.
“Lý Tịch…” Nàng cả người mềm nhũn tựa vào người anh, mặt chôn ở cổ anh, nước mắt lướt qua xương quai xanh của anh. Anh từng vô số lần ảo tưởng rằng nàng một lần nữa ở trong lòng mình, hít hà hương thơm tự nhiên của nàng, nay như vậy lại nghe nàng gọi tên một người khác. Hai chữ kia không cần sâu đậm ân tình, nhẹ nhàng kêu hết lần này đến lần khác, mang theo tiếng khóc như là muốn đem hết những thứ trong lòng phóng thích ra. Nghe được vậy, trái tim của anh rối rắm, nếu anh lúc trước không xuất ngoại, có phải hiện tại mọi chuyện sẽ thay đổi hay không? Có phải đôi bàn tay từng nắm chặt khi còn trẻ vẫn có thể kề sát đến cuối cùng?
Lúc nàng mở to mắt ra có lẽ đã là rạng sáng, bầu trời đêm trong thành thị phiếm hồng dưới ánh sáng ban mai. Đầu trướng trướng khó chịu, trong xe, điều hoà bật nhiệt độ cao, hai má nàng nóng bỏng. Bên ngoài có lẽ có mưa bụi, cửa kính xe mờ đi, nhìn thấp thoáng thấy bên ngoài có người. Nàng chậm rãi mở cửa xe, gió lạnh táp vào mặt, nàng khẽ run lên, rượu tỉnh đi hơn nửa.
Dương Miễn thấy cửa xe mở, ngẩng đầu nhìn nàng, tay cầm điện thoại áp vào tai, có lẽ là đang có vấn đề nghiêm trọng, sắc mặt không rõ. Áo khoác thấm ướt, miệng còn ngậm một điếu thuốc lá, có lẽ là bị mưa làm ướt nên khó hút, nàng nhìn anh hít sâu một hơi rồi phả khói ra, cảm thấy xa lạ.
“Hôm nay làm phiền anh…” Là nàng mở miệng trước, khách sáo mà xa lạ.
“Để anh đưa em về.” Anh ném điếu thuốc cháy dở xuống đất, ánh lửa đỏ tươi chạm vào mặt đất ẩm ướt nhanh chóng tàn lụi. Không đợi nàng đáp lại, anh vòng qua đầu xe mở cửa ra.
Chờ nàng lên xe xong, anh lại chậm chạp không giục giã, dừng lại phía trước đèn xanh đèn đỏ nơi ngã tư, thật lâu sau mới nói, “Ngày mai Đan Trữ sẽ có tin tức thông báo chính thức, anh sẽ tạm thời rời khỏi vị trí…” Nàng chỉ yên lặng nghe, không có biểu tình gì, chỉ nhìn cần gạt nước đưa sang trái sang phải. “Kỳ thật có ai là không muốn vô lo vô nghĩ, không tranh giành với thế gian, có điều sống trên thế gian này là phải trả giá đại giới… Những chuyện mẹ làm hôm nay, anh xin lỗi… Dung Ý, anh nợ em, có thể làm gì cho em được không?” Anh nói câu cuối vừa như hỏi, vừa như cảm thán, anh biết chính mình đã cướp đi những thứ quý giá nhất của nàng, cuối cùng vẫn không hiểu rõ.
“Tôi nói rồi, kỳ thật anh không nợ tôi, tất cả những gì tôi làm lúc ấy đều là cam tâm tình nguyện, không ai ép buộc…”
“Có vài thứ… không biết có nên cho em biết hay không…” Anh lấy một tập ảnh từ ngăn tủ ra đưa cho nàng, trong xe đột nhiên yên tĩnh lạ thường. Tay nàng cầm tập ảnh khẽ run lên, không mở ra xem tiếp, chỉ một bức thôi cũng đủ làm nàng khó chịu. Một góc âm u, anh dựa vào tường ngồi dưới đất, một cô gái tóc vàng ngồi trên đùi anh đang tiêm thuốc vào tay, mà anh chỉ cúi đầu híp mắt như đang phê thuốc, khoé miệng có ý cười nhợt nhạt, ánh mắt là vực sâu đen tối, ngũ quan lộ ra khoái cảm khác thường… Tay nàng càng run rẩy, tất cả lỗ chân lông như thu lại, nàng mong mình chỉ đang nằm mơ, một bức ảnh thôi cũng đủ đánh thật mạnh vào trái tim đầy thương tích của nàng, ảnh chụp người thanh niên khuôn mặt còn trẻ con, sao lại làm chuyện xấu xa khó coi như vậy? “Cậu ta ngay cả thuốc cũng không chạm vào…” Làm sao có thể làm việc này? Nàng nhớ tới bức ảnh trên tạp chí mấy ngày trước, ánh mắt anh cũng mơ hồ như thế này, giống như rơi vào giữa khoảng không, cả người cứng ngắc.
“Ảnh này là do bạn đồng học đại học của anh ta cung cấp, theo người đó nói, lúc học đại học anh ta thường xuyên trà trộn vào những chốn đồng tính… Anh không biết em yêu anh ta sâu đậm đến đâu, chỉ nghĩ là không biết em hiểu được bao nhiêu phần bộ mặt thật của anh ta…”
“Anh có thể im đi không?” Ngực nàng phập phồng, lấy tay giữ chặt lại, dùng sức ấn mạnh, nghĩ là như vậy có thể che giấu hết thảy.
Lúc về nhà, mưa càng lúc càng lớn, xung quanh bao phủ hơi nước mông lung, tất cả chìm trong màn mưa. Nàng nhìn bóng người qua cửa kính, cảm thấy choáng váng, nhiều hình ảnh đồng loạt hiện lên trong đầu, lại rất nhiều hình ảnh đột nhiên biến mất, xé tan cõi lòng nàng đau đớn. Nàng đột nhiên không có dũng cảm mở cửa xe, không biết đối mặt với anh như thế nào, và đối mặt với chính mình ra sao.
Vẫn là Dương Miễn thay nàng mở cửa xe, ngẩng đầu nhìn Lý Tịch cả người ướt đẫm, nàng cũng không còn biết chính mình vì sao mà đau. Sao lại có thể như vậy chứ?
Bên kia Lý Tịch nhìn Dương Miễn, nắm chặt bàn tay, khuôn mặt vặn vẹo dữ dội, đi nhanh qua kéo nàng về phía sau, nàng chưa từng thấy anh có sức mạnh như vậy, giống như muốn bóp nát xương cốt của nàng, nước mắt nhanh chóng tràn đầy trong hốc mắt. Anh kéo nàng ra sau rồi lập tức buông tay, một quyền hướng thẳng mặt của Dương Miễn, Dương Miễn thình lình bị lãnh một đấm, đầu vẹo ra sau, cơ mặt co rúm, nhưng không đánh lại. Nhìn ánh mắt Dung Ý muốn anh rời đi, thống khổ cười cười rồi trở lại xe. Có lẽ thật sự nên buông tay… Trước khi rời đi, xe còn bật sáng đèn chiếu thẳng vào hai người, mơ hồ một mảnh.
Lý Tịch không giận mà bật cười, đem mọi cảm xúc áp chế đi, “Em nói muốn tách ra để bình tĩnh chính là đến bên hắn để bình tình?” Hơi thở của anh phảng phất mùi rượu, thậm chí còn đậm hơn cả hương bạc hà nguyên bản trên người anh, vốn là nét riêng của anh.
Nàng vừa bắt đầu, “Căn bản không liên quan đến anh ấy, là vấn đề của hai người chúng ta… Quá khứ đã qua đi, em là đương sự còn không oán giận, các người rối rắm cái gì chứ?” Nàng khó khăn mở miệng, “Lý Tịch, em phát hiện rằng hoá ra em chẳng biết gì về anh, càng ngày càng khó ở cạnh nhau. Cái mà chúng ta muốn căn bản là không giống với…”
“Anh muốn chính là em…” Anh kéo nàng vào trong lòng, mặt nàng áp vào quần áo ướt sũng của anh, khó chịu tới cực điểm.
“Vậy anh có biết em muốn gì không?” Nàng cắn môi, nhìn anh không nói nên lời, “Em chỉ hi vọng có một người để em dựa vào, để em không phải lo lắng sợ hãi, để cho em có thể dựa vào mà khóc… Nhưng anh lại không phải người đó.” Tay nàng túm chặt bức ảnh trong túi, mép nhựa sắc bén cứa vào tay nàng phát đau, nhưng cũng chẳng sánh nổi với nỗi đau gấp ngàn vạn lần trong lòng.
“Không phải như em nghĩ đâu…” Anh ôm hôn hai má của nàng, vẫn không có tác dụng nào, “Đêm đó anh thực sự uống quá nhiều…”
“Chúng ta chia tay đi!” Nàng không biết mình phải lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra những lời này, bên tai đều là những âm thanh ong ong, nàng không thể, không có khí lực chống cự lại những tai nạn phát sinh như hồi còn trẻ, cho nên nàng học cách tự bảo vệ chính mình, học cách giữ lại, học cách cất chứa, ít nhất có thể giúp mình bớt thương tâm.
Ánh mắt anh bi thương mà tuyệt vọng, lại tức giận ngất trời, dùng sức ôm đầu nàng hôn lên môi, nàng giãy dụa, không muốn mình chìm đắm trong hơi thở của anh, hung hăng cắn lên đầu lưỡi đang tham tiến vào miệng nàng của anh, đến lúc cảm thấy có mùi máu tươi trong miệng mà anh vẫn không buông ra, giống như sợ buông ra nàng sẽ đi mất không tìm lại được.
Lồng ngực nàng phập phồng kịch liệt, dường như không thể thở nổi, rút tay ra dùng sức đẩy anh, anh cân bằng vốn không bằng người khác, bị nàng đẩy ra lảo đảo ngã tựa vào tường. Bởi vì động tác quá mạnh, xấp ảnh trong túi áo khoác của nàng rơi ra, nàng nhổ ra một ngụm máu, là của anh. Mùi tanh làm cho nàng buồn nôn, nôn khan không được, chỉ có thể vịn tường thở dốc.
Anh nhìn tập ảnh tung toé trên sàn, đồng tử trong nháy mắt co rút lại, thế này mới dường như sáng tỏ, cười hỏi “Là vì vậy mà cảm thấy ghê tởm anh?” Anh nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng giống như con thú nhỏ đang giãy dụa khi kề bên cái chết, tuyệt vọng mà không cam lòng. “Cái này cũng là Dương Miễn đưa cho em đúng không? Từ đầu đến cuối em không hề nghĩ tới việc nghe anh giải thích…”
“Em không muốn nghe, bởi vì mỗi lần nhớ tới những chuyện anh làm đều cảm thấy ghê tởm… Lý Tịch, mỗi người lúc còn trẻ đều có thể làm những chuyện đáng hối hận, nhưng sẽ không giống anh lại tiếp tục mắc phải lỗi lầm lần nữa… Anh thật sự làm cho em thất vọng rồi.”
Anh vẫn dữ tợn muốn kéo nàng lại, thiết chặt đến mức xương bả vai nàng đau nhói, nàng hung hăng đẩy anh ra gào lên, “Anh điên rồi sao?”
Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhỏ dài mang theo sương mù, “Chết tiệt, tôi đúng là điên rồi nên mới có thể yêu cô như vậy…” Phía sau màn mưa trắng trời trắng đất, hai người gần như vậy cũng chính là gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Nàng nhìn anh lảo đảo bước đi trong mưa, nhìn chiếc xe thể thao rống lên giận dữ rồi lao vút đi như mũi tên xé toạc màn mưa. Đến cuối cùng khi tầm nhìn hoàn toàn khuất bóng anh, nàng mới chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc như đứa trẻ lạc nhà.
Ngồi bên cạnh nàng là một người khách lạ, hình dáng, khuôn mặt có chút quá đáng, đang nói chuyện câu được câu mất với phục vụ quầy bar, thường thường quay đầu sang nói với nàng một hai câu. Giọng mũi pha lẫn tiếng Anh và tiếng Pháp, âm R cuốn lưỡi vô cùng kỳ quái, vừa quá vừa tỉnh lược, nàng nghiêng đầu cố gắng nghe nhưng vẫn chẳng hiểu được anh ta nói cái gì. Cũng đã uống nhiều rồi, nàng chỉ có thể ha ha cười phụ hoạ, ánh mắt mông lung lay động lòng người.
Lúc sau, người kia dựa hẳn vào người nàng, cúi đầu nói bên tai nàng, "peux-tu faire l 'amoure avec moi?" Nàng nghe không hiểu nhưng vẫn cười, người nọ đỡ nàng đứng lên, nói nhỏ gì đó, nàng vừa cười vừa lắc đầu cự tuyệt, khuôn mặt đã mơ hồ, người kia có lẽ là không hiểu, đem nàng lôi ra ngoài.
Ở cách đó không xa, một người đứng nhìn hết thảy mọi việc, bàn tay nắm chặt, các đốt ngón tay kêu răng rắc, bước một bước xông lên đem nàng giữ lại, người nọ cũng không muốn gây chuyện, vội vàng tránh ra.
Tay anh giữ chặt khiến nàng phát đau, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt mịt mù nhìn thấy anh, thật lâu sau mới nhận ra, cười ha ha nói, “Dương Miễn, hoá ra là anh sao?” Nàng cũng chỉ có say đến mức này mới có thể khách khí như vậy nói chuyện với anh, giống như là bạn bè lâu lắm không gặp, lâu đến độ đã quên hẳn những năm tháng qua đi.
Anh cắn răng nói, “Em có biết người vừa rồi nói gì không? Anh ta muốn làm tình với em… Em còn cười sao?” Anh từ quán trà đi theo nàng vào quán bar, nhìn nàng uống rượu hết ly này đến ly khác, lòng nóng như lửa đốt.
“Haha, người Pháp vẫn thường được khen mà…” Nàng hai chân như nhũn ra, đi không vững, miễn cưỡng vịn vào tay anh, ngẩng đầu cười hì hì thống khổ, “Có phải đàn ông ai cũng như vậy không?” Cho nên luôn đem nàng làm trò hề, trước có Dương Miễn, sau có Lý Tịch, đều làm cho nàng không có khả năng chống đỡ như vậy.
“Dung Ý, em đừng như vậy…” Anh thật sự nhìn thấy rất khó chịu, nửa lôi nửa ôm nàng đem ra khỏi quán bar, trên đường không đông lắm, nàng đi vài bước liền vịn vào cột điện bên đường ói ra. Mọi thứ trong bụng hộc ra, cả nước mắt cũng không thể khống chế nữa, tuôn rơi. Anh vừa vỗ vỗ lưng nàng, vừa giúp nàng tựa vào cột điện đứng vững.
Nàng ói đến cuối cùng chỉ còn nôn khan, nước mắt vẫn như vỡ đê không thể vãn hồi, chỉ há miệng ra gào khóc, nàng nhìn ánh mắt của anh, “Anh nói xem… Tôi không làm chuyện gì xấu, tại sao luôn gặp những chuyện chẳng hay ho gì thế này?” Khóc đến thương tâm, khoé miệng lại như tự giễu khẽ gợi lên.
“Thực xin lỗi… Anh không biết rằng đã khiến em chịu nhiều đau thương đến vậy…” Tay anh cứng ngắc mà run nhè nhẹ, đầu cúi xuống gục trước ngực. Đó là vì anh cảm thấy xấu hổ, anh chưa bao giờ biết, có một cô gái từng vì anh mà trả giá hết thảy, anh lại hồn nhiên không biết. Quay đầu lại mới phát hiện, nàng thật sự không còn thuộc về mình.
“Không trách anh, tình yêu… Thứ này giống như tự chảy ra, không thoát ra được, chỉ có thể càng lún càng sâu…” Nàng nấc lên, “Đến tận lúc chôn vùi hơi thở cuối cùng…” Nàng nỗ lực ép ra một nụ cười khó coi hơn cả lúc khóc, “Nhưng làm sao bây giờ, tôi đã trao hết mọi thứ mình có, không bỏ ra được…” Có lẽ nàng đã già thật rồi, nhớ rõ năm đó Dương Miễn ra đi, lúc đến phòng khám nạo bỏ cái thai kia đi, đau đớn như vậy, khóc lóc như vậy, cho dù thương tâm nhưng vẫn chưa từng do dự, chưa bao giờ thấy mờ mịt như hiện tại. Bở gì bây giờ, những thứ ít ỏi nàng có được lại có thể sẽ mất đi.
Thân thể anh run lên, hoá ra đêm nay nàng say rượu không phải vì anh, hay nói cách khác, nàng đã vì một người mà quên đi những khổ đau quá khứ, mà người kia lại gây nên nỗi đau khác cho nàng. “Em… yêu hắn như vậy sao?” Dương Miễn vỗ nhẹ bờ vai không ngừng rung lên nức nở của nàng. Anh từng không muốn thừa nhận có một người thật sự thay thế vị trí của mình, hoàn toàn chiếm cứ trái tim nàng. Nhưng nay lại không có cách nào phủ nhận ảnh hưởng của người kia đối với nàng.
“Lý Tịch…” Nàng cả người mềm nhũn tựa vào người anh, mặt chôn ở cổ anh, nước mắt lướt qua xương quai xanh của anh. Anh từng vô số lần ảo tưởng rằng nàng một lần nữa ở trong lòng mình, hít hà hương thơm tự nhiên của nàng, nay như vậy lại nghe nàng gọi tên một người khác. Hai chữ kia không cần sâu đậm ân tình, nhẹ nhàng kêu hết lần này đến lần khác, mang theo tiếng khóc như là muốn đem hết những thứ trong lòng phóng thích ra. Nghe được vậy, trái tim của anh rối rắm, nếu anh lúc trước không xuất ngoại, có phải hiện tại mọi chuyện sẽ thay đổi hay không? Có phải đôi bàn tay từng nắm chặt khi còn trẻ vẫn có thể kề sát đến cuối cùng?
Lúc nàng mở to mắt ra có lẽ đã là rạng sáng, bầu trời đêm trong thành thị phiếm hồng dưới ánh sáng ban mai. Đầu trướng trướng khó chịu, trong xe, điều hoà bật nhiệt độ cao, hai má nàng nóng bỏng. Bên ngoài có lẽ có mưa bụi, cửa kính xe mờ đi, nhìn thấp thoáng thấy bên ngoài có người. Nàng chậm rãi mở cửa xe, gió lạnh táp vào mặt, nàng khẽ run lên, rượu tỉnh đi hơn nửa.
Dương Miễn thấy cửa xe mở, ngẩng đầu nhìn nàng, tay cầm điện thoại áp vào tai, có lẽ là đang có vấn đề nghiêm trọng, sắc mặt không rõ. Áo khoác thấm ướt, miệng còn ngậm một điếu thuốc lá, có lẽ là bị mưa làm ướt nên khó hút, nàng nhìn anh hít sâu một hơi rồi phả khói ra, cảm thấy xa lạ.
“Hôm nay làm phiền anh…” Là nàng mở miệng trước, khách sáo mà xa lạ.
“Để anh đưa em về.” Anh ném điếu thuốc cháy dở xuống đất, ánh lửa đỏ tươi chạm vào mặt đất ẩm ướt nhanh chóng tàn lụi. Không đợi nàng đáp lại, anh vòng qua đầu xe mở cửa ra.
Chờ nàng lên xe xong, anh lại chậm chạp không giục giã, dừng lại phía trước đèn xanh đèn đỏ nơi ngã tư, thật lâu sau mới nói, “Ngày mai Đan Trữ sẽ có tin tức thông báo chính thức, anh sẽ tạm thời rời khỏi vị trí…” Nàng chỉ yên lặng nghe, không có biểu tình gì, chỉ nhìn cần gạt nước đưa sang trái sang phải. “Kỳ thật có ai là không muốn vô lo vô nghĩ, không tranh giành với thế gian, có điều sống trên thế gian này là phải trả giá đại giới… Những chuyện mẹ làm hôm nay, anh xin lỗi… Dung Ý, anh nợ em, có thể làm gì cho em được không?” Anh nói câu cuối vừa như hỏi, vừa như cảm thán, anh biết chính mình đã cướp đi những thứ quý giá nhất của nàng, cuối cùng vẫn không hiểu rõ.
“Tôi nói rồi, kỳ thật anh không nợ tôi, tất cả những gì tôi làm lúc ấy đều là cam tâm tình nguyện, không ai ép buộc…”
“Có vài thứ… không biết có nên cho em biết hay không…” Anh lấy một tập ảnh từ ngăn tủ ra đưa cho nàng, trong xe đột nhiên yên tĩnh lạ thường. Tay nàng cầm tập ảnh khẽ run lên, không mở ra xem tiếp, chỉ một bức thôi cũng đủ làm nàng khó chịu. Một góc âm u, anh dựa vào tường ngồi dưới đất, một cô gái tóc vàng ngồi trên đùi anh đang tiêm thuốc vào tay, mà anh chỉ cúi đầu híp mắt như đang phê thuốc, khoé miệng có ý cười nhợt nhạt, ánh mắt là vực sâu đen tối, ngũ quan lộ ra khoái cảm khác thường… Tay nàng càng run rẩy, tất cả lỗ chân lông như thu lại, nàng mong mình chỉ đang nằm mơ, một bức ảnh thôi cũng đủ đánh thật mạnh vào trái tim đầy thương tích của nàng, ảnh chụp người thanh niên khuôn mặt còn trẻ con, sao lại làm chuyện xấu xa khó coi như vậy? “Cậu ta ngay cả thuốc cũng không chạm vào…” Làm sao có thể làm việc này? Nàng nhớ tới bức ảnh trên tạp chí mấy ngày trước, ánh mắt anh cũng mơ hồ như thế này, giống như rơi vào giữa khoảng không, cả người cứng ngắc.
“Ảnh này là do bạn đồng học đại học của anh ta cung cấp, theo người đó nói, lúc học đại học anh ta thường xuyên trà trộn vào những chốn đồng tính… Anh không biết em yêu anh ta sâu đậm đến đâu, chỉ nghĩ là không biết em hiểu được bao nhiêu phần bộ mặt thật của anh ta…”
“Anh có thể im đi không?” Ngực nàng phập phồng, lấy tay giữ chặt lại, dùng sức ấn mạnh, nghĩ là như vậy có thể che giấu hết thảy.
Lúc về nhà, mưa càng lúc càng lớn, xung quanh bao phủ hơi nước mông lung, tất cả chìm trong màn mưa. Nàng nhìn bóng người qua cửa kính, cảm thấy choáng váng, nhiều hình ảnh đồng loạt hiện lên trong đầu, lại rất nhiều hình ảnh đột nhiên biến mất, xé tan cõi lòng nàng đau đớn. Nàng đột nhiên không có dũng cảm mở cửa xe, không biết đối mặt với anh như thế nào, và đối mặt với chính mình ra sao.
Vẫn là Dương Miễn thay nàng mở cửa xe, ngẩng đầu nhìn Lý Tịch cả người ướt đẫm, nàng cũng không còn biết chính mình vì sao mà đau. Sao lại có thể như vậy chứ?
Bên kia Lý Tịch nhìn Dương Miễn, nắm chặt bàn tay, khuôn mặt vặn vẹo dữ dội, đi nhanh qua kéo nàng về phía sau, nàng chưa từng thấy anh có sức mạnh như vậy, giống như muốn bóp nát xương cốt của nàng, nước mắt nhanh chóng tràn đầy trong hốc mắt. Anh kéo nàng ra sau rồi lập tức buông tay, một quyền hướng thẳng mặt của Dương Miễn, Dương Miễn thình lình bị lãnh một đấm, đầu vẹo ra sau, cơ mặt co rúm, nhưng không đánh lại. Nhìn ánh mắt Dung Ý muốn anh rời đi, thống khổ cười cười rồi trở lại xe. Có lẽ thật sự nên buông tay… Trước khi rời đi, xe còn bật sáng đèn chiếu thẳng vào hai người, mơ hồ một mảnh.
Lý Tịch không giận mà bật cười, đem mọi cảm xúc áp chế đi, “Em nói muốn tách ra để bình tĩnh chính là đến bên hắn để bình tình?” Hơi thở của anh phảng phất mùi rượu, thậm chí còn đậm hơn cả hương bạc hà nguyên bản trên người anh, vốn là nét riêng của anh.
Nàng vừa bắt đầu, “Căn bản không liên quan đến anh ấy, là vấn đề của hai người chúng ta… Quá khứ đã qua đi, em là đương sự còn không oán giận, các người rối rắm cái gì chứ?” Nàng khó khăn mở miệng, “Lý Tịch, em phát hiện rằng hoá ra em chẳng biết gì về anh, càng ngày càng khó ở cạnh nhau. Cái mà chúng ta muốn căn bản là không giống với…”
“Anh muốn chính là em…” Anh kéo nàng vào trong lòng, mặt nàng áp vào quần áo ướt sũng của anh, khó chịu tới cực điểm.
“Vậy anh có biết em muốn gì không?” Nàng cắn môi, nhìn anh không nói nên lời, “Em chỉ hi vọng có một người để em dựa vào, để em không phải lo lắng sợ hãi, để cho em có thể dựa vào mà khóc… Nhưng anh lại không phải người đó.” Tay nàng túm chặt bức ảnh trong túi, mép nhựa sắc bén cứa vào tay nàng phát đau, nhưng cũng chẳng sánh nổi với nỗi đau gấp ngàn vạn lần trong lòng.
“Không phải như em nghĩ đâu…” Anh ôm hôn hai má của nàng, vẫn không có tác dụng nào, “Đêm đó anh thực sự uống quá nhiều…”
“Chúng ta chia tay đi!” Nàng không biết mình phải lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra những lời này, bên tai đều là những âm thanh ong ong, nàng không thể, không có khí lực chống cự lại những tai nạn phát sinh như hồi còn trẻ, cho nên nàng học cách tự bảo vệ chính mình, học cách giữ lại, học cách cất chứa, ít nhất có thể giúp mình bớt thương tâm.
Ánh mắt anh bi thương mà tuyệt vọng, lại tức giận ngất trời, dùng sức ôm đầu nàng hôn lên môi, nàng giãy dụa, không muốn mình chìm đắm trong hơi thở của anh, hung hăng cắn lên đầu lưỡi đang tham tiến vào miệng nàng của anh, đến lúc cảm thấy có mùi máu tươi trong miệng mà anh vẫn không buông ra, giống như sợ buông ra nàng sẽ đi mất không tìm lại được.
Lồng ngực nàng phập phồng kịch liệt, dường như không thể thở nổi, rút tay ra dùng sức đẩy anh, anh cân bằng vốn không bằng người khác, bị nàng đẩy ra lảo đảo ngã tựa vào tường. Bởi vì động tác quá mạnh, xấp ảnh trong túi áo khoác của nàng rơi ra, nàng nhổ ra một ngụm máu, là của anh. Mùi tanh làm cho nàng buồn nôn, nôn khan không được, chỉ có thể vịn tường thở dốc.
Anh nhìn tập ảnh tung toé trên sàn, đồng tử trong nháy mắt co rút lại, thế này mới dường như sáng tỏ, cười hỏi “Là vì vậy mà cảm thấy ghê tởm anh?” Anh nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng giống như con thú nhỏ đang giãy dụa khi kề bên cái chết, tuyệt vọng mà không cam lòng. “Cái này cũng là Dương Miễn đưa cho em đúng không? Từ đầu đến cuối em không hề nghĩ tới việc nghe anh giải thích…”
“Em không muốn nghe, bởi vì mỗi lần nhớ tới những chuyện anh làm đều cảm thấy ghê tởm… Lý Tịch, mỗi người lúc còn trẻ đều có thể làm những chuyện đáng hối hận, nhưng sẽ không giống anh lại tiếp tục mắc phải lỗi lầm lần nữa… Anh thật sự làm cho em thất vọng rồi.”
Anh vẫn dữ tợn muốn kéo nàng lại, thiết chặt đến mức xương bả vai nàng đau nhói, nàng hung hăng đẩy anh ra gào lên, “Anh điên rồi sao?”
Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhỏ dài mang theo sương mù, “Chết tiệt, tôi đúng là điên rồi nên mới có thể yêu cô như vậy…” Phía sau màn mưa trắng trời trắng đất, hai người gần như vậy cũng chính là gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Nàng nhìn anh lảo đảo bước đi trong mưa, nhìn chiếc xe thể thao rống lên giận dữ rồi lao vút đi như mũi tên xé toạc màn mưa. Đến cuối cùng khi tầm nhìn hoàn toàn khuất bóng anh, nàng mới chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc như đứa trẻ lạc nhà.
Bình luận truyện