Tiêm Bạch Thâm Uyên
Chương 29: Đêm mưa
“Ta còn cho rằng ngươi sẽ căm ghét cảnh sát.”
“Vừa hay ngược lại.” Allen dùng ngón tay vuốt ve khẩu súng trong tay, dùng giọng nói rất nghiêm túc nói: “Đó là nguyện vọng từ nhỏ của ta.”
____
Tia chớp rạch xé màn đêm thăm thẳm.
Sấm chớp đùng đoàng điên cuồng bất chợt gào thét bên ngoài cửa sổ, giống như muốn phá hủy tất cả mọi thứ. Nó giật mình bật dậy khỏi giường, mở bừng mắt nhìn cảnh tượng kỳ lạ bên ngoài, lập tức dùng chăn phủ kín toàn thân.
“Rầm” một tiếng.
Trên lầu dội xuống tiếng đồ đạc đổ ngã. Một đôi nam nữ đang tranh cãi trong phòng.
“Zora, thử lần nữa xem, em biết những thứ này vẫn thường xảy ra lầm lẫn mà, lần trước không phải cũng sai đó sao?”
“Em đã thử ba lần rồi, Rick, em không muốn nghe anh nói mấy lời đó nữa, anh phải nghĩ cách, chứ không phải suốt ngày nói với em thử lần nữa thử lần nữa, tất cả đều là lỗi của anh.”
Nam nhân bắt đầu im lặng không nói, nhanh chóng, trong phòng truyền ra tiếng khóc nức nở của phụ nữ.
“Rick, không cần thử nữa, hai vạch đỏ, em cũng đã hai tháng không có kinh nguyệt, em mang thai rồi.”
Nó khẽ khàng ôm gối lên cầu thang, xuyên qua khe cửa sáng đèn nhìn vào trong. Người đàn ông ôm vai người phụ nữ, để đầu cô tựa vào lồng ngực gã, cô nức nở khóc lóc, sợ đến mức toàn thân lẩy bẩy: “Ôi Chúa, Ryan sẽ giết chúng ta mất, em đã nửa năm không quan hệ với anh ta.”
Ánh chớp cùng tiếng sấm lần nữa khiến nó giật mình, cửa dưới lầu mở tung, một người đàn ông khác ướt sũng đứng bên ngoài, ông chậm rãi bước vào, gỡ súng săn trên lò sưởi phòng khách.
Mike tỉnh lại.
Y cảm giác hơi nước toàn thân đều đã bốc khô, bây giờ chỉ còn thân thể khô ráo. Trời vẫn chưa sáng, mưa lớn không có dấu hiệu dừng lại. Sấm chớp trôi qua, chỉ còn lại mưa gió liên miên không dứt vẫn đang xối xả, Mike bỗng động đậy, y phát hiện cả người trần truồng rúc trong lòng Allen.
Điều này làm y ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu nguyên nhân Allen làm vậy.
Y mệt mỏi dựa đầu ra sau một chốc, dùng tay sờ trán vẫn còn đang nóng sốt của mình. Allen rốt cục còn đang ngủ, hắn giống như Mike đã không ngủ không nghỉ mấy buổi tối, lạnh giá và đói khát ăn mòn cơ thể hắn.
Mike vùng khỏi hai tay hắn, cho dù vậy, Allen cũng không tỉnh, tiếng ngáy khe khẽ mang theo nhịp điệu dễ nghe, hoàn toàn đắm chìm trong giấc mơ.
Nhưng giấc mơ kia tốt đẹp thế nào?
Mike mò lấy y phục mình, vẫn ướt sũng như trước, y không muốn bệnh nặng thêm, đành bỏ nó lại chỗ cũ. Mike rúc mình vào trong góc sâu, không ngừng run rẩy.
Dưới đôi mắt nhắm nghiền của Allen vô số vệt nước mưa mờ nhạt nhỏ xuống, mái tóc nâu nhạt mềm mại dính sát trên gương mặt hắn, nếu không phải bởi vì Shotgun siết chặt trong tay tăng thêm ấn tượng cứng cáp trong hiện thực của hắn, Mike gần như cho rằng hắn đang rơi vào trạng thái bất lực khổ sở.
Khi Mike quan sát hắn, thân thể Allen đột nhiên bất thình lình giật nảy, hắn chậm rãi mở mắt, từ trong giấc mơ tỉnh lại.
“Ưm…” Hắn chau mày, dùng tay dụi mắt, giống như có chút lạ lẫm quét nhìn xung quanh.
“Ngươi tỉnh rồi.”
“Không ngờ lại ngủ, ta trước đây để ám sát nhân vật mục tiêu nào đó, không ngủ suốt ba ngày, nhưng cuối cùng chỉ dùng một phát bắn lủng sọ hắn ta.”
“Đừng nói lịch sử phạm tội của ngươi với ta.”
Allen hơi động đậy, chân trái lập tức truyền đến đau nhức giống như kim châm.
“Tê chân rồi.” Hắn một bên xoa bắp chân một bên nhìn ra bầu trời bên ngoài: “Ngươi cảm thấy sao rồi? Có hạ sốt không?”
“Không sao.”
Allen dời tầm mắt nương nhờ nắng sớm mỏng manh nhìn y, nghe thấy hơi thở bất thường, xem ra y hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển biến tốt, Mike im lặng không nói chuyện hắn dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm người, Allen cũng không nhắc lại nó.
Hắn dự định đợi khi tạnh mưa một mình đi tìm Andrew Keith, sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì đi tìm bác sĩ.
“À…”
Allen bật ra một âm tiết muốn bắt chuyện, hắn cảm thấy phải nói gì đó để phá vỡ bầu không khí gượng gạo này.
“Kể với ta cảm giác làm một cảnh sát được không?”
Mike ngạc nhiên, y nói: “Cảm giác gì?”
“Chính là khi ngươi giơ súng chĩa vào tội phạm, hô ‘freeze, don’ t move!!’, cảm giác đó?”
“Ừm… rất ngầu.” Mike khẽ gật đầu, y cho rằng mình đang nói đùa, bởi vì bây giờ cần người khuấy động bầu không khí.
Allen bật cười, hắn dường như vô cùng vui vẻ nói: “Ta cũng muốn làm vậy, nhất định rất ngầu.”
“Ngươi từng bị người lệnh như vậy chưa?”
“Có một lần.” Allen ngẫm lại: “Ở chỗ Sidney và anh em Robin, ta đang hoàn thành công việc của mình, một cảnh quan chợt xông vào, anh ta chĩa vào người ta nói, ‘Đứng im, cảnh sát đây’.”
“Vậy ngươi làm sao?”
“Ta nói với anh ta, ta tự vệ.”
Mike phì cười, Allen cũng mỉm cười: “Sau đó vị cảnh quan kia nói, ‘Giữ lại những lời này mà nói với quan tòa trước tòa án đi, bây giờ bỏ súng xuống quỳ trên đất’.”
“Sau đó?”
“Sau đó ta phục tùng, tà không thắng chính, cảnh sát có uy thế áp đảo.”
“Ta còn cho rằng ngươi sẽ căm ghét cảnh sát.”
“Vừa hay ngược lại.” Allen dùng ngón tay vuốt ve khẩu súng trong tay, dùng giọng nói rất nghiêm túc nói: “Đó là nguyện vọng từ nhỏ của ta.”
Mike lần nữa ngạc nhiên vì lời nói của hắn.
Nam nhân này luôn không ngừng phát biểu những câu khiến y không ngờ. Lãnh khốc và hài hước, phóng túng lại thu liễm, tàn bạo lại dịu dàng, dù cho đối lập thế nào đều không khiến Mike kinh ngạc hơn câu này.
“Ngươi nói ngươi muốn làm cảnh sát?”
“Đúng, trước tám tuổi, đó là giấc mơ của ta.”
Allen cười nói: “Khi đó cho dù ai hỏi ta, ‘Còn nguyện vọng của con?’ ta đều dõng dạc trả lời họ ‘Sau này con sẽ trở thành cảnh sát’, đó là nguyện vọng được khen ngợi, sau đó sẽ có người xoa đầu ta bảo ‘Ồ, đó đúng là nguyện vọng rất tuyệt, con trai à’.”
Mike lẳng lặng nghe câu chuyện quá khứ của hắn, nghĩ ngợi một hồi, y hỏi: “Sau đó? Tại sao ngươi không kiên trì nguyện vọng của mình, làm một cảnh sát?”
Allen nhún vai, hắn nói: “Số phận an bài.”
“Ta không tin ngươi là người nghe theo vận mệnh.”
“Ha ha, có thể lắm.” Allen không hiểu sao bật cười vô cùng khó hiểu, hắn vừa cười vừa nói: “Có điều số phận quả thực luôn trêu chọc con người, nếu ngày đó không phải một đêm mưa gió, tình hình đã hoàn toàn khác rồi, đêm mưa lớn luôn là ngày không may của ta.”
Hắn đột ngột im lặng, dùng ngón tay mân mê môi mình.
“Một buổi tối chết tiệt.”
Allen nhìn mặt đất trước mặt, hắn cũng không phải đang nói với Mike, bởi vì hắn không nhìn đối phương, vì vậy chỉ là một loại khao khát muốn biểu đạt mà thôi: “Cha ta bởi vì quan hệ công việc rất ít khi về nhà, một mình mẹ dẫn theo ta, ngày nào đó khi năm tuổi, trong đêm mưa xối xả, ta rất sợ, vô cùng sợ, vì vậy ta muốn… lên lầu ngủ chung với mẹ.”
Hắn đột nhiên khẽ cười nói: “Ta đi qua hành lang, đi lên cầu thang, ngươi đoán xem ta nhìn thấy gì trong phòng ngủ?”
Mike không hỏi, hắn chờ Allen tự mình nói tiếp, nếu hắn không nói, Mike cũng không muốn gặng hỏi.
“Ánh chớp xoẹt qua, ta trông thấy mẹ ta cả người trần trụi, trên giường bà có một người đàn ông, nhưng đó không phải cha ta, bọn họ làm tình trên giường.”
Allen nói xong giọng điệu đột ngột trở nên kịch liệt: “Lúc đó ta không biết làm tình là cái gì, nhưng ta ghét như vậy, ta ghét người đàn ông kia đè mẹ ta trên giường, ta ghét bọn họ lăn lộn làm những chuyện đó, nhất là người đàn ông kia, gã ta sao có thể làm như vậy? Gã ta là em trai cha ta, là chú của ta! Oh My God, FUCK!!”
Hắn dùng Shotgun nện mạnh vào vách đá một cái, tiếng kim loại va chạm vách đá vang lên.
“Ba năm, bọn họ ước chừng gian díu ba năm sau lưng cha ta, kết quả mẹ ta mang thai, bọn họ còn cùng nhau thương lượng làm thế nào để tạo cái chết ngoài ý muốn hòng lừa gạt tài sản và tiền bảo hiểm của cha ta.”
Mike yên lặng nghe hắn nói, mặc dù không nhìn thấy, nhưng y có thể cảm nhận được cơ thể đang bần bật run lên của hắn.
Run rẩy kia cũng không phải bởi vì nhiệt độ lạnh lẽo, mà là một loại khát khao ngập tràn báo thù sau bị đâm thương tích trầm trọng, mũi dao đã lóc xuống lý trí trên xác thịt hắn, chỉ để lại phẫn nộ và đau thương không nơi bùng phát.
Mike chưa từng nghĩ hắn sẽ có quá khứ như thế nào, Allen là người theo chủ nghĩa lạc quan trong màn giết chóc, hắn hưởng thụ cuộc sống, hắn có hận, hắn có yêu, không thứ gì có thể giam cầm hắn, không người nào có thể làm hại hắn.
Nhưng rõ ràng y lầm rồi.
Bây giờ trước mặt y, hình ảnh một sát thủ thông minh nhanh nhẹn hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một thân thể run rẩy mà thôi.
“Ta giết gã rồi.”
Allen chậm rãi nói: “Mỉa mai chính là, cũng trong một đêm mưa, mẹ ta phát hiện mình mang thai, ở trong phòng ngủ tranh cãi cùng gã ta, cha ta biết được chuyện này, ông lái xe về nhà nhìn thấy phòng ngủ còn sáng đèn, vì vậy cầm súng săn đi lên giết mẹ ta, lúc ông giằng co với gã súng săn cướp cò, cha ta chết, viên đạn xuyên qua cằm ông, bắn ra đỉnh đầu, gã kia bị đạn lạc bắn vào cổ, nhưng gã không chết, đúng vậy, nếu đợi hàng xóm báo cảnh sát gọi xe cấp cứu, gã sẽ không chết, gã sẽ được cứu, hơn nữa cảnh sát sẽ vì gã đang phòng vệ mà tha cho gã, ngoại trừ khiển trách đạo đức, dường như chẳng có trừng phạt nào ảnh hưởng đến gã, pháp luật không thể trừng phạt gã, vậy để ta làm, sẽ không ai nghĩ đến một đứa trẻ tám tuổi giết người, ta nổ súng kẻ đang hấp hối kia, ta chưa từng dùng súng, thế nhưng ta lại có thể nổ súng bắn chết gã, ta cầm súng khóc rống tại chỗ, làm rối loạn hiện trường, xem đi, lúc đó ta đã có tiềm chất tội phạm, ta biết làm sao giết người không bị phát hiện, nhưng rồi sao?”
Hắn bỗng nhiên dùng sức vung nắm đấm nện vào vách đá lởm chởm, hắn giận dữ quát lớn: “Tại sao? Ta rõ ràng giết gã rồi, tại sao cái kẻ tên Rex Nicholas kia vẫn còn sống, gã chết rồi, không thể nào ba năm sau lại xuất hiện trên chiến trường, chết tiệt! Chết tiệt!”
Hắn phát điên, không ngừng dùng nắm đấm nện vào vách động, cho đến khi máu me bê bết, giống như đó chẳng phải là tay của chính hắn.
“Ta vẫn muốn giết hắn, cho dù hắn sống lại bao nhiêu lần!”
Mike cảm thấy nếu không ngăn hắn lại, Allen sắp hoàn toàn điên cuồng rồi, hắn mất đi lý trí, muốn dùng phương pháp tự ngược để loại bỏ đau đớn và phẫn nộ, thế nhưng ngoài việc gia tăng những cảm xúc này càng thêm mãnh liệt còn lại chẳng có ích lợi nào.
Mike lao qua tóm cánh tay Allen, nhưng Allen hất tung y ra, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục của Mike không phải là đối thủ của hắn, bọn họ lại lần nữa quấn triền vào nhau, trong bóng tối không nhìn thấy gì cả.
Sức lực Allen vô cùng lớn, hắn đẩy Mike ngã xuống đất, dùng hai tay chặn y, cả hai hồng hộc thở dốc, Allen quỳ giữa hai chân y, từ từ rụt người.
Cả người hắn đều đổ sụp xuống, đè trên người Mike.
Trong nháy mắt, Mike dường như cảm thấy có giọt nước nóng hổi dọc theo khuôn ngực y lăn xuống mặt đất.
“Vừa hay ngược lại.” Allen dùng ngón tay vuốt ve khẩu súng trong tay, dùng giọng nói rất nghiêm túc nói: “Đó là nguyện vọng từ nhỏ của ta.”
____
Tia chớp rạch xé màn đêm thăm thẳm.
Sấm chớp đùng đoàng điên cuồng bất chợt gào thét bên ngoài cửa sổ, giống như muốn phá hủy tất cả mọi thứ. Nó giật mình bật dậy khỏi giường, mở bừng mắt nhìn cảnh tượng kỳ lạ bên ngoài, lập tức dùng chăn phủ kín toàn thân.
“Rầm” một tiếng.
Trên lầu dội xuống tiếng đồ đạc đổ ngã. Một đôi nam nữ đang tranh cãi trong phòng.
“Zora, thử lần nữa xem, em biết những thứ này vẫn thường xảy ra lầm lẫn mà, lần trước không phải cũng sai đó sao?”
“Em đã thử ba lần rồi, Rick, em không muốn nghe anh nói mấy lời đó nữa, anh phải nghĩ cách, chứ không phải suốt ngày nói với em thử lần nữa thử lần nữa, tất cả đều là lỗi của anh.”
Nam nhân bắt đầu im lặng không nói, nhanh chóng, trong phòng truyền ra tiếng khóc nức nở của phụ nữ.
“Rick, không cần thử nữa, hai vạch đỏ, em cũng đã hai tháng không có kinh nguyệt, em mang thai rồi.”
Nó khẽ khàng ôm gối lên cầu thang, xuyên qua khe cửa sáng đèn nhìn vào trong. Người đàn ông ôm vai người phụ nữ, để đầu cô tựa vào lồng ngực gã, cô nức nở khóc lóc, sợ đến mức toàn thân lẩy bẩy: “Ôi Chúa, Ryan sẽ giết chúng ta mất, em đã nửa năm không quan hệ với anh ta.”
Ánh chớp cùng tiếng sấm lần nữa khiến nó giật mình, cửa dưới lầu mở tung, một người đàn ông khác ướt sũng đứng bên ngoài, ông chậm rãi bước vào, gỡ súng săn trên lò sưởi phòng khách.
Mike tỉnh lại.
Y cảm giác hơi nước toàn thân đều đã bốc khô, bây giờ chỉ còn thân thể khô ráo. Trời vẫn chưa sáng, mưa lớn không có dấu hiệu dừng lại. Sấm chớp trôi qua, chỉ còn lại mưa gió liên miên không dứt vẫn đang xối xả, Mike bỗng động đậy, y phát hiện cả người trần truồng rúc trong lòng Allen.
Điều này làm y ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu nguyên nhân Allen làm vậy.
Y mệt mỏi dựa đầu ra sau một chốc, dùng tay sờ trán vẫn còn đang nóng sốt của mình. Allen rốt cục còn đang ngủ, hắn giống như Mike đã không ngủ không nghỉ mấy buổi tối, lạnh giá và đói khát ăn mòn cơ thể hắn.
Mike vùng khỏi hai tay hắn, cho dù vậy, Allen cũng không tỉnh, tiếng ngáy khe khẽ mang theo nhịp điệu dễ nghe, hoàn toàn đắm chìm trong giấc mơ.
Nhưng giấc mơ kia tốt đẹp thế nào?
Mike mò lấy y phục mình, vẫn ướt sũng như trước, y không muốn bệnh nặng thêm, đành bỏ nó lại chỗ cũ. Mike rúc mình vào trong góc sâu, không ngừng run rẩy.
Dưới đôi mắt nhắm nghiền của Allen vô số vệt nước mưa mờ nhạt nhỏ xuống, mái tóc nâu nhạt mềm mại dính sát trên gương mặt hắn, nếu không phải bởi vì Shotgun siết chặt trong tay tăng thêm ấn tượng cứng cáp trong hiện thực của hắn, Mike gần như cho rằng hắn đang rơi vào trạng thái bất lực khổ sở.
Khi Mike quan sát hắn, thân thể Allen đột nhiên bất thình lình giật nảy, hắn chậm rãi mở mắt, từ trong giấc mơ tỉnh lại.
“Ưm…” Hắn chau mày, dùng tay dụi mắt, giống như có chút lạ lẫm quét nhìn xung quanh.
“Ngươi tỉnh rồi.”
“Không ngờ lại ngủ, ta trước đây để ám sát nhân vật mục tiêu nào đó, không ngủ suốt ba ngày, nhưng cuối cùng chỉ dùng một phát bắn lủng sọ hắn ta.”
“Đừng nói lịch sử phạm tội của ngươi với ta.”
Allen hơi động đậy, chân trái lập tức truyền đến đau nhức giống như kim châm.
“Tê chân rồi.” Hắn một bên xoa bắp chân một bên nhìn ra bầu trời bên ngoài: “Ngươi cảm thấy sao rồi? Có hạ sốt không?”
“Không sao.”
Allen dời tầm mắt nương nhờ nắng sớm mỏng manh nhìn y, nghe thấy hơi thở bất thường, xem ra y hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển biến tốt, Mike im lặng không nói chuyện hắn dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm người, Allen cũng không nhắc lại nó.
Hắn dự định đợi khi tạnh mưa một mình đi tìm Andrew Keith, sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì đi tìm bác sĩ.
“À…”
Allen bật ra một âm tiết muốn bắt chuyện, hắn cảm thấy phải nói gì đó để phá vỡ bầu không khí gượng gạo này.
“Kể với ta cảm giác làm một cảnh sát được không?”
Mike ngạc nhiên, y nói: “Cảm giác gì?”
“Chính là khi ngươi giơ súng chĩa vào tội phạm, hô ‘freeze, don’ t move!!’, cảm giác đó?”
“Ừm… rất ngầu.” Mike khẽ gật đầu, y cho rằng mình đang nói đùa, bởi vì bây giờ cần người khuấy động bầu không khí.
Allen bật cười, hắn dường như vô cùng vui vẻ nói: “Ta cũng muốn làm vậy, nhất định rất ngầu.”
“Ngươi từng bị người lệnh như vậy chưa?”
“Có một lần.” Allen ngẫm lại: “Ở chỗ Sidney và anh em Robin, ta đang hoàn thành công việc của mình, một cảnh quan chợt xông vào, anh ta chĩa vào người ta nói, ‘Đứng im, cảnh sát đây’.”
“Vậy ngươi làm sao?”
“Ta nói với anh ta, ta tự vệ.”
Mike phì cười, Allen cũng mỉm cười: “Sau đó vị cảnh quan kia nói, ‘Giữ lại những lời này mà nói với quan tòa trước tòa án đi, bây giờ bỏ súng xuống quỳ trên đất’.”
“Sau đó?”
“Sau đó ta phục tùng, tà không thắng chính, cảnh sát có uy thế áp đảo.”
“Ta còn cho rằng ngươi sẽ căm ghét cảnh sát.”
“Vừa hay ngược lại.” Allen dùng ngón tay vuốt ve khẩu súng trong tay, dùng giọng nói rất nghiêm túc nói: “Đó là nguyện vọng từ nhỏ của ta.”
Mike lần nữa ngạc nhiên vì lời nói của hắn.
Nam nhân này luôn không ngừng phát biểu những câu khiến y không ngờ. Lãnh khốc và hài hước, phóng túng lại thu liễm, tàn bạo lại dịu dàng, dù cho đối lập thế nào đều không khiến Mike kinh ngạc hơn câu này.
“Ngươi nói ngươi muốn làm cảnh sát?”
“Đúng, trước tám tuổi, đó là giấc mơ của ta.”
Allen cười nói: “Khi đó cho dù ai hỏi ta, ‘Còn nguyện vọng của con?’ ta đều dõng dạc trả lời họ ‘Sau này con sẽ trở thành cảnh sát’, đó là nguyện vọng được khen ngợi, sau đó sẽ có người xoa đầu ta bảo ‘Ồ, đó đúng là nguyện vọng rất tuyệt, con trai à’.”
Mike lẳng lặng nghe câu chuyện quá khứ của hắn, nghĩ ngợi một hồi, y hỏi: “Sau đó? Tại sao ngươi không kiên trì nguyện vọng của mình, làm một cảnh sát?”
Allen nhún vai, hắn nói: “Số phận an bài.”
“Ta không tin ngươi là người nghe theo vận mệnh.”
“Ha ha, có thể lắm.” Allen không hiểu sao bật cười vô cùng khó hiểu, hắn vừa cười vừa nói: “Có điều số phận quả thực luôn trêu chọc con người, nếu ngày đó không phải một đêm mưa gió, tình hình đã hoàn toàn khác rồi, đêm mưa lớn luôn là ngày không may của ta.”
Hắn đột ngột im lặng, dùng ngón tay mân mê môi mình.
“Một buổi tối chết tiệt.”
Allen nhìn mặt đất trước mặt, hắn cũng không phải đang nói với Mike, bởi vì hắn không nhìn đối phương, vì vậy chỉ là một loại khao khát muốn biểu đạt mà thôi: “Cha ta bởi vì quan hệ công việc rất ít khi về nhà, một mình mẹ dẫn theo ta, ngày nào đó khi năm tuổi, trong đêm mưa xối xả, ta rất sợ, vô cùng sợ, vì vậy ta muốn… lên lầu ngủ chung với mẹ.”
Hắn đột nhiên khẽ cười nói: “Ta đi qua hành lang, đi lên cầu thang, ngươi đoán xem ta nhìn thấy gì trong phòng ngủ?”
Mike không hỏi, hắn chờ Allen tự mình nói tiếp, nếu hắn không nói, Mike cũng không muốn gặng hỏi.
“Ánh chớp xoẹt qua, ta trông thấy mẹ ta cả người trần trụi, trên giường bà có một người đàn ông, nhưng đó không phải cha ta, bọn họ làm tình trên giường.”
Allen nói xong giọng điệu đột ngột trở nên kịch liệt: “Lúc đó ta không biết làm tình là cái gì, nhưng ta ghét như vậy, ta ghét người đàn ông kia đè mẹ ta trên giường, ta ghét bọn họ lăn lộn làm những chuyện đó, nhất là người đàn ông kia, gã ta sao có thể làm như vậy? Gã ta là em trai cha ta, là chú của ta! Oh My God, FUCK!!”
Hắn dùng Shotgun nện mạnh vào vách đá một cái, tiếng kim loại va chạm vách đá vang lên.
“Ba năm, bọn họ ước chừng gian díu ba năm sau lưng cha ta, kết quả mẹ ta mang thai, bọn họ còn cùng nhau thương lượng làm thế nào để tạo cái chết ngoài ý muốn hòng lừa gạt tài sản và tiền bảo hiểm của cha ta.”
Mike yên lặng nghe hắn nói, mặc dù không nhìn thấy, nhưng y có thể cảm nhận được cơ thể đang bần bật run lên của hắn.
Run rẩy kia cũng không phải bởi vì nhiệt độ lạnh lẽo, mà là một loại khát khao ngập tràn báo thù sau bị đâm thương tích trầm trọng, mũi dao đã lóc xuống lý trí trên xác thịt hắn, chỉ để lại phẫn nộ và đau thương không nơi bùng phát.
Mike chưa từng nghĩ hắn sẽ có quá khứ như thế nào, Allen là người theo chủ nghĩa lạc quan trong màn giết chóc, hắn hưởng thụ cuộc sống, hắn có hận, hắn có yêu, không thứ gì có thể giam cầm hắn, không người nào có thể làm hại hắn.
Nhưng rõ ràng y lầm rồi.
Bây giờ trước mặt y, hình ảnh một sát thủ thông minh nhanh nhẹn hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một thân thể run rẩy mà thôi.
“Ta giết gã rồi.”
Allen chậm rãi nói: “Mỉa mai chính là, cũng trong một đêm mưa, mẹ ta phát hiện mình mang thai, ở trong phòng ngủ tranh cãi cùng gã ta, cha ta biết được chuyện này, ông lái xe về nhà nhìn thấy phòng ngủ còn sáng đèn, vì vậy cầm súng săn đi lên giết mẹ ta, lúc ông giằng co với gã súng săn cướp cò, cha ta chết, viên đạn xuyên qua cằm ông, bắn ra đỉnh đầu, gã kia bị đạn lạc bắn vào cổ, nhưng gã không chết, đúng vậy, nếu đợi hàng xóm báo cảnh sát gọi xe cấp cứu, gã sẽ không chết, gã sẽ được cứu, hơn nữa cảnh sát sẽ vì gã đang phòng vệ mà tha cho gã, ngoại trừ khiển trách đạo đức, dường như chẳng có trừng phạt nào ảnh hưởng đến gã, pháp luật không thể trừng phạt gã, vậy để ta làm, sẽ không ai nghĩ đến một đứa trẻ tám tuổi giết người, ta nổ súng kẻ đang hấp hối kia, ta chưa từng dùng súng, thế nhưng ta lại có thể nổ súng bắn chết gã, ta cầm súng khóc rống tại chỗ, làm rối loạn hiện trường, xem đi, lúc đó ta đã có tiềm chất tội phạm, ta biết làm sao giết người không bị phát hiện, nhưng rồi sao?”
Hắn bỗng nhiên dùng sức vung nắm đấm nện vào vách đá lởm chởm, hắn giận dữ quát lớn: “Tại sao? Ta rõ ràng giết gã rồi, tại sao cái kẻ tên Rex Nicholas kia vẫn còn sống, gã chết rồi, không thể nào ba năm sau lại xuất hiện trên chiến trường, chết tiệt! Chết tiệt!”
Hắn phát điên, không ngừng dùng nắm đấm nện vào vách động, cho đến khi máu me bê bết, giống như đó chẳng phải là tay của chính hắn.
“Ta vẫn muốn giết hắn, cho dù hắn sống lại bao nhiêu lần!”
Mike cảm thấy nếu không ngăn hắn lại, Allen sắp hoàn toàn điên cuồng rồi, hắn mất đi lý trí, muốn dùng phương pháp tự ngược để loại bỏ đau đớn và phẫn nộ, thế nhưng ngoài việc gia tăng những cảm xúc này càng thêm mãnh liệt còn lại chẳng có ích lợi nào.
Mike lao qua tóm cánh tay Allen, nhưng Allen hất tung y ra, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục của Mike không phải là đối thủ của hắn, bọn họ lại lần nữa quấn triền vào nhau, trong bóng tối không nhìn thấy gì cả.
Sức lực Allen vô cùng lớn, hắn đẩy Mike ngã xuống đất, dùng hai tay chặn y, cả hai hồng hộc thở dốc, Allen quỳ giữa hai chân y, từ từ rụt người.
Cả người hắn đều đổ sụp xuống, đè trên người Mike.
Trong nháy mắt, Mike dường như cảm thấy có giọt nước nóng hổi dọc theo khuôn ngực y lăn xuống mặt đất.
Bình luận truyện