Tiệm Sủi Cảo Điền Gia
Chương 4
Cứ vội vã, bận rộn buôn bán đến tận hai, ba giờ vào buổi chiều, thì khách hàng mới vơi bớt đi. Chỉ thỉnh thoảng có hai, ba người khách ghé vào ăn đồ.
Điền Mộc Lâm xoa xoa cái hông của mình, vừa thở dài.
Anh xác thực là muốn mau mau tuyển được nhân viên phụ bán với mình a.
Một mình anh thực sự là không thể nào chịu nổi nữa rồi đi.
Quá mức bận bịu.
Nào là vừa phải làm vằn thắn, lại phải kéo mỳ sợi, còn vừa phải chào hỏi khách khứa đến ăn, đến cuối cùng, còn phải dọn bàn, thu chén dĩa dơ để đem đi rửa.
Ai~
*
Mắt thấy, hiện giờ, tạm thời không có ai ghé vào nữa cả, Điền Mộc Lâm mới rảnh rỗi, đi sâu vào bên trong tiệm, mở cánh cửa phòng của mình ra, đi nhìn chàng trai mà khuya qua đã được anh nhặt về.
Chàng trai được nhặt về kia, vẫn đang lười biếng nằm ở trên giường của anh, mà xem ti vi.
Nhìn anh đi vào, cậu liền cười cười.
– Đói bụng chưa, muốn ăn món gì không?
Điền Mộc Lâm hỏi.
Dương Phi nhíu mày, hiếu kì nói:
– Anh không phải bán sủi cảo hay sao. Tôi còn cho rằng, anh sẽ trực tiếp nấu sủi cảo bưng vào đây ăn thôi chứ.
Điền Mộc Lâm ôn hòa cười lên, vừa nói:
– Tôi vốn là người bán sủi cảo, nhưng tôi cũng không lười biếng đến mức mỗi ngày ba bữa đều phải ăn sủi cảo a. Ăn cơm không đây?
Dương Phi cười, gật đầu đáp:
– Vậy thì ăn cơm đi.
– Muốn ăn món gì không?
– Cứ tùy tiện đi. Tôi vốn không kén ăn đâu. Anh nấu món gì thì tôi liền ăn món đó đi.
Điền Mộc Lâm gật đầu.
Lúc này, anh mới tự đi vào trong nhà bếp nhỏ nấu chút thức ăn.
Rõ ràng, anh cùng Dương Phi chỉ là hai người mới quen biết nhau, thậm chí, đến tên của nhau cũng không biết nữa là. Nhưng, bầu không khí bình thản, ôn hòa giữa hai người trong khi đang trò chuyện lại hiếm thấy như là cả hai đều đã quen biết nhau từ rất lâu rồi vậy.
Dương Phi cũng không hề tỏ vẻ khách khí.
Mà Điền Mộc Lâm vẫn không hề bày ra biểu tình xa cách.
Bầu không khí ở chung giữa hai người đều khá là tốt đẹp đi.
Lần này, Dương Phi cũng không có chờ Điền Mộc Lâm bưng thức ăn tới.
Bởi vì trên người cậu cũng chỉ là bị chém mấy nhát đao mà thôi, cậu vốn vẫn chưa bị tàn phế đến mức cả người không thể động đậy được gì cả đi.
Điền Mộc Lâm cảm thấy giờ này đã có chút trễ, lo lắng cho Dương Phi đang bị đói đến cồn cào. Cho nên, anh cũng không nấu mấy món ăn gì đó quá phức tạp, lại mắc công tốn thời gian.
Mà, ở trong phòng bếp, anh chỉ vội rửa rửa, cắt cắt, xào nấu ra ba món một canh đơn giản, liền bày ra bàn nhỏ. Sau đó, anh ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm với Dương Phi.
– Tôi gọi là Dương Phi.
Trong lúc ăn cơm, Dương Phi chủ động mở miệng, tự nói ra tên của mình, đây là lễ phép nên có, huống hồ gì, người ngồi ở đối diện còn là ân nhân đã cứu cậu.
Điền Mộc Lâm cười cười, nói:
– Tôi gọi là Điền Mộc Lâm. Nếu cậu không ngại, thì cứ gọi tôi là chú Điền cũng được.
Dương Phi rất trẻ trung, tướng mạo lại rất tốt, vóc dáng cao to, lực lưỡng.
Lúc không cười, khuôn mặt bất cần, táo bạo của cậu vốn có chút doạ người. Nhưng chỉ khi vừa cười lên, cả gương mặt lại cực kì anh tuấn, sáng lạn.
Tuy rằng, tuổi trẻ, nhưng ở trên người của cậu lại đang tản ra khí thế lạnh lẽo, nghiêm nghị rất mạnh mẽ.
Điền Mộc Lâm vừa nhìn, liền biết lai lịch của của cậu, khẳng định là không đơn giản.
Nhưng chuyện này vốn không phải là việc ở trong phạm vi mà anh cần phải lưu ý hay tò mò đến được.
Cậu với Điền Mộc Lâm vốn là hai loại người khác nhau.
Một chàng trai trẻ trung, vừa cao to, lại đẹp trai. Một ông chú trung niên, dung mạo bình thường, vóc người thấp bé.
Một người tản ra khí thế hung hăng. Một người lại tỏa ra khí chất ôn hòa.
Nhưng trong khi ở chung một nhà, lại vừa ngồi vào cùng một bàn cơm, ngược lại, tạo nên bầu không khí lẫn hình ảnh rất là hài hòa đi.
Dương Phi nhíu nhíu mày, nói:
– Tôi cũng đã hai mươi lăm gần hai mươi sáu tuổi rồi. Nhìn như thế nào thì để cho tôi gọi anh là chú, nghe vào cũng không quá êm tai rồi đi.
Nhất thời, Điền Mộc Lâm liếc mắt nhìn cậu, vừa gắp một miếng thịt cho cậu, vừa nói:
– Vậy thì cứ tùy theo ý của cậu đi.
Không ngờ là tên nhóc này đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi a.
Hai người đều chỉ cách nhau tám, chín tuổi, hình như vốn không quá thích hợp để cậu gọi anh là chú đi.
Dương Phi gật gật đầu.
Sau khi ăn cơm xong, Dương Phi nói với Điền Mộc Lâm rằng, cậu định đi bệnh viện kiểm tra vết thương một chuyến. Điền Mộc Lâm gật đầu, vốn là nên đi khám, rồi để bác sĩ băng bó lại một lượt vẫn là tốt nhất.
Chỉ là vừa nhìn một thân quần áo đang mặc ở trên người của Dương Phi, thì Điền Mộc Lâm liền cau mày.
Bởi vì quần áo khuya qua của Dương Phi đều đã bị dính huyết. Sau khi anh đã cởi bỏ bộ quần áo dơ kia ra thì chỉ còn chừa lại mỗi chiếc quần lót đang mặc ở trên thân của cậu.
Hôm nay, Dương Phi vừa xuống giường vốn là đang mặc lên bộ quần áo ngủ của anh, rõ ràng là anh mặc lên trên người của mình vẫn còn có chút rộng rinh nhưng khi mặc lên trên thân của Dương Phi lại bị ngắn ngủn, xốc lên cả một khúc đến mức đều để lộ ra cái bụng, còn lưng quần cũng xệ xuống đến bảy phần. Cũng còn may là vóc người của Điền Mộc Lâm có chút mập mạp, cho nên, với số đo đó, bộ quần áo ngủ này vốn không chật đến nỗi siết Dương Phi đến khó chịu cả người đi.
Nhưng bây giờ, Dương Phi lại muốn đi ra ngoài khám bác sĩ, sao lại có thể mặc thế này mà ra đường đây?!
Anh khẳng định là quần áo cũ của cậu thì vốn đã không thể mặc vào lại được nữa rồi đi.
Cũng khỏi bàn đến mấy bộ quần áo với số đo nhỏ xíu của Điền Mộc Lâm, chắc chắn là không thể nào vừa nổi người của cậu rồi a.
Cuối cùng, Điền Mộc Lâm vẫn phải số đo của Dương Phi mà đi ra ngoài, tùy tiện mua một bộ quần áo mới về cho cậu.
Tiền là do Dương Phi tự chi ra.
Trong mấy túi quần áo của cậu vẫn còn cất mấy ngàn tiền mặt cùng với một đống thẻ ngân hàng tích điểm gì đó.
Sau khi mua xong, Điền Mộc Lâm đưa quần áo cho Dương Phi, vừa mặc quần áo lên người, cậu liền lên tiếng chào, nhấc bước đi ra ngoài.
Điền Mộc Lâm cười cười, đi ra cửa tiệm đằng trước của mình lại bắt đầu quét tước dọn dẹp.
Sau khi đã quét dọn sạch sẽ, anh lại vào bếp gói tiếp tục gói sủi cảo để sẵn ở đó trước, chuẩn bị để dành bán vào buổi tối.
*
Dần dần, sắc trời càng thêm đen lại.
Vào buổi tối, trong tiệm, dần dần đông khách lên, anh vẫn luôn tay, bận rộn buôn bán.
Mà, Dương Phi vẫn còn chưa có trở về.
Điền Mộc Lâm vốn không có thời giờ rảnh rang để đi nghĩ xem Dương Phi còn có trở về hay không.
Mà, dù cho cậu ấy không trở lại cũng không sao cả. Chỉ cần, cậu ấy vốn không xảy ra chuyện gì là tốt rồi. Coi như là do anh cứu cậu đi nữa, cũng chỉ là do anh tự lo chuyện bao đồng, vô bổ đi.
Đến cuối cùng, thì cả hai vốn cũng chỉ là duyên phận bèo nước vô tình gặp nhau mà thôi.
Nhưng mà, ngay trong khi Điền Mộc Lâm đang bận rộn, nóng vội đến muốn phát quạu cả lên, thì Dương Phi lại trở về.
Điền Mộc Lâm xoa xoa cái hông của mình, vừa thở dài.
Anh xác thực là muốn mau mau tuyển được nhân viên phụ bán với mình a.
Một mình anh thực sự là không thể nào chịu nổi nữa rồi đi.
Quá mức bận bịu.
Nào là vừa phải làm vằn thắn, lại phải kéo mỳ sợi, còn vừa phải chào hỏi khách khứa đến ăn, đến cuối cùng, còn phải dọn bàn, thu chén dĩa dơ để đem đi rửa.
Ai~
*
Mắt thấy, hiện giờ, tạm thời không có ai ghé vào nữa cả, Điền Mộc Lâm mới rảnh rỗi, đi sâu vào bên trong tiệm, mở cánh cửa phòng của mình ra, đi nhìn chàng trai mà khuya qua đã được anh nhặt về.
Chàng trai được nhặt về kia, vẫn đang lười biếng nằm ở trên giường của anh, mà xem ti vi.
Nhìn anh đi vào, cậu liền cười cười.
– Đói bụng chưa, muốn ăn món gì không?
Điền Mộc Lâm hỏi.
Dương Phi nhíu mày, hiếu kì nói:
– Anh không phải bán sủi cảo hay sao. Tôi còn cho rằng, anh sẽ trực tiếp nấu sủi cảo bưng vào đây ăn thôi chứ.
Điền Mộc Lâm ôn hòa cười lên, vừa nói:
– Tôi vốn là người bán sủi cảo, nhưng tôi cũng không lười biếng đến mức mỗi ngày ba bữa đều phải ăn sủi cảo a. Ăn cơm không đây?
Dương Phi cười, gật đầu đáp:
– Vậy thì ăn cơm đi.
– Muốn ăn món gì không?
– Cứ tùy tiện đi. Tôi vốn không kén ăn đâu. Anh nấu món gì thì tôi liền ăn món đó đi.
Điền Mộc Lâm gật đầu.
Lúc này, anh mới tự đi vào trong nhà bếp nhỏ nấu chút thức ăn.
Rõ ràng, anh cùng Dương Phi chỉ là hai người mới quen biết nhau, thậm chí, đến tên của nhau cũng không biết nữa là. Nhưng, bầu không khí bình thản, ôn hòa giữa hai người trong khi đang trò chuyện lại hiếm thấy như là cả hai đều đã quen biết nhau từ rất lâu rồi vậy.
Dương Phi cũng không hề tỏ vẻ khách khí.
Mà Điền Mộc Lâm vẫn không hề bày ra biểu tình xa cách.
Bầu không khí ở chung giữa hai người đều khá là tốt đẹp đi.
Lần này, Dương Phi cũng không có chờ Điền Mộc Lâm bưng thức ăn tới.
Bởi vì trên người cậu cũng chỉ là bị chém mấy nhát đao mà thôi, cậu vốn vẫn chưa bị tàn phế đến mức cả người không thể động đậy được gì cả đi.
Điền Mộc Lâm cảm thấy giờ này đã có chút trễ, lo lắng cho Dương Phi đang bị đói đến cồn cào. Cho nên, anh cũng không nấu mấy món ăn gì đó quá phức tạp, lại mắc công tốn thời gian.
Mà, ở trong phòng bếp, anh chỉ vội rửa rửa, cắt cắt, xào nấu ra ba món một canh đơn giản, liền bày ra bàn nhỏ. Sau đó, anh ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm với Dương Phi.
– Tôi gọi là Dương Phi.
Trong lúc ăn cơm, Dương Phi chủ động mở miệng, tự nói ra tên của mình, đây là lễ phép nên có, huống hồ gì, người ngồi ở đối diện còn là ân nhân đã cứu cậu.
Điền Mộc Lâm cười cười, nói:
– Tôi gọi là Điền Mộc Lâm. Nếu cậu không ngại, thì cứ gọi tôi là chú Điền cũng được.
Dương Phi rất trẻ trung, tướng mạo lại rất tốt, vóc dáng cao to, lực lưỡng.
Lúc không cười, khuôn mặt bất cần, táo bạo của cậu vốn có chút doạ người. Nhưng chỉ khi vừa cười lên, cả gương mặt lại cực kì anh tuấn, sáng lạn.
Tuy rằng, tuổi trẻ, nhưng ở trên người của cậu lại đang tản ra khí thế lạnh lẽo, nghiêm nghị rất mạnh mẽ.
Điền Mộc Lâm vừa nhìn, liền biết lai lịch của của cậu, khẳng định là không đơn giản.
Nhưng chuyện này vốn không phải là việc ở trong phạm vi mà anh cần phải lưu ý hay tò mò đến được.
Cậu với Điền Mộc Lâm vốn là hai loại người khác nhau.
Một chàng trai trẻ trung, vừa cao to, lại đẹp trai. Một ông chú trung niên, dung mạo bình thường, vóc người thấp bé.
Một người tản ra khí thế hung hăng. Một người lại tỏa ra khí chất ôn hòa.
Nhưng trong khi ở chung một nhà, lại vừa ngồi vào cùng một bàn cơm, ngược lại, tạo nên bầu không khí lẫn hình ảnh rất là hài hòa đi.
Dương Phi nhíu nhíu mày, nói:
– Tôi cũng đã hai mươi lăm gần hai mươi sáu tuổi rồi. Nhìn như thế nào thì để cho tôi gọi anh là chú, nghe vào cũng không quá êm tai rồi đi.
Nhất thời, Điền Mộc Lâm liếc mắt nhìn cậu, vừa gắp một miếng thịt cho cậu, vừa nói:
– Vậy thì cứ tùy theo ý của cậu đi.
Không ngờ là tên nhóc này đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi a.
Hai người đều chỉ cách nhau tám, chín tuổi, hình như vốn không quá thích hợp để cậu gọi anh là chú đi.
Dương Phi gật gật đầu.
Sau khi ăn cơm xong, Dương Phi nói với Điền Mộc Lâm rằng, cậu định đi bệnh viện kiểm tra vết thương một chuyến. Điền Mộc Lâm gật đầu, vốn là nên đi khám, rồi để bác sĩ băng bó lại một lượt vẫn là tốt nhất.
Chỉ là vừa nhìn một thân quần áo đang mặc ở trên người của Dương Phi, thì Điền Mộc Lâm liền cau mày.
Bởi vì quần áo khuya qua của Dương Phi đều đã bị dính huyết. Sau khi anh đã cởi bỏ bộ quần áo dơ kia ra thì chỉ còn chừa lại mỗi chiếc quần lót đang mặc ở trên thân của cậu.
Hôm nay, Dương Phi vừa xuống giường vốn là đang mặc lên bộ quần áo ngủ của anh, rõ ràng là anh mặc lên trên người của mình vẫn còn có chút rộng rinh nhưng khi mặc lên trên thân của Dương Phi lại bị ngắn ngủn, xốc lên cả một khúc đến mức đều để lộ ra cái bụng, còn lưng quần cũng xệ xuống đến bảy phần. Cũng còn may là vóc người của Điền Mộc Lâm có chút mập mạp, cho nên, với số đo đó, bộ quần áo ngủ này vốn không chật đến nỗi siết Dương Phi đến khó chịu cả người đi.
Nhưng bây giờ, Dương Phi lại muốn đi ra ngoài khám bác sĩ, sao lại có thể mặc thế này mà ra đường đây?!
Anh khẳng định là quần áo cũ của cậu thì vốn đã không thể mặc vào lại được nữa rồi đi.
Cũng khỏi bàn đến mấy bộ quần áo với số đo nhỏ xíu của Điền Mộc Lâm, chắc chắn là không thể nào vừa nổi người của cậu rồi a.
Cuối cùng, Điền Mộc Lâm vẫn phải số đo của Dương Phi mà đi ra ngoài, tùy tiện mua một bộ quần áo mới về cho cậu.
Tiền là do Dương Phi tự chi ra.
Trong mấy túi quần áo của cậu vẫn còn cất mấy ngàn tiền mặt cùng với một đống thẻ ngân hàng tích điểm gì đó.
Sau khi mua xong, Điền Mộc Lâm đưa quần áo cho Dương Phi, vừa mặc quần áo lên người, cậu liền lên tiếng chào, nhấc bước đi ra ngoài.
Điền Mộc Lâm cười cười, đi ra cửa tiệm đằng trước của mình lại bắt đầu quét tước dọn dẹp.
Sau khi đã quét dọn sạch sẽ, anh lại vào bếp gói tiếp tục gói sủi cảo để sẵn ở đó trước, chuẩn bị để dành bán vào buổi tối.
*
Dần dần, sắc trời càng thêm đen lại.
Vào buổi tối, trong tiệm, dần dần đông khách lên, anh vẫn luôn tay, bận rộn buôn bán.
Mà, Dương Phi vẫn còn chưa có trở về.
Điền Mộc Lâm vốn không có thời giờ rảnh rang để đi nghĩ xem Dương Phi còn có trở về hay không.
Mà, dù cho cậu ấy không trở lại cũng không sao cả. Chỉ cần, cậu ấy vốn không xảy ra chuyện gì là tốt rồi. Coi như là do anh cứu cậu đi nữa, cũng chỉ là do anh tự lo chuyện bao đồng, vô bổ đi.
Đến cuối cùng, thì cả hai vốn cũng chỉ là duyên phận bèo nước vô tình gặp nhau mà thôi.
Nhưng mà, ngay trong khi Điền Mộc Lâm đang bận rộn, nóng vội đến muốn phát quạu cả lên, thì Dương Phi lại trở về.
Bình luận truyện