Tiền Chuộc Trái Tim
Chương 15
“Cái gì của anh?”
Finnula nảy người bởi vì giọng của Hugo vang như sấm khắp phòng.
“Cái gì của anh?” Hugo lại gầm lên.
Gros Louis bật dậy và gầm lên, lớp lông trên cổ nó xù ra như lông nhím.
“Chúa ơi, Finnula,” Hugo hét lên. “Em bảo nó đi kìa!”
“Nằm xuống, Gros Louis,” Finnula nói, và con chó nằm xuống nhưng nó không rời mắt khỏi Hugo, và cũng không thôi gầm gừ.
“Giờ thì anh hiểu tại sao em lại là một trinh nữ lâu đến vậy, vợ yêu ạ,” Hugo lạnh lùng nhận xét.
“Nó tưởng anh định đánh em,” Finnula nói và gãi gãi phía sau tai của con chó.
Hugo cười cay đắng. “Đánh em à? Có kẻ đáng bị đánh vì đã giấu anh chuyện này. Tại sao không ai nói gì cho anh biết rằng anh có một đứa con trai? Ví dụ như em chẳng hạn? Hay là em định để dành câu chuyện này cho đêm tân hôn của chúng ta?”
“Em thật không thể tin nổi là tự anh không nhận ra điều đó. Trông nó giống hệt anh.”
“Dưới cái lớp bùn đát lấm lem đó thì cũng khó nói lắm.” Hugo sải bước khắp căn phòng, cũng nhanh như một con sói bị nhốt trong lồng mà Finnula đã từng thấy ở Leesbury. “Thằng nhóc đó bao nhiêu tuổi, mười à?”
“Khoảng như vậy.”
Hugo đột ngột dừng bước và nhìn chằm chằm vào nàng. “Và mẹ của nó là?”
Finnula rời khỏi bậu cửa sổ và ngồi lên giường. Lông mày của nàng nhíu lại với vẻ bực bội và nàng quên bẵng lời khuyên của Robert rằng nàng nên cư xử nữ tính hơn trước mặt chồng mình. “Anh quên các người tình của mình nhanh quá nhỉ. Em tự hỏi không hiểu bao lâu nữa thì em cũng sẽ bị anh quên đây!” Nàng biết mình có vẻ như một người vợ hờn dỗi nhưng nàng không thể kiềm chế được. Sao người đàn ông này có thể ngủ với người ta và mười năm sau không thể nhớ nổi tên cô ấy? Cho dù có sống tới trăm tuổi thì Finnula cũng sẽ chẳng thể quên nổi Hugo.
“Người tình của anh?” Hugo lặp lại. “Khi đó anh mới có mười lăm tuổi! Anh làm gì có người tình nào.” Rồi chàng cười với nàng. “Nhưng anh chẳng dám quên em đâu. Em được vũ trang quá tốt.”
Finnula im lặng nhìn chàng. Chàng có vẻ như đang đùa, nhưng nàng không thể nói chắc điều đó. Cái người đàn ông mà nàng lấy làm chồng này thật lạ. Nàng không thể hiểu tại sao anh ta lại đồng ý lấy nàng. Ngoại trừ, nàng giả định là để tránh tai tiếng.
“Cho anh biết đi,” Hugo nói. “Anh được cho là đã có con với ai vậy?”
“Chẳng có được cho là gì về chuyện đó cả,” Finnula chua chát trả lời. “Cha của anh đã thừa nhận Jamie là cháu của ông ấy. Chỉ vì Maggie đã chết khi sinh nó ra nên thằng bé không được ai quan tâm...”
“Maggie,” Hugo nói, lông mày chàng nhíu lại. “Tên cô ta là Maggie?”
Khó chịu bởi vì chàng trông vẫn có vẻ vô cảm như vậy, Finnula nói, “Phải rồi. Maggie. Em không biết cụ thể bởi vì khi đó em mới chỉ có bảy tuổi, nhưng có vẻ như anh đã ve vãn chị ấy ở trong trại bò sữa...”
“Trại bò sữa,” Hugo lặp lại. Rồi thì chàng rên rỉ ầm ĩ, “Không thể là Maggie! Không thể là cô vắt sữa ấy!”
Finnula nhìn chàng chăm chú. “Phải rồi, Maggie, cô vắt sữa. Giờ anh bắt đầu nhớ ra rồi chứ?”
Tin mới này có vẻ làm cho Hugo choáng váng, và chàng nằm vật xuống cuối giường, suýt nữa thì giẫm lên chân trước của Gros Louis.
“Maggie,” Hugo lặp lại như một tiếng vang. “Maggie cô vắt sữa. Maggie đáng yêu...”
Finnula không nghĩ rằng mình sẽ dành đêm tân hôn để bàn về những người tình cũ của chồng mình, tuy nhiên vì đêm tân hôn trong đám cưới khác của nàng còn khủng khiếp hơn thế, vậy nên nàng nghĩ mình nên thấy hài lòng bởi vì mọi chuyện lẽ ra có thể còn tồi tệ hơn.
“Maggie,” chồng nàng lại thì thầm, và nếu như Maggie còn sống, Finnula sẽ lấy làm vui thú được xuyên một mũi tên qua người chị ta.
“Phải,” nàng nói vẻ bực bội. “Giờ thì anh tắt đèn đi được chưa? Em mệt rồi và em muốn đi ngủ.”
Hugo có vẻ giật mình quay lại và liếc nhìn nàng. Nàng cố gắng giữ một vẻ mặt dửng dưng, nhưng có điều gì đó mà Hugo đã nhìn thấy khiến cho chàng cười với một thái độ khiến cho người ta phải điên tiết. “Em ghen đấy ư, người yêu của anh?”
“Chắc chắn là không rồi,” Finnula khịt mũi. “Anh nghĩ về mình quá nhiều đấy, thưa bá tước.”
“Vậy ư?”
Có gì đó đầy cuốn hút trong ánh mắt chàng khiến cho Finnula phải tránh đi. “Anh nhìn em như vậy cũng vô ích thôi. Đừng tưởng anh có thể khuất phục người ta bằng ánh mắt như thế...”
“Kết hôn xong em có vẻ đức hạnh quá nhỉ.”
Finnula nhún vai. “Em đã bảo rồi anh sẽ hối tiếc vì lấy em mà.”
“Phải rồi, anh đã bắt đầu cảm thấy như thế rồi đấy.”
“Vẫn chưa quá muộn để sửa đổi chuyện đó đâu,” Finnula nói tiếp.
“Và em muốn thoát khỏi đám cưới này,” chàng nói, “vì em khinh rẻ và ghét bỏ anh?”
Chúa ơi! Cái gã này thật không thể chịu nổi.
“Không phải vậy,” Finnula nói, cố gắng làm sao để giữ cho giọng của mình được bình tĩnh. “Em cũng... khá thích anh.”
“Thích anh à?” Finnula khó chịu khi nhận ra rằng, giờ đây khi chàng quay lưng lại lò sưởi, nàng khó có thể nhận ra biểu hiện của chàng. “Thật ư? Vậy thì tại sao em lại muốn hủy bỏ đám cưới nhanh như vậy sau khi anh phải bỏ biết bao tâm huyết và tiền bạc, để sắp xếp nó?” Trong khi Finnula đang chán nản không biết phải nói thế nào cho hợp ý chàng, Hugo nói tiếp, “Là vì đứa bé phải không?”
Finnula ngần ngại. “Không...”
“Hay là vì mẹ của nó? Chẳng nhẽ em không nhận ra anh thấy tiếc thế nào về chuyện đã xảy ra với cô ấy? Maggie rất đáng yêu... nhưng chắc cô ấy phải hơn anh tới năm tuổi, và anh chắc cô ấy hiểu rõ việc mình làm. Rõ hơn anh nhiều... Nhưng anh thấy tiếc là mình đã không có mặt ở đây để chăm sóc cho cô ấy... cô ấy và thằng bé... nhưng chắc em còn nhớ gia đình anh đã cố gắng để tống anh vào một tu viện.”
“Phải,” nàng nói, giọng nàng bỗng khàn khàn thật kỳ lạ. “Nhưng điều đó chứng tỏ anh chẳng quan tâm việc mình đã ngủ với bao nhiêu phụ nữ...”
“Từng có thời như vậy,” Hugo nói và vuốt những lọn tóc của nàng, “Và anh rất may mắn vì ngoài Maggie tội nghiệp, những chuyện phiêu lưu tình ái của anh chẳng làm hại tới ai khác. Nhưng giờ thì anh đã lấy vợ, anh sẽ chỉ trung thành với cô ấy, như Đức Cha đã răn bảo anh chưa đầy mười hai giờ đồng hồ trước.”
“Một người vợ chẳng mang lại cho anh tiền của gì ư?” Finnula lắc đầu. “Một người vợ không biết nấu ăn hay may vá? Thưa Đức ông, rõ ràng là anh đã rời khỏi nước Anh quá lâu và mất hết ý thức về hiện thực rồi. Một người vợ như vậy vô tác dụng...”
“Vô dụng ư? Anh tin rằng những vị khách tới dự đám cưới của chúng ta hôm nay đã cho thấy em làm được biết bao việc cho họ Finnula ạ,” Hugo nói. “Mà không chỉ với cây cung của em đâu. Anh nghĩ em còn làm được rất nhiều việc khác nữa đấy...”
Finnula nảy người bởi vì giọng của Hugo vang như sấm khắp phòng.
“Cái gì của anh?” Hugo lại gầm lên.
Gros Louis bật dậy và gầm lên, lớp lông trên cổ nó xù ra như lông nhím.
“Chúa ơi, Finnula,” Hugo hét lên. “Em bảo nó đi kìa!”
“Nằm xuống, Gros Louis,” Finnula nói, và con chó nằm xuống nhưng nó không rời mắt khỏi Hugo, và cũng không thôi gầm gừ.
“Giờ thì anh hiểu tại sao em lại là một trinh nữ lâu đến vậy, vợ yêu ạ,” Hugo lạnh lùng nhận xét.
“Nó tưởng anh định đánh em,” Finnula nói và gãi gãi phía sau tai của con chó.
Hugo cười cay đắng. “Đánh em à? Có kẻ đáng bị đánh vì đã giấu anh chuyện này. Tại sao không ai nói gì cho anh biết rằng anh có một đứa con trai? Ví dụ như em chẳng hạn? Hay là em định để dành câu chuyện này cho đêm tân hôn của chúng ta?”
“Em thật không thể tin nổi là tự anh không nhận ra điều đó. Trông nó giống hệt anh.”
“Dưới cái lớp bùn đát lấm lem đó thì cũng khó nói lắm.” Hugo sải bước khắp căn phòng, cũng nhanh như một con sói bị nhốt trong lồng mà Finnula đã từng thấy ở Leesbury. “Thằng nhóc đó bao nhiêu tuổi, mười à?”
“Khoảng như vậy.”
Hugo đột ngột dừng bước và nhìn chằm chằm vào nàng. “Và mẹ của nó là?”
Finnula rời khỏi bậu cửa sổ và ngồi lên giường. Lông mày của nàng nhíu lại với vẻ bực bội và nàng quên bẵng lời khuyên của Robert rằng nàng nên cư xử nữ tính hơn trước mặt chồng mình. “Anh quên các người tình của mình nhanh quá nhỉ. Em tự hỏi không hiểu bao lâu nữa thì em cũng sẽ bị anh quên đây!” Nàng biết mình có vẻ như một người vợ hờn dỗi nhưng nàng không thể kiềm chế được. Sao người đàn ông này có thể ngủ với người ta và mười năm sau không thể nhớ nổi tên cô ấy? Cho dù có sống tới trăm tuổi thì Finnula cũng sẽ chẳng thể quên nổi Hugo.
“Người tình của anh?” Hugo lặp lại. “Khi đó anh mới có mười lăm tuổi! Anh làm gì có người tình nào.” Rồi chàng cười với nàng. “Nhưng anh chẳng dám quên em đâu. Em được vũ trang quá tốt.”
Finnula im lặng nhìn chàng. Chàng có vẻ như đang đùa, nhưng nàng không thể nói chắc điều đó. Cái người đàn ông mà nàng lấy làm chồng này thật lạ. Nàng không thể hiểu tại sao anh ta lại đồng ý lấy nàng. Ngoại trừ, nàng giả định là để tránh tai tiếng.
“Cho anh biết đi,” Hugo nói. “Anh được cho là đã có con với ai vậy?”
“Chẳng có được cho là gì về chuyện đó cả,” Finnula chua chát trả lời. “Cha của anh đã thừa nhận Jamie là cháu của ông ấy. Chỉ vì Maggie đã chết khi sinh nó ra nên thằng bé không được ai quan tâm...”
“Maggie,” Hugo nói, lông mày chàng nhíu lại. “Tên cô ta là Maggie?”
Khó chịu bởi vì chàng trông vẫn có vẻ vô cảm như vậy, Finnula nói, “Phải rồi. Maggie. Em không biết cụ thể bởi vì khi đó em mới chỉ có bảy tuổi, nhưng có vẻ như anh đã ve vãn chị ấy ở trong trại bò sữa...”
“Trại bò sữa,” Hugo lặp lại. Rồi thì chàng rên rỉ ầm ĩ, “Không thể là Maggie! Không thể là cô vắt sữa ấy!”
Finnula nhìn chàng chăm chú. “Phải rồi, Maggie, cô vắt sữa. Giờ anh bắt đầu nhớ ra rồi chứ?”
Tin mới này có vẻ làm cho Hugo choáng váng, và chàng nằm vật xuống cuối giường, suýt nữa thì giẫm lên chân trước của Gros Louis.
“Maggie,” Hugo lặp lại như một tiếng vang. “Maggie cô vắt sữa. Maggie đáng yêu...”
Finnula không nghĩ rằng mình sẽ dành đêm tân hôn để bàn về những người tình cũ của chồng mình, tuy nhiên vì đêm tân hôn trong đám cưới khác của nàng còn khủng khiếp hơn thế, vậy nên nàng nghĩ mình nên thấy hài lòng bởi vì mọi chuyện lẽ ra có thể còn tồi tệ hơn.
“Maggie,” chồng nàng lại thì thầm, và nếu như Maggie còn sống, Finnula sẽ lấy làm vui thú được xuyên một mũi tên qua người chị ta.
“Phải,” nàng nói vẻ bực bội. “Giờ thì anh tắt đèn đi được chưa? Em mệt rồi và em muốn đi ngủ.”
Hugo có vẻ giật mình quay lại và liếc nhìn nàng. Nàng cố gắng giữ một vẻ mặt dửng dưng, nhưng có điều gì đó mà Hugo đã nhìn thấy khiến cho chàng cười với một thái độ khiến cho người ta phải điên tiết. “Em ghen đấy ư, người yêu của anh?”
“Chắc chắn là không rồi,” Finnula khịt mũi. “Anh nghĩ về mình quá nhiều đấy, thưa bá tước.”
“Vậy ư?”
Có gì đó đầy cuốn hút trong ánh mắt chàng khiến cho Finnula phải tránh đi. “Anh nhìn em như vậy cũng vô ích thôi. Đừng tưởng anh có thể khuất phục người ta bằng ánh mắt như thế...”
“Kết hôn xong em có vẻ đức hạnh quá nhỉ.”
Finnula nhún vai. “Em đã bảo rồi anh sẽ hối tiếc vì lấy em mà.”
“Phải rồi, anh đã bắt đầu cảm thấy như thế rồi đấy.”
“Vẫn chưa quá muộn để sửa đổi chuyện đó đâu,” Finnula nói tiếp.
“Và em muốn thoát khỏi đám cưới này,” chàng nói, “vì em khinh rẻ và ghét bỏ anh?”
Chúa ơi! Cái gã này thật không thể chịu nổi.
“Không phải vậy,” Finnula nói, cố gắng làm sao để giữ cho giọng của mình được bình tĩnh. “Em cũng... khá thích anh.”
“Thích anh à?” Finnula khó chịu khi nhận ra rằng, giờ đây khi chàng quay lưng lại lò sưởi, nàng khó có thể nhận ra biểu hiện của chàng. “Thật ư? Vậy thì tại sao em lại muốn hủy bỏ đám cưới nhanh như vậy sau khi anh phải bỏ biết bao tâm huyết và tiền bạc, để sắp xếp nó?” Trong khi Finnula đang chán nản không biết phải nói thế nào cho hợp ý chàng, Hugo nói tiếp, “Là vì đứa bé phải không?”
Finnula ngần ngại. “Không...”
“Hay là vì mẹ của nó? Chẳng nhẽ em không nhận ra anh thấy tiếc thế nào về chuyện đã xảy ra với cô ấy? Maggie rất đáng yêu... nhưng chắc cô ấy phải hơn anh tới năm tuổi, và anh chắc cô ấy hiểu rõ việc mình làm. Rõ hơn anh nhiều... Nhưng anh thấy tiếc là mình đã không có mặt ở đây để chăm sóc cho cô ấy... cô ấy và thằng bé... nhưng chắc em còn nhớ gia đình anh đã cố gắng để tống anh vào một tu viện.”
“Phải,” nàng nói, giọng nàng bỗng khàn khàn thật kỳ lạ. “Nhưng điều đó chứng tỏ anh chẳng quan tâm việc mình đã ngủ với bao nhiêu phụ nữ...”
“Từng có thời như vậy,” Hugo nói và vuốt những lọn tóc của nàng, “Và anh rất may mắn vì ngoài Maggie tội nghiệp, những chuyện phiêu lưu tình ái của anh chẳng làm hại tới ai khác. Nhưng giờ thì anh đã lấy vợ, anh sẽ chỉ trung thành với cô ấy, như Đức Cha đã răn bảo anh chưa đầy mười hai giờ đồng hồ trước.”
“Một người vợ chẳng mang lại cho anh tiền của gì ư?” Finnula lắc đầu. “Một người vợ không biết nấu ăn hay may vá? Thưa Đức ông, rõ ràng là anh đã rời khỏi nước Anh quá lâu và mất hết ý thức về hiện thực rồi. Một người vợ như vậy vô tác dụng...”
“Vô dụng ư? Anh tin rằng những vị khách tới dự đám cưới của chúng ta hôm nay đã cho thấy em làm được biết bao việc cho họ Finnula ạ,” Hugo nói. “Mà không chỉ với cây cung của em đâu. Anh nghĩ em còn làm được rất nhiều việc khác nữa đấy...”
Bình luận truyện