Tiền Chuộc Trái Tim

Chương 22



Khi người đàn ông tự nhận là cha của cậu bị trúng tên, Jamie đã lẻn trốn đi, tự trách đó là lỗi của cậu. Đó là lỗi của Jamie bởi vì cậu biết về nguy hiểm đó. Cậu đã thấy người đẩy phiến đá xuống. Cậu đã biết rằng có kẻ đang định làm hại bá tước Hugo. Lẽ ra cậu phải nói với quận trưởng, người trước kia hay đưa cậu đi câu cá. Hoặc ít ra cậu phải nói với phu nhân Finn, người chẳng bao giờ phàn nàn về chuyện cậu không đi tắm và còn dạy cậu đi săn và bắn tên. Có lẽ cậu nên nói với chính cha mình. Nhưng cậu chẳng nói với ai cả. Thay vào đó, cậu lại trốn, như một đứa bé con, ở bên dưới bàn nơi họ đặt các thùng bia. Và vào lúc cậu đủ can đảm để chui ra, thì cả quận trưởng và phu nhân Finn đã đi rồi, cậu chẳng thể nói với ai về điều cậu biết. Cậu chẳng khá hơn gì con mèo mướp đã liếm sạch xô đựng sữa. Cậu chẳng làm gì để ngăn người ta không được hại cha cậu.

Giờ thì cha cậu đang nằm đó, trong phòng của ngài Geoffrey, và một ông già đang lượn lờ bên ngài, làm những việc rất kỳ lạ. Ông già đó đã nói với bà Laver rằng ngài Hugo sẽ không chết. Và đó là khi Jamie lấy thanh kiếm treo trên cọc giường và kéo lê nó tới khoảng tối ở trước cửa phòng ngủ của cha chàng, quyết không để cho kẻ muốn giết cha cậu vào trong. Cậu còn quá nhỏ để mang thanh kiếm đó, nhưng cậu có thể dùng nó để ngăn kẻ muốn giết cha mình. Cậu có thể quẳng nó vào chân hắn ta. Cậu sẽ không để cho cha mình bị hại thêm nữa. Quận trưởng và phu nhân Finn sẽ sớm trở về, và rồi Jamie sẽ cho họ biết những gì cậu biết. Từ giờ tới lúc đó cậu sẽ là người bảo vệ cho cha mình.

Không ai nhìn thấy Jamie trong bóng tối. Chẳng ai thấy cậu được trừ khi cậu muốn để họ thấy. Đó là bởi vì từ lâu rồi Jamie đã nhận ra rằng cách duy nhất để tránh cơn thịnh nộ của ngài Geoffrey là đừng để cho ông ta nhìn thấy. Vậy là cậu đã học cách để biến mất, để lẫn vào trong bóng tối, và lặng lẽ như một bóng ma. Cậu trốn rất giỏi, cậu tan chảy vào các bức tường. Sự nhếch nhác bẩn thỉu cũng có ích. Chẳng ai nhận ra khuôn mặt trắng trẻo của cậu bởi vì nó thường xuyên lấm lem đất cát.

Sau khi ngài Geoffrey chết thì Jamie lại phải trốn ông Laroche và cô con gái của ông ta. Viên quản gia chưa bao giờ đánh cậu chỉ là vì ông ta chẳng bao giờ bắt được cậu. Tiểu thư Isabella thì lại là chuyện khác. Cô ta rất mau lẹ, găm những móng tay dài vào sâu da thịt của Jamie. Một tay giữ chặt lấy cậu, tiểu thư Isabelle đánh cậu bằng cái sống lược của mình. Sau một lần bị phu nhân Finn bắt gặp, và đe dọa lấy đi cái lược của cô ta, tiểu thư Isabella vẫn đánh Jamie nhưng chỉ đánh trong nhà thôi, khi phu nhân Finnula không thể thấy.

Ẩn trong bóng tối cùng với thanh kiếm lớn của cha mình, Jamie im lìm chờ đợi ông quận trưởng. Giờ khi đã biết rằng ngài Hugo sẽ không chết, thì cậu không cảm thấy quá sợ nữa. Kể từ ngày ngài Hugo trở về, Jamie không bị đánh nữa. Cũng chẳng ai dọa đánh cậu. Cậu không muốn ngài Hugo chết. Vì thế mà cậu thấy tự xấu hổ với chính mình vì đã không kể ra những gì cậu thấy.

Nhưng giờ thì cậu sẽ kể hết. Cậu sẽ là thần hộ mệnh của cha mình và cậu sẽ kể những gì đã thấy. Rồi thì mọi việc sẽ ổn thỏa.

Ở trong phòng, ông già đó vẫn đang làm những điều bí ẩn với cha cậu. Bà Laver vừa giúp ông ấy vừa nói năng không ngừng nghỉ, ông già chỉ gầm gừ đáp lại. Ông Gregor không thích phụ nữ. Jamie buộc phải đồng ý với ông ấy về điểm đó. Chỉ có rất ít ngoại lệ, còn lại thì phụ nữ chỉ mang tới phiền phức cho cuộc đời của Jamie.

Khi nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang, Jamie chìm vào bóng tối, tay siết chặt chuôi kiếm. Cậu đã mong đó là ngài quận trưởng hay phu nhân Finn cũng được, nhưng hóa ra đó là Peter, kẻ mà ngài Hugo đã đưa từ Luân Đôn về. Nhìn thấy cửa phòng của ngài Hugo đang mở, hắn bước thẳng tới.

Nâng thanh kiếm lên quá đầu, Jamie đâm nó xuống nền đá ngay trước ngưỡng cửa - và chỉ cách ngón chân của Peter mấy tấc.

Gã hộ vệ sửng sốt nhìn xuống.

“Mày đang làm cái quái gì vậy hả?” Peter ré lên. “Suýt nữa thì cắt đứt chân tao rồi!”

Jamie gườm gườm nhìn hắn. “Anh không được vào phòng của cha tôi,” cậu nói cứng cỏi.

“Cha mày!” Peter phá ra cười. “Tao thích thế đây! Ngài Hugo, cha của mày?”

Nghe thấy tiếng ồn ào ngoài hành lang, bà Laver đi ra. Nhìn thấy Jamie cầm thanh kiếm của ngài Hugo, bà cau mày. “Hai đứa mày làm gì đấy, còn chơi đùa khi mà ngài bá tước đang chỉ mành treo chuông thế ư? Jamie, đưa nó cho ta!”

Nói rồi bà giật thanh kiếm khỏi tay Jamie, và quay sang Peter, ‘Tôi thấy ngượng thay cho hai cậu. Peter, cậu đây, lẽ ra cậu phải chín chắn hơn chứ. Cậu phải làm gương cho thằng nhỏ. Yên lặng đi, để ông Gregor còn làm việc.”

Cánh cửa khẽ khàng khép chặt lại sau lưng bà Laver. Jamie nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tự hỏi phải làm gì bây giờ.

“Mày làm gì với kiếm của ngài Hugo vậy?” Dựa lưng vào tường, Peter khoanh tay lại nhìn xuống Jamie. “Mày nghĩ tao định làm hại ông ấy à?”

Jamie mím chặt môi không nói gì. Peter nhận thấy điều đó, ‘Tao lớn hơn mày nhiều. Nếu muốn tao có thể khiến cho mày phải nói ra.”

Jamie lén lùi lại phía sau, biết rằng nếu cậu có thể chìm vào trong bóng tối, cậu sẽ biến mất được. Cậu biết mình nên nói dối, nhưng cậu không giỏi nói dối. Cậu giỏi ẩn náu hơn.

“Chuyện ngài Hugo là cha mày là sao?” Peter mỉm cười, nhưng Jamie biết rằng mình phải cảnh giác với nụ cười đó. Tiểu thư Isabella cũng cười nhiều lắm và rồi ngay sau đó cô ta vớ lấy lược của mình.

“Vậy ngài Hugo có biết rằng mày là con của ông ấy không?” Gã hộ vệ hỏi. Khi Jamie không nói gì, hắn cười. “Chắc ông ấy phải thích điều đó lắm. Trở về nhà và thấy đứa con hoang của mình chạy lung tung khắp nơi, bùn đất lấm lem như người rừng. Vậy ông ấy đã gọi mày là con chưa?”

Jamie chợt nghĩ rằng việc đánh con trai của một bá tước, dù là con hoang đi nữa, cũng không phải là điều hay. Nếu thừa nhận ngài Hugo đã gọi cậu là con mà tránh được khỏi bị đánh thì Jamie sẽ chẳng tội gì mà không nói ra.

“Phải,” cậu nói, giọng của cậu nghe lạo xạo do ít khi được dùng tới. “Phải, ngài Hugo đã gọi tôi là con trai. ”

“Vậy sao?” Peter nhe răng ra. Ánh sáng từ ngọn đèn gắn trên tường tạo nên một khoảng tối trên mặt của hắn. “Vậy nếu ngài Hugo chết, mày sẽ là người thừa kế của ông ấy?”

Jamie không hiểu gã trai này đang nói chuyện gì. Thay vào đó cậu đánh giá lại tình hình và nhận ra rằng kiểu gì cậu cũng sẽ bị đánh, cho dù có là con trai của bá tước hay không. Cậu tiếp tục lùi lại phía sau.

“Thế nào? Trả lời tao đi chứ nhóc. Ngài Hugo có nói điều gì về chuyện cho mày thừa kế không?” Peter gãi gãi cằm. Từ trước đó, Jamie đã nhận thấy rằng gã hộ vệ thường xuyên làm việc này, cho dù hắn chẳng có sợi râu nào cả. “Không... không, ông ta sẽ có người thừa kế chính thức với con khốn tóc đỏ đó. Chẳng cần phải lo về ngươi. Nhưng ta cũng không thể để rủi ro xảy ra...”

Jamie quay người và bắt đầu chạy. Cậu không biết điều gì khiến cậu bỏ chạy, chỉ là có điều gì đó trong giọng nói của hắn khiến cho tóc gáy của cậu dựng đứng hết lên.

Peter đuổi theo cậu, cười sằng sặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện