Tiến Công Sủng Phi
Chương 11: Tổ tôn tình thâm
Edit: Akamiyatran
Beta: Mộc Lan + Đông Thần Thần aka Miyuki
Thân phận này của ba người Thẩm Vũ, nếu đi gặp phi tần trong cung thường có hai kiểu tư duy. Một kiểu liều mạng trang điểm như Nguyễn Ngọc, muốn thu hút ánh mắt người khác, đồng thời cũng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Một kiểu khác như Thẩm Vũ, ra sức che giấu ánh sáng của bản thân. Mà như Hứa Tình lại vô cùng hiếm thấy, ở giữa, khiến người ta không bắt bẻ được.
Ngoài miệng chúng phi tần đều khen ngợi, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vài phần cảnh giác. Hứa Tình là người bên Thái Hậu, Hoàng Thượng đến Thọ Khang cung, đương nhiên Thái Hậu sẽ ra sức tiến cử người nhà mình, Hứa Tình này có thể thượng vị (tiến lên, lên cao) nhanh nhất.
Sắc mặt Thái hậu càng lúc càng khó coi, bà nhìn khuôn mặt cười dửng dưng của Trang Phi đang ngồi bên tay phải, âm thầm cắn chặt răng. Vốn mọi người đã đặt lực chú ý lên người Thẩm Vũ và Nguyễn Ngọc, lại có người không muốn bà yên ổn.
“Lời Trang phi nói không đúng rồi, ba người các nàng đều được ma ma giáo dưỡng dạy dỗ, sao lại thành công lao của ai gia. Ai gia thấy, trong ba cô nương Vũ nhi hiểu chuyện nhất, tâm tư ai gia nàng đều đoán được. Thích ăn cái gì không thích cái gì nàng đều nhất thanh nhị sở!” Thái hậu phất phất tay, móng tay vàng lấp lánh khiến ánh mắt mọi người như đui mù.
Đôi mắt Thẩm Vũ hơi nheo lại, khóe miệng không khỏi lướt qua một tia cười lạnh. Được lắm, vì dời đi tầm mắt, mà lôi nàng xuống nước!
Thái hậu nói xong những lời này, cũng không có ai tiếp lời. Trang Phi ngồi yên ở ghế trên, tay cầm chén trà thản nhiên thưởng thức, không có ý định nói tiếp. Không khí trong điện càng thêm xấu hổ, vẻ mặt Thái Hậu dần trở nên u ám.
Nét mặt Thẩm Vũ không hề thay đổi, trong lòng lại ủng hộ Trang Phi. Phong thái của cô nương Thế gia, nàng ta đã phô bày được tất cả. Thái hậu thì sao chứ, nàng đã mất hứng cũng không thèm để ý đến! Nhớ lại kiếp trước, khi Trang Phi còn chưa qua đời, thế gia ở hậu cung luôn chiếm được ưu thế, hiển nhiên do vị lãnh đạo này làm rất tốt. Nhưng sau khi Trang Phi qua đời, Kiều Phi luôn đứng đầu, mới có thể xuống dốc.
Cuối cùng lần gặp mặt này có kết thúc chẳng vui vẻ gì. Đến khi nhóm phi tần đi hết, thần sắc trên mặt Thái Hậu vẫn khó coi như cũ.
“Ai gia mệt rồi, các ngươi đều lui xuống đi!” Thái hậu phất phất tay, giọng điệu ủ rũ nói. Tay bà đè lên trán, vẻ mệt mỏi trên mặt hiện rõ.
Đợi bóng dáng ba người Thẩm Vũ biến mất, bà nắm tay lại, lộ ra vẻ mặt vì tức giận mà trông hơi dữ tợn.
“Khá lắm Trang Phi, dám hắt nước bẩn lên đầu ai gia, thật sự gan chó lớn quá mà!” Giọng nói như rít qua kẽ răng, hơi khó hiểu và khó nghe.
“Thái hậu, xin ngài bớt giận, tội gì chấp nhặt với mấy kẻ này. Trăm năm thế gia, căn cơ chắc chắn, hơn nữa người đông, đương nhiên danh ngạch tiến cung cũng nhiều, cho nên hơn người một chút.” Hứa ma ma dâng chén trà nóng lên, tay đặt nhẹ lên vai bà, trong giọng nói mang theo vài phần trấn an.
Thái hậu nhấp một ngụm trà nóng, thở ra một hơi, nhưng cơn tức không tiêu đi được mấy.
“Lệ phi cũng thật vô dụng, ngay cả loại người thô kệch như Thụy Phi còn lọt được vào mắt Hoàng Thượng, nàng ta thì ngược lại, chỉ dựa vào ai gia mới không ngã. Lúc nãy Trang Phi nói thế, nàng ta cũng không đáp trả câu nào!” Thái hậu nhíu chặt mày, âm thầm nghĩ lại chuyện xảy ra ban nãy trong nội điện, bắt đầu tiếp tục lẩm bẩm.
Hứa ma ma vẫn nhẹ giọng khuyên như cũ: “Ngài không cần sốt ruột, Tình cô nương cũng sắp tiến cung, đến lúc đó giúp đỡ một tí, tự nhiên sẽ ổn!”
Thái hậu thở dài mấy lần, tay cầm trà Đại Hồng Bào tiến cống chậm rãi thưởng thức, hơi nheo mắt lại, có vẻ không yên lòng.
“Theo ai gia thấy, Hứa Tình cũng không đấu lại mấy con yêu tinh từ thế gia đưa tới! Khi nào ngươi phái người nhắn cho tẩu tử (chị dâu) , bảo tỷ ấy tiến cung. Ai gia có chuyện cần thương lượng với tỷ ấy!” Thái hậu nhăn mày trầm tư một lúc, cuối cùng như đã quyết định chuyện gì, nhẹ giọng phân phó.
Mâu quang Hứa ma ma tối sầm, thấp giọng nhận lệnh. Mỗi lần Thái Hậu triệu kiến Hứa lão phu nhân, đều vì có chuyện quan trọng, xem ra lần này Hứa phủ lại phải bận rộn một hồi rồi.
Có lẽ buổi gặp mặt hôm đó đã để lại bóng ma trong lòng Thái Hậu. Mấy hôm sau, khi chúng phi tần đến thỉnh an, không còn cho ba người các nàng lộ mặt nữa. Đã nhiều ngày qua, hai người Hứa Tình cũng quen với việc hầu hạ Thái Hậu dùng bữa, tuy đôi khi không đoán được chính xác bà thích ăn cái gì, nhưng về mặt quy củ thì không có vấn đề.
Hôm đó từ sáng đến lúc ăn trưa, ở nội điện không có ai tới gọi. Thẩm Vũ cũng vui vẻ thanh nhàn, đơn giản cầm sách đọc. Đang đọc đến đoạn gay cấn, thì bên ngoài có cung nữ gọi.
“Thẩm cô nương, Thái Hậu dặn người ăn mặc tươi sáng một chút, Hứa lão phu nhân muốn gặp người!” Tiểu cung nữ kia nhẹ giọng nói một câu, rồi đứng cách cửa khá xa chờ.
Minh Tâm và Minh Nhụy đứng hầu bên cạnh đương nhiên nghe thấy, không dám chậm trễ, bắt đầu tìm xiêm y. Thẩm Vũ chọn quần màu xanh nhạt, búi tóc trên đầu vẫn đơn giản, chỉ cài một cây trâm ngọc.
Cung nữ dẫn đường đi trước, Thẩm Vũ chậm rì rì theo sát phía sau. Chỉ là đi nửa đường thì gặp Hứa Tình, hiển nhiên nàng mới từ nội điện đi ra. Hứa Tình cúi đầu, mặt ủ mày chau.
“Hứa/Thẩm cô nương.” Cung nữ dẫn đường cho hai bên hành lễ, nhẹ giọng nói một câu, khiến Hứa Tình hồi phục lại tinh thần.
Nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Vũ, vẻ suy sụp chưa kịp thu lại, cứ thế hiện hết trên mặt.
Quen nhìn Thẩm Vũ mặc quần áo tối màu, giờ ngẫu nhiên thấy nàng ta mặc màu sáng, càng làm nổi bật phong tư yểu điệu của nàng ta, nàng khó tránh khỏi thất thần. Hoá ra dung mạo các nàng, không chỉ kém nhau có một chút thôi đâu!
Thẩm Vũ không để ý đến nàng ta sững sờ đứng đó, chỉ hơi gật đầu, rồi đi ngang qua.
Tới nội điện, sau khi thông báo, Thẩm Vũ cúi đầu từ từ đi vào. Chưa vào tới bên trong, nàng đã bị một người ôm vào trong lòng.
“Cháu của bà, sao cháu cứ cúi đầu thế, bà thấy cháu giống hệt mẫu thân mình!” Hứa lão phu thấp hơn Thẩm Vũ một cái đầu, nhưng không hề ảnh hướng chút nào tới tâm trạng kích động của bà.
Giọng nói hơi run run của bà lão truyền đến, không có phong thái danh môn kiểu mẫu của phu nhân được lưu truyền chút nào, ngược lại còn không đúng mực. Bà nhìn thấy Thẩm Vũ, thật sự rất kích động!
“Các ngươi đều lui xuống đi!” Thái Hậu ngồi trên chủ vị, mắt nhìn cảnh tượng tổ tôn tình thâm đang trình diễn trong điện, không khỏi thở dài trong lòng một hơi. Trong điện giờ toàn là hạ nhân, Hứa lão phu nhân như bây giờ và chủ mẫu Hứa gia sấm vang chớp giật lưu truyền trên phố kém quá xa. Bà khẽ xua tay, cho tất cả cung nữ xung quanh ra ngoài.
Hứa lão phu nhân có một đặc điểm mọi người đều biết, là đối với người ngoài lòng dạ độc ác như lang sói, đối với người nhà lại che chở đến tận xương tủy. Người ta kể lại rằng bà cực kì bao che khuyết điểm, Nguyên sườn phi Hứa Hân là trưởng nữ của Hứa lão phu nhân, nên được nuông chiều vô pháp vô thiên, mới lâm vào tình thế như bây giờ.
Thẩm Vũ không mở miệng, vươn tay ôm hờ lấy vị ngoại tổ mẫu này. Kiếp trước, trong hậu cung, hầu hết nữ nhân đều nhìn nàng bằng con mắt đố kỵ, hận không thể thiêu cháy nàng. Chỉ có mỗi mình Hứa lão phu nhân thỉnh thoảng vào cung, là thật lòng thương yêu nàng. Dù Thẩm Vũ hận Hứa gia, hận Thái Hậu tận xương tủy, nhưng với Hứa lão phu nhân, trong lòng nàng luôn cảm kích.
Dường như hai người ôm đã đủ lâu, Hứa lão phu nhân mới nới lỏng vòng ôm. Nhưng bà vẫn nắm chặt lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống ghế, hai người ngồi chung một chỗ.
“Ngoại tổ phụ chết tiệt của con, tính cách nóng nảy cố chấp, bà muốn đón hai mẹ con cháu về, lão lại không chịu! Cháu của bà, cháu phải chịu khổ rồi!” Hứa lão phu nhân một bên nhẹ nhàng vuốt tay nàng, một bên chăm chú nhìn gương mặt nàng, trong ánh mắt lộ ra thương tiếc, giống như Thẩm Vũ đã phải chịu khổ hình (hình phạt tàn khốc) vậy.
Thái hậu ho nhẹ một tiếng, ở trước mặt bà nói Hứa lão Hầu gia chết tiệt, hơi quá đáng rồi! Tuy bà có quan hệ rất tốt với Hứa lão phu nhân, nhưng cấm không được xỉ nhục người Hứa gia bọn họ!
Dường như Hứa lão phu nhân nhận ra sự kích động lúc nãy, lời nói đã vượt khuôn phép, lờ đi lời giải thích với Thái Hậu, vẫn nắm tay Thẩm Vũ không buông.
“Ngoại tổ mẫu, không sao đâu. Vũ nhi sống rất tốt, nương cũng rất tốt. Dù sao đằng sau còn có Hứa gia chống lưng, những người khác không dám làm gì mẹ con cháu!” Thẩm Vũ khẽ nở nụ cười, ánh mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm, tươi cười như gió xuân lướt qua mặt, làm người ta thư thái.
Hứa lão phu nhân nghe giọng điệu quen thuộc của nàng, không hề câu nệ, trực tiếp gọi bà là “Ngoại tổ mẫu”, tâm tình lại kích động. Vừa khóc vừa cười, khiến hai người còn lại trong điện áp lực thật lớn.
“Có cái gì tốt, cháu cũng bị Hân nhi dạy thành tính cách thế này, sao mà tốt được? Lăng ca nhi đáng thương bị người ta đoạt đi rồi! Con nói gì vậy, Hứa gia ——” Hứa lão phu nhân lấy một cái khăn gấm từ ngực ra, cẩn thận lau nước mắt nơi khóe mắt, lời nói bỗng nhiên dừng lại một chút, giống như đang cân nhắc từ ngữ, sau một lúc lâu mới nói: “Có giúp gì đâu!”
Thái hậu tất nhiên chẳng có nhẫn nại nghe mấy lời này, rõ ràng tự Hứa Hân ngu xuẩn, gặp phải kẻ lừa đảo, mới bị huỷ cả cuộc đời. Chuyện này không thể trách Hứa gia, Hứa gia chỉ nhận định tình hình rồi đưa ra quyết định.
“Được rồi, Vũ nhi. Bây giờ cho ngươi gặp ngoại tổ mẫu, nhưng một khi ra khỏi nội điện này, Hứa gia với ngươi không có một chút quan hệ nào!” Hiển nhiên Thái hậu không chịu nổi trưởng tẩu hạ thấp đi Hứa hầu phủ trước mặt bà, nghiêm mặt, giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo.
Tuy trong đầu Hứa lão phu nhân không nghĩ vậy, nhưng không dám trực tiếp phản bác lại. Bà vẫn nắm tay Thẩm Vũ như cũ, không nói gì, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm nàng, tinh tế đánh giá, giống như ngắm mãi cũng không thấy đủ.
“Người đâu, đưa Thẩm cô nương về, ai gia có chuyện muốn nói với Hứa lão phu nhân!” Thái hậu không muốn thấy hai tổ tôn quá mức thân thiết, huống hồ người trong hậu cung đều biết, lúc này triệu Thẩm Vũ vào điện gặp mặt Hứa lão phu nhân, đã không đúng quy củ. Nếu để người có ý đồ lợi dụng, thế gia và Hứa gia sẽ lại tranh cãi. Bà giương cao giọng, mở miệng gọi cung nữ đứng ngoài cửa.
Thẩm Vũ không dám trì hoãn thêm, chỉ là bàn tay vẫn nắm chặt tay Hứa lão phu nhân, từ từ rút về. Nàng đứng dậy thi lễ với hai người, rồi xoay người rời nội điện.
Đến khi bóng dáng cô gái xinh đẹp biến mất ngoài cửa, Hứa lão phu nhân mới thu hồi tầm mắt, trên mặt vẫn giữ biểu tình tiếc nuối.
“Tẩu tử, tỷ cũng thấy vị Thẩm cô nương này lợi hại chứ, toàn bộ không tìm ra một chút sai lầm nào!” Trong điện đều là thân tín (người thân cận), Thái Hậu thả lỏng, giọng nói thân thiết hơn.
* Lời tác giả:
Mọi người không cần vội, chương sau Hoàng Thượng sẽ xuất hiện! lw*_*wl
Beta: Mộc Lan + Đông Thần Thần aka Miyuki
Thân phận này của ba người Thẩm Vũ, nếu đi gặp phi tần trong cung thường có hai kiểu tư duy. Một kiểu liều mạng trang điểm như Nguyễn Ngọc, muốn thu hút ánh mắt người khác, đồng thời cũng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Một kiểu khác như Thẩm Vũ, ra sức che giấu ánh sáng của bản thân. Mà như Hứa Tình lại vô cùng hiếm thấy, ở giữa, khiến người ta không bắt bẻ được.
Ngoài miệng chúng phi tần đều khen ngợi, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vài phần cảnh giác. Hứa Tình là người bên Thái Hậu, Hoàng Thượng đến Thọ Khang cung, đương nhiên Thái Hậu sẽ ra sức tiến cử người nhà mình, Hứa Tình này có thể thượng vị (tiến lên, lên cao) nhanh nhất.
Sắc mặt Thái hậu càng lúc càng khó coi, bà nhìn khuôn mặt cười dửng dưng của Trang Phi đang ngồi bên tay phải, âm thầm cắn chặt răng. Vốn mọi người đã đặt lực chú ý lên người Thẩm Vũ và Nguyễn Ngọc, lại có người không muốn bà yên ổn.
“Lời Trang phi nói không đúng rồi, ba người các nàng đều được ma ma giáo dưỡng dạy dỗ, sao lại thành công lao của ai gia. Ai gia thấy, trong ba cô nương Vũ nhi hiểu chuyện nhất, tâm tư ai gia nàng đều đoán được. Thích ăn cái gì không thích cái gì nàng đều nhất thanh nhị sở!” Thái hậu phất phất tay, móng tay vàng lấp lánh khiến ánh mắt mọi người như đui mù.
Đôi mắt Thẩm Vũ hơi nheo lại, khóe miệng không khỏi lướt qua một tia cười lạnh. Được lắm, vì dời đi tầm mắt, mà lôi nàng xuống nước!
Thái hậu nói xong những lời này, cũng không có ai tiếp lời. Trang Phi ngồi yên ở ghế trên, tay cầm chén trà thản nhiên thưởng thức, không có ý định nói tiếp. Không khí trong điện càng thêm xấu hổ, vẻ mặt Thái Hậu dần trở nên u ám.
Nét mặt Thẩm Vũ không hề thay đổi, trong lòng lại ủng hộ Trang Phi. Phong thái của cô nương Thế gia, nàng ta đã phô bày được tất cả. Thái hậu thì sao chứ, nàng đã mất hứng cũng không thèm để ý đến! Nhớ lại kiếp trước, khi Trang Phi còn chưa qua đời, thế gia ở hậu cung luôn chiếm được ưu thế, hiển nhiên do vị lãnh đạo này làm rất tốt. Nhưng sau khi Trang Phi qua đời, Kiều Phi luôn đứng đầu, mới có thể xuống dốc.
Cuối cùng lần gặp mặt này có kết thúc chẳng vui vẻ gì. Đến khi nhóm phi tần đi hết, thần sắc trên mặt Thái Hậu vẫn khó coi như cũ.
“Ai gia mệt rồi, các ngươi đều lui xuống đi!” Thái hậu phất phất tay, giọng điệu ủ rũ nói. Tay bà đè lên trán, vẻ mệt mỏi trên mặt hiện rõ.
Đợi bóng dáng ba người Thẩm Vũ biến mất, bà nắm tay lại, lộ ra vẻ mặt vì tức giận mà trông hơi dữ tợn.
“Khá lắm Trang Phi, dám hắt nước bẩn lên đầu ai gia, thật sự gan chó lớn quá mà!” Giọng nói như rít qua kẽ răng, hơi khó hiểu và khó nghe.
“Thái hậu, xin ngài bớt giận, tội gì chấp nhặt với mấy kẻ này. Trăm năm thế gia, căn cơ chắc chắn, hơn nữa người đông, đương nhiên danh ngạch tiến cung cũng nhiều, cho nên hơn người một chút.” Hứa ma ma dâng chén trà nóng lên, tay đặt nhẹ lên vai bà, trong giọng nói mang theo vài phần trấn an.
Thái hậu nhấp một ngụm trà nóng, thở ra một hơi, nhưng cơn tức không tiêu đi được mấy.
“Lệ phi cũng thật vô dụng, ngay cả loại người thô kệch như Thụy Phi còn lọt được vào mắt Hoàng Thượng, nàng ta thì ngược lại, chỉ dựa vào ai gia mới không ngã. Lúc nãy Trang Phi nói thế, nàng ta cũng không đáp trả câu nào!” Thái hậu nhíu chặt mày, âm thầm nghĩ lại chuyện xảy ra ban nãy trong nội điện, bắt đầu tiếp tục lẩm bẩm.
Hứa ma ma vẫn nhẹ giọng khuyên như cũ: “Ngài không cần sốt ruột, Tình cô nương cũng sắp tiến cung, đến lúc đó giúp đỡ một tí, tự nhiên sẽ ổn!”
Thái hậu thở dài mấy lần, tay cầm trà Đại Hồng Bào tiến cống chậm rãi thưởng thức, hơi nheo mắt lại, có vẻ không yên lòng.
“Theo ai gia thấy, Hứa Tình cũng không đấu lại mấy con yêu tinh từ thế gia đưa tới! Khi nào ngươi phái người nhắn cho tẩu tử (chị dâu) , bảo tỷ ấy tiến cung. Ai gia có chuyện cần thương lượng với tỷ ấy!” Thái hậu nhăn mày trầm tư một lúc, cuối cùng như đã quyết định chuyện gì, nhẹ giọng phân phó.
Mâu quang Hứa ma ma tối sầm, thấp giọng nhận lệnh. Mỗi lần Thái Hậu triệu kiến Hứa lão phu nhân, đều vì có chuyện quan trọng, xem ra lần này Hứa phủ lại phải bận rộn một hồi rồi.
Có lẽ buổi gặp mặt hôm đó đã để lại bóng ma trong lòng Thái Hậu. Mấy hôm sau, khi chúng phi tần đến thỉnh an, không còn cho ba người các nàng lộ mặt nữa. Đã nhiều ngày qua, hai người Hứa Tình cũng quen với việc hầu hạ Thái Hậu dùng bữa, tuy đôi khi không đoán được chính xác bà thích ăn cái gì, nhưng về mặt quy củ thì không có vấn đề.
Hôm đó từ sáng đến lúc ăn trưa, ở nội điện không có ai tới gọi. Thẩm Vũ cũng vui vẻ thanh nhàn, đơn giản cầm sách đọc. Đang đọc đến đoạn gay cấn, thì bên ngoài có cung nữ gọi.
“Thẩm cô nương, Thái Hậu dặn người ăn mặc tươi sáng một chút, Hứa lão phu nhân muốn gặp người!” Tiểu cung nữ kia nhẹ giọng nói một câu, rồi đứng cách cửa khá xa chờ.
Minh Tâm và Minh Nhụy đứng hầu bên cạnh đương nhiên nghe thấy, không dám chậm trễ, bắt đầu tìm xiêm y. Thẩm Vũ chọn quần màu xanh nhạt, búi tóc trên đầu vẫn đơn giản, chỉ cài một cây trâm ngọc.
Cung nữ dẫn đường đi trước, Thẩm Vũ chậm rì rì theo sát phía sau. Chỉ là đi nửa đường thì gặp Hứa Tình, hiển nhiên nàng mới từ nội điện đi ra. Hứa Tình cúi đầu, mặt ủ mày chau.
“Hứa/Thẩm cô nương.” Cung nữ dẫn đường cho hai bên hành lễ, nhẹ giọng nói một câu, khiến Hứa Tình hồi phục lại tinh thần.
Nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Vũ, vẻ suy sụp chưa kịp thu lại, cứ thế hiện hết trên mặt.
Quen nhìn Thẩm Vũ mặc quần áo tối màu, giờ ngẫu nhiên thấy nàng ta mặc màu sáng, càng làm nổi bật phong tư yểu điệu của nàng ta, nàng khó tránh khỏi thất thần. Hoá ra dung mạo các nàng, không chỉ kém nhau có một chút thôi đâu!
Thẩm Vũ không để ý đến nàng ta sững sờ đứng đó, chỉ hơi gật đầu, rồi đi ngang qua.
Tới nội điện, sau khi thông báo, Thẩm Vũ cúi đầu từ từ đi vào. Chưa vào tới bên trong, nàng đã bị một người ôm vào trong lòng.
“Cháu của bà, sao cháu cứ cúi đầu thế, bà thấy cháu giống hệt mẫu thân mình!” Hứa lão phu thấp hơn Thẩm Vũ một cái đầu, nhưng không hề ảnh hướng chút nào tới tâm trạng kích động của bà.
Giọng nói hơi run run của bà lão truyền đến, không có phong thái danh môn kiểu mẫu của phu nhân được lưu truyền chút nào, ngược lại còn không đúng mực. Bà nhìn thấy Thẩm Vũ, thật sự rất kích động!
“Các ngươi đều lui xuống đi!” Thái Hậu ngồi trên chủ vị, mắt nhìn cảnh tượng tổ tôn tình thâm đang trình diễn trong điện, không khỏi thở dài trong lòng một hơi. Trong điện giờ toàn là hạ nhân, Hứa lão phu nhân như bây giờ và chủ mẫu Hứa gia sấm vang chớp giật lưu truyền trên phố kém quá xa. Bà khẽ xua tay, cho tất cả cung nữ xung quanh ra ngoài.
Hứa lão phu nhân có một đặc điểm mọi người đều biết, là đối với người ngoài lòng dạ độc ác như lang sói, đối với người nhà lại che chở đến tận xương tủy. Người ta kể lại rằng bà cực kì bao che khuyết điểm, Nguyên sườn phi Hứa Hân là trưởng nữ của Hứa lão phu nhân, nên được nuông chiều vô pháp vô thiên, mới lâm vào tình thế như bây giờ.
Thẩm Vũ không mở miệng, vươn tay ôm hờ lấy vị ngoại tổ mẫu này. Kiếp trước, trong hậu cung, hầu hết nữ nhân đều nhìn nàng bằng con mắt đố kỵ, hận không thể thiêu cháy nàng. Chỉ có mỗi mình Hứa lão phu nhân thỉnh thoảng vào cung, là thật lòng thương yêu nàng. Dù Thẩm Vũ hận Hứa gia, hận Thái Hậu tận xương tủy, nhưng với Hứa lão phu nhân, trong lòng nàng luôn cảm kích.
Dường như hai người ôm đã đủ lâu, Hứa lão phu nhân mới nới lỏng vòng ôm. Nhưng bà vẫn nắm chặt lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống ghế, hai người ngồi chung một chỗ.
“Ngoại tổ phụ chết tiệt của con, tính cách nóng nảy cố chấp, bà muốn đón hai mẹ con cháu về, lão lại không chịu! Cháu của bà, cháu phải chịu khổ rồi!” Hứa lão phu nhân một bên nhẹ nhàng vuốt tay nàng, một bên chăm chú nhìn gương mặt nàng, trong ánh mắt lộ ra thương tiếc, giống như Thẩm Vũ đã phải chịu khổ hình (hình phạt tàn khốc) vậy.
Thái hậu ho nhẹ một tiếng, ở trước mặt bà nói Hứa lão Hầu gia chết tiệt, hơi quá đáng rồi! Tuy bà có quan hệ rất tốt với Hứa lão phu nhân, nhưng cấm không được xỉ nhục người Hứa gia bọn họ!
Dường như Hứa lão phu nhân nhận ra sự kích động lúc nãy, lời nói đã vượt khuôn phép, lờ đi lời giải thích với Thái Hậu, vẫn nắm tay Thẩm Vũ không buông.
“Ngoại tổ mẫu, không sao đâu. Vũ nhi sống rất tốt, nương cũng rất tốt. Dù sao đằng sau còn có Hứa gia chống lưng, những người khác không dám làm gì mẹ con cháu!” Thẩm Vũ khẽ nở nụ cười, ánh mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm, tươi cười như gió xuân lướt qua mặt, làm người ta thư thái.
Hứa lão phu nhân nghe giọng điệu quen thuộc của nàng, không hề câu nệ, trực tiếp gọi bà là “Ngoại tổ mẫu”, tâm tình lại kích động. Vừa khóc vừa cười, khiến hai người còn lại trong điện áp lực thật lớn.
“Có cái gì tốt, cháu cũng bị Hân nhi dạy thành tính cách thế này, sao mà tốt được? Lăng ca nhi đáng thương bị người ta đoạt đi rồi! Con nói gì vậy, Hứa gia ——” Hứa lão phu nhân lấy một cái khăn gấm từ ngực ra, cẩn thận lau nước mắt nơi khóe mắt, lời nói bỗng nhiên dừng lại một chút, giống như đang cân nhắc từ ngữ, sau một lúc lâu mới nói: “Có giúp gì đâu!”
Thái hậu tất nhiên chẳng có nhẫn nại nghe mấy lời này, rõ ràng tự Hứa Hân ngu xuẩn, gặp phải kẻ lừa đảo, mới bị huỷ cả cuộc đời. Chuyện này không thể trách Hứa gia, Hứa gia chỉ nhận định tình hình rồi đưa ra quyết định.
“Được rồi, Vũ nhi. Bây giờ cho ngươi gặp ngoại tổ mẫu, nhưng một khi ra khỏi nội điện này, Hứa gia với ngươi không có một chút quan hệ nào!” Hiển nhiên Thái hậu không chịu nổi trưởng tẩu hạ thấp đi Hứa hầu phủ trước mặt bà, nghiêm mặt, giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo.
Tuy trong đầu Hứa lão phu nhân không nghĩ vậy, nhưng không dám trực tiếp phản bác lại. Bà vẫn nắm tay Thẩm Vũ như cũ, không nói gì, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm nàng, tinh tế đánh giá, giống như ngắm mãi cũng không thấy đủ.
“Người đâu, đưa Thẩm cô nương về, ai gia có chuyện muốn nói với Hứa lão phu nhân!” Thái hậu không muốn thấy hai tổ tôn quá mức thân thiết, huống hồ người trong hậu cung đều biết, lúc này triệu Thẩm Vũ vào điện gặp mặt Hứa lão phu nhân, đã không đúng quy củ. Nếu để người có ý đồ lợi dụng, thế gia và Hứa gia sẽ lại tranh cãi. Bà giương cao giọng, mở miệng gọi cung nữ đứng ngoài cửa.
Thẩm Vũ không dám trì hoãn thêm, chỉ là bàn tay vẫn nắm chặt tay Hứa lão phu nhân, từ từ rút về. Nàng đứng dậy thi lễ với hai người, rồi xoay người rời nội điện.
Đến khi bóng dáng cô gái xinh đẹp biến mất ngoài cửa, Hứa lão phu nhân mới thu hồi tầm mắt, trên mặt vẫn giữ biểu tình tiếc nuối.
“Tẩu tử, tỷ cũng thấy vị Thẩm cô nương này lợi hại chứ, toàn bộ không tìm ra một chút sai lầm nào!” Trong điện đều là thân tín (người thân cận), Thái Hậu thả lỏng, giọng nói thân thiết hơn.
* Lời tác giả:
Mọi người không cần vội, chương sau Hoàng Thượng sẽ xuất hiện! lw*_*wl
Bình luận truyện