Tiến Công Sủng Phi
Chương 16: Lời nói giằng co
Edit: Akamiyatran
Beta: Mộc Lan + Đông Thần Thần aka Miyuki
Khi Thẩm Vũ trang điểm xong đứng dậy, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười nhạt, mỹ nhân khuynh quốc. Bước sen nhẹ nhàng, ngọc trai tơ vàng trên làn váy cũng lay động theo, phát ra ánh sáng chói mắt. Nàng vẫn đối diện với gương đồng như trước, nhìn nữ tử kiều mị trong gương, trên môi giương lên nụ cười tự tin.
Mấy cung nữ đứng sau đều lặng lẽ đánh giá nàng, trong lòng thầm khen, hiện tại mỹ nhân hậu cung Đại Tần rất nhiều, hoàn phì yến gầy đều không thiếu, nhưng nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của Thẩm Vũ, vẫn có chút cảm giác giật mình. (*hoàn phì yến gầy: thành ngữ ý chỉ hình dáng bất đồng của nữ tử, mỗi người đều có nét đẹp riêng, giống như Dương quý phi Dương Ngọc Hoàn mập mạp châu tròn ngọc tốt, Triệu Phi Yến thon thả quyến rũ.)
“Xu Uyển Nghi, hai người các nàng là Hoàng Thượng đặc biệt ban thưởng xuống để hầu hạ ngài, mong ngài ban tên cho họ!” Đại cung nữ ban nãy tiến lên, tay chỉ về phía hai cung nữ đang hành lễ với Thẩm Vũ, trong giọng nói không khỏi mang theo vài phần kính trọng.
Người có dung mạo tốt là ưu thế trời sinh, cả khi người ta chưa tiếp xúc lâu, đã bắt đầu có cảm tình.
“Minh Ngữ, Minh Âm.” Thẩm Vũ nhẹ nhàng nhìn lướt qua hai cung nữ, vẫn tiếp tục dùng từ “Minh”. (*ngữ: lời nói, *âm: âm thanh.)
Hoàng Thượng đúng là tri kỷ, nàng còn chưa nhìn thấy cung điện của mình, ban cho cung nữ thì có chỗ cần dùng trước ngay.
Bởi vì lĩnh chỉ phong vị, hơn nữa rửa mặt chải đầu trang điểm, đã quá canh giờ thỉnh an. Đợi tới lúc chủ tớ Thẩm Vũ đến Thọ Khang cung, trong nội điện đã là một mảnh y hương tấn ảnh. (*y hương tấn ảnh: quần áo nữ nhân hoa lệ xinh đẹp, ý chỉ nữ tử.)
Thẩm Vũ bước từng bước nhỏ vào, toàn bộ ánh mắt những người trong điện tất nhiên đều tập trung trên người nàng, có cực kỳ hâm mộ, có ghen tị trào phúng, không ai giống ai.
“Tần thiếp đến trễ, kính xin Thái Hậu và các tỷ muội trách phạt!” Nàng thi lễ với Thái Hậu một cái, cúi đầu làm trâm ngọc bích trên tóc hơi hơi rủ xuống.
Thái Hậu khẽ nheo lại mắt, cẩn thận đánh giá toàn thân nàng. Cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt được trang điểm cẩn thận kia, dù bà từng được tiên đế sủng ái vô cùng, lúc này thấy Thẩm Vũ, cũng không khỏi thầm khen một tiếng “Đẹp”. May mà bà là bà bà của Thẩm Vũ, nếu không nhất định ngày đêm khó ngủ, nghĩ cách xé nữ nhân này thành mảnh nhỏ!
Người ngồi đầu tiên bên tay phải là Trang Phi, ánh mắt dừng lại ở cây trâm trên tóc Thẩm Vũ. Tâm tư Hoàng Thượng ít có ai đoán được, nhưng nàng ta biết, mỗi khi thị tẩm, châu sai Hoàng Thượng chọn rất ít xuất hiện chất liệu bằng ngọc, thường là mấy kiểu trâm bằng vàng, bạc.
Cô nương xuất từ Thế gia, phần lớn từ nhỏ lớn lên trong đống trang sức quý hiếm. Ngọc trâm trên đầu Thẩm Vũ, Trang Phi cẩn thận nhìn kĩ, lập tức thấy rõ nó được chế tạo từ ngọc bích thượng đẳng, chất ngọc thanh thấu xanh biếc, có thể thấy tối qua Hoàng Thượng thật sự ôm chờ mong.
“Nghe Xu Uyển Nghi nói này, tối hôm qua ngươi hầu hạ Hoàng Thượng, càng vất vả công lao càng lớn. Ai gia sao có thể trị tội ngươi? Nhanh ngồi xuống đi!” Thái Hậu không nặng không nhẹ trả lời, giọng nói bình thản, nghe không ra hỉ nộ.
Thẩm Vũ làm như không biết, thấp giọng đáp lời: “Tạ ơn Thái Hậu.”
Nàng xoay người, nhìn lướt qua phía Thế gia, bên cạnh Uyển Tiệp Dư có một chỗ trống, hiển nhiên là đặc biệt giữ cho nàng. Đương nhiên nàng không do dự, trực tiếp qua đó ngồi.
“Thái Hậu, ngài quá mức nhân từ rồi. Với các muội muội mới tiến cung, đây đúng là lúc nên lập quy củ, miễn cho sau này dưỡng ra một thân bệnh tật yếu ớt!” Thẩm Vũ còn chưa ngồi vững, Thụy Phi đã cầm đầu gây khó dễ.
Thụy Phi đã nói trắng ra, nếu là phi tần bình thường mới tiến cung được sủng hạnh, khẳng định sớm mặt đỏ tai hồng, người nhát gan phỏng chừng trực tiếp bắt đầu xin lỗi. Đáng tiếc người nàng ta gặp là Thẩm Vũ, đã định trước là giống như đánh lên bông, chỉ có bản thân nàng ta khó chịu.
Thẩm Vũ nhấc tay hoa, chậm rì rì cầm chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm. Quả nhiên làm ra tư thái nhược liễu phù phong, nhưng động tác, cử chỉ của nàng lại không tìm ra một chút sai lầm, khiến người ta không nổi giận được. (*nhược liễu phù phong: dương liễu tinh tế nhu nhược lay động trong gió động lòng người)
Thụy Phi không khỏi hừ lạnh một tiếng, nhẹ quay đầu nhìn thoáng qua Lệ Phi, lén ra hiệu bằng mắt.
Lệ Phi hơi hơi sửng sốt, vội vàng nhìn về Thái Hậu đang ngồi ở thượng vị, thấy bà không có biểu tình gì đặc biệt, trong lòng cũng nhìn Thẩm Vũ không thuận mắt, lập tức phụ họa theo lời Thụy Phi: “Thụy tỷ tỷ nói rất đúng, Thái Hậu mềm lòng miễn trách phạt, ít nhất phải tự nhớ kỹ trong lòng, lần sau không thể lại tái phạm!”
Hai nương nương vị phi đều mở miệng, hiển nhiên thật sự muốn gây khó dễ cho vị Xu Uyển Nghi này. Nhưng Thẩm Vũ một câu cũng không nói, mặc cho mọi người đánh giá nàng, thần sắc trên mặt không chút khác thường.
Hai người Thụy Phi và Lệ Phi trực tiếp mất thể diện, khó tránh khỏi ngồi không yên, mắt thấy sắp xé rách da mặt, vẫn là Trang Phi mở miệng chặn lại: “Hai tỷ tỷ nói rất đúng, quy củ tất nhiên không thể phá vỡ. Chỉ là việc gì cũng có nguyên do, đến cùng vì sao Xu Uyển Nghi tới muộn, muội với tỷ đều biết, tội gì phải lôi chuyện này ra nói nữa? Huống hồ Thái Hậu cũng không truy cứu, hai tỷ gắt gao dồn ép, cũng chẳng hả hê gì!”
Mấy câu nàng ta nói tuy hơi có chút lửa cháy đổ thêm dầu, nhưng sắc mặt hai nương nương ở đối diện càng ảm đạm, lại không thể phát tác. Lời vừa rồi của Trang Phi, đã đem cả Hoàng Thượng lẫn Thái Hậu ra, sao các nàng còn dám nói tiếp?
Vì một cuộc chiến ngôn ngữ kịch liệt qua lại như vậy, không khí trong điện có vẻ hơi quỷ dị, cực kỳ yên tĩnh. Ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng rất nhỏ của chén trà được nâng lên, căng thẳng đến mức đáng sợ.
Thái Hậu mắt lạnh nhìn hai hàng mỹ nhân ngồi dưới, hừ lạnh trong lòng một tiếng. Một đám ở trước mặt Hoàng Thượng thì thiên kiều bá mị, phong tư yểu điệu. Vừa đến Thọ Khang cung của bà, đã lòi đuôi, không biết thu liễm. Bà như tiết hận mà âm thầm chửi bới trong lòng, ánh mắt nhất nhất đảo qua những người này, cuối cùng dừng lại trên bóng dáng khí định thần nhàn của Trầm Vũ. (*thiên kiều bá mị: quyến rũ kiều mị xinh đẹp động lòng người, *phong tư yểu điệu: nữ tử ôn nhu, *khí định thần nhàn: tâm tình bình thản)
Trên mặt Thái Hậu lộ ra ý cười không dễ phát giác, trong đó xen lẫn vài phần mỉa mai. Nữ tử Thế gia có tốt đến đâu, trên người cũng không tránh khỏi có chút ngạo khí, giống như trời sinh tài trí hơn người. Mà trên người Thẩm Vũ, mười phần ngạo khí, thậm chí so với mấy cái gọi là đích nữ cũng chỉ có hơn chứ không kém. Hành vi không để các nương nương phi vị vào mắt ban nãy, thật sự quá mức chướng mắt. Nữ nhân có khuyết điểm trí mạng như vậy, không đủ trở thành mối nguy hiểm trong hậu cung!
Trong lòng Thái Hậu nhanh chóng gảy bàn tính, càng xem bản mặt xinh đẹp kia của Thẩm Vũ, càng xác định thêm vài phần. Nghi ngờ và lo lắng tối hôm qua, dường như lập tức tiêu tán hơn phân nửa, cả người thoải mái không ít.
Khóe mắt Thẩm Vũ luôn liếc nhìn xung quanh, ghi nhớ từng biểu tình trên mặt những người này trong lòng. Nàng vẫn luôn nhướn cao cằm, thần thái tự cao tự đại liếc mắt đã nhận ra ngay. Nội điện Thọ Khang cung ít nhất có hơn mười mỹ nhân đã có danh hào đang ngồi, nhưng mặc cho ai đánh giá, ánh mắt cũng sẽ bị Thẩm Vũ hấp dẫn.
Rõ ràng chỉ là Uyển Nghi, lại kiêu ngạo như thế, thật sự làm nhiều người tức giận!
Nhưng Trang Phi với Kiều Phi ngồi đứng đầu Thế gia, từ đầu đến cuối thật ra không hề có thần sắc phẫn nộ. Mỹ nhân trong hậu cung quá nhiều, khó trách Hoàng Thượng thoải mái lựa chọn, chưa biết chừng sẽ thiên vị người chói mắt nhất kia! Hiện giờ toàn bộ cách xử sự của Thẩm Vũ còn cần quan vọng, tự nhiên các nàng sẽ không làm chuyện tự giết lẫn nhau, trở thành hậu trường của nàng! (quan vọng: nhìn từ xa, quan sát kĩ càng)
Những điều này đương nhiên nói sau, nhưng tình cảnh sắc phong ngày đó của Xu Uyển Nghi, cũng đủ làm nhóm phi tần ghi nhớ một đoạn thời gian. Không chỉ cực kỳ không khách khí lạnh nhạt hai nương nương, còn làm cho không khí Thọ Khang cung căng thẳng. Không thể không thừa nhận, đây là lần thỉnh an Thái Hậu khó chịu đựng nhất!
Thẳng đến cuối cùng, dường như ngay cả Thái Hậu cũng xem đủ sắc mặt âm trầm của các phi tần, không kiên nhẫn phất tay cho các nàng lui ra. Ánh mắt Thẩm Vũ cẩn thận đảo qua người hầu bên cạnh Thái Hậu, vẫn không thấy hai người Hứa Tình.
Nàng nhẹ cúi đầu theo sau chúng phi tần rời đi, khóe miệng lộ ra ý cười hơi trào phúng. Bất luận là Thái Hậu cố ý làm, hay hai người Hứa Tình tự biết tránh đi tìm đường ra khác, Thẩm Vũ nàng đều là người thắng đứng đầu trong các tú nữ!
Sớm có liễn kiệu chờ bên ngoài, ấn theo cấp bậc ngồi lên kiệu, hầu hết đều là vội vàng đi thẳng về cung điện của mình. Thẩm Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, liễn kiệu của Tứ phẩm cũng đủ thoải mái, chậm rì rì đi vào cung điện đầu tiên kiếp này có được —— Cẩm Nhan điện.
Hai người Minh Âm, Minh Ngữ sáng nay Hoàng Thượng ban cho, chậm rãi dìu nàng hạ kiệu, theo sát sau lưng nàng. Mới vừa bước vào cửa điện, chỉ thấy bên trong tất cả nô tài lớn nhỏ đều đang quỳ.
“Cung nghênh Xu Uyển Nghi!” Toàn bộ những người đó phủ phục trên mặt đất, đầu chạm đất hành đại lễ.
“Bình thân.” Ánh mắt Thẩm Vũ quét sơ qua một lần, rồi trở lại, thấp giọng cho bọn họ đứng dậy.
“Nô tỳ là chưởng sự cô cô Cẩm Nhan điện, Lan Hủy.”
“Nô tài là thái giám tổng quản Cẩm Nhan điện, Trương Thành.”
Một đại cung nữ và thái giám dẫn đầu khom lưng đi ra, lại hành lễ với Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, ngay cả một câu nói đều không có. Không phải nàng không nghĩ lập quy củ, mà là cung nữ thái giám trong Cẩm Nhan điện, phỏng chừng hơn nửa là chủ tử cung khác phái người trộn lẫn vào. Đương nhiên giống Hoàng Thượng công khai nhét người vào là số ít, lúc này nàng lập mã uy cũng không có tác dụng nhiều.
“Bản tần còn hai người hầu hạ vẫn lưu tại Thọ Khang cung, thỉnh cầu Lan Hủy lát nữa đi một chuyến, lĩnh hai người các nàng.” Giọng điệu Thẩm Vũ thủy chung không mặn không nhạt, cho dù lời nói mười phần khách khí, Lan Hủy đứng cạnh nghe không dám có một cử động nhỏ nào, vị Xu Uyển Nghi này vừa tới, nàng còn chưa thăm dò được tính nết chủ tử, đương nhiên không dám lỗ mãng.
Cuối cùng Thẩm Vũ tiến vào nội điện, Minh Âm Minh Ngữ dìu nàng ngồi xuống, một người bóp vai thay nàng, một người giúp nàng xoa bóp chân. Thị tẩm cần cơ thể cố gắng, huống chi hiện tại Hoàng Thượng chính trực tráng niên, nàng lại phối hợp hết mức, tỏ vẻ làm chuyện cá nước thân mật kia là hưởng thụ vô cùng, chỉ khổ thân mình lần đầu thị tẩm của nàng, chưa quen, cả người đều đau.
Nàng còn không kịp thưởng thức bài trí trong viện, hạ lễ ở các cung đã đưa đến. Lan Hủy dẫn theo hai cung nữ đứng cạnh kiểm tra, liệt kê rồi sắp xếp nhập kho, Thẩm Vũ khẽ nhắm mắt, không yên lòng nghe Lan Hủy báo cáo. Ngay cả hai người Thụy Phi với Lệ Phi sáng nay bị nàng đắc tội cũng đưa tới hạ lễ phong phú.
Khóe miệng Thẩm Vũ lộ ra ý cười trào phúng, đều nói bụng Tể tướng có thể chống thuyền. Những lời này dùng trên người phi tần hậu cung, vẫn chuẩn xác như cũ. Nhưng lúc có người thất thế, không thiếu bị dạy dỗ.
(*bụng Tể Tướng có thể chống thuyền: khoan hồng độ lượng)
Minh Tâm và Minh Nhụy rất nhanh được lĩnh lại đây, dựa theo ý tứ Thẩm Vũ, Lan Hủy cho hai người các nàng tự đi làm việc của mình.
Giờ Ngọ qua đi, Cẩm Nhan điện mới xem như náo nhiệt hơn hẳn. Người đầu tiên tới bái phỏng nàng, đương nhiên là Uyển Tiệp Dư.
* Lời tác giả:
Đây là vị trí sắp xếp Hậu Cung!
Siêu phẩm: Hoàng Hậu
Chính nhất phẩm: Quý phi
Từ nhất phẩm: Thục phi, Hiền phi, Đức phi, Lương phi
Chính nhị phẩm: Phi
Đối người phía dưới xưng bản cung, người phía trên xưng thần thiếp
Từ nhị phẩm: Chiêu Nghi, Chiêu Viện, Chiêu Dung, Thục Nghi, Thục Viện, Thục Dung, Tu Nghi, Tu Viện, Tu Dung
Chính tam phẩm: Quý tần
Từ tam phẩm: Tiệp Dư
Chính tứ phẩm: Dung Hoa
Từ tứ phẩm: Uyển Nghi, Phương Nghi, Phân Nghi, Đức Nghi, Thuận Nghi
Chính ngũ phẩm: Tần
Từ ngũ phẩm: Tiểu Nghi, Tiểu Viện, Lương Viện, Lương Đễ
Đối người phía dưới xưng bản tần, người phía trên xưng tần thiếp
Chính lục phẩm: Quý nhân
Từ lục phẩm: Tài tử, Mỹ nhân
Chính thất phẩm: Thường tại, Nương tử
Từ thất phẩm: Tuyển thị
Chính bát phẩm: Thải nữ
Từ bát phẩm: Canh y
Tự xưng nô thiếp
Nói cách khác hiện tại Hậu Cung vị phân cao nhất là chính nhị phẩm: Phi, có 4 người!
=> Akayami: Từ cao xuống thấp, vị trí phía trước cao hơn phía sau. Ví dụ: Từ tứ phẩm có 5 vị phân thì Uyển Nghi cao nhất > Phương Nghi > Phân Nghi > Đức Nghi > Thuận Nghi
Lương Đễ của Thái Tử thì phân vị khá cao, giống như bình thê trong nhà thường. Khi Thái Tử lên ngôi cũng sẽ được phân lên Phi vị. Còn Lương Đễ của Hoàng Thượng thì khá thấp, ngũ phẩm.
Mình hay đọc thì thấy Tú nữ lên ngũ phẩm là cao rồi, nhiều truyện, lên hoài, lên mãi, đấu kịch liệt đấu gay gắt mà chỉ lên tới Chính-Tứ lục phẩm thôi. Nên có thể nói Thẩm Vũ khởi đầu khá cao.
Beta: Mộc Lan + Đông Thần Thần aka Miyuki
Khi Thẩm Vũ trang điểm xong đứng dậy, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười nhạt, mỹ nhân khuynh quốc. Bước sen nhẹ nhàng, ngọc trai tơ vàng trên làn váy cũng lay động theo, phát ra ánh sáng chói mắt. Nàng vẫn đối diện với gương đồng như trước, nhìn nữ tử kiều mị trong gương, trên môi giương lên nụ cười tự tin.
Mấy cung nữ đứng sau đều lặng lẽ đánh giá nàng, trong lòng thầm khen, hiện tại mỹ nhân hậu cung Đại Tần rất nhiều, hoàn phì yến gầy đều không thiếu, nhưng nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của Thẩm Vũ, vẫn có chút cảm giác giật mình. (*hoàn phì yến gầy: thành ngữ ý chỉ hình dáng bất đồng của nữ tử, mỗi người đều có nét đẹp riêng, giống như Dương quý phi Dương Ngọc Hoàn mập mạp châu tròn ngọc tốt, Triệu Phi Yến thon thả quyến rũ.)
“Xu Uyển Nghi, hai người các nàng là Hoàng Thượng đặc biệt ban thưởng xuống để hầu hạ ngài, mong ngài ban tên cho họ!” Đại cung nữ ban nãy tiến lên, tay chỉ về phía hai cung nữ đang hành lễ với Thẩm Vũ, trong giọng nói không khỏi mang theo vài phần kính trọng.
Người có dung mạo tốt là ưu thế trời sinh, cả khi người ta chưa tiếp xúc lâu, đã bắt đầu có cảm tình.
“Minh Ngữ, Minh Âm.” Thẩm Vũ nhẹ nhàng nhìn lướt qua hai cung nữ, vẫn tiếp tục dùng từ “Minh”. (*ngữ: lời nói, *âm: âm thanh.)
Hoàng Thượng đúng là tri kỷ, nàng còn chưa nhìn thấy cung điện của mình, ban cho cung nữ thì có chỗ cần dùng trước ngay.
Bởi vì lĩnh chỉ phong vị, hơn nữa rửa mặt chải đầu trang điểm, đã quá canh giờ thỉnh an. Đợi tới lúc chủ tớ Thẩm Vũ đến Thọ Khang cung, trong nội điện đã là một mảnh y hương tấn ảnh. (*y hương tấn ảnh: quần áo nữ nhân hoa lệ xinh đẹp, ý chỉ nữ tử.)
Thẩm Vũ bước từng bước nhỏ vào, toàn bộ ánh mắt những người trong điện tất nhiên đều tập trung trên người nàng, có cực kỳ hâm mộ, có ghen tị trào phúng, không ai giống ai.
“Tần thiếp đến trễ, kính xin Thái Hậu và các tỷ muội trách phạt!” Nàng thi lễ với Thái Hậu một cái, cúi đầu làm trâm ngọc bích trên tóc hơi hơi rủ xuống.
Thái Hậu khẽ nheo lại mắt, cẩn thận đánh giá toàn thân nàng. Cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt được trang điểm cẩn thận kia, dù bà từng được tiên đế sủng ái vô cùng, lúc này thấy Thẩm Vũ, cũng không khỏi thầm khen một tiếng “Đẹp”. May mà bà là bà bà của Thẩm Vũ, nếu không nhất định ngày đêm khó ngủ, nghĩ cách xé nữ nhân này thành mảnh nhỏ!
Người ngồi đầu tiên bên tay phải là Trang Phi, ánh mắt dừng lại ở cây trâm trên tóc Thẩm Vũ. Tâm tư Hoàng Thượng ít có ai đoán được, nhưng nàng ta biết, mỗi khi thị tẩm, châu sai Hoàng Thượng chọn rất ít xuất hiện chất liệu bằng ngọc, thường là mấy kiểu trâm bằng vàng, bạc.
Cô nương xuất từ Thế gia, phần lớn từ nhỏ lớn lên trong đống trang sức quý hiếm. Ngọc trâm trên đầu Thẩm Vũ, Trang Phi cẩn thận nhìn kĩ, lập tức thấy rõ nó được chế tạo từ ngọc bích thượng đẳng, chất ngọc thanh thấu xanh biếc, có thể thấy tối qua Hoàng Thượng thật sự ôm chờ mong.
“Nghe Xu Uyển Nghi nói này, tối hôm qua ngươi hầu hạ Hoàng Thượng, càng vất vả công lao càng lớn. Ai gia sao có thể trị tội ngươi? Nhanh ngồi xuống đi!” Thái Hậu không nặng không nhẹ trả lời, giọng nói bình thản, nghe không ra hỉ nộ.
Thẩm Vũ làm như không biết, thấp giọng đáp lời: “Tạ ơn Thái Hậu.”
Nàng xoay người, nhìn lướt qua phía Thế gia, bên cạnh Uyển Tiệp Dư có một chỗ trống, hiển nhiên là đặc biệt giữ cho nàng. Đương nhiên nàng không do dự, trực tiếp qua đó ngồi.
“Thái Hậu, ngài quá mức nhân từ rồi. Với các muội muội mới tiến cung, đây đúng là lúc nên lập quy củ, miễn cho sau này dưỡng ra một thân bệnh tật yếu ớt!” Thẩm Vũ còn chưa ngồi vững, Thụy Phi đã cầm đầu gây khó dễ.
Thụy Phi đã nói trắng ra, nếu là phi tần bình thường mới tiến cung được sủng hạnh, khẳng định sớm mặt đỏ tai hồng, người nhát gan phỏng chừng trực tiếp bắt đầu xin lỗi. Đáng tiếc người nàng ta gặp là Thẩm Vũ, đã định trước là giống như đánh lên bông, chỉ có bản thân nàng ta khó chịu.
Thẩm Vũ nhấc tay hoa, chậm rì rì cầm chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm. Quả nhiên làm ra tư thái nhược liễu phù phong, nhưng động tác, cử chỉ của nàng lại không tìm ra một chút sai lầm, khiến người ta không nổi giận được. (*nhược liễu phù phong: dương liễu tinh tế nhu nhược lay động trong gió động lòng người)
Thụy Phi không khỏi hừ lạnh một tiếng, nhẹ quay đầu nhìn thoáng qua Lệ Phi, lén ra hiệu bằng mắt.
Lệ Phi hơi hơi sửng sốt, vội vàng nhìn về Thái Hậu đang ngồi ở thượng vị, thấy bà không có biểu tình gì đặc biệt, trong lòng cũng nhìn Thẩm Vũ không thuận mắt, lập tức phụ họa theo lời Thụy Phi: “Thụy tỷ tỷ nói rất đúng, Thái Hậu mềm lòng miễn trách phạt, ít nhất phải tự nhớ kỹ trong lòng, lần sau không thể lại tái phạm!”
Hai nương nương vị phi đều mở miệng, hiển nhiên thật sự muốn gây khó dễ cho vị Xu Uyển Nghi này. Nhưng Thẩm Vũ một câu cũng không nói, mặc cho mọi người đánh giá nàng, thần sắc trên mặt không chút khác thường.
Hai người Thụy Phi và Lệ Phi trực tiếp mất thể diện, khó tránh khỏi ngồi không yên, mắt thấy sắp xé rách da mặt, vẫn là Trang Phi mở miệng chặn lại: “Hai tỷ tỷ nói rất đúng, quy củ tất nhiên không thể phá vỡ. Chỉ là việc gì cũng có nguyên do, đến cùng vì sao Xu Uyển Nghi tới muộn, muội với tỷ đều biết, tội gì phải lôi chuyện này ra nói nữa? Huống hồ Thái Hậu cũng không truy cứu, hai tỷ gắt gao dồn ép, cũng chẳng hả hê gì!”
Mấy câu nàng ta nói tuy hơi có chút lửa cháy đổ thêm dầu, nhưng sắc mặt hai nương nương ở đối diện càng ảm đạm, lại không thể phát tác. Lời vừa rồi của Trang Phi, đã đem cả Hoàng Thượng lẫn Thái Hậu ra, sao các nàng còn dám nói tiếp?
Vì một cuộc chiến ngôn ngữ kịch liệt qua lại như vậy, không khí trong điện có vẻ hơi quỷ dị, cực kỳ yên tĩnh. Ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng rất nhỏ của chén trà được nâng lên, căng thẳng đến mức đáng sợ.
Thái Hậu mắt lạnh nhìn hai hàng mỹ nhân ngồi dưới, hừ lạnh trong lòng một tiếng. Một đám ở trước mặt Hoàng Thượng thì thiên kiều bá mị, phong tư yểu điệu. Vừa đến Thọ Khang cung của bà, đã lòi đuôi, không biết thu liễm. Bà như tiết hận mà âm thầm chửi bới trong lòng, ánh mắt nhất nhất đảo qua những người này, cuối cùng dừng lại trên bóng dáng khí định thần nhàn của Trầm Vũ. (*thiên kiều bá mị: quyến rũ kiều mị xinh đẹp động lòng người, *phong tư yểu điệu: nữ tử ôn nhu, *khí định thần nhàn: tâm tình bình thản)
Trên mặt Thái Hậu lộ ra ý cười không dễ phát giác, trong đó xen lẫn vài phần mỉa mai. Nữ tử Thế gia có tốt đến đâu, trên người cũng không tránh khỏi có chút ngạo khí, giống như trời sinh tài trí hơn người. Mà trên người Thẩm Vũ, mười phần ngạo khí, thậm chí so với mấy cái gọi là đích nữ cũng chỉ có hơn chứ không kém. Hành vi không để các nương nương phi vị vào mắt ban nãy, thật sự quá mức chướng mắt. Nữ nhân có khuyết điểm trí mạng như vậy, không đủ trở thành mối nguy hiểm trong hậu cung!
Trong lòng Thái Hậu nhanh chóng gảy bàn tính, càng xem bản mặt xinh đẹp kia của Thẩm Vũ, càng xác định thêm vài phần. Nghi ngờ và lo lắng tối hôm qua, dường như lập tức tiêu tán hơn phân nửa, cả người thoải mái không ít.
Khóe mắt Thẩm Vũ luôn liếc nhìn xung quanh, ghi nhớ từng biểu tình trên mặt những người này trong lòng. Nàng vẫn luôn nhướn cao cằm, thần thái tự cao tự đại liếc mắt đã nhận ra ngay. Nội điện Thọ Khang cung ít nhất có hơn mười mỹ nhân đã có danh hào đang ngồi, nhưng mặc cho ai đánh giá, ánh mắt cũng sẽ bị Thẩm Vũ hấp dẫn.
Rõ ràng chỉ là Uyển Nghi, lại kiêu ngạo như thế, thật sự làm nhiều người tức giận!
Nhưng Trang Phi với Kiều Phi ngồi đứng đầu Thế gia, từ đầu đến cuối thật ra không hề có thần sắc phẫn nộ. Mỹ nhân trong hậu cung quá nhiều, khó trách Hoàng Thượng thoải mái lựa chọn, chưa biết chừng sẽ thiên vị người chói mắt nhất kia! Hiện giờ toàn bộ cách xử sự của Thẩm Vũ còn cần quan vọng, tự nhiên các nàng sẽ không làm chuyện tự giết lẫn nhau, trở thành hậu trường của nàng! (quan vọng: nhìn từ xa, quan sát kĩ càng)
Những điều này đương nhiên nói sau, nhưng tình cảnh sắc phong ngày đó của Xu Uyển Nghi, cũng đủ làm nhóm phi tần ghi nhớ một đoạn thời gian. Không chỉ cực kỳ không khách khí lạnh nhạt hai nương nương, còn làm cho không khí Thọ Khang cung căng thẳng. Không thể không thừa nhận, đây là lần thỉnh an Thái Hậu khó chịu đựng nhất!
Thẳng đến cuối cùng, dường như ngay cả Thái Hậu cũng xem đủ sắc mặt âm trầm của các phi tần, không kiên nhẫn phất tay cho các nàng lui ra. Ánh mắt Thẩm Vũ cẩn thận đảo qua người hầu bên cạnh Thái Hậu, vẫn không thấy hai người Hứa Tình.
Nàng nhẹ cúi đầu theo sau chúng phi tần rời đi, khóe miệng lộ ra ý cười hơi trào phúng. Bất luận là Thái Hậu cố ý làm, hay hai người Hứa Tình tự biết tránh đi tìm đường ra khác, Thẩm Vũ nàng đều là người thắng đứng đầu trong các tú nữ!
Sớm có liễn kiệu chờ bên ngoài, ấn theo cấp bậc ngồi lên kiệu, hầu hết đều là vội vàng đi thẳng về cung điện của mình. Thẩm Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, liễn kiệu của Tứ phẩm cũng đủ thoải mái, chậm rì rì đi vào cung điện đầu tiên kiếp này có được —— Cẩm Nhan điện.
Hai người Minh Âm, Minh Ngữ sáng nay Hoàng Thượng ban cho, chậm rãi dìu nàng hạ kiệu, theo sát sau lưng nàng. Mới vừa bước vào cửa điện, chỉ thấy bên trong tất cả nô tài lớn nhỏ đều đang quỳ.
“Cung nghênh Xu Uyển Nghi!” Toàn bộ những người đó phủ phục trên mặt đất, đầu chạm đất hành đại lễ.
“Bình thân.” Ánh mắt Thẩm Vũ quét sơ qua một lần, rồi trở lại, thấp giọng cho bọn họ đứng dậy.
“Nô tỳ là chưởng sự cô cô Cẩm Nhan điện, Lan Hủy.”
“Nô tài là thái giám tổng quản Cẩm Nhan điện, Trương Thành.”
Một đại cung nữ và thái giám dẫn đầu khom lưng đi ra, lại hành lễ với Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, ngay cả một câu nói đều không có. Không phải nàng không nghĩ lập quy củ, mà là cung nữ thái giám trong Cẩm Nhan điện, phỏng chừng hơn nửa là chủ tử cung khác phái người trộn lẫn vào. Đương nhiên giống Hoàng Thượng công khai nhét người vào là số ít, lúc này nàng lập mã uy cũng không có tác dụng nhiều.
“Bản tần còn hai người hầu hạ vẫn lưu tại Thọ Khang cung, thỉnh cầu Lan Hủy lát nữa đi một chuyến, lĩnh hai người các nàng.” Giọng điệu Thẩm Vũ thủy chung không mặn không nhạt, cho dù lời nói mười phần khách khí, Lan Hủy đứng cạnh nghe không dám có một cử động nhỏ nào, vị Xu Uyển Nghi này vừa tới, nàng còn chưa thăm dò được tính nết chủ tử, đương nhiên không dám lỗ mãng.
Cuối cùng Thẩm Vũ tiến vào nội điện, Minh Âm Minh Ngữ dìu nàng ngồi xuống, một người bóp vai thay nàng, một người giúp nàng xoa bóp chân. Thị tẩm cần cơ thể cố gắng, huống chi hiện tại Hoàng Thượng chính trực tráng niên, nàng lại phối hợp hết mức, tỏ vẻ làm chuyện cá nước thân mật kia là hưởng thụ vô cùng, chỉ khổ thân mình lần đầu thị tẩm của nàng, chưa quen, cả người đều đau.
Nàng còn không kịp thưởng thức bài trí trong viện, hạ lễ ở các cung đã đưa đến. Lan Hủy dẫn theo hai cung nữ đứng cạnh kiểm tra, liệt kê rồi sắp xếp nhập kho, Thẩm Vũ khẽ nhắm mắt, không yên lòng nghe Lan Hủy báo cáo. Ngay cả hai người Thụy Phi với Lệ Phi sáng nay bị nàng đắc tội cũng đưa tới hạ lễ phong phú.
Khóe miệng Thẩm Vũ lộ ra ý cười trào phúng, đều nói bụng Tể tướng có thể chống thuyền. Những lời này dùng trên người phi tần hậu cung, vẫn chuẩn xác như cũ. Nhưng lúc có người thất thế, không thiếu bị dạy dỗ.
(*bụng Tể Tướng có thể chống thuyền: khoan hồng độ lượng)
Minh Tâm và Minh Nhụy rất nhanh được lĩnh lại đây, dựa theo ý tứ Thẩm Vũ, Lan Hủy cho hai người các nàng tự đi làm việc của mình.
Giờ Ngọ qua đi, Cẩm Nhan điện mới xem như náo nhiệt hơn hẳn. Người đầu tiên tới bái phỏng nàng, đương nhiên là Uyển Tiệp Dư.
* Lời tác giả:
Đây là vị trí sắp xếp Hậu Cung!
Siêu phẩm: Hoàng Hậu
Chính nhất phẩm: Quý phi
Từ nhất phẩm: Thục phi, Hiền phi, Đức phi, Lương phi
Chính nhị phẩm: Phi
Đối người phía dưới xưng bản cung, người phía trên xưng thần thiếp
Từ nhị phẩm: Chiêu Nghi, Chiêu Viện, Chiêu Dung, Thục Nghi, Thục Viện, Thục Dung, Tu Nghi, Tu Viện, Tu Dung
Chính tam phẩm: Quý tần
Từ tam phẩm: Tiệp Dư
Chính tứ phẩm: Dung Hoa
Từ tứ phẩm: Uyển Nghi, Phương Nghi, Phân Nghi, Đức Nghi, Thuận Nghi
Chính ngũ phẩm: Tần
Từ ngũ phẩm: Tiểu Nghi, Tiểu Viện, Lương Viện, Lương Đễ
Đối người phía dưới xưng bản tần, người phía trên xưng tần thiếp
Chính lục phẩm: Quý nhân
Từ lục phẩm: Tài tử, Mỹ nhân
Chính thất phẩm: Thường tại, Nương tử
Từ thất phẩm: Tuyển thị
Chính bát phẩm: Thải nữ
Từ bát phẩm: Canh y
Tự xưng nô thiếp
Nói cách khác hiện tại Hậu Cung vị phân cao nhất là chính nhị phẩm: Phi, có 4 người!
=> Akayami: Từ cao xuống thấp, vị trí phía trước cao hơn phía sau. Ví dụ: Từ tứ phẩm có 5 vị phân thì Uyển Nghi cao nhất > Phương Nghi > Phân Nghi > Đức Nghi > Thuận Nghi
Lương Đễ của Thái Tử thì phân vị khá cao, giống như bình thê trong nhà thường. Khi Thái Tử lên ngôi cũng sẽ được phân lên Phi vị. Còn Lương Đễ của Hoàng Thượng thì khá thấp, ngũ phẩm.
Mình hay đọc thì thấy Tú nữ lên ngũ phẩm là cao rồi, nhiều truyện, lên hoài, lên mãi, đấu kịch liệt đấu gay gắt mà chỉ lên tới Chính-Tứ lục phẩm thôi. Nên có thể nói Thẩm Vũ khởi đầu khá cao.
Bình luận truyện