Chương 17: Tàng Bảo Các
Cơm nước xong xuôi, Lâm Sơ đi đến Tàng Bảo Các nằm ngay cạnh Tàng Thư Các.
Tàng Bảo Các đúng như kỳ danh, chính là kho báu của Học Cung, tổng cộng mười tầng, ba tầng đầu mở cửa cho tất cả mọi người, còn những tầng sau, học ở Học Cung thêm một năm, mới có thể lên thêm một tầng nữa, nhưng tầng mười là cấm địa, không ai được vào.
Nhân gian kim ngân tài bảo, tiên gia đủ loại đan dược, mười tám loại vũ khí, thậm chí cả sủng vật tiểu linh thú, trong Tàng Bảo Các đều có thể tìm thấy.
—— nhưng mấy thứ này cũng không phải miễn phí, mà còn phải có quy trình mua sắm.
Trong mắt Lâm Sơ, tòa Tàng Bảo Các này giống như một hệ thống đổi điểm tích lũy vậy.
Tầng đầu tiên Tàng Bảo Các có một bức tường lớn, trên tường treo chằng chịt thẻ ngọc.
Trên thẻ ngọc viết ủy thác —— như là đến cung điện Hợp Hư Thiên vẩy nước quét sân, chăm sóc linh thú trên núi, giúp việc ở dược viên, cắt rau cho nhà ăn...... Cao cấp hơn một chút chính là xuống núi trảm yêu trừ ma linh tinh. Đệ tử có thể tự mình tiếp nhận ủy thác, sau khi hoàn thành ủy thác có thể đối lấy số lượng "Thượng Lăng ngọc phách" tương ứng. Các đệ tử cũng có thể đến Thượng Lăng Mộng Cảnh nhận ủy thác, nhưng lấy ngọc phách và bảo vật đều phải qua Tàng Bảo Các.
Ngọc phách không chỉ chứa linh lực, còn có thể đổi lấy vật phẩm ở Tàng Bảo Các, có thể coi là tiền tệ lưu hành trong Học Cung.
Lâm Sơ xem những thẻ ngọc đó.
Mấy ủy thác phía dưới đều là việc vặt trong Học Cung, vô cùng đơn giản, phát ngọc phách cũng vô cùng ít, tỷ như đi nhà ăn cắt rau, hai ngày một viên ngọc phách, giúp Đỗ Nhược chân nhân chăm sóc thảo dược viên Hoàng Tự Tam Hào, mỗi ngày một viên ngọc phách —— nếu đổi thành "Giúp Đỗ Nhược chân nhân chăm sóc linh dược viên Huyền Tự Tam Hào", sẽ tăng lên mỗi ngày năm viên ngọc phách. (viên là vườn đó)
Lại nhìn lên mấy ủy thác yêu cầu kiến thức chuyên môn. Tỷ như giúp Đỗ Nhược chân nhân chăm sóc tiên dược viên Thiên Tự Nhị Hào, đi Kỳ Lân Cốc rửa sạch vảy cho tiểu kỳ lân, giúp Cự Đỉnh chân nhân trông chừng lò luyện đan, giúp Quan Liễu tiên sinh sắp xếp lại điển tịch...... Có thể thu được mười viên ngọc phách trở lên.
Lại nhìn lên trên, đã ra khỏi địa giới Học Cung, là tai họa trong phạm vi một ngàn dặm quanh Học Cung, hoặc nghi án mà quan phủ địa phương chưa giải quyết được, hoặc chứng bệnh lang trung vô pháp xử lý...... Phàm nếu có người xin Học Cung giúp đỡ, Học Cung đều sẽ có cầu tất ứng, phân phát ủy thác cho đệ tử, sau khi đệ tử hoàn thành, có thể nhận được hàng trăm ngọc phách, thậm chí hàng ngàn.
Lâm Sơ lại tiếp tục nhìn lên.
Khám phá bí mật "Thạch Khuyết động phủ", tru sát "Kim Nhãn Ngũ Hoa Giao", phá giải "Trân Lung kỳ cục"......
Xem qua mấy thứ này, lại nhìn lên tiếp, nội dung trên đó khiến hắn ngây ngẩn cả người.
"Cư Lâm phủ địa chấn, dân sinh lưu lạc, giúp đỡ chăm sóc."
"Hoàng đế muốn sửa đổi chế độ thuế, thỉnh hiến kế."
"Lũ lụt Thục Tây Mân Giang sắp đến, phải sửa đập, thỉnh hiến kế."
Những ủy thác này đều từ Nam Hạ triều đình phát đi, hầu hết đều liên quan đến quốc kế dân sinh, số lượng ngọc phách tùy theo mức độ hoàn thành, cao nhất có thể tới hàng vạn.
"Học thành văn võ nghệ, trợ giúp đế vương gia." Bên người hắn bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
Lâm Sơ quay đầu, thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc y phục xám tro của Nho Đạo Viện đứng cách đó không xa.
Thấy Lâm Sơ nhìn mình, người nọ mỉm cười, hướng Lâm Sơ vái chào: "Cảm xúc tự phát thôi, sư đệ chê cười rồi."
Lâm Sơ: "Không việc gì."
"Sư đệ là năm thứ nhất?"
Lâm Sơ: "Đúng vậy."
"Sư đệ mới nhập học, không thể nhận ủy thác bên ngoài được, Đỗ Nhược chân nhân tính tình ôn hòa, Quan Liễu tiên sinh cũng rất dễ tính, sư đệ có thể suy xét một chút."
Lâm Sơ: "Đa tạ."
Người nọ nói: "Sư đệ không cần khách khí."
Lâm Sơ lại nhìn mấy thẻ ngọc phía dưới một hồi, cuối cùng chọn lấy 2 ủy thác, một là giúp Đỗ Nhược chân nhân chăm sóc Linh Dược Viên Huyền Tự Tam Hào, hai là giờ Tuất mỗi ngày đến tầng mười Tàng Thư Các sắp xếp thư tịch.
—— chăm sóc Linh Dược Viên mỗi ngày được năm viên ngọc phách, Tàng Thư Các ủy thác mỗi ngày được ba viên, vẫn thiếu một chút, bất quá hắn đời trước tuy rằng suýt nữa tu đến Đại Thừa, nhưng chưa từng thấy qua một hệ thống tu tiên như vậy, mượn cơ hội này đi Tàng Thư Các cũng tốt.
Hắn ấn ngón tay lên thẻ ngọc , ngọc thạch đang lập lòe ánh sáng lập tức ảm đạm xuống, cho thấy ủy thác đã được nhận.
Hai cái ủy thác, mỗi ngày ước chừng phải tốn gần hai canh giờ, cho nên không thể nhận tiếp nữa —— hắn còn phải đi học và tu luyện.
Học Cung yêu cầu mỗi năm phải học ít nhất hai mươi môn, kết thúc mỗi môn học, đệ tử đều sẽ được xếp hạng Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, nếu đạt Giáp đẳng, một ngàn viên ngọc phách, Ât đẳng 500, Bính giảm một nửa, Đinh tiếp tục giảm một nửa, Dậu không có ngọc phách.
Mà Lâm Sơ muốn "Ngự Hư Tạo Hóa Đan" cùng "Thiên Nguyên Sinh Mạch Ẩm" để củng cố kinh mạch, cái trước trăm ngọc phách một viên, cái sau hai trăm ngọc phách một lọ.
Mà theo như 《 Thanh Huyền Dưỡng Mạch Kinh 》, hai thứ này đều phải ăn trong thời gian dài, phải ăn ít nhất một trăm viên mới bắt đầu có tác dụng.
Linh dược còn quý hơn, nếu muốn ăn, e rằng phải đợi đến kết khóa.
Nói tóm lại, đường còn rất dài, phải làm việc chăm chỉ, học tập thật tốt mới được.
Nhận xong ủy thác, hắn dự định quay lại Bích Ngọc Thiên tìm Mộng tiên sinh chọn môn, lại bị vị sư huynh Nho Đạo Viện kia gọi lại.
"Sư đệ dừng bước." Người nọ nói.
Hắn đang nhìn lên trên, Lâm Sơ cũng nhìn theo ánh mắt hắn.
Mặt trên khối bạch ngọc lớn nhất treo trên cùng, chỉ khắc một hàng chữ.
"Bình Bắc Hạ, định Tây Cương, khôi phục Đại Hạ quốc."
"Rất nhiều sư đệ sư muội mới tới đều nhận nó, đã trở thành thông lệ Học Cung rồi," người nọ nói, "Sư đệ không nhận sao?"
Lâm Sơ đứng nguyên tại chỗ, tựa như đang suy nghĩ, thực tế thì không hề.
"Không," hắn nói, "Đa tạ sư huynh."
"Sư đệ dường như là người nhàn vân dã hạc*." Người nọ cũng không dây dưa, nói: "Ai có chí nấy, thôi vậy."
*nhàn vân dã hạc: sống nhàn rỗi và trốn tránh thế giới
Hai người cáo biệt.
Lâm Sơ xác thật không nghĩ đến phương diện này.
Thứ nhất, hắn không biết nhiều về thể chế thế giới này, với vương triều nhận biết vô cùng mơ hồ, cũng không có cảm giác thuộc về. Thứ hai, nhiều năm như vậy, hắn đều không có tham vọng gì lớn, chỉ muốn từng bước tu tiên, hy vọng tu đến cảnh giới gọi là "Tiêu dao trong thiên địa", sau đó thoát ly đám người, tự mình mù quáng đi lên.
Một con cá mặn mà thôi, trước mắt ngoài mộng tưởng hằng ngày có thể cắn mấy viên đan dược, cũng chỉ muốn thanh kiếm ở tầng ba Tàng Bảo Các mà thôi, nhưng kiếm này giá tới một vạn ngọc phách.
Bần cùng khiến trước mắt biến thành màu đen a.
Bình luận truyện