Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 182: Nói Lại Lần Nữa





Một âm thanh to rõ vang lên, mọi người đều ngây ra, không ai ngờ người ra tay lại là cô gái Kỷ Hoa Linh trông có vẻ yếu đuối kia.


Cô ấy mang vẻ mặt lạnh lùng, tức giận nhìn bác ba, nói: “Chỉ dựa vào bà mà cũng xứng ra tay với Diệp Tiên sư?”

Nói xong, Kỷ Hoa Linh trở tay tát bà ta một cái khiến bà ta ngã ra đất.
Đám đông náo loạn, sắc mặt cụ Diệp còn khó coi hơn, cứ như người bị đánh là cụ ta vậy.


Cụ ta gõ gõ cây gậy chống, thấp giọng nói: “Cô Kỷ, mặc dù cháu gái tôi có lỗi, nhưng dù sao nó cũng là người của nhà họ Diệp tôi.
Cô đánh nó như vậy chẳng phải là không xem lão già tôi ra gì hay sao?”

Vừa rồi, Kỷ Hoa Linh đoán ý qua sắc mặt đã biết Diệp Thành không hề có tình cảm gì với đám người này, cười nhạt nói: “Cụ Diệp, ông đừng lấy tuổi già của mình ra nói nữa.
Nếu không phải có Diệp Tiên sư ở đây, người trong khu nhà của các ông đều chẳng bằng con chó trong mắt tôi”.


Cô ấy vừa nói ra lời này, người trong khu nhà đều phẫn nộ quát mắng, cụ Diệp càng tức đến mức ôm ngực ho kịch liệt.


Diệp Định Bang đập bàn đứng đậy, cô ta nói như vậy chẳng phải đồng nghĩa với bao nhiêu người của nhà họ Diệp cũng không bằng một người Diệp Thành hay sao?

Nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói khác đột nhiên vang lên: “Ha ha, ở đây đúng là náo nhiệt!”

Mọi người lại yên tĩnh trở lại.
Giọng nói của người kia không lớn, nhưng lại khiến tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng lời mình nói, chỉ riêng bản lĩnh đó đã đủ để áp chế những người bình thường chưa trải sự đời này.



Diệp Định Bang nhìn về phía phát ra tiếng nói, vui mừng gọi: “Cô Lam?”

Trong lòng ông ta bình ổn lại.
Trước kia đối mặt với Kỷ Hoa Linh, Diệp Định Bang còn hơi sợ hãi, dù sao thì hai bên cũng không ở cùng một cấp bậc.
Nhưng lúc này cô Lam đại diện cho nhà họ Tào đã đến, mình lại có vốn để đối đầu với Kỷ Hoa Linh rồi.


Diệp Định Bang cũng muốn xem xem, khi tên nhóc Diệp Thành kia mất đi chỗ dựa thì còn kiêu căng phách lối được nữa không!

Lam Thải Nhi chớp mắt đã xuất hiện ở bên cạnh Diệp Định Bang, thản nhiên nói: “Hôm nay là giao thừa, tôi đến chúc năm mới cụ Diệp và mọi người”.


Diệp Định Bang vô cùng đắc ý, khác với Diệp Thừa cáo mượn oai hùm lúc trước, chính miệng cô Lam đã nói là đến thăm mình, đủ để chứng minh Diệp Định Bang được nhà họ Tào coi trọng đến thế nào.


Ông ta luống cuống đứng dậy, giới thiệu với cụ Diệp: “Ông cụ, đây là cô Lam, đại diện cho nhà họ Tào giàu nhất tỉnh Tô Bắc.
Cô Lam, đây là cụ Diệp, trưởng bối có vai vế cao nhất nhà họ Diệp chúng tôi”.


Lam Thải Nhi vội vàng tiến lên hai bước, đầy cung kính nói: “Cháu xin chúc mừng năm mới cụ Diệp”.


Thấy người của nhà họ Tào cung kính với mình như vậy, vẻ u ám vừa rồi của cụ Diệp lập tức tan biến, cười lớn nói: “Được, được! Định Bang, quả nhiên con là trụ cột của nhà họ Diệp ta!”

Những người khác cũng tỏ ra đắc ý.
Tuy họ không biết cô gái này là ai, nhưng thấy khí thế của cô ta không kém gì cô gái nhà họ Kỷ, hơn nữa còn cung kính với ông cụ như vậy, chẳng phải là tốt hơn cô chủ nhà họ Kỷ kia gấp mười, gấp trăm lần hay sao?

“Chú Định Bang quả nhiên lợi hại, ngay cả người của nhà họ Tào cũng khách sáo với chú ấy như vậy”.


“Phải, phải, có chú ấy ở đây, chúng ta sẽ sớm ngày được dọn ra khỏi cái thôn nghèo nàn này!”

“Ha ha, lần này để tôi xem Diệp Thành còn ngông cuồng thế nào được!”

Mọi người bàn tán xôn xao, nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt không tốt lành gì.
Mặc dù vừa nãy là Kỷ Hoa Linh tát cho bác ba một bạt tai, nhưng trong mắt những người nhà họ Diệp lại giống như Diệp Thành tát bọn họ vậy.


Diệp Định Bang tràn đầy khí thế, nhìn về phía Diệp Thành: “Không phải vừa rồi cậu bắt tôi đánh con gái và xin lỗi cậu sao? Bây giờ ở trước mặt cô Lam đây, thằng nhóc vô lễ cậu dám nói lại lần nữa không?”

Những người khác cũng phối hợp với Diệp Định Bang cười rộ lên.
Cụ Diệp chống gậy, mặt lộ vẻ đắc ý.
Trong mắt Diệp Thừa hiện lên sự nham hiểm và phấn khích, anh ta đang vô cùng mong chờ muốn nhìn thấy Diệp Thành quỳ xuống xin lỗi.


Diệp Niệm nhíu chặt mày, chắn ngang trước mặt con trai mình.
Tuy Tôn Tiêu Tiêu mặt mày trắng bệch nhưng cũng kiên định đứng bên cạnh Diệp Thành, chuẩn bị cùng anh đối mặt với bất cứ chuyện gì.



Nhưng giây lát sau lại xuất hiện cảnh tượng khiến mọi người không ngờ được…

Lam Thải Nhi chạy nhanh đến trước mặt Diệp Thành, quỳ xuống hành lễ: “Kính chào Diệp Tiên sư!”

Giọng nói cung kính, vẻ mặt lấy lòng, thái độ quý mến này… thật là giống với Kỷ Hoa Linh vừa nãy!

Cụ Diệp kinh ngạc không thôi, cây gậy trong tay rơi bộp xuống đất, lùi về sau mấy bước rồi ngã ngồi trên ghế.
Bác ba và Diệp Thừa càng không chịu nổi, cả người run rẩy ngã xuống đất.


Diệp Định Bang ngây ra tại chỗ, ông ta chỉ cảm thấy mình như rơi vào một cơn ác mộng.
Vì sao thằng nhóc không hiểu lễ nghĩa kia lại khiến cho cô Lam tôn kính như vậy?

Không chỉ có ông ta, gần như là trong lòng tất cả mọi người đều luẩn quẩn một vấn đề: Diệp Thành, rốt cuộc cậu là ai?

Diệp Thành đứng dậy, nhìn về phía Diệp Định Bang, cất tiếng nói: “Nếu ông muốn nghe thì bây giờ tôi sẽ nói lại một lần nữa, tôi muốn ông vừa đánh mông con gái ông vừa xin lỗi tôi”.


Anh vừa dứt lời, mọi người ai nấy đều kinh hãi.
Diệp Thành nói ra lời này rõ ràng giống như tát vào mặt Diệp Định Bang.


Sắc mặt của Diệp Định Bang rất khó coi, nói với Lam Thải Nhi: “Cô Lam, tôi không biết cô có quan hệ gì với thằng nhóc này, nhưng nó vô lễ như vậy, tôi…”

“Diệp Định Bang”.


Giờ phút này, Lam Thải Nhi không lịch sự khách sáo như lúc nãy nữa mà để lộ sát ý, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ.
Ba chữ ngắn gọn lại khiến Diệp Định Bang rùng mình.


Diệp Mộc Hàm thấy tình hình không ổn, vội vàng tỏ vẻ đáng yêu: “Chị Thải Nhi, chị từng nói chị thích Mộc Hàm nhất, chị nể mặt em đừng làm khó bố em mà”.



Diệp Mộc Hàm tràn đầy tự tin, vì người chị Thải Nhi này đối xử với cô ta rất tốt, không những dẫn cô ta đi thưởng thức món ngon đắt nhất thành phố Chiêu Đức, mà còn mua cho cô ta một bộ quần áo trị giá hàng chục nghìn tệ.


Diệp Mộc Hàm không tin, lẽ nào vị trí của mình ở trong lòng chị Thải Nhi còn không bằng Diệp Thành!

Thế nhưng, điều khiến Diệp Mộc Hàm thất vọng đã xảy ra.
Lam Thải Nhi không liếc cô ta lấy một cái mà nhìn Diệp Định Bang, lạnh lùng nói: “Diệp Định Bang, ông có biết vì sao tôi giao toàn bộ việc làm ăn của tập đoàn Đổng Thị cho ông không?”

Diệp Định Bang run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, đây là chuyện mà ông ta nghĩ mãi vẫn không hiểu.


Lam Thải Nhi nói tiếp: “Đó là vì trước kia kẻ họ Đổng có mắt không tròng, dám đắc tội với Diệp Tiên sư, bị tôi ‘giải quyết’ rồi”.


Diệp Định Bang nghe vậy không khỏi cảm thấy sợ hãi, có thể những người khác trong khu nhà không hiểu, nhưng ông ta biết “giải quyết” có nghĩa là gì.


Vì mấy ngày trước báo đài đã đưa tin, ông chủ Đổng của tập đoàn Đổng Thị say rượu bất cẩn chết chìm dưới sông, thi thể vừa mới được vớt lên.


- ------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện