Chương 488: Không Chỉ Muốn Tài Sản Mà Còn Muốn Mạng
Các anh tài từng người bước lên trước giao linh bảo của mình ra, cuối cùng đến lượt Nam Hiền.
Tên này mỉm cười, không hề tức giận đi đến, lấy một linh giáp bao bọc toàn thân màu trắng tuyết, phát sáng, bên trên có Giao Long sấm lượn vòng từ chiếc nhẫn không gian ra:
“Giáp này tên là Lôi Nguyên, là do một vị cường giả mang huyết thống của tổ tiên tôi hóa thành, nổi danh với vảy giáp của mình.
Nó cũng rất mạnh trong việc những linh bảo phòng ngự, có thể chống đỡ được một đòn của Nguyên Anh…”
Lời nói của cậu ta hơi lộ ra vẻ tự hào, có thể huyết mạch phản tổ hóa hình, sự mạnh mẽ của thực lực đó xem như là đỉnh cao trong Chân Quân Xuất Khiếu, không chừng đuổi được Nguyên Anh.
Giáp Lôi Nguyên này chắc chắn là thượng phẩm trong linh bảo.
Nhưng Nam Hiền còn chưa dứt lời, Diệp Thành đã cắt lời: “Cậu đưa chiếc nhẫn của cậu cho tôi đi”.
Chiếc nhẫn trên tay tên này khá giống cái của mình, chắc chắn là nhẫn không gian cực kỳ hiếm, không chừng chiếc của mình còn sót lại từ tông môn Thượng Cổ năm đó.
Mặt Nam Hiền khẽ giật, bảo vật không gian hiếm hơn linh bảo.
Đây không phải là túi chỉ có thể chứa linh thạch, mỗi bảo vật không gian đều là linh bảo, nhưng linh bảo lại chưa chắc là bảo vật không gian, tất cả anh tài ở đó cũng chỉ có Nam Hiền giàu có mới xứng đáng với chiếc nhẫn không gian.
Càng tệ hơn là nơi này cũng chứa các loại bảo vật quý hiếm và hai món linh bảo khác.
Cậu ta cắn răng, cuối cùng lấy chiếc nhẫn xuống đưa cho Diệp Thành, chỉ muốn ra khỏi động tiên Vạn Độc ngay lập tức rồi báo với vương tộc truy sát Diệp Thành.
Nhưng Nam Hiền vừa bước đi, Diệp Thành bỗng nói: “Tôi đã cho cậu đi sao?”
“Đạo hữu có ý gì?”, Nam Hiền biến sắc, nụ cười dần biến mất: “Anh nói một món linh bảo là được, tôi còn đưa thêm một chiếc nhẫn không gian và các bảo vật bên trong rồi”.
“Đó là họ, cậu xúc phạm Hoa Hạ của tôi, nổi lên sát tâm với tôi, chỉ một món linh bảo là có thể xóa đi không tính à”, Diệp Thành bình tĩnh nói.
“Thế anh muốn thế nào?”
Nam Hiền sa sầm mặt mày, liên tục nhắc bản thân phải kiên nhẫn.
“Rất đơn giản, tôi muốn huyết thống Lôi Giao trên người cậu”.
Diệp Thành nhếch môi lộ ra hàm răng trắng bóc, Ân U Liên ở một bên suýt nữa ngất xỉu.
Đây đã không phải là cướp đoạt nữa, mà căn bản là cướp bóc! Hơn nữa ngoài muốn tài sản của người ta anh còn muốn mạng của người ta nữa!
Kiếp trước Ân U Liên đã cảm thấy đau đầu vì sự liều lĩnh của chủ nhân của mình, lúc này cô ấy vẫn không biết kiếp này mình không chỉ đau đầu vì chuyện nhỏ này.
“Mơ đi!”
Nam Hiền lập tức nổi giận, trong tông môn thượng cổ, huyết mạch cũng là bí mật quan trọng nhất và cốt lõi nhất ở bất kỳ gia tộc mạnh nào.
Sở dĩ vương tộc Nam Ly có thể tung hoành áp chế quần đảo Nam Ngọc, Nam Ly Vương ở các thời kỳ vô địch đều dựa vào truyền thừa huyết mạch “Lôi Giao”, mất đi huyết mạch tương đương với việc tông phái mất đi công pháp cốt lõi.
Nhất là không có huyết mạch, Nam Hiền sẽ trở thành người vô dụng, điều này còn khó chịu hơn giết cậu ta nữa.
“Tôi không phải đang thương lượng với cậu, chỉ đang nói cho cậu biết”, Diệp Thành thản nhiên nói, nhấc tay lên vồ đến.
“Mau!”
Nam Hiền bóp vỡ miếng ngọc phù trước ngực, một luồng sáng trắng che phủ lấy cậu ta lập tức hóa thành cầu vồng trắng, phóng vào không gian ảo.
“Mật phù không gian ảo”, có người thấp giọng nói.
Mật phù này chắc chắn phải là tu sĩ Nguyên Anh mới có thể luyện chế được, có thể truyền tống vào không gian.
Ở quần đảo Nam Ngọc cực kỳ hiếm, dùng một miếng ít đi một miếng, còn đắt hơn tất cả đồng trên người Nam Hiền cộng thêm, nếu không phải tính huống khẩn cấp như thế này, cậu ta thật sự không muốn dùng.
“Cậu chạy không thoát đâu”.
Hai tay Diệp Thành thâm nhập vào trong không gian ảo.
Mọi người chỉ nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái, bàn tay Diệp Thành như biến mất trong không gian, chỉ còn lại cổ tay ở ngoài.
Sau đó một tiếng hét thảm thiết vang lên, một luồng ánh sáng trắng bị Diệp Thành kéo ra từ trong không gian ảo.
Ánh sáng trắng thu lại, hiển nhiên là bóng dáng Nam Hiền đang hoảng hốt.
“Dùng sức mạnh cơ thể xé nát không gian ảo!”, lúc này, tất cả anh tài đều run rẩy.
Dù Nguyên Anh có thể chạm vào đường không gian nhưng người có thể xé nát bằng cơ thể chắc chắn phải là cường giả mạnh nhất trong Nguyên Anh.
Tu sĩ Nguyên Anh là những người một bước bước ra ngoài hàng trăm nghìn cây số, có thể đi bất cứ nơi đâu không kiêng kị gì, không có trận pháp nào có thể hạn chế được.
Họ luôn xuất thần nhập quỷ, đừng nói là quần đảo Nam Ngọc, dù là ở tông môn Thượng Cổ cũng chưa từng nghe nói đến có tu sĩ Nguyên Anh.
Đám người Ngân Linh Tử nhìn nhau, đều thấy sự chua xót trong mắt đối phương.
Vốn dĩ nghĩ là anh tài tụ lại, thế hệ trẻ tranh đoạt vị trí vương giả, không ngờ lại xuất hiện tên biến thái Diệp Thành này.
“Cũng may chúng ta không trở thành giống Nam Hiền”.
Nhiều người nhìn Nam Hiền như cái xác không hồn, thầm cảm thấy sợ hãi.
Với một thiên tài, đoạt đi thiên phú mà người đó kiêu ngạo nhất khiến cậu ta khó chịu hơn cả cái chết!
- ------------------.
Bình luận truyện