Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 690: Tay không xé nát Nguyên Anh



“Đó là ma công đáng sợ gì mà có thể cắn nuốt cơ thể máu thịt của tao như vậy? Dù là ‘Hư Ma Thôn Thần Đạo’ mà bệ hạ tu hành cũng không đáng sợ đến thế”.

Thôn Uyên sợ hãi nói.

“Mày không xứng được biết”.

Diệp Thành thản nhiên nói.

U Uyên Minh Vương là tồn tại ở cấp bậc giống như Nguyên Thủy Thiên Ma của Ma tộc, tộc Lệ Ma cỏn con là tầng lớp thấp nhất trong Ma tộc, có tư cách gì mà được biết thần thông tuyệt thế của ông ấy chứ?

“Giết!”

Diệp Thành lại lần nữa vung quyền.

Ảo ảnh của U Uyên Minh Vương xoay tròn sau lưng anh, như hóa thành một cái đĩa quay, tăng cường sức mạnh cho Diệp Thành. Lúc này, một quyền của Diệp Thành có thể giết được Thiên Quân.

“Ầm!”

Thôn Uyên cũng không địch lại, cơ thể lùi về sau mấy trượng.

Diệp Thành được thế không buông tha, võ học ma đạo trong tay anh càng chiến đấu càng mạnh. Lửa thần Chu Tước còn chưa tắt, ngọn lửa bảy màu xoay quanh người Diệp Thành, quấn quanh trên nắm đấm của anh, giống như một con rồng lửa uốn lượn. Diệp Thành liên tục đánh ra mấy chục quyền, mỗi một quyền không chỉ mang theo sức mạnh tột đỉnh, mà còn có ngọn lửa đáng sợ thiêu đốt.

“Thùng thùng thùng!”

Trên không trung như có tiếng thần linh nổi trống.

Sức mạnh quyền chưởng của hai người đối chọi khiến mặt đất rung chuyển, cả vực sâu Lệ Ma cũng lung lay. Các tu sĩ Kim Đan lùi lại liên tục, cách xa mười dặm còn cảm thấy khí huyết sôi trào, gân cốt chấn động.

“Khủng khϊế͙p͙ quá, đây chính là năng lực của Thiên Quân sao?”

Ngay cả Xuân Hoa phu nhân cũng tròn mắt kinh ngạc.

Bà ta tự xưng là Kim Đan đỉnh phong, vững vàng áp đảo kẻ khác, còn ngự trên tiên bảo, lẽ ra không thua kém Diệp Thành là bao. Nhưng giờ phút này, sức mạnh mà Diệp Thành thể hiện ra đâu chỉ mạnh hơn bà ta gấp mười lần? Dù bà ta giữ tiên bảo, e rằng có gan xen vào trận chiến giữa Diệp Thành và Thôn Uyên cũng không chống đỡ được mấy giây, chỉ chốc lát đã bị xé thành mảnh vụn. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha

Chiến đấu đến gần cuối, Diệp Thành gần như trở nên điên cuồng.

Uy lực của cơ thể Minh Vương U Uyên hoàn toàn được anh sử dụng đến đỉnh cao, ở hoàn cảnh đặc biệt như vực Lệ Ma này càng tăng cường cho anh vô hạn, sức mạnh cuồn cuộn không dứt. Thôn Uyên bị anh áp chế, khí tức càng lúc càng giảm.

Cuối cùng, Diệp Thành dứt khoát vươn hai tay ra, tóm lấy cơ thể cao mười trượng của Thôn Uyên.

“Mày muốn làm gì?”

Thôn Uyên trừng to mắt, không dám tin.

“Nứt ra cho tao!”

Diệp Thành quát to một tiếng.

Thần tướng Minh Vương đồng thời ngưng tụ sau lưng anh, gần như hóa thành thực thể, tăng thêm sức mạnh vô hạn cho Diệp Thành. Diệp Thành dùng hai tay xé cả cơ thể của Thôn Uyên ra thành hai nửa. Máu từ thi thể Thôn Uyên bắn tung tóe, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng cháy xì xèo, giống như trời đổ mưa lớn.

Mọi người nhìn bóng hình dùng tay không xé nát Nguyên Anh kia, không ai không há hốc miệng.

Chưa đến ba phút, thống soái Ma tộc Thôn Uyên chiến đấu ngang sức với Nguyên Anh đã mất mạng.

“Ầm!”

Giữa đất trời, mưa máu như trút nước, sấm sét rền vang, quỷ thần than khóc. Hàng tỷ người tộc Lệ Ma không biết vì sao mà cảm thấy lồng ngực đau xót, ra sức đánh mạnh vào ngực, cất bước hát vang.

Nguyên Anh nhờ đắc đạo thiên địa mà thành, mỗi một vị tu sĩ Nguyên Anh đều khắc pháp tắc của mình vào thế giới sao. Khi bọn họ chết đi, đất trời cũng đồng cảm, giống như đứa con của trời chết đi vậy.

Cũng vì thế mà Nguyên Anh mới được xưng là Thiên Quân, quân chủ của trời!

Phong Lung Thiên Quân là vì ở dải Ngân Hà không có đạo chính thống trọn vẹn, không có pháp tắc, cho nên không được đãi ngộ này.

Thôn Uyên là thống soái Ma tộc chính gốc, khi hắn chết đi, cả vực Lệ Ma đều có thể cảm nhận được.

Tu sĩ Nhân tộc tiến vào vực Lệ Ma đột nhiên phát hiện cả tộc Lệ Ma giống như phát điên, ai nấy đều trừng to mắt, con mắt đỏ như máu, không màng sử dụng chiêu thức gì nữa mà liều mạng vung đao kiếm lao tới.

“Đám tộc Lệ Ma này đầu óc có vấn đề à?”

Tu sĩ Nhân tộc không kịp đề phòng, bị thua thiệt dưới tay tộc Lệ Ma, nhanh chóng chạy khỏi đáy vực, lùi về sau.

Nhưng Diệp Thành đứng trước đất tiên lại không hề hay biết những chuyện này.

Mọi người chỉ thấy Diệp Thành cầm thi thể đứt lìa của Thôn Uyên tắm trong máu của hắn. U Uyên Minh Vương ở sau lưng phát ra tiếng gào vang trời, vui sướиɠ la hét, há to miệng nuốt ma nguyên tinh huyết của Thôn Uyên, không bỏ sót chút nào.

Khi thần tướng nuốt vào từng ngụm, ảo ảnh ma thần cũng càng lúc càng đông đặc, cuối cùng trở nên sinh động như người thật.

Cố Trường Sinh cười sang sảng, đáy mắt trong xanh giống như trời cao muôn thuở: “Ngày nào chưa vào Nguyên Anh, chung quy ngày đó cũng không phải thế hệ chúng ta”.

“Không sai”.

Tôn giả Bằng cũng chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt mang vẻ cổ xưa, hai mắt không buồn không vui.

Lúc này, đám mây lôi kiếp trên trời đã tan đi.

Diệp Thành đứng ngạo nghễ giữa không trung, pháp tướng U Uyên Minh Vương xoay quanh người anh, không ngừng bay lượn. Nếu nói nghiêm túc thì nó đã không còn là pháp tướng ma thần nữa, mà là hóa thân của Diệp Thành.

Anh đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía lão đạo lôi thôi. Trên trời như vang lên hai tiếng sấm, ngay cả không gian cũng bị nứt ra hai khe hở thật dài.

“Vừa rồi ông nói đưa thuộc hạ của tôi đi làm thị nữ sao?”

Anh nhấn mạnh từng chữ, giọng nói lạnh như băng.

Diệp Thành nói vậy là có ý gì?

Anh vừa hỏi câu này, đám người Trương Chân Quân đều sửng sốt. Xuân Hoa phu nhân mở to mắt không dám tin. Tôn giả Bằng là người mà tổ tiên của Hoa Tiên Tông năm xưa cũng phải kính nhường. Nghe bọn họ nói tôn giả của “Vạn Yêu Môn” đến từ ngoại vực địa vị tôn quý, ngay cả Cố Trường Sinh cũng không dám bất kính.

“Thằng nhóc, cậu đang hỏi tội lão đạo sao?”

Lão đạo lôi thôi lập tức sầm mặt, hai mắt lạnh lùng, áo bào không gió tự lay, dường như tự động căng phồng. Lão nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi.

“Không ai được phép sỉ nhục thuộc hạ của họ Diệp tôi”.

Diệp Thành thản nhiên nói, nhưng từng chữ to rõ, vang dội.

“Ha ha, một kẻ tiểu bối đạo thống bé nhỏ ở hành tinh hoang sơ làm thị nữ cho cháu gái ta thì đã sao? Đó là vận may vô cùng lớn của cô ta!”

“Nếu lão đạo ta lên tiếng thì thiên nữ, đạo tử của danh môn giáo lớn trên khắp dải Ngân Hà đều sẽ chạy tới, muốn làm người hầu cho cháu gái ta. Thậm chí con cháu của các thế gia tông môn ở sâu trong biển sao khi vào Vạn Yêu Môn cũng phải đi lên từ tầng lớp tạp dịch thấp nhất, địa vị còn không bằng thị nữ của cháu gái ta”.

Lão đạo lôi thôi cười lớn.

Lão ta càng cười, hai mắt Diệp Thành càng trở nên lạnh lẽo, cuối cùng hóa thành khối băng.

“Diệp đạo hữu, thân phận của tôn giả Bằng, anh không thể tưởng tượng được đâu”, Cố Trường Sinh ở bên cạnh lên tiếng, nở nụ cười ôn hòa khuyên bảo:

“Có lẽ anh cũng đoán được, chúng tôi đến từ bên ngoài dải Ngân Hà, thậm chí là bên ngoài tinh vực Ngân Hà. Tôn giả Bằng là tôn giả của ‘Vạn Yêu Môn’, giáo phái lớn ở ngoại vực, địa vị tôn quý, còn cao quý hơn những Nguyên Anh bình thường gấp mấy lần. Vạn Yêu Môn là giáo phái lớn thống trị cả một tinh vực, nắm giữ mấy trăm ngôi sao với hàng tỷ chúng sinh, nhân vật quyền năng không chỉ có một người. Trở thành thị nữ cho cháu gái ông ấy không hề làm mất mặt thuộc hạ của anh”.

“Thế sao?”

Diệp Thành không lộ biểu cảm gì.

Anh bước ra một bước, chắp hai tay sau lưng, đi về phía lão đạo lôi thôi.

“Thằng nhóc, cậu thật sự muốn ra tay với lão phu sao?”, tôn giả Bằng híp mắt lại, cười lạnh lùng: “Đừng tưởng cậu có thể giết chết Thôn Uyên là giỏi, đó là ma công khắc chế. Tuy tu vi của lão phu bị pháp tắc nơi này áp chế, nhưng vẫn vượt xa Nguyên Anh bình thường”.

Từng làn sóng vô hình tản ra từ trên người lão đạo lôi thôi, lan rộng khắp bốn phương tám hướng, giống như gợn nước. Ban đầu nó còn rất nhỏ, chỉ có áo bào bay bay, nhưng sau đó càng lúc càng lớn. Uy áp vô hình đột ngột giáng xuống, lấp kín phạm vi trăm trượng xung quanh lão đạo, khiến không gian cũng trở nên nặng nề, giống như thủy ngân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện