Tiền Đồ Vô Lượng
Chương 48
Ly khai Ngự Ngân cung, không khí lại càng thêm quỷ dị, Lăng Phượng thân là Hoàng Đế hiển nhiên đi ở phía trước, thế nhưng ánh mắt hắn lúc nào cũng hướng về phía sau tìm kiếm, ai cũng nhìn ra hắn để ý Bùi Dật Viễn ở phía sau như thế nào. Người đi phía sau không biết là không cảm thấy được hay là cố tình không cảm thấy được, thủy chung không nói một câu, cho đến khi đi đến ngã rẽ hắn mới dừng bước.
“Tiểu An Tử, chúng ta nên rẽ về bên phải phải không?” Bùi Dật Viễn nhớ đường khi đến, cảm thấy hình như tới gần nơi này rồi liền hỏi.
Tiểu An Tử nghe hỏi không thể không tiến lên trả lời: “Hồi bẩm chủ tử...... Đúng vậy, nên rẽ phải”.
Bùi Dật Viễn nghe xong gật gật đầu, sau đó để Kiều Dương nâng chậm rãi bước đến trước mặt Lăng Phượng hành lễ cáo từ: “Hoàng Thượng, ta xin cáo lui trước.” Nói xong xoay người ôm đứa nhỏ muốn rời khỏi.
Mà Tiểu Lăng được quấn trong áo choàng của Lăng Phượng, trốn ở trong lòng Bùi Dật Viễn, không có ý tứ đi ra, nhìn nhìn cha ruột của mình cũng không nói gì.
Lăng Phượng thấy vậy quýnh cả lên, lập tức cản hắn lại: “Dật Viễn, từ từ!”
“......?” Bùi Dật Viễn nghe tiếng quay đầu lại, “Hoàng Thượng còn có việc?”
Nếu đã quyết định buông đi cảm tình đối với Lăng Phượng, Bùi Dật Viễn sẽ không dây dưa dài dòng, sau khi hiểu được lập trường của hai người, hắn không nên xuất hiện nhiều trước mặt Hoàng Thượng, nếu không có chuyện hôm nay của Tiểu Lăng, hắn cũng lười đi quản.
Lăng Phượng tiến lên vài bước, nhìn thân thể Bùi Dật Viễn dần dần phục hồi, dung mạo cũng từ từ trở lại tuyệt sắc xuất trần như trước, hắn không khỏi mặt đỏ lên ho nhẹ vài tiếng giấu đi xấu hổ.
Tuy nói hạ quyết tâm, không ra được đáp án không gặp Dật Viễn, nhưng hôm nay vừa thấy đã đem toàn bộ tương tư khơi mào, hiện tại Lăng Phượng muốn đè xuống cũng đè không được ── hắn nghĩ muốn Dật Viễn, muốn cùng ở một chỗ với Dật Viễn!
“Khụ khụ, Dật Viễn, trẫm nghĩ muốn đi qua chỗ của ngươi......”
Lời kia vừa thốt ra, Lăng Phượng không phải không biết xấu hổ. Tuy rằng biết đối phương nhìn không thấy, nhưng chỉ cần nhìn đến khuôn mặt Dật Viễn, Lăng Phượng không hiểu sao kích động khẩn trương.
Tiểu Lăng xem hết thảy có chút kinh ngạc, nhìn phụ hoàng của mình đỏ mặt, vẻ mặt không được tự nhiên, nó chỉ cảm thấy thú vị, hình như nó đã tìm được chuyện để chơi đùa rồi.
“Hoàng Thượng lo lắng chuyện tiểu hoàng tử?” Ngoài lý do này ra, Bùi Dật Viễn không biết là hắn đi đến chỗ của mình còn có nguyên nhân nào khác.
“......Cứ cho là vậy đi!” Lăng Phượng da đầu run lên, cố gắng kiên định nói.
Mọi người ở đây thấy Hoàng Thượng một bộ ngại ngùng khẩu thị tâm phi, đều cảm thấy chuyện này có chút khôi hài, nhưng không ai dám cười ra tiếng, không nên không cần cái mạng nhỏ!
Lăng Phượng cũng hơi hơi phát hiện dị trạng, ngay sau đó liền phân phó cung nhân tất cả đều đi xuống, một mình đi theo Bùi Dật Viễn tới Lân Chỉ cung.
Lúc này đi thật vội vàng, lần cuối cùng đến Lân Chỉ cung đối với Lăng Phượng mà nói tựa như cách một thế kỷ, hiện tại nhìn lại cây kia cỏ kia, vẫn như cũ không thay đổi, thế nhưng chủ nhân cung điện này......
Tầm mắt hắn không khỏi lại hướng về phía Bùi Dật Viễn, hiện tại mỹ nhân đã không còn cả ngày ôm sổ sách đánh bàn phím, trong ánh mắt cũng không lóe ra sự khôn khéo giống như lúc trước, hắn hiện tại có phần điềm nhiên tĩnh mịch hơn, lúc rảnh rỗi sẽ không nhốt mình trong phòng như trước đây, mà ở bên ngoài phơi nắng, bình thản sống qua ngày.
Đây là hiện tượng tốt, trước kia Lăng Phượng cảm thấy Bùi Dật Viễn nhốt mình trong phòng không tốt cho thân thể, nhưng vẫn tìm không thấy lý do buộc hắn ra ngoài, hiện tại được rồi, hắn đã tự nguyện đi ra, thế nhưng Lăng Phượng cười không nổi, bởi vì hết thảy những chuyện này phải trả giá bằng đôi mắt của hắn.
Mãi suy nghĩ, trong ánh mắt của Lăng Phượng thêm vài phần u buồn, đợi cho Tiểu An Tử cùng Kiều Dương mang đứa nhỏ đi tắm thay quần áo, hắn chậm rãi đưa tay xoa nhẹ lên mắt Bùi Dật Viễn.
“...... Hoàng Thượng?”
“Dật Viễn, chuyện đôi mắt...... Có hận trẫm không?”
Đây là lỗi của hắn, là sai lầm cả đời không thể hoàn lại.
Ngự y nói trong đầu tụ huyết, bọn họ đều bó tay không biện pháp, đành phải phối chút dược liệu tiêu ứ đọng, nhưng hiệu quả cũng chỉ có thể xem thiên ý, với đôi mắt này khác nào đã tuyên án tử hình.
“Nói không có là gạt người?” Bùi Dật Viễn không né tránh đáp: “Nhưng hận thì sao?”
Nói xong, hắn thở dài: “Mù chính là mù, cho dù ta làm cái gì cũng không vãn hồi được, một khi đã như vậy, còn ôm hận làm cái gì, chỉ thêm phiền lòng, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục......Việc ta cần phải làm chính là tự mình sống cho tốt mà thôi.”
Ý nghĩ hết sức độ lượng, ngay cả Lăng Phượng cũng cảm thấy không công bằng …
“Nếu trẫm có tâm tình như ngươi vậy, chỉ sợ......sẽ không giống ngươi hôm nay.” Lăng Phượng thở dài nói.
Hôm nay thấy được bộ mặt thật của hai vị phi tử, hắn thật muốn bộc phát, nhưng lại cảm thấy được so với chuyện Trữ quý phi bốn năm trước thì chuyện của hai vị phi tử này còn chưa đến nỗi nào, có thể coi như là nể mặt hắn rồi hay không?
Lăng Phượng tự giễu cười: “Nữ nhân quả nhiên đều là giỏi biến hoá…”
“Không, giỏi biến hoá không phải nữ nhân, là nam nhân!” Bùi Dật Viễn phủ định lời hắn nói.
“Ngươi đây là ý tứ gì?” Lăng Phượng nghiêm túc nhìn hắn hỏi.
Bùi Dật Viễn cũng không sợ hãi, hắn luôn luôn nói sự thật, với lại hiện tại nếu không làm Lăng Phượng tỉnh ngộ, chỉ sợ tiếp qua mấy năm nữa hắn sẽ tổn thương càng sâu.
Bùi Dật Viễn ngồi xuống ghế thái sư của hắn, nhắm mắt lại chậm rãi nói: “Giỏi biến hoá không phải là phi tử của Hoàng Thượng mà là Hoàng Thượng, là Lăng Phượng.”
Lăng Phượng nghe vậy tức giận nhíu mày, nhưng hắn không ngắt lời Bùi Dật Viễn, mà kiên nhẫn nghe hắn nói.
“Chuyện Trữ quý phi bốn năm trước, bất quá nàng chỉ là một đào hát, Hoàng Thượng thương yêu nàng đón nàng vào cung, phong làm phi, ta tin tưởng nàng thật tâm yêu ngươi. Ta thậm chí có thể tưởng tượng khi đó nàng chờ mong một tình yêu bình thường như thế nào, bởi vì ta cùng nàng giống nhau.”
Nói đến đây, hắn lại hít sâu một hơi, mở đôi mắt không có tiêu cự nói: “Nhưng tất cả đều sai lầm rồi, chúng ta gặp phải chính là một nam nhân không tầm thường nhất thiên hạ, làm sao có thể hy vọng xa vời rằng nam nhân này sẽ mang đến tình yêu ‘bình thường’? Hắn cùng chúng ta căn bản là người thuộc hai thế giới, từ lúc bắt đầu gặp nhau thì đã là sai lầm.”
“Không phải, không phải như vậy!” Lăng Phượng lo lắng kêu lên, “Trẫm cùng Trữ quý phi, còn có ngươi, đều là thời gian khoái hoạt hạnh phúc, chẳng lẽ những thứ này cũng là giả sao?”
“Không, đó là thực sự, nhưng thứ ngươi có thể cho chỉ là ngắn ngủi trong chớp mắt, làm sao có thể là thứ chúng ta khát cầu cả đời?” Bùi Dật Viễn trả lời.
“Nếu ta không đoán sai, Trữ quý phi khi đó, không bao lâu khi phong phi cho nàng ngươi lại tuyển tú nữ nữa đúng không?”
“Này......”
Quả thật đoán không tồi, thời điểm sắc phong một linh nữ không có thân phận làm phi thật sự là nói dễ hơn làm, nếu muốn chuyện tình lắng xuống, Lăng Phượng không thể không đồng thời sắc lập vài vị nữ nhân của trọng thần triều đình làm phi, Thục phi cùng Hiền phi chính là tiến cung vào dịp đó.
“Nhưng những chuyện này đều làm vì Trữ quý phi nha! Trẫm là hoàng đế, vì nàng......” Lăng Phượng biện giải nói.
“Đúng, ngươi là hoàng đế cho nên ngươi không có khả năng không phân tâm, ngươi đã không thể như thế, như vậy có lẽ Trữ quý phi cảm thấy không cần phải vì ngươi thủ tiết.”
Bùi Dật Viễn cũng từng nghĩ tới chuyện như vậy, nhưng hắn không khát vọng cực đoan như Trữ quý phi.
Lăng Phượng nghe hắn nói như vậy, khẽ cắn môi dừng một chút nói: “Tình yêu như vậy...... Rất ích kỷ......”
“Tình yêu vốn chính là ích kỷ.” Bùi Dật Viễn xúc động, “Nếu ngươi không giỏi biến đổi như vậy, không có một đám mỹ nhân lần lượt phong tiến vào cung, không đem ta phong làm phi, thì ngươi có thể vẫn nhìn thấy Thục phi cùng Hiền phi của trước kia.”
Lăng Phượng nghe lời này, không khỏi thật sâu hấp khí, “Đây đều là lỗi của trẫm...... Vậy Dật Viễn, cuộc sống dài quá, ngươi cũng sẽ biến thành như vậy?”
Bùi Dật Viễn nghe xong, ảm đạm cười, “Không, ta sẽ không.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ta không phải nữ nhân chỉ có dựa vào trượng phu cùng đứa nhỏ mới có thể sinh tồn......”
“Tiểu An Tử, chúng ta nên rẽ về bên phải phải không?” Bùi Dật Viễn nhớ đường khi đến, cảm thấy hình như tới gần nơi này rồi liền hỏi.
Tiểu An Tử nghe hỏi không thể không tiến lên trả lời: “Hồi bẩm chủ tử...... Đúng vậy, nên rẽ phải”.
Bùi Dật Viễn nghe xong gật gật đầu, sau đó để Kiều Dương nâng chậm rãi bước đến trước mặt Lăng Phượng hành lễ cáo từ: “Hoàng Thượng, ta xin cáo lui trước.” Nói xong xoay người ôm đứa nhỏ muốn rời khỏi.
Mà Tiểu Lăng được quấn trong áo choàng của Lăng Phượng, trốn ở trong lòng Bùi Dật Viễn, không có ý tứ đi ra, nhìn nhìn cha ruột của mình cũng không nói gì.
Lăng Phượng thấy vậy quýnh cả lên, lập tức cản hắn lại: “Dật Viễn, từ từ!”
“......?” Bùi Dật Viễn nghe tiếng quay đầu lại, “Hoàng Thượng còn có việc?”
Nếu đã quyết định buông đi cảm tình đối với Lăng Phượng, Bùi Dật Viễn sẽ không dây dưa dài dòng, sau khi hiểu được lập trường của hai người, hắn không nên xuất hiện nhiều trước mặt Hoàng Thượng, nếu không có chuyện hôm nay của Tiểu Lăng, hắn cũng lười đi quản.
Lăng Phượng tiến lên vài bước, nhìn thân thể Bùi Dật Viễn dần dần phục hồi, dung mạo cũng từ từ trở lại tuyệt sắc xuất trần như trước, hắn không khỏi mặt đỏ lên ho nhẹ vài tiếng giấu đi xấu hổ.
Tuy nói hạ quyết tâm, không ra được đáp án không gặp Dật Viễn, nhưng hôm nay vừa thấy đã đem toàn bộ tương tư khơi mào, hiện tại Lăng Phượng muốn đè xuống cũng đè không được ── hắn nghĩ muốn Dật Viễn, muốn cùng ở một chỗ với Dật Viễn!
“Khụ khụ, Dật Viễn, trẫm nghĩ muốn đi qua chỗ của ngươi......”
Lời kia vừa thốt ra, Lăng Phượng không phải không biết xấu hổ. Tuy rằng biết đối phương nhìn không thấy, nhưng chỉ cần nhìn đến khuôn mặt Dật Viễn, Lăng Phượng không hiểu sao kích động khẩn trương.
Tiểu Lăng xem hết thảy có chút kinh ngạc, nhìn phụ hoàng của mình đỏ mặt, vẻ mặt không được tự nhiên, nó chỉ cảm thấy thú vị, hình như nó đã tìm được chuyện để chơi đùa rồi.
“Hoàng Thượng lo lắng chuyện tiểu hoàng tử?” Ngoài lý do này ra, Bùi Dật Viễn không biết là hắn đi đến chỗ của mình còn có nguyên nhân nào khác.
“......Cứ cho là vậy đi!” Lăng Phượng da đầu run lên, cố gắng kiên định nói.
Mọi người ở đây thấy Hoàng Thượng một bộ ngại ngùng khẩu thị tâm phi, đều cảm thấy chuyện này có chút khôi hài, nhưng không ai dám cười ra tiếng, không nên không cần cái mạng nhỏ!
Lăng Phượng cũng hơi hơi phát hiện dị trạng, ngay sau đó liền phân phó cung nhân tất cả đều đi xuống, một mình đi theo Bùi Dật Viễn tới Lân Chỉ cung.
Lúc này đi thật vội vàng, lần cuối cùng đến Lân Chỉ cung đối với Lăng Phượng mà nói tựa như cách một thế kỷ, hiện tại nhìn lại cây kia cỏ kia, vẫn như cũ không thay đổi, thế nhưng chủ nhân cung điện này......
Tầm mắt hắn không khỏi lại hướng về phía Bùi Dật Viễn, hiện tại mỹ nhân đã không còn cả ngày ôm sổ sách đánh bàn phím, trong ánh mắt cũng không lóe ra sự khôn khéo giống như lúc trước, hắn hiện tại có phần điềm nhiên tĩnh mịch hơn, lúc rảnh rỗi sẽ không nhốt mình trong phòng như trước đây, mà ở bên ngoài phơi nắng, bình thản sống qua ngày.
Đây là hiện tượng tốt, trước kia Lăng Phượng cảm thấy Bùi Dật Viễn nhốt mình trong phòng không tốt cho thân thể, nhưng vẫn tìm không thấy lý do buộc hắn ra ngoài, hiện tại được rồi, hắn đã tự nguyện đi ra, thế nhưng Lăng Phượng cười không nổi, bởi vì hết thảy những chuyện này phải trả giá bằng đôi mắt của hắn.
Mãi suy nghĩ, trong ánh mắt của Lăng Phượng thêm vài phần u buồn, đợi cho Tiểu An Tử cùng Kiều Dương mang đứa nhỏ đi tắm thay quần áo, hắn chậm rãi đưa tay xoa nhẹ lên mắt Bùi Dật Viễn.
“...... Hoàng Thượng?”
“Dật Viễn, chuyện đôi mắt...... Có hận trẫm không?”
Đây là lỗi của hắn, là sai lầm cả đời không thể hoàn lại.
Ngự y nói trong đầu tụ huyết, bọn họ đều bó tay không biện pháp, đành phải phối chút dược liệu tiêu ứ đọng, nhưng hiệu quả cũng chỉ có thể xem thiên ý, với đôi mắt này khác nào đã tuyên án tử hình.
“Nói không có là gạt người?” Bùi Dật Viễn không né tránh đáp: “Nhưng hận thì sao?”
Nói xong, hắn thở dài: “Mù chính là mù, cho dù ta làm cái gì cũng không vãn hồi được, một khi đã như vậy, còn ôm hận làm cái gì, chỉ thêm phiền lòng, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục......Việc ta cần phải làm chính là tự mình sống cho tốt mà thôi.”
Ý nghĩ hết sức độ lượng, ngay cả Lăng Phượng cũng cảm thấy không công bằng …
“Nếu trẫm có tâm tình như ngươi vậy, chỉ sợ......sẽ không giống ngươi hôm nay.” Lăng Phượng thở dài nói.
Hôm nay thấy được bộ mặt thật của hai vị phi tử, hắn thật muốn bộc phát, nhưng lại cảm thấy được so với chuyện Trữ quý phi bốn năm trước thì chuyện của hai vị phi tử này còn chưa đến nỗi nào, có thể coi như là nể mặt hắn rồi hay không?
Lăng Phượng tự giễu cười: “Nữ nhân quả nhiên đều là giỏi biến hoá…”
“Không, giỏi biến hoá không phải nữ nhân, là nam nhân!” Bùi Dật Viễn phủ định lời hắn nói.
“Ngươi đây là ý tứ gì?” Lăng Phượng nghiêm túc nhìn hắn hỏi.
Bùi Dật Viễn cũng không sợ hãi, hắn luôn luôn nói sự thật, với lại hiện tại nếu không làm Lăng Phượng tỉnh ngộ, chỉ sợ tiếp qua mấy năm nữa hắn sẽ tổn thương càng sâu.
Bùi Dật Viễn ngồi xuống ghế thái sư của hắn, nhắm mắt lại chậm rãi nói: “Giỏi biến hoá không phải là phi tử của Hoàng Thượng mà là Hoàng Thượng, là Lăng Phượng.”
Lăng Phượng nghe vậy tức giận nhíu mày, nhưng hắn không ngắt lời Bùi Dật Viễn, mà kiên nhẫn nghe hắn nói.
“Chuyện Trữ quý phi bốn năm trước, bất quá nàng chỉ là một đào hát, Hoàng Thượng thương yêu nàng đón nàng vào cung, phong làm phi, ta tin tưởng nàng thật tâm yêu ngươi. Ta thậm chí có thể tưởng tượng khi đó nàng chờ mong một tình yêu bình thường như thế nào, bởi vì ta cùng nàng giống nhau.”
Nói đến đây, hắn lại hít sâu một hơi, mở đôi mắt không có tiêu cự nói: “Nhưng tất cả đều sai lầm rồi, chúng ta gặp phải chính là một nam nhân không tầm thường nhất thiên hạ, làm sao có thể hy vọng xa vời rằng nam nhân này sẽ mang đến tình yêu ‘bình thường’? Hắn cùng chúng ta căn bản là người thuộc hai thế giới, từ lúc bắt đầu gặp nhau thì đã là sai lầm.”
“Không phải, không phải như vậy!” Lăng Phượng lo lắng kêu lên, “Trẫm cùng Trữ quý phi, còn có ngươi, đều là thời gian khoái hoạt hạnh phúc, chẳng lẽ những thứ này cũng là giả sao?”
“Không, đó là thực sự, nhưng thứ ngươi có thể cho chỉ là ngắn ngủi trong chớp mắt, làm sao có thể là thứ chúng ta khát cầu cả đời?” Bùi Dật Viễn trả lời.
“Nếu ta không đoán sai, Trữ quý phi khi đó, không bao lâu khi phong phi cho nàng ngươi lại tuyển tú nữ nữa đúng không?”
“Này......”
Quả thật đoán không tồi, thời điểm sắc phong một linh nữ không có thân phận làm phi thật sự là nói dễ hơn làm, nếu muốn chuyện tình lắng xuống, Lăng Phượng không thể không đồng thời sắc lập vài vị nữ nhân của trọng thần triều đình làm phi, Thục phi cùng Hiền phi chính là tiến cung vào dịp đó.
“Nhưng những chuyện này đều làm vì Trữ quý phi nha! Trẫm là hoàng đế, vì nàng......” Lăng Phượng biện giải nói.
“Đúng, ngươi là hoàng đế cho nên ngươi không có khả năng không phân tâm, ngươi đã không thể như thế, như vậy có lẽ Trữ quý phi cảm thấy không cần phải vì ngươi thủ tiết.”
Bùi Dật Viễn cũng từng nghĩ tới chuyện như vậy, nhưng hắn không khát vọng cực đoan như Trữ quý phi.
Lăng Phượng nghe hắn nói như vậy, khẽ cắn môi dừng một chút nói: “Tình yêu như vậy...... Rất ích kỷ......”
“Tình yêu vốn chính là ích kỷ.” Bùi Dật Viễn xúc động, “Nếu ngươi không giỏi biến đổi như vậy, không có một đám mỹ nhân lần lượt phong tiến vào cung, không đem ta phong làm phi, thì ngươi có thể vẫn nhìn thấy Thục phi cùng Hiền phi của trước kia.”
Lăng Phượng nghe lời này, không khỏi thật sâu hấp khí, “Đây đều là lỗi của trẫm...... Vậy Dật Viễn, cuộc sống dài quá, ngươi cũng sẽ biến thành như vậy?”
Bùi Dật Viễn nghe xong, ảm đạm cười, “Không, ta sẽ không.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ta không phải nữ nhân chỉ có dựa vào trượng phu cùng đứa nhỏ mới có thể sinh tồn......”
Bình luận truyện