Tiên Giả

Chương 5: 5: Đường Sống Duy Nhất




Viên Minh chỉ cảm thấy đầu vai nóng lên, một dòng khí nóng thuận theo lòng bàn tay của Hô Hỏa trưởng lão tuôn vào cơ thể của nó, tiếp theo lại không bị khống chế tản ra bên ngoài.

Nháy mắt sau, một cơn đau đớn như bị kim châm bắt đầu từ trên má truyền đến, trên bộ da vượn trắng phủ trên mặt nó dường như có tường sợi từng sợi lông nhỏ mảnh sinh trưởng ngược vào bên trong, như những cây châm đâm xuyên qua da thịt của nó.

Tiếp theo sau đó là phần sau đầu và cổ, rồi chạy thẳng xuống sau lưng, đều truyền đến cơn đau sâu sắc như vậy, lông của bạch viên (vượn trắng - Độc Hành Giả) đâm xuyên qua y phục của nó, xâm nhập vào cả huyết nhục của nó, phần da thịt bên trong của bộ da cũng bắt đầu dung hợp với thân thể của nó.

Trước mắt Viên Minh là một mảnh đỏ ngầu như máu, tầm nhìn của nó trở nên mơ hồ, nó muốn nhịn xuống để không phát ra tiếng gào rú, nhưng cơn đau mãnh liệt này hoàn toàn không phải là thứ mà nó có đủ khả năng áp chế.

"Ách! "Một tiếng gầm nhẹ trong cổ họng do nó ra sức kiềm nén mà phát ra, tấm da thú nọ sinh trưởng dài ra bao bọc lấy toàn thân của nó, một phần ngang ngược chưa từng có dâng lên trong lòng của nó.

Viên Minh cũng không biết vì sao trong đầu lại hiện ra ý nghĩ giết chóc mãnh liệt, có một khát vọng với máu tươi mà không cách nào ức chế được.

"Có thể không nhịn được đau đớn, nhưng không thể mất đi thần trí.

" Đây là ranh giới cuối cùng của Viên Minh.

"Gàoooooooo! "Nó không cố gắng áp chế nữa, trong miệng phát ra một tiếng rống, nắm chặt hai nắm đấm, đấm mạnh xuống mặt đất theo bản năng.

"Ầm" một tiếng thật lớn, mặt đất chấn động một cái.

Sau một cái chớp mắt, màu đỏ như máu trước mắt của Viên Minh nhạt bớt, hai con ngươi hồi phục sự trong sáng, thậm chí ngay cả những tia máu cũng hoàn toàn biến mất.

Hô Hỏa trưởng lão nhìn thấy như vậy, cũng hơi nhíu mày, thấp giọng nói một câu giống như tự nói với chính mình: "Lần đầu mà đã có thể hoàn toàn áp chế được thú tính, thần hồn quả là không yếu.

"Sau khi nói xong, hắn cũng không quá chú ý, lại đi đến người thứ tư!.

Rất nhanh, bên cột mốc biên giới làm bằng cự thạch, tất cả mọi người đã hoàn thành việc biến hóa, xuất hiện bảy quái vật nửa người nửa thú.

"Nhớ kỹ, đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, trước mắt, tấm da thú trên người các ngươi sẽ tiêu hao pháp lực mà ta đã truyền cho các ngươi, sau ba ngày toàn bộ sẽ tiêu hao hết.


Đến lúc đó, da thú sẽ bắt đầu hấp thu khí huyết của các ngươi, không tới nửa ngày các ngươi sẽ bị hút khô.

" Hô Hỏa trưởng lão lại liếc qua một lượt mấy người ở đó, trong lời nói có đầy đủ sự cảnh cáo.

Viên Minh nghe đoạn, trong lòng than thở, quả nhiên là có sự đề phòng.

"Đường sống duy nhất của các ngươi, đó là thông qua khảo nghiệm lần này, đổi lấy Huyết Khí Pháp, cho nên đừng làm thêm nhiều chuyện ngu xuẩn.

" Hô Hỏa trưởng lão lại dặn dò một lần nữa.

Nói xong, hắn lại giơ tay lên vỗ một cái vào bên hông, lần này lại không phải vỗ vào cái túi vải màu tím, mà vỗ vào cái túi da màu xanh đeo ở bên cạnh.

Chỉ thấy trên túi da chớp lên một ánh sáng xanh, miệng túi tự động mở ra, một vòng ánh sáng xanh lá từ trong đó nhanh chóng bay ra, rơi lên mặt đất ở chỗ không xa.

Trong một cái chớp mắt lúc ánh sáng xanh rơi xuống đất, kèm theo đó là một tiếng kêu chói tai truyền đến, hiện ra một bóng ma to lớn.

Đợi ánh hào quang tản ra, nơi đó bỗng nhiên xuất hiện một con chim ưng cực lớn thân hình cao hơn một trượng, toàn thân mọc đầy lông vũ màu nâu xanh, mỏ nhọn to như cái móc câu, hai mắt tỏa ra một màu vàng sậm, cực kì bá khí uy vũ.

Ánh mắt sắc bén của con chim ưng màu xanh, lướt qua mấy người Viên Minh đã hóa thành nửa người nửa thú, khiến cho mấy dã nhân nhao nhao lui về sau, rõ ràng là lộ ra bản năng của loài thú sợ hãi khi gặp phải thiên địch của mình.

Viên Minh vẫn giữ được nhân tính hoàn chỉnh, trái lại không có sợ hãi như bọn họ.

Trên thực tế, cho đến bây giờ, cảm giác khủng hoảng ban đầu của Viên Minh đã hoàn toàn phai nhạt, nó thản nhiên chấp nhận hiện trạng mà bản thân đang gặp phải, ngược lại bắt đầu sinh ra sự hiếu kì đối với tông môn Nam Cương ở Bích La Động này.

Hô Hỏa trưởng lão phi thân nhảy lên, liền đáp xuống trên lưng của con thanh chuẩn (chim cắt, một loại thuộc họ chim ưng - Độc Hành Giả), trong miệng phát ra tiếng quát nhẹ, thanh chuẩn liền giương đôi cánh, vỗ cánh bay lên trên không trung.

Tiếng rít của gió nổi lên, cuốn vô số cát bụi về phía mấy người Viên Minh, giống như trong im lặng đã tuyên bố khảo nghiệm bắt đầu.

Chỗ đất trống bên cạnh cột mốc biên giới làm bằng cự thạch chỉ còn lại mấy tên nô lệ khoác lông thú đã hóa thú.

Bọn họ nhìn lẫn nhau, trong ánh mắt đều có hàm ý cảnh giác cùng uy hiếp.


Đứng chung một lát, thì có một tên nửa người nửa hổ, là gia hỏa có vóc dáng to lớn nhất, đi đầu, nhặt lên cái túi da thú ở dưới đất, quay người tiến vào bên trong sơn lâm, lưu lại cho mọi người một cái bóng lưng.

Sau đó là gia hỏa có bộ dáng con lợn rừng, chạy hùng hục theo một hướng khác.

Lần lượt, mấy người nhao nhao rời đi, tất cả đều ăn ý lựa chọn phương hướng bất đồng, như là trong lúc vô hình đã tự phân chia lãnh địa săn bắt của mình.

Sau khi Viên Minh nhặt lên túi đựng máu, cũng chọn xong phương hướng, đi về chỗ sâu trong sơn lâm, vẫn bảo trì tư thế đứng thẳng của con người như cũ.

Chỉ là mới đi được mấy bước, nó cảm giác sống lưng cứng ngắc, toàn thân không thoải mái, hai cánh tay lực lưỡng rũ xuống theo bản năng, chống về phía trước, phân tán trọng lượng thân thể, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn mấy phần.

"Quả nhiên không thể dùng phương thức của con người để điều khiển bộ cơ thể này nữa rồi.

" Viên Minh nói thầm trong bụng.

Sau đó, nó liền dùng tay chống xuống đất, lấy tư thế lao nhanh của loài vượn mà chạy vào bên trong sơn lâm.

Lần thử này, quả nhiên tốc độ nhanh hơn không ít.

Lực lượng trên tay và chân của nó rất dồi dao, chỉ cần quen thuộc tư thế chạy nhanh kì dị này thì có thể vận dụng thích hợp tốt lực lượng này, từ đơn thuần chạy nhanh biến thành bay nhảy.

Trong lúc chạy nhảy trong sơn lâm, tốc độ của Viên Minh càng lúc càng nhanh, tiếng rít của gió bên tai nổi dậy, những cây cối bên trong núi nhanh chóng lùi lại phía sau, nó tăng tốc độ nhảy lên trên không, thoáng một cái đã nhảy ra xa ba trượng.

Lúc hạ xuống, hai chân nó đập mạnh xuống đất, dậm mạnh làm mặt đất lõm xuống một lỗ, hai chân đều lún xuống đất.

Sau khi ổn định thân hình, Viên Minh bứt một đoạn dây mây dưới đất, cột lại chỗ miệng túi da làm thành một cái dây lưng treo ở bên hông.

Sau đó, ánh mắt nó rơi trên một cái cây to bằng cái thớt ở chỗ không xa, nó đi nhanh đến đó, nâng một cánh tay lên, nắm đấm hướng về thân cây huơ huơ mấy cái.

Sau đó, thì nghe một âm thanh giòn vang "răng rắc".


Quả đấm to lớn của Viên Minh đập vào thân cây, cái cây già vang lên tiếng đứt gãy, nửa thân trên của cái cây gãy xuống.

Nhìn gốc cây già hình tam giác bị gãy, Viên Minh không khỏi có chút mừng thầm: "Có lực lượng như thế này, săn giết và lấy máu của dã thú có thể cũng không phải là chuyện gì khó.

"Lúc này, vành tai nó bỗng nhiên khẽ động, lùm cây ở khoảng cách không xa rung giật dữ dội, một cái bóng đột nhiên từ trong đó nhảy ra, mang theo một cỗ kình phong, nhào thẳng tới nó.

Viên Minh không chờ nhìn rõ, làm trước một bước là núp sau một thân cây khác, lại thấy cái bóng kia đã đuổi theo, đó là một con gấu ngựa lông đen thân cao hơn trượng thể hình cường tráng.

Con gấu ngựa vung cự trảo to như cái quạt hương bồ tát về hướng Viên Minh, liền đánh vào đại thụ trước người Viên Minh.

Chưởng phong mãnh liệt mang theo một tiếng rít, Viên Minh thấy tình thế không ổn, vội vàng hụp xuống.

Chỉ nghe "đùng" một tiếng, cái cây to bằng cái tô kia theo tiếng đùng đó mà gãy đôi, nửa thân trên của cái cây bay sượt qua đầu của Viên Minh, bay xa hơn ba trượng mới rơi xuống đất.

Trong lòng Viên Minh rất đỗi kinh sợ, lực lượng của con gấu đen này mạnh như vậy, đánh vào cơ thể huyết nhục thì một chút cũng không chịu nổi.

Nó biết không địch lại, vội vàng quay người bỏ chạy.

Con gấu đen kia không chịu buông tha, lập tức đuổi theo, tốc độ còn nhanh hơn vài phần.

Viên Minh mới chạy được mấy cái hô hấp, con gấu đen đã đuổi đến sau lưng, khoảng cách không đầy ba trượng.

Trong lòng Viên Minh sợ hãi, bất kể lực lượng hay tốc độ, rõ ràng nó không thể so sánh với con gấu đen này.

Hai tay nó chống xuống đất, hai chân phóng lên, mỗi lần đều ra sức mà phóng, định kéo dài khoảng cách với con gấu đen, nhưng dù sao cũng là vừa mới có được bộ cơ thể bạch viên này, động tác luôn rất khó ăn khớp.

Lúc lướt qua một chỗ có lùm cây, bụi cỏ dưới chân nó có vắt ngang một cái rễ của cây đa, lúc Viên Minh nhảy lên, hai chân bị vấp vào cái rễ cây đó, cả người không tự chủ được ngã nhào về phía trước.

Hai tay nó chống xuống đất, mượn thế lăn mình về phía trước, một lần nữa đứng lên lại kinh ngạc phát hiện, con gấu đen kia chẳng biết từ khi nào đã vọt tới trước mặt của nó, quay người liền xuất ra một trảo, chụp vào đầu của nó.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Viên Minh cưỡng ép dừng lại thế lao về phía trước, cơ thể mạnh mẽ ngã về sau, né cái đầu khỏi móng vuốt của con gấu, nhưng ngực thì lại bị móng vuốt sắc bén rạch qua, vạch ra ba vết thương lớn.

Viên Minh thấy trước ngực mình bay ra một vòi máu tươi, nhưng hoàn toàn không dám đánh lại con gấu đen kia, chỉ có thể nhịn đau, thay đổi phương hướng, chạy về một hướng khác.

Nó lấy tay đè lại vết thương một chút, sau đó vịn vào thân cây già bên cạnh, tiện đà lại khôi phục tư thế phóng nhảy sử dụng đồng thời cả tay chân, điên cuồng chạy trối chết.


Con gấu đen ở đằng sau bị máu tươi kích thích, hai mắt càng tăng thêm sự hung ác, sau khi gầm lên một cái, một lần nữa đuổi theo.

Viên Minh mắt thấy con gấu đen càng đuổi càng gần, nhìn đúng một cây đa già ba người ôm phía trước, ra sức phóng lên, mười ngón tay sống chết bám vào mấy vết nứt trên cây đa già, nhanh chóng trèo lên cây.

Con gấu đen kia đuổi tới, mắt thấy Viên Minh đã leo lên cây, lập tức vung trảo đập mạnh vào thân cây đa già.

"Bang"Cây đa già chấn động kịch liệt, lá rơi lả tả, Viên Minh vột vàng dùng cả hai tay ôm chặt thân cây, cơ thể như dính chặt vào thân cây, mấy ngón chân linh hoạt cũng móc vào thân cây, mới không bị rơi xuống đất.

Con gấu đen thấy không thể rung cho Viên Minh rơi xuống được, lại liên tục đánh vào cây đa già, đánh cho cây cổ thụ kêu lên "bang bang", chấn động không ngớt.

Viên Minh chỉ có thể dùng tất cả sức lực toàn thân ôm chặt thân cây, may là cổ thụ này đủ cứng cáp, mới không bị con gấu đen tát cho gãy.

Lợi dụng khoảng thời gian nó ngừng một chút, Viên Minh nhanh chóng leo lên trên, leo đến nhánh chỉa ngang của cổ thụ.

Nhưng còn chưa đứng vững, thân cây một lần nữa lại lung lay dữ dội, Viên Minh đứng không vững, ngã xuống.

Lúc mắt thấy sắp rơi xuống, một bàn chân nó chụp được nhánh cây, treo ngược nó giữa không trung.

"Gàooooo.

"Con gấu đen gầm nhẹ một tiếng, hai tay ôm lấy cổ thụ, bắt đầu tăng thêm sức lực lay động cái cây, muốn thừa dịp này rung cho Viên Minh rơi xuống.

Cơ thể Viên Minh treo ngược giữa không trung, giống như chiếc lá khô trong gió lắc qua lắc lại, nhìn như lung lay sắp đổ nhưng trước sau vẫn không rơi xuống.

Lực lượng bàn chân của nó so với bàn tay không yếu hơn tí nào, thân thể ngọ ngoạy với lên trên, dùng bàn tay móc vào nhánh cây, sau đó buông lỏng bàn chân, liền leo lên trên.

Con gấu đen mắt thấy không cách nào rung cho Viên Minh rớt xuống, sau khi hướng về Viên Minh nhe răng trợ mắt một lát thì quay đầu nhìn về một chỗ dao động đằng xa mà bò đi.

Viên Minh hai tay ôm thân cây, quay đầu nhìn theo bóng lưng dần dần biến mất của con gấu đen, thở ra một hơi dài.

Nó chầm chậm dựa vào thân cây rồi ngồi xuống, đang muốn nghỉ ngơi một chút, hồi phục trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, đột nhiên cảm giác thân cây một lần nữa khẽ chấn động.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện