Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
Chương 73: Bát quái
Xu thế tuyển tú oanh oanh liệt liệt chuẩn bị trên tiên giới, [Tiên giới sớm biết], [Tối bát quái] lần lượt phát hành, cảm xúc của cư dân tiên giới cũng được nâng lên cao nhất.
Tiêu Dật nhân lúc tất cả đã đi vào quỹ đạo, vội vàng tới thú nhân thế giới một chuyến, thời gian giao dịch với Lộ đã sắp tới rồi. Lần này chỉ có một mình y đi, Sở Mặc sáng nay đã bị Sở Trầm Uyên triệu tập về Lăng Tiêu thiên. Tiêu Dật không lưu lại thú nhân thế giới, giao tiếp xong trực tiếp về tiên giới. Giữa quá trình khi chuyển về nhân giới, Tiêu Dật thuận tiện mang Lâm Thính Hải về luôn. Khóa học đạo diễn đã học được một nửa, Tiêu Dật cảm thấy cũng đã tới lúc nên cho Lâm Thính Hải về thao tác thực tiễn. Thực ra là do thiếu người dữ quá, tuy đã thuê được một đám người mới, nhưng chuyện quan trọng vẫn phải do mấy người Tiêu Dật làm. Chỉ là Tiêu Dật không nghĩ tới, y mới ra ngoài không tới một ngày, khi trở về đã nghe được một tin tuyệt đối làm y câm nín. Sở Trầm Uyên cũng đòi làm giám khảo tuyển tú, hơn nữa do thân phận đặc thù của hắn, cũng yêu cầu làm giám khảo thần bí.
Là Sở Mặc cho y biết tin này, sau khi nhíu mày truyền đạt xong ý định của Sở Trầm Uyên, Sở Mặc lo lắng Tiêu Dật sẽ cố kỵ thân phận của Sở Trầm Uyên, đáp ứng cho hắn tới, nên cười lạnh, an ủi, “Tiểu Dật không cần quản hắn ta, ta đã nói chuyện này với Đoạn thúc rồi, bảo Đoạn thúc đi xử lý.”
Đối với yêu cầu của Sở Trầm Uyên, Sở Mặc thật muốn mắng hắn một tiếng ngốc, nhịn nửa ngày mới nhịn được. Sở Mặc cảm thấy Sở Trầm Uyên chưa chắc không biết làm như vậy sẽ chọc Đoạn Lăng Phong khó chịu, hắn chỉ là đã quen chạy loạn trên lối đi sai lầm, không thể quay đầu rồi. Nói không chừng hắn còn đang đợi Đoạn Lăng Phong nghe được tin tìm tới gây phiền, từ đó mượn cớ thân cận Đoạn Lăng Phong.
Tiêu Dật không biết Sở Mặc đang tự biên Sở Trầm Uyên thành một M, 囧 囧 nghe sự sắp đặt của Sở Mặc. Tuy y đồng tình với Sở Trầm Uyên, nhưng tuyệt đối sẽ không phối hợp với Sở Trầm Uyên làm loạn. Một giám khảo thần bí là mánh khóe, hai giám khảo thần bí để làm gì? Chọc cười sao? Nếu là vậy, dứt khoát không cần giám khảo lộ mặt nữa, như vậy còn mời giám khảo làm chi. Hơn nữa y có thể tưởng tượng được nếu thật sự sắp đặt hai giám khảo thần bí như Sở Trầm Uyên nói, người xem tính ra không cần xem tuyển tú nữa, trực tiếp đợi hai giám khảo này loạn đấu là xong.
Tuy Tiêu Dật từ nhỏ sống tại nhân giới, không có kính sợ với tiên đế như các tiên nhân bình thường, nhưng nghĩ xem nếu chủ tịch nước tìm bạn sắp đặt chút chuyện, muốn cự tuyệt cũng rất phiền phức. May mà có Đoạn Lăng Phong, Tiêu Dật không đạo đức nghĩ, quyết định ném đồng tình dành cho Sở Trầm Uyên qua một bên.
Đoạn Lăng Phong không phụ kỳ vọng của mọi người giải quyết xong chuyện này. Chiều ngày thứ hai, hắn tâm tình cực tốt từ Lăng Tiêu thiên trở về, tỏ vẻ không cần phải lo lắng tên tiểu nhân bỉ ổi đó ra tay gây loạn, hắn đã đánh cho tên đó không xuống nổi giường rồi. Quả nhiên Tiêu Dật rất nhanh nhận được tin, tiên đế bệ hạ si mê võ học lại một lần nữa chọn bế quan.
Tiêu Dật nhìn gương mặt xuân phong của Đoạn Lăng Phong, trong lòng không khỏi suy đoán, Sở Trầm Uyên si mê tu luyện như thế, có phải là vì mong một ngày có thể dựa vào võ lực áp đảo Đoạn Lăng Phong không. Kỳ thật không cần phiền phức như thế, Tiêu Dật đồng tình nghĩ, chỉ cần một phần thuốc thôi tình do Luigid tạo ra, mười Đoạn Lăng Phong cũng đã bị áp đảo từ sớm.
Vừa nghĩ thế, Tiêu Dật đã nhanh chóng ném suy nghĩ đó đi, y không thể vì Sở Trầm Uyên ở thế yếu mà đồng tình hắn, Đoạn Lăng Phong mới là người đứng bên y.
Chuyện Sở Trầm Uyên muốn làm giám khảo cứ thế chết yểu sau khi Đoạn Lăng Phong tới Lăng Tiêu thiên một chuyến, Tiêu Dật cũng lạc quan yên tâm. Trừ Đoạn Lăng Phong ra, năm giám khảo còn lại đều trải qua các loại cân nhắc, cuối cùng quyết định. Lần lượt là Cửu Ly tiên tử Đồ Y Y, Huyền Thụy cảnh Đoạn Minh Dực, Phương Hoa cảnh Bạch Tử Sơn, Huyền Hồ cảnh Tống Nhất Hàm, Ngọc Thanh cảnh Cố Vũ. Trong mấy người này, trừ Cửu Ly tiên tử Đồ Y Y là dựa vào việc liên tục mấy lần ngồi vững trên hạng đầu bảng xếp hạng thiên nữ mà được làm giám khảo tuyển tú ra, những người khác không ai không phải là kẻ nổi bật thế lực tại tiên giới, thế gia hậu đãi nhất, lại tài hoa xuất chúng, phong lưu tại ngoại, đổi lại ở nhân giới thì nói gọn lại chính là nhà giàu đẹp trai hoặc là nhân sinh thắng thế.
Đương nhiên, không phải những người không được chọn là không bằng những người này, mà là tổng tất cả nguyên nhân thì không thể làm. Như Sở Mặc, Tiêu Dật không muốn, Sở Mặc cũng không thích, Từ Sắt Nguyên chỉ có thể tiếc hận gạch bỏ tên hắn. Như Hạo Thiên cảnh Tề Thiên Hằng, là tình địch trước kia của Từ Sắt Nguyên, Từ Sắt Nguyên sao có thể cho hắn cơ hội nổi tiếng? Hơn nữa, vợ của Tề Thiên Hằng là Đồ Y Y đã làm giám khảo, Từ Sắt Nguyên cũng không thể để hai người trong cùng một nhà làm giám khảo. Còn nữa chính là trong nhà đã có tỷ muội báo danh tham tuyển, vì bảo vệ công bằng, chỉ có thể bãi bỏ tư cách giám khảo của họ.
Mấy phen sàng lọc, cuối cùng mới có thể quyết định được. May là chuyện này cũng coi như đại sự hiếm có gần đây của tiên giới, lại là một chuyện cực kỳ phong nhã, hễ là người nhận được thư mời đều không hề từ chối, sảng khoái đáp ứng.
Trước cuộc tuyển chọn đại chúng đầu tiên, giám khảo đầu tiên tới Nhược Thủy châu là Đoạn Minh Dực. Vì mọi người đều không có kinh nghiệm, Tiêu Dật tuân theo nguyên tắc chỗ quen dễ thả lỏng, địa điểm tuyển chọn đại chúng đầu tiên đặt tại Nhược Thủy châu. Là người của Huyền Thụy cảnh Đoạn gia, Đoạn Minh Dực hoàn toàn không dám bày vẻ trước mặt Tiêu Dật, không thấy chú của hắn đứng bên cạnh Tiêu Dật sao!
Nói thật, sau khi biết giám khảo thần bí là ông chú Đoạn Lăng Phong, Đoạn Minh Dực vốn kỳ vọng được ngắm mỹ nhân lập tức hóa thành cát bụi, hắn thậm chí không muốn tới. Hắn tới làm gì? Có Đoạn Lăng Phong rồi, hắn trừ đứng sau Đoạn Lăng Phong phất cờ trợ uy thì còn gì khác, hắn dám phát biểu một chút ý kiến của mình sao? Hắn không dám, hắn nếu dám có ý kiến tương phản với chú, về nhà cha hắn sẽ đánh gãy chân hắn. Đối với Đoạn Lăng Phong bị lưu đày tới Hư Vô hải chịu khổ nhiều năm, cha hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, hổ thẹn không thôi. Nếu không phải thư mời chỉ rõ là muốn hắn làm, cha hắn đã hận không thể xem như thư đó mời mình, thay hắn phất cờ trợ uy cho ông chú vài câu.
Trừ nó ra, Đoạn Minh Dực không muốn tới còn có một nguyên nhân khác. Cha hắn bảo hắn sàng lọc trong số giai lệ của lần tuyển tú này, giúp Đoạn Lăng Phong chọn lựa xem thử có ai thích hợp không, Đoạn Lăng Phong cũng nên lấy vợ sinh con rồi. Lúc đó Đoạn Minh Dực nghe xong thì vẻ mặt đau khổ, Đoạn Lăng Phong tự do quen rồi, ngay cả lời ông nội hắn cũng không nghe, còn có thể nghe mình sao? Xét thấy cha hắn nắm giữ vận mệnh kinh tế của hắn, Đoạn Minh Dực không dám phản bác cha hắn, chỉ đành sớm chạy tới Nhược Thủy châu lấy lòng đương sự còn lại.
Sau Đoạn Minh Dực, mấy giám khảo khác cũng lục tục đi tới, duy chỉ có Thanh Ngọc cảnh Cố Vũ chậm chạp chưa lộ mặt. Trong Lăng Tiêu thiên, hai nam tử thân đều mặc trường sam nguyệt bạch, đầu đội cùng một kiểu mũ bạch ngọc, ngay cả dung mạo cũng giống như đúc đứng cạnh nhau. Một nam tử trong đó sau khi đứng trước gương săm soi nửa ngày, nhìn sang nam tử bên cạnh nói, “Cố Vũ, thế nào?”
Nam tử bị điểm tên lộ ra một tia cười khổ, uyển chuyển mở miệng, “Bệ hạ khí độ uy nghiêm, vi thần vạn lần không sánh kịp.”
Hắn nói cũng là nói thật, hắn và Sở Trầm Uyên đứng cạnh nhau, tuy ngoại hình đều giống nhau, nhưng Sở Trầm Uyên làm tiên đế nhiều năm rồi, khí thế cúi nhìn thiên hạ trên người căn bản không phải đổi vỏ là có thể biến mất, hoàn toàn khác với khí chất thiên về nho nhã của hắn, hễ là người thân thuộc một chút thì có thể nhìn ra sự khác biệt giữa hai người.
Nghe Cố Vũ nói thế, Sở Trầm Uyên mang ngoại hình của Cố Vũ khó xử nhíu mày. Hắn nỗ lực nhớ lại tác phong của Cố Vũ lúc bình thường, sau khi trầm ngâm nửa ngày, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng bâng quơ, dịu dàng nói nhẹ, “Hoa đỏ tươi diễm nở đầy cành, chói mắt dung nhập làn hơi xuân. A Uyển, nàng xem ta ngâm khúc hoa đào này thế nào?”
A Uyển trong lời Sở Trầm Uyên là một trong những hồng nhan tri kỷ của Cố Vũ, hắn nhẹ ngâm như thế, phối hợp với nụ cười trên mặt, khí thế trên người hoàn toàn biến mất, hoàn toàn chính là bộ dáng của một công tử đa tình. Cố Vũ câm nín nhìn tiên đế bệ hạ, lặng lẽ gật đầu. Nói thật, hắn thật muốn lạy Sở Trầm Uyên. Bệ hạ ngài rốt cuộc muốn làm giám khảo tuyển tú cỡ nào vậy? Sau khi đích thân ra mặt bị cự tuyệt, thà rằng giả thành người khác cũng muốn tham gia.
Làm bạn học tập của Sở Trầm Uyên năm đó, là bạn tốt cùng Sở Trầm Uyên trưởng thành, Cố Vũ không phải không biết tâm tư của Sở Trầm Uyên, nhưng hắn thật sự không hiểu nổi, đã ba ngàn năm rồi, Sở Trầm Uyên sao vẫn dậm chân tại chỗ? Trước kia khi Đoạn Lăng Phong còn ở tại Lăng Tiêu thiên, Sở Trầm Uyên vì thu hút sự chú ý của Đoạn Lăng Phong mà gây hấn khiêu chiến đủ dạng cũng thôi đi, lúc đó mọi người đều còn nhỏ dạii, ngu xuẩn cỡ đó cũng có thể lý giải. Là bạn học tập của Sở Trầm Uyên, mỗi khi gây hấn xong hắn đều phải lao tới, còn phải biết khống chế lực độ, vừa phải thành công thay đổi lực chú ý của Đoạn Lăng Phong, lại không thể kéo thù hận lên quá cao, khiến Đoạn Lăng Phong triệt để chán ghét Sở Trầm Uyên. Cố Vũ vẫn luôn cảm thấy tóc của hắn hiện tại rất ít, chính là do năm đó lo lắng quá độ làm tóc rụng sạch rồi.
Hiện tại đã ba ngàn năm, bệ hạ anh minh thần võ của hắn sao lại không có một chút tiến bộ nào vậy? Theo tiến độ hiện tại của Sở Trầm Uyên, chỉ sợ hắn có thành tiên đế cũng chưa chắc có thể theo đuổi được Đoạn Lăng Phong. Cố Vũ lặng lẽ đốt một ngọn đèn cầu cho Sở Trầm Uyên, rồi lại bắt đầu lo lắng cho mình. Vạn nhất Đoạn Lăng Phong nhận ra Sở Trầm Uyên thì sao? Năm đó hắn và Sở Trầm Uyên bị Đoạn Lăng Phong đánh không ít lần, vạn nhất Đoạn Lăng Phong đánh Sở Trầm Uyên xong lại đuổi tới Ngọc Thanh cảnh gây phiền cho hắn thì sao?
Hiện tại Cố Vũ vô cùng thống hận khi hắn vừa nhận được thư mời làm giám khảo tuyển tú đã đi nói với Sở Trầm Uyên, nếu không phải vậy, hiện tại hắn nên vui vẻ đợi bình luận mỹ nhân, chứ không phải sợ hãi lo lắng cùng Sở Trầm Uyên chơi trò biến thân. Cố Vũ không biết một điều, cho dù hắn không nói ra, Sở Trầm Uyên vẫn luôn dòm chằm chằm thư mời Từ Sắt Nguyên phát ra, thời khắc chuẩn bị hóa thành một người khác. Chỉ là so với người khác, Cố Vũ tiện hạ thủ hơn mà thôi.
Sở Trầm Uyên mất một buổi chiều để thích ứng mình là Cố Vũ xong, nhanh chóng rời khỏi Lăng Tiêu thiên dưới ánh mắt phức tạp của Cố Vũ. Sau lưng hắn, Cố Vũ khổ sở thay Sở Trầm Uyên bế quan, giống như hồi xưa mỗi lần Sở Trầm Uyên lén đến Hư Vô hải ngắm Đoạn Lăng Phong.
Khi Sở Trầm Uyên tới, tất cả giám khảo đã tập trung đủ, cuộc tuyển chọn đại chúng ngàn người chờ mong cuối cùng bắt đầu.
Lần này sân khấu tuyển chọn đặt tại một mảnh đất trống cách tân trạch của Tiêu Dật không xa, để hiệu quả thị giác tốt nhất, Tiêu Dật đặc biệt bố trí trận pháp ám dạ quanh sân khấu. Vô số dạ minh châu rực rỡ chiếu sáng, khiến cả sân khấu rực rỡ sắc màu. Hai bên sân khấu còn bố trí hai lưu ảnh bích cực lớn, giống vân mạc phát sóng trực tiếp, mọi người tại đó đều có thể thông qua lưu ảnh bích nhìn rõ tất cả trên sân khấu.
Phía trước sân khấu là chỗ ngồi của sáu vị giám khảo. Khi giám khảo vào vị trí còn xảy ra một trận xung đột nhỏ. Vốn dĩ Tiêu Dật an bài Đoạn Minh Dực ngồi cạnh Đoạn Lăng Phong, nhưng Sở Trầm Uyên đột ngột chen lên, giành ngồi xuống vị trí của Đoạn Minh Dực, bày vẻ hắn muốn ngồi chỗ này.
Đoạn Minh Dực và mọi người, “…”
May là Từ Sắt Nguyên làm người chủ trì phản ứng nhanh, cười ha ha điều đình, Đoạn Minh Dực chỉ đành ngồi vào chỗ vốn được sếp cho Cố Vũ.
Tiêu Dật đứng sau sân khấu, không hiểu nhìn Cố Vũ, chọc chọc Sở Mặc bên cạnh, “Mọi người không phải đều nói Cố Vũ làm người khiêm tốn nhã nhặn, rất có phong phạm quân tử sao?” Ý chính là không hiểu cách hành sự bá đạo của Cố Vũ, làm gì có phong phạm quân tử.
Sở Mặc câm nín lắc đầu, thấp giọng giải thích cho Tiêu Dật.
“Cái gì? Sở Trầm Uyên?” Tiêu Dật vẻ mặt kinh ngạc, “Đoạn thúc là cao thủ bậc chín, không có khả năng không nhìn ra ảo thuật chứ?”
Sở Mặc cười nhẹ, “Trong tay Sở Trầm Uyên có một vật thần giới, ẩn giấu biến ảo thân hình đừng nói là bậc chín, cho dù bậc mười đều không phân biệt được. Chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?”
Sở Mặc tựa hồ nghĩ tới cái gì, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, không nói rõ được là đồng tình hay là gì.
“Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng Sở Trầm Uyên quấn Đoạn thúc bốn ngàn năm, chỉ sợ đừng nói là biến ảo ngoại hình, cho dù hắn có hóa thành tro, Đoạn thúc nhìn một cái cũng nhận ra liền.”
Dường như để chứng minh độ chính xác của câu nói này, trên bàn giám khảo, Đoạn Lăng Phong bọc trong bào đen đột nhiên thò tay nắm cổ tay Sở Trầm Uyên đang mang ngoại hình Cố Vũ, nhìn từ xa, giống như quan hệ của hai người tốt tới mức hai tay nắm chặt. Trên thực tế, Đoạn Lăng Phong xuất thủ vô cùng xảo quyệt, bóp chặt ngay khí mạch của Sở Trầm Uyên, đình trệ tiên khí lưu chuyển trong người Sở Trầm Uyên.
Đoạn Lăng Phong cảnh giác thấp giọng nói: “Sở Trầm Uyên, ngươi tới làm gì?”
Bị Đoạn Lăng Phong kêu ngay tên thật, Sở Trầm Uyên không có chút phiền não, ngược lại cảm thấy vui sướng. Hắn cố gắng áp chế nụ cười sáng lạn trên mặt, cố ra vẻ tùy ý nói, “Chỉ là cuộc sống tiên giới vô vị, tới tìm lạc thú thôi. Nếu ngươi lo lắng ta sẽ phá hoại chuyện tốt của Sở Mặc, không bằng cứ khống chế ta vậy đi?”
Đoạn Lăng Phong hừ một tiếng, nhưng lại không có ý thả Sở Trầm Uyên ra, chỉ là đổi sang một tư thế thoải mái hơn, nắm chặt khí mạch của Sở Trầm Uyên. Dưới ống tay áo rộng rãi của hai người, hoàn toàn che giấu chân tướng bên trong, Sở Trầm Uyên lại lộ ra vẻ tươi cười trên gương mặt Cố Vũ, rơi vào mắt mọi người, rõ ràng là hai người tình cảm tốt tới mức khó thể chia lìa.
Thế là hiện trường buổi tuyển chọn hôm nay xuất hiện một chuyện vô cùng kỳ quái. Giám khảo thần bí mặc hắc bào nhìn trúng tuyển thủ nào đó, Cố Vũ bên cạnh hắn sẽ cố ý châm chích đủ kiểu, có mấy lần xém chút đã khiến tuyển thủ phát khóc. Mới đầu, mọi người đều không hiểu nguyên nhân Cố Vũ làm vậy. Cho tới khi ống kính không cẩn thận lướt qua bàn giám khảo, khi tới chỗ tay hai người nắm chặt nhau, bất kể là mọi người tại đó hay là khán giả xem qua vân mạc đều bừng tỉnh đại ngộ à một tiếng, hiểu rồi.
Sau cuộc tuyển chọn đầu tiên kết thúc, vấn đề nóng hổi nhất của tiên giới không phải là các vị tiên nữ đã thành công nâng cấp, mà là vấn đề hiện trường ghen tuông chân ái, liếc mắt đưa tình của giám khảo thần bí và Cố Vũ. Vô số nữ tiên vỡ tim vì tin tức này, các nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao Cố Vũ muốn tài có tài muốn mạo có mạo nhiều năm nay vẫn luôn không chịu lấy vợ.
Còn về mấy vị hồng nhan tri kỷ bên cạnh Cố Vũ?
Xin nhờ!
Đó là chướng nhãn pháp Cố Vũ thi triển vì chân ái đó được không!
Chúng nhân tiên giới rầm rộ tự biên ra đủ loại nguyên nhân mà Cố Vũ và chân ái thần bí không thể quang minh chính đại bên nhau, Cố Vũ vì thật tâm yêu giám khảo thần bí nên dù chịu đựng áp lực gia tộc vẫn không chịu lấy vợ, thậm chí vì bảo vệ tình yêu mà cố ý tìm mấy nữ tiên diễn trò, giả vờ mình phong lưu trong bụi hoa. Lần tuyển tú này, chân ái thần bí cố ý muốn làm giám khảo, Cố Vũ không thể nào chấp nhận chân ái quan tâm người nào khác ngoài hắn, tức giận lộ rõ thân phận, bảo vệ địa vị của mình.
Câu chuyện này vừa tung ra, mọi người liên hệ tới thân phận chân thật của giám khảo thần bí có số phiếu cao nhất kỳ [Tối bát quái] trước, lập tức cả tiên giới đều không yên.
Trong đại trạch Cố gia tại Thanh Ngọc cảnh, Cố lão gia tử sắc mặt cổ quái nhìn về Lăng Tiêu thiên, sau khi thở dài than ngắn nửa ngày, lặng lẽ hạ quyết định, ông sẽ không bức hôn Cố Vũ nữa. Mà trong Di Phương viện nơi Cố Vũ ở, các nữ tử mỹ mạo thân mặc cung trang đủ màu ngồi quanh một nữ tử mặc cung trang đỏ, cùng chung mối thù nói, “A Uyển, tỷ bảo nên làm sao đây?”
Nữ tử được gọi là A Uyển dịu dàng cười, lộ ra gương mặt tuyệt đại phong hoa, chỉ là khi môi đào cất tiếng nói lại không chút dịu dàng.
“Đừng gấp, đợi Vũ lang về rồi, ta sẽ dạy cho hắn nhận thức rõ ràng hoàn hảo cái gì gọi là chân ái!”
Cố Vũ đang bế quan tại Lăng Tiêu thiên hoàn toàn không biết gì, hắn liên tục hắt hơi mấy cái, nghi hoặc sờ mũi, “Kỳ lạ, lẽ nào là A Uyển nhớ ta!”
Trên đây là suy đoán của những người hoàn toàn không biết chân tướng!
Mà đối với Đoạn Minh Dực tự cho là biết rõ chân tướng mà nói, hắn lại tự biên một phiên bản khác. Cố Vũ không ngờ lại thích chú mình! Hắn nhớ rõ cha hắn từng nói, danh sách bị chú hắn đánh nhiều nhất từ nhỏ đến lớn thì đứng hai là Cố Vũ. Lẽ nào vì bị đánh nhiều lần cho nên mới yêu ông chú? Nhưng nếu vậy, tiên đế có số lần bị đánh xếp hạng đầu càng nên yêu ông chú chứ?
Đoạn Minh Dực vẻ mặt xoắn xuýt cầm vân mạc trong tay, không biết nên làm sao hồi báo tin mừng hay có lẽ là tin dữ này cho cha hắn.
Tiêu Dật nhân lúc tất cả đã đi vào quỹ đạo, vội vàng tới thú nhân thế giới một chuyến, thời gian giao dịch với Lộ đã sắp tới rồi. Lần này chỉ có một mình y đi, Sở Mặc sáng nay đã bị Sở Trầm Uyên triệu tập về Lăng Tiêu thiên. Tiêu Dật không lưu lại thú nhân thế giới, giao tiếp xong trực tiếp về tiên giới. Giữa quá trình khi chuyển về nhân giới, Tiêu Dật thuận tiện mang Lâm Thính Hải về luôn. Khóa học đạo diễn đã học được một nửa, Tiêu Dật cảm thấy cũng đã tới lúc nên cho Lâm Thính Hải về thao tác thực tiễn. Thực ra là do thiếu người dữ quá, tuy đã thuê được một đám người mới, nhưng chuyện quan trọng vẫn phải do mấy người Tiêu Dật làm. Chỉ là Tiêu Dật không nghĩ tới, y mới ra ngoài không tới một ngày, khi trở về đã nghe được một tin tuyệt đối làm y câm nín. Sở Trầm Uyên cũng đòi làm giám khảo tuyển tú, hơn nữa do thân phận đặc thù của hắn, cũng yêu cầu làm giám khảo thần bí.
Là Sở Mặc cho y biết tin này, sau khi nhíu mày truyền đạt xong ý định của Sở Trầm Uyên, Sở Mặc lo lắng Tiêu Dật sẽ cố kỵ thân phận của Sở Trầm Uyên, đáp ứng cho hắn tới, nên cười lạnh, an ủi, “Tiểu Dật không cần quản hắn ta, ta đã nói chuyện này với Đoạn thúc rồi, bảo Đoạn thúc đi xử lý.”
Đối với yêu cầu của Sở Trầm Uyên, Sở Mặc thật muốn mắng hắn một tiếng ngốc, nhịn nửa ngày mới nhịn được. Sở Mặc cảm thấy Sở Trầm Uyên chưa chắc không biết làm như vậy sẽ chọc Đoạn Lăng Phong khó chịu, hắn chỉ là đã quen chạy loạn trên lối đi sai lầm, không thể quay đầu rồi. Nói không chừng hắn còn đang đợi Đoạn Lăng Phong nghe được tin tìm tới gây phiền, từ đó mượn cớ thân cận Đoạn Lăng Phong.
Tiêu Dật không biết Sở Mặc đang tự biên Sở Trầm Uyên thành một M, 囧 囧 nghe sự sắp đặt của Sở Mặc. Tuy y đồng tình với Sở Trầm Uyên, nhưng tuyệt đối sẽ không phối hợp với Sở Trầm Uyên làm loạn. Một giám khảo thần bí là mánh khóe, hai giám khảo thần bí để làm gì? Chọc cười sao? Nếu là vậy, dứt khoát không cần giám khảo lộ mặt nữa, như vậy còn mời giám khảo làm chi. Hơn nữa y có thể tưởng tượng được nếu thật sự sắp đặt hai giám khảo thần bí như Sở Trầm Uyên nói, người xem tính ra không cần xem tuyển tú nữa, trực tiếp đợi hai giám khảo này loạn đấu là xong.
Tuy Tiêu Dật từ nhỏ sống tại nhân giới, không có kính sợ với tiên đế như các tiên nhân bình thường, nhưng nghĩ xem nếu chủ tịch nước tìm bạn sắp đặt chút chuyện, muốn cự tuyệt cũng rất phiền phức. May mà có Đoạn Lăng Phong, Tiêu Dật không đạo đức nghĩ, quyết định ném đồng tình dành cho Sở Trầm Uyên qua một bên.
Đoạn Lăng Phong không phụ kỳ vọng của mọi người giải quyết xong chuyện này. Chiều ngày thứ hai, hắn tâm tình cực tốt từ Lăng Tiêu thiên trở về, tỏ vẻ không cần phải lo lắng tên tiểu nhân bỉ ổi đó ra tay gây loạn, hắn đã đánh cho tên đó không xuống nổi giường rồi. Quả nhiên Tiêu Dật rất nhanh nhận được tin, tiên đế bệ hạ si mê võ học lại một lần nữa chọn bế quan.
Tiêu Dật nhìn gương mặt xuân phong của Đoạn Lăng Phong, trong lòng không khỏi suy đoán, Sở Trầm Uyên si mê tu luyện như thế, có phải là vì mong một ngày có thể dựa vào võ lực áp đảo Đoạn Lăng Phong không. Kỳ thật không cần phiền phức như thế, Tiêu Dật đồng tình nghĩ, chỉ cần một phần thuốc thôi tình do Luigid tạo ra, mười Đoạn Lăng Phong cũng đã bị áp đảo từ sớm.
Vừa nghĩ thế, Tiêu Dật đã nhanh chóng ném suy nghĩ đó đi, y không thể vì Sở Trầm Uyên ở thế yếu mà đồng tình hắn, Đoạn Lăng Phong mới là người đứng bên y.
Chuyện Sở Trầm Uyên muốn làm giám khảo cứ thế chết yểu sau khi Đoạn Lăng Phong tới Lăng Tiêu thiên một chuyến, Tiêu Dật cũng lạc quan yên tâm. Trừ Đoạn Lăng Phong ra, năm giám khảo còn lại đều trải qua các loại cân nhắc, cuối cùng quyết định. Lần lượt là Cửu Ly tiên tử Đồ Y Y, Huyền Thụy cảnh Đoạn Minh Dực, Phương Hoa cảnh Bạch Tử Sơn, Huyền Hồ cảnh Tống Nhất Hàm, Ngọc Thanh cảnh Cố Vũ. Trong mấy người này, trừ Cửu Ly tiên tử Đồ Y Y là dựa vào việc liên tục mấy lần ngồi vững trên hạng đầu bảng xếp hạng thiên nữ mà được làm giám khảo tuyển tú ra, những người khác không ai không phải là kẻ nổi bật thế lực tại tiên giới, thế gia hậu đãi nhất, lại tài hoa xuất chúng, phong lưu tại ngoại, đổi lại ở nhân giới thì nói gọn lại chính là nhà giàu đẹp trai hoặc là nhân sinh thắng thế.
Đương nhiên, không phải những người không được chọn là không bằng những người này, mà là tổng tất cả nguyên nhân thì không thể làm. Như Sở Mặc, Tiêu Dật không muốn, Sở Mặc cũng không thích, Từ Sắt Nguyên chỉ có thể tiếc hận gạch bỏ tên hắn. Như Hạo Thiên cảnh Tề Thiên Hằng, là tình địch trước kia của Từ Sắt Nguyên, Từ Sắt Nguyên sao có thể cho hắn cơ hội nổi tiếng? Hơn nữa, vợ của Tề Thiên Hằng là Đồ Y Y đã làm giám khảo, Từ Sắt Nguyên cũng không thể để hai người trong cùng một nhà làm giám khảo. Còn nữa chính là trong nhà đã có tỷ muội báo danh tham tuyển, vì bảo vệ công bằng, chỉ có thể bãi bỏ tư cách giám khảo của họ.
Mấy phen sàng lọc, cuối cùng mới có thể quyết định được. May là chuyện này cũng coi như đại sự hiếm có gần đây của tiên giới, lại là một chuyện cực kỳ phong nhã, hễ là người nhận được thư mời đều không hề từ chối, sảng khoái đáp ứng.
Trước cuộc tuyển chọn đại chúng đầu tiên, giám khảo đầu tiên tới Nhược Thủy châu là Đoạn Minh Dực. Vì mọi người đều không có kinh nghiệm, Tiêu Dật tuân theo nguyên tắc chỗ quen dễ thả lỏng, địa điểm tuyển chọn đại chúng đầu tiên đặt tại Nhược Thủy châu. Là người của Huyền Thụy cảnh Đoạn gia, Đoạn Minh Dực hoàn toàn không dám bày vẻ trước mặt Tiêu Dật, không thấy chú của hắn đứng bên cạnh Tiêu Dật sao!
Nói thật, sau khi biết giám khảo thần bí là ông chú Đoạn Lăng Phong, Đoạn Minh Dực vốn kỳ vọng được ngắm mỹ nhân lập tức hóa thành cát bụi, hắn thậm chí không muốn tới. Hắn tới làm gì? Có Đoạn Lăng Phong rồi, hắn trừ đứng sau Đoạn Lăng Phong phất cờ trợ uy thì còn gì khác, hắn dám phát biểu một chút ý kiến của mình sao? Hắn không dám, hắn nếu dám có ý kiến tương phản với chú, về nhà cha hắn sẽ đánh gãy chân hắn. Đối với Đoạn Lăng Phong bị lưu đày tới Hư Vô hải chịu khổ nhiều năm, cha hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, hổ thẹn không thôi. Nếu không phải thư mời chỉ rõ là muốn hắn làm, cha hắn đã hận không thể xem như thư đó mời mình, thay hắn phất cờ trợ uy cho ông chú vài câu.
Trừ nó ra, Đoạn Minh Dực không muốn tới còn có một nguyên nhân khác. Cha hắn bảo hắn sàng lọc trong số giai lệ của lần tuyển tú này, giúp Đoạn Lăng Phong chọn lựa xem thử có ai thích hợp không, Đoạn Lăng Phong cũng nên lấy vợ sinh con rồi. Lúc đó Đoạn Minh Dực nghe xong thì vẻ mặt đau khổ, Đoạn Lăng Phong tự do quen rồi, ngay cả lời ông nội hắn cũng không nghe, còn có thể nghe mình sao? Xét thấy cha hắn nắm giữ vận mệnh kinh tế của hắn, Đoạn Minh Dực không dám phản bác cha hắn, chỉ đành sớm chạy tới Nhược Thủy châu lấy lòng đương sự còn lại.
Sau Đoạn Minh Dực, mấy giám khảo khác cũng lục tục đi tới, duy chỉ có Thanh Ngọc cảnh Cố Vũ chậm chạp chưa lộ mặt. Trong Lăng Tiêu thiên, hai nam tử thân đều mặc trường sam nguyệt bạch, đầu đội cùng một kiểu mũ bạch ngọc, ngay cả dung mạo cũng giống như đúc đứng cạnh nhau. Một nam tử trong đó sau khi đứng trước gương săm soi nửa ngày, nhìn sang nam tử bên cạnh nói, “Cố Vũ, thế nào?”
Nam tử bị điểm tên lộ ra một tia cười khổ, uyển chuyển mở miệng, “Bệ hạ khí độ uy nghiêm, vi thần vạn lần không sánh kịp.”
Hắn nói cũng là nói thật, hắn và Sở Trầm Uyên đứng cạnh nhau, tuy ngoại hình đều giống nhau, nhưng Sở Trầm Uyên làm tiên đế nhiều năm rồi, khí thế cúi nhìn thiên hạ trên người căn bản không phải đổi vỏ là có thể biến mất, hoàn toàn khác với khí chất thiên về nho nhã của hắn, hễ là người thân thuộc một chút thì có thể nhìn ra sự khác biệt giữa hai người.
Nghe Cố Vũ nói thế, Sở Trầm Uyên mang ngoại hình của Cố Vũ khó xử nhíu mày. Hắn nỗ lực nhớ lại tác phong của Cố Vũ lúc bình thường, sau khi trầm ngâm nửa ngày, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng bâng quơ, dịu dàng nói nhẹ, “Hoa đỏ tươi diễm nở đầy cành, chói mắt dung nhập làn hơi xuân. A Uyển, nàng xem ta ngâm khúc hoa đào này thế nào?”
A Uyển trong lời Sở Trầm Uyên là một trong những hồng nhan tri kỷ của Cố Vũ, hắn nhẹ ngâm như thế, phối hợp với nụ cười trên mặt, khí thế trên người hoàn toàn biến mất, hoàn toàn chính là bộ dáng của một công tử đa tình. Cố Vũ câm nín nhìn tiên đế bệ hạ, lặng lẽ gật đầu. Nói thật, hắn thật muốn lạy Sở Trầm Uyên. Bệ hạ ngài rốt cuộc muốn làm giám khảo tuyển tú cỡ nào vậy? Sau khi đích thân ra mặt bị cự tuyệt, thà rằng giả thành người khác cũng muốn tham gia.
Làm bạn học tập của Sở Trầm Uyên năm đó, là bạn tốt cùng Sở Trầm Uyên trưởng thành, Cố Vũ không phải không biết tâm tư của Sở Trầm Uyên, nhưng hắn thật sự không hiểu nổi, đã ba ngàn năm rồi, Sở Trầm Uyên sao vẫn dậm chân tại chỗ? Trước kia khi Đoạn Lăng Phong còn ở tại Lăng Tiêu thiên, Sở Trầm Uyên vì thu hút sự chú ý của Đoạn Lăng Phong mà gây hấn khiêu chiến đủ dạng cũng thôi đi, lúc đó mọi người đều còn nhỏ dạii, ngu xuẩn cỡ đó cũng có thể lý giải. Là bạn học tập của Sở Trầm Uyên, mỗi khi gây hấn xong hắn đều phải lao tới, còn phải biết khống chế lực độ, vừa phải thành công thay đổi lực chú ý của Đoạn Lăng Phong, lại không thể kéo thù hận lên quá cao, khiến Đoạn Lăng Phong triệt để chán ghét Sở Trầm Uyên. Cố Vũ vẫn luôn cảm thấy tóc của hắn hiện tại rất ít, chính là do năm đó lo lắng quá độ làm tóc rụng sạch rồi.
Hiện tại đã ba ngàn năm, bệ hạ anh minh thần võ của hắn sao lại không có một chút tiến bộ nào vậy? Theo tiến độ hiện tại của Sở Trầm Uyên, chỉ sợ hắn có thành tiên đế cũng chưa chắc có thể theo đuổi được Đoạn Lăng Phong. Cố Vũ lặng lẽ đốt một ngọn đèn cầu cho Sở Trầm Uyên, rồi lại bắt đầu lo lắng cho mình. Vạn nhất Đoạn Lăng Phong nhận ra Sở Trầm Uyên thì sao? Năm đó hắn và Sở Trầm Uyên bị Đoạn Lăng Phong đánh không ít lần, vạn nhất Đoạn Lăng Phong đánh Sở Trầm Uyên xong lại đuổi tới Ngọc Thanh cảnh gây phiền cho hắn thì sao?
Hiện tại Cố Vũ vô cùng thống hận khi hắn vừa nhận được thư mời làm giám khảo tuyển tú đã đi nói với Sở Trầm Uyên, nếu không phải vậy, hiện tại hắn nên vui vẻ đợi bình luận mỹ nhân, chứ không phải sợ hãi lo lắng cùng Sở Trầm Uyên chơi trò biến thân. Cố Vũ không biết một điều, cho dù hắn không nói ra, Sở Trầm Uyên vẫn luôn dòm chằm chằm thư mời Từ Sắt Nguyên phát ra, thời khắc chuẩn bị hóa thành một người khác. Chỉ là so với người khác, Cố Vũ tiện hạ thủ hơn mà thôi.
Sở Trầm Uyên mất một buổi chiều để thích ứng mình là Cố Vũ xong, nhanh chóng rời khỏi Lăng Tiêu thiên dưới ánh mắt phức tạp của Cố Vũ. Sau lưng hắn, Cố Vũ khổ sở thay Sở Trầm Uyên bế quan, giống như hồi xưa mỗi lần Sở Trầm Uyên lén đến Hư Vô hải ngắm Đoạn Lăng Phong.
Khi Sở Trầm Uyên tới, tất cả giám khảo đã tập trung đủ, cuộc tuyển chọn đại chúng ngàn người chờ mong cuối cùng bắt đầu.
Lần này sân khấu tuyển chọn đặt tại một mảnh đất trống cách tân trạch của Tiêu Dật không xa, để hiệu quả thị giác tốt nhất, Tiêu Dật đặc biệt bố trí trận pháp ám dạ quanh sân khấu. Vô số dạ minh châu rực rỡ chiếu sáng, khiến cả sân khấu rực rỡ sắc màu. Hai bên sân khấu còn bố trí hai lưu ảnh bích cực lớn, giống vân mạc phát sóng trực tiếp, mọi người tại đó đều có thể thông qua lưu ảnh bích nhìn rõ tất cả trên sân khấu.
Phía trước sân khấu là chỗ ngồi của sáu vị giám khảo. Khi giám khảo vào vị trí còn xảy ra một trận xung đột nhỏ. Vốn dĩ Tiêu Dật an bài Đoạn Minh Dực ngồi cạnh Đoạn Lăng Phong, nhưng Sở Trầm Uyên đột ngột chen lên, giành ngồi xuống vị trí của Đoạn Minh Dực, bày vẻ hắn muốn ngồi chỗ này.
Đoạn Minh Dực và mọi người, “…”
May là Từ Sắt Nguyên làm người chủ trì phản ứng nhanh, cười ha ha điều đình, Đoạn Minh Dực chỉ đành ngồi vào chỗ vốn được sếp cho Cố Vũ.
Tiêu Dật đứng sau sân khấu, không hiểu nhìn Cố Vũ, chọc chọc Sở Mặc bên cạnh, “Mọi người không phải đều nói Cố Vũ làm người khiêm tốn nhã nhặn, rất có phong phạm quân tử sao?” Ý chính là không hiểu cách hành sự bá đạo của Cố Vũ, làm gì có phong phạm quân tử.
Sở Mặc câm nín lắc đầu, thấp giọng giải thích cho Tiêu Dật.
“Cái gì? Sở Trầm Uyên?” Tiêu Dật vẻ mặt kinh ngạc, “Đoạn thúc là cao thủ bậc chín, không có khả năng không nhìn ra ảo thuật chứ?”
Sở Mặc cười nhẹ, “Trong tay Sở Trầm Uyên có một vật thần giới, ẩn giấu biến ảo thân hình đừng nói là bậc chín, cho dù bậc mười đều không phân biệt được. Chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?”
Sở Mặc tựa hồ nghĩ tới cái gì, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, không nói rõ được là đồng tình hay là gì.
“Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng Sở Trầm Uyên quấn Đoạn thúc bốn ngàn năm, chỉ sợ đừng nói là biến ảo ngoại hình, cho dù hắn có hóa thành tro, Đoạn thúc nhìn một cái cũng nhận ra liền.”
Dường như để chứng minh độ chính xác của câu nói này, trên bàn giám khảo, Đoạn Lăng Phong bọc trong bào đen đột nhiên thò tay nắm cổ tay Sở Trầm Uyên đang mang ngoại hình Cố Vũ, nhìn từ xa, giống như quan hệ của hai người tốt tới mức hai tay nắm chặt. Trên thực tế, Đoạn Lăng Phong xuất thủ vô cùng xảo quyệt, bóp chặt ngay khí mạch của Sở Trầm Uyên, đình trệ tiên khí lưu chuyển trong người Sở Trầm Uyên.
Đoạn Lăng Phong cảnh giác thấp giọng nói: “Sở Trầm Uyên, ngươi tới làm gì?”
Bị Đoạn Lăng Phong kêu ngay tên thật, Sở Trầm Uyên không có chút phiền não, ngược lại cảm thấy vui sướng. Hắn cố gắng áp chế nụ cười sáng lạn trên mặt, cố ra vẻ tùy ý nói, “Chỉ là cuộc sống tiên giới vô vị, tới tìm lạc thú thôi. Nếu ngươi lo lắng ta sẽ phá hoại chuyện tốt của Sở Mặc, không bằng cứ khống chế ta vậy đi?”
Đoạn Lăng Phong hừ một tiếng, nhưng lại không có ý thả Sở Trầm Uyên ra, chỉ là đổi sang một tư thế thoải mái hơn, nắm chặt khí mạch của Sở Trầm Uyên. Dưới ống tay áo rộng rãi của hai người, hoàn toàn che giấu chân tướng bên trong, Sở Trầm Uyên lại lộ ra vẻ tươi cười trên gương mặt Cố Vũ, rơi vào mắt mọi người, rõ ràng là hai người tình cảm tốt tới mức khó thể chia lìa.
Thế là hiện trường buổi tuyển chọn hôm nay xuất hiện một chuyện vô cùng kỳ quái. Giám khảo thần bí mặc hắc bào nhìn trúng tuyển thủ nào đó, Cố Vũ bên cạnh hắn sẽ cố ý châm chích đủ kiểu, có mấy lần xém chút đã khiến tuyển thủ phát khóc. Mới đầu, mọi người đều không hiểu nguyên nhân Cố Vũ làm vậy. Cho tới khi ống kính không cẩn thận lướt qua bàn giám khảo, khi tới chỗ tay hai người nắm chặt nhau, bất kể là mọi người tại đó hay là khán giả xem qua vân mạc đều bừng tỉnh đại ngộ à một tiếng, hiểu rồi.
Sau cuộc tuyển chọn đầu tiên kết thúc, vấn đề nóng hổi nhất của tiên giới không phải là các vị tiên nữ đã thành công nâng cấp, mà là vấn đề hiện trường ghen tuông chân ái, liếc mắt đưa tình của giám khảo thần bí và Cố Vũ. Vô số nữ tiên vỡ tim vì tin tức này, các nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao Cố Vũ muốn tài có tài muốn mạo có mạo nhiều năm nay vẫn luôn không chịu lấy vợ.
Còn về mấy vị hồng nhan tri kỷ bên cạnh Cố Vũ?
Xin nhờ!
Đó là chướng nhãn pháp Cố Vũ thi triển vì chân ái đó được không!
Chúng nhân tiên giới rầm rộ tự biên ra đủ loại nguyên nhân mà Cố Vũ và chân ái thần bí không thể quang minh chính đại bên nhau, Cố Vũ vì thật tâm yêu giám khảo thần bí nên dù chịu đựng áp lực gia tộc vẫn không chịu lấy vợ, thậm chí vì bảo vệ tình yêu mà cố ý tìm mấy nữ tiên diễn trò, giả vờ mình phong lưu trong bụi hoa. Lần tuyển tú này, chân ái thần bí cố ý muốn làm giám khảo, Cố Vũ không thể nào chấp nhận chân ái quan tâm người nào khác ngoài hắn, tức giận lộ rõ thân phận, bảo vệ địa vị của mình.
Câu chuyện này vừa tung ra, mọi người liên hệ tới thân phận chân thật của giám khảo thần bí có số phiếu cao nhất kỳ [Tối bát quái] trước, lập tức cả tiên giới đều không yên.
Trong đại trạch Cố gia tại Thanh Ngọc cảnh, Cố lão gia tử sắc mặt cổ quái nhìn về Lăng Tiêu thiên, sau khi thở dài than ngắn nửa ngày, lặng lẽ hạ quyết định, ông sẽ không bức hôn Cố Vũ nữa. Mà trong Di Phương viện nơi Cố Vũ ở, các nữ tử mỹ mạo thân mặc cung trang đủ màu ngồi quanh một nữ tử mặc cung trang đỏ, cùng chung mối thù nói, “A Uyển, tỷ bảo nên làm sao đây?”
Nữ tử được gọi là A Uyển dịu dàng cười, lộ ra gương mặt tuyệt đại phong hoa, chỉ là khi môi đào cất tiếng nói lại không chút dịu dàng.
“Đừng gấp, đợi Vũ lang về rồi, ta sẽ dạy cho hắn nhận thức rõ ràng hoàn hảo cái gì gọi là chân ái!”
Cố Vũ đang bế quan tại Lăng Tiêu thiên hoàn toàn không biết gì, hắn liên tục hắt hơi mấy cái, nghi hoặc sờ mũi, “Kỳ lạ, lẽ nào là A Uyển nhớ ta!”
Trên đây là suy đoán của những người hoàn toàn không biết chân tướng!
Mà đối với Đoạn Minh Dực tự cho là biết rõ chân tướng mà nói, hắn lại tự biên một phiên bản khác. Cố Vũ không ngờ lại thích chú mình! Hắn nhớ rõ cha hắn từng nói, danh sách bị chú hắn đánh nhiều nhất từ nhỏ đến lớn thì đứng hai là Cố Vũ. Lẽ nào vì bị đánh nhiều lần cho nên mới yêu ông chú? Nhưng nếu vậy, tiên đế có số lần bị đánh xếp hạng đầu càng nên yêu ông chú chứ?
Đoạn Minh Dực vẻ mặt xoắn xuýt cầm vân mạc trong tay, không biết nên làm sao hồi báo tin mừng hay có lẽ là tin dữ này cho cha hắn.
Bình luận truyện